Take you home

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Eunbi chưa bao giờ phát hoảng như lúc này.

Còn hơn cả những lúc cậu bị vây đánh, đây là lần đầu tiên cậu muốn đứng lên và chạy trốn khỏi chỗ này ngay lập tức. Cậu cũng chẳng hiểu sao cậu muốn như thế nữa, dù cho trước đó mười phút thì cậu vẫn muốn gặp người trong tâm trí của cậu. Vậy mà giờ đây, khi mà người đó thật sự đang đứng trước mặt cậu, cậu lại chẳng có can đảm để mở miệng.

Vì cậu sợ sao? Không hề.

Vì cậu ngại? Một chút thôi.

Vì cậu mặc cảm? Ừ đúng rồi đấy.

Vì đâu lại như thế? Vì người đứng trước mặt cậu quá đỗi xinh đẹp.

Khuôn mặt thuần khiết ấy khiến cậu chỉ muốn kéo sụp mũ lưỡi chai xuống, vì cậu chẳng có đủ can đảm để đón nhận phản ứng của cô ấy. Vì lỡ như khi nhìn thấy khuôn mặt này, cô ấy sợ thì sao? Cô ấy chắc hẳn sẽ nghĩ mình là một người chuyên đi đánh nhau mất.

- Này Eunbi, ca trực của cháu hết rồi đấy, cháu có thể về được rồi.

Tiếng của người chủ cửa tiệm vọng lại từ sau những gian hàng khiến cho cả hai phải tỉnh giấc khỏi những suy nghĩ. Sakura nhìn người trước mặt đang từ từ đứng dậy, trong lòng dâng lên một cảm giác thôi thúc đến lạ, nó khiến đôi chân của cô cứ vô thức mà bước lại gần người đó hơn.

- Chào... chào cậu...

Eunbi nuốt khan, hóa ra giọng của người cậu vẫn luôn "nói chuyện" hằng đêm là như thế này. Nó ngọt ngào hơn gấp trăm, gấp ngàn lần cậu có thể tưởng tượng. Một cách thần kì nào đó, câu chào gượng gạo của người đối diện đã khiến nỗi căng thẳng vơi đi phần nào.

- À ừ... chào....

Ôi trời, cậu đang nói gì vậy chứ, cậu còn chẳng thể nói ra một câu chào đàng hoàng nữa cơ.

- Tôi...

- Chúng ta....

Cả hai người cùng lên tiếng, sau đó lại cùng im lặng.

- Chúng ta... có thể vừa đi vừa nói chuyện. Tôi sẽ đưa cậu về.

Eunbi không biết mình đã phải mất bao lâu mới có thể nói lên được một câu hoàn chỉnh, cậu nhanh chóng bước ra khỏi quầy và tiến lại cạnh Sakura. Hai người trao nhau một ánh mắt, sau đó cùng nhau rời khỏi cửa tiệm.

--------------------------------------------------------------------------------------------------------

- Thế... chị tên là Kwon Eunbi?

Gật đầu.

- Và... em là Sakura? Em là người Nhật à?

- Vâng, em ở Hàn được 3 năm rồi.

- Vậy à...

Một vài câu nói vu vơ, một vài câu chuyện nhỏ và một vài tiếng khúc khích khẽ vang lên, chẳng mấy chốc con đường dẫn về nhà của Sakura ngày một ngắn lại.

Sakura suốt đường đi cứ len lén liếc nhìn khuôn mặt dưới chiếc mũ lưỡi chai, thật sự thắc mắc về dung nhan của người đang đứng bên cạnh. Nhưng vì bối rối cả còn ngại, suốt cả quãng đường, Sakura suốt đường đi vẫn không dám lên tiếng.

- Đến nhà em rồi.

Eunbi mải mê bước theo từng bước chân của cô gái cao hơn, nghe thấy câu nói thì ngẩng đầu lên nhìn người trước mặt. Sakura đã đứng trước cửa nhà mình rồi, chắc cũng tới lúc cậu nên quay về nhà của mình. Có hơi tiếc nuối nhưng biết sao được, dù sao hai người cũng chỉ mới gặp nhau lần đầu thôi, cậu thở dài.

- Vậy... em ngủ ngon nhé.

Sau khi nhận được cái gật đầu nhẹ từ Sakura, Eunbi quay bước định trở về nhà của mình.

- Khoan đã.

Nhưng cái nắm tay của Sakura đã giữ cậu lại.

- Em... có thể thấy mặt chị được không?

Eunbi nuốt khan, cậu tưởng rằng Sakura đã không để ý đến việc này chứ. Thật ra cậu cũng nghĩ thật không hay khi không để cho Sakura thấy mặt của mình, nhưng bây giờ mặt cậu có hơi...

Eunbi đã có thể lảng sang một vấn đề khác, nhưng cái siết tay và đôi mắt như đang nài nỉ đó khiến cậu như bị chìm sâu vào đấy, như có một ma lực đặc biệt mà cậu không thể chối từ.

- Được... được thôi...

Eunbi ngập ngừng đưa tay cầm lấy phần nhô ra của chiếc nón.

- Nhưng đừng sốc đấy nhé.

Sakura sựng lại khi chiếc nón theo tay người trước mặt được gỡ xuống, làm lộ ra một gương mặt mà cô nghĩ sẽ khiến cô ghi nhớ đến cả đời. Dưới ánh đèn đường màu vàng mờ ảo, khuôn mặt người ấy hiện lên như một thứ gì đó đẹp đẽ nhất trong màn đêm đen, khiến tâm can của Sakura không ngừng dao động.

Nhưng cũng cùng lúc, những vết sẹo và vết bầm nơi khóe môi và mắt như một cơn sóng, khơi dậy nên cảm giác đau thắt bất ngờ nơi ngực trái.

Tại sao lại có những dấu vết này trên gương mặt xinh đẹp ấy?

Nó có phải là do... những cảm giác đó?

Sakura tiến lại gần hơn một bước, gần hơn với một Kwon Eunbi vẫn đứng yên lặng ở đó và nhìn cô. Bàn tay cô đưa lên, chạm khẽ vào vết máu đã khô trên khóe miệng của Eunbi, khiến giật mình khẽ kêu một tiếng. Sakura nhìn cậu, hốt hoảng.

- Em.. em xin lỗi, chị đau sao?

- Không, không sao, tôi...

Eunbi lùi lại, bối rối đội nón lên.

- Tôi.. tôi về nhé. Tạm biệt.

- Em có thể gặp lại chị không?

Eunbi nhìn Sakura tha thiết, tất nhiên là có, có chứ. Cậu còn muốn gặp em biết chừng nào.

- Ngày mai tôi vẫn làm ở đó, nhưng vào buổi chiều, cỡ 5 giờ.

Sakura nở một nụ cười nhẹ nhõm, xuyên thẳng vào tâm trí của kẻ đối diện. Cô nhẹ gật đầu, rồi vẫy tay chào Eunbi.

Cậu cũng vẫy tay chào lại, nhưng thay vì quay bước rời đi ngay, Eunbi vẫn đứng ở đó, cho đến khi nghe tiếng khóa cửa từ bên trong ngôi nhà, rồi thật sự quay bước, khi ánh đèn tầng trên đã tắt.

Nhưng chính cậu cũng không biết, Sakura mãi đến khi cậu quay bước rời đi mới luyến tiếc mà đặt lưng xuống chiếc giường ấm, và mong rằng có thể gặp lại cậu một lúc sau.

Có thế, Sakura mới có thể chắc chắn rằng cậu đã yên giấc.

TBC.




Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro