Chương 208-214

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 208: Sự quan tâm của bạn tốt

JungKook nghe vậy chỉ gật đầu sau đó quả đoán hạ lệnh: 'Lập tức khởi động hệ thống trinh thám, điều tra cho ra là tờ báo nào ở bên Pháp đưa tin tức này lên báo đầu tiên, đồng thời điều tra bối cảnh của nó!'

'Dạ, Jeon tiên sinh!'

Người trợ lý đương nhiên hiểu, chỉ cần tra ra bối cảnh của tờ báo đó, vậy thì người bán tin tức kia cho họ cũng không khó điều tra ra.

Khi trợ lý vừa rời khỏi phòng tổng tài thì gương mặt JungKook chợt trở nên lạnh như băng, theo quan điểm của hắn, chuyện này cũng không đáng là gì nhưng đây rõ ràng là một cái kế liên hoàn.

Trước tiên là phái người theo dõi nhất cử nhất động của Siwon, sau đó thừa lúc hắn và Siwon gặp mặt xảo diệu phá hỏng hệ thống camera quan sát, tiếp đó là nhân lúc thần không hay quỷ không biết giết chết Siwon, đem tội danh đó trút lên đầu hắn. Chưa hết, đối phương còn lợi dụng giới truyền thông đồn thổi những tin bất lợi đối với hắn và Jeon thị...

Tuy giới truyền thông sẽ không dám tùy tiện bàn luận xem hung thủ là ai nhưng giới truyền thông có sức ảnh hưởng đến sự phán đoán của mọi người, lại thêm hành động đồng loạt của tất cả các tờ báo, JungKook làm sao không hiểu được dụng ý của đối phương.

Lúc này hệ thống truyền hình vệ tinh nhấp nháy tín hiệu, đồng thời hiển thị tất cả thông tin của người vừa tiến vào.

Nhìn thấy thông tin đó, nụ cười lạnh lùng trên mặt JungKook dần tan mất, thay vào đó là vẻ tà tứ thường thấy, hắn khởi động hệ thống điều khiến sau đó chờ đợi bức tường đối diện bàn làm việc của hắn bắt đầu thay đổi ... bức tường rất nhanh đã trở thành một màn hình khổng lồ.

Màn hình được chia làm ba phần, hình ảnh của Jimin, Taehyung và Suga mỗi người chiếm lấy một góc màn hình.

'Thật không ngờ giới truyền thông và báo chí đối với cậu lại có nhiều hứng thú đến vậy!' Taehyung cướp lời nói trước.

'Mình tính thử rồi, hôm nay mức độ nổi tiếng của cậu có thể nói là đạt đến hơn 90%!' Jimin vẫn một vẻ lạnh như băng nhưng câu nói thì đầy ý giễu cợt.

'JungKook à, xem ra đối phương rất thích chơi trò đuổi hình bắt bóng với cậu!' Suga vừa tao nhã uống cà phê vừa nói.

Nhìn ba người bạn anh một câu tôi một câu bàn tán xôn xao, JungKook lười lĩnh lên tiếng: 'Sáng hôm nay mình thức dậy liền thấy mắt cứ giật liên hồi, thì ra là điềm báo ba người các câu. Thế nào, rảnh lắm sao?'

Ngoài miệng tuy là nói vậy nhưng trong lòng JungKook rất ấm áp. Đây là tình bạn giữa bọn họ. Hắn biết nhất định là ba người đã đọc tin tức mới nhất trên báo nên mới lập tức liên hệ với hắn.

'Hắc hắc, người anh em tốt của mình sắp trở thành tội phạm bị truy nã, cho dù bận hơn nữa mình cũng phải bớt chút thời gian thăm hỏi, an ủi một chút chứ!' Taehyung cười rất gian trá.

'Nhưng điều làm mình cảm thấy an ủi là giới truyền thông kể như còn có lương tâm, không có đăng ảnh lớn của cậu, nếu như tin tức cộng với ảnh chụp nữa thì mới càng giống một lệnh truy nã!' Suga "tốt bụng" lên tiếng an ủi bạn hiền.

'Đó là vì hắn không ăn ảnh thôi!' Jimin ác ý bồi thêm một câu.

'Này này này, ba người các cậu rốt cuộc là có lương tâm hay không chứ hay là tìm mình để cười nhạo khi thấy người gặp họa? Mình mà có chuyện thì các cậu cũng có ích lợi gì đâu!'

JungKook nhẫn nại chờ nghe ba người bình phẩm hết sau đó mới lên tiếng, trên mặt vẫn treo nụ cười tà tứ.

'Nói về chuyện chính đi, ai có thâm thù đại hận với cậu đến mức đó vậy? Chẳng những giết người giá họa cho cậu mà còn lợi dụng báo chí làm tổn hại danh tiếng của Jeon thị?' Jimin tuy rằng giọng nói lạnh lùng lời lẽ sắc bén nhưng không khó nhận ra sự quan tâm đối với bạn tốt trong câu nói.

JungKook nhún vai, 'Cậu cũng biết đó, người như chúng ta có cừu oán đâu chỉ với một hai người, người muốn mạng của mình chắc cũng không thiếu. Mình chính là muốn xem xem ai sống dai hơn!'

'Cậu đó, đến giờ phút này mà còn vẻ bỡn cợt như vậy chứ. Eunha muội muội của cậu có hiểu lầm là cậu làm không?' Taehyung vẫn cười trêu ghẹo.

JungKook cười ha hả: 'Đổi lại nếu như là cậu thì Yerin có tin là cậu làm không?'

Taehyung trầm tư một lúc rồi cười: 'Yerin nha đầu này rất đơn thuần, có lẽ cô ấy cũng không quá tin nhưng cũng biết giết một người đối với bọn mình mà nói chỉ là chuyện nhỏ cho nên cũng sẽ rất lo lắng!'

JungKook gật đầu, 'Phản ứng của Eunha cũng giống như của Yerin vậy!'

'Là người thường thì sẽ đều nghi ngờ chuyện này có liên quan đến cậu, dù sao tên họ Choi kia cũng là tình địch của cậu, nếu theo tính tình trước giờ của cậu thì tên họ Choi kia chịu khổ lâu rồi. MÌnh vẫn luôn hoài nghi sao hắn lại có thể sống đến bây giờ?' Suga làm ra vẻ đăm chiêu nhìn JungKook một lúc rồi mới lên tiếng chế giễu.

'Mình nói với cậu này Suga, cậu đừng có một dạng xem kịch vui mãi thế, rồi sẽ có một ngày cậu sẽ bị một cô gái làm cho biết mùi khổ sở!'

JungKook cười thật gian trá, 'Theo như mình biết, tiểu oan gia của cậu không có ý định buông tha cho cậu đâu!'

'Cậu còn dám nói nữa sao? Nếu như không phải tại cậu thì Umji sao có thể vào được nhà mình mà gây sóng gió chứ? JungKook, mình đúng là kết nhầm bạn mà!'

Suga nói đến đây thật hận không thể tóm lấy JungKook từ trong màn hình ra mà hung hăng đánh ột trận.

'Này, nói chuyện có lương tâm một chút đi, lúc đầu là ai hãm hại mình trước? Phàm làm chuyện gì cũng có qua có lại thì mới hợp lẽ chứ!' JungKook không chút sợ sệt bỡn cợt hắn.

'"Người trong giang hồ phải giúp nhau" chẳng lẽ đạo lý này cậu cũng không biết sao?' Suga nghiến răng nghiến lợi nói.

JungKook ý cười càng sâu, hắn cố tình xuyên tạc ý của Suga: 'Mình rất hiểu đạo lý giang hồ chỉ là muốn xem thử Suga tổng tài tao nhã lịch sự của chúng ta bị người ta chỉnh sẽ như thế nào thôi. Lần này được thấy cảnh lửa cháy ngang mày, cũng thú vị lắm! Ha ha ...'

Hắn cười càng sảng khoái, hoàn toàn không giống với một người đang bị hãm vào vụ án mưu sát chút nào!

Jimin và Taehyung nghe hai người nói chuyện mà như chìm trong sương mù, chẳng hiểu gì cả vì vậy cùng lúc lên tiếng: 'Đây rốt cuộc là chuyện gì?'

Chương 209: Toại nguyện (1)

Thực ra lần họp mặt qua vệ tinh từ xa này, một phần đúng là vì quan tâm JungKook nhưng vụ án mưu sát kia cũng chưa đủ nghiêm trọng đến mức ba người đều khẩn trương mà cùng nhau hỏi thăm hắn bởi bọn họ cũng không phải không biết, bằng vào năng lực của JungKook, hắn hoàn toàn có thể xử lý mọi chuyện ổn thỏa.

Trọng điểm của cuộc hội ngộ qua vô tuyến này là vì .... họ muốn nhân dịp này có một cuộc tụ hội nho nhỏ. Bởi vì ngày thường ai nấy đều bận bịu công việc riêng của mình, đương nhiên cơ hội gặp nhau đã thiếu lại càng ít hơn.

JungKook ngay lập tức phát huy bản tính "bà tám" của mình, đem chuyện của Suga và Umji kể lại rành mạch, đem hết những tình tiết gay cấn kể hết cho Jimin và Taehyung nghe mặc kệ Suga đang nhăn mặt phản đối.

Hai người nghe xong ai nấy đều không nhịn được mà bật cười thật lớn, ngay cả người suốt ngày mặt lạnh như băng là Jimin cũng không ngoại lệ!

'Được rồi được rồi, mọi người đừng lẫn lộn đầu đuôi thế chứ, hôm nay nhân vật chính là JungKook cơ mà, sao lại chuyển hướng sang mình thế này?'

Suga lần này bị JungKook nắm thóp nên đành mở miệng cầu hòa nhưng món nợ này hắn nhất định phải tìm cơ hội báo thù mới được!

'Thực ra chuyện của JungKook cũng dễ thôi mà ...'

Taehyung nói đến đây trong mắt xẹt qua một tia hứng thú, hắn hào hứng đề nghị: 'JungKook, như thế này đi, chúng ta đánh cược một ván nhé!'

'Đánh cược? Được thôi! Cược cái gì?' Vừa nghe đến vui đùa, JungKook tỉnh táo hẳn ra, hắn vội lên tiếng hỏi.

'Thế này, bây giờ chúng ta bắt tay điều tra từ giới truyền thông. Trước giờ rất nhiều cơ quan truyền thông trên thế giới không dám tùy tiện đăng lên những thông tin có liên quan đến chúng ta nhưng lần này theo mình biết, một tờ báo ở Pháp lại đăng tin lên trước tiên, chắc rằng người đứng phía sau cũng không đơn giản.Hai chúng ta nếu không ngại thì cược một ván, xem hệ thống trinh thám của Jeon thị nhanh hay Kim thị nhanh hơn. Thấy thế nào?' Taehyung hào hứng đề nghị.

JungKook bật cười ha hả ...

'Thật là hợp ý mình. Được thôi. Mình đồng ý nhưng mình tốt bụng nhắc nhở cậu một câu, chuyện này mình sớm đã ra lệnh khởi động hệ thống điều tra cho nên cậu phải nhanh một chút bằng không ... thua mình thì mất mặt lắm đấy!'

'Có gan cược thì có gan chịu thua thôi! Chúng ta so tài một phen đi!' Taehyung không hề có ý rút lui.

'Hai người ... thật là nhàm chán!' Jimin chán nản nhìn hai người bạn. Tuy nói như vậy nhưng hắn biết, Taehyung muốn dùng cách này để tham gia vào cuộc điều tra và cũng là một cách quan tâm bạn tốt.

'Jimin nói đúng, có trò vui thì hai người giành chơi mất rồi, mình chẳng có gì làm cả. Đành vậy, biết rõ cậu có năng lực giải quyết mình cũng yên tâm nhiều rồi!' Suga cười nói.

JungKook chỉ cười không nói, sự quan tâm của bạn tốt dù không nói thành lời nhưng trong lòng hắn rõ hơn ai hết.

***

Gần tối, Eunha lê tấm thân mỏi mệt trở lại Jeon Viên, khi Semi từ trên lâu bước xuống vừa hay nhìn thấy cô phờ phạc ngồi nơi sofa thì trong mắt chợt thoáng qua một cảm xúc không biết tên. Đối mặt với con dâu lúc này, ít nhiều gì trong lòng bà cũng có chút không được tự nhiên, dù sao cũng là do lỗi của bà trước, bà đã từng quá hà khắc với cô, thậm chí còn dùng thủ đoạn không được quang minh chính đại đối phó cô.

Nhưng cũng may con dâu của bà tính tình hiền lành, luôn dùng nụ cười để hóa giải những bất mãn khiến cho người mẹ chồng như bà luôn cảm thấy áy náy.

Nhìn thấy Semi ngây người nơi cầu thang, Eunha vội đứng dậy cười gọi: 'Mẹ ...'

Một tiếng "mẹ" này hoàn toàn lay động lòng Semi, bà bước xuống cầu thang, nhìn thấy vẻ mệt mỏi trên mặt Eunha, bà nhịn không được lên tiếng: 'Con sao vậy? Vừa mới từ ngoài trở về sao?'

Cả ngày hôm nay không thấy bóng dáng cô đâu, hỏi dì Jung thì dì Jung cũng không rõ.

Eunha cười kéo tay bà cùng ngồi xuống sofa.

'Mẹ, con không sao. Hôm nay con đến sở cảnh sát tìm Jaehyun xem có thể cùng đi điều tra được manh mối gì không thôi!'

Semi nghe vậy thoáng sửng sốt sau đó mới nói: 'Eunha à, con không cần phải vất vả vậy đâu. Ta tin chắc JungKook nhất định sẽ xử lý tốt chuyện này. Nếu như để nó biết con cùng đi với đám cảnh sát kia nhất định sẽ rất lo lắng cho sức khỏe của con!'

'Bởi vậy chuyện này mẹ đừng nói với JungKook, nói sao thì con không chỉ là muốn giúp JungKook mà còn muốn giúp em trai phá án!' Eunha kéo tay bà, nhỏ nhẹ nói.

Trên mặt Semi thoáng lộ vẻ khó xử ...

'Eunha, thực ra chuyện này đối với JungKook mà nói không phải là chuyện lớn cho nên tốt nhất con đừng chen vào, xem con kìa, tiều tụy biết mấy!'

Eunha cười nhẹ: 'Mẹ, con nào có mệt mỏi gì đâu, thực ra con biết JungKook cũng không để chuyện này vào mắt nhưng chuyện này còn liên quan đến người bạn tốt nhất của con. Với lại con cũng thấy JungKook không có ý phối hợp với cảnh sát, chuyện hôm đó cũng chỉ nói qua loa sơ sài nhưng mà, mẹ cũng thấy hôm nay báo lớn báo nhỏ đều nhắc đến chuyện liên quan đến Jeon thị, cứ thế này ít nhiều gì cũng sẽ ảnh hưởng xấu đến hình tượng của Jeon thị. JungKook là chồng con, người làm vợ như con phải đứng về phía anh ấy mà suy nghĩ chứ!'

'Thật là làm khó cho con!'

Semi nghe vậy trong lòng rất xúc động. Bà nhẹ giọng nói: 'Eunha à, thực ra con có từng suy nghĩ, nếu như có một ngày JungKook hay Jeon thị xảy ra chuyện gì bất trắc thì ...'

Semi chợt khựng lại, tuy bà muốn hỏi vấn đề kia nhưng cảm thấy hỏi vậy không hay lắm nên chỉ nói nửa chừng rồi thôi.

'Mẹ, mẹ định nói gì?' Eunha nở nụ cười dịu dàng nhìn Semi đang ngập ngừng muốn nói lại thôi.

'Mẹ ... muốn hỏi con ...' Người khéo léo như Semi lúc này cũng không biết nói thế nào.

Chương 210: Toại nguyện (2)

Eunha thấy vậy cũng hiểu bà đang lo lắng điều gì, cô nắm tay bà, nói một cách kiên định: 'Mẹ, ngày xưa mẹ vì Jeon thị, vì ba mà xông xáo nơi thương trường nhiều năm như vậy, con cũng vậy, thân là con dâu của nhà họ Jeon, bất luận sau này Jeon thị ra sao, JungKook ra sao con cũng đều sẽ đứng bên cạnh anh ấy, giống như mẹ năm xưa không rời không bỏ!'

Semi nghe cô nói vậy trong lòng rất cảm động, ánh mắt bà xao động, ngay cả tay cũng khẽ run ...

'Tốt, tốt ... Eunha à, cám ơn con. Trước đây là mẹ có lỗi với con, để con chịu nhiều thiệt thòi như vậy!'

'Mẹ, mẹ nói gì vậy. Mẹ là mẹ của JungKook thì cũng là mẹ của con. Nào có đạo lý con hận mẹ bao giờ chứ. Chỉ cần con còn là dâu nhà họ Jeon một ngày thì vẫn sẽ hiếu kính mẹ một ngày, trừ phi, một ngày nào đó JungKook không cần con nữa thì con cũng sẽ tôn trọng mẹ như một bậc trưởng bối...'

Eunha cũng xúc động thổ lộ suy nghĩ của mình, cô biết, kể từ hôm nay gút mắc giữa mẹ chồng và con dâu hoàn toàn đã được tháo gỡ.

'Nó dám không cần con xem, hừm, JungKook nó làm gì có lỗi với con, ta là người đầu tiên không tha cho nó!' Semi vội nói.

Eunha nước mắt rưng rưng nhưng cô cười rất tươi, nụ cười xuất phát từ nội tâm càng xinh đẹp động lòng người.

'Eunha à, nghe lời mẹ, con đừng suy nghĩ vụ án kia nữa. Cho dù sự thể nghiêm trọng đến đâu JungKook cũng sẽ có cách giải quyết. Con nên lo mình thì hơn, nhìn con kìa, sao lại tiều tụy đến thế chứ?'

Eunha ngượng ngùng cười ...

'Mẹ, chắc là do mấy hôm nay ngủ không được ngon thôi. Con cứ cảm thấy hơi chóng mặt, không sao đâu, lát nữa con về phòng nghỉ ngơi là được rồi!'

Semi thở dài một tiếng, tuy bà không có con gái nhưng thân là phụ nữ bà cũng biết, làm phụ nữ đôi khi rất vất vả vì vậy bà liền nói: 'Eunha à, vậy con khoan hãy về phòng, đợi một chút ...'

Nói đến đây bà quay đầu gọi: 'Dì Jung ... dì Jung ...'

Nghe tiếng gọi, dì Jung lập tức bước vội đến.

'Dì Jung à, dặn nhà bếp mang một phần huyết yến cho thiếu phu nhân!'

'Dạ, phu nhân!'

Eunha nhìn Semi với vẻ khó hiểu.

'Eunha, huyết yến này rất tốt, là từ miền duyên hải của Thái Lan chuyển qua đây, có công dụng rất tốt để điều hòa thân thể, lát nữa con uống xong rồi hẵng về phòng nghỉ ngơi!'

'Mẹ, vậy sao được chứ. Huyết yến này là để mẹ dùng bồi bổ sức khỏe, nếu như con muốn uống thì dặn nhà bếp chuẩn bị thêm một phần là được rồi!' Eunha vội lên tiếng.

'Nghe lời mẹ!' Semi vỗ vỗ bàn tay cô.

Dì Jung lúc này đã kêu phòng bếp mang phần huyết yến vừa chưng lên, Semi đưa đến trước mặt Eunha ...

'Uống đi!'

Eunha nhìn chén huyết yến, trong lòng không khỏi cảm động và ấm áp, cô ngoan ngoãn gật đầu đón lấy chiếc chén sứ.

Semi cũng rất xúc động. Bà nhìn Eunha trong lòng cũng có chút mủi lòng, đứa con gái ngoan hiền giỏi giang như vậy vì sao lúc đầu bà lại ngoan cố không chịu suy xét mà làm tổn thương con bé chứ?

Bây giờ muốn bù đắp lại tất cả ... có muộn quá không?

Món huyết yến không được ăn lúc nguội, khi Eunha cầm cái chén trên tay thì mới biết nhà bếp đã giữ chén huyết yến ở độ ấm vừa phải, bên trong còn chu đáo cho thêm một ít hoa cúc cho nên khi cô vừa cầm đến tay, một mùi thơm dễ chịu liền ập vào trong mũi.

Nhưng không hiểu sao vừa ngửi thấy mùi này, dạ dày của cô chợt co thắt lại cực kỳ khó chịu, cố nén cảm giác khó chịu xuống, Eunha uống một hớp ...

'Ụa ...'

Một cảm giác khó chịu mãnh liệt ập đến khiến Eunha không kìm được vội đặt chén huyết yến xuống bàn rồi chạy vội vào nhà vệ sinh.

Semi thấy cô như vậy cũng giật nảy mình, vội chạy theo xem thử.

Eunha nôn khan một trận rồi lại một trận nữa, dạ dày co rút từng đợt khiến cô muốn ói mà không ói được, chật vật vô cùng.

Một lúc sau cô mới ngưng được cơn ói, Semi thấy vậy liền bước đến giúp đỡ cô dậy.

'Mẹ, con không sao. Mẹ đừng lo!'

Eunha yếu ớt nói, mệt đến hết hơi hết sức, cô đành để cho Semi dìu mình đến sofa.

'Eunha à, con ...'

Semi thấy cô như vậy như nghĩ ra điều gì, bà chút kích động nói, 'Gần đây có phải con thường cảm thấy buồn ngủ không?'

'Dạ, hình như là vậy, mấy ngày gần đây cứ luôn cảm thấy ngủ không đủ lại hơi mệt mỏi, chắc là do trời trở lạnh thôi!' Eunha cũng không nghĩ nhiều, cô nhỏ nhẹ đáp lời.

Nào hay Semi nghe vậy càng thêm khẩn trương, bà vội hỏi: 'Vậy trước đây con có ói như vậy chưa?'

Eunha không biết Semi vì sao lại hỏi như vậy nhưng thành thực lắc đầu.

'Hình như cảm giác khó chịu này mới có hôm nay thôi, nhưng con cũng không bị đau dạ dày mà!'

Sao lại thế được nhỉ?

Cô không nhớ rõ liệu mình có dị ứng với huyết yến hay không mà hôm nay phản ứng lại mạnh thế này.

Semi nghe câu này liền đứng bật dậy, kích động nói: 'Eunha, con có thai rồi, nhất định là có thai rồi!'

'Hả?'

Eunha nhất thời ngây người sau đó liền vội lắc đầu: 'Chuyện ... chuyện này sao có thể chứ? Mấy hôm trước con mới đến kỳ sinh lý mà!'

Semi nhìn vẻ phờ phạc của cô, trong lòng càng thêm chắc chắn, bà hào hứng nói: 'Nha đầu ngốc, hiện tượng này vẫn thường thấy ở những phụ nữ có thai mà, nhưng điều này chứng minh con rất khỏe mạnh, không có vấn đề gì lớn. Ta thấy không có sai đâu, con nhất định là có thai rồi!'

'Mẹ, mẹ đừng mừng vội, lỡ như không phải thì sao?' Eunha vội lên tiếng.

Chương 211: Toại nguyện (3)

Thực ra cô rất lo lắng bởi trước đây cô cũng đã từng mang thai nhưng không hề có hiện tượng xuất huyết này, nếu như không phải có mang vậy thì cả nhà chắc sẽ rất thất vọng.

'Nha đầu ngốc, con với JungKook kết hôn cũng một thời gian rồi, hơn nữa, nói không chừng là trước khi kết hôn con cũng đã mang thai rồi!' Semi tuyệt đối tin tưởng suy đoán của mình.

Eunha nghe vậy hơi sửng sốt nhưng nghĩ lại có lẽ cũng không sai, JungKook mỗi lần cùng cô đều không dùng biện pháp phòng hộ nào cả, chưa nói đến chuyện bá đạo không cho cô uống thuốc ngừa thai, nghĩ chắc hắn rất muốn cô mang thai rồi.

Nhưng ... những hiện tượng này có thật là hiện tượng mang thai không? Ngoại trừ buồn nôn, lần này hoàn toàn không giống với lần trước.

Đang lúc cô còn miên man suy nghĩ thì Semi đã đứng ngồi không yên, bà vội nhấc điện thoại gọi đến phòng Jeon lão phu nhân ...

'Mẹ, mẹ nhanh đến phòng khách đi, Eunha con bé mang thai rồi!'

Hành động này của Semi kéo Eunha trở về với hiện thực, nhưng lúc này có muốn ngăn cản cũng không ngăn cản kịp rồi.

'Mẹ, tạm thời mẹ đừng nói với họ, lỡ như không phải thì sao?' Thấy bà đặt điện thoại xuống, Eunha vội nói.

'Yên tâm đi, ta thấy nhất định là đúng rồi!'

Semi hào hứng nói, sau đó bà gọi lớn: 'Dì Jung ...'

'Phu nhân, có chuyện gì vậy?'

Dì Jung đã lâu không thấy Semi kích động như thế, vội vàng lên tiếng đáp lời.

'Dì Jung, mau đến phòng gọi lão gia đến phòng khách, nói với ông ấy có chuyện vui!'

'Có chuyện vui sao? Được được, tôi lập tức đi gọi lão gia!'

Tuy dì Jung không biết rốt cuộc là chuyện vui gì nhưng thấy vẻ mặt hớn hở của Semi trong lòng bà cũng cực kỳ mừng rỡ.

'Mẹ ...'

Lúc này Eunha muốn khóc không được muốn cười không xong.

'JungKook này, sao lúc then chốt như vầy mà điện thoại lại không gọi được chứ?' Thấy vẻ sốt ruột của Semi khi nói câu này, Eunha không nhịn được cười.

'Mẹ, mẹ thật là ...'

Cô vẫn luôn biết người già đều rất thích trẻ con, nhất là Semi. Lúc này bà không có vẻ gì giống một nữ cường nhân nữa mà hoàn toàn là dáng vẻ của một người bà đang nóng lòng muốn bế cháu mà thôi, cực kỳ vui vẻ.

'Alo, phòng thư ký sao? Đây là Jeon Viên, giúp ta báo với Jeon tiên sinh mau trở về nhà. Nói gì? Thì nói là Jeon phu nhân mang thai, nhanh trở về nhà là được rồi!'

Semi gọi cho JungKook không được liền gọi đến phòng thư ký của Jeon thị.

Chỉ trong một vài phút ngắn ngủi, căn phòng khách rộng lớn vốn chỉ có Eunha và Semi liền rộn ràng lên, dưới sự dìu đỡ của người làm, Jeon lão phu nhân vội bước xuống lầu còn Jungwoo cũng rất nhanh bước vào phòng khách.

'Eunha, nhanh ... để bà nội xem xem!'

Jeon lão phu nhân lúc này cũng vui như một đứa trẻ, chưa nhìn thấy Eunha bà đã lớn tiếng gọi.

'Bà nội ...'

Eunha cảm thấy rất ngượng ngùng, cô đang muốn đứng dậy thì Jeon lão phu nhân giành nói trước ...

'Ai yo, con đừng động, nhanh ngồi xuống đi!'

Bà bước vội đến ngồi bên cạnh Eunha.

'Semi à, Eunha có thực là có thai không? Bác sĩ đã đến chưa?' Jeon lão phu nhân không giấu được vẻ sốt ruột hỏi ngay.

Semi còn chưa kịp trả lời thì Jungwoo đã không nhịn được lên tiếng ...

'Semi, bà nói có chuyện vui, chẳng lẽ Eunha nó ...'

Semi khó có lúc cười tươi đến vậy, vội trả lời ông: 'Tuy vẫn chưa kịp mời bác sĩ đến nhưng những hiện tượng này người có mắt vừa nhìn đã biết là có thai rồi!'

'Thật vậy sao? Eunha à, kể bà nội nghe xem, con có hiện tượng gì rồi? Hay là ... ồ, đúng rồi, con có món gì đặc biệt muốn ăn không?' Jeon lão phu nhân khó mà kìm được nỗi vui mừng hỏi.

Eunha thấy các bậc trưởng bối hết sức quan tâm, liền cười trấn an: 'Bà nội, ba, mẹ, mọi người đừng như vậy mà, còn chưa biết có thật mang thai hay không mà!'

Jungwoo gọi vợ: 'Semi à, tôi thấy chúng ta lập tức mời bác sĩ đến khám xem, nếu có gì cần chú ý thì cũng kịp thời chú ý!'

'Đúng đúng đó, ông xem, tôi mừng qua nên chuyện quan trọng như vậy cũng quên mất. Dì Jung ... dì Jung ... gọi điện thoại mời bác sĩ Kang giúp tôi, nhanh!' Semi không muốn thêm một giây nào nữa, vội lớn tiếng gọi.

'Dạ, phu nhân, tôi lập tức gọi điện thoại!' Dì Jung cũng bị lây không khí vui mừng trong phòng, vui vẻ chạy đi.

'Đúng rồi, JungKook đâu? Có báo cho JungKook biết chưa? Vợ có thai, người làm chồng sao lại có thể không có ở đây chứ?' Jungwoo nhìn quanh một vòng không thấy bóng con trai, bất mãn lên tiếng.

'Ai ya, gọi điện thoại hoài mà không được nên tôi đã báo với thư ký của nó rồi, mặc kệ nó đi!' Semi sốt ruột trả lời.

Eunha thầm thở dài một hơi ... lúc này đúng là náo động từ trên xuống dưới Jeon Viên vồi, lỡ như không phải mang thai thì đúng là tự đào hố chôn mình rồi.

***

Bác sĩ còn chưa kịp đến thì JungKook đã như con gió chạy vào phòng khách, nét mặt hào hứng vừa vào cửa đã gọi lớn ...

'Eunha ... Eunha ...'

Dì Jung vội bước đến đón ...

'Thiếu gia, thiếu phu nhân và mọi người đều đang ở trong phòng ngủ chờ bác sĩ đến ...'

Lời của dì Jung còn chưa nói hết thì JungKook đã như một mũi tên phóng vội đi, nhanh chóng chạy về hướng phòng ngủ chính ...

Chương 212: Có tin vui (1)

Trong phòng ngủ chính, Eunha sớm đã bị buộc nằm trên giường, các bậc trưởng bối ai nấy đều không giấu được sốt ruột chờ bác sĩ chẩn đoán. Ngay lúc này JungKook đột nhiên xông vào, mặc kệ sự kinh ngạc của mọi người, chạy đến bên giường ...

'Eunha, thật vậy sao? Em ... em có thai thật sao?'

Nhìn vẻ mặt mừng rỡ của JungKook, Eunha ngượng ngùng vội nói: 'Không ... chưa ... bác sĩ còn chưa khám, em ... em không biết!'

Lúc này Semi bước đến nói một cách khẳng định: 'Mẹ cũng là người từng trải, mẹ không nhìn sai đâu, Eunha chắc là đã có thai rồi!'

JungKook nghe vậy trên mặt càng khó giấu vẻ hưng phấn, hắn nhấc Eunha lên, ôm cô xoay vòng vòng trên không ...

'Tốt quá, tốt quá, anh đã làm ba rồi!'

'Aaa ... JungKook ...'

Eunha thất thanh kêu một tiếng, hai tay vội vàng bám lấy cổ hắn.

'Ai ya, nhanh ... nhanh đặt con bé xuống. JungKook, còn đứa bé ...'

Jeon lão phu nhân bị hành động này của hắn dọa đến tim sắp vọt ra ngoài, bà vội lên tiếng ngăn lại.

Semi và Jungwoo cũng sợ đến mức hồn phi phách tán.

'À, đúng nha. Quên mất, quên mất! Tại con vui quá mà!'

JungKook lúc này mới nhận ra hành vi của mình quá đà, hắn vội dè dặt cẩn trọng đặt Eunha xuống giường, bàn tay nhẹ nhàng đặt lên vùng bụng còn phẳng của cô, xoa nhẹ ...

'Cục cưng à, bị ba dọa rồi phải không? Sorry nha, là ba không tốt!'

Eunha tức cười nhìn JungKook, cô đập tay lên vai hắn, nói: 'Đừng nói là còn chưa biết có cục cưng hay không, cho dù có, cục cưng làm sao nghe được anh nói gì chứ!'

'À này ...' JungKook chợt nhớ ra, nhìn quanh một vòng rồi hỏi: 'Bác sĩ đâu? Bác sĩ Kang sao vẫn còn chưa đến?'

'Đến rồi! Đến rồi!'

Từ ngoài cửa truyền đến một giọng nói vui vẻ sau đó bác sĩ Kang được dì Jung dẫn đường đi vào phòng, ông là bác sĩ tư nhân của nhà họ Jeon, đã phục vụ ở nhà họ Jeon mấy chục năm rồi.

Bởi vì Jeon lão phu nhân vẫn luôn rất tin tưởng vào Hàn y vì vậy bác sĩ tư nhân của nhà họ Jeon trên cơ bản đều chuyên về Hàn y.

Trước ánh mắt chăm chú của mọi người, bác sĩ Kang mở hòm thuốc rồi ngồi xuống bên cạnh Eunha, ông khám bệnh bằng cách bắt mạch truyền thống, không mất bao nhiêu thời gian đã biết được Eunha liệu có thai hay không.

Ai nấy cũng đang nóng lòng chờ đợi kết quả nhất là JungKook, hắn quả thật đứng ngồi không yên, không ngừng đi tới đi lui trong phòng.

Eunha cũng rất khẩn trương nhìn bác sĩ Kang như chờ đợi.

Rất nhanh bác sĩ Kang đã xem mạch xong, ông tươi cười nhìn mọi người nói: 'Chúc mừng chúc mừng, mạch của thiếu phu nhân là hỷ mạch, đích thực là có thai rồi!'

'Tốt quá!' Semi kích động nói.

Còn Jeon lão phu nhân và Jungwoo cũng vui mừng đến nỗi cười không khép miệng được.

'Eunha ...'

JungKook kích động bước đến ôm chặt cô vào lòng, 'Cám ơn em! Cám ơn em!'

Trời ạ, hắn thật sự sắp làm ba rồi. Cảm giác vui sướng này vượt xa cảm giác vui vẻ của những lần ký kết hợp đồng thành công hay giành được thành tích vượt trội trên thương trường.

Eunha nghe bác sĩ báo kết quả, đầu tiên là kinh ngạc sau đó là cực kỳ vui vẻ. Cô thật sự có thai! Thật sự sắp làm mẹ rồi!

Bàn tay nhỏ nhắn bất giác vuốt ve phần bụng ... Hạnh phúc cứ thế mà dâng trào!

Đây là đứa bé thứ hai của cô và JungKook, lần này cô nhất định sẽ rất cẩn thận, nhất định sẽ để cục cưng trưởng thành một cách khỏe mạnh.

'Bác sĩ Kang, sức khỏe của Eunha thế nào? Giai đoạn này có cần bồi bổ gì thêm hay không?' Jeon lão phu nhân vẫn chưa hết khẩn trương hỏi.

Bác sĩ Kang mỉm cười, 'Thiếu phu nhân rất khỏe mạnh nhưng có thể hiện tượng nôn ói sẽ thường xuyên hơn cho nên trước mắt, nếu cô ấy muốn ăn gì thì cứ cho cô ấy ăn, sau khi hết hiện tượng nôn mửa thì có thể cho cô ấy ăn một ít đồ bổ để bồi bổ cơ thể, vậy là được rồi.'

'Cám ơn ông, bác sĩ Kang!' Jungwoo vui vẻ nói.

Bác sĩ Kang cũng cười rất tươi, ông làm bác sĩ tư cho nhà họ Jeon đã nhiều năm như vậy nhưng giống như hôm nay cả gia đình hòa thuận vui vẻ như thế này đúng là rất hiếm có.

Tiễn bác sĩ ra về rồi các bậc trưởng bối bắt đầu không ngại phiền liên tục dặn dò.

'À này, lát nữa đừng quên gọi điện thoại thông báo cho bà thông gia biết tin đó!' Semi không quên căn dặn con trai.

'Được rồi được rồi mà, những chuyện này không cần mẹ bận tâm đâu. Các vị, xin cho con và vợ con một chút không gian riêng tư có được không!' JungKook cười cười "đuổi khách".

'Thằng bé này đúng là ...'

Jeon lão phu nhân luyến tiếc không muốn rời đi, bà nhìn Eunha nhưng rồi đành chịu thua cùng Jungwoo và Semi rời đi.

Các bậc trưởng bối vừa rời đi thì JungKook liền tặng cho Eunha một nụ hôn tràn đầy tình ý và quyến luyến.

Qua một lúc lâu hắn mới lưu luyến không nỡ rời môi cô, nhìn cô gái trong lòng thẹn thùng hai má hồng hồng, hắn không kìm được thốt lên lời yêu từ đáy lòng, 'Eunha, anh yêu em! Cám ơn em ...'

Eunha yêu kiều tựa vào lòng hắn, 'Đã là vợ chồng rồi, còn nói cám ơn cái gì!'

JungKook nhìn vẻ yêu kiều của cô, không khỏi xúc động nói: 'Eunha, lần này anh nhất định sẽ bảo vệ tốt con của chúng ta, sẽ không để cho cục cưng chịu bất kỳ tổn thương nào!'

Eunha nhìn ánh mắt kiên định của hắn, lòng đầy tin cậy và yên tâm, cô tin tưởng JungKook sẽ là một người cha rất tốt!

'Từ hôm nay em không được đi đâu hết, nếu muốn đi đâu thì cứ nói với anh một tiếng, muốn ăn gì cũng phải nói cho anh, biết chưa?' Giọng cực kỳ bá đạo JungKook lên tiếng.

Eunha không kìm được bật cười thành tiếng ...

'JungKook, anh đúng là ... chuyện bé xé ra to!'

'Cái gì chứ, em bây giờ là phụ nữ có thai, cũng là đối tượng bảo vệ quan trọng của nhà họ Jeon!' JungKook lúc này mới phát huy hết thói gia trưởng của mình.

Chương 213: Có tin vui (2)

Eunha không đáp lời hắn, ngược lại nói một câu không đầu không đuôi ...

'JungKook anh biết không, mấy hôm trước Yuju gọi điện thoại cho em, còn hỏi xem em đã mang thai hay chưa!'

'Vậy sao?'

JungKook lúc này làm gì có tâm tình nghe mấy chuyện này, trong đầu hắn bây giờ chỉ nghĩ đến làm thế nào chăm sóc cho Eunha và cục cưng trong bụng cho thật tốt.

'Yuju nói mang thai rất mệt, rất khó chịu ...'

Eunha lẩm bẩm nói một mình, khi cô thấy JungKook hoàn toàn không hề chú ý đến lời mình nói, liền không khách khí hai tay giữ lấy gương mặt tuấn tú của hắn nhìn thẳng vào mình ...

;Này, anh không nghe em nói gì sao?;

Thật là ... Hắn đang nghĩ gì vậy?

JungKook thấy vẻ tức tối của cô, trong mắt lại thoáng qua vẻ bỡn cợt, 'Tuy rằng gương mặt này của chồng em cũng khá là đẹp trai nhưng em đâu có cần xem chăm chú như vậy!'

'Đáng ghét!'

Eunha đấm cho hắn mấy phát, 'Em nói cho anh biết, mang thai rất mệt, anh phải tốt với em một chút bằng không em sinh xong cục cưng sẽ bế con đi luôn đấy!'

'Xem em có dám hay không!'

JungKook sủng nịch véo chóp mũi cô: 'Nếu như em dám làm, anh sẽ trói em lại, xem em đi bằng cách nào!'

'Tốt lắm! Bây giờ anh đã hiện nguyên hình rồi đúng không? Thì ra anh sớm đã nghĩ cách làm thế nào bắt nạt em, Yuju nhà người ta lúc có thai Jimin cưng chiều hết sức, nào có như anh đâu, cứ suốt ngày tìm cách hù dọa bắt nạt em!' Eunha bất mãn lên tiếng kháng nghị.

JungKook nghe vậy không khỏi liếc mắt nhìn cô: 'Có trời chứng giám, em đối với anh mà nói là bảo vật vô giá, ngậm trong miệng sợ tan, nắm trên tay sợ vỡ, làm sao mà dám bắt nạt em chứ!'

Yuju này, từ khi rời khỏi tổ chức sát thủ luôn rất rảnh rỗi, lại thêm tuổi còn trẻ, đúng lúc là lứa tuổi ham chơi cho nên cứ hễ buồn là lại nhấc điện thoại lên tìm Yerin hay Eunha, bám riết lấy hai người, không chuyện gì là không nói cho nhau nghe. Nhưng nghe đâu gần đây Yuju với tiểu oan gia Umji của Suga rất thân nhau.

Hai người tuổi tác tương đồng, đều còn trẻ nên có nhiều lúc rất hợp nhau trong những trò nghịch ngợm nhưng theo lời Jimin nói thì ...

Yuju nhà hắn bị Umji dạy hư mất rồi, trước đây Yuju của hắn ngoan ngoãn hơn nhiều ...

Mặc kệ thế nào, chỉ cần Eunha của hắn không bị dạy hư là được rồi. Vừa nhớ đến Umji cùng những trò tác oai tác quái của cô là JungKook đã thấy đau đầu thay cho Suga rồi.

Eunha thấy hắn nói một cách tha thiết như vậy cũng không muốn bắt bẻ gì nữa, chỉ nói: 'Đó là anh nói đấy nhé, nếu như sau này anh làm gì có lỗi với em, em sẽ nhờ bà nội và mẹ trừng phạt anh giúp em!'

'Tuân lệnh bà xã đại nhân. Sau này em nói cái gì thì là cái đó, chỉ là ...'

Hắn nghịch ngợm hôn trộm một cái rồi mới nói tiếp: 'Sau này bất kể ra sao cũng không được rời khỏi anh!'

***

Ông bố tương lai JungKook giống như được tiếp thêm sức mạnh, mới sáng sớm khi Eunha còn đang gật gù chưa tỉnh ngủ hẳn bước vào phòng ăn thì đã thấy JungKook ngồi sẵn đó, vừa ăn sáng vừa ngây ngô cười.

'JungKook, anh sao vậy?'

Nhìn chồng như vậy Eunha không khỏi giật mình, lúc này cô mới nhận ra, những người khác trên bàn ăn cũng cười như vậy.

Nhìn thấy Eunha đi vào phòng ăn, JungKook vội đứng dậy dìu cô ...

'Eunha, sao em không ngủ thêm một lúc nữa?'

'Đúng đó Eunha, dì Jung đã dặn nhà bếp chuẩn bị sẵn bữa sáng cho con rồi, lát nữa dì ấy sẽ bê lên, con xuống lầu làm gì, nguy hiểm lắm!' Semi cũng khẩn trương nói.

Jungwoo và Jeon lão phu nhân cũng nhìn cô bằng ánh mắt lo lắng.

'Mẹ, con đâu có yếu ớt như vậy. Mẹ đừng lo, không có sao đâu. Con cũng đã quen dậy sớm rồi!'

Eunha ngồi xuống, nhìn JungKook nói: 'Vừa nãy anh làm gì mà cười như kẻ ngốc vậy, nhìn sợ quá!'

JungKook cười càng rạng rỡ, hắn giúp cô rót một ly sữa, vừa rót vừa nói: 'Vừa nãy anh đang nghĩ con trai anh nhất định là rất đáng yêu rất nghe lời, đến lúc đó anh dẫn con đến khoe với Taehyung cho hắn biết mặt!'

Eunha nghe vậy muốn khóc không được muốn cười không xong, JungKook này có lúc chẳng khác nào một đứa trẻ.

'Làm ơn đi, anh đúng là vua tự đại. Với lại, nhất định sẽ là con trai hay sao chứ?'

'Trai gái gì anh cũng đều thích!' JungKook nghiêm túc nói.

'Thật đúng là mặt dày!' Eunha bất lực thốt lên.

Đang lúc trên bàn ăn tràn đầy tiếng cười nói vui vẻ thì điện thoại của JungKook đổ chuông, hắn cười tiếp điện thoại nhưng chỉ vài giây sau, gương mặt đang tươi cười chợt trở nên lạnh lùng, bên môi câu lên một nét cười lạnh, ánh mắt cũng trở nên u ám.

JungKook chợt rời khỏi bàn ăn, đi đến một góc của phòng ăn, bởi vì phòng ăn quá lớn, mọi người đều không nghe được hắn nói gì với đầu bên kia.

Nhìn thấy cử chỉ khác thường của chồng, tim Eunha không hiểu sao bắt đầu đập thình thịch, nhìn lại mọi người thấy trên mặt ai cũng có chút chần chừ.

Đến khi JungKook ngắt điện thoại quay trở lại bàn ăn thì trên mặt đã trở lại vẻ tươi tỉnh thường thấy, vẫn nói cười bình thản như không.

Jungwoo và Semi tuy rằng trong lòng đầy nghi vẫn nhưng cũng không chủ động hỏi, họ biết con trai mình có năng lực giải quyết những chuyện này nhưng còn Eunha thì không được bình thản như thế, cô ăn không thấy ngon nữa.

'Eunha, sao vậy? Không hợp khẩu vị sao?' Tâm tư cẩn trọng, JungKook rõ ràng đã nhìn thấy phản ứng khác thường của Eunha, hắn cười hỏi.

Eunha vốn là người không biết che dấu tâm sự, vừa nghe JungKook hỏi vậy cô liền đặt ly sữa trên tay xuống, lo lắng hỏi: 'JungKook, vừa nãy ... là ai gọi đến vậy?'

Thực ra Eunha không giống những người phụ nữ khác thích dò xét nhất cử nhất động của chồng nhưng không hiểu vì sao nhìn phản ứng của JungKook khi nghe cuộc điện thoại này khiến cho Eunha có một cảm giác không thoải mái, cô cảm thấy hình như JungKook đang trù tính một âm mưu gì vậy.

Chương 214: Chứng cớ rành rành (1)

Trái với vẻ lo lắng của cô, JungKook ngược lại rất ung dung, hắn thong thả uống một ngụm cà phê sau đó mới cười nói: 'Cũng không có gì, chỉ là thông báo vụ án của Siwon có chút tiến triển mà thôi!'

Nghe câu này Eunha vội dừng lại động tác trên tay, nhưng những người khác thì có vẻ như chẳng tò mò gì với tin tức này, Jungwoo chỉ hời hợt nói: 'Có những chuyện đừng nên làm quá mức quyết tuyệt, đến lúc cần thiết cứ giao cho cảnh sát xử lý là được rồi!'

JungKook chỉ cười nhẹ không nói nhưng nụ cười này rơi vào mắt Eunha lại mang theo một vẻ âm trầm khó tả...

***

Hội quán cao cấp khu Đông

Tuy nơi đây là hiện trường vụ án mạng của Siwon nhưng hội quán này không bởi vì vụ án kia mà vắng lặng, ngược lại việc kinh doanh vẫn tốt như mọi ngày, vẫn xa hoa, sang quý như cũ.

Không chờ lâu, ngay trước gian phòng VIP mà Siwon đã bị sát hại, một cô gái đeo kính râm che gần nửa khuôn mặt xuất hiện, tuy không nhìn được biểu tình trong mắt cô ta nhưng từ những hành động nhỏ nhặt cũng có thể nhận ra sự hoảng hốt trong cô.

Một vệ sĩ bước đến nói: 'Im tiểu thư, Jeon tiên sinh có dặn, đợi tiểu thư đến lập tức mời vào trong gặp ngài ấy!'

Môi Nayeon khẽ run, cô không nói gì chỉ thầm hít sâu một hơi như điều tiết lại tâm tình sau đó đẩy cửa bước vào.

JungKook đã ngồi sẵn ở sofa, nhìn thấy Nayeon xông vào hắn không có phản ứng gì, chỉ nhếch môi cười nhìn cô ta, ánh mắt sáng như đuốc khiến cho Nayeon chợt có cảm giác như bị nhìn thấu hết, không thể che dấu được gì.

'JungKook, ý anh là sao đây?'

Nayeon bước đến không chút khách khí nói, dường như muốn mượn hành động này để lấy lại dũng khí ình.

Một vẻ trào phúng xẹt qua trên gương mặt anh tuấn, tiếng cười trầm trầm thoát ra từ cổ họng của JungKook ...

'Không ngờ tin tức của cô cũng nhanh nhạy ghê nhỉ, hơn nữa còn rất nhạy bén nhận ra tôi làm như vậy hoàn toàn là vì muốn chống đối tập đoàn Im thị. Không tệ, không tệ! Đúng là một cô gái rất thông minh!'

'JungKook, Im thị chúng tôi đắc tội với Jeon thị tài phiệt của anh chỗ nào chứ? Anh có biết tuyên bố về quyết định nghiệp vụ hôm nay của Jeon thị có ảnh hưởng thế nào đến Im thị hay không chứ?'

Sáng sớm hôm nay cổ phiếu của tập đoàn Im Thị bắt đầu bị đánh úp, chẳng những như vậy mà trong chưa đến nửa giờ, tất cả các nghiệp vụ của Im thị cũng chịu chung số phận, gần như là cùng lúc đó, bộ phận PR của Jeon thị tài phiệt tuyên bố quyết định mở rộng nghiệp vụ kinh doanh đa phương, màmooix một hạng mục đều là nghiệp vụ kinh doanh chính của Im thị.

JungKook cười rất "hiền hòa", hắn ung dung đốt một cây xì gà, giọng nói chậm rãi mà hữu lực: 'Nayeon, cô thật là mau quên, xem ra tôi phải từng chuyện từng chuyện nhắc lại cho cô mới được!'

Hắn hắng giọng, nụ cười bên môi càng sáng lạn nhưng ánh mắt sắc bén như muốn xuyên thẳng qua chiếc kinh râm nhìn thẳng vào nội tâm của Nayeon.

'Chuyện tám năm trước tôi đã quyết định tha thứ cho cô một lần, chỉ tiếc là cô không biết tốt xấu, chẳng những không cảm kích mà còn ôm hận trong lòng. Trước tiên là thuê thám tử tư điều tra chuyện của Jeon thị, đương nhiên là bao gồm cả chuyện cũ của cha và cha vợ của tôi cô cũng rõ ràng. Cô biết rõ mẹ vợ của tôi đúng thực tên là Mina, chỉ có điều cô không biết, Mina này không phải là Mina năm đó nên mới muốn lợi dụng chuyện này, lợi dụng mẹ tôi để đả kích cả nhà Eunha. Cùng lúc đó cô cũng biết Siwon vẫn luôn gọi điện thoại quấy rầy Eunha, hơn nữa còn tìm người lén lút đặt máy nghe lén trong điện thoại của Siwon. Cô vốn biết tính của tôi, đương nhiên sẽ đoán ra một khi tôi biết Eunha và Siwon hẹn riêng ra gặp mặt nhất định tôi sẽ có mặt ở hiện trường đích thân giám thị cho nên cô sớm đã ẩn nấp sẵn ở đó, cũng chính là gian phòng này mà chuẩn bị cho âm mưu của mình. Tôi phải công nhận là cô suy tính rất chu toàn, ngay cả camera quan sát cũng bị cô thuê nhân viên phục vụ phá hỏng, đương nhiên tầm quan sát đã bị che mất một góc. Như vậy thì khi cảnh sát từ một camera khác nhìn thấy tôi bước ra từ gian phòng đó đương nhiên tôi sẽ trở thành kẻ bị tình nghi nhiều nhất. Còn cô thì thuê sát thủ giả trang thành nhân viên của hội quán tiến vào phòng giết chết Siwon ! Nayeon, cô thật ác độc lại rất ranh ma, chiêu một mũi tên bắn chết hai con nhạn này sử dụng thật hay, chẳng những có thể hủy đi gia đình Eunha, phá hỏng quan hệ mẹ chồng con dâu mà còn thành công hãm hại tôi!'

Nayeon nghe hắn nói đến đây thì toàn thân không ngừng được run khẽ, nhưng rất nhanh cô ta đã che dấu sự sợ hãi kia đi, cứng rắn nói: 'JungKook, đây hoàn toàn là lời nói một phía của anh, cái gì Siwon, cái gì sát thủ giết người, anh tưởng mình đang đóng phim sao? Đây chẳng qua chỉ là cái cớ để anh lật đổ Im thị mà thôi!'

'Chậc chậc ...'

JungKook làm ra vẻ đáng tiếc, lắc đầu ...

'Tôi thật sự đã từng nghĩ sẽ tha cho cô. Chỉ đáng tiếc ... cô không biết học khôn. Nghe không hiểu cũng không sao, nhật báo Ngôi sao chắc cô đã nghe đến rồi chứ? Sản nghiệp do chính mình đầu tư nếu cô còn phủ nhận nữa thì tôi đề nghị cô nên đi gặp bác sĩ khoa thần kinh sớm đi!'

Lời của JungKook chưa dứt thì Nayeon đã run lên, cả người sững sờ đứng ở đấy ...

Thấy cô như vậy, nụ cười trên môi JungKook vẫn như cũ nhưng ánh mắt dần trở nên lạnh như băng ...

'Trong suy nghĩ của cô, có phải trực tiếp hủy đi danh dự của tôi còn tốt hơn là giết tôi, đúng không? Chính vì vậy mà chỉ ngày thứ hai sau khi vụ án mưu sát của Siwon xảy ra thì tin tức tổng tài của Jeon thị tài phiệt có liên can đến vụ án mưu sát đã trở thành tiêu điểm của tất cả các tờ báo lớn nhỏ mà tờ báo đầu tiên tung ra tin tức này là một tờ báo ở Pháp. Nayeon, tôi không nói sai chứ?'

Thấy nét mặt cùng giọng nói của hắn càng lúc càng lạnh truy vấn mình, Nayeon chậm rãi lên tiếng: 'Cho dù là vậy thì thế nào? Chuyện này có liên quan gì đến tôi?'

'Lúc đầu tôi cũng không nghĩ đến, một tiểu thư nhà giàu như cô lại có thể ra tay ác độc đến mức này. Đại cổ đông của tờ báo Ngôi sao ở Pháp đó là một tờ báo ở Malaysia, mà cổ đông của tờ báo ở Malaysia đó là tập đoàn Mỹ Hoa của Singapore, tập đoàn Mỹ Hoa thì không cần nói, nói thẳng ra thì chỉ là một phương tiện bịt tai che mắt người đời mà thôi, tiếp tục tra đến cùng thì ra, tập đoàn Mỹ Hoa chính là của Nayeon cô. Tôi nghĩ chuyện này chắc không có hiểu lầm gì đâu, đúng không?'

Ý của JungKook đã quá rõ ràng. Khi hắn biết chủ sự sau màn của tờ báo Ngôi sao kia thì ngay lập tức đoán ra đây là một cái bẫy tinh vi.

'Anh ... anh có chứng cứ gì không mà dám nói như vậy?'

Giọng của Nayeon đã hơi run nhưng cô cố nén sự sợ hãi trong lòng, cứng rắn vặn hỏi JungKook.

Chương 34: Chứng cớ rành rành (2)

JungKook bật cười, hắn rút ra một phần tư liệu đưa đến trước mặt Nayeon, bộ dạng thật "ngây thơ vô tội" ...

'Thật ngại quá, không có qua sự đồng ý của cô mà tôi lại đi điều tra những chuyện này nhưng hệ thống trinh thám làm việc rất tận sức, họ đem tất cả chứng cứ cùng con số liên quan đến chuyện kinh doanh của Tinh Hoa tập đoàn đều liệt kê ở đây, như vậy cũng tốt, tiện cho cô sau này đỡ tốn công nghiên cứu thị trường!'

Nayeon nghe vậy mới thực sự kinh ngạc. Khi cô ta nhìn thấy những tư liệu hoàn chỉnh đặt ngay trước mặt mình, nhất thời không biết nói gì, qua một lúc lâu cô ta mới thì thào: 'Chuyện ... sao lại thế được? Sao lại thế được?'

JungKook cười lạnh nhìn cô không nói.

Nayeon xem xét phần tư liệu bị ném trên bàn, tâm tình kích động nói: 'Chỉ dựa vào phần tư liệu này mà anh nghĩ đem hết tội danh đổ lên đầu tôi sao? JungKook, chắc là anh rành luật pháp hơn tôi, nếu như không có chứng cứ thật sự, anh vốn chẳng làm gì được tôi!'

'Cô thật sự là chưa thấy quan tài chưa đổ lệ mà. Vậy cũng tốt, tôi sẽ cho cô thấy rõ hơn chút nữa!' JungKook nói dứt lời liền vẫy tay ra hiệu.

Ngay lập tức, ba người đàn ông bị mấy vệ sĩ của JungKook dẫn vào phòng, sau khi nhìn thấy JungKook trong số đó bị dọa sợ đến mất hồn mất vía.

'Jeon tiên sinh, xin ngài đại nhân đại lượng tha cho chúng tôi một mạng! Jeon tiên sinh ...'

Nayeon nhìn về phía ba người, khi nhìn rõ mặt họ nhất thời sợ đến giật mình, nhìn thấy ba người này cô liền biết chuyện đã không còn cứu vãn.

'Các ngươi muốn nói gì thì nói đi! Nếu như ta đã có khả năng tra đến các ngươi, đương nhiên cũng có khả năng hủy đi hoặc giữ lại tính mạng của các ngươi!'

JungKook ngồi trở lại sofa, tư thái vẫn cực kỳ nhàn nhã hút một hơi xì gà, hời hợt nói.

'Dạ dạ dạ ...'

Một trong ba người giành nói trước: 'Tôi là đồng nghiệp của Siwon, bởi vì ra nghề trễ hơn nên luôn được Choi luật sư chiếu cố mà tôi cũng xem Choi luật sư như thầy mình. Nhưng có một hôm, có một vị tiểu thư tìm đến cho tôi một số tiền rất lớn muốn tôi giúp đặt máy nghe lén vào điện thoại của Choi luật sư. Tuy tôi suy nghĩ và do dự rất lâu, cũng biết làm chuyện này là có lỗi với Choi luật sư nhưng tôi thật sự rất cần khoản tiền đó cho nên không kìm lòng được làm ra chuyện trái đạo đức như vậy.'

JungKook gật đầu sau đó nói: 'Cô gái kia có phải là người đã tìm đến ngươi không?'

Người kia nhìn kỹ một lát rồi vội vã gật đầu: 'Đúng đúng, tuy tôi không biết cô ấy là ai, cũng không biết tướng mạo thật sự của cô ấy nhưng bộ dạng lúc đeo mắt kính của cô ấy tôi tuyệt đối không nhận nhầm đâu!'

'Đúng vậy đúng vậy. Jeon tiên sinh, lúc đó cũng chính là cô gái này cho tôi một khoản tiền muốn tôi giết một người. Bởi vì mẹ tôi sinh bệnh không thể không có khoản tiền đó nên tôi không còn cách nào khác chỉ đành nghe theo lời cô ta mà làm bậy. Trước đây tuy rằng tôi có phạm pháp nhưng trước giờ chưa từng lưu lại chút dấu vết nào, không ngờ lần này vừa ra tay đã bị tra ra. Jeon tiên sinh, tôi thật sự ... thật sự không biết người chết có quan hệ với ngài. Nếu như biết, đánh chết tôi cũng không dám nhận khoản tiền kia.' Một người đàn ông khác cũng run giọng nói.

Nghe đến đây sắc mặt Nayeon chợt tái xanh ...

JungKook nhìn về phía người còn lại, 'Ngươi, nói đi!'

Người đàn ông chỉ tay về phía Nayeon, hắng giọng nói: 'Jeon tiên sinh, là cô gái này bỏ tiền thuê tôi điều tra chuyện của nhà họ Jeon, còn chuyện liên quan đến Mina cũng là cô gái này bỏ ra một khoản tiền lớn mua thông tin này. Jeon tiên sinh, chuyện này tôi hoàn toàn không biết, làm thám tử tư là để kiếm tiền, chỉ cần ai đưa tiền thì chuyện gì chúng tôi cũng dám đi điều tra!'

Hắn đúng là lợi hại, chỉ một câu mà muốn rũ sạch tội lỗi!

Nayeon nghiến răng nghiến lợi nhìn hắn nói: 'Ngay cả anh cũng dám chỉ tội tôi?'

Người thám tử tư nhìn JungKook sau đó nhìn Nayeon nói: 'Xin lỗi, tiểu thư. Jeon tiên sinh đã trả cho tôi cái giá cao gấp nhiều lần của cô để biết được sự thật. Có tiền cớ sao tôi không kiếm chứ? Nếu như lúc đó cô không có lòng riêng, không đem phần tư liệu đó ra làm vũ khí thì cũng sẽ không có chuyện!'

'Ta giết ngươi ...'

Nayeon không biết từ đâu rút ra một cây dao nhỏ, vụt nhảy về phía người thám tử tư kia ...

Nhưng cô ta chưa kịp làm gì thì từ hai bên JungKook, vệ sĩ đanh nhanh chóng xông ra khống chế Nayeon khiến cô muốn động cũng hết cách.

'JungKook, anh không thể đối xử với tôi như vậy được, cũng không thể đối xử với Im thị như vậy được. Chẳng lẽ anh đã quên Im thị từng có ân với Jeon thị hay sao? Anh sao lại vong ân phụ nghĩa vậy được chứ?' Nayeon cuồng loạn quay đầu gào lên với JungKook.

Ngược với vẻ kích động của cô, JungKook chẳng có chút phản ứng nào. Hắn ra lệnh cho những vệ sĩ khác mang ba người kia ra khỏi phòng sau đó xoay người chậm rãi đi về phía Nayeon.

Bàn tay to vươn ra, mang theo một khí thế đáng sợ vuốt ve mái tóc của cô ta, sau đó gỡ chiếc kính râm trên mặt cô xuống, bàn tay khẽ gẩy, chiếc kính mắt đã gãy vụn vang lên một tiếng thanh thúy nhưng lại khiến Nayeon sợ run.

'Nayeon à ...'

Giọng của hắn vẫn trầm ổn đầy từ tính như trước giờ nhưng càng là như thế càng khiến người ta không rét mà run.

'Tôi vẫn luôn nhớ ân tình của Im thị dành cho nhà họ Jeon, cũng bởi vì như vậy mà đã tha cho cô một lần. Đáng tiếng, chuyện lần này để tôi tra ra được cha của cô cũng có tham dự vào chuyện Siwon bị giết kia. Xem ra người muốn đẩy tôi vào chỗ chết, không chỉ có mỗi một Nayeon cô mà còn có bác Im kính mến của tôi nữa. Chậc chậc ... cô nói xem tôi sao có thể không có chút phản ứng nào, làm vậy cũng quá không lễ phép rồi, đúng không?'

Nayeon không kìm được trừng to đôi mắt, sau đó cả người đều run lên ...

'Anh ... sao anh lại biết được những chuyện này? Không thể nào! Anh đúng là ma quỷ!'

JungKook không giận mà cười hơn nữa cười rất vui vẻ. Hắn nói chậm rãi từng chữ nhưng mỗi một câu đều như một gáo nước lạnh tạt về phía Nayeon.

'Nayeon, nếu như cô ấu trĩ thì cũng thôi đi, không ngờ bác Im thông minh một đời mà hồ đồ nhất thời, nếu như tôi đã có năng lực điều hành Jeon thị lâu như vậy, những chiêu trò này đương nhiên tôi sẽ có cách ứng phó rồi!'

Nayeon run run cánh môi, thật lâu vẫn chưa nói được nên lời.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro