Số 6

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng




Tháng Mười năm ấy, em đứng bên bậc thềm, không chào anh một câu tạm biệt, chỉ khẽ nói, xin đừng quên.

Seoul năm anh rời đi, mùa đông đến sớm. Một buổi tối trời đặc biệt lạnh, anh gọi cho em, thủ thỉ thật lâu, sau cùng anh khẽ nói, xin đừng quên.

Không phải là yêu, là nhớ, là hận hay không cam lòng, mà là xin đừng quên. Xin anh đừng quên, tuổi trẻ của anh có em mà tươi sáng. Xin em đừng quên, niên thiếu của em có anh mà yên bình.

Xin đừng quên, thanh xuân của chúng ta, ngoài hai chữ đau thương đã khắc lên đời nhau, vẫn còn nợ nhau hai tiếng trở về.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro