Chương 2: Tình Huống Gặp Chị

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ngồi xe bus từ sân bay đến trường học của cô mất một tiếng đồng hồ. HyoMin đã đợi từ lâu, khuôn mặt xinh đẹp của cô trở nên khó coi vì người bạn này thản nhiên dám trễ hẹn với cô.

Trường học của JiYeon và HyoMin là một trường học nổi tiếng dành cho học sinh giỏi, cấp quốc gia và hầu như những lãnh đạo của đất nước cũng cùng tốt nghiệp trường này.

Từ xe bus bước xuống JiYeon liền thấy khuôn mặt cực khó nhìn của HyoMin.

"JiYeon! ngươi thật to gan, dám để cho bổn cô nương đợi hơn 15 phút." HyoMin chu mỏ phồng má nheo mày tức giận hướng về phía cô bạn thân mà hét lớn

"Xin lỗi! mình phải đưa mẹ ra sân bay, quên gọi cho cậu, thôi thôi người đẹp đừng nên giận mình sẽ nấu canh hầm bồi bổ đền bù cho HyoMin cô nương có được không?" Nhìn cảnh này JiYeon cứ nhớ in như trong đầu, mọi việc cứ như đang tái diễn lại thôi nên JiYeon có chút buồn cười với dáng vẻ này.

"Bổn cô nương còn phải xem thể hiện của ngươi như thế nào, đi thôi, ba mẹ đang chờ chúng ta" HyoMin rất đúng với lứa tuổi của mình, mau giận lại mau hết chỉ cần được dỗ ngọt một chút liền hết ngay.

Hai cô gái bên nhau rất vui vẻ, ngồi trên xe cứ luyên thuyên nói cho đến khi xe đã vào tới Ham gia viên lúc nào không biết.

"Đi! JiYeon nhanh lên nào!" Tay nắm tay kéo HyoMin hớn hở loi JiYeon từ trong xe ra.

HyoMin là một thiên kim tiểu thư nhưng cô lại chẳng một chút kiêu căng như những người khác, lại rất hòa đồng, cô thích ứng với cuộc sống rất nhanh lúc nào cần cô sẽ lộ ra khuôn mặt thiên kim lúc nào thì mặt học sinh. HyoMin rất phấn khởi khi lần đầu có một người bạn được gọi là tâm đắc đưa về nhà để ba mẹ gặp mặt, HyoMim thừa biết so với hoàn cảnh nhà mình thì JiYeon không bao giờ sánh bằng nhưng cô lại chẳng để ý đến cái gọi là cấp bậc, cứ thuận mắt hợp tính thì sẽ chơi cùng thôi.

JiYeon bị HyoMin kéo vào trong nhà, trong lòng không hề sợ như kiếp trước mà ngược lại rất chờ mong, chờ mong để được gặp anh.

Kiếp trước, gia đình chị đối xử với cô rất tốt, dù rằng cô chưa hề kết hôn thật sự với EunJung, nhưng mẹ của EunJung lại rất vừa mắt với cô nên một tiếng " Con dâu " hai tiếng cũng " Con dâu ", điều này làm cho JiYeon cảm thấy kiếp trước mình đã phụ lòng bao nhiêu người, càng nghĩ cô càng cảm thấy mình ngốc thật ngốc.

"Ba mẹ! JiYeon đến rồi này!" Vừa bước vào cửa lớn, không cần biết trong đại sảnh có ai hay không HyoMin liền la lớn lên

"Bảo bối, phải để mặt mũi ba mẹ một chút" Min Ki cha của HyoMin và EunJung đang ngồi đọc báo tại ghế chủ vị có chút không vui khi con bé nhỏ này không để mặt mũi của ông vào đâu, Dù rằng ngày thường ông cưng chiều HyoMin vô pháp vô thiên, nhưng lần đầu gặp mặt đứa bạn của con gái cũng phải có chút mặt mũi ở đây, để không mọi người nhìn vào sẽ thấy ông quá dễ mà có thể ăn hiếp con gái cưng của ông

"Đến rồi sao! Nào lại đây, lại đây cho bác gái ngắm con chút nào JiYeon" Vừa dứt lời của Min Ki liền có giọng nói dễ nghe mềm mại vang lên từ gian nhà kế bên. Đó là Kim Hye Sun mẹ của HyoMin và EunJung, bà tính tình dễ chịu, lúc nào cũng ôn hòa như cái tên của bà, dù rằng thế lực gia đình phải nói là đứng số một trong nước và xếp top 1 -2 trong thế giới nhưng chưa bao giờ Kim Hee Sun lại cao ngạo vì điều này, bà hiền từ và vị tha vô cùng cũng chính vì vậy Min Ki đã không rõ ông đã phải trải qua bao nhiêu cực khổ để có thể đánh bại những tên đeo bám vợ mình.

JiYeon đứng trước cửa, lòng dâng trào một cảm giác ngọt ngào đến tận cùng, kiếp trước cô đã có một người mẹ chồng đầy yêu thương mình và người cha chồng rất tốt nhưng thế vậy mà cô không chịu lại đi làm tổn thương tất cả mọi người như vậy, cô thật là đáng chết mà.

"Dạ! con chào bác trai, con chào bác gái" Dù có hồn bay lung tung trong suy nghĩ nhưng JiYeon cũng phải cố gắng tỉnh lại, lễ phép khoanh tay chào hỏi người lớn trong nhà, so với kí ức thì đây là lần đầu gặp mặt, cô phải để lại ấn tượng tốt với đối phương chứ.

Hai người lớn gật đầu vừa ý với thái độ này của JiYeon, càng nhìn JiYeon hai người càng vừa mắt. Mẹ HyoMin tay nắm tay, miệng cười tươi nhìn JiYeon tỉ mỉ từng chút một. JiYeon bị soi quá kỹ nên có chút thẹn thùng mặt có chút đỏ, tình huống này có lẽ là phát sinh vì kiếp trước mẹ của chị lần đầu gặp mặt đầu có soi cô kỹ như vậy.

Nhắc đến chị, cô mới nhớ chắc lúc này chị đang ở trong thư phòng, càng nghĩ đến sẽ gặp được chị, JiYeon càng đỏ mặt hơn nữa cô không biết khi gặp chị cô sẽ biểu hiện thế nào đây, không lẽ lại tỏ ra sợ sệt như kiếp trước hay chủ động hơn.

Kim Hee Sun nhìn JiYeon từ mặt hồng hào chuyển sang đỏ dần, liền nghĩ cô bé này da mặt thật mỏng. Sau đó bà không làm phiền hai đứa nhỏ nữa, nhanh nhanh bảo HyoMin dẫn JiYeon lên phòng chơi, bà dưới này sẽ chuẩn bị một bữa ăn tốt cho mọi người.

HyoMin vui vẻ dẫn JiYeon lên lầu, vừa đi vừa nói luyên thuyên. Chọc ghẹo JiYeon đủ thứ.

"Sao nào! có phải nhà của bổn cô nương cực đẹp hay không?" Mũi của HyoMin dài ra tự hào, nó không phải là HyoMin khoe khoang mà là đang trêu ghẹo

"Đúng nha! rất lớn, chạy hụt hơi chắc cũng không biết có hết con đường này chưa" JiYeon liền mở miệng nói đùa cùng HyoMim, cô không muốn làm cô gái khô khan như kiếp trước, chịu khó đùa một chút để vui hơn.

"Vậy sao? Vậy để xem ta bắt tiểu cô nương như thế nào đây..aaaa.! hahaha" Vừa nói xong HyoMin lấy tay chọt chọt trên người JiYeon.

Hai cô gái chạy đuổi nhau trên hành lang cực kì vui vẻ, tiếng cười hồn nhiên của hai cô gái trẻ vang khắp cả nhà.

Chợt tiếng cười dừng lại! JiYeom vừa chạy vừa quay đầu lại để tránh né những cú chọt của HyoMin nên không biết rằng mình đã đụng phải một bức tường thịt.

Lảo đảo người sắp ngã xuống đất, vòng eo của JiYeon được một bàn tay giữ lại. Đúng a! đó là EunJung. JiYeon thật đã suy nghĩ đủ mọi tình huống khi gặp chị nhưng lại không nghĩ sẽ gặp chị trong tình huống này.

Kiếp trước hai người chỉ đơn thuần gặp nhau trên hành lang khi cô đi sau lưng HyoMin lên phòng chứ không phải đùa giỡn như thế này.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro