Chương 8. Bắt Cóc.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

CHƯƠNG VIII. TA MUỐN CHO CÁC NGƯỜI HIỂU THỐNG KHỔ CHÍNH LÀ NHƯ THẾ NÀO!






















Khi Park Soyeon đến DaeGu, bước vào phòng 2203 đã là chuyện của 30 phút sau đó.



Đồ đạc bị đập vỡ, thủy tinh trải ra khắp sàn, vết máu loang lổ vấy tanh cả không khí khiến người khác muốn nôn ói.





Park Soyeon nhíu mày rút ra điện thoại gọi cho Hyomin, tiếng nhạc phát ra từ phòng ngủ, Soyeon theo tiếng nhạc mở cửa phòng ngủ tiến vào. Trợ lí Lee  Areum im lặng đi đằng sau khẽ nhăn mày, chiến tích này không hẳn là một người gây ra đi?






Park Hyomin nằm lặng im một góc trong phòng, máu từ bả vai chảy ra ướt hết một mảng áo, trên mặt, trên đầu đều là máu, hai mắt cô nhắm nghiền, khóe môi mỏng trắng bệch.




Jeon Boram nằm cách xa Hyomin một khoảng ngắn, máu từ đầu chảy thành một vũng dưới sàn nhà, gương mặt non nớt trắng xanh phủ lên nhiều những vết xước nhỏ, cả người co lại một khối.





Park Soyeon trợn mắt chạy nhanh về phía Boram cúi người bế nàng trên tay chạy nhanh ra khỏi phòng, Lee Areum cõng Hyomin trên vai sợ động tới vết thương trên vai của nàng mà chậm hơn Soyeon một chút.





Hai người một trước một sau mang theo hai nữ nhân chạy ra khỏi khách sạn làm kinh hoảng không ít người. Nhân viên khách sạn định tiến lên ngăn lại nhưng nhìn tới đó là Park Soyeon liền nhanh chóng lui vào một chỗ, còn mở cửa xe giúp Park Soyeon.





Soyeon ôm Jeon Boram vào trong lòng, Lee Areum đặt Hyomin bên cạnh Soyeon còn mình thì đi nhanh đến ghế lái, đạp ga, phóng như bay hướng bệnh viện đi đến.





Hóa ra cảm giác ôm người mình yêu vào trong lòng nhưng sợ hãi mất đi chính là cảm giác thống khổ như vậy! Hóa ra Ham EunJung trước kia tự dùng kiếm đâm chính mình chính là cảm giác giảm bớt đau đớn đơn giản nhất! Hóa ra cảm giác sắp mất đi này khiến cho tâm hung hăng bị bóp nghẹt, đau đớn đến nước mắt cũng không thể trào ra nổi!



"Boram, tốt nhất em không sao, bằng không tôi nhất định đem em hận tới chết! Đừng bỏ mặc tôi! Không cần như vậy rời xa tôi! Tôi cần em, rất cần em!" Soyeon nỉ non nói bên tai Boram, hai mắt cô đỏ ngầu, vầng trán lấm tấm vài giọt mồ hôi lạnh. Tuy là các cô không bao giờ già đi nhưng không có nghĩa là không bao giờ chết. Điều này làm Soyeon vô cùng rối rắm, thực ra nhiều năm như vậy bốn người các cô cũng không thể tính là bảo hộ EunJung an toàn, là chính cô ấy tự bảo hộ mình, mặc dù EunJung nhờ sinh mệnh của Jiyeon mà có khả năng tự lành vết thương với tốc độ nhanh chóng mặt nhưng cô ấy vẫn chưa từng đặt mình vào nguy hiểm.






Thân thủ của Ham EunJung và Hyeri phi thường tốt, Soyeon cô sợ rằng cũng không phải đối thủ của họ. Bất quá Hyeri làm việc theo cảm tính, cô ấy sẽ không ra tay tàn nhẫn như này, vậy Boram và HyoMin là do EunJung gây ra sao? Vậy Lee Qri đang ở đâu?





Trong đầu Soyeon chợt lóe nhưng cô lại cực lực dập tắt ý nghĩ vừa rồi của mình. Không thể có chuyện EunJung đánh người như vậy. Boram thì không nói, nhưng Hyomin là người Ham EunJung rất tin tưởng không lí nào lại đánh Hyomin nửa sống nửa chết như vậy.






Mất hơn mười phút để tới bệnh viện. Boram cùng Hyomin được đưa vào phòng cấp cứu. Soyeon ngồi gục trên hành lang, Areum theo bác sĩ đi làm thủ tục.





Một đêm cứ như vậy chật vật qua đi...

















_____________Ta là dải phân cách xinh đẹp_____________






Lee Qri nhíu mày mơ hồ khó nhọc mở mắt, toàn thân cô đau nhức, vết thương trên đùi đã thôi không chảy máu nhưng nó vẫn khiến quần Jean dính chặt vào da làm Qri vừa đau vừa ngứa. Ngoại trừ đùi, bụng và vai phải thì Qri chỉ bị xây xát đôi chút. Quả thực Ham EunJung ra tay đủ tuyệt tình.




"Đây là đâu?" Lee Qri cất tiếng hỏi, giọng nói khàn khàn yếu ớt đến ngay cả cô cũng cảm thấy cổ họng đau rát khó chịu, khóe miệng xinh đẹp đọng lại vết máu khô khiến cô mở miệng có chút khó khăn.






"Tỉnh?" Ham EunJung dập điếu thuốc lá vào gạt tàn, xoay người đối diện với Qri, giọng nói lạnh lẽo, ưng mâu hơi nheo lại nhìn vào đôi mắt to tròn có chút nước của Lee Qri.




"Cô vì sao bắt tôi?" Lee Qri hỏi thẳng, nếu như chỉ vì Jiyeon thì Ham EunJung nhất định không đánh cô và hai người Boram, Hyomin đến sống chết lẫn lộn như vậy. Nhớ lại đêm qua khiến Qri bất giác rùng mình; chưa bao giờ cô cảm giác sự sống và cái chết lại gần nhau như vậy, dường như lúc đó chỉ cần EunJung ra tay nặng thêm một chút cô không nghi ngờ xương sườn của cô sẽ gẫy làm hai.





"Trí Nghiên của ta, nàng vì sao ở cùng Lí Huệ Lợi?" Ham EunJung ngồi trên ghế da, hai chân bắt chéo, váy dài đem chân cô bao lại lạnh lùng nhìn Lee Qri bị trói trên ghế đối diện.





"Họ sống chung với nhau." Lee Qri giương mắt nhìn Ham EunJung, khí thế ngạo nghễ không hề che dấu cùng hàn khí lạnh lẽo của Ham EunJung từ từ dung hợp.





"Chung? Nàng ở đâu tại Đức?" Hôm qua SooHyun gọi điện báo lại hai người các nàng đã lên chuyến bay đi Đức.





"Thủ đô Berlin." Qri có cảm giác mình đang ngồi trong sở cảnh sát bị cảnh quan hỏi cung.




"Nàng hiện nay tên là gì?" Ham EunJung ngả người ra sau ghế, hỏi.




"Jiyeon. Park Jiyeon." Lee Qri nhíu mày, "Cô bắt tôi không phải chỉ để hỏi những câu này chứ?"




"Cô thông minh như vậy mà không biết mục đích của tôi sao? Cô và Lí Huệ Lợi kia có quan hệ gì?"




"Chúng tôi là chị em, cùng cha khác mẹ... Tôi không biết cô bắt tôi để làm gì nhưng ngay cả Hyomin mà cô cũng đánh như vậy quả thực không giống cô." Lee Qri không quá lo lắng cho Hyomin và Boram, cô biết Soyeon sẽ tìm được họ, nhưng điều làm cô lo lắng là Ham EunJung tiếp theo sẽ làm gì. Lần này cô quả thực đoán không ra trong đầu cô ấy đang suy nghĩ cái gì.

"Cô hiểu tôi tới đâu? Cô biết sao?" Ham EunJung cười lạnh, "Tôi muốn tìm lại Jiyeon nàng, còn có, tôi muốn các cô biết thế nào là thống khổ. Tôi muốn các cô chịu nỗi đau phân li như tôi vậy! Hãy từ từ mà cảm nhận đi!" Ham EunJung lạnh lẽo nói sau đó đứng dậy rời đi.



Lúc này tâm Qri mới thả lỏng, cô đưa mắt quan sát chung quanh một lượt. Đây là căn phòng khá lớn, có một bộ ghế da cao cấp mà Ham EunJung vừa ngồi, một chiếc giường hoàng gia, một chiếc tủ âm tường, một chiếc bàn nhỏ cạnh cửa sổ, bên cạnh là chiếc ghế dài để sưởi nắng. Trên tường là TV 55 inch đời mới cùng với tủ sách.



Có lẽ thời gian tới, Qri cô sẽ phải ở lại đây một thời gian rồi....







Một lúc lâu sau có một hầu gái bước vào, theo sau cô ta là một nữ nhân trẻ tuổi mặc áo Blouse trắng, hai người nhìn nhau sau đó cô hầu gái cởi trói cho Lee Qri, đỡ cô tới bên giường lớn để vị nữ bác sĩ kia băng bó vết thương cho cô.

Lee Qri đau đến nghiến răng, Ham EunJung rốt cuộc có bao nhiêu sức lực đây?!




Quả nhiên, sau khi băng bó xong hai người một trước một sau đi ra ngoài, cả một quá trình không ai mở miệng phát ra âm thanh. Nghe tiếng "cạch" vang lên Qri liền biết cửa lớn đã bị khóa. Cô nhún vai đi đến tủ âm tường lấy ra một bộ váy cùng đồ lót hướng nhà tắm đi tới, dù sao cũng không thể thoát khỏi chi bằng cứ dưỡng thương thật tốt đi. Cô biêt một khi EunJung tìm được Jiyeon sẽ là đại chiến thực sự, lúc ấy muốn nghỉ ngơi cũng nghỉ không nổi.
















_______________

Hế lô~

Thời gian vừa qua thực sự rất khó khăn với mình khi mà Wifi bị hỏng, máy tính mang đi 'bảo dưỡng'.

Thật xin lỗi~

Cảm ơn đã để ý tới lời tâm sự điên loạn của tui~

Xiaxia (^^;)





Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro