Hết

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

------oOo------

Chương 71: Anh không muốn làm à

Nguồn: EbookTruyen.VN

Tôi tiến đến cạnh cửa, làm thế nào cũng không nghe thấy động tĩnh

bên ngoài, nóng ruột tới độ vò đầu bứt tai.

Lúc này Dịch Đại Tráng lại đi tới từ sau lưng, vỗ nhè nhẹ lên vai tôi,

ra hiệu cho tôi tránh ra.

Nó ngồi xổm người xuống, nhét điện thoại di động siêu mỏng của

mình qua khe dưới cánh cửa, sau đó đứng lên, đưa một cái tai nghe

không dây cho tôi.

Vừa mới đeo tai nghe lên, đủ mọi loại âm thanh trong phòng xử án

tức khắc đã vang lên rõ ràng, đến ngay cả tiếng ho của ai đó không

rõ là bồi thẩm đoàn hay khu vực dự thính đằng xa, cũng nghe thấy

rõ rành rành.

"... Anh có thể nói cho mọi người biết, sau khi nhìn thấy tên cướp,

gã đã nói gì với anh không?" Tôi nhận ra đây là giọng của cán bộ

kiểm sát.

Sau một khoảng lặng ngắn ngủi, Thịnh Mân Âu mở miệng.

"Tôi xách theo tiền chuộc đến địa điểm bọn cướp chỉ định, gặp tên

cướp Phùng Kim ở đó, khi nhìn thấy tôi câu đầu tiên gã nói là: Tiêu

Mông thường nhắc tới mày, mày thật sự rất lợi hại. Đây là nguyên

văn câu nói của gã."

"Sau đó anh đã nói gì?"

"Tôi nhận ra chuyện này có thể liên quan tới Tiêu Mông, hỏi gã có

phải là Tiêu Mông sai khiến bọn chúng làm ra tất cả những việc này

không, gã không phủ nhận."

"Được rồi, cảm ơn anh. Thưa thẩm phán, tôi đã không còn gì muốn

hỏi."

Tiếp đó, thẩm phán tuyên bố luật sư của bị cáo tiến hành đặt câu hỏi

chéo.

Sách lược hiện tại của Trần Thuận Lai là phải nhổ Tiêu Mông ra khỏi

vụ bắt cóc. Tiêu Mông chỉ sai bọn Răng Vàng lấy chứng cứ bất lợi

đối với Mỹ Đằng từ chỗ Dịch Đại Tráng, mà không hề sai khiến hai

tên đó bắt cóc bất cứ ai, càng không hề hay biết gì về chuyện bắt

cóc. Vì vậy, tất cả những người làm chứng hoặc chứng cứ nào trực

tiếp chỉ điểm Tiêu Mông có tham dự vào vụ bắt cóc, đều sẽ bị Trần

Thuận Lai đặt ra nghi vấn.

Tôi nghe thấy tiếng bước chân, sau đó là giọng của Trần Thuận Lai:

"Cậu cũng không hề tận mắt nhìn thấy anh Tiêu Mông ở hiện

trường."

"Tên cướp cũng không hề nói là anh Tiêu Mông đã lên kế hoạch vụ

bắt cóc này."

"Nhưng khi cậu hỏi gã, có phải là Tiêu Mông đã lên kế hoạch tất cả

những việc này không, gã không phủ nhận."

"Cũng không thừa nhận."

"Cậu cho rằng tại sao tên cướp sẽ nói ra câu nói đó?" Trần Thuận

Lai đột nhiên hạ thấp giọng hỏi, "Tiêu Mông thường nhắc tới mày,

mày thật sự rất lợi hại."

Không hiểu sao, câu nói đầu tiên vừa ra khỏi miệng ông ta, tôi đã

cảm thấy ông ta đang đào một cái bẫy. Mà câu hỏi tiếp đó cũng đã

xác nhận suy đoán của tôi, ông ta thực sự đã đào một cái hố to chờ

Thịnh Mân Âu nhảy vào đó.

"Tôi không biết. Nhưng tôi đoán là vì Tiêu Mông thực sự thường

nhắc tới tôi với bọn cướp, anh ta lúc nào cũng rất để ý tới sự tồn tại

của tôi."

Trần Thuận Lai tăng nhanh tốc độ nói, tựa như đã tìm được chỗ đột

phá quan trọng: "Anh Tiêu Mông để ý tới cậu như vậy, liệu có phải là

vì hai người đều đã từng là ứng cử viên mạnh cho vị trí người kế

nghiệp cho ngài Tiêu Tùy Quang không? Giữa hai người tồn tại

quan hệ cạnh tranh, đối lập, đúng không?"

Thịnh Mân Âu vẫn chưa trả lời ngay, mà chỉ nói: "Anh đang ám chỉ

với bồi thẩm đoàn rằng lời làm chứng của tôi chứa thành kiến."

"Xin hãy trả lời câu hỏi của tôi, hiện giờ cậu chỉ là một nhân chứng."

Lòng bàn tay tôi đã hơi đổ mồ hôi, nhưng rồi tôi cũng lại cảm thấy

Thịnh Mân Âu hẳn sẽ không rớt xuống bẫy dễ dàng như vậy.

"Đúng là anh ta có coi tôi thành đối thủ cạnh tranh, nhưng đó đã là

chuyện của quá khứ, sau khi chia tay với cô Tiêu, tôi đã nghỉ việc ở

Mỹ Đằng, không hề có năng lực cạnh tranh nữa. Đã vậy, hai tháng

trước, ngài Tiêu đã thông qua tôi lập di chúc, phân chia tài sản dưới

danh nghĩa của ngài ấy, Tiêu Mông cũng biết chuyện này, nếu như

anh ta cho rằng tôi vẫn còn ôm thành kiến với anh ta, sao có thể

đồng ý để ngài Tiêu cho tôi làm luật sư đại diện, toàn quyền xử lý

việc lập di chúc?" Giọng Thịnh Mân Âu nói còn ân ẩn cả vẻ bực bội,

giống như một người bình thường bị hiểu lầm, "Đương nhiên, sau

chuyện này, bản di chúc đó đã bị hủy, tôi cũng nhận được sự đồng ý

của ngài Tiêu, nếu như cần thiết, có thể công khai chuyện di chúc

trong phiên tòa."

Nếu như cần thiết... Nói chính xác là thực ra hắn cũng không biết

liệu mình có cần thiết dùng tới thông tin này hay không, mà hắn vẫn

lựa chọn phòng ngừa chu đáo, đồng thời cũng đã thật sự dùng đến.

Giống như thể mỗi một bước phát triển, mỗi một nhánh rẽ trong

chuyện này đều nằm trong dự liệu của hắn, phản ứng của tất cả mọi

người đều rành rọt trong đầu hắn.

Bày mưu tính kế, quyết thắng thiên lý. Không cần thấy tận mắt, chỉ

dựa vào tính toán đã có thể nắm toàn bộ cục diện trong tay, có lẽ

chính là để nói về người như Thịnh Mân Âu.

Hơn nữa... tuy không nhìn thấy vẻ mặt của hắn, nhưng tôi vững tin,

hắn có khả năng điều khiển mỗi một tế bào, mỗi một sợi tóc trên

người mình, làm cho mọi người tin tưởng rằng hắn là một con người

chính trực đáng tin cậy.

Trần Thuận Lai muốn lợi dụng quan hệ canh tranh trong quá khứ

giữa Thịnh Mân Âu và Tiêu Mông để ám chỉ với bồi thẩm đoàn rằng

lời làm chứng của Thịnh Mân Âu không đáng tin, nhưng không ngờ

lại kéo sang chuyện di chúc, gián tiếp chứng thực thái độ công bằng

công chính rạch ròi công tư của Thịnh Mân Âu đối với Tiêu Mông.

Nhìn như thể Trần Thuận Lai đào một cái hố to chờ Thịnh Mân Âu

nhảy xuống, nhưng thật ra lại là Thịnh Mân Âu lợi dụng cái hố to

này, đạp cho Trần Thuận Lai ngã xuống đáy hố.

Trần Thuận Lai nhận ra mình đã trúng đòn của Thịnh Mân Âu, mãi

vẫn không hề lên tiếng, chính tôi cũng có thể tưởng tượng ra được

vào lúc này sắc mặt ông ta đang khó coi tới mức nào.

"Tôi đã không còn gì muốn hỏi."

Ông ta vừa ngừng nói, Dịch Đại Tráng đã vội vàng rút điện thoại di

động trở về. Tôi nhét tai nghe vào tay nó, sau đó ngồi trở về trên

băng ghế như không có chuyện gì xảy ra.

Gần như chỉ một giây sau, cánh cửa phòng chờ bị đẩy ra, Thịnh

Mân Âu trở về với tôi.

"Chào đón anh trở về." Tôi ngửa mặt lên cười với hắn, "Chúc mừng

anh đã thành công vẫy đuôi đánh ngất cá mập trắng to."

Thịnh Mân Âu đặt bàn tay lên đầu tôi, vò mạnh lấy tóc tôi.

"Không ai nói cho em biết, người làm chứng không được dự thính

phiên tòa à?"

Hắn ngồi xuống bên cạnh tôi, vắt đôi chân dài, hai tay khoanh trước

ngực, một lần nữa nhìn chằm chằm vào cánh cửa gỗ mới vừa khép

lại.

Tôi ôm đầu, sửa sang lại mái tóc rối bù, miệng nhỏ giọng thầm thì:

"Là ý của Dịch Đại Tráng, không liên quan tới em."

Thịnh Mân Âu liếc mắt nhìn Dịch Đại Tráng ngồi chếch phía sau, tôi

chỉ nghe thấy một tiếng ho khẽ khá là mất tự nhiên từ phía sau, rồi

Thịnh Mân Âu quay đầu lại.

"Tiếp theo luật sư bên bị cáo sẽ cho gọi nhân chứng đồng phạm lên

tòa, lời làm chứng của gã cực kỳ bất lợi cho Tiêu Mông, là nhân

chứng trí mạng nhất, nhưng cũng dễ dàng buộc tội nhất."

"Tại sao?"

"Bởi vì gã vừa là nhân chứng, vừa là đồng phạm. Tuy gã đã làm

thỏa thuận nhận tội, không cần phải đứng ở vị trí bị cáo để nhận xét

xử, mà nhân loại vốn mang theo tính xấu thâm căn cố đế từ khi sinh

ra. Một người bỉ ổi sẽ không vì được miễn giảm hình phạt rồi đột

nhiên trở nên cao thượng, gã sẽ chỉ đẩy hết lỗi lầm sang người

khác."

"Gã sẽ nói dối trên tòa?"

Thịnh Mân Âu nhìn về phía tôi: "Là Trần Thuận Lai nhất định sẽ làm

gã nói dối trên tòa, như vậy thì ông ta có thể chứng minh với bồi

thẩm đoàn rằng, đối phương không phải một nhân chứng thành thật

đáng tin."

Hắn đã đoán đúng, đối với chuyện đã từng lên kế hoạch đột nhập

trộm cắp trong quá khứ, Răng Vàng đã nói dối, chỉ nói mình là tòng

phạm. Đó đã là chuyện từ rất nhiều năm về trước, đồng thời còn xảy

ra ở một thành phố khác, Răng Vàng cho rằng nói bậy bạ vài điều

sẽ không thành vấn đề, thế nhưng Trần Thuận Lai lại tóm lấy điểm

này để vạch trần gã.

Khoảnh khắc đó, trong lòng bồi thẩm đoàn, lời khai làm chứng của

gã đã trở thành không đáng tin.

Cho nên cán bộ kiểm sát đã rất nóng giận, sau khi phiên tòa kết

thúc, anh ta gọi một mình Thịnh Mân Âu vào phòng thảo luận, không

ai biết bọn họ đã nói gì.

Trên đường trở về, Ngô Y vừa lái xe vừa thảo luận về phiên tòa

ngày hôm nay, có vẻ vẫn chưa hết thòm thèm.

"Quá đặc sắc, bậc cây đa cây đề đúng là cây đa cây đề thật, tiết tấu

đặt câu hỏi thành thạo điêu luyện, ngoại trừ hơi sơ suất lúc hỏi thầy

ra thì những nơi khác đều chặt chẽ không một kẽ hở."

Tôi hơi ghen tị vì cậu ta có thể quang minh chính đại nghe phiên tòa,

liền hỏi: "Giờ tôi đề cập tới chuyện bồi thường dân sự có còn kịp

không? Chỉ cần trở thành đương sự trong vụ án là có thể ra tòa

tham gia tố tụng đúng không?"

"Đúng, căn cứ theo quy định pháp luật, chỉ cần tội phạm xâm phạm

thân thể và quyền tài sản của anh, anh sẽ có quyền tham gia tranh

tụng với tư cách là nguyên đơn trong tố tụng dân sự. Như vậy thì

anh vừa là người bị hại, cũng vừa là đương sự, có thể được hưởng

quyền có mặt trong phiên tòa, quyền đặt câu hỏi, quyền biện hộ,

thậm chí là cả quyền kháng án. Vụ án La Tranh Vân trước kia, anh

với Mạc Thu cũng lên tòa như vậy."

Tôi dựa lưng vào ghế: "Vậy thì tôi phải khởi kiện dân sự, gã đảo nhà

tôi loạn như vậy, còn hại tôi trúng một phát súng, để cho gã đền

tôi..." Tôi nghĩ, rồi đọc ra một con số.

Ngô Y huýt sáo: "Được, được lắm."

Toàn bộ tiền thuốc men của tôi đều do Tiêu Tùy Quang chi trả, sau

khi xuất viện, ông ta còn cho người đến nói về vấn đề tiền bồi

thường, đồng thời hi vọng tôi có thể đưa ra đơn xin giảm nhẹ hình

phạt, tha thứ cho hành động không đúng của Tiêu Mông trong sự

việc này.

Cho dù tiền bồi thường có hấp dẫn hơn đi nữa, mà tôi vẫn cố hết

sức để thằng oắt con Tiêu Mông kia phải ngồi tù, sao có thể đồng ý.

Đương nhiên, dưới sự uy hiếp của tôi, Dịch Đại Tráng cũng đã

không đồng ý.

Có điều giờ lại khác, hiện giờ tôi đang đưa ra yêu cầu hợp lý, tranh

thủ khoản bồi thường mình nên được nhận, tiện thể còn được xem

một tràng kịch hay miễn phí, tội gì không xem?

Tôi lập tức gửi tin nhắn cho Dịch Đại Tráng, bảo nó đâm đơn kiện

với tôi, nó vừa biết có thể quang minh chính đại dự thính phiên tòa

đã đồng ý không hề chần chừ.

Về đến nhà, Thịnh Mân Âu đi vào phòng trước, tôi đang đổi giày đã

nghe thấy một tiếng mèo kêu, ngước mắt lên liền thấy con mèo

không một mảnh vải trên người chạy ra từ trong phòng ngủ chạy

đến trước mặt Thịnh Mân Âu, gác chân lên người hắn, kêu vội vàng

tiếng này to hơn tiếng trước.

"Mày lại lén chạy lên ngủ trên giường đúng không?" Tôi đi qua tóm

được gáy nó, nhốt nó về trong lồng.

Nhằm chữa trị nấm mèo trên người mèo con tốt hơn, tôi mua cho nó

một cái lồng, ban ngày thả nó dưới ánh mặt trời tắm nắng sát trùng,

tối mặt trời lặn lại thả nó ra cho tự do hoạt động. Mà con mèo con

này rất thông minh, ỷ vào mình là chất lỏng, động tí là lại trốn ngục,

rõ ràng ngủ ở trong lồng cũng chẳng khác gì, lại cứ muốn chạy lên

giường ngủ, còn cố tình chọn ngủ bên phần giường của Thịnh Mân

Âu.

"Em đi thay ga giường." Tôi thở dài đi về phía phòng ngủ.

Đi ngang qua căn phòng bí mật khóa chặt kia, tôi dừng lại, sờ lên

khóa điện tử bên trên rồi hỏi Thịnh Mân Âu: "Anh, mật khẩu mới là

bao nhiêu?"

Thịnh Mân Âu đang dùng máy pha cà phê, nghe thấy vậy cũng

không quay đầu lại, mà đưa lưng về phía tôi nói: "Để làm gì?"

Hắn như thể đã sớm biết tôi muốn hỏi gì, thậm chí còn không cần

nhìn xác nhận.

"Dọn dẹp đồ bên trong, để ra được một căn phòng, có thể dùng vào

việc khác."

"Việc gì?"

Hương cà phê tràn ngập trong phòng, hắn xoay người lại, tay nắm

một cái muỗng nhỏ màu bạc, không ngừng khuấy chầm chậm trong

cốc sứ trắng.

"Như là... phòng luyện boxing chẳng hạn?" Tôi vắt óc nghĩ, "Phòng

khách nhiều đồ đạc, luyện quyền anh không tiện, có phòng luyện

riêng, tay chân cũng sẽ được thoải mái hơn. Anh, anh thấy thế

nào?"

Hắn lấy cái muỗng ra khỏi cốc cà phê đen đặc, đặt lên đĩa, sau đó

một tay nâng tách cà phê, một tay lấy điện thoại ra xem.

"Thứ bảy tuần này anh nghỉ."

Tôi chờ đợi câu sau của hắn.

Hắn nhấp một ngụm cà phê, nhét điện thoại về lại túi, ngước mắt lên

nhìn về phía tôi.

"Đến lúc đó anh sẽ mở cửa, dọn dẹp sạch sẽ đồ bên trong ra, sau

đó em thích dùng thế nào thì dùng."

Lần trước đánh bậy đánh bạ đi vào căn phòng này, trông thấy nội

tâm đè nén mà ngột ngạt của hắn chỉ là một bất ngờ. Ngay trong

nhà mình mà còn phải cài mật khẩu, có thể thấy rõ, đối với hắn, gian

phòng ấy là nơi chính hắn cũng không thể tùy ý tiến vào. Nơi đó

giam giữ bí mật của hắn, sự kiêu ngạo của hắn không cho phép tôi

đi vào bên trong một lần nữa, dù rằng tôi đã biết hết bên trong chứa

những gì.

"Được." Tôi lùi lại một bước, cũng không có ý nhất định phải cùng

hắn tay trong tay dọn dẹp căn phòng kia.

Buổi tối đi ngủ, tôi nằm trên giường sạch sẽ, chóp mũi ngập đầy

hương thơm ngào nhạt dịu nhẹ của ga giường mới thay.

Nhìn lên trần nhà tối om, tôi lại không ngủ được, mà cơn khó ngủ

này đã kéo dài vài đêm rồi.

Nghĩ đến cái hôn thân mật bên trong phòng chờ, tôi trở mình, nhìn

chăm chú vào đường viền góc nghiêng mơ hồ của Thịnh Mân Âu,

duỗi ngón tay từ xa vuốt ve hai gò má, cổ, lồng ngực, sau đó lại êm

ái ấn xuống, xuống đến thắt lưng hắn.

Ngón tay liên tục điểm lên người hắn, như thể coi thân thể hắn

thành một cây đàn dương cầm thượng hạng.

Tôi rướn sát lại gần tai hắn, thổi một hơi vào trong ống tai: "Anh..."

Hắn giật giật, nghiêng đầu đi, đồng thời tóm lấy bàn tay đang giở trò

của tôi.

"Ngủ." Giọng nói hơi khàn khàn của hắn phát ra từ bóng tối.

Tôi cười khẽ, hơi lùi ra, rút tay về.

"Em không ngủ được."

Chưa chờ cho Thịnh Mân Âu kịp nói gì, tôi đã vươn mình dậy, ngồi

vào trên người hắn. Hắn lập tức mở mắt ra, dưới tia sáng nhàn nhạt

lọt từ ngoài cửa sổ vào, lạnh nhạt nhìn tôi.

Chống hai tay xuống hai bên người hắn, tôi chậm rãi cúi người

xuống, thành tâm hỏi: "Anh, anh không muốn làm à?"

Hắn đỡ lấy eo tôi, không hề trả lời.

Tôi hôn lên cằm hắn, cọ cọ gò má hắn, nhịp thở dần gấp gáp lên.

Tôi bắt hắn sờ lên vết thương do đạn bắn bên trái bụng tôi, nhỏ

giọng nói: "Vảy cũng rụng hết rồi, sẽ không sao đâu."

Mãi mà hắn vẫn không có động tĩnh gì, chỉ dùng ngón tay vuốt ve

lên phần da non nhạy cảm này mà không hề có động tác nào khác.

Tôi nghĩ rằng hắn vẫn muốn nhịn, liền dùng giọng nói run lên nhè

nhẹ, dùng hết lời ngon tiếng ngọt dụ hắn.

"Anh à, anh là tốt nhất..." Cả người tôi đều cọ loạn lên người hắn,

"Anh giúp em đi mà."

"Nhịn nữa là em chết mất, anh nỡ lòng để cho em chết sao?"

"Em chết rồi anh đi đâu tìm được em trai đáng yêu như thế nữa

đây?"

"Anh à, anh trai tốt của em..."

Chắc là đã thật sự bị tôi làm cho quá phiền, Thịnh Mân Âu nâng tay

dùng sức đẩy tôi xuống giường, sau đó tư thế hai chúng tôi trao đổi,

đến lượt tôi nằm, hắn ngồi.

"Giúp em cũng được." Hắn duỗi ngón tay cái vào miệng tôi, tách hai

hàm răng ra, ung dung thong thả nói, "Nhưng em không được làm

ồn đến hàng xóm."

Hàng xóm cái quần, cả một tầng này chỉ có mỗi căn hộ này, cách âm

giữa hai tầng còn tốt tới mức bật nhạc Rock&Roll cũng sẽ chẳng có

ai trách cứ, không làm ồn hàng xóm cái gì không biết, hắn chỉ đang

nghĩ tới mấy ý đồ xấu thôi.

"Ừm..." Tôi vội vội vàng vàng gật đầu, hàm hồ đáp lời hắn.

Cả quá trình sau đó tôi đều che miệng, mặc cho khóc lóc nức nở,

nước miếng chảy ra khỏi kẽ tay, cũng đều không để cho mình làm

ồn tới vị hàng xóm quái quỷ ở đâu đó không biết.

Phiên tòa sau đó, bởi vì thêm đơn kiện, nên tôi và Dịch Đại Tráng

được dự thính toàn bộ quá trình với tư cách đương sự.

Tuy Thịnh Mân Âu chưa bao giờ nhắc tới, mà từ những dấu vết

khác, tôi đã đoán được cán bộ kiểm sát trẻ tuổi kia chắc đã tìm kiếm

một vài ý kiến từ hắn đối với sách lược lên tòa. Dù sao thì từ cuộc

nói chuyện trước đó, không khó nhìn ra cán bộ kiểm sát khá là

thưởng thức Thịnh Mân Âu, bọn họ thậm chí còn là bạn học cùng

trường.

Phiên tòa chậm rãi rơi vào cục diện bế tắc, trở nên vừa dài dòng

vừa rắc rối, Trần Thuận Lai cắn chết rằng Tiêu Mông không hề tới

căn nhà gỗ đó, không biết lũ Răng Vàng bắt cóc tôi và Dịch Đại

Tráng, mà cán bộ kiểm sát lại tin tưởng Tiêu Mông có tham dự vào

đó, là một đồng phạm trong vụ bắt cóc.

Bên phía Tiêu Mông có một nhân chứng quan trọng, là bạn gái Tiêu

Mông, cô ta đã làm chứng rằng ngày tôi bị bắt cóc, Tiêu Mông đã ở

cùng cô ta, cả đêm đều không hề rời đi.

Ở phiên tòa đầu tiên, cán bộ kiểm sát tiến hành đặt câu hỏi chéo

cho cô ta, bạn gái Tiêu Mông luôn cam đoan chuyện Tiêu Mông ở

cạnh cô ta, cô ta là nhân chứng quan trọng chứng minh Tiêu Mông

không có mặt ở hiện trường vụ án. Đối mặt với những câu hỏi liên

miên từ cán bộ kiểm sát, cô ta cũng thể hiện rằng mình không hổ

thẹn với lương tâm.

Cán bộ kiểm sát không thể làm gì được với cô ta, thế nhưng ở phiên

tòa thứ hai, anh ta đã lấy ra một bản photocopy bệnh án, chứng

thực đối phương mắc chứng rối loạn lo âu nghiêm trọng, ngày nào

cũng phải cần dùng đến thuốc ngủ mới có thể đi vào giấc ngủ.

Anh ta lại mời một nhân chứng chuyên môn tới, đặt câu hỏi cho đối

phương rằng sau khi uống thuốc ngủ, rơi vào giấc ngủ sâu, liệu có

khả năng không phát hiện được người bên cạnh rời đi hai ba tiếng

hay không.

Nhân chứng chuyên môn dùng sự chuyên nghiệp của mình cho biết

rằng chuyện này rất có khả năng.

Tiếp đó, ở phiên tòa thứ ba, cán bộ kiểm sát cuối cùng cũng trích

xuất được hình ảnh Tiêu Mông đã lái xe ra ngoài giữa đêm vào đêm

tôi bị bắt cóc, từ camera giám sát ở một cây xăng gần nhà gã.

Tuy chất lượng hình ảnh rất mờ, nhưng xe của Tiêu Mông lại thực

sự rất dễ nhận ra. Tuy Trần Thuận Lai vẫn có thể nhắm vào mức độ

không chắc chắn trong lời của nhân chứng để tăng cường mức độ

đáng tin cậy trong lời khai của bạn gái Tiêu Mông, chứng minh rằng

đối phương không ngủ say tới mức không thể nhận rõ người bên gối

có rời khỏi đó hay không, thế nhưng mọi người đều biết, vừa có

hình ảnh từ camera giám sát một cái, chuyện thuốc ngủ có thể khiến

cho một người mất đi ý thức hoàn toàn hay không đã không còn

quan trọng nữa. ngay từ đầu Tiêu Mông đã nói dối, bồi thẩm đoàn

sẽ không tin tưởng gã hay bạn gái gã nữa.

Tiêu Mông bị nhận định là thủ phạm chính, tòa án phán quyết có tội,

hình phạt hai mươi năm. Tôi và Dịch Đại Tráng cũng nhận được

khoản bồi thường xứng đáng, con số cũng không nhỏ.

Tuyên án xong xuôi, lúc thẩm phán tuyên bố kết thúc phiên toà, cán

bộ kiểm sát mặt mày hớn hở, đứng dậy bắt tay tôi và Dịch Đại

Tráng, tạo thành đối lập rõ rệt với phe kia đang mây đen giăng kín.

"Vất vả rồi vất vả rồi, tất cả mọi người đều vất vả rồi."

Tiêu Mông trực tiếp bị áp giải đi, dọc đường còn vẫn đang kêu oan.

Trần Thuận Lai mặt tối sầm đi ra khỏi phòng xử án một mình, đối

mặt với súng ngắn pháo dài của truyền thông còn không rặn ra nổi

một nụ cười giả tạo.

Ông ta thất bại, còn bại trước một cán bộ kiểm sát trẻ tuổi mới bước

vào đời, đây không chỉ là Waterloo trong con đường sự nghiệp của

ông ta, mà còn là nỗi nhục nhã ê chề trong cả cuộc đời.

Đi ra khỏi phòng xử án, tôi thấy Thịnh Mân Âu đã ra khỏi phòng chờ,

đang đút hai tay vào túi, lẳng lặng nhìn thẳng vào bóng lưng chật vật

của Trần Thuận Lai được trợ lý che chắn cho đi xa.

Lần đầu tiên trông thấy, ông ta vẫn còn đang hăng hái, sống lưng

thẳng tắp, chỉ sau mấy phiên tòa, người trông đã già cả đi không ít.

"Anh Thịnh, cảm ơn anh," Cán bộ kiểm sát đi theo dòng người ra

khỏi phòng xử án, thấy Thịnh Mân Âu liền duỗi tay về phía hắn.

Anh ta cũng không nói rõ cảm ơn chuyện gì, mọi người cũng chỉ

nghĩ rằng anh ta muốn ám chỉ chuyện Thịnh Mân Âu hỗ trợ làm

chứng định tội Tiêu Mông.

Thịnh Mân Âu nhìn anh ta, mỉm cười, duỗi tay tới bắt tay đối

phương: "Không cần khách sáo."

Trên đường đi tới bãi đậu xe, tôi thực sự tò mò, nhân lúc Ngô Y và

Dịch Đại Tráng đang nói chuyện không chú ý, bèn tiến tới bên cạnh

Thịnh Mân Âu, hỏi hắn sao lại nghĩ tới trích xuất camera giám sát

của cây xăng.

Thịnh Mân Âu liếc mắt nhìn tôi, không phủ nhận đó là ý kiến của

hắn.

"Từ nhà của Tiêu Mông đến căn nhà gỗ trên núi phải lái xe hơn trăm

cây, anh bảo cán bộ kiểm sát kiểm tra lại lượng xăng trên xe Tiêu

Mông, phát hiện còn lại hơn nửa bình xăng."

Tôi bừng tỉnh: "Cho nên có xác suất rất lớn là gã đã đổ xăng rồi mới

lên đường."

"Cược một phen, không ngờ lại cược thắng." Thịnh Mân Âu nói

nghe rất nhẹ nhàng, hiếm thấy khiêm tốn được một lần.

Bên trong hồ cá mập vĩnh viễn sẽ không thiếu những con cá mập

dầy dặn kinh nghiệm, nhưng bọn họ sẽ luôn già đi, quên mất cảnh

giác, tự phụ vì không ai địch nổi mình, cuối cùng bị lớp người sau

hung mãnh cắn xé nuốt sạch.

------oOo------

Chương 72: Thư

Nguồn: EbookTruyen.VN

Xa cách hai tháng, thời khắc chuyển giao sang năm mới đến gần,

cuối cùng tôi cũng được trở về với cương vị công tác thân yêu của

mình.

Quãng thời gian tôi không tới tiệm cầm đồ, luôn là Ngụy Sư thay ca

của tôi, phối hợp với Thẩm Tiểu Thạch ăn ý không một kẽ hở, hiệu

suất công việc không chỉ không giảm mà còn tăng lên, thậm chí còn

lật ngược tình thế ở tháng cuối cùng, vượt qua doanh thu cuối năm

của một cửa tiệm khác.

"Anh Phong ơi, anh mà còn không về nữa, giang sơn này sẽ khó mà

giữ được mất thôi!" Liễu Duyệt làm quá lao tới bên cạnh tôi, nhếch

lan hoa chỉ trỏ vào Thẩm Tiểu Thạch, "Cái thứ ăn cây táo rào cây

sung này đã quên sạch những dạy dỗ chỉ bảo của anh trước đây,

dựa dẫm chủ mới rồi!"

Tâm trạng của Ngụy Sư cũng đang tốt, cũng nói đùa lên cũng với

con bé, nghe thấy vậy thì duỗi cánh tay dài ra, ôm Thẩm Tiểu Thạch

tới bên người.

"Muộn rồi, Tiểu Thạch đã là người của anh rồi, mày chấp nhận số

mệnh đi, đầu hàng anh tha cho khỏi chết."

Mặt Thẩm Tiểu Thạch lập tức đỏ ửng lên, người giãy ra: "Người...

người của anh cái gì, anh nói bậy nói bạ gì đấy? Em, em trong sạch,

anh Phong đi đâu em đi theo đó!"

Liễu Duyệt vỗ tay, đúng kiểu xem trò vui không ngại lớn chuyện.

"Đánh nhau đi đánh nhau đi!"

Tôi chọc ngón tay lên gáy con bé, chọc cho nó phải ngửa cả mặt ra

sau, bình luận một câu: "Em mà đặt vào trước đây thì chính là họa

quốc..."

Hai mắt Liễu Duyệt sáng rỡ: "yêu cơ?"

"... thái giám."

Liễu Duyệt trợn ngược hai mắt, bực bội trở về chỗ làm việc của

mình.

"Một đám đàn ông thối tha, không biết thưởng thức vẻ đẹp của tôi."

Năm hết Tết đến, cần phải kiểm kê cuối năm. Liễu Duyệt và Thẩm

Tiểu Thạch tọa trấn đằng trước, tôi và Ngụy Sư đi vào kho kiểm kê

hàng hóa.

May mà đợt trước đã dọn một lần, thứ gì nên vứt nên bán đều đã xử

lý xong, lần này công việc kiểm kê cũng không nặng nề.

Tôi và Ngụy Sư chia nhau mỗi người dọn một khu, mỗi người đi về

một hướng, cũng không để ý đến tình hình của đối phương. Dọn

đến mấy tầng bên dưới, tôi dứt khoát ngồi luôn xuống đất, đặt sổ

sách lên đầu gối cho tiện tính toán.

Ngay đúng lúc này, tôi lại nghe thấy tiếng nói chuyện xì xào từ giá

hàng ở một đầu khác cách đó không xa.

"Sao mày lại vào đây?" Ngụy Sư khó hiểu nói.

"Anh Phong đâu?" Giọng của Thẩm Tiểu Thạch hơi trầm, có vẻ đang

không vui lắm.

Tôi lập tức dừng động tác trên tay lại, nghiêng tai cẩn thận lắng

nghe.

"Mới vừa nãy vẫn còn đang ở đây, chắc là đi vệ sinh rồi."

"Thế thì vừa khéo..." Thẩm Tiểu Thạch nói, đột nhiên có tiếng va

chạm "choang" vang lên một cái, tiếp đó là tiếng Ngụy Sư kêu rên,

tôi giật mình, lén lút ngó qua, hình như là Thẩm Tiểu Thạch đã đẩy

Ngụy Sư vào giá hàng.

Thẩm Tiểu Thạch chiều cao không đủ, khí thế thì rất đủ, hai tay

chống hai bên người Ngụy Sư, cắn răng nghiến lợi nói: "Anh vẫn

còn liên hệ với gã rác rưởi kia đúng không?"

Chuyện ra sao đây?

Tôi sợ bọn họ đánh nhau trong kho hàng, đang do dự xem có nên đi

ra không, Ngụy Sư lại bật cười, cười như thể chẳng hề liên quan gì

đến mình.

"Mày cũng không phải người của anh, quản anh nhiều như vậy làm

gì? Mày không cho anh chạm vào thì thôi, còn không cho anh chạm

vào người khác?"

Thẩm Tiểu Thạch nổi cơn giận không hề nhẹ, vỗ rầm một cái lên giá

hàng sau lưng Ngụy Sư, vỗ cho giá sắt cũng rung chuyển lên mấy

lần, phát ra tiếng rung bần bật.

"Ngụy Sư, anh chán sống rồi à!"

Ngoài lần say rượu mất lý trí đó, tôi chưa bao giờ thấy Thẩm Tiểu

Thạch lại nổi giận thành như vậy cả. Không chỉ giận, mà còn ôm

theo cả ấm ức.

"Ôi?" Giọng Ngụy Sư đầy ngỡ ngàng, "Này! Thẩm Tiểu Thạch mày

khóc rồi đấy à?"

Giờ ổng đã hoảng cả lên, muốn nâng mặt Thẩm Tiểu Thạch lên

xem.

"Ai khóc? Bụi bay vào mắt không được à? Anh bỏ tay ra!" Thẩm Tiểu

Thạch thụi khuỷu tay đẩy ổng ra, quay người muốn bỏ đi, mà bị

Ngụy Sư kéo từ phía sau lại, kéo vào trong lồng ngực mình.

Ngụy Sư ôm chặt lấy nó, bắt đầu an ủi tâm trạng nó.

"Là anh không tốt, anh nói dối vậy thôi, tổ tông đừng nổi giận. Anh

không hề liên lạc với tên kia, là gã liên tục đổi số quấy rầy anh..."

Ổng nhỏ nhẹ trầm thấp nói, "Anh không chạm vào ai cả."

Thẩm Tiểu Thạch vốn đang vặn vẹo người, muốn chui ra khỏi lồng

ngực Ngụy Sư, nghe mấy câu nói này của ổng thì từ từ không cựa

quậy nữa.

Thằng bé này vẫn đang giận, nhưng đã chuyển cơn giận sang mục

tiêu khác: "Gã còn có mặt mũi đến quấy rầy anh nữa hả? Anh hẹn

nó ra đây, xem ông đây có đánh cho nó quỳ xuống đất xin tha

không..."

"Đừng bẩn tay vì loại người như vậy, anh đi đổi sang số máy khác là

được."

"Ừm..." Thẩm Tiểu Thạch như thể đột nhiên nhận ra tư thế của mình

và Ngụy Sư mờ ám thế nào, lập tức nói lắp ba lắp bắp không đâu

vào đâu, "Anh, anh thả em ra, chốc nữa anh Phong quay lại..."

"Cho anh hôn một cái, rồi anh thả."

Tôi: "..."

Tôi ở đây, tôi vẫn luôn ở đây, van xin hai người hãy để ý tới cảm

nhận của tôi!

Thẩm Tiểu Thạch lặng lẽ một lúc, không biết có phải là đang nghiêm

túc suy nghĩ về đề nghị của Ngụy Sư hay không. Thằng nhóc ngốc

này, sớm muộn gì cũng sẽ bị Ngụy Sư ăn cho không sót lại chút vụn

nào.

Thêm một lúc nữa chỉ e tôi sẽ được nghe phát thanh tại hiện trường,

đến khi đó còn lúng túng hơn, nhân lúc vẫn còn có thể cứu vãn, tôi

cố ý va một cái ví tiền trên giá hàng rơi xuống, rồi lại ngáp dài một

hơi, làm ra vẻ ngủ gật mới vừa tỉnh lại.

Bên phía Ngụy Sư thoáng chốc đã luống cuống tay chân, tôi chờ

cho hai người họ xử lý xong rồi mới đi ra.

Thẩm Tiểu Thạch nhìn thấy tôi thì còn hơi nghi ngờ: "Anh Phong,

Phong, anh vẫn luôn ở trong đó à?"

Tôi che miệng, ngáp thêm cái nữa: "Vừa nãy nhỡ ngủ gật mất, hai

người đang làm gì đấy?"

Khuôn mặt Thẩm Tiểu Thạch đỏ ửng cả lên, lúng ta lúng túng nói

không nên lời.

Ngụy Sư liếc nhìn tôi như có ý, cười nói: "Tiểu Thạch bảo muốn dọn

hàng cùng anh."

Tôi gật đầu: "À, vậy thì giao cho hai người, em ra ngoài đây." Nói

xong thì đưa sổ sách trong tay cho Thẩm Tiểu Thạch, bước nhanh

ra bên ngoài kho hàng.

Đi ra cửa kho hàng, phút chốc hít thở được không khí trong lành bên

ngoài, tôi hít một hơi thật sâu, cảm giác hư thoát như được tái sinh

làm người dâng lên từ đáy lòng.

Đóng chặt cửa hộ bọn họ xong, tôi ngồi trở về vị trí của mình. Liễu

Duyệt đeo tai nghe không hề hay biết gì, đang xem một bộ phim bộ

máu chó mới ra, cười sặc sụa, không hề hay biết gì về tất cả những

chuyện xảy ra bên trong kho hàng.

Bên tai dường như lại nghe thấy tiếng kêu trầm thấp vọng ra từ

trong kho hàng, tôi sợ tiếp tục nghe thấy gì đó không nên nghe, vội

vàng đi ra ngoài như mông chọc phải đinh, dự định hút điếu thuốc

tỉnh táo lại.

Thứ bảy tới, sáng sớm tôi mơ mơ màng màng cảm thấy bên người

mình trống vắng, mở mắt ra nhìn, phát hiện ra Thịnh Mân Âu đã

không còn nằm trên giường nữa.

Tôi vẫn thấy hơi buồn ngủ, liền xoay người ngủ tiếp, đến gần trưa

mới xem như hoàn toàn tỉnh táo.

Duỗi thắt lưng nhức mỏi đi ra khỏi phòng ngủ, liếc mắt đã nhìn thấy

cánh cửa vốn đóng chặt của căn phòng đối diện hiện đang mở, ánh

nắng ngập đầy phòng. Tôi ngừng thở, rón rén đi vào, phát hiện ra

bên trong đã hoàn toàn biến dạng.

Rèm cửa sổ kéo rộng, ánh nắng bên ngoài chiếu vào mỗi một góc,

những bức thư trên tường cùng với dòng chữ như được viết bằng

máu đã hoàn toàn không thấy tăm hơi, thay vào đó là mặt tường

loang lổ, cùng với hai hộp cát tông đặt gọn dưới sàn.

Tôi ngồi xổm xuống bên cạnh hộp giấy, mở ra một hộp trong đó,

cầm bức thư nằm trên cùng ra nhìn qua.

Chưa đọc được mấy dòng, phía sau đã vang lên giọng của Thịnh

Mân Âu.

"Anh đã thu dọn lại phòng rồi, em muốn dùng thế nào thì tuỳ em."

Hắn đứng tựa vào cửa, ống tay áo sơ mi xắn đến khuỷu tay, lộ ra

cánh tay cơ bắp căng tràn.

Tôi vẫy vẫy lá thư trong tay, hỏi hắn: "Anh, em vẫn luôn gửi thư đến

trường anh, tốt nghiệp xong anh nhận thư như thế nào? Em chưa

bao giờ nhận được thư trả về hết."

Thịnh Mân Âu liếc mắt qua lá thư trong tay tôi, rồi nói: "Mua chuộc

bảo vệ, nhờ ông ấy định kỳ gửi chuyển phát nhanh cho anh."

Tôi ngây ra, tiếp đó bật cười ra tiếng.

"Thì ra là như vậy..." Tôi ném lá thư trong tay về lại thùng, phủi tay

một cái rồi đứng lên, đi tới hai tay ôm lấy cổ hắn, treo cả người mình

lên người hắn, "Bức nào anh cũng đọc rồi à?"

Thịnh Mân Âu duỗi tay đỡ lấy thắt lưng tôi, trên mặt không có biểu

cảm gì, chỉ nhàn nhạt "Ừ" một câu.

"Có cảm tưởng gì sau khi đọc không?"

Tôi cũng chỉ thuận miệng hỏi vậy, không ngờ Thịnh Mân Âu lại nhìn

tôi, thật sự nghiêm túc suy tư, dường như đang nhớ lại nội dung

trong thư.

"Anh nghĩ em sẽ hận anh, sẽ hòa với vùng đất không thấy được ánh

mặt trời đó thành một thể, sẽ trở thành loại người mà Tề Dương

muốn em biến thành..." Hắn chậm rãi ghìm chặt lấy thắt lưng tôi,

kéo cả người tôi vào lòng hắn, môi dán sát bên tai tôi, "Nhưng em

vẫn không. Em vẫn tràn trề hi vọng như cũ, như thể mãi mãi sẽ

không bị đánh gục, ánh mặt trời cũng càng thêm thiên vị em hơn.

Em có thứ mà anh không có, có lúc nhìn em, anh sẽ cảm thấy em

như thể bộ phận mà anh thiếu hụt..."

Tôi nhắm mắt lại, gác cằm lên bả vai hắn, tận hưởng yên tĩnh trong

thời khắc này: "Cho nên chúng ta mới là.. một cặp trời sinh."

Hắn nghe thấy vậy thì bật cười khe khẽ, không nói gì thêm nữa, xem

như đã ngầm thừa nhận.

Ánh nắng tuôn vào căn phòng, xua tan đi hết thảy mịt mù tăm tối.

Rửa mặt xong, tôi và Thịnh Mân Âu đi ra ngoài ăn cơm trưa, sau đó

thì tới chợ vật liệu xây dựng mua ít vật liệu. Buổi chiều về đến nhà,

thì xắn ống tay áo bắt tay vào làm, khởi công kế hoạch trang hoàng

lại căn phòng bí mật này.

Hai thùng thư kia bị tôi đóng chặt nhét xuống gầm giường, chúng nó

là chứng nhân cho mười năm này của tôi và Thịnh Mân Âu, là hồi ức

gắn bó lẫn nhau trong quá khứ, là hồi ức ngọt ngào lẫn trong đắng

cay.

Chúng nó đã chiếm cứ quá nhiều quá khứ rồi, không nên chiếm cứ

tương lai của chúng tôi nữa.

"Anh vẫn chẳng trả lời thư em gì cả, anh có khỏe không? Em thì mọi

chuyện đều tốt, chỉ là rất nhớ anh thôi.

Còn nhớ chuyện xuân năm ngoái em kể với anh không, góc tường

chỗ nhà giam bọn em có mọc lên một cái cây dại, không giống với

những loài cỏ dại khác, nở ra mấy bông hoa nhỏ màu tím. Em thấy

nó đẹp lắm, nên không nhổ lên, mà lén lút giữ nó lại, kết quả là tới

mùa đông nó héo khô, em cứ ngỡ rằng nó đã chết rồi, còn thấy buồn

buồn mất một thời gian.

Nhưng chắc chắn anh sẽ không đoán được, xuân năm nay, nó lại

mọc lên, đúng vị trí ấy.

Lão Hoàng bảo đây là địa đinh hoa tím, là một loài rau dại, bảo em

nhổ lên làm rau trộn. Em không đồng ý.

Nó đã khổ cực lớn lên, chống chọi qua hai mùa đông hạ như vậy,

em cũng không thiếu một phần rau trộn đó.

Muốn cho anh xem bông hoa dại nhỏ này thật đấy, tuy nhỏ yếu,

nhưng trông nó lại rất đẹp. Chẳng biết em còn có thể che chở cho nó

được bao lâu nữa, chẳng biết mùa xuân năm sau, nó có còn nở ra

được những bông hoa tím như trước không.

Thực ra em cũng không chắc liệu anh có mở phong thư này ra, có

kiên trì đọc được đoạn này không, nhưng em vẫn hi vọng anh biết

được rằng, đã từng có một bông hoa dại nhỏ bé như vậy tồn tại.

Gần đây trời lạnh đi, tính toán thời gian chắc anh cũng đã tốt nghiệp

đi làm rồi, anh nhớ phải chú ý nghỉ ngơi, chú ý giữ ấm.

Em không biết liệu anh có còn giận em nữa không, mà dù có thế

nào đi nữa, em vẫn xin lỗi anh, em nhận lỗi của mình rồi, anh đừng

lờ em đi như vậy, cũng đừng ghét em, được không?

Hồi bé cãi nhau, lúc nào em cũng là người nhận sai trước, lần này

em cũng sẽ nhận sai trước, nên anh hãy tha thứ cho em đi, em chắc

chắn sẽ không phạm lỗi nữa.

Anh à, tới thăm em một lần đi. Mẹ không chịu kể cho em chuyện gì

của anh cả, đã lâu lắm rồi em không nhận được tin gì về anh cả.

Đừng để em phải bị dày vò nữa, cho em biết anh đang ở đâu, cho

em biết anh đang sống rất tốt, vậy là đã đủ rồi.

Mà kể cả không nói cho em biết anh đang ở đâu cũng được, kể cả

chỉ đáp lại em một chữ thôi cũng được, nhưng đừng để cho em

giống như một thằng ngốc, chờ đợi một hồi âm chẳng rõ có tồn tại

hay không.

Mong nhận được thư anh về trước khi xuân qua.

Chúc anh sẽ mãi có một cậu em trai đáng yêu.

Ngày 20 tháng 3 năm 20XX."

------oOo------

Chương 73: Năm mới vui vẻ (Hoàn rồi olala)

Nguồn: EbookTruyen.VN

Tết sắp đến, vì nhận được khoản bồi thường cho vụ bắt cóc, lại lấy

được không ít chi phí quảng cáo truyền thông chia cho, Dịch Đại

Tráng quyết định đãi chúng tôi một bữa no nê, đặt chỗ ở... quán lẩu

chính cống nhất được ưa chuộng nhất sang trọng nhất thành phố

Thanh Loan.

Đặt xong chỗ, Dịch Đại Tráng @ tôi trong nhóm, bảo tôi dẫn cả anh

trai đến, nói rằng phải cảm ơn ân cứu mạng cho đàng hoàng.

Quán lẩu? Thịnh Mân Âu?

Cứ coi như hắn có thể chịu được hoàn cảnh ồn ào đó đi, thì chỉ e

cũng sẽ không chịu được cả người ám mùi...

Thế nhưng khi nhắn tin kể chuyện này với Thịnh Mân Âu lân la thăm

dò, hắn vậy mà lại trả lời tôi đúng hai chữ "biết rồi", tôi xác nhận đi

xác nhận lại, nhấn mạnh với hắn là đi ăn lẩu, là cái món mà rất

nhiều người cùng ăn một nồi ấy.

Có lẽ hắn đã cảm thấy không biết tôi có bị làm sao không, mãi mới

trả lời một câu: "Anh biết lẩu là thế nào."

Được, biết là được.

Con mèo con sau một khoảng thời gian chữa trị đã chậm rãi mọc

lông dài, người cũng béo tốt lên.

Tôi vốn định chờ cho nó lớn thêm một chút mới tìm người nhận

nuôi, mà Thẩm Tiểu Thạch lại bỗng nhiên nói rằng mẹ nó nhìn thấy

ảnh mèo con xong thì thấy rất đáng yêu, vừa khéo căn nhà mới của

bà ấy cũng mới sửa soạn xong, thiếu một người bạn, nên muốn xin

tôi con mèo con để nuôi.

Chuyện này đương nhiên không thể tốt hơn được nữa. Mẹ Thẩm

Tiểu Thạch trước đó vì chưa hoàn tất chuyện phân chia tài sản, cho

nên vẫn luôn ở chỗ của Thẩm Tiểu Thạch, mà Thẩm Tiểu Thạch

cũng là thành viên của bộ tộc đi thuê phòng, nhà chỉ có đúng một

gian nho nhỏ, ở cũng rất bất tiện.

May mà gần đây cuối cùng tiền cũng chia xong, triệt để thanh toán

với gia đình nhà kia, mẹ Thẩm Tiểu Thạch liền mua một căn hộ cũ ở

gần nhà con trai, có sẵn đủ nội thất, chờ mấy ngày quét dọn hoàn

tất thì xách túi vào ở.

Giao con mèo con cho bà ấy, cũng xem như là đích đến tốt.

Ngày hôm sau tôi đóng gói mèo cùng tất cả mọi thứ của nó lại,

chuyển giao toàn bộ cho Thẩm Tiểu Thạch, đồng thời còn cẩn thận

báo cho nó thời gian tiêm vaccine phòng bệnh lần sau cùng với

những điều cần chú ý trong ăn uống.

Thẩm Tiểu Thạch cẩn thận ghi nhớ, rồi bảo tôi yên tâm, về nhà liền

update vòng bạn bè, tất cả đều là đủ loại ảnh mẹ nó ôm mèo con,

ôm xem ti vi, ôm làm việc nhà, ôm ăn cơm, còn muốn ôm đi ngủ.

"Như thể có thêm một đứa em trai nữa." Thẩm Tiểu Thạch kèm theo

một câu.

Tôi cười không ngừng, đưa cho Thịnh Mân Âu xem, hắn liếc mắt

nhìn qua, rồi nhìn kỹ vào mẹ Thẩm Tiểu Thạch trong ảnh nói: "Bà

Diêu thay đổi rất nhiều."

Thẩm Tiểu Thạch kể rằng thực ra ban đêm thi thoảng mẹ nó vẫn

còn bị ác mộng đánh thức, ảnh hưởng từ quá khứ vẫn rất lớn,

nhưng mọi chuyện đều đang phát triển theo chiều hướng tốt, con

người mạnh mẽ lại cứng cỏi, cơn đau lòng cuối cùng cũng sẽ được

thời gian chữa trị vào một ngày nào đó, dù có thể rất chậm rãi.

"Bởi vì tình yêu có thể thay đổi một người." Tôi cọ lại người Thịnh

Mân Âu đang đọc sách, dán mặt vào lồng ngực hắn, nghe nhịp tim

đập mạnh mẽ đều đặn của hắn, rồi chậm rãi nhắm chặt mắt lại.

Thịnh Mân Âu không đuổi tôi đi, vẫn dùng tư thế mất tự nhiên này

tiếp tục lật sách đọc.

Nghe tiết tấu như nhịp trống bên dưới, tôi dần dần chìm vào cơn

ngủ say. Giữa mơ màng, say ngủ, dường như đã bị dịch người đi.

Tôi bất mãn nhíu mày, vươn người tới, muốn một lần nữa dán người

lên nguồn nhiệt, lại loáng thoáng nghe thấy một tiếng "chậc" khẽ từ

trên đỉnh đầu.

"Dính người..."

Tôi lầu bầu muốn phản bác, mà lại không mở mắt nổi, chỉ cố chui

thêm vào trong lồng ngực người bên cạnh, lại càng không chịu

buông tay ra.

Hôm sau ngủ dậy, lúc rửa mặt, Thịnh Mân Âu xoa vai cổ mình trông

không được dễ chịu lắm, tôi nhìn thấy qua gương, cắn bàn chải duỗi

tay tới xoa bóp hộ hắn.

"Sao vậy anh, bị vẹo cổ à?"

Thịnh Mân Âu nhàn nhạt liếc mắt nhìn tôi, tôi nhìn ánh mắt hắn mà

rùng mình, bắt đầu nghĩ lại xem gần đây có làm gì sai không theo

bản năng.

"Không sao." Thịnh Mân Âu thu tầm mắt lại, bóp kem đánh răng,

"Dạo gần đây đọc sách hơi nhiều."

Đến ngày Dịch Đại Tráng mời bữa ăn tất niên, Thịnh Mân Âu tới trễ

vì có cuộc họp, mấy người chúng tôi đến quán lẩu trước.

Dịch Đại Tráng đặt chỗ từ sớm, được hẳn một phòng riêng, còn có

cả ti vi để xem.

Tin tức lớn nhất gần đây cũng chỉ là chuyện về Mỹ Đằng, kết quả

điều tra được công bố, bọn họ lập tức bị phạt một khoản choáng

luôn, hơn trăm triệu. Mỹ Đằng tổ chức họp báo xin lỗi công chúng,

Tiêu Tùy Quang không thể có mặt vì nguyên nhân sức khỏe, giao

toàn quyền cho con gái mình xử lý.

Tiêu Mạt Vũ gặp biến cố gia tộc, thay đổi hình tượng cậu ấm cô

chiêu bất cần đời trước kia, mặc một bộ lễ phục màu đen, buộc tóc

đuôi ngựa đơn giản, trên mặt không son phấn, đứng chính giữa một

đám lãnh đạo cấp cao. Nói chuyện rành mạch rõ ràng, giọng điệu

đúng mực, có vẻ rất có thành ý, không biết có phải là đã có đội quan

hệ công chúng kiểm tra trước cho rồi không.

Tiêu Mông vào tù, Tiêu Tùy Quang không còn lựa chọn nào khác,

sau cả một đế quốc thương mại bấp bênh này sẽ rơi xuống vai một

mình Tiêu Mạt Vũ.

Nhắc tới chuyện, dạo trước tôi muốn nói thật với Trịnh Mễ Mễ, gửi

cho cô nàng một tin nhắn dài đến mấy trăm chữ, kết quả lại phát

hiện không biết mình đã bị cô nàng chặn số từ lúc nào, tôi đoán là

hẳn đã biết được hết tất cả từ Tiêu Mạt Vũ.

Tuy ở chung cũng không nhiều, mà con người cô bé này rất tốt, giờ

xem ra duyên phận với vị tiểu sư tỷ này cũng chấm dứt tại đây.

Món ăn được mang lên đầy đủ, Thẩm Tiểu Thạch rót đồ uống cho

mỗi một người chúng tôi xong, lại không hề ngồi xuống, mà nâng ly

lên kính tôi và Dịch Đại Tráng, vẻ mặt cũng hơi nghiêm túc.

Tôi và Dịch Đại Tráng nhìn nhau khó hiểu, hiểu được chuyện này

không đơn giản, đều tự giác đứng lên cùng nó.

"Hôm nay, em có chuyện này muốn nói thật với anh em."

Tôi thấy bộ dạng Ngụy Sư mặt không buồn quan tâm chỉ lo ăn lạc,

trong lòng đã chắc chắn.

Mà Dịch Đại Tráng thì lại vẫn rất mông lung: "Mặt mày thế này là...

chuyện gì thế?"

Thẩm Tiểu Thạch một hơi uống ực hết nước cam trong cốc, rồi hào

sảng nói: "Em và anh Ba ở bên nhau rồi!"

Ngay một chớp mắt tiếp theo, trong phòng ngoại trừ tiếng tin tức

phát ra từ trong ti vi, cùng với âm thanh nước lẩu sôi, thì chỉ còn

tiếng hít thở đầy khiếp sợ của Dịch Đại Tráng.

"Chờ đã..." Nó vẫn chưa hề hoàn hồn được, "Ở bên nhau trong lời

mày chính là ở bên nhau như anh nghĩ đúng không?"

Thẩm Tiểu Thạch trực tiếp dùng hành động nói cho nó biết, đúng,

chính là ý như Dịch Đại Tráng nghĩ — nó cứ thế dán người tới hôn

chụt một cái vang dội lên khóe môi Ngụy Sư.

"Trời ạ!" Dịch Đại Tráng một lần nữa hít thở mạnh một hơi, nhìn

sang hai người Ngụy Sư, rồi lại nhìn tôi, "Sao, sao anh chẳng ngạc

nhiên gì thế?"

Tôi đã ngạc nhiên từ lâu rồi, giờ có thể coi như gợn sóng không sợ.

"Vì anh biết trước rồi."

Tay Dịch Đại Tráng run lên, nước ngọt trong cốc cũng văng ra ngoài.

"Cái gì? Anh biết trước rồi?" Nó run giọng nói, "Mọe, anh em biến

thành anh rể, em... em mới tỉnh ngủ, em vẫn hơi váng đầu."

Nếu đã như vậy thì, chọn ngày không bằng nhân ngày, tôi nâng

chén kính một vòng ba người ngồi ở đây, tuyên bố cũng có chuyện

muốn nói.

Dịch Đại Tráng ôm ngực: "Anh cũng có?"

Tôi khẽ cười với nó: "Anh với anh trai anh ở bên nhau rồi." Nói xong

cũng uống cạn bia trong cốc mình.

Dịch Đại Tráng suýt nữa thì không thở nổi, đặt mông xuống ngồi ngã

ngửa vào ghế.

Thẩm Tiểu Thạch mê man nhìn tôi mãi một lúc, cuối cùng hỏi một

câu: "Anh Phong, anh cũng thế à?"

"Không phải là trùng hợp à."

Nó gãi đầu ngồi xuống, nhìn thấy Ngụy Sư bên cạnh vẫn còn đang

ăn lạc thì nhíu mày nói: "Sao anh chẳng ngạc nhiên gì thế, anh cũng

biết trước rồi à?"

Ngụy Sư cuối cùng cũng dừng đũa, ho khẽ rồi nói: "Cũng chỉ sớm

hơn em một chút thôi."

Thẩm Tiểu Thạch suy tư: "Bảo sao... em đã cảm thấy lần chơi truth

or dare đó hai người này rất kỳ lạ."

Dịch Đại Tráng vẫn đang kêu gào ở đó, đúng kiểu non sông vỡ vụn,

thế giới hủy diệt.

"Giờ nhìn lại, chỉ có mình em là chó FA thôi à... Sao mấy người các

anh lại như vậy!"

Lúc Thịnh Mân Âu được phục vụ dẫn vào phòng, Dịch Đại Tráng đã

hơi tiếp nhận sự thực, chưa bắt đầu ăn, mà trước tiên đứng lên kính

Thịnh Mân Âu một chén.

"Luật sư Thịnh, sau này giao anh Phong cho anh."

Thịnh Mân Âu nhíu mày, bởi vì phải lái xe, cho nên chỉ nhấp một

ngụm trà.

Bữa cơm này ăn cũng coi như thỏa thuê, chỉ là ba người trong cùng

một hội đều liên tục come out, Dịch Đại Tráng cũng cần thời gian để

tiêu hóa, biểu hiện trên bàn ăn dù sao cũng hơi lúng túng.

Tôi sợ Thịnh Mân Âu không dễ chịu, vẫn luôn không ngừng nhúng

lẩu cho hắn ăn, vừa không chú ý xem bát hắn còn chất được thức

ăn nữa hay không. Thịnh Mân Âu lại không hề ngăn cản tôi, chậm

rãi ăn hết thức ăn tôi gắp cho, từng chút từng chút một.

Tôi có ý muốn nhìn thử xem hắn có liên tục ăn mãi không, đến là

không từ chối, nên cố ý nhúng cho hắn thật nhiều. Thấy hắn ăn mà

lông mày dần dần nhíu lại, ngay vào lúc tôi còn định gắp một miếng

cá viên cho hắn, hắn cuối cùng cũng ngăn tôi lại.

"Tự em ăn đi."

Tôi cười trộm cắn miếng cá viên: "Ừm."

Thêm mấy tiếng nữa là lại sang một năm mới, ăn gần xong, Thẩm

Tiểu Thạch nhảy dựng lên khuấy động bầu không khí, muốn mỗi

người ước điều ước cho năm mới.

"Em trước, nguyện vọng của em là, người nhà bạn bè, người em

thích và người thích em đều có thể khỏe mạnh, bình an." Nói xong

nó dùng đũa làm micro, đưa tới trước mặt Ngụy Sư, "Vị tiên sinh

này, nguyện vọng của anh là gì?"

Ngụy Sư suy nghĩ một lúc, rồi nói: "Tránh xa tiểu nhân, tiền vào như

nước. Còn nữa, hi vọng người yêu tôi có thể chủ động hơn."

Hai má Thẩm Tiểu Thạch lập tức đỏ bừng, nó giơ đũa chạy nhanh

đến trước mặt Dịch Đại Tráng.

"Hy vọng có thể sớm thoát kiếp FA, tìm được bạn gái." Dịch Đại

Tráng chắp hai tay trước ngực, vái lạy ông trời, còn cố cao giọng

nhấn mạnh, "Là bạn gái, bạn gái, chú ý, gái!"

"Micro" sắp tới chỗ tôi, thực ra tôi cũng không còn nguyện vọng

chưa thành nào nữa, liếc nhìn sang Thịnh Mân Âu, mới miễn cưỡng

nghĩ ra được một điều.

"Vậy thì... hi vọng nguyện vọng của anh trai tôi đều có thể trở thành

hiện thực."

Dịch Đại Tráng tặc lưỡi, lắc đầu không ngừng.

Thịnh Mân Âu cũng nhìn sang tôi, hai người nhìn nhau một lúc, cuối

cùng dưới sự thúc giục của Thẩm Tiểu Thạch, hắn mở miệng: "Giữ

được như hiện giờ là tốt rồi."

Đây thật sự là một điều ước giản dị tự nhiên, cũng hết sức đúng tâm

ý tôi.

Tôi phụ họa: "Đúng, giữ được như hiện giờ cũng rất tốt."

Cơm nước xong xuôi, từng người tạm biệt, tôi cùng với Thịnh Mân

Âu sóng vai đi tới bãi đậu xe, đột nhiên có chút lạnh lẽo rơi xuống

mũi.

Tôi dừng bước, ngẩng đầu nhìn lên trời, dưới ánh đèn mờ ảo,

không ngừng có những bông tuyết bé nhỏ sa từ trên cao xuống.

Tuyết rơi rồi...

Tôi duỗi tay ra hứng tuyết, chỉ một lúc sau trong lòng bàn tay đã chỉ

còn những giọt nước li ti.

Rồi liếc mắt sang nhìn Thịnh Mân Âu, phát hiện hắn đã đi về phía

trước được một đoạn.

Hắn mặc áo dạ dài lông cừu màu nâu nhạt, chỉ mỗi bóng lưng, trông

đã như thể siêu mẫu chân dài bước từ trong tạp chí ra.

Cũng chính bóng lưng này đã làm tôi phải dõi theo thật lâu thật lâu.

Kể từ khi chào đời, tôi như thể đã luôn dõi theo bóng lưng hắn, đuổi

theo hắn, nỗ lực muốn đuổi kịp hắn, thông qua đủ mọi cách để giữ

lấy hắn, hi vọng hắn có thể dừng lại vì tôi.

Mà bây giờ...

Thịnh Mân Âu dừng bước lại, ngoái đầu nhìn về phía tôi, đường viền

gò má rõ ràng được dưới ánh đèn đường chiếu rọi hoàn mỹ như thể

một bức tượng biết hô hấp.

Hiện tại tôi đã không còn phải nhìn bóng lưng hắn càng ngày càng

xa mà lại bó tay bất lực nữa, tôi có thể gọi hắn lại, có thể đuổi kịp

hắn, thậm chí còn có thể bảo hắn dừng lại vì tôi.

"Anh xem kìa, tuyết rơi rồi." Tôi chạy về phía hắn, kéo cánh tay hắn

lại.

Thịnh Mân Âu ngước nhìn lên trời, sương trắng tỏa ra khi hắn mở

miệng.

"Tuyết lành báo trước năm bội thu, năm sau sẽ là một năm tốt lành."

Tôi nắm chặt tay hắn, luồn tay vào trong túi áo hắn. Gió lạnh, tay lại

rất ấm. Chúng tôi đi một mạch về phía trước, mặc cho tuyết rơi lên

đầu vai, như vung rắc một lớp sương trắng.

Có hắn ở đây, năm nào sau này cũng sẽ là một năm tốt lành.

"Năm mới vui vẻ."

Bên tai đột nhiên vang lên giọng nói trầm thấp của Thịnh Mân Âu, tôi

sững sờ, quay đầu sang nhìn hắn, mà hắn lại vẫn chỉ nhìn về phía

trước, lông mi hơi rũ xuống.

Kinh ngạc qua đi, tôi lập tức bật cười rộ lên.

"Vâng, năm mới vui vẻ."

Đông đã sắp qua, một năm đi đến cuối đường, xuân cũng không còn

xa xôi nữa.

Chính văn hoàn

------oOo------

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#danmei