CHƯƠNG XXV: Chuyện tốt không thiếu phần.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Bạch Hiền dẫn mọi người đến căn phòng giam phía sau khuôn viên căn biệt thự vô cùng đồ sộ của mình. Đây là căn biệt thự baba cậu mua lúc Bạch Hiền qua Nhật bản du học với ý định sau khi trở về cậu sẽ dọn đến đây tránh xa Phác Xán Liệt ra. Họ bước vào phòng giam thì gặp Kim Tuấn Miên, Ngô Diệc Phàm và Kim Chung Đại. Bạch Hiền lên tiếng bông đùa:

- Giai nhân của mấy anh đang nằm viện kìa. Còn có tâm trạng ở đây canh giữ phạm nhân sao?

Kim Chung Đại cười trừ:

- Tụi anh nghe Huyết Tinh nói rồi. Bây giờ mà đến đó thăm cậu ấy có mà bị Thế Huân xé xác tụi anh ra.

Mân Thạc bật cười:

- Hóa ra đại minh tinh cũng là một người nhát gan à. Haizz, uổng công em thần tượng anh. Thật đáng tiếc.

Chen nghe thấy Mân Thạc nói vậy bèn tăng lực đạo ở bàn tay đặt quanh eo cậu nhằm cảnh cáo. Mân Thạc bất mãn liếc xéo anh nhưng Chen giả vờ như không nhìn thấy. Kim Chung Đại bước qua phía Chen lên tiếng:

- Tiền bối Chen, thật vinh hạnh được biết anh. Tôi là Kim Chung Đại, tôi cũng là một fan của anh đấy.

Chen khách sáo gật đầu:

- Cám ơn.

Bạch Hiền trêu chọc:

- Mọi người cần gì khách sáo như thế. Sau này biết đâu lại là người nhà phải không Mân Thạc?

Mân Thạc bĩu môi giận dỗi:

- Mình Không biết.

Nói rồi cậu giật chùm chìa khóa trên tay Bạch Hiền tự mở cửa vào nơi giam giữ người. Mọi người mỉm cười ý nhị rồi bước theo. Tao nhìn nhìn Diệc Phàm rồi mở miệng hỏi:

- Chúng ta hình như đã gặp nhau rồi thì phải?

Ngô Diệc Phàm dùng ánh mắt kỳ lạ nhìn Tao hỏi:

- Không phải trí nhớ tệ như vậy chứ? Chúng ta lúc trước đã gặp nhau tại nhà của Lộc Hàm rồi mà. Tôi vẫn còn nhớ rõ cậu tên là Hoang ZiTao.

Tao nhìn Ngô Diệc Phàm một cách vô cùng chăm chú khiến anh cảm thấy rất mất tự nhiên. Sau đó cậu 'a' lên một tiếng:

- Anh tên là Ngô Diệc Phàm. Anh giỏi lắm. Dám quên cả tôi cơ đấy.

Diệc Phàm mờ mịt:

- Cậu nói gì tôi không hiểu.

Tao phẫn nộ hét ầm lên:

- Anh ....anh dám không nhớ tôi sao? Cái đồ đáng ghét, tôi hận anh. Tôi muốn giết anh

Vừa nói xong cậu cầm súng lên nhắm ngay đầu của Ngô Diệc Phàm. Tiếng hét của Tao thu hút sự chú ý của mọi người. Lúc họ quay lại thì sững người vì Tao đang cầm súng chĩa vào đầu Diệc Phàm. Bạch Hiền và Mân Thạc vội vàng lên tiếng:

- Sao vậy Tao? Diệc Phàm ca ca làm gì cậu vậy?

Tao nghẹn ngào:

- Cái người mà mình kể với cậu ấy Bạch Hiền. Chính là anh ta đấy. Nhưng anh ta lại hoàn toàn không nhớ gì hết. Mình muốn giết anh ta.

Bạch Hiền thấy Tao kích động cảm thấy không ổn bèn tìm cách trấn an:

- Cậu thật sự chắc là Diệc Phàm chứ? Hoàn toàn không có sự nhầm lẫn?

Tao gật đầu:

- Là anh ta. Có hóa ra tro mình cũng nhận ra anh ta.

Diệc Phàm nãy giờ im lặng đến lúc này đành phải lên tiếng:

- Tôi nể mặt cậy là bạn thân của Tiểu Bạch và cũng giúp chúng tôi rất nhiều trong kế hoạch này nhưng cậu cứ tiếp tục ở đây nói nhảm thì xin lỗi, tôi sẽ không khách sáo đâu.

Bạch Hiền nhìn thấy Diệc Phàm bắt đầu thiếu kiên nhẫn thì cảm thấy hoảng sợ. Bình thường anh ấy là một người ôn hòa nhưng nếu tức giận lên thì cũng không thể tưởng tượng nổi đâu. Mân Thạc kéo áo Kim Tuấn Miên:

- Biểu ca, anh nói gì đi chứ. Diệc Phàm rất nể mặt anh mà.

Tuấn Miên lắc đầu:

- Diệc Phàm tức giận lên thì cũng không kém Thế Huân là mấy đâu.

Tình hình đang cực kỳ căng thẳng thì vừa lúc đó Uyển Nghi xuất hiện. Tuy không phải là nhân vật được hoan nghênh nhưng trong tình trạng này thì coi như sự xuất hiện của cậu ta là có ít đi. Uyển Nghi không chỉ đi một mình mà còn dẫn theo rất nhiều người. Nhóm người của Bạch Hièn cảnh giác bắt đầu rục rịch móc súng ra. Bạch Hiền là chủ nhà nên lên tiếng trước:

- Uyển Nghi đại tiểu thư đại giá quang lâm đến đây có việc gì quan trọng không vậy?

Uyển Nghi bật cười:

- Không có. Tôi đến đây chỉ muốn đem người về thôi.

Bạch Hiền liếc nhìn cái bụng hơi nhô ra của Uyển Nghi mà lòng chết lặng. Nhưng lý trí nói cho cậu biết không thể nào lại thua cậu ta một lần nữa. Bạch Hiền trấn định lại tâm trạng lạnh giọng hỏi:

- Cậu muốn đem ai đi?

Uyển Nghi ngước nhìn về phía nhà giam nhẹ nhàng phun ra 2 chữ:

- Nhược Y.

Bạch Hiền bật cười trào phúng nhưng đôi mắt lại ánh lên vẻ khát máu:

- CEO_LEADER không phải là chết chủ. Cậu muốn đem người đi chỉ dựa vào lời nói thì hơi huênh hoang rồi đó.

Uyển Nghi nhìn về phía sau .Tất cả những người cậu ta đem theo đều cầm theo một túi khí màu đỏ Kim Tuấn Miên bật cười:

- Phác Xán Liệt sao không quản tốt bà bầu của mình vậy? Dám để cậu ta chạy lung tung gây náo loạn đến em trau của tôi thì đừng trách.

Nói rồi Tuấn Miên cầm súng lên nhắm ngay đầu Uyển Nghi định bóp cò. Uyển Nghi bật cười:

- Tuấn Miên ơi là Tuấn Miên. Anh ngon thì bắn đi. Chỉ cần túi khí màu đỏ này tiếp xúc với thuốc súng hay không khí nó sẽ cho ngôi biệt thự này nổ không còn manh giáp. Anh có giỏi thì làm cho mọi người chết hết đi.

Bạch Hiền bật cười:

- Ngu Ngốc thì mãi mãi cũng không thể khôn lên được. Chỉ bằng vài túi bom khí ấy mà dám đến đây uy hiếp chúng tôi sao? Nằm mơ đi.

Nói xong Bạch Hiền chính là người nổ súng đầu tiên giết chết người thứ nhất. Người của Uyển Nghi tái mặt vội nằm sấp xuống. Sau một lúc lâu không nghe thấy tiếng nổ, Uyển Nghi nghi hoặc ngẩng đầu lên thì thấy nhóm người của Bạch Hiền đang bật cười mỉa mai. Uyển Nghi thẹn quá hóa giận hét lên:

- Bắn chết họ đi.

Ngô Diệc Phàm lạnh mặt cầm lấy súng xoay người bắn khoảng 10 phát súng tiêu diệt hết tất cả người của Uyển Nghi trừ cậu ta. Bạch Hiền bật cười:

- Chỉ bằng những chiêu như vậy mà dám hướng tôi đòi người Sao? Không biết tự lượng sức.

Cậu quay sang Mân Thạc nói:

- Bạn gọi điện cho Xán Liệt kêu anh ta đến đem vợ mình trở về. Đừng để cậu ta ở đây làm bẩn mắt của mình.

Mân Thạc gật đầu:

- Mình biết rồi.

Bạch Hiền bỏ đi vào phía nhà giam cùng mọi người. Cậu thật sự không muốn nhìn thấy Uyển Nghi một giây phút nào nữa và cũng chẳng muốn thấy mặt người kia. Trong nhà giam là Nhược Y đang bị nhốt cùng với các vị tiểu thư của Học Viện Hoàng Gia. Bạch Hiền quay sang Chung Đại nói:

- Thiên tài toán học. Anh tính xem tiền chuộc mỗi người ở đây là 50 Triệu USD thì chúng ta sẽ có bao nhiêu tiền?

Chung Đại không chần chờ mà trả lời ngay:

- Khoảng 5 Tỷ USD .

Bạch Hiền bật cười:

- Xem ra cũng kiếm được không ít tiền ấy nhỉ? Gọi điện cho người nhà của họ chuẩn bị 50 triệu USD chuộc con gái đi.

Lập tức có người đi gọi điện cho các đại thế gia kêu họ chuẩn bị tiền. Bạch Hiền lại quay sang các vị tiểu thư kia trào phúng:

- Các cô mất tích cả một tháng rồi nhưng trên các mặt báo vẫn không có một bài nào viết về các cô. Ba mẹ cuả các cô xem ra coi trọng danh tiếng hơn là con cái nhỉ? Tôi cũng thật lo lắng là không biết ba mẹ của các cô có đồng ý bỏ tiền ra chuộc mấy đứa con ăn hại như các người về không nữa?

Kim Tú Nghiên hét lên:

- Cái thằng kia. Mày có tin tao sẽ cho mày ngồi tù rục xương không hả?

Bạch Hiền mỉm cười:

- Có miệng để tố cáo tôi không đó mới là vấn đề đấy. Tốt nhât là hãy nên im lặng đến lúc được chuộc về. Còn nếu muốn hại gia đình nhà các cô tán gia bại sản ra đường ăn mày thì cứ tự nhiên. Tổ chức CEO_LEADER của chúng tôi cũng không ngại xóa sổ nhân khẩu của một đại gia đình đâu.

Cái tên CEO_LEADER khiến các cô gái bị nhốt thật sự chấn động. Hình như họ đã chạm phải những người không nên chạm rồi. Họ đều hiểu rõ gia đình mình không thể nào trực tiếp đối đầu cùng một tổ chức sát thủ lớn nhất thế giới. Ngay cả FBI, CIA đều phải kiêng nể tổ chức đó 7 phần. Lần này xem như nhà các cô mất trắng 50 triệu USD thật rồi. Còn riêng nhóm người Bạch Hiền, vừa trả thù cho Lộc Hàm lại còn gom góp không ít tiền tài, của cải. Đúng là một công đôi chuyện nha

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro