Chương 336: Có Công Dạy Dỗ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đã trải qua "Dạy dỗ" hơn một lần trong kỳ trăng mật, Park JiYeon đã không còn e lệ hay bị động giống như lúc bắt đầu ở biển Aegean, trước người mình thân nhất yêu nhất, cô đã buông xuống tất cả căng thẳng và sợ hãi, dùng lời Ham EunJung nói, đó chính là từ con thỏ trắng nhỏ biến thành con sói xám lớn dũng mãnh.

O(╯□╰)o Cô nào khủng bố như vậy? Biết ngay nói bừa dàn dựng cô! (Park JiYeon âm thầm nói xấu trong lòng.)

Nụ hôn của cô, mang theo chút hương vị ngọt ngào tinh tế; kỹ thuật hôn của cô, không thành thạo, không câu người, nhưng đã mê hoặc tim anh trong nháy mắt, để cho anh động tình.

Ông xã, em yêu anh, từ nay về sau, trong lòng của em không dung nạp những người khác, mọi cảm xúc của anh, đều trở thành chất dinh dưỡng trong sinh mệnh của em...( nghe chưa chị nhà quả là yêu a nhà :D )

Ham EunJung cũng cảm nhận được tình yêu nồng đậm của người trong ngực, khủng long con, là người yêu vĩnh viễn trong lòng anh không thể bỏ qua.

Trong nháy mắt khi đầu lưỡi Park JiYeon thử cạy hàm răng Ham EunJung, cánh tay anh ôm chặt lấy eo thon của cô, tâm tình mênh mông nghênh tiếp sự nhiệt tình của cô, đầu lưỡi trơn ướt triền miên không chút nào lùi bước trước lưỡi thơm tho của cô.

Hai người hôn đến động tình, rất mãnh liệt, hận không thể dung nạp đối phương vào trong xương máu mình, từ mưa phùn gió nhẹ ban sơ đến mưa to gió lớn về sau, anh đuổi em rượt, hôn mãnh liệt cuồng nhiệt.

Không biết người nào lột áo người nào trước, đều có cảm giác không thể chờ đợi, lần này Park JiYeon hoàn toàn phóng khoáng rồi, rất sảng khoái nuốt khổng lồ của anh vào...( aaaaa. Chắt au điên 😵😵😵 )

Trong khoảng thời gian ngắn, trong phòng tràn đầy âm thanh mập mờ và hơi thở cờ bay phấp phới, bồng bềnh không chịu tản đi, nhiệt độ cũng đột nhiên tăng cao, mồ hôi như mưa.

Bởi vì Park JiYeon chủ động gánh vác cảm xúc mãnh liệt, Ham EunJung thiêu đốt càng thêm hoàn toàn, động tác sau mạnh mẽ hơn động tác trước, có một kiểu đàn ông, anh có thể không hạn chế cưng chiều bạn, yêu bạn, thương bạn, bạn muốn làm gì được đó, hận không thể đặt thứ tốt nhất trên thế giới trước mặt bạn, chỉ khi nào lên giường, vậy do anh là chúa tể, anh nói như thế nào thì là như thế đó, giống như biến thành người khác, giống như bá đạo lại kiên cường, ước gì hút sạch "tinh hoa" của bạn.

Rất rõ ràng, Ham EunJung chính là người đàn ông như vậy, chuyện giường chiếu của anh hung dữ mạnh mẽ lạ thường, không cho Park JiYeon cơ hội phản bác, đè ép cô đến chết đi sống lại, rồi lại không hận anh được.

Ưmh... Phụ nữ, luôn có loại mâu thuẫn này.

Từ ghế sa lon, bàn, rồi đến phòng tắm, trên giường, tình hình chiến đấu vô cùng kịch liệt, vẫn tiến hành từ sau nửa đêm đến gần rạng sáng, Ham EunJung mới bỏ qua bà xã uể oải trong ngực, ôm cô ngủ yên ổn....( mô phật )

Hôm sau tỉnh lại, đã gần trưa, Park JiYeon sờ bên cạnh phát hiện trống không, thì biết rõ EunJung đi công ty, cầm điện thoại di động lên nhắn cho anh cái tin: ông xã, em nhớ anh lắm, phải ngoan ngoãn ăn cơm đó ~~

Cô còn chưa mặc xong quần áo, điện thoại di động đã vang lên, cô cầm lên vừa nhìn, "Phì" cười một tiếng.

Bảo bối, sáng sớm đã quyến rũ anh, cẩn thận bây giờ anh lập tức bay về giải quyết em ngay tại chỗ.

Được! Em quyết định ngồi trên xích đu sau vườn chờ anh từ trên trời giáng xuống.

Sau khi gửi đi, khóe môi Park JiYeon chứa nụ cười ấm áp, tròng mắt híp lại thành trăng lưỡi liềm, chờ tin của anh.

Bảo bối, em học xấu, xem ra tối qua trừng phạt còn chưa đủ kịch liệt, tối nay nên tăng cường...( đừg, 2 a,c sướg quá mà. Tụ này mún đuôi con mắt :D )

Hai gò má Park JiYeon nhanh chóng đỏ ửng, kéo dài đến khóe miệng, xấu hổ cong môi, "Tạch tạch" nhấn mấy dòng chữ gửi đi: bại hoại, không tán gẫu với anh nữa, em xuống tầng dưới ăn cơm.

Rốt cuộc vẫn là đạo hạnh cô thua một bậc, nói không lại người đàn ông đầy bụng xấu xa, cam nguyện nhận thua.

Cuộc sống như vậy mặc dù bình thảnh nhưng hạnh phúc, bởi vì JiEun ra nước ngoài du học, vả lại người bạn thân gần trong gang tấc cô có thể bày tỏ tâm sự chỉ có một mình Hara, cho nên thỉnh thoảng hai người hẹn nhau ra ngoài uống cà phê hoặc đi dạo phố, chuyện tán gẫu giữa bạn thân vốn không có đề tài, đúng lúc hai người đều lĩnh giấy hôn thú, chuẩn bị cuối năm cử hành hôn lễ.

Vì vậy, thêm đề tài hạng nhất, chính là người đàn ông của từng người và cuộc sống hôn nhân sau này.

Sau buổi trưa nào đó, Park JiYeon và Hara lại hẹn nhau đi quán cà phê, kể từ sau sự kiện bắt cóc, Ham EunJung cực kỳ chú ý việc cô đi ra ngoài, chỉ thiếu điều thu xếp cho cô hai người vệ sĩ, nếu không phải Park JiYeon phản đối mãnh liệt, chỉ sợ cô đi đâu đều có hai "cái đuôi", đây chẳng phải không khác gì phạm nhân?

Huống chi không phải tên tiện nhân Kim JeaJoong kia đã bị nhốt vào tù rồi sao? Đời này đâu có nhiều người xấu rắp tâm bất lương như vậy!

Sau khi trải qua một phen thỏa hiệp, Park JiYeon đồng ý bản thân mình đi đâu đều có lái xe đưa đi, nhưng không cho phép bị theo gót, Ham EunJung không có biện pháp chỉ có thể thỏa hiệp, nhưng vẫn vụng trộm phái những người này bảo vệ cô.

Lúc Park JiYeon đến gần quán cà phê, Hara đã ngồi ở đằng kia rồi, vẫn là vị trí cũ các cô thích nhất - gần cửa sổ, dùng lời Hara nói: không gian riêng nơi này có thể ngắm phong cảnh, lại có thể thưởng thức các kiểu trai đẹp không giống nhau, tầm mắt thật tốt!

Nơi này bật máy sưởi, Park JiYeon cởi áo khoác ngoài màu đen của mình, để ở bên cạnh, bên trong mặc một áo len dệt tay màu trắng, càng nổi bật tao nhã trí thức của cô.

"Ah, đây không phải là áo khoác ngoài chúng ta mua khi dạo phố lần trước?" Hara tinh mắt phát hiện điểm đặc biệt của áo khoác ngoài.

"Chỉ cậu có đôi mắt hỏa nhãn kim tinh." Park JiYeon hờn dỗi lườm cô một cái.

Hara cười hề hề như trộm nhìn cô, sau đó dời mắt tới phía áo khoác dài kia, "Đó là đương nhiên, tớ thường tiếp xúc giới sành điệu, mặc dù không học thiết kế thời trang, nhưng tớ có cặp mắt nhạy bén."

Sau khi nói xong, cô như có điều suy nghĩ nhìn chằm chằm chiếc áo kia, rơi vào trong hồi tưởng, "Tớ dám đoán chắc, tớ đã nhìn thấy bộ đồ này ở đâu đó."

"Khụ... Phục vụ đứng bên cạnh cậu đã lâu, nhanh chóng gọi cà phê, quần áo có gì hay mà phải nghiên cứu." Park JiYeon giận dỗi lườm cô.

"Quy củ cũ là được. Hara cười híp mắt quay đầu về phía phục vụ, gọi đồ xong, tiếp theo lại nghiên cứu áo khoác giống như món đồ đã từng quen biết.

Cùi chỏ Park JiYeon không cẩn thận chạm vào chiếc áo, vừa đúng lộ ra nhãn mác kia.

"Tớ nói mà! Trong buổi họp báo "Queen's", tớ đã nhìn thấy chiếc áo này, nghe nói lúc ấy có không ít người danh tiếng dự định tranh mua, nhưng Park thiếu người ta trực tiếp tuyên bố bộ trang phục này số lượng có hạn, không bán cho bất kỳ ai, không ngờ để lại cho cậu, hà hà..." Hara cười đến mập mờ.

"Được rồi! Tớ sợ cậu rồi, thật ra Park thiếu trong miệng cậu là tứ đệ của EunJung..." Park JiYeon còn chưa nói xong đã bị Hara trách móc rồi.

"Cái gì? Tứ đệ? Ham..."

Giọng cô lớn đến mức Park JiYeon vội vàng nhào qua che miệng cô, nhỏ giọng nói: "Bà cô của tôi ơi, bà có thể nhỏ giọng một chút không? Có phải muốn kiếm thêm kẻ thù cho tớ không? Quan hệ của bọn họ tương đương với anh em kết nghĩa thời cổ đại, hiểu chưa?"

Hara gật đầu liên tục, một cặp mắt đẹp mở to, hình như còn chưa từ cơn chấn động trở lại bình thường.

"Quả nhiên chồng của cậu có bối cảnh hùng hậu, thế lực khổng lồ, quét ngang một nhóm!"

"Phụt!" Cà phê trong miệng Park JiYeon thiếu chút nữa phun ra, cảm thán từ đáy lòng, "Trình độ thành ngữ của cậu càng ngày càng tốt rồi!"

"Đừng lảng sang chuyện khác, thành thật khai báo đây là chuyện gì xảy ra." Hara dùng vẻ mặt nghiêm túc.

"Người ngoài chỉ biết bọn họ là bạn bè, nhưng không biết trên thực tế bọn họ là anh em tốt, làm như vậy để tránh một chút phiền toái không cần thiết, giống như lần trước tớ bị bắt cóc vậy, cậu hiểu chứ." Paek JiYeon nói rất dễ dàng.

"Ôi... Thì ra ngừoi có tiền cũng có phiền não của người có tiền, tớ nói kẻ hèn hạ cũng thật bỉ ổi đấy! Thời gian qua nhiều năm như vậy còn chạy tới bắt cóc cậu, quả thật còn không bằng cặn bã, đáng đời anh ta ngồi chồm hổm trong nhà tù!" Giọng Hara rất kích động, nói đến kẻ cặn bã kia cô lại tức.

Park JiYeon cắn môi rót cà phê, nói thật, trong hai ngày bị bắc cóc cô rất sợ, sợ Kim JeaJoong phát rồ cưỡng bức mình, trong lòng càng thêm hận hắn thấu xương, ước gì... Đi tìm chết.

Đáng tiếc sau đó cái gì cũng không còn, có lời nói như thế nào, người đáng hận cũng có chỗ đáng thương.

"Sau khi trải qua sống chết, tớ rất may mắn vì mình và EunJung còn có thể ở chung một chỗ." Khóe môi Park JiYeon khẽ nhếch lên, điềm tĩnh lạnh nhạt.

"Dino, sĩ biệt tam nhật, đương quát mục tam đãi *! Hiểu biết của cậu càng ngày càng cao." Hara nói khoa trương.

(*) Sĩ biệt tam nhật, đương quát mục tương đãi

"Cậu đang khen hay chê tớ vậy?" Park JiYeoncười như không cười nhìn cô ấy.

"Đương nhiên là đang khen cậu! Chúng ta coi chuyện quá khứ không tốt như bị chó điên cắn một cái, cố gắng nhìn về phía trước, đầu tiên nói về thành tựu phụ nữ đã kết hôn, cậu có cảm nhận gì?"

"Bớt lắm mồm, mọi người tám lạng nửa cân, cậu đừng quên cậu cũng lĩnh giấy hôn thú rồi."

"Thật đúng là, hai chúng ta đều bước một chân vào phần mộ, đồng cảm!" Hara lần nữa nói hào phóng.

Lần này không chỉ làm Park JiYeon sặc, làm hại cô ho khan đỏ bừng cả mặt, ho đến sắp ói ra.

"Đợi chút, hiện tượng này của cậu... Sẽ không phải có chứ?" Hara híp mắt.

"Có cái gì! Đều do cậu làm hại, hết chuyện cười để nói!" Park JiYeon ho đến buồn nôn.

"Cậu cũng đừng xử oan cho tớ, rõ ràng chính là người đàn ông nhà cậu làm hại."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro