Chương 3: Nấu cơm

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thông báo! Tin vui! Au sẽ cố gắng hoàn fic này trước Tết! Tức là chạy chap cho mọi người đọc thoải mái luôn! Thế nào? Coi như đây là quà tạ lỗi của au cho mọi người nha! ( ̄▽ ̄)

Phong cách của au là never drop fic mà là chạy fic nhanh cho hoàn! \( ̄ ̄)/

...

Lộc Hàm là một sủng vật rất tâm lí, biết chủ nhân tối qua làm việc mệt mỏi nên y quyết định dậy sớm, vào bếp nấu cơm. Nhẹ nhàng sắt nhỏ củ quả rồi cho lên bếp nấu canh súp. Y biết chủ nhân rất thích món này nên làm rất công phu.

Cùng lúc đó, Thế Huân vì mất đi hơi ấm bên cạnh nên giật mình tỉnh dậy. Nai nhỏ của y đi đâu mất rồi?

Nghe thấy tiếng lạch cạch trong bếp, hẳn bé nai lại đang nấu ăn rồi. Từ tốn bước ào căn bếp, liền bắt gặp thân hình nhỏ bé đang bận rộn xào nấu. Nhìn cảnh này, lòng hắn chợt cảm thấy ấm áp đến lạ thường. Tự dưng không hiểu sao hắn lại muốn trêu trọc bé nai xinh xinh này. Nghĩ cảnh y chỉ mặc độc cái tạp dề trên người mà khiến cho thân dưới của hắn nóng không thể tưởng.

Nghĩ là làm, Thế Huân liền chạy đi lấy miếng bị mắt cùng cái khóa miệng. Sau đó, nhân lúc Lộc Hàm không để ý, hắn nhanh nhẹn che mắt Lộc Hàm, khiến vô cùng hoảng hốt không biết chuyện gì đang xảy ra, theo phản xạ mà dãy dụa. Thấy thể, hắn nhẹ nhàng vuốt ve y, an ủi nói:

- Ngoan! Không có việc gì đâu!

Nghe được giọng nói ấm áp quen thuộc của vị chủ nhân, y ngừng phản kháng, ngoan ngoãn để chủ nhân đùa nghịch cơ thể mình, tuy vậy, miệng vẫn run rẩy nói:

- Chủ nhân...em đang nấu cơm mà!

- Hửm?!? Nấu cơm! - Thế Huân hơi nhíu mày - Tôi cũng biết nấu mà! Để hôm nay tôi nấu cơm đi! Nấu món gì ta? A! Hôm nay chúng ta sẽ ăn món "thịt nai". Em thấy thế nào?

- Chủ nhân...- Biết chuyện gì sẽ xảy ra, nhưng Lộc Hàm chẳng có chút gì là phản kháng, mà chỉ rúc vào lòng Thế Huân.

Thấy phản ứng của vật cưng, hắn không khỏi bật cười, thật không ngờ nai nhỏ lại bạo dạn như vậy ai.

Nhét quả bóng của chiếc khóa vào miệng Lộc Hàm, khiến cho y chỉ có thể phát ra những tiêng rên "ưm" "ưm", rồi sau đó, hắn lấy chiếc còng số tám trong ngăn tủ bếp được để lâu ngày, khóa hai tay y ra phía sau, khiến y hoàn toàn bị động nằm ngoan ngoãn trên sàn nhà. Nhìn cảnh này, hắn không khỏi cảm thấy hưng phấn, thú tính lại nổi lên, hắn lao vào lột đồ nai nhỏ, làm cho mọi thư trên cơ thể y đều phơi bày: phân thân nhỏ bị chiếc bao dương vật thắt chặt, hậu huyệt cùng với ngọc hành giả đang hung hăng ra vào, nhìn trông thật là dâm mỹ làm sao.

Hắn ấn nhẹ giả dương vật vào cơ thể Lộc Hàm, gạt lên mức cao nhất, khiến y không kìm được mà rên lớn, nước bọt từ khóe môi tràn ra ngoài cả mảng. Má y phủ lên cả một mảng phấn hồng, cơ thể cũng vậy. Y nhẹ dãy, cọ cặp mông trắng muốt xuống nền nhà như muốn cho giả dương vật tiến vào sâu trong hậu huyệt thêm nữa. Thế Huân hiểu ý của nai nhỏ, đẩy nhẹ ngọc hành vào cơ thể Lộc Hàm. Y sung sướng ưỡn ngực, cả cơ thể run rẩy. Chắc chạm đúng điểm nhạy cảm rồi!

Nhưng hắn nào có dễ dãi như vậy! Căn đúng lúc Lộc Hàm đang chìm đắm trong khoái cảm, hắn độc ác rút giả dương vật ra, khiến y vừa mới bay lên thiên đàng liền rơi bạch xuống địa ngục. Không được thỏa mãn, Lộc Hàm ủy khuất dãy dụa, từ sau miếng bịt mắt chảy ra những hàng nước trong suốt, miệng liên tục phát ra những tiếng ư ử như muốn kiện cáo.

Thấy vật nuôi phản ứng như vậy, Thế Huân chỉ cười nói:

- Hôm nay không chơi nha! Phải nấu ăn, đúng không nào? Nếu không tôi sẽ "đói" chết mất!

Nghe vậy, Lộc Hàm nghiêng đầu qua một bên làm vẻ hờn dỗi, như Thế Huân bỏ lơ biểu cảm đó, đứng dậy mở tủ lại tìm kiếm vài nguyên liệu. Đem hết những đồ cần thiết ra ngoài để vào một chiếc rổ, rồi đặt lên bàn. Tiếp đó, hắn mở ngăn tủ đá phía trên, vừa lấy đá ra một chiếc cốc vừa nói:

- Đầu tiên phải ướp thịt với đá đã!

Y chẳng hiểu hắn đang nói gì, cho đến khi cảm giác lành lạnh áp vào da thịt. Hắn nhẹ đặt những viên đã lạnh buốt lên cơ thể y, rồi chà sát lên từng bộ phận, đem lại cho y khoái cảm lạ thường. Đặc biệt, lúc hắn ma sát đã lạnh lên hai hạt anh đào trước ngực, y không kìm được mà ưỡn cả người lên, miệng rên lớn. Cảm giác thật kì lạ a!

Tiếp đó, hắn nhẹ đút từng viên vào trong cơ thể của y, hậu huyệt vì thế mà không ngừng co rút như muốn đón nhận thêm, càng khiến cho hắn không khỏi hưng phấn. Cảm giác vách tường nóng va chạm với những viên đá lạnh, lần đầu tiên y được cảm nhận. Lần nào cũng việc, hắn điều đem lại cho y những khoái cảm đầy mới lạ và thú vị. Quả là chủ nhân của y!

Lộc Hà xoay người, vẩy cao mông lên đón nhận. Thấy vậy, Thế Huân liền bật cười ra tiếng, không ngờ sau điều giáo có mấy lần mà giờ đây nai nhỏ đã dâm đãng nhưng vậy rồi.

Sau khi nhét hết toàn bộ số đá vào cơ thể y, hắn đứng dậy lấy rổ rau củ rồi nói:

- Nào! Món ăn phải có thêm rau quả thì mới không ngán! Phải không nào? Em muốn ăn dưa leo hay cà rốt?

Lộc Hàm nghe vậy chỉ ư ử trong miệng, tất nhiên rồi, bị khóa miệng sao có thể trả lời được. Thế Huân đành nhún vai:

- Tôi không thích dưa leo, thôi thì chúng ta ăn cà rốt nhé?

Rồi hắn lấy ra một củ rốt trông khá thô to, hướng tới hậu huyệt nhỏ bé đang không ngừng co rút hân hoan chào đón, đẩy mạnh vào bên trong, khiến nước đá cùng vời dịch ruộc vì thế nào trào ra ngoài. Nhìn khung cảnh nhớp nháp đó, phân thân của Thế Huân cũng vì thế mà đứng thẳng. Giờ đay hắn muốn hung hăng ra vào cơ thể y, muốn va chạm với vách tường chật hẹp đó. Nghĩ vậy thôi chứ, hắn vẫn cố kìm nén, mân mê mấy cả cà chua bi mà nói:

- Thêm chút cà chua cho nó có hương vị nhé!

Rồi hắn tiếp tục công việc vừa rồi. Đồng thời, hắn với tay lại cầm lấy chai dầu ăn, đổ lên cơ thể của Lộc Hàm. Dịch dầu chơn nhớt, khiến y trượt tay cắp đầu xuống đất, vẩy mông lên càng cao hơn.

Hắn hết chịu nổi rồi! Phải làm thịt y thôi:

- Đến giờ ăn nào!

Rồi hắn mặc kệ bên trong cơ thể y còn không biết bao nhiêu thứ, cứ thế tụt quần xuống, cầm lấy cự vật nóng bỏng mà thúc vào miệng nhỏ phía dưới của y.Những cú đẩy của hắn khiến cho củ cà rốt thô to cứ liên tục chạm tới tiên tuyết liệt của y, cùng với sự thắt chặt của bao dương vật, khiên y vừa bay lên thiên đàng lại rơi xuống địa ngục. Y cứ lắc lắc đầu như muốn gì đó, miệng "ưm" "ưm". Thế Huân hiểu chuyện, vướn tay tháo chiếc khóa miệng ra, nước bọt cũng vì thế mà tạo thành những sợi chỉ nhỏ, bám vào quả bóng mà kéo dài ra. Vừa được giải thoát, y liền cất tiếng cầu xin:

- Chủ nhân...em...em...muốn bắn...chủ nhân...cầu...a..a..cáp....

Nghe vậy Thế Huân chỉ cười, sau đó lần tay xoa nắn bộ phận nhỏ bé phía dưới của y, rồi tháo lỏng dây ra khiến cho y đạt tới cao trào.

Nhưng hắn vẫn chưa thỏa mãn đâu nên...Bữa ăn vẫn còn tiếp tục.

...

Tối ra chap tiếp! ('▽` )

Và như mọi lần, nhớ Cmt & Vote cho au nha! (~ ̄▽ ̄)

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro