Chương 5: Waldor

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ngày hôm sau, đứa bé – Daniel – đã tỉnh lại, nhưng thay vì bình tĩnh, cậu bé bắt đầu gầm gừ như một con thú bị dồn vào đường cùng. Layla đang cố gắng cho David ăn, nhưng tất cả đều vô ích. Cậu bé gạt mọi thứ ra xa, ánh mắt đầy hoang dã và cảnh giác.

Evance cau mày, sự lo lắng hiện rõ trong giọng nói: "Cứ như vậy thì không ổn lắm. Nếu cứ tiếp tục, nó sẽ suy kiệt mất."

Lorian quay sang Matthew: "Cậu có cách giải quyết nào không, Matthew?"

Matthew trầm ngâm, ánh mắt anh đầy căng thẳng: "Tôi cần phải biết nguyên nhân trước đã. Có khả năng thằng bé đã bị tiêm một vài loại hóa chất vào người. Tôi cần biết chính xác đó là gì, nếu không thì không thể chữa trị."

Evance khẽ thở dài, giọng trầm xuống: "Hiện tại chúng ta thậm chí còn chẳng có manh mối nào... Không biết bọn chúng đã làm gì với thằng bé."

Matthew quay ra hỏi Layla: "Cô còn nhớ tên đó là ai đến từ đâu không?"

Layla gật đầu, khẽ rùng mình khi nhớ lại: "Tên hắn là Xavier Cooper, quản gia của nhà quý tộc Dominic."

Không khí trong phòng bỗng nhiên ngưng đọng lại. Lorian chợt căng thẳng, giọng nói không giấu được sự bất an: "Dominic sao?!"

Matthew nhìn Lorian, nhíu mày hỏi: "Có gì sao? Nhà Dominic có gì đặc biệt à?"

Lorian hít một hơi dài, rồi nói: "Dominic là một gia tộc lớn, nổi tiếng về nghiên cứu và bán dược liệu. Họ có một mạng lưới y sĩ và nhà khoa học cực kỳ rộng lớn, chuyên nghiên cứu về các loại thuốc mới. Hơn nữa, họ được bảo hộ bởi gia tộc Waldor, nên quyền lực của họ rất mạnh. Nếu Charles Cooper là quản gia của nhà đó, chuyện này không đơn giản đâu."

Evance cau mày, nắm chặt tay lại: "Như vậy nghĩa là thằng bé có thể đã bị dùng làm vật thí nghiệm cho một loại thuốc mới."

Matthew trở nên giận dữ, gằn giọng: "Kể cả vậy mà dám lấy người thường ra làm thí nghiệm, đồ khốn nạn!"

Lorian lên tiếng, giọng nói nghiêm túc: "Dù vậy thì việc thí nghiệm này cũng là sai trái với điều luật của Waldor. Nếu chúng ta tìm được bằng chứng, chúng ta vẫn có thể bắt chúng và giao cho Waldor xử lý theo pháp luật. Nhưng tố cáo một nhà quý tộc quyền thế không phải việc dễ dàng. Kể cả khi có bằng chứng, quá trình tố cáo và đưa họ ra ánh sáng sẽ mất rất nhiều thời gian và công sức."

Evance gật đầu đồng tình: "Đúng vậy, theo tôi, trước tiên chúng ta nên tập trung tìm thuốc để cứu Daniel. Hãy đợi cho thằng bé tỉnh lại đã, rồi sau đó chúng ta có thể điều tra và làm rõ toàn bộ sự việc."

Lorian, Matthew, và Layla đều đồng ý với phương án này. Đưa Daniel trở về trạng thái bình thường là ưu tiên hàng đầu, và việc giải quyết tình hình hiện tại sẽ giúp họ có thêm thời gian để thu thập thông tin và chuẩn bị cho những bước tiếp theo.

Muốn lấy được thuốc, bọn họ phải vào được khu vực mà Dominic thực hiện các thí nghiệm trên những đứa bé. Dominic là một quý tộc lớn, sở hữu nhiều tòa nhà và đất đai, vì vậy việc xác định chính xác nơi thí nghiệm được thực hiện là rất khó khăn.

Matthew nhấn mạnh: "Kể cả khi chúng ta xác định được khu vực thí nghiệm, việc xâm nhập vào đó cũng sẽ là một vấn đề lớn. Dominic không phải là một gia tộc dễ bị qua mặt, họ chắc chắn đã có các biện pháp bảo vệ và phòng ngừa nghiêm ngặt."

Lorian đồng tình: "Đúng vậy. Nếu bọn chúng đã cẩn thận đến mức không để lại sơ hở nào, thì các thủ đoạn bảo vệ của họ sẽ rất tinh vi. Chúng ta cần phải chuẩn bị kỹ lưỡng và tìm hiểu thêm về cách thức hoạt động của hệ thống bảo vệ của họ."

Layla lo lắng hỏi: "Vậy em tôi..."

Lorian quay ra an ủi: "Yên tâm đi, tôi sẽ nghĩ cách. Rồi mọi chuyện sẽ ổn thôi. Bây giờ tôi sẽ xuống thị trấn để thăm dò tình hình."

Layla quyết liệt: "Tôi cũng đi. Đó là nơi tôi sống, tôi biết rõ những nơi có tin tức."

Lorian gật đầu: "Vậy Matthew, cậu đi theo bảo vệ cô ấy. Chúng ta chia nhau tìm kiếm thông tin."

Matthew đáp: "Được."

Evance thêm: "Vậy tôi sẽ ở nhà trông chừng đứa bé."

Nhóm người nhanh chóng phân công nhiệm vụ, mỗi người đều có một phần việc quan trọng để giải quyết tình hình hiện tại.

Layla và Matthew chuẩn bị rời đi, trong khi Lorian bắt đầu lên kế hoạch cho việc thăm dò thị trấn.

Evance ở lại, tập trung chăm sóc Daniel và sẵn sàng ứng phó với bất kỳ tình huống nào có thể xảy ra.

Trước khi rời đi, Lorian quay lại nhìn Evance với ánh mắt tràn đầy sự quan tâm: "Tôi đi đây, cậu..."

Evance mỉm cười nhẹ nhàng: "Tôi ổn. Đi cẩn thận nhé."

Lorian gật đầu: "Ừ."

Sau khi mọi người rời đi, Evance ngồi một mình trong phòng, ánh sáng từ ngọn đèn dầu chỉ đủ để chiếu sáng một góc nhỏ.

Cậu đưa tay tìm đến cây kiếm, từ từ rút nó ra khỏi bao. Đôi mắt của Evance dán chặt vào phần lưỡi kiếm, nơi khắc một cái tên nhỏ nhắn nhưng rõ ràng.

WALDOR.

Gia tộc Waldor, đứng đầu trong giới quý tộc của Elandria, là một biểu tượng vĩ đại của quyền lực và sự sang trọng.

Nếu gia tộc Duncan kiểm soát vùng phía Tây, thì phía Đông là lãnh địa của nhà Waldor, nơi có nhiều tòa dinh thự tráng lệ và tài nguyên phong phú, phản ánh sự giàu có và uy quyền.

Gia tộc Waldor được hoàng gia đặc biệt sủng ái, và mối quan hệ mật thiết này không chỉ củng cố vị thế của họ trong chính trị mà còn giúp họ duy trì quyền lực lớn nhất vương quốc, chỉ sau hoàng gia.

Họ có ảnh hưởng mạnh mẽ trong các quyết định quan trọng của triều đình và tham gia vào các vấn đề chính trị và quân sự của vương quốc.

Các thành viên của gia tộc Waldor, từ những người đứng đầu quyền lực đến các chiến lược gia tài ba, đều được đào tạo bài bản và chuẩn bị kỹ lưỡng để đảm nhận những vai trò quan trọng.

Họ nổi bật với sự thông minh, quyết đoán, và khả năng lãnh đạo xuất sắc. Các cuộc họp và yến tiệc của gia tộc thường là nơi diễn ra những cuộc thảo luận chính trị quan trọng và các mối quan hệ xã hội đầy quyền lực.

Với một cá tính sắc bén và nghiêm khắc, gia tộc Waldor duy trì các truyền thống và luật lệ nghiêm ngặt, đồng thời chú trọng đến việc bảo vệ danh tiếng và hình ảnh của mình trong xã hội.

Họ cũng có ảnh hưởng lớn trong lĩnh vực văn hóa, tài trợ cho các nghệ sĩ và học giả, tổ chức những sự kiện văn hóa và xã hội lớn.

Gia tộc Waldor không chỉ là biểu tượng của quyền lực và sự giàu có mà còn đóng vai trò then chốt trong việc định hình tương lai của vương quốc Elandria.

Evance rời mắt khỏi thanh kiếm, đôi lông mày nhíu lại.

Là một người nhà Duncan, cậu đã được dạy dỗ từ nhỏ rằng gia tộc Waldor là kẻ thù không đội trời chung. Dù chưa bao giờ chứng kiến trực tiếp sự đối đầu giữa hai gia tộc, những câu chuyện và truyền thuyết về sự xung đột giữa họ luôn được nhắc đến trong các cuộc trò chuyện của gia đình.

Những câu chuyện này thường là về những âm mưu và cản trở mà gia tộc Waldor gây ra cho gia tộc Duncan, dù trong thời kỳ hòa bình, sự đối đầu ngầm giữa hai gia tộc vẫn luôn hiện hữu và thấm đẫm trong các sự kiện chung của vương quốc.

Evance cảm thấy căm ghét và nghi ngờ khi nhìn vào thanh kiếm mang dấu hiệu của Waldor. Cảm giác này không chỉ là sự phản kháng cá nhân mà còn là phần kết nối sâu xa với lịch sử và sự cạnh tranh giữa hai gia tộc.

Mỗi lần nghĩ đến sự ảnh hưởng và quyền lực của Waldor, cậu không khỏi cảm thấy sự bất công và những mưu đồ phức tạp mà gia tộc này có thể đã thực hiện để duy trì địa vị của mình.

Tiếng gõ cửa vang lên đột ngột làm Evance giật mình, khiến thanh kiếm trong tay cậu rơi xuống sàn và lưỡi kiếm cắt vào tay, máu lập tức chảy ra.

Evance nhanh chóng nhặt thanh kiếm, cẩn thận cho vào bao rồi lau vết máu trên tay. Cậu hít một hơi sâu, cố gắng lấy lại bình tĩnh trước khi bước ra mở cửa.

Evanor rời khỏi thị trấn, khuôn mặt vẫn đăm chiêu vì những suy nghĩ đang vẩn vơ trong đầu.

Khi đi đến cổng thị trấn, cậu chợt thấy Layla và Matthew đang tiến vào. Ba người lướt qua nhau, trong khoảnh khắc chạm mặt, ánh mắt của Evanor gặp ánh mắt của Matthew. Một cảm giác quen thuộc xẹt qua, khiến Evanor chững lại.

Cậu dừng bước, quay người lại và nhìn theo bóng dáng của Layla và Matthew đang tiếp tục bước vào thị trấn.

Nếu bọn chúng ở đây, vậy thì...

Evanor không hề chần chừ, quay người chạy thật nhanh về hướng căn nhà mà cậu đã từng theo Evance đến.

Đến nơi, cậu rút thanh kiếm ra và gõ cửa mạnh mẽ. Cửa vừa mở ra, Evanor lập tức lao vào tấn công, thanh kiếm của cậu vung lên với tốc độ và quyết tâm.

Người đứng sau cửa có chút ngỡ ngàng nhưng phản xạ nhanh chóng, lập tức dùng kiếm đỡ đòn. Đối phương nhanh chóng hồi phục thế trận và phản công, chém một nhát kiếm về phía Evanor.

"KẺ NÀO?!!"

Evanor chặn lại cú chém với một động tác gọn gàng, thanh kiếm va chạm tạo ra tiếng "clash" vang dội trong căn phòng. Cậu nhìn kỹ vào đối phương và nhận ra đó là Evance, người mà cậu không ngờ lại là kẻ đứng sau cánh cửa.

Evance đột nhiên quỵ xuống, vẻ mặt nhợt nhạt và đau đớn.

Evanor hơi lùi lại và hạ thấp thanh kiếm, nhìn Evance với vẻ mặt khó hiểu.

Cảm giác căng thẳng và bất ngờ lấp đầy không khí trong căn phòng.

Evanor tiến lại gần, nhưng ngay khi cậu định tiếp cận, một con sói lớn bất ngờ xuất hiện, chắn trước mặt cậu và gầm gừ.

Evanor dừng lại, từng bước cởi bỏ chiếc mũ và áo choàng của mình, ánh mắt lạnh lùng quét qua con sói.

Ánh sáng mờ nhạt từ ngoài cửa sổ chiếu lên, làm nổi bật đôi mắt có màu vàng tương đồng.

Con sói, với đôi mắt sáng rực và bộ lông dày, vốn đang gầm gừ chợt ngừng lại, chậm rãi lùi sang một bên và quay trở lại đứng cạnh Evance, giữ khoảng cách vừa đủ để bảo vệ chủ nhân của nó.

"Evance, đã đến lúc phải trở về rồi."

Evance khựng lại, ánh mắt hoang mang lướt qua Evanor trước khi cất tiếng: "Sao em tìm được chỗ này?"

Evanor đáp, giọng bình tĩnh: "Cảm giác."

Evance im lặng một lúc, rồi hỏi: "... Phong ấn sắp mất hiệu lực?"

"Phải." Evanor xác nhận: "Giờ anh cần phải quay về."

Evance nhíu mày, do dự: "Em về trước đi, anh sẽ về sau."​

Evanor nói, giọng nghiêm khắc: "Khi phong ấn vỡ sẽ gây ra tác động không nhỏ. Nếu còn tiếp tục ở lại đây thì nhà Waldor sớm muộn cũng sẽ phát hiện. Anh có biết mình đang làm gì không?"

Evance đáp, vẻ kiên định: "Anh có một số việc cần phải hoàn thành, xong sẽ đi."

Evanor im lặng một lúc, ánh mắt lướt vào bên trong căn nhà nơi đứa bé đang nằm: "Từ bao giờ anh lại muốn giúp bọn chúng đến như vậy?"

"..."

"Vì tên y sĩ, hay là vì kẻ kia?"

Evance vẻ mặt hốt hoảng: "Không liên quan đến bọn họ, việc riêng thôi!"

Ánh mắt Evanor dần lạnh xuống: "Gia tộc của bọn chúng là kẻ thù của chúng ta. Nếu anh còn tiếp tục như thế này thì em sẽ không dừng lại ở mức khuyên bảo nữa đâu."

Evance chỉ biết im lặng, không nói gì thêm.

Evanor trùm mũ áo choàng lên rồi quay người, bước đi về phía cánh cửa: "Cứ nghĩ cho thật kỹ đi. Hắn không đơn giản đâu."

Nói xong, Evanor rời khỏi căn nhà, để lại Evance đứng đó.

Evance đứng yên lặng, thất thần nhìn thanh kiếm với vẻ mặt đầy suy tư.

Cơn đau từ vết thương trên tay dần dần giảm bớt, vết thương do thanh kiếm gây ra bắt đầu lành lại một cách nhanh chóng. Cảm giác đau đớn và sự căng thẳng trong lòng cậu dường như đang hòa lẫn với những ký ức và cảm xúc sâu sắc.

Ánh sáng từ cửa sổ chiếu vào, làm nổi bật những vết máu đã khô trên tay cậu.

Cách đó không xa, một người đàn ông ngã xuống đất với một tiếng "Phịch!" khô khan.

Người mặc áo choàng đen trước mặt hơi quay đầu, ra hiệu cho đám người phía sau. Những người này lập tức tiến lên, kéo gã đàn ông kia đi cùng những kẻ khác.

Một người đứng bên cạnh liền tiến lên: "Cậu Harvey, số lượng người đã đủ rồi."

Người mặc áo choàng đen đưa tay bỏ mũ xuống, lộ ra mái tóc đỏ đồng dạng với màu đôi mắt: "Mang chúng đến phòng thí nghiệm."

Người kia cúi đầu: "Tuân lệnh!"

Ẩn sâu dưới lòng đất là một căn cứ thí nghiệm bí mật, nơi có đầy đủ thiết bị hiện đại nhất của thời đại.

Không gian trong căn cứ rộng lớn và chia thành nhiều khu vực khác nhau, mỗi khu vực phục vụ cho các mục đích thí nghiệm cụ thể.

Có những phòng dành riêng cho các "vật thí nghiệm" còn sống, được trang bị các thiết bị chăm sóc và giám sát tân tiến. Bên cạnh đó, còn có những khu vực lưu trữ các mẫu vật đã "từng sống", được bảo quản cẩn thận cho các nghiên cứu và phân tích tiếp theo.

Mọi hoạt động trong căn cứ này đều được thực hiện trong bí mật tuyệt đối, với sự chuẩn bị kỹ lưỡng để đảm bảo sự thành công của các thí nghiệm.

Đám người mặc áo đen vứt mười "con mồi" mới thu được vào một cái lồng chung, nơi có những người bị bắt nhốt đã lâu.

Khi thấy có người đến, họ liền đồng loạt xông ra bám vào thanh sắt, gào thét với vẻ tuyệt vọng.

Một số người cầu xin tha thứ, giọng nói đầy sợ hãi và hy vọng, trong khi những người khác chửi rủa dữ dội, bày tỏ sự căm ghét và bất bình đối với những kẻ đứng ngoài lồng.

Sự hỗn loạn trong lồng không ngừng gia tăng, tiếng la hét, cầu xin và chửi bới hòa quyện vào nhau, tạo nên một bầu không khí đầy căng thẳng và đau đớn.

Albert, một người hầu dưới trướng, mặc dù còn trẻ tuổi, nhưng gương mặt lại mang một vẻ tàn nhẫn không tương xứng với tuổi đời, quay ra sau và ra lệnh bằng giọng dứt khoát: "Cắt hết lưỡi bọn chúng cho ta!"

Harvey liếc đôi mắt màu đỏ nhìn Albert, gương mặt cậu thản nhiên: "Không cần thiết. Ngươi đi chuẩn bị lồng kính mới đi."

Albert cúi đầu: "Vâng."

Harvey quay đầu nhìn về phía trước, ngón tay gõ gõ nhịp nhàng xuống bàn.

Người có vẻ là có tiếng nói nhất ở đây, trái lại cũng chỉ là một thiếu niên chừng 16 tuổi.

Trên gương mặt lúc nào cũng ẩn chứa nét cười mỉm, nhưng đôi mắt khi nhìn vào lồng giam lại thể hiện sự vô cảm và nhẫn tâm mà chỉ những người đã trải qua nhiều năm thí nghiệm mới có thể đạt được. Sự lạnh lẽo trong ánh mắt phản ánh rõ ràng sự thiếu vắng nhân tính và lòng thương cảm.

Đúng lúc này, John, một thiếu niên khác từ bên ngoài đi vào, còn lôi lôi kéo kéo một con chó đang vùng vẫy.

"Các ngươi, mau giúp ta nhanh lên!! Ta sắp không giữ được nó rồi!!"

Đám người áo đen liền chạy ra kéo con chó vào một góc khác, John thở phào đứng thẳng dậy, phủi phủi quần áo bị dính đầy lông.

Harvey đang xem xét tập giấy trong tay, không cần ngẩng lên cũng biết chuyện gì, hỏi một câu: "Đây là lần thứ mấy ngươi lại để nó đi lạc rồi?"

"Tôi có biết đâu ạ! Quay ra quay vào đã không thấy nó rồi!"

John, người trẻ tuổi nhất trong nhóm, mang một tính cách vô tư và thường xuyên là nguồn gây cười cho mọi người.

Mỗi lần trở về từ bên ngoài, cậu ta luôn có những câu chuyện ngớ ngẩn để kể lại, những tình huống hài hước mà chỉ có cậu ta mới có thể trải qua. Những câu chuyện luôn khiến cả hai không thể nhịn cười.

Thỉnh thoảng tiếng cười đùa của thiếu niên vang vọng trong phòng thí nghiệm, như thể nơi đây không phải là một không gian nghiêm túc dành cho công việc nghiên cứu mà là một nơi giải trí dành cho lũ trẻ.

John sau khi cười xong, mới nhận ra mình đang đạp lên một tờ giấy nát nằm ở dưới đất, cậu ta cúi người nhặt nó lên.

"Cái gì đây? Chắc là con chó đã mang vào."

Bên trong tờ giấy là lệnh truy nã, còn có cả tranh vẽ khuôn mặt của kẻ phạm tội. John thốt lên: "Bây giờ cũng có cả nữ tội phạm nữa à?!

Albert sau khi sai người chuẩn bị lồng thì đi ra, thấy John cũng đã trở lại: "Ngươi đang nói linh tinh cái gì?"

"Đây này, ta có nhìn nhầm đâu!" John chỉ vào tờ giấy.

Albert nhìn gương mặt trong tranh, đột nhiên nhíu mày: "Con trai nhà Duncan làm gì ở đây?!"

Harvey, người đang chăm chú với đống tài liệu, nghe vậy liền hơi khựng lại, cậu quay ra hỏi: "Ngươi nói cái gì cơ?"

Albert cầm tờ giấy đưa ra cho Harvey xem, giọng nghiêm nghị: "Cậu Harvey, đây chính xác là người nhà Duncan, con trai của Công tước Baron Duncan."

John vẫn không tin, nhíu mày: "Ai? Người này á?! Ngươi có chắc không? Rõ ràng nhìn giống con gái mà?!"

Albert mất kiên nhẫn, cốc đầu John một cái: "Mắt ngươi lác à? Đây là con trai. Ta đã từng gặp một lần rồi, không thể nhầm được."

Trước đây, trong lúc đi cải trang trà trộn vào một thành phố thuộc quyền quản lý của nhà Duncan, Albert tình cờ chứng kiến một đoàn quân lính đang dẹp đường cho một nhân vật quan trọng đi qua.

"Gọn vào mau!! Tránh đường cho cậu chủ!"

Những tiếng lệnh từ các chỉ huy quân lính vang lên, làm cho người qua đường vội vã dạt sang hai bên, tạo ra một con đường rộng rãi.

Albert, trong bộ trang phục bình dân, đứng lặng lẽ bên lề đường, quan sát sự kiện với sự tò mò và sự cảnh giác.

"Đứng lùi vào!!"

Một tên lính đẩy mạnh một bà cụ, khiến bà ngã xuống đất. Albert đứng ngay cạnh và bị bà cụ tóm lấy áo. Không còn cách nào khác, Albert đành cúi xuống đỡ bà cụ lên. Khi vừa đứng dậy, một giọng nói lạnh lùng cất lên từ phía sau.

"Ngươi đang cản đường ta đấy."

Albert ngẩng lên, thấy trước mặt là một thiếu niên ngồi trên lưng ngựa, mái tóc vàng hơi xoăn nhẹ dài đến qua tai, đôi mắt vàng kim lạnh nhạt nhìn xuống.

Một tên lính hét lên: "Không nghe thấy gì à?! Mau tránh ra chỗ khác!!"

Albert nhanh chóng đứng dậy, vội vã lùi về phía sau. Bà cụ mà y vừa đỡ lên cũng bị dội vào đám đông đang xô đẩy để nhường đường. Thiếu niên trên lưng ngựa tiếp tục di chuyển qua, không hề dừng lại hoặc tỏ ra quan tâm đến tình hình xung quanh.

Ánh mắt của Albert vẫn dõi theo cho đến khi đoàn người và ngựa khuất khỏi tầm nhìn.

Dù đã nghe nhiều về gia tộc đứng thứ hai, nhưng khi đối diện với người thật, Albert không thể phủ nhận rằng chính bản thân cũng cảm thấy sự khuất phục trước thứ thế lực mà thiếu niên này đại diện.

Harvey nhìn người được vẽ trong tranh.

Người kia trông hơi khác so với trí nhớ của cậu. Mái tóc dài đến qua vai buộc gọn ra đằng sau, trang phục cũng không phải dành cho quý tộc, duy chỉ có đôi mắt không biết có phải vì nét vẽ bị mờ đi nên mới giống hay không mà trở nên lạnh nhạt.

Harvey chợt nhếch miệng cười, ánh mắt lấp lánh sự thích thú kỳ lạ. Cánh tay phải của cậu chợt hơi run nhẹ, nếu không quan sát kỹ sẽ dễ dàng bỏ qua.

John nhìn sang, nhận ra nụ cười này thường xuất hiện khi cậu chủ đang cảm thấy đặc biệt hứng thú với một điều gì đó. Thường là khi Harvey đã tìm thấy một trò chơi hay một thách thức mới để khám phá.

"Cậu Harvey?"

Harvey đưa tập giấy cho Albert: "Ngươi lo liệu nốt mọi việc ở đây, ta ra ngoài một lúc."

Albert gật đầu: "Vâng."

Harvey quay sang John, nụ cười của cậu vẫn không đổi: "John, đi thôi."

John nghe vậy liền vui vẻ quăng lại tờ giấy cho Albert rồi nhanh chóng chạy theo Harvey. Khi ra đến cửa, cậu  ta bất ngờ gặp người đàn ông đang tiến vào.

John run rẩy cúi đầu: "Ngài Công tước."

Trước mặt là một người đàn ông trạc hơn bốn mươi tuổi, đứng vững với phong thái của một quý tộc không thể không chú ý.

Hắn mặc một bộ trang phục quý phái, với sự kết hợp tinh tế giữa màu đen huyền bí và đỏ rực rỡ. Áo choàng được thêu chỉ vàng tạo nên những hoa văn phức tạp, phản chiếu ánh sáng mờ ảo.

Đôi mắt của hắn là điểm nhấn đáng sợ nhất, chúng sắc lạnh như mắt của chim ưng, với con ngươi màu đỏ thẫm như rượu đỏ thượng hạng, tựa hồ chứa đựng những bí mật nham hiểm và tăm tối.

Khi ánh mắt đó quét qua, cảm giác như có thể thấy được sự nhẫn nại và sự chờ đợi của một kẻ không ngừng tìm kiếm cơ hội để đạt được mục đích của mình, bất kể phương tiện hay cách thức.

Khác với sự cung kính của John, Harvey chỉ đi ngang qua Công tước Nolan như không hề nhìn thấy hắn.

Công tước Nolan, với ánh mắt đầy nghi hoặc, gọi tên Harvey: "Harvey, cháu đi đâu thế?"

"Cháu đi gặp anh Lorian, việc chú giao đã xong hết rồi, chú vào mà xem."

Harvey trả lời một cách tự nhiên, thoải mái và bình thản, như thể đang nói chuyện với một người bạn cùng trang lứa hơn là với một Công tước.

Khi thấy Harvey sắp đi xa, John liền cúi người một lần nữa rồi nhanh chóng đuổi theo cậu chủ.

Nolan nhìn theo bóng lưng của Harvey một lúc rồi bước vào trong. Albert, đứng gần đó, cúi người chào, thể hiện sự tôn trọng. Nolan chỉ phất tay ra hiệu cho Albert tiếp tục công việc, ánh mắt của hắn rơi xuống tờ giấy truy nã đang nằm trên bàn

Ồ.

Hết chương 5.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro