Chap 10

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ngày mà tôi quen người con trai đầu tiên, chính là mấy ngày sau khi tôi và Jiyeon bàn luận về mối quan hệ giữa chúng tôi. Tôi nhận được thư tình của một người con trai khác trường, nếu là lúc trước thì tôi không thèm đọc mà quăng vào sọt rác rồi. Nhưng lần này tôi không làm vậy, nội dung bức thư tuy làm tôi cảm thấy khó chịu, buồn nôn nhưng trong đầu lại xuất hiện một ý tưởng.

Nếu như mình mà có bạn trai, mình và Jiyeon sẽ không còn bị nghi ngờ nữa, mọi người sẽ không chỉ chỉ chỏ chỏ, nói này nói nọ. Như vậy thì dù có thân mật đến mấy cũng không bị người khác nói là đang hẹn hò, như vậy thì có thể chăm sóc cậu ấy nhiều hơn nữa rồi.

Nếu như mình quen bạn trai thì ít nhiều gì cũng có kinh nghiệm trong chuyện tình cảm, sau này khi Jiyeon có người yêu mình có thể cho cậu ấy một chút ý kiến. Như vậy không phải nhất cử lưỡng tiện sao.

Nhưng làm mình nhức đầu nhất đó là làm sao nói với Jiyeon chứ. Không biết Jiyeon sẽ phản ứng ra sao khi mình có bạn trai, tại sao mình có cảm giác là mình đang làm việc xấu vậy trời. Suy nghĩ cả buổi trời cũng không biết phải nói với Jiyeon như thế nào mà cậu ấy không giận cũng không cảm thấy buồn, an toàn trên hết, tốt nhất là nên tập thử ở nhà.

Mình nên dùng biểu hiện nào để cho cậu ấy biết đây? Vui mừng?

"Yahoo~ Jiyeon, mình có bạn trai rồi" nhìn mình trong gương như mấy thằng hề, nhìn như đang làm trò hề vậy.

Con gái hẹn hò rồi không phải nên có chút yểu điệu thục nữ sao?

"Aydo~ Jiyeon~ người ta có bạn trai rồi đó" hix sao nổi hết da gà lên vậy trời....

Trời ơi, phải làm sao đây? Hay là tự nhiên như bình thường vậy. Đúng, đúng, như vậy sẽ tốt hơn. Thế là trên đường đi học về, tôi nói cho Jiyeon nghe, một cách nhẹ nhàng, bình tĩnh. Nhưng cuối cùng vẫn làm cho Jiyeon phải rơi nước mắt.

Tôi cảm thấy quyết định của mình thật sai lầm, sao mình lại không nghĩ đến cảm nhận của Jiyeon chứ. Người bạn thân nhất của mình có bạn trai, nhất định sẽ cảm thấy rất cô đơn. Sao mình lại không nghĩ đến điều này chứ, mình thật sự là một đứa bạn tệ hại mà.

Nhưng may thay cuối cùng Jiyeon cũng chấp nhận.

Thế là tôi hẹn cậu con trai đó gặp nhau trước cổng trường, cho tất cả mọi người trong trường đều thấy là tôi đang hẹn hò. Đúng như tôi dự đoán, kể từ sau lần đó không còn ai nghi ngờ về mối quan hệ giữa tôi và Jiyeon nữa.

Nhưng có một điều ngoài ý muốn, đám con trai đó tìm đủ mọi cách đi theo, không ngừng làm phiền, quấy rối. Nhưng tôi còn phải ở bên cạnh Jiyeon, đâu có thời gian mà chú ý đến đám người dở hơi đó. Vì thế mà hay cãi nhau, sau đó chia tay, nên tôi chỉ còn cách là thường xuyên thay đổi bạn trai. Nhưng tôi cũng tích luỹ được không ích kinh nghiệm...

Thứ nhất:

Tuyệt đối không được để Jiyeon hẹn hò với con trai khoa thể dục. Mấy người đó vừa dơ vừa hôi, lúc hôn lại còn rất thô lỗ.

Thứ hai:

Tuyệt đối không được quen trai khoa văn học. Sẽ chán chết.

Thứ ba:

Tuyệt đối không được quen những con trai dẻo miệng. Quá nguy hiểm.

Thứ tư:

Tuyệt đối không được quen những người con trai nổi tiếng trong trường. Quá đào hoa.

Tóm lại, tôi cảm thấy tốt nhất là đợi đến khi cậu ấy đi làm rồi mới nên có bạn trai, như vậy sẽ an toàn hơn.

Bạn trai hiện giờ của tôi tên là Lee Jang Woo, là giám đốc của một công ty. Tuy là giám đốc nhưng vẫn còn rất trẻ. Sở dĩ tôi và anh ấy quen nhau lâu như vậy vì chúng tôi có cùng một quan niệm

Jang Woo cũng là loại người cần không gian riêng cho mình, anh ấy xem tình yêu chỉ như một trò chơi. Tôi và anh ấy đều không hi vọng đối phương sẽ quấy nhiễu cuộc sống riêng của mình, cả hai người đều muốn một sự tự do.

Anh ấy không hỏi gì về cuộc sống của tôi, tôi cũng không hỏi chuyện của anh ấy và những người phụ nữ khác. Vì thế, chúng tôi cảm thấy cả hai như vậy là rất tốt.

"Jiyeon, bây giờ vẫn chưa có bạn trai đúng không?" chúng tôi đang ăn trong một nhà hàng Pháp thì đột nhiên anh ấy hỏi.

"Đúng vậy, anh hỏi để làm gì chứ?" làm như anh với cậu ấy thân lắm vậy áh, chỉ là ăn chung mấy lần thôi mà.

"Gần đây, bạn thân cùa anh mới về nước, anh định sẽ giới thiệu cho Jiyeon" anh ta vừa nói, vừa nhai nhóm nhép.

"Em có nhờ anh giới thiệu bạn trai cho Jiyeon sao?" Dạo này anh rảnh quá không có việc làm àh?

"Người bạn này của anh rất giỏi, lại đẹp trai, là du học sinh nữa chứ, tính cách cũng rất tốt " Anh ta không hề quan tâm đến biểu hiện không vui của tôi mà tiếp tục nói.

"Chuyện của Jiyeon không cần anh phải quan tâm, bạn của anh thì tôi càng không yên tâm" Tôi vốn dĩ định kết thúc cuộc đối thoại này, không ngờ Jang Woo vẫn tiếp tục nói, không có ý định ngừng lại.

"Người bạn này của anh thật sự không tệ, em đừng có suốt ngày quản Jiyeon có được không? Làm sao em biết cậu ấy thích hay không chứ" Mình quản Jiyeon? Mình đang bảo vệ cậu ấy thì có.

"Trong chuyện này, em không nghĩ anh có quyền gì để nói" Vật phân theo loại, người chia thành nhóm. Bạn của anh thì cũng giống như anh thôi, không bao giờ hài lòng chỉ với một người con gái. Người như vậy thì làm sao mà giới thiệu cho Jiyeon chứ.

"Được, anh không tranh cãi với em nữa" Nghĩ rằng chuyện này đến đây là kết thúc, không ngờ mấy ngày sau Jang Woo mời tôi và Jiyeon ăn cơm. Lúc trước chúng tôi cũng đi thường xuyên đi ăn nên tôi không suy nghĩ nhiều mà cùng Jiyeon đến đó. Nhưng khi đến mới biết là mình bị Jang Woo lừa, bên cạnh anh ta còn có một người con trai.

Đến trước mặt họ, định sẽ mắng cho một trận, nhưng không ngờ có người lại mở miệng trước...

"Yoo Seung Ho" Jiyeon đứng đằng sau ngạc nhiên kêu lên.

"Park Jiyeon" cái người được gọi là Yoo Seung Ho đó hỏi lại với vẻ mặt vui mừng.

"Sao câu lại ở đây?" Jiyeon hỏi.

"Thì ra người mà Jang Woo muốn giới thiệu cho mình là cậu àh" Làm ơn chừng nào mới kết thúc những câu nói trong phim thần tượng đây, Eunjung nghĩ.

"Vậy sao? Jang Woo muốn giới thiệu bạn cho mình sao ? Eunjung, sao cậu lại không nói với mình chứ" Jiyeon nhìn tôi như trách móc.

"Uhm, đúng vậy. Đây thật sự là một bất ngờ lớn đó, phải không Jang Woo?" Tôi trừng mắt nhìn Jang Woo chằm chằm, anh ta nhìn tôi nở nụ cười gượng gạo.


"Ngồi xuống đi, sao đứng hoài vậy" Jang Woo sợ tôi sẽ làm to chuyện chuyện nên nhanh chóng kêu mọi người ngồi xuống.

Sau này mới biết, thì ra Yoo Seung Ho là bạn hồi đại học của Jiyeon, nhưng năm hai thì đi du học rồi.

Cả đêm hôm đó, Seung Ho rất là vui, có mù cũng thấy được anh ta rất là thích Jiyeon, nhưng Jiyeon cũng chỉ ngồi cười nghe anh ta nói thao thao bất tuyệt, đôi khi chỉ hỏi một vài câu.

Dùng bữa xong, Seung Ho ngỏ ý muốn cùng Jiyeon đi nơi khác, nhưng Jiyeon nói mai còn đi làm nên đã từ chối cậu ấy.

Trên đường về, tôi chỉ yên lặng lái xe, không nói lời nào.

"Eunjung"

"Hở?"

"Tại sao lúc ăn cơm cậu không nói gì hết vậy?" Trong mắt cậu vẫn còn minh sao, cứ tưởng cậu chỉ quan tâm đến người tên Yoo Seung Ho thôi chứ.

"Nói gì chứ, đều bị cái người tên Yoo Seung Ho giành nói hết rồi, mình còn gì để nói chứ" tôi trách móc.

"Haha, đúng vậy, thật không hiểu sao anh ta nói nhiều đến vậy" Jiyeon mỉm cười nói.

"Gặp được người tình trong mộng của mình thời đại học, không nói nhiều sao được" Yoo Seung Ho, tôi xem thường cậu!

"Người tình trong mộng, mình sao? Sao Eunjung biết chứ?" biết chắc cậu sẽ quên mà.

"Hình như là mình thấy qua tên cậu ây trong cái đống thư tình hồi đại học của cậu" thật ra không phải là hình như, mà là rất chắc chắn, thậm chí mình còn nhớ cả những câu nói tình tứ của anh ta dành cho cậu.

"Thật không? Trí nhớ của cậu tốt thật đấy, sao mình không nhớ gì hết " trí nhớ không tốt mà có thể nhớ được chuyện xảy ra lúc 6 tuổi, trí nhớ của con người thật là kì lạ.

"Cách chào hỏi của hai người có khoa trương quá không, như trong phim thần tượng vậy"

"Yoo Seung Ho"

"Park Jiyeon"

"Sao cậu lại ở đây vậy?"

"Thì ra người mà Jang Woo muốn giới thiệu cho mình là cậu àh"

Tôi giả giọng học theo 2 người họ.

"Mình... mình đâu có như vậy chứ!" Jiyeon tức giận đánh tôi một cái.

"Eh, tiểu thư, mình đang lái xe đấy" tôi cố ý nói vậy để chọc cậu ấy, thật ra cậu ấy chỉ giả bộ chứ không có dùng sức.

"Ai biểu cậu tối ngày cứ chọc mình hoài" tôi lén nhìn qua kính và thấy được vẻ mặt cậu ấy đang tức giận mà rất đáng yêu.

"Anh ta có xin số dt của cậu không?" theo sự hiểu biết của tôi về tụi con trai, thì họ cắch chắn sẽ không bỏ qua cơ hội tốt như thế này.

"Uhm, có"

"Mình biết ngay mà, vậy cậu cho rồi hả?" thật ra không cần hỏi cũng biết đáp án là....

"Tất nhiên rồi, lần sau họp lớp có thể rủ cả cậu ta" đây chính là suy nghĩ đơn thuần của Jiyeon, đâu biết rằng người ta có ý nghĩ khác chứ.

"Oh... sau này sẽ có nhiều chuyện phiền phức đây" tôi nghĩ trong lòng.    

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro