Chương 4: Nữ Nhân Thần Bí

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Rừng Hắc Trư

"Lão bá nói băng qua hết khu rừng đi thêm 10 dặm là sẽ thấy được Kinh Thành. Nhưng 10 dặm là bao nhiêu cây số vậy." Hazzz

Hàm Ân Tĩnh vừa đi vừa suy nghĩ của mình. Trong phía rừng cây đối diện phát ra âm thanh. Hàm Ân Tĩnh bất ngờ sợ đến đỗ mồ hôi . " Không lẽ là tiếng con cọp, sư tử,  " Muốn chạy đi nhưng đôi chân lại không nghe lời cứ đi lại nơi đã phát ra âm thanh đó. Mỗi bước đi lại nặng nề, chậm rãi 

"Cầu mong con cọp hay sư tử đã ăn trưa rồi, đừng có mà ăn thịt ta, ăn thịt ta ngươi sẽ bị ngộ độc thức ăn đó". 

Vừa bước đến nơi phát ra âm thanh đó Hàm Ân Tĩnh thở phào nhẹ nhõm và tim không còn đập thình thịch nữa. Trước mắt là 1 người ăn mặc đen thui chắc có lẽ là hắc y nhân. Trên cánh tay và trên người có rất nhiều vết thương đang rỉ máu và đang nằm hôn mê bất động. Khăn bịt mặt lúc này đã được tháo xuống, thì ra là 1 cô nương. Gương mặt xinh xắn nhưng lại tái nhợt đi với lí do mất máu. Hàm Ân Tĩnh nhặt cành cây dưới đất và khiều khiều vào người đang bất động kia.

"Cô gì ơi. Cô nương không sao chứ, có cần tôi giúp gì không"

Vừa nói xong thì trên cổ lại thấy hơi lạnh lạnh. 1 thanh kiếm sắc bén kề vào cổ của Hàm Ân Tĩnh làm Hàm Ân Tĩnh có phần bất ngờ không kịp phản ứng lại. Cô nương đó không biết đã tỉnh khi nào, 1 đôi mắt đầy sát khí nhìn vào Hàm Ân Tĩnh

" hộc...hộc.....Ngươi là ai, lại là tay sai của bọn triều đình phái đến muốn giết ta đúng không ????.".  Lời nói của vị nữ nhân đó phát kèm theo hơi thở gấp rút. Cánh tay nắm lấy thanh đoản đao ngày càng chặt. Hàm Ân Tĩnh giơ 2 tay lên, tim đập càng nhanh vì sợ " Người gì đâu mà dử quá vậy, chưa hỏi rỏ chuyện cầm dao muốn giết ta rồi. Biết vậy ta không thèm nhiều chuyện đến hỏi thăm ngươi đâu " . Hàm Ân Tĩnh nghĩ thầm

"Cô.. cô nương hiểu lầm rồi, ta chỉ tình cờ đi ngang qua đây. Không biết là cô nương đang ở đây nghĩ ngơi. Thôi tại hạ xin kiếu nha. Không làm phiền cô nương, cứ tự nhiên nha

"Ngươi đã nhìn thấy được khuôn mặt ta, ta không thể để ngươi sống được, chỉ trách ngươi quá nhiều chuyện xen vào chuyện của người khác.

Nói rồi định chém vào cổ Hàm Ân Tĩnh nhưng do mất nhiều sức và đang bị thương nên ngất xỉu đổ ập vào người Hàm Ân Tĩnh. Hàm Ân Tĩnh lúc này cứ như hồn mới trở về thể xác, dùng sức lây nhẹ nữ nhân đó.

"Nè ... nè.. ngươi sao rồi, không tỉnh hả, không tỉnh thì càng tốt, ngươi cứ ngủ tiếp đi. Ta đi đây, sau này không mong gặp lại".

Đặt nữ nhân đó nằm xuống đất. Hàm Ân Tĩnh rón rén đứng dậy chuẩn bị tẩu thoát. Chạy được khoảng 15 hay 20 bước Hàm Ân Tĩnh bỗng dừng lại. Không biết đang suy nghĩ điều gì quyết tâm quay trở lại. Cõng nữ nhân trên lưng rồi chạy hết tốc độ quay về thôn để tìm thầy thuốc. Lúc này trời bắt đầu chuyển mưa, những hạt mưa tí tách rơi xuống khu rừng " Không biết kiếp trước nợ gì của ngươi mà giờ phải chịu khổ vậy nè, ngươi tỉnh dậy phải trả ơn ta đó, đừng có mà kề dao muốn giết ta nữa đó biết chưa, tại ta tốt quá làm gì. Hazzz  " .

Quay trở lại ngôi làng

" Đại phu, mau cứu giúp vị cô nương này. Nàng ta bị thương rất nặng
Đại phu liền dừng bắt mạch cho vị đại thúc mà tiến lại phía Hàm Ân Tĩnh. " Mau đưa cô ta vào đây, tiểu Bảo mau bưng chậu nước ấm và vải đến đây, trước tiên giúp cô ta cầm máu ". Lời nói vừa dứt , 1 cậu bé chừng 7 tuổi nhanh chân đi lấy nước ấm và vải đến
Hai canh giờ sau vị cô nương đó tỉnh lại nhưng không thể cử động vì vết thương mới bược băng bó nên còn rất đau. Nằm trong 1 căn phòng xa lạ, bên phía cánh cửa được mở ra với bóng dáng 1 người bước vào cầm trên tay là 1 tô cháo trắng. Người đó chính là Hàm Ân Tĩnh

"Cô nương tỉnh rồi sao. Đừng cử động mạnh vết thương sẽ bị hở đó. Ta giúp cô ngồi dậy ăn cháo"

"Ta muốn giết ngươi mà ngươi lại cứu ta à. Tại sao" ??? 

Hàm Ân Tĩnh cười cười ngồi trên bàn để chén cháo xuống rồi nói : " Đâu cần. "

Cô gái đó bổng mở mắt ngạc nhiên trước câu hỏi của Hàm Ân Tĩnh
-" Đâu cần 1 lí do chính đáng để cứu 1 ai đó chứ ".Hàm Ân Tĩnh bổ sung thêm vào câu trả lời và giúp cô gái đó ngồi dạy dựa vào tường, bưng lấy chén cháo đưa cho cô ta

- "Cô nương ăn xong rồi hảo ngĩ ngơi. Ta không làm phiền nữa, ta ở phòng kế bên có chuyện gì cứ lên tiếng đừng ngại.". Nói rồi Ân Tĩnh  bước ra khỏi phòng và chuẩn bị khép cửa lại thì có tiếng nói vang lên

"Tên ta là Phác Hiếu Mẫn . Ngươi cứ gọi ta là Phác cô nương được rồi Hàm Ân Tĩnh ngạc nhiên vì câu nói của cô ta . Liền mở miệng cười rồi nói " Ta tên Hàm Ân Tĩnh. Phác cô nương nghĩ ngơi đi. Ta xin phép " nói rồi Hàm Ân Tĩnh khép cánh cửa lại. Bước đi trong suy nghĩ: 

" Hiếu Mẫn, cô ta là người thật bí ẩn nhưng đôi lúc củng cảm thấy thật dễ gần. Không biết cô ta là người lai lịch như thế nào. Hay là nhân vật giống trong những bộ phim Mafia mà mình từng coi trên TV".

Bước đi trong suy ngĩ Ân Tĩnh càng tò mò hơn về thân phận của Phác Hiếu Mẫn.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro