Chap 24

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Park jiyeon chợt há miệng lớn, mắt ê ẩm nức nở, đã từng có một khắc cô đã lo lắng hắn sẽ đồng ý với cha. Thì ra hắn vốn muốn cùng cô, dù có bị cha mẹ phát hiện vẫn không chịu lùi bước.

Bàn tay Park lão gia,nắm thành nắm đấm, gân xanh trên trán đột nhiên nhảy lên mấy cái.

“Cha, xin cha đừng can thiệp vào chuyện tình cảm của con, con muốn gì con tự hiểu.”

Park jiyeon đứng dậy sang ngồi bên cạnh Ham eunjung, cầm lấy bàn tay hắn: “Con chỉ muốn cùng người này ở chung một chỗ, bất kể hai người có thích hay không con cũng đã quyết định rồi.”

Mặt Ông Park tốt sầm lại, hít sâu rồi nhìn về phía con gái mình, ôn hòa nói: “Chuyện này chúng ta khoan đã nói, dù sao thì ngày nghỉ năm mới hai đứa phải về nhà một chuyến, nhất định phải như vậy.”

Đề tài làm sao lại chuyển tới tới đây rồi? Jiyeon nghi hoặc nhìn cha mẹ.

“Chuyện của hai người, cha mẹ có đồng ý hay không thì cũng để sau, nhưng tiệc năm mới là truyền thống của Park Gia chúng ta, con không thể vắng mặt.”

“Nhưng con gần đây rất bận, sợ rằng không có thời gian...”

“Coi như con bé không về thì cậu cũng phải về.” ông Park quay đầu nhìn Ham eunjung: “Dù sao thì cậu cũng là người của park gia chúng tôi...Con nuôi, tham gia bữa tiệc là chuyện đương nhiên.”

“Vâng.” Ham eunjung rất dứt khoát đáp ứng.

Trong mắt Ông Park thoáng qua một tia nhìn phức tạp rồi nhanh chóng giấu xuống: “Như vậy chúng tôi về khách sạn nghỉ ngơi trước.” Nhẹ nhàng nhìn vợ của mình.

“Jiyeon, tối nay con phải ngủ với mẹ đó.” Bà Park dắt tay con gái, nụ cười xuất hiện lại trên gương mặt: “Đã nửa năm mẹ chưa được gặp con, đêm nay tán gẫu suốt đêm được không?”

“Con...”

“Chẳng lẽ con không muốn ở bên cạnh cha mẹ?”

“Dĩ nhiên không phải.”

“Cứ quyết định như vậy đi.” Khoác tay con gái đi ra ngoài cửa.

Gian phòng này đối với vợ chồng Park thị là quá mức đơn sơ, cứ mỗi lần nhớ con gái lại sang đây thăm con đều ở khách sạn. Mỗi lần như vậy Park jiyeon đều đến khách sạn ở cùng, dù sao thì phòng tổng thống ở đó so với phòng của cô cũng không khác nhau là mấy.

Đóng cửa chính lại cũng chính là cắt đứt ánh mắt lưu luyến của Park jiyeon và cũng ngăn cách luôn bọn họ.

Tất cả ở đây là do đã mất đi kiềm chế, mất đi quá sớm.

Ham eunjung xòe hai bàn tay ra, mở ra là hai bàn tay trắng, hắn không có gì trong tay cả mà con đường phía trước quá khó khăn.

Hắn lặng lẽ đứng ở cửa một hồi thật lâu.
.............

Vậy là xong bước một, bản lĩnh của bé Jung còn ở phía trước nha. Những chương sau sẽ là cuộc đấu đầy cam go của ba vị cáo già vs một vị cáo non. Hãy xem chàng cáo non này chinh phục ba vị cáo già như thế nào. Người ta nói yêu thì phải vượt qua chông gai thử thách mới bền vững được, cho nên dù ai có thương xót bé Jung thì cũng nên cố kiềm chế xem bé thể hiện thế nào nha.hehe

Tổng hợp phương pháp tác chiến 😤 [Hậu Cung đâu hết rồi]

Bước 1: mềm mỏng nhưng không thỏa hiệp😳

Bước 2: binh đến tướng đỡ, nước dâng đất chặn.😡

Bước 3: chứng tỏ tài năng, ôm người đẹp về.😎

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro