Chương 5: Tạm Biệt

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sau 10 ngày trên giường ngĩ ngơi, bây giờ vết thương của Phác Hiếu Mẫn đã gần hồi phục và có thể đi lại tự do. Bước ra khỏi phòng Phác Hiếu Mẫn đưa mắt nhìn xung quanh tìm kím thân ảnh của Hàm Ân Tĩnh. 

"Phác cô nương tìm ai vậy.

Tiếng nói quen thuộc vang lên phía sau Hàm Ân Tĩnh, vội vàng xoay người lại, trước mắt của gương mặt tuấn tú của Hàm Ân Tĩnh . Mặt đối mặt, gần nhau đến nỗi có thể cảm thấy hơi thở của đối phương, lúc này khuôn mặt Phác Hiếu Mẫn đỏ dần nhưng ý thức trở lại vội lùi về phía sau. 

"Ngươi ở phía sau sao không lên tiếng.. làm ta giật mình".

"Sorri ta mang chén cháo cho cô Hiếu Mẫn tròn mắt ngẩn ngơ : " sori là gì vậy" 

- "Ạc. Đó là tiếng nói ở quê nhà của ta, đó y nghĩa là "xin lỗi". Phải rồi cô tìm tôi sao" . Hàm Ân Tĩnh đánh trống lãng

"Ta chỉ muốn đa tạ ngươi đã giúp đở. Nếu không e là ta chết trong khu rừng đó rồi. Sau này có cần ta giúp chuyện gì thì cứ nói".

- " Không có gì. Ta chỉ mong ngươi hồi phục rồi muốn giết ta là được. ". Phác Hiếu Mẫn cười mỉm rồi nhẹ nhàng nói: " Ngươi bây giờ là ân nhân của ta. Làm sao ta có thể giết ngươi được". Nói rồi Phác Hiếu Mẫn cảm thấy miếng ngọc cô thường mang theo trên người đã mất, hốt hoảng cô loay hoay tìm xung quanh rồi lẩm nhẩm trong miệng : " miếng ngọc của ta đâu rồi "
Hàm Ân Tĩnh giả bộ ngu ngơ quay mặt qua nơi khác ,tỏ ra không biết chuyện gì. Nhưng hành động đó không qua mắt được Phác Hiếu Mẫn. 

- "Miếng ngọc..của ta ..đâuuuuu". Phác Hiếu Mẫn vừa nói nghiến răng, vừa nắm lấy tai của Hàm Ân Tĩnh.

- "À ...nó ở tiệm cằm đồ á. Tại ta không có tiền trả tiền trọ, tiền thuốc men, ngươi biết mà ta nghèo rớt mồng tơi, thấy trên người của ngươi có miếng ngọc mang đi cầm đở, không ngờ cầm được nhiều ngân lượng vậy. Hihi" Hàm Ân Tĩnh khó khăn trả lời nhưng trên mặt đã đổ nhiều mô hôi lạnh. Khuôn mặt Phác Hiếu Mẫn sắc, giận đến đỏ mặt, chạy vào phòng đóng cửa lại. Hàm Ân Tĩnh thấy lạ, lạ tại sao nàng ta lại không phản ứng gì. Lúc này cánh cử đột nhiên mở ra , cầm trên tay thanh kiếm, tức giận quát :

- " Ta chém chết ngươi Ân Tĩnh, ngươi là cái tên chết bầm." . Hung hăng cầm kiếm xông đến nơi Hàm Ân Tĩnh đang đứng

- "Á Á Á vừa nãy ngươi đã nói không giết ta mà. Nữ hiệp tha mạng đi.". Hàm Ân Tĩnh xoay người vừa chạy vừa phải né. 

" Ngươi đã nói không giết ta mà" câu nói của Hàm Ân Tĩnh thốt lên Phác Hiếu Mẫn mới kịp thức tỉnh , nuốc cục tức vào bụng, thu kiếm trở về. Hàm Ân Tĩnh lúc này 3 hồn 9 vía đã bay mất tiêu từ đời nào, gương mặt sợ đến bỗi tái méc. 

- "Sau này ngươi nên nhớ chưa bao giờ gặp ta. Nếu thấy ta trên đường ngươi đừng gọi tên ta. Và ta củng chưa hề gặp ngươi". Phác Hiếu Mẫn lạnh lùng nói xong rồi xoay lưng về phía Hàm Ân Tĩnh.

"Tại sao.??

Phác Hiếu Mẫn cười nhạt :" Nếu ngươi còn muốn giữ cái mạng nhỏ thì nên nge lời ta dặn" . Nói rồi Phác Hiếu Mẫn phi thân phóng qua tường biến mất. Chỉ còn Hàm Ân Tĩnh vẫn đứng đó ngẩn ngơ

Bách Mai Lâm

- "Ngươi về rồi sao Hiếu Mẫn, nge hồi báo ngươi bị thương rồi có tiểu tử giúp ngươi, vết thương ngươi sao rồi". Giọng nói phát ra từ 1 nữ tử với khuôn mặt trung niên có lẽ đã 30 tuổi nhưng vẫn xinh đẹp.

- Đa tạ cung chủ quan tâm. Vết thương của Hiếu Mẫn đã gần hồi phục. 

- "Ngươi không sao là tốt rồi." Cung chủ lại lên tiếng nói thêm:" Ngươi còn nhớ quy định của Bách Mai lâm không" .

- Phục tùng mệnh lệnh

- Trung thành với Bách Mai Lâm

- Không phản bội Bách Mai Lâm

Vừa nói đến đây bỗng Phác Hiếu Mẫn dừng lại 1 lát rồi nói tiếp :

-" Tuyệt đối không có tình cảm riêng , đặc biệt là tình cảm nam nữ..." 

- " Nếu không..." cung chủ lạnh lùng nhắc nhở 

"Sẽ bị vạn độc xuyên tim"

Cung chủ cười lớn tiếng " Tốt, ngươi đừng quên đấy. Có lẽ ngươi mệt rồi lui về nghĩ ngơi dưỡng thương đợi mệnh lệnh tiếp theo"

-" Hiếu Mẫn cáo lui". Hiếu Mẫn lui ra ngoài , trong lòng buồn bã, đôi chân bước đi trong nặng nề.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro