Chương 337: Mang Thai

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lời Hara khiến ánh mắt Park JiYeon sáng lên, cảm xúc có kích động nho nhỏ, "Ý của cậu là, tớ mang thai?"

"Cô gái ngốc, chẳng lẽ cậu không biết có mang thai hay không?" Hara quở trách.

Lúc này Park JiYeon mới cẩn thận nghĩ lại đã bao lâu mình không có kinh nguyệt rồi, kể từ khi cùng EunJung ra nước ngoài du lịch hưởng tuần trăng mật đến giờ, sắp hai tháng rồi, kinh nguyệt của cô không có, tính toán ngày, chẳng lẽ chính vào buổi tối ở biển Aegean đó?

Trên mặt không khỏi lướt qua thẹn thùng, nếu như cục cưng thật sự ở trong bụng cô rồi, ngày mai cô phải đi chùa làm lễ tạ thần mới được, bác sỹ nói cô thể chất kém, hơn nữa đã từng sinh non, tỷ lệ mang thai nhỏ hơn người bình thường, cho nên trong lòng vô cùng lo lắng, cảm giác ông trời trừng phạt cô.

"Sắp hai tháng không có chuyện tốt." Giọng cô yếu ớt, lộ ra vẻ mừng rỡ.

"Vậy chắc chắn không sai, bây giờ thời gian còn sớm, nếu không chúng ta đi bệnh viện kiểm tra một chút, lấy bảo đảm chính xác?" Làm bạn gái thân thiết, Hara đương nhiên biết trên người bạn tốt lqd đã xảy ra chuyện gì và tình trạng thân thể của cô ấy, cho nên cô cũng biết có đứa bé không dễ.

"Ừ." Park JiYeon gật đầu một cái, cô cũng vừa đúng có suy nghĩ này, chỉ có lời bác sỹ mới khiến cho cô yên tâm, cô không hy vọng đây chỉ là vui mừng vô ích.

Sau khi hai người trả tiền xong, lái xe tiểu Ahn đưa bọn họ đi bệnh viện, chân hai người bước vào cửa chính bệnh viện, lái xe tiểu Ahn lập tức gọi một cuộc điện thoại cho Lee Dong Gun, báo cáo lại từ đầu đến cuối hành tung của hai cô.

Lee Dong Gun ở đầu điện thoại bên kia hơi kinh ngạc, thiếu phu nhân và Go tiểu thư ngồi ở quán cà phê thật tốt chạy đến bệnh viện làm gì? Chuyện này phải lập tức báo cáo ngay cho cậu chủ mới được, tránh cho xảy ra điều gì không may.

Ham EunJung vừa mới họp xong đã được Lee Dong Gun báo bà xã mình đi bệnh viện, ngạc nhiên ngẩng đầu, "Đi bệnh viện? Xảy ra chuyện gì chứ?"

"Theo tiểu Ahn báo cáo, thiếu phu nhân và Go tiểu thư ngồi trong quán cà phê hai tiếng, sau đó cùng nhau đi bệnh viện, nếu không, để tiểu Ahn tới kiểm tra một chút?"

"Không cần, khủng long con không thích bị người theo dõi, để cho cậu ta canh giữ ngoài cửa bệnh viện là được." Ham EunJung hơi trầm ngâm, nếu không phải bây giờ công việc quấn người, anh ước gì lúc này bay qua nhìn xem đã xảy ra chuyện gì.

"Cậu chủ yên tâm." Lee Dong Gun lui ra ngoài.

Ham EunJung chống cằm thầm nghĩ: Chan DeaSung đã khỏe mạnh xuất viện, khủng long con cũng không cần đi thăm bệnh nhân nào nằm viện rồi, có lẽ Hara xảy ra chuyện gì, khủng long con đi cùng cô ấy?

Trong bệnh viện, khoa phụ sản.

Park JiYeon có cảm giác thẫn thở, vẫn còn nhớ ba năm trước đây là Hara và JiEun đưa mình tới bệnh viện kiểm tra, bây giờ JiEun đi học, chỉ còn hai người cô và Hara.

"Tình trạng cơ thể tất cả bình thường, cục cưng trong bụng cũng rất khỏe mạnh." Bác sỹ hiền từ nói.

"Tôi... Thật sự mang thai?" Trên mặt Park JiYeon tràn đầy hưng phấn và kích động.

"Ừ, sắp hai tháng rồi, trước mắt thai vững vàng, chỉ có điều cô cần chú ý thân thể thêm, như tình trạng cơ thể của cô, ba tháng đầu đặc biệt nguy hiểm, phải tránh chuyện phòng the..." Bác sỹ tận tình khuyên bảo dông dài một đống lớn, Park JiYeon nghe không lọt tai mấy câu, cô chỉ biết mình có cục cưng rồi, cô sắp làm mẹ!

"Cám ơn bác sỹ, tôi sẽ chú ý."

Lúc đi tới cửa bệnh viện Park JiYeon vẫn hơi hoảng hốt, có cảm giác thẫn thờ, vẫn nắm chặt tay Hara, "Cát gia, tớ sắp làm mẹ rồi!"

Hara trợn trắng mắt, làm bộ không nói được gì với cậu, "Chị hai, cậu có thể bình tĩnh chút được không, có phải cậu định lớn tiếng thông báo với mọi người cậu có bé cưng không?"

"Ghét! Người ta vui mừng chứ sao!" Park JiYeon cười hì hì.

"Cậu..." Một chữ còn chưa nói xong Hara đã cảm thấy cảm giác buồn nôn cuồn cuộn đến, nói thầm trong lòng: chẳng lẽ ăn phải đồ gì không nên ăn? Hay là trong bệnh viện có mùi gì khó ngửi?

Còn Park JiYeon giật mình nhìn cô ấy, giống như phát hiện ra vùng đất mới, "Wow! Hara! Sẽ không phải cũng mang bầu chứ?"

"Không thể nào! Chúng tớ vẫn làm rất tốt các biện pháp, hơn nữa tớ đã bàn luận xong với Yuri, qua hai năm mới có em bé, bây giờ nhiệm vụ chủ yếu là xây dựng sự nghiệp." Giọng Hara kiên quyết phủ định.

"Ờ thì... Phải hay không phải, chúng ta lại đi hỏi bác sỹ chẳng phải rõ ràng?" Tròng mắt đen trong suốt như nước của Park JiYeon chớp chớp, nhắc nhở cô ấy đi tìm thầy thuốc chứng nhận.

Cho dù Hara không tình nguyện, cô cũng không thể không đi, mặc dù cô có làm các biện pháp, nhưng ai có thể đảm bảo an toàn tuyệt đối chứ? Hơn nữa kinh nguyệt của cô đã lâu không tới gặp, chỉ có điều cô không chú ý đến mà thôi, hu hu...

Tài xế tiểu Ahn ngồi ở trong xe từ xa đã thấy thiếu phu nhân và bạn của cô, thoạt nhìn dường như thiếu phu nhân rất vui vẻ, sau đó bạn cô hơi không thoải mái, hai người lại quay trở vào trong bệnh viện.

Anh vội vã gửi tin nhắn báo cáo tình hình từ đầu đến cuối cho trợ lý Dong Gun, sau đó yên tĩnh chờ thiếu phu nhân từ trong bệnh viện ra ngoài lần nữa.

Ham EunJung nhận được tin khi đang đang phê duyệt tài liệu, đột nhiên ngẩng đầu lên hỏi: "Có phải Hara đã kết hôn?"

Lee Dong Gun sững sờ trong lòng, "Hình như là thế."

"Không phải ban đầu cậu nói muốn theo đuổi cô ấy sao? Sao lại không đuổi tới tay?" Ham EunJung hỏi giống như không được lịch sự.

Lee Dong Gun chảy đầy mồ hôi lạnh, đang yên lành, sau cậu chủ lại đột nhiên nghĩ đến chuyện này, "Chuyện này... Chuyện tình cảm phải hai bên tình nguyện mới được, tôi tình cảm nồng nàn đơn phương cũng không được!"

"Nói như vậy, cậu chính là thích người ta?"

-_-|||

Hoàn toàn oan uổng trần trụi! Anh nói thích người phụ nữ dã man Hara khi nào chứ? Suy nghĩ của cậu chủ không khỏi quá phong phú?

"Cậu chủ, vậy tôi nói tôi thất tình được không?" Lee Dong Gun tỏ vẻ đau lòng khổ sở.

Tròng mắt đen của Ham EunJung hờ hững liếc nhìn cậu ta, "Người ta đã kết hôn mấy tháng rồi, cậu mới biết thất tình, phản ứng của cậu cũng quá chậm chạp nhỉ?"

Thế này Lee Dong Gun mới ý thức được, cậu chủ lại có thể nói giỡn với anh, phát hiện này khiến cho anh lqd vô cùng kích động, sau khi yêu Park tiểu thư, tính tình cậu chủ đã thay đổi thật nhiều, không hề lạnh như băng, không hề không có sở thích, hoàn toàn thay da đổi thịt rồi!

"Vâng, phản ứng của tôi hơi muộn màng, nhưng có liên quan gì đến việc thiếu phu nhân đi bệnh viện?" Anh gần như mạo hiểm muốn chết mới dám nói ra câu tiếp theo.

"Tôi nói sao bây giờ cậu lại trở nên khô khan như vậy rồi hả? Còn chưa từng nghiêm chỉnh có bạn gái?" Ham EunJung không vui nhíu mày.

Lee Dong Gun thật sự cảm thấy có cảm giác được sủng ái mà lo sợ, lúc nào thì cậu chủ lại quan tâm đến chuyện lớn của cuộc đời anh? Nhưng với tính tình của anh, thật sự không thích hợp cưới một người phụ nữ về nhà sống qua ngày, hơn nữa, anh cũng không may mắn như cậu chủ và bác sỹ Choi, đúng lúc tìm thấy một nửa trong định mệnh đã định trước của mình.

"Không có." Anh lắc đầu.

"Từ khi cậu mười chín tuổi theo tôi cho đến giờ, cũng đã mười một năm rồi, mặc dù công việc quan trọng, nhưng chuyện lớn của cuộc đời phải suy tính kỹ, nếu cần, tôi sẽ để cho cậu nghỉ dài hạn, đừng để bản thân mình quá mệt mỏi." Giọng Ham EunJung rất nghiêm túc, mười một năm qua, hai người giống như chủ tớ lại như bạn bè, anh đã sớm không thể tách rời công việc và bạn hữu với Dong Gun, kể từ sau khi mình và SiWon gặp được nửa kia của mình, anh lại cảm thấy Dong Gun cũng cần tìm một người.

"Cậu chủ... Cảm ơn cậu." Lee Dong Gun nói từ đáy lòng.

Anh vẫn cảm thấy mình chính là trợ lý vạn năng, chỉ cần cậu chủ cần, cậu ấy hễ kêu là tới, có thể thỏa sức chơi đùa, lại không thể nói chuyện tình cảm với bất kỳ ai, bởi vì anh không có tư cách, nhưng lời cậu chủ hôm nay, vô hình đã nâng vị trí của anh lên, cho anh biết anh không phải tồn tại cũng được mà không tồn tại cũng không sao, anh cũng cần một gia đình hạnh phúc.

"Được rồi, không có việc gì thì đi làm việc đi."

Đột nhiên không khí ấm áp tới, ngược lại khiến cho Ham EunJung hơi không quen, hôm nay quả thật anh có vẻ không bình thường, khụ...

Lee Dong Gun vui vẻ lui ra, lập tức lại khổ sở, một nửa kia của anh, rốt cuộc là ở đâu? ╮(╯▽╰)╭

--- ------Puck.d.đ.l.q.đ---- -----

Trên hành lang bệnh viện, hai người đẹp với hai phong cách khác nhau đi song song, một vui vẻ, một không vui.

"Cát gia, cậu không thích bé cưng sao? Sao lại than thở như vậy? Hai chúng ta cùng mang thai thật tốt!" Park JiYeon khó hiểu hỏi.

"Tớ chỉ cảm thấy quá ngoài ý muốn, một chút chuẩn bị tâm lý cũng không có, hơn nữa tớ mới tốt nghiệp nửa năm! Không chỉ bước vào phần mộ hôn nhân, còn phải nâng cao bụng bự chờ sinh, hu hu... Cuộc sống tuyệt đẹp của tớ! Còn chưa bắt đầu đã không có!" Vẻ mặt Hara uất ức.

"Hả... Tớ cũng mới tốt nghiệp nửa năm! Vậy tớ hỏi cậu, kết hôn và sinh con là một bước trong kế hoạch cuộc sống sau này của cậu sao?"

"Ừ." Hara gật đầu.

"Chính là như vậy, bây giờ chẳng qua cậu chỉ thực hiện sớm kế hoạch một chút thôi, linh hoạt đổi một chút chẳng phải OK hả? Cha mẹ cậu và cha mẹ Kwon YuRi đều còn trẻ khỏe, tương lai khi đứa bé sinh ra có thể giao cho bọn họ trông nom, hai người muốn làm gì vẫn có thể làm, đi ra ngoài du lịch hay liều mạng vì sự nghiệp vẫn có thể, đứa bé vô tội." Park JiYeon kéo tay bạn tốt giảng đạo lý cho cô ấy.

"Dino, mặc dù cậu nói rất đúng, nhưng trong lòng tớ vẫn không nắm chắc."

"Ôi... Không biết Hara không sợ trời không sợ đất dám làm dám chịu tớ quen trước đây đi đâu rồi?"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro