39✨

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Dunk, là do Dunk làm đó hả?"

Joong nhìn vào căn phòng hỗn độn, nuốt cái ực trong cổ họng. Phía dưới sàn nhà là rải rác những mảnh thuỷ tinh lớn nhỏ, chăn gối, đồ ăn đều bị ném không thương tiếc. Dunk im lặng gục trên vai hắn. Vị này là đói đến mệt lả người rồi.

"Dunk ăn gì chưa?"

Cậu lắc đầu, miệng vẫn lười biếng không đáp. Hắn chỉ đành bảo bà Yim thuê một phòng bệnh khác, bản thân gọi cho cửa hàng cháo mà Dunk thích ăn, đặt một suất.

__

Thời điểm này bệnh viện kín chỗ, bà Yim phải đi một lúc mới thương lượng đổi sang một phòng bệnh khác cho Dunk. Một căn phòng trên tầng 10.

Bà Yim nói:

"Dunk. Dunk bình thường rất thích chạy nhảy mà. Con có thể tự lên tầng 10 đúng không nè? Xuống thôi không Joong sẽ rất mệt đó"

"Cô ơi Dunk đã ngủ rồi"

Joong lắc đầu rồi bước khỏi căn phòng 502, đi dọc hành lang để đến thang máy. Hắn kiềm lại hàng vạn câu hỏi, phải cho Dunk ăn uống trước rồi hắn mới có thể để tâm đến chuyện khác.

Suốt quãng đường Dunk cứ vuốt tóc ở gáy hắn, dù trong vô thức cũng không dừng lại. Dù hắn lo lắng là thật, nhưng thú thật hắn thấy Dunk thế này cũng đáng yêu. Đáng yêu chết mất.

Căn phòng trên tầng 10 có view nhìn ra khuôn viên của một công viên nhỏ, nơi có chiếc đài phun nước lấp loáng ánh sáng của tiền xu phía dưới đáy. Hắn gật đầu hài lòng, hướng này của bệnh viện cũng rất mát mẻ, sẽ khiến Dunk thoải mái hơn.

Đặt Dunk xuống giường, may mắn là cậu không tỉnh giấc. Lúc này hắn mới quay qua bà Yim, trầm giọng nói:

"Bây giờ cô có thể nói rõ chuyện gì xảy ra với cháu được không?"

Bà Yim hít một ngụm khí nặng nề, bà gật đầu rồi bước khỏi phòng. Đến một đoạn hành lang vắng vẻ, cả hai dừng lại. Bà Yim mở lời:

"Chuyện này... Trước hết cô muốn xin lỗi Joong vì đã không nói sớm hơn"

"Hôm đó cô muốn Dunk gặp mặt Hana - tiểu thư của nhà Waruta. Trước hôm đó, Dunk bị nhốt trong phòng để kiểm điểm bản thân, lúc cô mở cửa thằng bé vẫn không chịu nhận lỗi. Trong con tức giận..."

Bà Yim khép hờ mắt, hơi thở nặng hơn bao giờ hết. Bà rơm rớm nước mắt, bà nói tiếp:

"Cô đã kéo Dunk xuống nhà. Thằng bé không chịu, vậy nên cô và Dunk đã giằng co ở cầu thang. Rồi Dunk bị ngã, đầu chảy rất nhiều máu..."

Bà Yim không chịu nổi mà khóc nấc. Joong nhìn người mẹ trước mặt, thấy những giọt mắt cứa vào tim gan, nhưng hắn không an ủi. Hắn nói:

"Cháu biết là cô thương Dunk. Nhưng cô kể thiếu rồi thì phải"

"Cô là người cho Dunk uống thuốc ngủ? Đúng chứ"

Bà Yim mở choàng mắt, như bị nói trúng tim đen, lắp bắp phản bác.

Joong quay mặt đi chỗ khác. Hắn thở ra một hơi dài, như kiềm nén sự tức giận.

"Cháu không tin một người mẹ lại sẵn sàng đầu độc con mình. Nhưng có vẻ cháu phải tin thôi. Người thật, việc thật ngay trước mặt"

"Không. Joong. Nghe cô nói..."

"Dunk đã kể cho cháu rất nhiều. Trong những ngày bị nhốt. Dunk nói cô đã thay đổi, vì muốn cậu ấy làm theo ý mình mà bắt cậu ấy uống rất nhiều thuốc. Cháu đã nói Dunk không được uống, nhưng có vẻ Dunk rất nghe lời cô"

"Là vì cháu đúng chứ? Cô đã đe doạ Dunk?"

Joong càng nói càng gằn giọng lớn hơn. Hắn vừa giận vừa thương Dunk biết mấy. Dunk đã chịu khổ rất nhiều để bảo vệ hắn.

"Cô biết mình đã sai. Vậy nên cô đã gọi Joong về... Cô cũng không mong Joong hay Dunk tha thứ cho cô. Cô chỉ mong Dunk sẽ hạnh phúc"

"Hạnh phúc mà cháu mang lại, có nhiều đến mấy cũng không thể lấp đầy khoảng trống của một người mẹ. Dunk đã thiếu đi tình yêu của mẹ, thiếu rất nhiều. Và người bù đắp chỉ có thể là cô thôi. Cháu mong cô mạnh mẽ, đối diện với Dunk, với hiện thực, với lỗi lầm của mình"

Bà Yim gật đầu, nước mắt vẫn không ngừng rơi. Bà nắm lấy tay Joong rồi nói:

"Cô cảm ơn Joong. Joong là một chàng trai tốt. Có lẽ nếu cô mở lòng hơn với Dunk, chấp nhận lắng nghe Dunk thì cô đã được nghe Dunk kể về cháu, để cô biết Dunk đã có được một tình yêu đẹp, có được một cậu người yêu hoàn hảo."

"Cô cảm ơn Joong vì không rời bỏ Dunk, cảm ơn Joong vì yêu thương con trai của cô. Dunk là cả nguồn sống và niềm tự hào của cô nhưng cô lại không thể yêu Dunk như cách cháu đã làm. Cháu đã yêu Dunk thay cả cô trong một quãng thời gian dài."

"Joong hãy nhớ lời cô nhé. Dunk đã cười rất nhiều khi quen Joong. Điều đó cô không làm được. Vậy nên Joong hãy thay phần cô, giúp Dunk cười nhiều hơn nhé. Cô biết mình yêu Dunk nhiều cỡ nào thì trong mắt Dunk hiện tại, cô cũng chỉ là người mẹ tồi tệ."

Bà Yim gạt nước mắt, bà mỉm cười vỗ vào mu bàn tay Joong. Trước khi rời đi, bà nói:

"Có thời gian Joong hãy đến BSS một chuyến nhé. Bố của Dunk có rất nhiều điều muốn nói với cháu. Hãy bảo vệ bản thân và Dunk thật tốt"

__

Joong quay lại phòng sau khi xuống sảnh lấy phần cháo đã đặt. Dunk đã tỉnh ngủ từ lúc nào, ngồi một cục tròn ủm trên giường, không nhúc nhích.

"Dunk, dậy rồi hả?"

Joong đặt phần cháo xuống bàn cạnh đầu giường, để Dunk tuỳ ý ôm lấy cổ mình, dụi đầu mũi vào da thịt hắn khịt mấy cái.

"Archen lại bỏ đi mất tiêu luôn"

"Tao xuống sảnh lấy cháo cho mày đây. Xin lỗi nhé, vì không báo mày trước"

Joong xoa xoa tấm lưng mềm mại, như vuốt một chú mèo với bộ lông thướt tha. Dunknatachai cũng có lúc quấn người tới mức này.

"Dunk ngồi dậy ăn cháo nhé. Bao lâu rồi chưa ăn một bữa đàng hoàng rồi? Người gầy đi như cái que rồi, chẳng đẹp gì cả"

Dunk xị mặt, lập tức nhảy xuống giường, chạy vào nhà vệ sinh. Joong cũng hớt hải chạy theo, thấy Dunk đứng soi gương rồi khóc rấm rứt. Hắn hoảng hốt không biết nên làm gì, lại vuốt lưng cho Dunk bình tĩnh trở lại. Dunk mếu máo quát mình trong gương:

"Huhu DunkDunk ... không còn đẹp nữa. Xấu quá, còn quấn mấy cái vải xấu xí trên đầu nữa. Huhu...Archen sẽ bỏ đi mất. DunkDunk sẽ phải ở một mình."

Joong đáp vào đầu mình một cái bốp, hắn quên mất Dunk giờ đây chỉ suy nghĩ giống như một đứa trẻ, người lớn nói 1 là 1, nói 2 là 2, không có khái niệm về lời bóng gió. Cũng là gió, mà là lời nói gió bay.

"Tao đùa, tao đùa. Mày đẹp nhất rồi nhé. Tao sẽ ở đây đến khi mày đuổi thì thôi"

Joong lau khuôn mặt tèm lem nước mắt của cậu, sau đó là một màn móc nghéo, hẹn thề ngốn 15 phút. Joong đã không nhớ hắn phải nói "Xin thề" bao nhiêu lần, nhưng thôi, Dunk vui là được.

"Bây giờ Dunk ngồi ăn cháo nhé, tao xuống lấy vali rồi sẽ lên ngay"

Dunk lắc đầu không chịu, vạt áo của hắn từ khi nào đã bị giữ chặt lại.

Joong Archen đầu hàng rằng Dunk sẽ dính lấy hắn 24/7. Điều này hắn vẫn chưa quen, chứ hỏi thích hay không, xin trả lời khoái chớt mẹ.

"Vậy Dunk ăn xong tao với Dunk cùng xuống lấy"

Lúc này Dunk mới ngoan ngoãn ăn tiếp, nhưng phải là Joong đút cho mới chịu ăn.

"Joong tại sao lại gọi Dunk là mày? Như thế là chửi bậy"

Dunk mồm lùng bùng cháo, nói với Joong đang chăm chỉ thổi cháo.

"Hả?"

Joong nghe như vừa có tảng đá đập vào đầu, trong tích tắc cũng phải tự nhủ mình phải chấp nhận mọi định lí của Dunk. Hắn nhỏ giọng xin lỗi:

"Dạ rồi. Dunk cho Joong xin lỗi, vậy Dunk muốn gọi là gì?"

"Gọi Dunk, xưng Joong. Nghe dễ thương quá. Như hai con cún nhỏ vậy á"

Joong cười khổ, kể cả Dunk ngày trước hay bây giờ, hắn vẫn được mặc định giống một con cún ngô nghê. Chỉ khác là ngày trước hắn là cún bự, giờ thành cún nhỏ rồi. Thôi được, cún này chỉ quấn mỗi mình Natachai.

"Được, chiều Dunk tất"

__

Dunk ăn xong thì lon ton cùng Joong xuống tầng 1, lấy vali bà Yim gửi ở quầy lễ tân. Tiện thể cho Dunk dạo quanh khuôn viên bệnh viện. Kết quả là Natachai có cho mình một thùng chiến lợi phẩm toàn kẹo là kẹo.

"Dunk. Joong mua nhiều thế này nhưng mỗi một ngày chỉ được ăn 5 viên thôi, nghe chưa"

"Dạ nghe òi"

Dunk ôm khư khư thùng kẹo trong lòng, trở lại phòng bệnh đặt nó trên ghế sofa đối diện giường. Joong để ra chỗ khác cậu cũng không chịu. Dunk nói để đó mỗi khi ngủ dậy đều có thể nhìn thấy, không cho ai cướp mất. Joong đành bất lực để vào chỗ cũ.

Hắn ngồi sắp xếp quần áo trong vali, định bụng sẽ thay một bộ quần áo thoải mái hơn. Nhưng đối với đứa trẻ Natachai ngây thơ lại nghĩ hắn được mua đồ mới, nằng nặc đòi hắn cho thay quần áo mới.

"Dunk, ngoan, không quấy nữa"

"Không chịu đâu, Joong phải cho Dunk thay quần áo mới"

"Huhu Joong hoá ra thay lòng đổi dạ thành yêu quái rồi. Không còn yêu thương Dunk nữa"

"Được rồi, tao... à không Joong chịu thua em rồi. Muốn mặc gì thì em chọn đi"

Dunk rất nhanh đã tìm thấy bộ đồ ưng ý, chạy tót vào nhà vệ sinh thay ngay. Kết quả là cả buổi hôm ấy Dunk Natachai mặc cái áo hoodie đen của Archen chạy quanh bệnh viện.

__

Thích ngọt có ngọt. Yên bình trước ngày bão tới 🫰🏻

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro