Chương 202-207

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 202: Cảm xúc dâng trào

'Bà thông gia, Eunha đứa bé này có lúc hơi bướng bỉnh một chút, với tư cách là mẹ của Eunha, hôm nay tôi đem con gái tôi giao cho người mẹ chồng là bà. Eunha nó vẫn luôn muốn làm con thảo dâu hiền, với tấm lòng trời biển của người làm cha làm mẹ, mong là bà thông gia có thể yêu thương con dâu như con trai mình, nếu như nó làm sai cũng xin bà thay tôi dạy dỗ nó!'

Những lời này bà nói vừa nghiêm túc vừa chân thành, không kiêu không nịnh!

Semi có chút sững sờ nhìn Eunha, trong mắt lộ ra một tia xúc động ...

Eunha cũng nhìn bà, trước đây cô vốn đã có phần đồng cảm với bà, giờ nghe hết mọi chuyện càng cảm thấy bà đáng thương, cũng vì bà đau lòng vì vậy nhẹ giọng gọi: 'Mẹ ...'

Tiếng gọi tuy nhỏ nhưng hoàn toàn xuất phát từ nội tâm!

Cả người Semi rõ ràng là hơi run, bà nhìn con dâu, trong mắt lộ ra nhiều hơn một chút tình cảm.

'Ta đã từng nhiều lần chỉ trích cô, cô không hận ta sao?'

Bà hỏi câu này có phần dè dặt pha chút ngượng ngùng bởi bà biết rõ, lần này thực sự là trách nhầm Eunha, cũng trách nhầm mẹ của Eunha, tất cả đều là lỗi của bà, điều này khiến bà rất ngượng ngùng.

Eunha nghe vậy trong mắt lộ ra rất nhiều cảm xúc phức tạp nhưng cô lắc đầu nhỏ nhẹ nói: 'Mẹ, con sao lại hận mẹ được chứ, con cám ơn mẹ thì đúng hơn, nếu như không có mẹ thì sẽ không có JungKook, con cũng không tìm được người đàn ông yêu thương con như vậy. Con sẽ kính trọng, hiếu thuận với mẹ như mẹ ruột của con vậy!'

Giọng của cô có chút nghẹn ngào nhưng lời nói đầy chân thành và đầy tình cảm, Semi nghe được những lời này trong mắt cũng lộ vẻ xúc động. Bởi cá tính có phần lạnh mạc lại quả quyết của bà nên nhất thời bà không biết nên biểu đạt thế nào. Tuy bà không nói gì nhưng qua cách bà nắm tay Eunha thật chặt kia cũng đủ tiết lộ sự kích động trong nội tâm của bà.

JungKook nhìn thấy tất cả những điều này, bên môi hắn câu lên một nụ cười, nụ cười này hoàn toàn trái với nụ cười tà tứ thường thấy mà ngược lại, là một nụ cười hạnh phúc và thanh thản.

Eunha chợt lên tiếng gọi Jungwoo ...

'Ba, ba mau đến đây!'

Jungwoo cũng không ngờ vợ mình lại có những chuyển biến như vậy, nghe Eunha gọi, ông chậm rãi bước đến, không rõ con dâu đang định làm gì.

'Ba, mẹ, bây giờ hiểu lầm đã được giải tỏa hết rồi, những chuyện đã qua hãy để nó trôi qua đi, nếu như cứ mãi sống trong hồi ức thì cuộc sống cũng đâu còn gì thú vị nữa đâu, chẳng bằng trân trọng người trước mắt, đúng không?'

Câu nói này của Eunha khiến cho Semi và Jungwoo ngộ ra nhiều điều, cũng nhận ra trước đây họ đã bỏ lỡ những gì.

Jungwoo nhìn về phía vợ mình, nhìn thấy bà khóc đến đỏ cả mắt, trong lòng chợt dâng lên một nỗi xúc động.

Thực ra vừa nãy nhìn thấy bà khóc lòng ông cũng rất khó chịu, bao nhiêu năm qua ngoài mặt bà vẫn luôn biểu hiện rất kiên cường, trước giờ chưa từng lộ vẻ yếu ớt trước mặt ông vậy mà hôm nay ông lại nhìn thấy vẻ yếu đuối hệt như lúc bà con trẻ khiến cho ông chợt dâng lên một cảm giác muốn bảo vệ, che chở cho bà ...

'Semi à, bao nhiêu năm qua, thật vất vả cho bà ...'

Ông không biết nói gì bây giờ, chỉ có thể nắm tay bà thật chặt, nhẹ giọng vỗ về.

Semi vừa định nói gì đó thì nước mắt lại trào ra, bao nhiêu năm ủy khuất, nghi ngờ, yêu thương, ghen tỵ, một khi lớp vỏ bọc kiên cường bị dỡ xuống chỉ còn lại một tâm hồn yếu đuối, câu nói này của Jungwoo khiến nước mắt bà tuôn tràn như nước vỡ đê ...

Bà không nói gì nữa, mặc kệ con trai con dâu và cả bà thông gia, ôm chặt lấy ông, nhất thời như một đứa trẻ ở trong lòng ông khóc lớn một trận, tiếng khóc nghe thật đau lòng.

Bàn tay của Jungwoo khựng lại trong không trung rồi nhẹ nhàng thu về, vòng qua lưng bà mà ôm chặt lấy, trong mắt là một nỗi xúc động nói không thành lời.

Tốt quá! Thật tốt quá!

Nhìn thấy sự hỗ động của hai người, trong lòng Eunha âm thầm reo lên vui mừng, lại cảm động đến rơi nước mắt.

JungKook nhẹ nhàng bước đến khoác tay lên vai cô, Eunha xoay người ôm lấy chồng, thút thít khóc.

'Đứa bé ngốc ...' Bà Jung thấy vậy trìu mến vỗ nhẹ đầu con, mắng yêu.

Cảnh cảm động trong phòng khách hoàn toàn lọt vào mắt Jeon lão phu nhân, bà cũng không kìm được đưa tay lên nhẹ lau lệ nơi khóe mắt. Mọi chuyện đều như thế không phải sao, thuyền đến đầu cầu sẽ tự dừng, tối hôm nay đúng là một buổi tối đặc biệt.

JungKook tinh mắt nhìn thấy Jeon lão phu nhân đứng ở cửa, hắn vỗ nhẹ vai Eunha, cùng cô bước đến ...

'Bà nội, mau vào đây!' Hắn vừa nói vừa bước đến dìu bà.

Nhìn thấy Jeon lão phu nhân xuất hiện ở phòng khách lớn, Semi có chút ngượng ngùng, bà vội rời khỏi vòng tay của Jungwoo bước đến dìu mẹ chồng ...

'Mẹ, mẹ còn chưa đi nghỉ sao?'

Jeon lão phu nhân nhìn con dâu khóc đến hồng cả hai mắt, cười nói: 'Ta nếu không qua đây sao có thể chứng kiến cảnh cảm động thế này?'

Nói rồi bà lại nhìn về phía bà Jung ...

'Chắc vị này là mẹ của Eunha đúng không? Hôm nay cũng may có cháu đến đây giải thích tất cả, không chỉ vậy mà còn giúp nhà họ Jeon chúng tôi giải mối khúc mắc bao nhiêu năm qua, thật cám ơn cháu!'

'Đâu có, đâu có, ngài chắc là Jeon lão phu nhân rồi! Cháu vẫn thường nghe bé cưng nhắc về bà. Thực ra hôm nay người có công giúp giải quyết tất cả những chuyện này chính là JungKook, nếu như không phải có nó, cháu cũng không biết được sự thật!' Bà Jung nhìn con rể, hài lòng nói.

'JungKook?'

Ánh mắt của tất cả mọi người đều nhìn về phía JungKook.

'Đúng nha, mẹ vừa nãy nói anh đi đón mẹ sang đây, chuyện này là thế nào? Sao anh lại biết tối nay sẽ xảy ra chuyện gì?'

Eunha tò mò nhìn JungKook, hỏi một tràng dài.

Jungwoo và Semi cũng nhìn con trai bằng ánh mắt kinh ngạc, tuy họ biết JungKook rất giỏi giang như chuyện xảy ra đột ngột thế này, hắn làm sao có thể giải quyết trong một thời gian ngắn như vậy chứ?

Chương 203: Niềm vui rộn rã

JungKook cười ... chuyện này đối với hắn mà nói rõ ràng rất đơn giản. Thâmt ình nhìn vợ, hắn trầm giọng nói: 'Còn nhớ những lời hôm đó em nói không? Khi em nói với anh thì ra ba và ba vợ quen biết nhau thì anh đã bắt đầu điều tra chuyện này, lại thêm thám tử tư báo với anh Nayeon hình như đang điều tra chuyện của nhà họ Jeon cho nên anh càng thêm lưu tâm để ý. Nhưng trên tư liệu điều tra cho thấy đúng như cách nghĩ của mẹ. Hôm nay sau khi tan tầm anh đến tìm mẹ vợ hỏi thăm mới biết thì ra là có đến hai Mina. Đang ngồi với mẹ thì người ở Jeon Viên gọi điện đến báo cho anh biết tình hình ở nhà, lúc đó anh chợt nghĩ, có thể mẹ vợ là người có thể giúp giải quyết những rối rắm này nên anh mời mẹ về đây!'

Nghe những lời này Eunha quả thực quá kinh ngạc, cô nhìn chồng như nhìn một người ngoài hành tinh, không kìm được nói: 'Trời ạ, em còn cho rằng mình được gả cho một nhà tiên tri!'

'Nha đầu, chẳng lẽ bây giờ em mới phát hiện chồng mình có năng lực sao? Lúc anh quả quyết nói rằng anh sẽ cưới em về chính là đã cho em biết anh có năng lực tiên tri rồi!' JungKook tinh nghịch trêu cô.

'Hừm, nói khoác không biết ngượng. Đúng là vua tự đại!' Eunha càu nhàu nhưng nét mặt tràn đầy hạnh phúc tựa vào lòng hắn, đôi gò má hồng hồng.

'Haha ... đó là ưu điểm của anh mà!' JungKook ôm cô, cười đến sáng lạn.

Trong vòng tay của chồng Eunha cảm thấy bội phần an toàn, cô biết nếu như không nhờ JungKook sớm đã phát hiện manh mối của chuyện này, hoặc không tích cực điều tra thì tối nay cục diện đã rối rắm đến không thể thu thập.

Tự sâu trong lòng mình cô cảm thấy rất cám ơn chồng, người đàn ông thông minh lại tài giỏi như thế khiến cô càng yêu sâu đậm hơn.

Lúc này Semi mới lên tiếng, giọng áy náy: 'Chuyện tối nay tất cả là lỗi của con cả, nếu như con bình tĩnh một chút, lý trí một chút thì sẽ không bị những tư liệu kia làm mờ mắt, thật xin lỗi cả nhà ...'

Lời xin lỗi này xuất phát từ nội tâm bà, tuy bà trước giờ cứng cỏi, cũng rất tinh minh nhưng không phải là người không nói lý lẽ, nhìn thấy tối nay tất cả mọi người đều vì chuyện này mà bôn ba vất vả trong lòng bà đương nhiên rất bất an, hơn nữa, đây còn là một sự hiểu lầm lớn!

Nếu như là người nhà thì cũng có thể dễ dàng thông cảm nhưng ngay cả bà thông gia cũng bị phiền toái chạy đến đây trong đêm mưa gió thế này càng khiến cho Semi cảm thấy áy náy.

Lúc này Eunha mới giãy ra khỏi vòng tay của JungKook, cô bước đến khoác tay lên cánh tay bà, nháy mắt: 'Mẹ, thực ra mẹ cũng không cần phải áy náy vậy đâu, theo con thấy lần này Nayeon coi như vô tình làm được một chuyện tốt đi!'

'Làm một chuyện tốt?'

Semi nhìn Eunha vẻ khó hiểu, đây cũng là lần đầu tiên bà tâm bình khí hòa đánh giá cô con dâu này ...

Semi không thể không thừa nhận, khi bà gặp cô gái này lần đầu tiên, ngoại trừ xuất thân, những điều kiện còn lại của cô đều không chê vào đâu được, bất luận là tướng mạo hay tính cách đều là rất ưu tú.

Nhưng suy nghĩ kỹ lại, thân là một nhà thiết kế chính như Eunha, thành tựu này trong mắt nhiều người cũng có thể coi như là rất lớn rồi. Tuy bà không nói ra nhưng cũng đã từng lén xem qua những thiết kế của cô, nói thực lòng là bà cũng rất thưởng thức, chỉ là vì ngại ặt mũi nên không lên tiếng tán dương mà thôi.

Lúc này, khi Eunha ngoan ngoãn khoác cánh tay bà, tự dưng bà lại có một loại ảo giác, rằng đứa con dâu này cũng giống như một đứa con gái đang làm nũng với mẹ vậy.

Giờ phút này Semi mới nhận ra, trước đây vì cái nhìn sai lệch của mình mà làm khổ đứa con dâu này biết bao nhiêu.

Eunha hoàn toàn không biết gì về những giãy dụa trong nội tâm của Semi, cô trước giờ không thích so đo tính toán, hơn nữa bà là mẹ ruột của JungKook, đương nhiên cô cũng muốn hiếu thuận với bà.

Nghe Semi hỏi vậy, cô cười gật đầu nói: 'Đúng đó. Lần này con cảm thấy mình phải cảm ơn Nayeon nhiều. Nếu như không phải cô ta giở trò quỷ thì mẹ sẽ không vì nhịn không nổi nỗi ủy khuất nhiều năm mà phát tiết ra, gút mắc bao nhiêu năm qua trong lòng ba cũng không thể cởi ra mà quan hệ giữa mẹ với con nói không chừng cũng vẫn như cũ chưa hòa hảo được. Sau cùng, còn có một cái tốt nữa ...'

Cô cố ý quăng một mồi nhử, cười cười nhìn Semi ...

'Còn cái tốt gì nữa?'

Semi thấy gương mặt tươi cười rạng rỡ của Eunha, trong lòng không khỏi cảm thấy ấm áp, giọng nói cũng hòa hoãn hơn nhiều.

Eunha nắm lấy tay Semi đặt vào trong tay Jungwoo!

'Còn có một chỗ tốt nhất chính là ... giúp ba mẹ làm hòa, càng thêm tương thân tương ái!' Nói rồi cô vui sướng che miệng cười.

'Nha đầu này ...' Jungwoo cũng xúc động nói, trải qua những chuyện vừa rồi, nỗi kích động trong lòng ông vẫn chưa tan.

'Con đâu có nói sai? Vốn là như vậy mà! Ba, nếu như mẹ không yêu ba nhiều như vậy thì với người dày dạn kinh nghiệm, nhìn người vô số như mẹ sao lại không nhìn ra sơ hở mà để JungKook tranh thủ lập công đầu chứ? Điều này đã cho thấy rõ là mẹ rất quan tâm ba, bởi vì chỉ khi nào đối mặt với chuyện có liên quan đến người mình yêu thì con người mới không còn lý trí như vậy!'

Eunha rất thông minh và khéo léo, rất biết tận dụng cơ hội giúp Semi giải vây, quan trọng hơn là, cô khéo hiểu lòng người, hoàn toàn giúp Semi thố lộ hết tâm tư.

Jungwoo nghe vậy cũng không kìm lòng được lần nữa ôm vợ vào lòng.

Lúc này Jeon lão phu nhân hớn hở vỗ tay ...

'Như vậy có tốt không, nhà họ Jeon chúng ta rốt cuộc đã giải tỏa hết gút mắc, bà lão này cũng yên lòng!'

Bầu không khí trong phòng tràn đầy niềm vui.

Hai nhà rốt cuộc cũng ngồi lại với nhau nói chuyện không tị hiềm gì nữa, tiếng cười nói rộn rã át cả tiếng mưa ngoài trời.

JungKook và Eunha đôi vợ chồng mới cưới này lúc này cũng nhận được lời chúc phúc của tất cả các vị trưởng bối, trong tiếng cười, JungKook không ngừng trêu chọc Eunha khiến cô tức đến nỗi nắm tay nhỏ nhắn không ngừng đấm vào ngực hắn.

Chương 204: Kế hoạch tạo người

Semi thỉnh thoảng dùng ánh mắt ra hiệu cho chồng mình, khi Jungwoo nắm chặt tay bà như lúc này bà mới cảm nhận được bao nhiêu năm qua hôm nay mới là ngày bà hạnh phúc nhất, yên tâm nhất.

JungKook chợt nhìn mẹ, nói: 'Mẹ, con biết Nayeon đã đến tìm mẹ, những chuyện liên quan đến cô ta xin mẹ đừng xen vào nữa, con sẽ xử lý mọi chuyện!'

Lúc này những gút mắc trong lòng Semi đã cởi bỏ hết, bà đương nhiên hiểu rõ năng lực của con trai, nhưng vẫn làm ra vẻ tức giận nói: 'Đứa con trai này, lại còn dám quản cả mẹ sao?'

Thực ra bà biết những JungKook làm đều là suy nghĩ cho người nhà cả thôi.'

'Được, được, là lỗi của con. Bây giờ con trai tạ lỗi với mẹ, mong mẫu thân đại nhân khai ân!' JungKook tâm tình cực tốt cười trêu bà, nụ cười trên mặt càng rạng rỡ ...

'Con đó nha, để vợ con nhìn thấy bộ dạng lưu manh này của con lại hối hận đã gả cho con cho xem!' Giọng nói và cả ngữ điệu của Semi đã nhẹ nhàng hơn nhiều, bà thoải mái nói đùa với con trai.

Eunha chỉ cười mà không nói, chỉ càng dựa sát vào lòng JungKook.

Bà Jung thấy vậy cũng nói đùa: 'Nhìn kìa, người ta nói con gái gả đi rồi như giọt nước đổ đi, bà nhìn dáng vẻ theo sát không rời của nó xem, hơn nữa, JungKook nó tốt như vậy, tôi đốt đèn lồng cũng tìm không được đứa con rể nào giống vậy đâu!'

JungKook nghe vậy trên mặt càng lộ vẻ tự hào, hắn cúi đầu nói khẽ bên tai Eunha: 'Nghe thấy chưa? Em đã là giọt nước đổ đi, sau này phải yêu anh nhiều một chút, biết chưa?'

'Anh mới là giọt nước đổ đi ấy, đáng ghét!' Eunha nũng nịu đấm hắn một cái.

Lúc này Jeon lão phu nhân mới lên tiếng: 'Theo ta thấy, Eunha chính là cây vui vẻ của nhà họ Jeon chúng ta, từ khi con bé được gả vào đây nhà họ Jeon náo nhiệt hơn rất nhiều, nếu như sau này JungKook phụ lòng Eunha, ta là người đầu tiên không tha cho nó!'

'Không dám không dám, con thương cô ấy còn không kịp, làm sao nỡ phụ lòng chứ!' JungKook thâm tình nhìn Eunha, nói một cách quyar quyết.

Mặt Eunha đỏ như ráng chiều.

Nhưng Jungwoo nãy giờ vẫn im lặng nhìn JungKook và Eunha chợt lên tiếng ...

'Nhưng bố chồng như ta có ý kiến!'

Nhìn vẻ nghiêm túc của Jungwoo, Eunha không khỏi lo lắng ... Ông định nói gì đây? Bộ dạng thật nghiêm túc nha.

JungKook cười nhìn cha mình nói: 'Cha, có gì dặn dò xin cứ nói!'

Jungwoo nhìn con trai sau đó hỏi ngược lại: 'Chỉ cần ta nói ra thì con có thể làm được, phải không?'

'Được nhiên, chỉ cần con có thể làm con nhất định sẽ làm!' JungKook nói một cách kiên định.

Jungwoo hắng giọng nói: 'Thực ra yêu cầu của ta rất đơn giản, con cũng biết hai người già chúng ta nhàn rỗi biết mấy cho nên nhanh chút sinh một đứa cháu để hai chúng ta bồng bế, biết chưa?'

Lời của ông khiến ọi người đều bật cười, không ngờ người vẫn luôn trầm ổn như ông cũng có lúc sốt ruột không chờ được!

JungKook nghe cha mình nói vậy cười càng tươi hơn, hắn lớn tiếng trả lời: 'Con xin nghe lệnh!'

Sau đó hắn nhìn về phía Eunha, giọng đầy ái muội nói: 'Bà xã, nhanh chút hoàn thành kế hoạch tạo người của chúng ta đi!'

'Anh ... đáng ghét thật! Mặc kệ anh!' Eunha mặt đỏ đến mang tai thẹn thùng trốn sau lưng bà Jung.

'Con đó, lấy chồng cũng đã lấy rồi, sinh con đẻ cái là chuyện đương nhiên thôi. Cho dù ông bà thông gia không vội người làm bà ngoại như ta cũng rất nóng lòng!' Bà Jung chỉ tay vào trán con, âu yếm nói.

'Mẹ ...' Eunha càng thêm ngượng.

Jeon lão phu nhân cũng hào hứng cười nói: 'Đúng đó, Eunha à, ta cũng rất mong được bế cháu cố rồi!'

Semi cũng lên tiếng phụ họa: 'Eunha à, con không cần lo lắng gì cả, nhà họ Jeon chúng ta sẽ toàn lực hỗ trợ con. Đứa bé sinh ra có ta với mẹ con, còn có bà nội, ba, mọi người sẽ chăm sóc giúp con!'

Eunha lúc này mặt đã đỏ đến không thể đỏ hơn! Vừa gấp vừa thẹn!

Lúc này JungKook chợt đứng dậy bước đến nhấc bổng Eunha lên ...

'Aaaa ... JungKook, anh làm gì vậy, mau buông em xuống!'

Hoảng hốt sợ té, Eunha vội ôm lấy cổ hắn nhưng đầu vẫn không khỏi choáng váng.

Bên môi JungKook câu lên một nụ cười tà ác, hắn dán môi sát tai cô, thì thầm: 'Các bậc trowrng bối đều mong mỏi như vậy, anh đương nhiên phải cố gắng hơn nữa, em nói có phải không?'

'Anh ... thật đúng là mặt dầy!' Eunha thấy mấy phụ huynh đều híp mắt cười nhìn mình, vừa thẹn vừa giận.

JungKook hoàn toàn chẳng để tâm đến lời cô, hắn cười càng xấu xa.

'Nếu như anh không mặt dầy một chút làm sao cưới được người vợ đẹp như em chứ? Nếu như không mặt dầy một chút thì làm sao có cháu cho ba mẹ bồng đây?'

Câu nói của JungKook khiến cho ai nấy đều bật cười, càng khiến cho Eunha thẹn thùng vùi mặt vào cổ hắn không dám nhìn ai.

Nhất thời cả gian phòng khách đều tràn ngập tiếng cười, ngay cả dì Jung là người trước giờ nghiêm cẩn cũng nở một nụ cười từ đáy lòng, bà ở Jeon gia đã lâu như vậy rồi có lẽ hôm nay mới được chứng kiến khung cảnh đầm ấm vui vẻ như vậy.

Ngay lúc ai nấy đang nói cười rộn rã thì một người làm bước vào, sắc mặt nghiêm trọng khác thường ...

'Thiếu gia ...'

JungKook vẫn ôm Eunha trong tay không có ý buông xuống, nhìn về phía người làm đang ngập ngừng đứng đó, hỏi: 'Nói đi, có chuyện gì?'

Người làm chỉ tay về phía cửa phòng khách, 'Có mấy vị cảnh sát nói muốn tìm thiếu gia có việc gấp!'

Tất cả mọi người nghe vậy đều nhìn ra ngoài, đúng là ngoài cửa đã có mấy người cảnh sát đứng đó!

Chương 205: Bị tình nghi (1)

Mấy người cảnh sát vừa đến rõ ràng cũng nhìn thấy bầu không khí hòa thuận trong phòng khách, biểu tình trên mặt họ càng kỳ lạ, nhất là người cảnh sát dẫn đầu nhóm ...

Khi anh ta nhìn thấy Eunha và bà Jung, trên mặt không khỏi lộ vẻ sửng sốt ...

'Mẹ ...' Người cảnh sát lên tiếng.

Thì ra người dẫn đầu nhóm cảnh sát chính là em trai của Eunha, Jung Jaehyun.

Eunha vội giãy ra khỏi vòng tay của JungKook, cô bước đến gần em trai, nhìn hắn bằng ánh mắt tò mò: 'Em ... mọi người đây là ...'

Không chỉ có cô cảm thấy tò mò mà ngay cả hai vợ chồng Jungwoo cũng không khỏi kinh ngạc.

Em trai của Eunha, Jaehyun nhìn chị sau đó lại nhìn khắp phòng khách sau cùng ánh mắt rơi trên người JungKook, hắn bước đến gần, trên mặt lộ vẻ khó xử nhưng vẫn theo lệ thường của cảnh sát trình ra huy hiệu cảnh sát sau đó giọng trịnh trọng nói: 'JungKook tiên sinh, hôm nay khoảng bốn giờ chiều ở một hội quán cao cấp ở khu Đông phát hiện một thi thể, theo điều tra thi thể đó là của Siwon, luật sư. Chúng tôi hoài nghi Jeon tiên sinh có liên quan đến vụ án mạng kia, phiền ngài theo chúng tôi về sở cảnh sát hỗ trợ điều tra. Cám ơn!'

Có trời chứng giám hắn nói những lời này gian nan đến mức nào. Jaehyun đương nhiên hy vọng vụ án này không liên quan gì đến JungKook bởi dù sao JungKook cũng là anh rể nhưng thân là cảnh sát, hắn không thể không làm theo pháp luật.

Ngoại trừ JungKook, tất cả mọi người trong phòng khách đều sửng sốt đến ngây người, ngay cả người làm cũng không ngoại lệ.

Eunha vội bước đến kéo tay em trai ...

'Jaehyun, em vừa nói gì vậy? Thi thể đó là của ai?'

Cô run giọng hỏi, vốn không dám tin những gì mình vừa nghe thấy.

Jaehyun vẻ mặt khó xử, nhắc lại: 'Là Siwon,Choi luật sư!'

'Gì chứ???'

Cả người Eunha lảo đảo suýt nữa té xuống đất, cũng may là JungKook nhanh tay đỡ kịp.

'Sao như vậy được chứ? Jaehyun, có phải em nhận lầm người không?'

Cô không nhịn được xác minh lại lần nữa bởi vì tin tức này đối với cô mà nói như một tiếng sét giữa trời quang. Hôm nay họ vừa mới gặp nhau kia mà!

Jaehyun lắc đầu: 'Người nhà của Choi luật sư đã nhận thân nhân rồi, không sai đâu!'

Eunha ngây người tại chỗ.

Lúc này bà Jung cũng nhịn không được lên tiếng: 'Jaehyun à, sao vừa nãy con lại nói chuyện này có liên quan đến JungKook?'

Semi và Jungwoo cũng nhìn Jaehyun, sắc mặt ai nấy đều ngưng trọng nhưng vẫn không mất đi vẻ điềm tĩnh trước giờ.

Eunha nghe mẹ hỏi như vậy cũng hoàn hồn lại, cô vội hỏi tiếp: 'Đúng đó Jaehyun, vì sao cảnh sát lại hoài nghi JungKook?'

'Chuyện này nói ra rất dài ...'

Jaehyun nhìn JungKook, hỏi: 'Anh rể, chuyện này rốt cuộc là thế nào thì phải hỏi anh!'

Trên mặt JungKook hoàn toàn chẳng có chút hoảng hốt nào, vẫn thoải mái và điềm tĩnh như trước, chỉ có trên mi thoáng qua một chút đăm chiêu rồi hắn điềm đạm nói: 'Cái chết của Siwon hoàn toàn không có liên quan gì đến anh! Nể mặt em là em trai của Eunha, anh chỉ có thể nói bấy nhiêu thôi!'

Nực cười!

Chết một người thôi làm gì mà kinh hoảng đến vậy chứ. Hơn nữa người chết là Siwon! Đừng nói là không phải hắn giết, cho dù là hắn giết thì thế nào chứ?

Giới chính trị cùng pháp luật đều phải nhường hắn vài phần, nếu như không phải bởi vì quan hệ thân thích với Eunha hắn trực tiếp ra lệnh cho vệ sĩ đuổi thẳng những người kia ra ngoài cho xong.

Jaehyun cũng biết tính cách của JungKook, trên mặt hắn càng lộ vẻ khó xử. Nói thực lòng, tuy JungKook là anh rể của hắn nhưng bởi vì tiếp xúc không nhiều hơn nữa, quyền thế của người anh rể này đã nổi danh khắp nơi nên hắn càng ngại tiếp xúc. Chỉ bởi vì lần này chuyện quá nghiêm trọng, rất nhiều người dân chú mục quan sát hành động của cảnh sát vì vậy hắn không muốn quản cũng không được, dù sao Siwon cũng là nhân vật có tên có tuổi, cả giới chính trị và thương nghiệp đều biết đến.

Nhất thời Jaehyun cũng không biết phải nói sao.

Lúc này một người cảnh sát trẻ tuổi bước đến, chừng như muốn tranh công lại có vẻ như không nhìn thấy vẻ khó xử trên mặt Jaehyun, anh ta xông đến hỏi thẳng JungKook ...

'Jeon tiên sinh, xin hỏi khoảng ba giờ đến bốn giờ chiều hôm nay ngài làm gì? Ở đâu? Có nhân chứng mục kích hay không?'

Câu hỏi này của hắn dẫn tới sự chú ý của JungKook, nụ cười trên môi JungKook vẫn không giảm nhưng ánh mắt đã lạnh xuống, hắn không trả lời viên cảnh sát trẻ kia mà nhìn về phía Jaehyun hỏi: 'Hắn mới tới sao?'

Ý của câu hỏi rất rõ ràng, giọng nói tuy vẫn bình đạm nhưng không giận mà nghiêm khiến người ta không rét mà run.

Jaehyun thấy vậy vội nói: 'Jeon tiên sinh, thật ngại quá, anh ta đúng là mới đến, tính tình hơi táo bạo một chút, xin thứ lỗi!'

JungKook nghe vậy vẻ tức giận có phần thu liễm lại, hắn chỉ tay về phía sofa: 'Jaehyun, muốn hỏi gì thì cứ hỏi đi!'

Jaehyun thấy JungKook hoàn toàn không có ý đi theo hắn về sở cảnh sát cũng không miễn cưỡng.

Thứ nhất là vì JungKook là anh rể hắn, nói thực ra, có thể ngồi ở cái chức này vào tuổi của hắn một phần cũng nhờ vào JungKook, thứ hai là hắn cũng không dám đắc tội với JungKook, ngay cả cấp trên của hắn ở cục cảnh sát cũng ngại không dám đắc tội với vị Jeon tổng tài này, trước khi hắn đến Jeon Viên cấp trên cũng đã dặn dò kỹ nhất định không được lỗ mãng, xem ra 2 anh rể này của hắn là người không mấy người dám đắc tội.

Jaehyun ngồi xuống sofa, JungKook cũng ngồi xuống, Eunha thấy vậy cũng ngồi bên cạnh hắn, nét mặt lo lắng.

Cô không hiểu vì sao JungKook nghe tin Siwon chết lại không có chút phản ứng hoặc biểu tình nào. Chẳng lẽ hắn đã biết trước chuyện này? Chẳng lẽ chuyện này thực sự có liên quan đến hắn?

Không! Không thể nào!

Vừa ngồi xuống thì Jaehyun đã lên tiếng: 'Anh rể, em biết xông vào Jeon Viên là có hơi thất thố nhưng vụ án này xảy ra trong phạm vi quản hạt của em, nếu như em không không ngó ngàng đến thì thật khó che miệng thế gian!'

Chương 206: Bị tình nghi (2)

JungKook mỉm cười: 'Cảnh sát làm việc có quy tắc của mình, anh hiểu. Em muốn hỏi gì?'

Jaehyun vừa giở sổ ghi chép vừa nghiêm cẩn hỏi: 'Anh rể, chiều hôm nay anh có phải đã từng xuất hiện ở hội quán khu Đông không?'

JungKook gật đầu, không hề có ý phủ nhận.

Eunha thấy vậy lòng chợt thắt lại, chiều hôm nay JungKook xuất hiện ở hội quán khu Đông nhưng ... lúc đó cô cũng ở hội quán đó, vì sao không thấy JungKook? Với lại ... hắn đến hội quán đó làm gì? Chẳng lẽ ...

Cô không dám nghĩ tiếp nữa!

Jeon lão phu nhân, Jungwoo và Semi cùng với bà Jung đều không lên tiếng mà chỉ lẳng lặng ngồi đó, điều này cho thấy họ tin tưởng vào năng lực của JungKook.

Jaehyun lại nhìn về phía chị mình, Eunha, hỏi: 'Chị, qua băng ghi hình của camera em biết hôm nay chị có đến gặp Siwon!'

Eunha vừa định trả lời thì JungKook đã cười nói: 'Chị của em chỉ là đi gặp bạn bè ôn chuyện cũ mà thôi, những chuyện khác em cứ hỏi anh!'

Tuy chuyện này trong mắt hắn chỉ là chuyện bé xé ra to nhưng JungKook vẫn không muốn người phụ nữ của hắn bị cuốn vào, Eunha bản tính lương thiện, không nên chứng kiến những hiểm ác ngoài đời.

Jaehyun hiểu rõ dụng ý của anh rể, hắn gật đầu, tiếp tục nói: 'Anh rể, thực ra tình hình bây giờ đối với anh mà nói rất bất lợi bởi vì thông qua băng ghi hình đã xác nhận vệ sĩ của anh có dẫn Siwon vào phòng VIP mà anh bao, không lâu sau đó thì anh cùng với vệ sĩ rời đi nhưng ... Siwon thì mãi vẫn không xuất hiện. Ngoài ra, qua giám định của pháp y, gian phòng VIP đó chính là hiện trường thứ nhất của vụ án!'

JungKook điềm nhiên như không mỉm cười, 'Chính vì vậy nên phía cảnh sát mới chĩa mũi dùi về phía anh sao?'

Thực ra hắn cũng không muốn quan tâm đến những chuyện này nhưng nhìn thấy vẻ lo lắng và quan tâm của Eunha hắn cũng không đành lòng, bởi nếu như không phối hợp với Jaehyun, chắc là Eunha lo lắng lắm.

Jaehyun cũng nghe ra trong lời nói của hắn có chút bất mãn, hắn vội giả thích: 'Là thế này, vốn gian phòng VIP ấy bốn phía đều có camera, không hiểu vì sao hôm nay lại hỏng mất một cái vì vậy một góc phòng căn bản là không quay được đến mà chúng tôi lại không tra ra được bất kỳ người khả nghi nào khác!'

JungKook vẫn nhàn nhã uống trà sau đó điềm nhiên nói: 'Camera hỏng có thể vì hai nguyên nhân, một là do dùng lâu mà hỏng còn thứ hai là có người giở trò. Jaehyun à, em là cảnh sát, nên làm thế nào chẳng lẽ còn cần anh phải nhắc nhở sao?'

Xem như lần này làm người tốt một phen đi, những cảnh sát khác hắn một câu cũng chẳng muốn nói nhiều.

Jaehyun đương nhiên cũng biết rõ điều này, hắn cắn răng hỏi thẳng: 'Anh rể, em có thể biết mục đích hôm nay anh đến gặp Siwon là gì không? Với lại, vì sao đợi chị rời khỏi rồi anh mới gặp Siwon?'

Eunha nhìn JungKook, muốn nói gì đó lại thôi.

JungKook vẫn bình thản ngồi ngả lưng vào sofa, tuy chỉ một động tác nhỏ nhưng vẫn hiển lộ phong thái của một người luôn nắm quyền chủ động trong tay.

'Đơn giản thôi, Siwon vẫn luôn có ý đồ với chị của em hơn nữa còn nhiều lần quấy nhiều, vì suy nghĩ cho sự an toàn của chị em nên anh thấy mình phải làm như vậy. Đó là mục đích anh muốn đến gặp Siwon, anh muốn đến cảnh cáo hắn không được quấy rầy chị em nữa mà chuyện này anh lại không muốn Eunha biết cho nên mới đợi cô ấy rời đi mới đến gặp Siwon!'

Nghe JungKook nói vậy lúc này Eunha mới bừng tỉnh nhận ra một điều ... cô rốt cuộc nhận ra mấy hôn nay mỗi lần Siwon gọi điện thoại đến JungKook đều biết rất rõ ràng, bằng không sao hôm ấy hắn đột nhiên lại hỏi cô vấn đề kia, nghĩ đến chuyện hôm nay cô đến hội quán gặp Siwon mà JungKook vẫn luôn âm thầm ở bên cạnh, cô chợt có một cảm giác kỳ lạ nói không thành lời.

JungKook làm những chuyện này cô hoàn toàn không biết. Cô bị bao nhiêu người theo dõi, hành vi của cô bị người ta biết được bao nhiêu những chuyện này cô hoàn toàn không biết, có lẽ bởi tính bá đạo vốn có của JungKook mà hắn phái người theo dõi hành tung của cô, núp dưới cái tên mỹ miều là "lo lắng cho sự an toàn của cô", điều này khiến cô có chút tức giận lại có chút không biết làm sao.

Kiểu thể hiện tình yêu này của hắn thật sự không có mấy người nuốt trôi nổi!

Jaehyun nghe hắn nói vậy, mày chau chặt lại ...

JungKook đứng dậy đến gần vỗ vai hắn nói: 'Anh biết mọi người nghi ngờ điều gì, suy đoán theo lẽ thường nhất định là vì chúng tôi nói chuyện không hợp hoặc là giữ chúng tôi có khúc mắc không giải quyết được nên tôi mới ra tay giết người, đúng không?'

'JungKook ...'

Eunha lên tiếng gọi, trái tim cô vì những lời của hắn mà thắc thỏm không yên.

'Đừng sợ, không có gì đâu!' JungKook nhẹ hôn lên trán cô, dịu dàng an ủi.

Jaehyun cũng không dấu diếm, hắn gật đầu, 'Anh rể nói không sai, nhưng hôm nay chúng tôi đến chỉ để hỏi theo lệ thường mà thôi!'

'Đúng vậy, cho dù bây giờ anh thừa nhận có giết người, phía cảnh sát cũng không tìm được chứng cứ buộc tội hữu hiệu nên cũng không làm gì được anh. Xem ra chuyện này chỉ có thể giao cho cảnh sát tiếp tục điều tra thôi!' JungKook không ngại ngần vạch trần ý đồ của cảnh sát.

Jaehyun không nói gì thêm chỉ thở dài một tiếng, gật đầu.

***

Đêm đã khuya lắm ...

Eunha tựa đầu vào ngực JungKook, trên mặt vẫn lộ rõ nét buồn bã ...

'JungKook, anh nói xem rốt cuộc là ai giết anh Choi chứ?'

Cô vừa nói hết lời cằm đã bị JungKook  nâng lên ...

'Đang nằm ở trong lòng anh mà dám nghĩ người đàn ông khác?' Hứn nhướng mày, trong mắt thoáng qua vẻ bất mãn.

Thấy vẻ mặt ghen tuông của hắn, Eunha không khỏi tức giận liếc mắt nhìn chồng: 'Anh cũng quá nhỏ mọn đi, anh Choi dù sao cũng là anh trai của Yuju, hơn nữa là em hủy bỏ hôn ước trước, đã có lỗi với người ta lắm rồi. Với lại, nói gì thì nói, nếu chuyện này điều tra rõ ràng, đối với anh cũng có lợi mà!'

Chương 207: Bị tình nghi (3)

Nghe Eunha nói vây, môi JungKook câu lên một nụ cười ...

'Chuyện này nói ra không có chút sức uy hiếp nào với anh cả!'

Eunha nghe vậy lòng chợ run lên, cô lật người nằm sấp trên ngực hắn, vẻ mặt nghiêm túc hỏi: 'JungKook, anh nói thực cho em biết đi, có phải người của tứ đại tài phiệt đều ... đều không coi mạng người là gì không?'

JungKook bật cười ha hả: 'Nếu nói như em, hình như người của tứ đại tài phiệt trong mắt em đều là ác ma khát máu mất rồi! Không có việc gì bọn anh giết người làm gì?'

Ngập ngừng một lúc rồi Eunha mới lấy hết dũng khí hỏi: 'JungKook, vậy ... trước đây anh đã từng giết người rồi sao?'

Đây mới là điểm mấu chốt nhất, tuy cô với hắn sớm đã quen biết rồi yêu nhau nhưng có rất nhiều điều cô không để tâm tìm hiểu.

Câu hỏi này của Eunha khiến JungKook sửng sốt giây lâu nhưng trong chớp mắt hắn đã khôi phục vẻ bình tĩnh thường thấy, vuốt ve làn da mịn màng của cô, hắn cười hỏi: 'Sao đột nhiên lại hỏi câu này?'

Giết người đối với hắn mà nói cũng không phải là chuyện xa lạ gì nhưng ... nói như vậy Eunha có tiếp nhận nổi không?

'Em ... em thật sự muốn biết!' Eunha không biết vì sao rất chấp nhất điểm này.

Cô vẫn luôn biết JungKook vốn không đơn giản như vẻ ngoài của hắn, tuy trên mặt lúc nào cũng treo nụ cười tà tứ nhưng người như vậy mới chính là thâm sâu khó dò, trên thương trường hắn hô mưa gọi gió thế nào cô cũng đã tận mắt chứng kiến rồi nhưng ... nhưng chắc vẫn còn nhiều điều cô chưa biết!

Cho đến bây giờ cô mới hoang mang nhận ra thì ra cô vẫn không hoàn toàn hiểu hết chồng mình!

'Em đang nghi ngờ cái chết của Siwon có liên quan đến anh sao?' Không khó nhận ra sự lo lắng trong lòng cô, hắn không kìm được cảm động hỏi.

Ngay sau đó, Eunha bị hắn ôm chặt vào lòng, cô kích động nói ...

'JungKook, cái chết của anh Choi khiến em cảm thấy rất bất an, em biết chuyện này nhất định không phải anh làm nhưng vì sao mọi chứng cứ đều tỏ ra bất lợi với anh chứ?'

JungKook nghe vậy liền lật người áp cô dưới thân, bao vây cô trong phạm vi của riêng mình, trìu mến hôn lên đôi má mịn màng của cô, nói: 'Eunha, những chuyện này em không cần lo lắng, việc điều tra cứ giao cho cảnh sát làm, được không? Nghe lời anh!'

'Nhưng mà ...' Eunha muốn nói gì đó lại thôi, cô không biết nên nói gì tiếp theo.

Sự do dự của cô lọt vào mắt JungKook, hắn thẳng thắn nói: 'Eunha, anh có thể trả lời câu hỏi vừa nãy của em, tứ đại tài phiệt có thể có được như ngày hôm nay, phát triển đến trình độ này không chỉ dựa vào tài trí và vận may mà thôi. Có thể nói, tính mạng một người là quý báu hay rẻ rúng còn phải xem người đó đối với chúng ta có lợi hay không. Anh là như vậy, ba người kia cũng như vậy. Không phải bọn anh xem thường tính mạng con người nhưng chỉ có làm như vậy mới có thể đứng vững trong thế giới này!'

Hơi thở của Eunha chợt trở nên dồn dập, cô bất giác hỏi: 'Các anh ... thật nhẫn tâm!'

Không giận vì cô nói vậy, JungKook mỉm cười, môi hắn kề thật sát môi cô, từng hơi thở của cô đều nhuốm mùi long diên hương dễ chịu của hắn.

'Eunha à, chuyện em phải làm không phải là suy nghĩ xem bọn anh thế nào mà em nên suy nghĩ xem làm thế nào để toàn tâm toàn ý yêu anh. Vậy là đủ rồi!'

Nói dứt lời nụ hôn của hắn đã đáp xuống môi cô, đem nỗi bất an của Eunha cuốn đi hết trong nụ hôn đó.

***

Sáng sớm, cả Jeon thị tài phiệt chìm trong một bầu không khí khác thường, bất kỳ nhân viên nào có xem báo rồi đều nơm nớp lo sợ, ngay cả thở mạnh một tiếng cũng không dám.

Trong phòng tổng tài, JungKook đang xử lý một đống công văn cao như núi cho đến khi nghe tiếng gõ cửa ...

'Vào đi!' Đầu không ngẩng lên hắn trực tiếp ra lệnh.

Trợ lý đặc biệt của hắn đi vào, vẻ mặt rất kỳ lạ, khi anh ta đi đến trước bàn làm việc của JungKook thì lại im lặng không nói tiếng nào.

Như cảm giác được điều gì khác thường, đang vùi đầu vào xấp văn kiện JungKook chợt ngẩng lên, nhìn thấy mặt của người trợ lý của mình, chợt bật cười.

'Mặt của anh sao vậy? Giống như vừa nuốt phải một con ruồi vậy!'

Thân là tổng tài của Jeon thị tài phiệt, JungKook bình thường đối với thuộc hạ không quá khắt khe, thỉnh thoảng còn nói đùa với họ, đây cũng là một trong những nguyên nhân khiến cho tất cả nhân viên của Jeon thị đều bán mạng vì công ty nhưng nói đùa thì nói đùa, ai cũng biết một khi chọc giận đến JungKook thì hậu quả khó mà lường được.

Có thể đem cả một tập đoàn quản lý được đến mức nhân tính hóa như vậy, không thể không phủ nhận năng lực hơn người của JungKook!

Người trợ lý đặc biệt thấy sếp mình lúc này còn có thể cười được, không thể không khâm phục, hắn cầm tờ báo dè dặt đưa đến trước mặt JungKook, nói: 'Jeon tiên sinh, hôm nay báo chí và truyền thông đưa những tin tức rất bất lợi với ngài, những tin tức này đều có liên quan đến vụ án của Siwon hôm qua!'

Từ trên xuống dưới người của Jeon thị tài phiệt đều biết vị hôn thê của Siwon chính là nhà thiết kế chính của thương hiệu Leila, một thương hiệu thuộc quyền của Jeon thị nhưng bất ngờ cô hủy hôn mà cùng một ngày đó gả cho Jeon tổng tài. Tuy giới truyền thông không dám công nhiên bàn luận hoặc đưa tin nhưng thông tin bị rò rỉ cũng không phải là chuyện không thể xảy ra.

JungKook chỉ lướt mắt qua tờ báo sau đó điềm đạm nói: 'Tất cả có bao nhiêu tờ báo và đài truyền hình công bố chuyện này?'

Người trợ lý đặc biệt nghiêm cẩn nói: 'Không biết tin tức này ai tiết lộ một tờ báo ở Pháp, sau đó các tờ báo khác bắt đầu theo đuôi. Hiện giờ trên cơ bản là tất cả các tờ báo lớn nhỏ đều đang viết về chuyện này, mũi dùi đều nhắm về phía Jeon tiên sinh, tình hình tương đối bất lợi!'

'Ừm!' JungKook vẫn điềm nhiên như không, thậm chí không chau mày lấy một lần, hắn chỉ hời hợt hỏi: 'Cổ phiếu của Jeon thị thế nào?'

Người trợ lý ngập ngừng một lúc rồi nói: 'Qua quan sát sơ bộ, tạm thời vẫn chưa có nhiều biến động.

----oOo----

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro