Chương 1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chap 1

Sau khi băng tuyết tan đi, tiết trời vẫn se lạnh lộ ra cả bầu không khí trong lành mát mẻ. Mùa xuân đến, là khi Anh Hoa Yêu và Đào Hoa yêu mặc những bộ váy mới xinh đẹp cùng nhau múa hát. Khắp nơi tưng bừng và rộn ràng cho những ngày đầu năm, vui tươi đầy hạnh phúc, chào hỏi nhau những lời tốt đẹp.

Mà lúc này, cả Đại Giang sơn cũng ko kém phần nhộn nhịp, ồn ào như nhân gian. Các đại yêu, tiểu yêu loay hoay bận rộn chuẩn bị mọi thứ cho một ngày trọng đại - Hội ngắm hoa.

Hằng năm Đại Giang sơn đều tổ chức Hội ngắm hoa và mời rất nhiều khách quý từ khắp nơi đến chung vui. Dĩ nhiên, ngày hội này không thoát khỏi sự chỉ huy và chuẩn bị chu toàn của quỷ tướng Đại Giang sơn - Tỳ Mộc Đồng Tử đại nhân. Và cũng như thường lệ, quỷ vương Đại Giang sơn lại trốn ở nơi nào đó để say sưa và đùn đẩy mọi trách nhiệm cho Tỳ Mộc lo liệu.

Như mọi ngày bình thường, Tỳ Mộc sau khi sắp xếp ổn thỏa công việc ngày hôm nay cho các tiểu yêu phải chạy khắp nơi tìm quỷ vương của hắn - Tửu Thôn Đồng Tử. Thật kỳ lạ, hôm nay Tửu Thôn không uống rượu ở nơi mọi khi hắn vẫn đến nên Tỳ Mộc phải chạy đi tìm. Biết làm sao được, có những công việc cần phải có sự đồng ý của Tửu Thôn mà, vả lại hắn cũng muốn được gặp bạn thân nha.

Là một quỷ tướng của Đại Giang sơn và là kẻ hiểu rõ Tửu Thôn nhất thì việc tìm hắn chẳng có gì khó khăn với Tỳ Mộc cả. Rất nhanh Tỳ Mộc đã tìm được Tửu Thôn ở rừng lá phong - nơi chứa khát vọng, tình yêu và là nơi đã giam giữ trái tim cường hãn của vị vương Đại Giang Sơn. Nếu có thể, Tỳ Mộc thực không muốn đến đây chút nào, nhưng bạn thân yêu nơi này nên hắn chỉ có thể cười ngốc nghếch chạy theo bồi hắn thôi.

Trong rừng lá phong, Tửu Thôn nấp sau gốc cây phong to lớn, chăm chú theo dõi bóng dáng một nữ nhân đang uyển chuyển nhảy múa. Động tác của nàng thật mềm nhẹ, cánh tay ấy, đôi chân ấy nhẹ nhàng không kém phần thướt tha lướt trong không trung, mái tóc nàng tung bay theo điệu múa, mềm mại như tấm lụa quý. Tỳ Mộc không phủ nhận, nàng quả thật là một nữ yêu xinh đẹp kiều diễm, điệu múa của nàng quả thật rất đẹp, có lẽ chỉ Anh Hoa Yêu mới là đối thủ của nàng.

Nhưng thứ mà Tỳ Mộc để ý không phải là vẻ đẹp của Hồng Diệp trong rừng lá phong này mà là ánh mắt của Tửu Thôn đối với nàng. Ánh mắt đó đong đầy sự dịu dàng và yêu chiều như thể hận không thể đem mọi thứ tốt nhất, trân quý nhất thế giới dâng lên cho nàng. Ánh mắt đó như muốn nhấn chìm tất thảy trong tình yêu của chủ nhân nó dành cho ái nhân. Mà ánh mắt ấy cũng như quỷ thủ, vươn ra bóp nát trái tim của Tỳ Mộc, hệt như một bàn tay vô hình cho hắn một cái tát để thức tỉnh, trở về thực tại tàn khốc này.

Thật nực cười, quỷ tướng Đại Giang sơn lại dám có thứ tình cảm dơ bẩn đối với vương của hắn. Nếu nói ra, còn không phải là chuyện cười lớn nhất Heian sao? Tới hắn còn cảm thấy buồn cười và kinh tởm nữa mà.

Thế nhưng, Tỳ Mộc không thể chặt bỏ thứ tình cảm này, rễ tình đã cắm quá sâu, đã trói chặt trái tim của hắn rồi. Hắn không thể cũng không muốn dứt ra, điều duy nhất hắn có thể là chôn sâu thứ tình cảm dơ bẩn này vào đáy lòng không để một ai phát hiện ra. Tỳ Mộc không dám tưởng tượng đến một ngày Tửu Thôn phát hiện ra được hắn sẽ phản ứng thế nào. Sẽ kinh tởm? Sẽ khinh bỉ hay tức giận? Liệu có tống cổ hắn ra khỏi Đại Giang Sơn, thậm chí giết chết hắn để không phải bị bẩn mắt? Dù phản ứng là gì thì có lẽ chết là nhẹ nhàng nhất nhỉ? Tỳ Mộc sao có thể sống nổi nếu như phải rời xa Tửu Thôn, phải đón nhận sự kinh tởm của Tửu Thôn đối với hắn, hắn thà chết.

Để có thể vĩnh viễn được ở bên cạnh vương của hắn, Tỳ Mộc nguyện chôn chặt thứ tình cảm này, tự lừa mình dối người mà cất tiếng gọi "Bạn thân", cười ngây ngô mà đi bên hắn. Như vậy đã quá đủ rồi, Tỳ Mộc không ham muốn gì hơn nữa.

Sâu trong tâm trí hắn, lại không ngừng tự hỏi bản thân: "Có thật như vậy không? Ngươi thật sự thỏa mãn với điều này sao?". Nhìn đến ánh mắt Tửu Thôn dành cho Hồng Diệp, câu hỏi đó không ngừng vang lên trong trí óc, dù hắn có cố gắng kiềm chế thế nào thì đáp án vẫn là: "Không!", hắn muốn nhìu hơn nữa, muốn ánh mắt đó là dành cho Tỳ Mộc hắn, tình cảm đó của Tửu Thôn là hướng về Tỳ Mộc. Hắn ghen tỵ đến cùng cực, ghen ghét với Hồng Diệp may mắn có được tình yêu của Tửu Thôn mà không đón nhận. Tỳ Mộc gần như muốn điên cuồng, giết chết nữ yêu chiếm được trái tim của quỷ vương Đại Giang sơn mà hắn lại không được.

Nhưng dù điên loạn thế nào thì hắn cũng phải cố gắng kiềm chế bản thân không được mất kiểm soát. Hồng Diệp chết, Tửu Thôn sẽ buông xuôi tất cả. Nếu hắn biết kẻ giết chết Hồng Diệp là Tỳ Mộc, có lẽ, hắn không ngần ngại để Tỳ Mộc bồi táng chung đâu.

Nhếch mép cười khổ, tự giễu bản thân một tiếng, vị quỷ tướng mạnh mẽ, hung tàn trong bộ giáp hào nhoáng, nặng nề của Đại Giang sơn quay lưng, cất bước rời đi. Tội gì phải nhìn thêm để trái tim của hắn phải rỏ thêm máu tươi, để hắn thấy hắn bất hạnh, đau đớn tới mức nào.

Buồn cười thay, Tỳ Mộc dành trọn trái tim để yêu Tửu Thôn, mà Tửu Thôn lại một lòng chân tâm với Hồng Diệp.

_ Thật là một đứa trẻ đáng thương.

Tỳ Mộc Đồng Tử vấn đang thẫn thờ rời khỏi rừng lá phong, tìm một nơi vắng lặng nào đó để bình ổn tâm trạng thì bị một giọng nói kéo lấy sự chú ý mà thoát khỏi trạng thái vô hồn này. Giọng nói thanh lảnh mà tà mị, như gần như xa lại không nghe được chút cảm xúc nào trong đó cả, cứ như là từ thế giới khác vọng đến.

_ Nói cho ta nghe...

Lần này giọng nói lại gần sát bên cạnh, Tỳ Mộc lập tức quay đầu tìm kiếm chủ nhân của giọng nói kỳ lạ này. Có điều khi hắn quay lại thì làm gì có ai ở đây ngoài hắn.

Là một quỷ tướng Đại Giang sơn thế nhưng lại không hề cảm nhận được bất kỳ sự tồn tại nào ở xung quanh. Dù có xoay đi xoay lại nhìn ngó khắp nơi cũng không nhìn thấy bất cứ gì

_ Nguyện vọng của ngươi... là gì?

_ Ai!? Ngươi là ai!?

Giọng nói vẫn tiếp tục, lần này càng gần hơn, như thể đang thì thầm bên tai hắn vậy. Chấm dứt câu hỏi, ánh sáng trước mắt liền bị 1 cánh bướm che khuất trong giây lát. 1 con bướm từ trên vai Tỳ Mộc nhẹ nhàng vỗ cánh bay vòng quanh hắn rồi dừng lại đối mặt vs hắn.

Con bướm này to bằng bàn tay nam tử trưởng thành, đôi cánh đen với hoa văn sắc lam u ám có chút giống đôi mắt cùng cái miệng hé cười tà mị, quyến rũ. Nó xòe rộng cánh trước mặ Tỳ Mộc làm hắn có ảo giác như đang đối mặt vs một gương mặt của nữ nhân nhìn thấu trái tim hắn và mê hoặc hắn vào cái bẫy của nàng.

_ Nói cho ta nghe...

Xung quanh dần tối đen lại theo từng chữ mà có lẽ là do con bướm này phát ra.

_ Nguyện vọng của ngươi?

Cho đến khi giọng nói dừng lại thì xung quanh đã rơi vào trong bóng tối vô tận. Hoa văn trên cánh con bướm lúc này trở nên lấp lánh tỏa ra ánh sáng lam sắc lạnh lẽo khiến nó hoàn toàn trở thành một gương mặt đang lơ lửng trong bóng tối.

_ Ngươi có nguyện đánh đổi...

_ Ta không có bất kỳ nguyện vọng nào cả!

Tỳ Mộc cảm thấy không ổn một chút nào khi đối diện cùng con bướm kỳ lạ này, cảm giác như đang đi trên 1 sợi tơ mong manh do nó giăng ra trên vực sâu thăm thẳm dẫn đường đến bóng tối tận cùng.

_ Ta vốn cho rằng... con người mới là sinh vật khó hiểu và đầy dối trá... Không ngờ... yêu quái cũng như vậy...

_ Ngươi có ý gì!?

_ Không có sinh vật sống nào mà lại không có nguyện vọng, cho dù có là con người hay thần tiên kể cả yêu ma quỉ quái đi chăng nữa. Chỉ cần có thất tình lục dục, có sinh lão bệnh tử yêu hận tham vọng thì đều sẽ có nguyện vọng. Nguyện vọng còn không phải chỉ xoay quanh 7 nỗi khổ sao, có kẻ nào có thể chắc chắn không có bất kỳ nỗi khổ nào để sinh ra nguyện vọng? Trường sinh bất tử, sức khỏe dồi dào, vô thương bất bệnh, thanh xuân vĩnh hằng, ái tình, thù hận, ham muốn. Tất cả đều là những nguyện vọng chung của của tất thảy mọi sinh vật sống.

_ Nguyện vọng của ngươi... mạnh mẽ và mãnh liệt đến mức kêu gọi được ta đến đây...  để thỏa mãn ước muốn đó. Ngươi chỉ là đang lừa mình dối người, cố gắng che đậy nguyện vọng đó làm gì để rồi bị cắn nuốt bởi chính nỗi khổ của bản thân rồi rơi vào trong vực thẳm thống khổ, vĩnh viễn vạn kiếp bất phục. Nói cho ta... nguyện vọng của ngươi...

Giọng nói cùng âm vực của nó cứ như nhiếp hồn thuật, không ngừng vang vọng bên tai Tỳ Mộc, xâm chiếm dần lý trí hắn. Từng câu từng chữ như lời nỉ non yêu thương của mỹ nhân, từng chút từng chút quấn lấy linh hồn hắn. Như bàn tay vô hình đang đưa đường dẫn lối hắn đến bờ vực rồi chờ đợi hắn nhảy xuống.

_ Nguyện vọng của ta...

Hoa văn đôi mắt trên cánh bướm khiến hắn có ảo giác đó là đôi mắt của mỹ nhân tà mị đang nhìn thẳng vào mắt hắn, sâu vào trong tận cùng trái tim hắn nơi cất chứa bí mật lớn nhất đời hắn.

_ Nguyện vọng của ta... là...

_ Ngươi muốn sức mạnh vô biên vượt xa bất kỳ con quỷ nào, hay muốn thống trị cả Heian, muốn trở thành kẻ mạnh nhất?

Tỳ Mộc càng cố gắng tỉnh táo thì lại càng trở nên mụ mị hơn, không thể suy nghĩ bất kỳ thứ gì. Giọng nói thanh lảnh đó từ từ cám dỗ hắn đào lên bí mật hắn chôn sâu trong lòng, hai tay dâng lên trước con bướm quỷ đó, mặc nó chơi đùa, cười nhạo. Nhưng tận cùng thâm tâm lại yếu ớt giãy giụa thoát khỏi trói buộc dụ hoặc này, trốn đi thật xa.

_ Nguyện vọng... ta... bạn thân...

_ Ngươi muốn có được trái tim hắn, muốn hắn quỳ rạp trước ngươi, tôn sùng ngươi, hay muốn trong mắt hắn vĩnh viễn chỉ có mỗi ngươi, trong tim hắn chỉ chứa mỗi ngươi, muốn giẫm đạp hắn dưới chân ngươi hay buộc chặt số phận hắn với ngươi?

_ KHÔNG! KHÔNG PHẢI! KHÔNG PHẢI NHƯ VẬY! TA KHÔNG MUỐN BẤT CỨ GÌ HẾT!

Tỳ Mộc cuối cùng cũng thoát khỏi cám dỗ của nó, giơ lên quỷ thủ muốn bóp nát con bướm quỷ này. Nhưng khi quỷ thủ chạm vào cánh bướm thì nó như hóa thành tuyết, vỡ vụn rơi xuống rồi lại bay ngược lên tụ lại như cũ. Lại vung quỷ thủ lên, con bướm liền vỗ cánh tránh đi như một vũ cơ nhảy múa, uốn lượn xung quanh.

Cứ như vậy mãi mà Tỳ Mộc vẫn chưa đụng được đến góc cánh bướm. Cho dù có cố mấy hắn cũng không xuất được Hỏa Diễm hay Địa Ngục Chi Thủ, cứ như xung quanh đã bị giăng một tầng kết giới không cho hắn sử dụng sức mạnh trong này.

Nếu đã đánh không được thì đành bỏ chạy, chỉ cần thoát ra khỏi đây là được.

Tỳ Mộc lập tức bỏ chạy thật nhanh, lướt qua con bướm kia chạy thẳng lên phía trước. Cứ chạy cho đến khi bóng dáng con bướm đó không còn ở sau lưng nữa liền tốt. Nhưng chạy thêm một chút mới biết hắn đang chạy về phía con bướm đó, càng lúc càng gần hơn. Tỳ Mộc nhanh chóng đổi hướng chạy nhưng một lúc sau con bướm vẫn chờ sẵn hắn ở phía trước. Cho dù đổi bao nhiêu hướng, chạy bao nhiêu lần, hắn vẫn luôn hướng đến con bướm đó mà chạy đến.

Mãi đến khi mệt lả đi không thể tiếp tục chạy nữa Tỳ Mộc mới ngừng lại, ngã vật ra mà hổn hển thở.

_ Ngươi... rốt cuộc... là cái quỷ gì...? Tại sao không... không buông tha... cho ta chứ hả...?

_ Thật là một đứa trẻ đáng thương...

_ Hãy suy nghĩ kỹ... nguyện vọng của ngươi...

_ Chúng ta rồi sẽ gặp lại... Lúc đó... ta muốn nghe ngươi nói cho ta... nguyện vọng của ngươi... là gì...

Giọng nói càng lúc càng nhỏ dần, xa xôi dần cho đến khi như vọng lại từ thế giới khác không thể nghe rõ được nữa. Mà theo đó, bóng tối vô tận lại rạn nứt dần ra, cho đến khi vỡ tan như hàng ngàn hàng vạn khối băng, tất cả hướng Tỳ Mộc mà lao đến

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro