CHƯƠNG XXVI: Hóa giải

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trong khi Bạch Hiền đang làm cái chuyện tốt kiếm được kha khá tiền của mình thì Uyển Nghi bị Xán Liệt kéo về nhà. Anh đóng sầm cửa lại lạnh mặt cảnh cáo:

- Muốn ở nơi đây thì tốt nhất hãy an phận một chút. Cậu dám làm gì tổn hại Hiền Nhi tôi sẽ khiến cậu chết không toàn thây.

Uyển Nghi tức giận hét lên:

- Lúc nào cũng Hiền Nhi, Hiền Nhi. Anh ngon giết tôi xem, giết cả con của chúng ta đi này.

Xán Liệt cười nhạt:

- Cậu đừng tưởng mình thông minh một tay che trời. Tôi thừa biết đứa bé trong bụng cậu là con của ai nhưng cậu vẫn còn giá trị lợi dụng. Vì vậy tốt nhất là bây giờ nên ngoan ngoãn ở trong đây đi.

Nói xong anh đóng cửa bước đi không hề quay đầu lại. Uyển Nghi ở phía sau mỉm cười ranh mãnh. 'Muốn lợi dụng tôi sao? Nằm mơ đi'.

Lộc Hàm động đậy mi mắt chậm rãi mở ra. Thứ đầu tiên chạm vào đôi mắt của cậu là khuôn mặt mệt mỏi của Thế Huân. Anh đang nhắm mắt lại nghĩ ngơi. Lộc Hàm đau lòng đưa tay ra nhẹ nhàng xoa bầu mắt thâm đen của Thế Huân. Có lẽ anh đã lâu rồi không có ngủ. Nhận thấy tiếng động, Thế Huân bừng tỉnh vội vàng nắm lấy bàn tay Lộc Hàm:

- Em có khỏe không? Anh đi gọi bác sĩ.

Lộc Hầm nắm lấy bàn tay Thế Huân kéo trở về. Cậu mỉm cười ngọt ngào trấn an:

- Em không sao mà? Ở lại đây với em. Đừng đi đâu hết.

Thế Huân ngắm nhìn khuôn mặt trắng bệch thiếu sức sống của Lộc Hàm, một nỗi đau xót, hối hận dâng trào trong lòng. Anh gục mặt vào hõm cổ của Lộc Hàm khàn giọng nói:

- Bảo bối, anh thật đáng chết mà. Nếu anh không chủ quan em sẽ khỏe mạnh mà không phải nằm trong phòng hồi sức như thế này.

Lộc Hàm vòng tay ôm cổ Thế Huân nỉ non:

- Không phải lỗi tại anh, không phải tại anh mà. Đừng như thế được không? Em sẽ giận đấy. Em sống dai lắm. Bây giờ trúng thêm một viên đạn nữa cũng chẳng sao hết.

Thế Huân kích động siết tay ôm chặt Lộc Hàm. Cậu cảm nhận nơi cổ của mình có thứ gì đó rơi xuống lành lạnh. Lộc Hàm ngẩng đầu dậy hỏi:

- Thế Huân, anh làm sao vậy? Này, Thế Huân.

- Bảo bối à, sau này cấm em không được nói những lời đó nữa nghe không? Dọa chết anh một lần là đủ rồi. Lúc đó, nhìn thấy em ngất, máu cứ không ngừng tuôn ra. Thật sự dọa anh tim muốn ngừng đập. Từ nhỏ đến lớn anh chưa bao giờ nếm trải qua cảm giác thống khổ như vậy cả. Anh thật sự rất sợ, rất sợ em sẽ bỏ anh mà đi.

Lộc Hàm đau lòng đưa tay vuốt mái tóc bóng mượt của Thế Huân nức nở khóc. Cậu không ngờ một người cao cao tại thượng như anh lại tỏ ra yếu đuối bất lực. Tự thừa nhận nỗi sợ hãi của mình trước mặt cậu lại còn rơi nước mắt nữa chứ. Được một nam nhân yêu thương mình như vậy, Lộc Hàm đã cảm thấy thật mãn nguyện rồi. Thế Huân bỗng nhiên ngẩng đầu dậy, bàn tay to lớn nắm giữ khuôn mặt thanh lệ của Lộc Hàm mỉm cười gian tà:

- Em làm anh lo sợ như vậy thì bây giờ em phải bù đắp lại tổn thất tinh thần trong 3 ngày nay mới được.

Lộc Hàm vẻ mặt mờ mịt hỏi lại:

- Bù đắp gì cơ?

Thế Huân mỉm cười gian trá:

- Em nói xem.

Lộc Hàm đỏ mặt gắt lên:

- Anh không được ăn hiếp người bị thương. Đồ sắc lang.

Thế Huân nhanh nhẹn áp lên người Lộc Hàm cúi đầu hôn lên đôi môi căng mọng của cậu thì thầm:

- Anh chính là đại sắc lang đấy. Thì sao nào?

Lộc Hàm bật cười dụi đầu lên bờ ngực rắn chắc, hoàn mỹ của Thế Huân:

- Đừng nháo nữa. Có khách đến kìa.

Thế Huân ngẩng đầu lên hỏi;

- Có cần anh ra ngoài không?

Lộc Hàm lắc đầu:

- Không. Em muốn anh ở đây với em.

Thế Huân cưng chiều xoa đầu Lộc Hàm cúi xuống hôn nhẹ lên trán của cậu rồi bước ra ngoài mở cửa. Giọng nói lạnh như băng tuyết ngàn năm vang lên:

- Vào đi.

Huyết Tinh nắm lấy vai Lăng Tây Y đang bị trói tiến vào đứng trước giường của Lộc Hàm. Cậu ngẩng đầu lên nhìn Huyết Tinh dặn:

- Không cho ai tiến vào đây.

Huyết Tinh nhận lệnh bước ra ngoài đóng cửa lại. Lộc Hàm ung dung nhìn Lăng Tây Y nói:

- Có chuyện gì không?

Lăng tây Y ngồi xuống chiếc ghế đối diện chậm rãi trả lời:

- Tôi cần một lời giải thích. Tại sao năm đó anh lại giết mẹ của tôi?

Lộc Hàm chăm chú nhìn cô em cùng cha khác mẹ của mình cười cười:

- Không phải cô đã điều tra tường tận mọi chuyện về chúng tôi sao?

Lăng tây Y lắc đầu cười khổ:

- Tôi vẫn không hiểu tại sao anh lại hận mẹ tôi như thế? Bà chỉ là yêu thương ba mới đến với ông. Mẹ anh do chết bất ngờ nên bà mới có thể lên làm vợ chính thức. Mẹ tôi đâu có làm gì sai, sao anh nỡ nhẫn tâm giết chết bà ấy, cướp đi hạnh phúc của tôi hả?

Lộc Hàm bật cười như đang nghe một câu chuyện vui. Chỉ có bàn tay run run đang nắm chặt áo Thế Huân là tiết lộ cảm xúc trong nội tâm của cậu mà thôi. Sau một hồi ổn định cảm xúc, Lộc Hàm mới lên tiếng:

- Hạnh phúc của cô sao? Tôi đã cướp đi hạnh phúc của cô vậy thì hạnh phúc của 2 chị em tôi thì bị ai cướp? Cô nói mẹ mình không đáng chết chứ gì? Đúng vậy, bà ta không đáng chết một cách nhẹ nhàng như vậy. Tôi còn muốn ngũ mã phanh thây, lăng trì bà ta cho đến chết kìa nhưng cô cũng phải cảm ơn tôi vì còn một chút tính người để bà ta chết một cách thống khoái như thế đấy.
Lăng Tây Y nhắm mắt lại ngẩng đầu lên để cho nước mắt chảy ngược vào trong. Mẹ cô đã gây ra tội lỗi gì khiến Lộc Hàm thống hận như vậy. Có phải cô sai rồi không?

- Nếu cô muốn biết thì tôi sẽ nói cho cô nghe về chuyện năm đó.

Lăng Tây Y gật đầu. Lộc Hàm liền chậm rãi hồi tưởng lại những chuyện hơn 10 năm trước. Câun kể trong nỗi thống khổ giãy dụa khiến Thế Huân cũng đau đớn không kém. Tâm can bảo bối của anh phải trải qua đoạn thời gian sống không bằng chết như vậy càng khiến anh thêm yêu thương, sủng nịnh cậu hơn. Thế Huân tự hứa với lòng mình sẽ cố gắng dung cả cuộc đời của mình bù đắp cho Lộc Hàm. Để cậu có thể cảm nhận được tình yêu thương và sự ấm áp của một gia đình. Họ sẽ có những tiểu thiên sứ ngoan ngoãn. Cả nhà cùng nhau trải qua những ngày tháng hạnh phúc như thần tiên. Thế Huân tự mỉm cười với những dự định trong tương lai của mình.

Lăng Tây Y sau khi nghe rõ đầu đuôi câu chuyện, cô thống khổ nghẹn ngào khóc không thành tiếng. Bao lâu nay, cô cứ nghĩ Lộc Hàm đã cướp đi hạnh phúc của mình nhưng thật không ngờ chính mẹ con cô đã lấy đi sự vui vẻ của người khác. Thế mà lại muốn đi trả thù kẻ bị hại. Lăng Tây Y bỗng dưng cảm thấy hành động bao năm nay của mình thật buồn cười, rất đáng khinh bỉ. Tây Y nhìn Lộc Hàm mỉm cười:

- Cám ơn anh đã nói ra tất cả. Bây giờ tùy anh xử lí. Tôi không có nửa lời oán trách.

Lộc Hàm nhìn Thế Huân:

- Anh đỡ em dậy.

Thế Huân nhẹ nhàng đỡ Lộc Hàm đứng lên. Cậu bước từng bước khó nhọc đến bên cạnh ghế mà Lăng Tây Y đang ngồi tự tay cởi trói cho cô ta:

- Chuyện đã qua không cần nhớ lại. Hãy đi đến nơi nào đó thật xa và quên hết mọi chuyện nơi đây. Tôi và cô đều có chung một nỗi đau nhưng xem ra tôi may mắn hơn cô vì đã tìm được hạnh phúc riêng cho mình _ Nói đến đây, Lộc Hàm quay lại nhìn Thế Huân một cách thâm tình _ Và bây giờ tôi chúc phúc cho cô, Tây Y à.

Lăng Tây Y đứng dậy mỉm cười nhìn Lộc Hàm:

- Cám ơn anh, Lộc Hàm. Tạm biệt.

Cô bước ra cửa sau đó quay đầu lại nhìn Lộc Hàm và Thế Huân lần cuối cùng nghẹn ngào:

- Chúc hai người hạnh phúc. Thật xin lỗi, xin lỗi..

Giọng cô nhẹ nhàng như một cơn gió và biến mất trong không trung. Lộc Hàm giương mắt nhìn theo bóng dáng của Lăng Tây Y cho đến khi biến mất rồi thở dài một hơi. Thế Huân đỡ cậu trở lại giường nằm rồi hỏi:

- Em luyến tiếc sao?

Lộc Hàm nhẹ gật đầu:

- Em muốn có một người em như vậy nhưng rất tiếc không có duyên phận. Mong rằng cô ấy sẽ hạnh phúc.

Thế Huân sủng nịnh gật đầu:

- Chắc chắn rồi. Bây giờ thì ngoan, ngủ đi. Anh sẽ ngồi đây với em.

Lộc Hàm mỉm cười yên tâm chìm vào giấc ngủ. Tay vẫn nắm chặt lấy tay của Thế Huân không buông. Anh ngồi bên cạnh say mê ngắm dung nhan người yêu của mình. Môi tự giác nở ra một nụ cười hạnh phúc.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro