I'll save you

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sakura nguyên một ngày không hề chú tâm vào việc học một chút nào, chiều nay cô sẽ lại được gặp lại Eunbi, chỉ một việc đó thôi lại làm cho Sakura cảm thấy phấn khởi cả ngày. Suốt những năm tháng đến trường, đây cũng là lần đầu tiên bạn của Sakura thấy cô bồn chồn đến như vậy. Quả thật, dường như Sakura thích người bạn tri kỉ của mình lắm.

Bằng chứng là chuông trường vừa vang lên kết thúc ngày học, Sakura bằng cách nào đó đã có thể bay ra khỏi lớp ngay lập tức.

Bước chân có chút vội vã, tim lại đập thình thịch như sắp đi gặp người yêu, bấy nhiêu điều đó Sakura cũng chẳng quan tâm, cô là đang rất muốn gặp Eunbi.

Well, cho đến khi Sakura thấy Eunbi bị lôi vào một góc nào đó bởi một đám con trai cao to lạ mặt.

Sakura từ tâm trạng vui mừng, phấn khởi phút chốc lại trở nên hoang mang và sợ hãi. Cơn đau ở cổ tay, nơi mà mấy tên đó mạnh bạo nắm lấy và kéo đi,  cô còn có thể cảm nhận rõ ràng được nó. Sakura quay tới quay lui, làm sao bây giờ, ở đây chẳng có ai cả.

Sakura chạy về phía Eunbi bị lôi đi.

---------

- Ranh con! Khôn hồn thì quay về nhà và kí bản hợp đồng nhượng tài sản đi!

Sakura có thể nghe thấy tiếng la hét rõ mồn một ngay dưới cuối đường, cố gắng đi thật cẩn thận và cảnh giác. Cô khẽ chạm lên vai mình đau nhói, Eunbi đang thật sự không ổn.

Ở phía nơi cuối con đường, ngay một góc khuất người qua lại, một gã tóc vàng to con đang đứng sau đám đàn em của gã, một mực giữ hai bên vai và đẩy cậu vào tường. Môi Eunbi khẽ giật, chết tiệt, vết thương mấy hôm trước còn chưa kịp lành hẳn.

- Việc đó anh phải nói với ông cha thượng đẳng của anh đi chứ?! Tôi làm cái quái gì mà có quyền đặt bút kí hả?

Eunbi nghiêng đầu tránh né cú tát từ tên con trai trước mặt, thường thì cậu sẽ chẳng quan tâm và chỉ đứng im như một khúc gỗ để chịu trận mà thôi. Nhưng đó là trước khi tối hôm qua, trước khi cậu gặp được cô gái ấy.

Hình ảnh nụ cười dưới ngọn đèn vào đêm qua khiến Kwon Eunbi nghĩ rằng bằng mọi giá không được khiến em bị đau.

Và hành động né tránh cái tát đó hiển nhiên đã làm tên này sôi máu. Gã gạt hết mấy đứa đang giữ Eunbi và trực tiếp dùng tay nắm xốc cổ áo của cậu lên, một tay giơ nắm đấm qua quá đầu, hắn cười một nụ cười khiến cậu thật muốn vùng lên mà tẩn lại hắn một trận.

- Ồ, mày không chịu thì cũng đơn giản thôi. Hôm nay, chính tao sẽ giết mày.

Dù có cố gắng vùng vẩy như thế nào đi nữa, với cơ thể vẫn còn yếu ớt và thấp hơn hắn cả một cái đầu, Eunbi như vô vọng tìm lấy mọi cơ hội để cho bàn tay của hắn không thể chạm vào người cậu. Cậu không màn bị thương đâu, cậu chỉ lo cho Sakura. Sakura không làm gì sai, không thể vì cậu mà phải chịu đau đớn.

Một viên đá tương đối lớn bay thẳng vào đầu của gã tóc vàng.

Hắn bất ngờ, cộng với việc bị đau mà hai tay lập tức ôm đầu la hét. Mắt hắn như hằn lên tia lửa khi thấy cách đó không xa là hình ảnh của một đứa con gái khác. Với cái cách nhìn thẳng vào người Eunbi bằng ánh mắt lo lắng, hắn có thể đoán ngay đây là đồng minh của đứa em ngoài giá thú mà hắn đang cố sức loại bỏ.

- Chết tiệt, con ranh này!

Bốp, bốp, bốp.

Từng đợt gập đập loạn xạ vào đầu và người hắn cùng đám đàn em khiến chúng trở tay không kịp, tạo điều kiện cho Eunbi một nước chạy nhanh lại và nắm tay Sakura kéo đi.

- Chạy mau!!!

- Bắt chúng lại!!!

Eunbi biết rõ khu này hơn ai hết, nhanh nhẹn mà kéo Sakura chạy vào hết con hẻm này rồi lại quẹo con hẻm khác để cắt đuôi, cuối cùng, hai người cùng nhau nấp vào một góc khuất của một con hẻm nhỏ xíu.

- Chia nhau đi tìm nhanh!

Sakura nghe thấy tiếng bước chân vang xa dần, biết rằng bọn họ đã đi xa rồi.

Cô thở phào quay lại phía người đã kéo mình chạy đến hụt hơi nãy giờ, hốt hoảng vì không những Eunbi đang ra mồ hôi với khuôn mặt đỏ bừng mà còn đang ôm vai có vẻ đau đớn lắm nữa. Sakura không do dự, dứt khoát vạch phần áo nơi vai trái của Eunbi qua một bên.

Cả một vùng máu đỏ thẫm.

- Trời ơi!

Sakura kinh hãi thốt lên, cố sức dìu Eunbi đứng dậy mà rời khỏi con hẻm nhỏ. Hi vọng cậu sẽ có thể nhịn đau thêm một chút nữa.

---------------------

Sakura dìu Eunbi ngồi lên ghế sopha phòng khách, nhanh chân chạy đi lấy hộp sơ cứu. Là một sinh viên ngành Y, dụng cụ sơ cứu là thứ mà Sakura không hề thiếu. Đến khi hộp sơ cứu đã ở trên tay và cô đang đứng trước một Eunbi đang ngồi thở không ra hơi, sự gấp gáp mới được giảm đi phân nửa.

Nhưng mà bây giờ đến cái việc khó nói hơn.

- Chị....

Sakura nuốt nước bọt, giọng run run, mắt không dám nhìn thẳng vào Eunbi.

-... cởi áo ra đi.

TBC.





Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro