3 (M)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Chúng ta có cần thiết phải làm đến mức này không?"


Changkyun giật mình nhận ra giọng nói quen thuộc. Giọng nói cậu đã khắc cốt ghi tâm mà đem cả vào trong giấc mơ. Changkyun ngước lên nhìn thấy Wonho và trái tim cậu bỗng đập nhanh một cách lạ thường. Đây là người đàn ông đã cứu vớt cuộc đời cậu khỏi chuỗi ngày tăm tối nhất, và ngay giờ phút này đây, có lẽ nào hắn sẽ một lần nữa cứu cậu khỏi sự ê chề dưới nanh vuốt của ác quỷ này.

"Hoseokkie~"

Hyungwon dừng việc động chạm Changkyun, quay lại vẫy tay với anh trai sinh đôi. Anh huýt sáo vui vẻ giống như một đứa trẻ háo hức khoe món đồ chơi mới vậy. Mặt khác, Wonho đem bộ mặt lạnh lùng bước vào phòng, nhíu mày nhìn xuống cậu nhóc bị trói đang tuyệt vọng cầu cứu anh.

"Hosokkie, bé con của chúng ta chẳng ngoan ngoãn một chút nào cả. Em bó tay rồi đấy! Sao anh không dạy cậu ấy vài phép tắc ứng xử nhỉ?"

Hyungwon giơ chai nước trước mặt Wonho. Câu nói hờn dỗi tưởng chừng vô hại này lại khiến Changkyun run lên vì sợ hãi. Cậu cố gắng thêm lần nữa ngước lên tha thiết cầu xin Wonho, hi vọng cuối cùng của cậu. Tim Changkyun hẫng đi một nhịp và cậu cảm thấy mình như đang rơi tự do khi chạm vào ánh nhìn cứng nhắc của hắn. Đồng tử đen giống hệt với Hyungwon lúc này như một sợi dây vô hình trói chặt cậu lại chứ chẳng là phải chiếc cà vạt đắt tiền kia.

Wonho nhận lấy chai nước Hyungwon đưa, chậm rãi tiến đến trước mặt Changkyun. Từ đầu đến cuối hắn không hề lên tiếng, cho đến khi ngồi xuống trước mặt Changkyun và nhìn thẳng vào mắt cậu.

"Ngồi thẳng lên."

Câu mệnh lệnh ớn lạnh xuyên dọc sống lưng Changkyun. Cậu lắp bắp, lấy hết can đảm phản kháng bởi Changkyun biết rằng điều này không đúng chút nào.

"K-k-không. Anh không có quyền..."

"Đừng để tôi lặp lại thêm lần nữa. Ngồi dậy!"

Changkyun sợ hãi thở ra khi Wonho đội ngột túm lấy tóc cậu, dùng lực bắt cậu nhìn vào mắt hắn. Bụng cậu trở nên cồn cào và các cơ quan cứ thế ngoan ngoãn làm theo lời nói của Wonho. Wonho hài lòng mỉm cười, tay không hề rời khỏi tóc Changkyun mà thay vào đó, bàn tay hắn như đỡ lấy gáy cậu, kéo Changkyun ngồi dậy.

Wonho mở nắp chai và đưa đến trước mặt Changkyun, một tay giữ lấy cằm cậu rồi hạ giọng yêu chiều.

"Giờ thì hãy làm một cậu bé ngoan và uống hết chỗ nước này nhé, cục cưng."

Changkyun run rẩy trước cách Wonho gọi mình là cưng. Khác với Hyungwon, người đem lại cho cậu nỗi sợ ám ảnh, âm gọi của Wonho thật dịu dàng và đem lại cho cậu sự phấn khích không thành lời. Có lẽ cậu đã khao khát điều này quá lâu để rồi khi ảo tưởng biến thành hiện thực, cậu chẳng dám tin vào tai mình.

Changkyun ngoan ngoãn hé mở đôi môi hình trái tim chúm chím. Cậu lập tức cảm thấy ngộp thở khi Wonho không lãng phí giây phút nào, bóp miệng cậu rồi đổ dòng chất lỏng không màu ấy thẳng xuống cuống họng. Changkyun đã cố gắng theo kịp tốc độ của hắn nhưng cuối cùng cậu cũng bị sặc vì thiếu khí, khiến chỗ nước còn lại văng tung toé, thấm đẫm lớp áo sơ mi trắng của cả hai.

Đôi mắt của cặp song sinh nhà Shin-Chae không rời một Changkyun đang cố lấy lại hơi thở của mình. Mặt cậu nhóc đỏ bừng, đôi môi hồng xinh xắn đang mở to lấy oxy cho khuôn ngực phập phồng hiện rõ dưới lớp áo ướt sũng. Đôi mắt lanh lợi lúc nãy giờ đã phủ lớp sương mờ lấp lánh như một chú mèo rụt rè đang bị trói buộc bởi dục vọng.

Wonho vô cùng thoả mãn trước biểu hiện nghe lời của Changkyun, vuốt ve gò má cậu trước khi thưởng cho tạo vật xinh đẹp này nụ hôn nồng nàn cậu hằng khao khát. Changkyun rên rỉ dưới động chạm của Wonho, mặc cho hắn dẫn dắt cậu vào vũ điệu uốn lượn của hai đầu lưỡi.

Hyungwon đứng bên cạnh, thu hết sự việc vừa rồi vào tầm mắt. Anh nện gót giày xuống sàn mất kiên nhẫn, nở nụ cười quái dị rộng ngoác đến mang tai.

"Thật nực cười làm sao, khi mà bé mèo không chịu nghe lời em mà lại lộ cái đuôi ngốc nghếch to đùng này với anh cơ đấy."

Wonho dừng nụ hôn ướt át của họ, mỉm cười cắn môi Changkyun rồi đứng dậy, hai tai đút vào túi quần như vừa xong nhiệm vụ. Hyungwon nhanh chóng nhập cuộc với anh trai mình, bước đến trước mặt Changkyun, lặng lẽ đứng bên phải cậu. Changkyun ngước lên nhìn hai khuôn mặt đẹp như tượng tạc, đôi mắt cay xè nhoè đi vì lệ. Cậu đột nhiên cảm thấy thế giới của mình xoay tròn, tim đập dồn dập, các giác quan mẫn cảm hơn bình thường và các mạch máu như muốn nổ tung ra. Changkyun choàng váng chống tay xuống sàn, bắt đầu thở dốc. Cơ thể cậu căng tràn một thứ cám xúc không tên, mãnh liệt và ngứa ngáy, thèm khát có người chạm vào cậu.

Changkyun nghiêng đầu thở dồn dập, lắp bắp mãi cũng chẳng tròn vẹn được câu nói hoàn chỉnh.

"C-ch—chuyện gì đ-đang..."

"Ah, thuốc bắt đầu có hiệu lực rồi này." – Hyungwon vỗ tay tán thưởng, quay sang cười toe toét với Wonho, người bắt đầu gỡ bỏ biểu cảm lạnh lùng với nụ cười nửa miệng vừa vẽ nơi khoé môi.

Với tầm nhìn ngày càng mờ dần, Changkyun biết chắc rằng cậu nên bắt đầu cầu nguyện cho kết thúc không mấy tốt đẹp đã được định sẵn của mình.

Hyungwon ngồi giữa hai chân cậu bé run rẩy tội nghiệp, bắt đầu trêu đùa Changkyun nhỏ đang cứng dần lên, thích thú nhìn những giọt xuất tình trắng đục đầu tiên thấm dần lên bề mặt, tạo thành từng mảng điểm nhấn trên quần lót hoạt hình của Changkyun. Anh nén lại tiếng cười thưởng thức, đột ngột nắm lấy phần cương cứng của cậu, khiến Changkyun không kiềm chế được bản thân mà phát ra tiếng rên rỉ. Anh tiếp tục vuốt ve nó rồi thành thục cởi quần lót của Changkyun ra, để nửa thân dưới của cậu hoàn toàn phơi bày trước mặt hai người bọn họ.

"Chà chà, nhìn xem nó đáng yêu chưa này."

Hyungwon cười toe toét khi anh di chuyển những ngón tay mảnh dẻ của mình dọc theo cậu nhỏ của Changkyun khiến cậu run rẩy bởi động chạm của mình. Wonho chỉ đứng bên cạnh quan sát em trai sinh đôi trong im lặng. Hyungwon ngẩng đầu lên, rõ ràng không hài lòng với phản ứng kém nhiệt tình của hắn. Anh đứng dậy từ vị trí ngồi xổm của mình, bắt chéo tay qua ngực rồi nhìn thẳng vào anh trai sinh đôi của mình.

"Anh chuẩn bị cho cục cưng của chúng ta đi" – Hyungwon yêu cầu.

"Anh không ---"

"Em.đã.nói.là.chuẩn.bị.cho.cục.cưng.của.chúng.ta.đi" – Hyungwon nhấn mạnh từ từ từng chữ, hoàn toàn cắt đứt điều mà Wonho muốn nói; giọng điệu giống một đứa hư hỏng quen được nuông chiều.

Wonho đành thở dài một cách bực dọc trước khi quỳ xuống giữa hai chân cậu bé đang bị đánh thuốc đến mê man, nhấc hai chân Changkyun lên vai mình. Hắn đưa hai ngón tay lên miệng Changkyun.

"Liếm đi nào."

Changkyun lờ nhận ra hắn, ngoan ngoãn nuốt trọn hai ngón tay, bao phủ chúng bởi nước bọt, liếm mút ngón tay Wonho như một em bé đói bụng đòi ăn. Cậu liếm láp từng khớp tay của hắn, đảm bảo rằng từng xăng ti mét trên làn da hắn đều được cậu đánh dấu. Wonho dứt tay ra khỏi miệng Changkyun khi hắn cảm thấy đủ, bật cười khi nhận lại tiếng rên rỉ phụng phịu không hài lòng của người dưới thân. Wonho thầm tán thưởng Hyungwon bởi loại thuốc này còn tốt hơn mong đợi của hắn.

Changkyun thở hổn hển khi cậu cảm thấy những ngón tay ẩm ướt của Wonho nắm lấy nửa dưới của mình. Cậu chẳng thể nào kiềm chế bản thân không bật ra tiếng kêu trước động tác xoa nắn trêu đùa của hắn khi từng tế bào trong cậu có thể cảm thụ rõ ràng chuyển động lên xuống từ tay Wonho. Với kinh nghiệm tình truòng dày dặn, Wonho biết rõ ràng cậu bé của Changkyun đang căng dần lên mỗi khi hắn nắm chiều dài của cậu, vậy nên hắn cố ý siết chặt lực khi kéo tay xuống gần phần gốc. Wonho cũng không quên cúi xuống và rải vài nụ hôn nhẹ lên phần đỉnh. Hành động này làm tê cứng mọi giác quan của Changkyun. Hai chân cậu vô thức run rẩy, khiến Changkyun càng thêm chênh vênh giữa ranh giới của lý trí và dục vọng.

"Ahh— Không...... ahhh... nó... em sẽ không chịu đựng được.. nếu – ahhh – nếu như tiếp tục......ahhh – "

Wonho cười khúc khích giữa những nụ hôn, truyền âm rung qua da Changkyun, khiến cậu cảm nhận được khoái cảm dâng trào cùng hạnh phúc.

"Đó chính là những gì anh muốn mà."

Chỉ chờ có thế, Wonho tích cực liếm láp đầu dương vật cậu, trong khi bàn tay vẫn tích cực xoa nắn chiều dài của Changkyun, cảm nhận được rõ vật trong tay co giật càng lúc càng mạnh.

"Kh-không... W-wonho ahhh – Em...em sẽ..."

"Hãy giải thoát đi nào"

Lời nói của hắn giống như một mệnh lệnh và ngay lập tức, một lượng lớn tinh dịch bắn lên bụng của cả cậu và Wonho. Đôi chân yếu ớt của Changkyun không ngừng run rẩy và trượt khỏi vai hắn. Cậu không còn chút lực nào tựa lên bắp đùi hắn, chưa kịp hoàn hồn sau lần đầu tiên xuất trước mặt một người khác. Tuy vậy, Changkyun nhỏ vẫn chưa có dấu hiệu thoả mãn, vẫn ngóc đầu thẳng đứng như đang đòi hỏi được chạm vào lần nữa.

"Ôi xem này, hãy nhìn bé cưng của chúng ta này.." – Hyungwon cười nhan hiểm ngồi xuống lấy một chút tinh dịch của Changkyun lên ngón tay mình – "...dường như điều này vẫn chưa thoả mãn cục cưng đúng không?"

"Tránh xa tôi xa, đồ đần độn!"

Changkyun hét lên không suy nghĩ và Hyungwon trưng ra biểu cảm hốt hoảng bất ngờ hệt như trên phim. Changkyun thật sự muốn khóc. Cậu vừa xuống khỏi cơn cực khoái và kẻ cậu ghét nhất trên đời vừa quan sát hết mọi việc, thậm chí còn thản nhiên đùa giỡn cậu trước mặt người cậu thầm thương.

"Ôi trời, anh tổn thương quá. Cưng cho phép Wonho làm điều đồi bại với cưng nhưng cưng lại chán ghét anh sao? Tại sao lại thế? Bọn anh có hai khuôn mặt hoàn toàn giống nhau mà."

Hyungwon thì thầm vào tai Changkyun, ngón tay vân vê trêu chọc mép lỗ nhỏ, mơn trớn phần tinh dịch vừa lấy trên mép đùi non rồi thô bạo đẩy mạnh hai ngón tay vào lỗ hậu chưa được khai phá của cậu. Changkyun đau đớn hét toáng lên, không cầm nổi nước mắt, để mặc những giọt lệ chảy dài trên gò má bầu bĩnh.

"Anh cực kỳ ngạc nhiên cưng có thể chặt đến thế này đấy." – Hyungwon vô tư bình luận, di chuyển các ngón tay ra vào lỗ nhỏ siết chặt của cậu bé trước mặt – "Anh cứ tưởng mèo con nghịch ngợm của chúng ta vẫn thường hay đi chơi đùa bên ngoài cơ, nhưng hoá ra bọn anh sẽ là những người đầu tiên của cưng rồi."

Changkyun nghiến chặt hàm của mình kiềm chế bản thân khỏi rên rỉ như một thằng trai bao dâm đãng khi Hyungwon chơi đùa với mông của cậu. Những ngón tay lươn lẹo của anh đang chà sát khắp vách động và Changkyun không rõ mình còn có thể gắng gượng được bao lâu nữa.

"Hmm có vẻ thế này vẫn chưa đủ. Em nghĩ là chúng ta cần thêm vài ngón tay nữa, đúng không nào Hoseokkie~ "

Và chẳng cần đợi cái gật đầu từ người anh sinh đôi, Hyungwon nhét thêm hai ngón tay vào lối vào chật hẹp cố gắng mở rộng nó ra. Changkyun một lần nữa khóc thét vì cơn đau ập đến bất ngờ. Dù dưới tác dụng của thuốc, cơn đau khiến Changkyun chỉ có thể nhắm nghiền mắt lại, thấp giọng nức nở.

Cậu hụt hơi hoảng hốt khi cảm thấy thứ gì đó ẩm ướt liếm môi mình. Changkyun hé mắt và, mặc cho điều này nghe sáo rỗng cỡ nào, khuôn mặt ấm ắp của Wonho hiện lên mờ ảo dưới tầm nhìn nhoè đi vì nước mắt của cậu.

"Không sao đâu... Cơn đau sẽ sớm qua thôi." – Wonho trấn an, dịu dàng hôn lên đôi môi sưng đỏ của Changkyun.

Những ngón tay của hắn không kém em trai mình, điêu luyện tháo hết hàng cúc dài rồi ném áo sơ mi của cậu vào góc, để lộ thân hình gầy gò của Changkyun. Hắn nhíu mày một lúc rồi nhoẻn cười, lẩm nhẩm "Béo một chút vẫn tốt hơn, nhưng mà chúng ta hoàn toàn có thể thay đổi điều này", rồi kéo Changkyun vào một nụ hôn cuồng nhiệt khác. Changkyun rên rỉ khi đôi bàn tay người cậu thầm thích ma sát khắp da thịt cậu trước khi dừng trước ngực, mơn trớn và giày vò hai núm hồng xinh xắn.

"Ahhhhh ..."

"Ôi nhìn này, xem cưng đang xoắn xuýt vào hết rồi. Em thích đầu ngực mình được chơi đùa thế này đúng không nào?"

"Không – im đi – đ-đồ khốn! Tối không—ahhh – "

Sự cáu giận của Changkyun liên tục bị bờ môi nôn nóng của Wonho nuốt chửng. Hắn giải phóng cho bờ môi bị chà đạp đến đỏ rực của cậu bé, không quên liếm nhẹ an ủi Changkyun trước khi hướng lưỡi của mình dọc xương quai xanh, xuống đến cổ và dừng lại trước bộ ngực mềm mại và đáng yêu đang phập phồng đầy sinh động. Wonho chẳng do dự há miệng ngậm lấy một bên ngực Changkyun, ra sức hút mạnh. Hyungwon cay đắng cười nhạt trước một Changkyun oằn người, háo hức bởi những cơn sóng khoái cảm.

"Bé yêu của chúng ta thích chuyện này quá nhỉ. Hoseokkie, em cảm giác ngón tay của em sẽ bị kẹt luôn trong này mất, Changkyunie chẳng chịu nhả em ra đây này." – Hyungwon gian xảo cố tình gập ngón tay lại xạ vào cửa mình của cậu.

"Ahhh! Ch-chờ đã! Làm ơn, xin anh, không phải chỗ đấy..." – Changkyun nỉ non cầu xin, tay qườ quạng bám lấy bắp tay của Hyungwon. Cậu quá tự kiêu để có thể mở miệng van xin Hyungwon cho Changkyun nhỏ giải phóng nhưng sự bức bối này sắp giết chết cậu mất rồi.

"Chỗ này sao? Được thôi." – Hyungwon xấu xa cười ra tiếng, không ngừng cọ xát thành vách bên trong Changkyun, trong khi tay còn lại vẫn đang ấn chặt đỉnh đầu Changkyun nhỏ không cho cậu xuất. Nụ cười của anh càng lúc càng rộng khi anh nhận ra Changkyun dang rộng chân đến như thế nào, mặc cho cậu nhóc liên tục chửi rủa bắt anh phải dừng lại hành động đồi bại này.

"Không! Ahhh! Dừng lại..."

Wonho cảm thấy rạo rực trong người. Hắn cảm nhận được thứ gì đấy bên trong hắn thôi thúc hắn trêu đùa bé con trong lòng, hệt như cách Hyungwon chà đạp cậu. Hắn đổi bên, tiếp tục mút mát đầu ngực mơn mởn, để bàn tay thô ráp cấu véo đầu ngực bên kia của Changkyun, cho đến khi hai đầu ngực của cậu sưng phồng lên như một cô bé mới lớn.

Changkyun lạc giữa dục vọng và tâm trí quay cuồng của cậu lúc này chỉ xoay quanh chuyển động của hai người con trai đang kẹp cứng phía trước và phía sau. Cơn giày vò dưới tác dụng của thuốc nhanh chóng biến thành từng cơn khoái cảm ồ ập tấn công Changkyun. Thành viên của cậu dẫu cho bị bịt chặt vẫn rỉ tinh dịch trắng đục thấm đẫm bàn tay của Hyungwon. Cậu liên tục run rẩy và co giật, bức bối vì không được giải thoát và rồi khi Hyungwon rời ngón trỏ kìm nén khỏi cậu, Changkyun bắn thẳng lên quần của Wonho.

Changkyun mất hết sức lực ngã lên người Wonho. Cậu cau mày, thở dốc sau cơn choáng vừa rồi. Trong lúc đấy Hyungwon trượt những ngón tay nghịch ngợm ra khỏi Changkyun, thích thú nhìn ngón tay mình bóng loáng tràn đầy chất dịch của bé con.

"Hoseok à, em nghĩ đã đến lúc rồi."

Người anh lớn nhìn cậu em trai rồi gật đầu, ôm lấy người tình và cởi trói cho cậu. Cổ tay mảnh dẻ của Changkyun lúc này hằn đầy những vết bầm tím thẫm do chống cự quá nhiều. Wonho dịu dàng xoa cổ tay cậu, hôn lên làn da bị xước do cọ sát mạnh với cột sắt. Trướng mắt trước cảnh tượng trước mặt, Hyungwon nắm lấy tóc của Changkyun, kéo cậu ngửa đầu về phía sau, khiến Changkyun rên lên vì đau đớn. Wonho mặc kệ Hyungwon hoành hành, chuyên tâm thưởng thức cổ tay và rồi những ngón tay bé xíu của Changkyun.

"Giờ thì cưng đã được anh đây chuẩn bị kỹ lưỡng rồi, vậy cưng có muốn dâng hiến cho anh trai anh không?"

Changkyun như bị thôi miên, khao khát nhìn vào ánh mắt sâu thẳm của Hyungwon. Hyungwon hạ giọng, nhẹ nhàng dẫn dụ Changkyun ngây thơ vào tròng.

"Đây chẳng phải là ảo tưởng lớn nhất của cưng sao? Trần trụi, xinh đẹp và quyến rũ, nằm rên rỉ dưới thân Shin Wonho."

Cổ họng cậu khô khốc không bật thành tiếng. Changkyun lờ đờ được Hyungwon dẫn dắt thoát khỏi vòng tay của Wonho, để cho anh tiếp tục thì thầm vào tai những ao ước cậu giấu kín trong lòng.

"Nào nào bé cưng, hãy bò về phía anh trai của anh, và cho anh ấy thấy em khao khát được chơi như một đứa dâm đãng như thế nào nhé."

Changkyun nén tiếng thút thít rồi cũng ngoan ngoãn nghe lời Hyungwon. Cậu run rẩy, cẩn thận kéo khoá quần của Wonho, rùng mình khi hắn chẳng ngần ngại mà gầm gừ khi ngón tay cậu vô tình sượt qua điểm căng phồng của hắn. Changkyun kéo quần lót của hắn xuống, để lộ toàn bộ phần đàn ông ngẩng cao đầu một cách tự hào trước mặt cậu.

Changkyun rụt rè liếm nhẹ trên đầu, càng được thôi thúc khi lưỡi dậu cảm nhận được hắn cũng đang co giật dưới sự động chạm của cậu. Cậu suýt thét lên vì bất ngờ khi bàn tay khổng lồ của Hyungwon giận dữ đánh thẳng vào cặp mông căng tròn của cậu.

"Làm cho đàng hoàng vào."

Changkyun ngậm lấy phần đầu trước khi nhấn chìm chiều dài còn lại vào trong miệng. Khoang miệng nhỏ của cậu chỉ có thể ngậm lấy một nửa kích thước đồ sộ của hắn. Wonho thúc vào miệng Changkyun khiến cậu suýt nữa nghẹn nhưng rồi cậu bé dưới thân anh cũng vẫn ngoan ngoãn liếm láp trong khả năng của mình.

"Đủ rồi." – Wonho lên tiếng sau một khoảng thời gian dài để em trai mình chỉ huy cuộc chơi. Anh sốc Changkyun lên và Hyungwon ngay lập tức thì thầm vào tai Changkyun.

"Cưỡi anh ấy đi, Changkyunie."

Changkyun mạnh dạn đẩy Wonho ngồi xuống chiếc bàn cũ kỹ, trèo lên người hắn, nắm lấy dương vật to lớn của Wonho và đặt nó ngay trước cửa mình. Cậu nén nỗi sợ hãi, từ từ ngồi xuống, ra sức mở lỗ nhỏ mà nuốt trọn lấy hắn, run rẩy bởi vòi nước của hắn đang lấp đầy cậu. Changkyun cảm thấy khó thở, hô hấp dường như nghẹn lại khi có vật trướng đẩy vào bên trong mình và cậu loay hoay chưa biết làm gì tiếp theo.

Và trước khi Changkyun kịp làm quen với chiều dài của Wonho, hai cánh mông tròn trịa bị đánh đến ửng đỏ của cậu bị Hyungwon bóp chặt và tách chúng ra.

"Bé con có bao giờ tự hỏi giới hạn của mình đến đâu chưa?"

"Không không — "

Changkyun hét toáng lên vì đau đớn khi Hyungwon thô bạo nhét dương vật dày ngang ngửa Wonho vào cửa mình vốn đã căng của cậu. Changkyun khóc lóc một cách thảm thương khi Hyungwon không thương tiếc ra vào lỗ hậu chưa một lần khai phá của mình. Cậu chỉ còn biết hoảng loạn bấu víu vào bờ vai rộng của Wonho làm điểm tựa.

"Shhh, anh ở đây." Wonho thì thầm nhẹ vào tai Changkyun, chậm rãi rải những nụ hôn từ trán, xuống đến mí mắt đẫm lệ, qua gò má ướt nước rồi đến đôi môi cắn chặt trong khi em trai Hyungwon làm tất cả mọi việc còn lại.

Giữa những tiếng rên rỉ và thở dốc, Changkyun vẫn chẳng dừng khóc. Wonho giúp Hyungwon đỡ chân Changkyun và tách rộng đùi cậu sang hai bên để hai người cùng có thể dễ dàng ra vào động chật hẹp của cậu. Hyungwon gầm lên trước khi đẩy mạnh vào trong Changkyun lần nữa và đấy là tín hiệu duy nhất Wonho cần để tạm thời rút khỏi Changkyun.

Changkyun giật nảy người lên bởi cú thúc đột ngột. Cậu cảm nhận được dòng tinh dịch ấm nóng của Hyungwon mạnh mẽ bắn bên trọng cậu như trào lên tận họng, khiến Changkyun cảm thấy choáng váng. Cậu mất đà ngã về sau, tựa vào người Hyungwon thở dốc. Changkyun mờ mịt ngước lên chạm phải cái cau mày của anh và tự nhiên cậu bật khóc vì tủi thân. Changkyun chắc chắn rằng cậu còn chẳng thích Hyungwon nhưng sao cái nhìn chán ghét của anh lại có thể tổn thương cậu nhiều đến vậy.

Hyungwon rút ra khỏi lỗ nhỏ sưng tấy của Changkyun, chẳng buồn hôn cậu, để mặc cho Wonho ôm lấy thân hình nhỏ bé, đứng dậy lau dọn và chỉnh trang lại đồng phục. Người anh trai sinh đôi của anh nhẹ nhàng đặt Changkyun vô lực nằm xuống sàn, gác một chân cậu lên vai rồi đẩy dương vật chưa thoả mãn của mình tiếp tục vào bên trong Changkyun, từng nhịp chậm rãi vào sâu tận bên trong cậu. Chẳng mấy chốc với vài trò mơn trớn đánh lạc hướng người tình bé nhỏ, Changkyun bắt đầu quằn người rên rỉ dưới động chạm của hắn.

"Nh-nhanh hơn..."

Wonho đẩy nhanh tốc độ cho đến lúc Changkyun phải hét lên bởi hắn đã chạm đến điểm G của cậu. Changkyun nhanh chóng xuất ra lần thứ ba, hoàn toàn mệt lả trong khi Wonho vẫn phải mất một lúc mới đạt đến cực khoái và xuất bên trong Changkyun. Cảm giác được lấp đầy khiến mọi thứ trước mắt Changkyun trở nên trắng xoá.

Wonho giữ nguyên tư thế cho đến khi Changkyun trở nên bình tĩnh hơn. Hắn hạ chân của cậu xuống khỏi vai, đỡ lưng Changkyun để cậu ngồi lên bắp đùi to khoẻ của hắn. Changkyun vô lực tựa vào người Wonho, tay chân rã rời không thể cử động như một búp bê sứ xinh đẹp mặc người điểu khiển.

Hyungwon trong trang phục chỉnh chu thu hết mọi chuyện vào tầm mắt. Anh quan sát một lúc rồi tiến về phía hai người. Gạt những giọt nước mắt pha lẫn mồ hôi trên gò má Changkyun, Hyungwon cảm thán.

"Thật là một bé mèo mít ướt."

Nói đoạn Hyungwon nghiêng xuống, mặt kề sát một Changkyun đang mơ màng. Anh hằn dấu răng của mình lên gò má cậu khiến Changkyun giật mình, ngơ ngác nhìn anh.

"Nhớ đừng có gây chuyện nữa. Em đã là người của chúng tôi rồi."

Hyungwon cứ như vậy xoay bước bỏ đi, để lại Changkyun oà khóc đầy tức tưởi trên vai một Wonho đang vỗ lưng nhẹ nhàng và khẽ thì thầm vài lời an ủi cậu.    

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro