pn

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tới cổng cô nhi viện số hai Thanh Loan, tôi gọi điện thoại cho Ngụy Sư.

"Em đang ở ngoài cổng, ừ đúng rồi, anh nói với viện trưởng và bảo vệ cổng một tiếng, cho em vào trong đi."

Tắt máy xe tải dừng ngoài cổng, chẳng bao lâu sau, một người phụ nữ trung niên ngoài năm mươi bước ra từ tòa nhà cách đó không xa, dáng người đầy đặn, tóc uốn xoăn lọn nhỏ. Bà ấy mặt mày tươi cười phất tay với tôi, tiếp đó liền đi vào phòng bảo vệ, ngay tức khắc, cánh cổng chậm rãi mở ra một bên. Tôi khởi động xe tải một lần nữa, lái con xe đang chứa đầy thùng giấy vào cổng chính, dừng lại trước mặt tòa nhà.

Nhảy xuống khỏi buồng lái, người phụ nữ trung niên đằng sau cũng chạy tới theo xe.

"Cậu là Tiểu Lục đúng không? Cảm ơn cậu, thay tôi gửi lời cảm ơn đến ông chủ Ngụy, Tết nhất vẫn còn đưa đồ tới cho chúng tôi."

"Có gì đâu, qua mùng bảy chúng tôi đã bắt đầu mở hàng rồi, với lại, đưa quần áo tới sớm một ngày, bọn trẻ cũng có thể mặc lên người sớm hơn một ngày mà, phải không. Viện trưởng Tiền, những thứ này đều đặt ở cửa sao?" Tôi đi đến đuôi xe, dỡ cửa chắn thùng xe xuống rồi khuân từng thùng cát tông to tướng từ trên xe xuống đất.

"Không cần đâu không cần đâu, cậu không cần dọn ra đâu, đã làm phiền cậu Tết nhất đưa đồ tới rồi, giờ cứ giao cho nhân viên của chúng tôi đi." Bà ấy vừa mới nói hết câu đã có vài người lục tục đi ra từ phía tòa nhà, nam có nữ có, bắt đầu bê những thùng giấy trên sàn xe vào trong phòng.

Hai hôm trước, tiệm cầm đồ nhận một lố hàng sỉ, khoảng chừng hơn một ngàn bộ quần áo trẻ em. Nguyên do là chủ một doanh nghiệp không làm nổi nữa, muốn chuyển sang kinh doanh thứ khác, mà vẫn đọng lại lượng lớn hàng tồn kho, hết sức rầu rĩ, nhìn thấy tiệm cầm đồ liền tiến vào hỏi thử một câu xem có nhận hàng tồn kho hay không.

Thú thật, mới đầu tôi đã từ chối, tiệm cầm đồ không phải tổ chức từ thiện, không phải hàng gì cũng đều có thể nhận, càng không phải là món hàng gì cũng có thể bán đi. Nhưng Ngụy Sư vừa khéo cũng đang ở đó, nghe xong thì bảo tôi chờ chút, đi ra ngoài gọi điện thoại, trở về xong liền nói rằng sẽ nhận hết chỗ hàng đó.

Có thể giải quyết được lượng lớn hàng này, ông chủ kia đương nhiên là mặt mày hớn hở, ngay trong ngày hôm đó đã vội vàng không chờ nổi nữa, đóng gói mấy chục thùng giấy đưa tới, sợ chúng tôi lại đổi ý.

Tôi bực dọc không biết Ngụy Sư lại lên cơn điên gì, hỏi ổng rằng nhiều quần áo trẻ con như vậy biết bán thế nào.

Ngụy Sư nói: "Mày cứ yên tâm, tìm xong nơi bán rồi, cô nhi viện số hai Thanh Loan, là chốn về cực tốt."

Thì ra là mấy hôm trước xem vòng bạn bè ổng nhìn thấy nhân viên của một cô nhi viện hỏi rằng ai có quần áo trẻ em bán rẻ được không, muốn dành tặng cho bọn trẻ niềm bất ngờ ngày Tết, Ngụy Sư vốn cũng không quá để ý, like cái rồi lướt đi, không ngờ lại có chuyện trùng hợp như vậy, hơn một ngàn bộ quần áo trẻ em được đưa tới ngay trước mặt. Trước đó ổng đi ra ngoài gọi điện thoại cho cô nhi viện kia, hỏi bọn họ có còn cần quần áo trẻ em nữa không, đối phương nghe xong thì lập tức nói vẫn cần, cho nên ổng mới nhận chỗ hàng này, tính sẽ không thu tiền trung gian, rồi bỏ tiền đưa quần áo đến cho bọn họ.

"Vòng bạn bè của anh có tận mấy nghìn bạn, đủ mọi hạng người, đủ mọi xó xỉnh, phút nào cũng có nội dung mới, anh nhìn thấy được cũng coi như có duyên." Ông ấy nói, "Coi như làm người tốt việc tốt."

Vì mối duyên này, tôi, Liễu Duyệt và Thẩm Tiểu Thạch đã mất nguyên hai ngày để kiểm tra cả đống quần áo, mệt đến mức trước mắt đầy sao. Bảo sao đống quần áo này lại không bán đi được, kiểu dáng thực sự hơi cổ lỗ sĩ, bề mặt vải cũng không mềm mại trơn tru gì cho cam, cũng may là chất vải có thể xem như bền, giữ ấm hẳn không có vấn đề gì.

Hẹn giờ với cô nhi viện xong, Ngụy Sư mượn được con xe tải nhỏ, đóng quần áo vào thùng xong thì để tôi chở tới tận nơi.

Thu dọn cả buổi cùng nhân viên, cuối cùng cũng dọn được hết thùng xuống khỏi xe. Viện trưởng Tiền mời tôi đi vào nghỉ ngơi một lúc, uống tách trà, còn muốn dẫn tôi đi tham quan cô nhi viện nếu được.

Lúc đó đúng là tôi đang khát thật, thế là vui vẻ nhận lời.

Theo sau viện trưởng Tiền bước lên cầu thang, đi đến tầng ba, rồi lại đi thẳng theo hành lang dài, cuối cùng tới văn phòng của bà ấy.

Hai bên hành lang có vài phòng học, trong mỗi phòng đều có mười mấy đứa trẻ khoảng bốn năm tuổi đang ngồi học, hầu hết đều là bé gái.

Tôi tò mò, bọn trẻ cũng tò mò, liếc trộm mắt nhìn tôi. Tôi mỉm cười với mấy đứa nó, bọn trẻ chớp mắt, cũng mỉm cười lại.

Viện trưởng Tiền quay đầu lại nhìn thấy cảnh này, bèn giới thiệu cho tôi: "Đây là lớp mầm của chúng tôi, các bé dưới năm tuổi chưa đến tuổi đi học đều ở đây."

Đi vào văn phòng, bà ấy bảo tôi ngồi xuống rồi lấy từ trong ngăn kéo ra một hộp trà, pha cho tôi một tách trà.

Tôi khách sáo nhận lấy, nói lời cảm ơn.

"Đám trẻ ở chỗ chúng tôi hầu như đều là bị bỏ rơi, có rất nhiều đứa bị bỏ rơi vì bệnh tật, rất nhiều bị bỏ rơi vì tàn tật. Những đứa bé khỏe mạnh, có thể nhận nuôi cũng đều sẽ được nhận nuôi trước ba tuổi." Viện trưởng Tiền ngồi xuống sô pha đối diện tôi, nụ cười có gì đó hơi bất đắc dĩ, "Năm nay là năm thứ ba mươi tôi công tác ở cô nhi viện, sang năm hẳn là sẽ về hưu. Nói thế nào đây, tôi cũng muốn làm thêm vài chuyện cho bọn trẻ trước khi về hưu, để bọn trẻ cảm nhận được ấm áp từ mọi người hết mức có thể."

Những đứa bé nào nghịch ngợm nhất, vài bé nào lại hết sức hiểu chuyện, rồi những đứa nào hết sức thông minh, viện trưởng Tiền đều kể ra được làu làu, ai cũng nhìn ra được bà ấy hết sức quan tâm bọn trẻ.

Uống xong một tách trà, bà ấy đề nghị dẫn tôi ra ngoài, nhân thể đưa tôi đi tham quan nơi này.

Đang đứng dậy, tôi vô tình liếc mắt tới một bức ảnh chụp cũ kỹ đã ố vàng phai màu sau lưng mình, kích cỡ khoảng tờ giấy A3, treo trên tường. Trong ảnh toàn là những đứa bé từ ba bốn tuổi đến mười mấy tuổi, đứng dàn hàng theo chiều cao thành vài hàng, hàng sau cùng đều là người trưởng thành, có người đứng một mình, có người còn ôm một đứa bé trong tay, bối cảnh đúng là phía trước tòa nhà cô nhi viện số hai Thanh Loan.

"Bức ảnh này chụp vào năm đầu tiên tôi về viện, bởi vì ý nghĩa của nó rất đặc biệt, cho nên tôi vẫn cứ treo trên tường như vậy. Sang năm về hưu, tôi đang định chụp thêm một bức giống thế, có đầu có đuôi." Viện trưởng Tiền thấy tôi chú ý tới tới bức ảnh này, liền nhiệt tình chỉ cho tôi xem bà ấy đứng ở đâu.

Ngoài cùng hàng cuối, dáng người nhỏ nhỏ gầy gầy, thắt bím tóc đuôi sam, thoạt nhìn chỉ mới hơn hai mươi.

"Viện trưởng Tiền hồi trẻ thật là đẹp." Tôi khen bà ấy một câu, rồi nhanh chóng đảo mắt qua cả bức ảnh, bỗng nhiên ánh mắt dừng lại trên người một đứa bé trai khoảng ba tuổi đứng ở hàng đầu tiên.

Bức ảnh đã hơi mờ, mà vẫn không thể nào giấu đi được khuôn mặt xinh xắn xuất chúng của đứa bé này, đứng giữa một đám con nít vẫn chưa hề nảy nở, quả thực có thể nói là đập ngay vào mắt.

"Đứa bé này..." Tôi chỉ vào đứa bé trai kia, hỏi viện trưởng Tiền, "cũng là bị bỏ rơi sao?"

Mặt mũi đứa bé này rất giống Thịnh Mân Âu, vẻ già dặn vượt xa bạn cùng trang lứa trong ánh mắt cũng rất phù hợp với tác phong từ nhỏ của hắn. Thanh Loan chắc cũng phải có đến mười mấy cô nhi viện, sẽ không trùng hợp như vậy đâu nhỉ?

Tôi chưa bao giờ chủ động hỏi Thịnh Mân Âu về chuyện trước năm hắn ba tuổi, hồi bé thậm chí còn muốn gạt bỏ không nhắc đến khoảng thời hắn chưa tới nhà tôi, luôn có cảm giác hỏi ra sẽ như đang nhắc hắn rằng hai chúng tôi không thật sự là máu mủ ruột thịt với nhau. Giờ đã lớn, tuy không còn ý nghĩ ấu trĩ như vậy nữa, nhưng cũng không muốn gặng hỏi ngọn nguồn, cho nên vẫn không hề biết hắn được nhận nuôi từ cô nhi viện nào.

"Đứa bé này, trông ưa nhìn lắm đúng không, cậu ngạc nhiên một đứa bé như vậy mà cũng có người làm cha mẹ nhẫn tâm vứt bỏ à?" Trí nhớ của Viện trưởng Tiền rõ ràng ngoài dự đoán của tôi, "Tôi vẫn nhớ rõ thằng bé, đây là đứa bé đầu tiên tôi cho nhận nuôi, cho một cặp vợ chồng hiếm muộn lâu năm không có con."

Tôi há miệng, cổ họng đã hơi khô khốc, không hiểu sao lại hơi căng thẳng: "Viện trưởng còn nhớ tên của đứa bé này nữa không?"

"Tên à, tên thì tôi không nhớ thật." Viện trưởng Tiền nheo mắt suy nghĩ một lúc lâu, "Chỉ nhớ tên của nó nghe hay lắm, hình như có liên quan đến một loài chim gì đó. Người chồng của cặp vợ chồng kia vừa nghe thấy đã bảo là một cái tên rất hay, không biết sau này bọn họ có đổi lại tên không."

Nghe đến đó, tôi đã chắc chắn độ tám mươi phần trăm rằng đây chính là Thịnh Mân Âu, dù sao thì ngoại hình, tuổi tác, cả tên cũng trùng khớp.

Lướt đầu ngón tay qua khuôn mặt đứa bé này, tôi hỏi một câu hỏi mà bất cứ ai liếc mắt nhìn thấy bức ảnh này sẽ ngay lập tức hỏi, đồng thời cũng là thắc mắc trong lòng mình suốt bao nhiêu năm qua.

"Tại sao đứa bé này lại bị bỏ rơi?"

Viện trưởng Tiền thoáng lặng đi, rồi đáp: "Hầu hết trẻ bị vứt bỏ đều có thể tìm được nguyên nhân, có bệnh tật trong người là nguyên nhân phổ biến nhất, nhưng có vài đứa lại không thể tìm ra nguyên do, không vì sao cả, đứa bé này chính là một trong số đó. Lúc được đưa đến cô nhi viện, thằng bé thương tích đầy người, không biết khóc không biết cười, đến nói chuyện cũng không biết. Tôi không biết người đã làm đứa bé này bị thương thành như vậy là ai, mà nếu như là cha mẹ nó thì quả thực là thua loài cầm thú."

Tôi căng thẳng trong lòng, lại một lần nữa nhìn về phía bé trai mặt vô cảm nhìn vào ống kính trên bức ảnh.

"Thương tích đầy người?"

"Đúng, trên người toàn là vết tím bầm, có bị véo, cũng có vết là bị gậy gộc đánh. Mới đầu chúng tôi đã nghĩ rằng thằng bé có vấn đề gì đó về phát triển trí tuệ, hoặc là mắc chứng tự kỷ, tới đây khoảng chừng ba tháng, nó mới từ từ bắt đầu nói được. Tôi vẫn còn nhớ, ngày hôm đó tôi mặc quần áo cho thằng bé, cột đến dây giày, nó bỗng nhiên mở miệng nói "cảm ơn" với tôi, cậu không biết lúc đó tôi vui đến thế nào đâu, ôm chầm lấy thằng bé đến văn phòng viện trưởng, bảo nó nói thêm mấy câu nữa." Viện trưởng Tiền nở nụ cười, ánh mắt đong đầy hoài niệm, "Sau này mới rõ thằng bé không chỉ không có vấn đề gì về phát triển trí tuệ, trái lại còn thông minh xuất chúng. Một đứa bé ưu tú như vậy, cũng không biết cha mẹ sao nỡ nhẫn tâm đưa nó tới nơi này. May mà sau này thằng bé đã tìm được gia đình nhận nuôi, có được người nhà yêu thương mình, cũng coi như trong cái rủi có cái may."

Là hắn, trăm phần trăm, mười phần mười chắc chắn, đây chính là Thịnh Mân Âu.

Lòng dạ mất tập trung đi theo viện trưởng Tiền tham quan cả cô nhi viện, sau đó tôi được bà ấy tiễn tới tận cổng, cảm ơn hết lần này tới lần khác rồi phất tay tạm biệt.

Trả xe tải xong tôi về thẳng nhà, trời vẫn còn sáng, tôi ngồi trên sô pha xem ti vi một lúc, rồi thiếp đi từ lúc nào không hay.

Khi tỉnh lại, giữa cơn mơ màng, tôi chợt thấy một bóng người đang đứng bên cạnh mình, khom lưng rút điều khiển ti vi ra khỏi tay tôi, giảm âm lượng xuống.

Chờ hắn trả điều khiển về chỗ cũ, tôi nắm lấy cổ tay hắn, không cho hắn rời đi.

Thịnh Mân Âu khom lưng, rũ mắt xuống nhìn tôi, đôi mắt đen tuyền vừa sâu vừa lạnh lùng, từ nhỏ đến lớn vẫn chưa bao giờ thay đổi.

"Hôn em đi rồi em thả anh ra."

Hắn lẳng lặng nhìn chăm chú vào tôi, không nói gì, dường như cũng không hề có ý định hành động.

Phải xem tâm trạng của hắn, xem tình hình lúc ấy, không phải thỉnh cầu gì của tôi hắn cũng đều sẽ thỏa mãn.

Tuy không nói rõ, nhưng với sự hiểu biết của tôi về hắn, tôi đoán có lẽ là hắn cảm thấy nếu như dung túng chiều chuộng tôi vô điều kiện, tôi sẽ dễ bề được đằng chân lân đằng đầu, được đà leo lên nóc nhà lật ngói.

Nhìn từ góc độ của tôi, ý nghĩa này của hắn cũng có vài phần hợp lý.

Nhưng tôi cũng đâu phải người dễ dàng nhụt chí, núi không đến chiều tôi, chẳng nhẽ tôi lại không đến chiều được núi?

Tay giật nhẹ một cái, Thịnh Mân Âu mất thăng bằng, phải quỳ một gối xuống sô pha, tôi nhanh chóng rướn người lên, hôn chụt một cái cực vang lên môi hắn.

"Anh à, em nhớ anh lắm." Tôi ôm lấy cổ hắn, treo cả người mình lên người hắn.

Thịnh Mân Âu không thể không duỗi tay ra đỡ lấy lưng tôi, đồng thời chống một tay khác lên lưng ghế sô pha.

"Chúng ta mới gặp nhau buổi sáng." Hắn nghe vậy, cuối cùng cũng chịu mở miệng.

"Một ngày không gặp xa cách ba thu, như thế thì tính ra mình đã không gặp nhau ít nhất phải một mùa thu rồi." Nghĩ đến những câu nói của viện trưởng Tiền chiều nay, lòng tôi lại khó chịu như bị gai đâm.

Bất kể là trước năm ba tuổi bị ngược đãi không rõ hay là sau ba tuổi được nhà tôi nhận nuôi, cả đời này Thịnh Mân Âu đều chẳng được sống tốt, khó trách hắn lại bi quan như vậy.

Nhưng mà cũng may anh vẫn còn có tôi, chúng tôi vẫn còn có nhau.

"Anh, anh còn nhớ chuyện trước năm ba tuổi không?"

"Không có ấn tượng gì." Hắn có vẻ thấy hơi lạ, "em hỏi chuyện này để làm gì?"

Tôi không trả lời, chỉ ôm hắn càng chặt hơn: "Thế anh đã nghĩ tới chuyện tìm ba mẹ ruột mình bao giờ chưa?"

"Không cần." Lần này hắn trả lời còn nhanh hơn, như thể đây là một câu hỏi chẳng cần phải nghĩ suy gì.

Tôi thở phào nhẹ nhõm trong lòng, nếu như ba mẹ ruột hắn không thể nào che chở được cho hắn, thậm chí còn chỉ có thể mang thương tổn tới cho hắn, vậy còn chẳng bằng không bao giờ tìm hết. Hắn có tôi là tốt rồi.

Tôi lại ngả lưng nằm xuống một lần nữa, hắn bỏ tay ra khỏi lưng tôi, đổi thành chống tay xuống bên người tôi, bao phủ cả người tôi lại dưới thân mình.

"Anh, em có một ý nghĩ rất sai trái." Tôi duỗi tay lên xoa khuôn mặt hắn.

Hắn cúi người nhìn tôi, không hề có ý ngồi dậy ngay.

"Vậy thì nhịn trong lòng đừng bao giờ nói ra."

Tôi nhếch miệng, chỉ coi như chưa hề nghe thấy.

"Em muốn cảm ơn người đã đưa anh đến cô nhi viện, bất kể là vì điều gì đi nữa, nếu như người đó không làm như vậy, hai chúng ta sẽ không được gặp nhau, anh cũng sẽ không trở thành "anh trai" của em." Tôi nhìn thẳng vào hai mắt hắn, dùng giọng điệu nhẹ nhàng nhất nói ra, "Em sẽ vĩnh viễn không phản bội anh, vĩnh viễn không rời bỏ anh, em sẽ yêu anh hơn bất cứ ai hết, cũng cần tình yêu của anh hơn bất cứ ai hết. Anh là anh trai của em, cũng là người yêu đến đời đời của em, là hết thảy của em, cũng là tất cả của em."

Đàn ông có lẽ đều nói một đằng nghĩ một nẻo, nhưng tuyệt đối sẽ không chán nghe lời ngon tiếng ngọt. Đừng thấy Thịnh Mân Âu ngoài mặt ghét mấy lời tâm tình sến súa quê mùa của tôi, thực ra trong lòng khoái mấy câu này lắm.

Hắn như đã chấn động mất vài giây trước lời âu yếm của tôi, không phản ứng lại ngay được, mãi một lúc sau đó, hắn mới dời tầm mắt xuống dưới, lướt qua môi tôi, rồi cúi xuống hôn lên.

"Anh biết."

Không phải lúc nào hắn cũng đều sẽ dung túng thỉnh cầu từ tôi, mà nếu như tôi có thể lấy lòng hắn vui vẻ, hắn sẽ không tiếc dùng những thỉnh cầu chưa được thực hiện đó, coi như một phần thưởng dành cho tôi.

Nan giải đến mức hợp tình hợp lý.

Tôi bật cười khe khẽ, ngoan ngoãn đáp lại nụ hôn của hắn, hai người lăn xuống sô pha, tới lúc ngồi dậy lần nữa đã là chuyện sau nửa đêm về sáng.

Văn phòng luật của Thịnh Mân Âu thanh danh vang dội từ trước Tết, sau Tết hợp đồng đến tấp nập, số lượng vụ kiện chỉ tên muốn hắn làm đại diện nhiều không đếm xuể, hắn đương nhiên sẽ không thể nào nhận hết, chọn lựa kỹ càng, chọn ra những vụ bọn họ đều cảm thấy có hứng thú, rồi bắt đầu một năm mới bận rộn.

Mà gần như là cùng lúc đó, tôi cũng bận hơn.Cái ngành nghề cầm đồ này phải học cả tạp nham lẫn tinh túy, không phải chỉ dựa vào một sớm một chiều là có thể thành tài, năng lực phân biệt đá quý, đồng hồ, túi xách hàng hiệu đều chỉ là cơ sở, còn đâu vẫn cần phải không ngừng học tập tích lũy. Thời đại sẽ không lùi về phía sau, chỉ sẽ đi tới phía trước, không bắt kịp được thì chỉ có thể bị bỏ lại xa đằng sau.

Hiện tại, chuyện tình cảm lẫn sự nghiệp của tôi đều khá viên mãn, thời gian ngoài giờ làm cũng không có việc gì, cho nên tôi định thi lấy chứng chỉ đá quý, làm giàu học thức của bản thân. Bận bận rộn rộn hai tháng, tuy cùng sống dưới một mái nhà với Thịnh Mân Âu, nhưng hai người ai bận việc người nấy, hiếm khi có lúc gặp nhau, hắn về thì tôi đã ngủ, hắn đi lúc tôi còn chưa tỉnh, thành ra lại có cảm giác như đang yêu xa.

Vất vả lắm mới đợi tới lúc thi xong, khoảnh khắc bước ra khỏi địa điểm thi, cả người tôi đều ngẩn ngẩn ngơ ngơ, vừa mới rút điện thoại ra nhìn, tin nhắn gửi qua lại với Thịnh Mân Âu đã dừng lại ở ba ngày trước.

Tin nhắn cuối cùng là hắn hỏi tôi thời gian thi, mà tôi lại không trả lời hắn.

Tôi lập tức cảm thấy không ổn trong lòng.

Rất khó nói rõ "không ổn" là thế nào, xen vào giữa trực giác và khủng hoảng, sâu xa khó hiểu, khó nói rõ.

Đầu tiên tôi thử gửi một tin nhắn qua, hỏi thăm Thịnh Mân Âu đang làm gì, đợi mười phút không thấy tin nhắn trả lời, thế là tôi gửi tin nhắn cho Ngô Y xem có phải bọn họ đang họp không.

【 Đâu có, nhưng mà thầy đang tiếp khách, anh muốn gặp thầy à? 】

Ngô Y lại trả lời tin nhắn rất nhanh.

Địa điểm thi cách trung tâm thành phố không xa, tôi bắt xe taxi, đến thẳng văn phòng luật Cẩm Thượng.

Ngô Y đang cười đùa với lễ tân, thấy tôi tới thì hơi ngạc nhiên, ngó về phía văn phòng của Thịnh Mân Âu vài lần.

Tôi chào hỏi lễ tân một câu, rồi cũng nhìn về phía văn phòng của Thịnh Mân Âu, thấy bên trong vẫn còn có người, nên đi ngược về phòng tiếp khách đợi.

Ngồi xuống chưa được bao lâu, Ngô Y liền dáo dác lấm la lấm lét đi vào, hạ thấp giọng nói: "Anh biết thầy đang gặp mặt ai không?"

Tôi thấy bộ dạng cậu ta kỳ quái như vậy, lòng đầy ắp hoài nghi: "Anh tôi đang gặp ai?"

"Người ủy thác vụ án lần này, thiên tài xinh đẹp mười sáu tuổi Kiều Lôi."

Tôi nhướng đuôi lông mày: "...Thế nên?"

Vụ án có chủ đề nóng sẽ nhận được sự chú ý từ nhiều người, cũng sẽ gây nên tranh luận lớn hơn, điều này có vẻ là một loại khiêu chiến khác đối với Thịnh Mân Âu, là một trong những lạc thú hiếm hoi trong đời sống của hắn.

Vụ án lần này là như vầy, người ủy thác Kiều Lôi có thể nói chính là đối tượng mà truyền thông ưa thích thu thập tư liệu nhất, xinh đẹp, trẻ trung, giàu có, chỉ số thông minh cực cao. Tuy mới mười sáu tuổi, nhưng cô bé này đã sớm hoàn thành hết tín chỉ đại học, đã vậy còn sáng lập được công ty phần mềm của riêng mình, tuổi còn trẻ mà giá trị con người đã hơn trăm triệu.

Con cưng của trời, "con nhà hàng xóm" ngoài đời thực như vậy, vốn hẳn phải tiếp tục thuận buồm xuôi gió cả đời theo kịch bản Mary Sue của mình, nhưng lại không thể không dấn thân vào con đường kiện tụng đòi lại quyền lợi cho mình vì có một cặp cha mẹ đáng quan ngại.

Kiều Lôi vẫn còn là vị thành niên, tài sản của cô ta vẫn cần đến cha mẹ tiến hành xử lý, mà so sánh với sự xuất chúng của cô con gái, cặp cha mẹ kia chỉ có thể xem như người thường dễ dàng vơ bừa trên đường. Tầm nhìn của bọn họ thiển cận, thấy tiền là sáng mắt, bị dăm ba câu nói của người ngoài lừa gạt bán ra số lượng lớn cổ phần của công ty sau lưng con gái mình, đến khi Kiều Lôi phát hiện ra thì đã muộn, công ty đã không còn do cô ta toàn quyền kiểm soát nữa rồi.

Thấy tâm huyết của mình trôi sông, Kiều Lôi chỉ có thể lấy xâm phạm quyền tài sản cá nhân của vị thành niên làm lý do, kiện cha mẹ đẻ mình ra tòa để có thể làm cho hợp đồng kia vô hiệu.

Giữa biển người mênh mông, Kiều Lôi lựa chọn Thịnh Mân Âu làm luật sư đại diện cho mình, mà Thịnh Mân Âu cũng không hề làm cô nàng thất vọng, ba ngày trước thẩm phán đã trực tiếp đưa ra phán quyết về vụ án này, cha mẹ Kiều Lôi thua kiện, hợp đồng chuyển nhượng cổ phần trở thành vô hiệu, hơn nữa còn mất đi quyền giám hộ đối với Kiều Lôi.

Có thể nói vụ án này thắng vừa nhanh chóng vừa hung hãn vừa chuẩn xác, đẹp đến nỗi đủ để được viết vào ví dụ của bất kỳ bộ luật nào. Đến Ngô Y còn nói, kinh qua trận chiến này, Thịnh Mân Âu cũng đã là nhân vật cấp bậc sách giáo khoa.

Lúc ấy, tôi định chờ mình thi xong thì phải cùng Thịnh Mân Âu ăn mừng một bữa ra trò, bữa tối bên ánh nến, hoặc là lên đỉnh núi ngắm cảnh đêm, lãng mạn một phen, nói chung là cần phải bù đắp hết mọi thân mật trong hai tháng này.

Hiện tại thì sao, tôi đã không cầu bữa tối ánh nến, cảnh đêm trên núi gì nữa, chỉ cần Thịnh Mân Âu thân thân mật mật với tôi là được.

"Sao anh chẳng cảm nhận được nguy cơ gì thế?" Ngô Y nhíu mày lại, tiếp tục nhấn giọng nói, "Cô gái xinh đẹp này không đơn giản đâu, tâm lý trưởng thành sớm, lại còn đẹp, chỉ số thông minh tận 140, đã vậy còn rất có thiện cảm với thầy nữa. Anh có biết lần này cô ta tới đây để làm gì không? Cô ta tự mình tới đưa quà cảm ơn, chuẩn bị cho mỗi một người trong văn phòng luật một món quà nhỏ, còn tặng cho thầy một bó hoa nữa— là hoa hồng đấy."

Tôi nheo mắt lại: "Hoa hồng?"

Ngô Y gật đầu: "Hoa hồng đỏ kiều diễm ướt át. Thầy nhận hoa xong, hai người họ cùng vào văn phòng, cả buổi vẫn chưa ra. Tôi mà là anh thì đã đứng ngồi không yên rồi."

Bị bầu không khí từ quân sư quạt mo là cậu ta lây cho, tôi có muốn ngồi cũng không ngồi nổi nữa.

Đi thẳng ra khỏi phòng tiếp khách, vuốt tóc mấy cái, sửa sang vạt áo chút ít còn hơn không, tôi gõ lên cửa phòng làm việc của Thịnh Mân Âu.

Trong phòng yên tĩnh rồi vang lên giọng Thịnh Mân Âu.

"Vào đi."

Nắm lấy tay nắm cửa, mặt mỉm cười, đẩy cửa ra, liền thấy một bó hoa hồng đỏ rực như máu trên bàn làm việc của Thịnh Mân Âu.

Nụ cười tức khắc cứng đờ lại, cái nhìn thứ hai đã thấy một cô gái xinh đẹp có khuôn mặt sắc sảo ngồi đối diện cách Thịnh Mân Âu một cái bàn làm việc.

Cô nàng này để một mái tóc đen vừa dài vừa thẳng, đổ xuống lưng ghế như thác nước, tay chân nhỏ nhắn, da trắng nõn nà, tuy mới chỉ mười sáu, mặt mày lại hiện lên vẻ già dặn quá lứa tuổi. Cô ta hơi nghiêng đầu nhìn ra sau, trong mắt chứa đầy không vui, rất khó khiến người ta tin được người có ánh mắt đáng sợ như vậy lại là trẻ vị thành niên.

"Ngại quá, em không biết anh đang tiếp khách." Tuy nói như vậy, nhưng tôi không hề có ý muốn lùi ra ngoài, vẫn giữ nguyên tư thế trước đó.

Cô gái kia thả chân đang vắt xuống, cười châm chọc: "Tôi thấy anh trông cũng đâu có "ngại"."

Đúng là tôi không ngại thật.

Tôi chỉ cười, không nói gì.

Kiều Lôi trợn trắng mắt liếc tôi, rồi quay về nhìn Thịnh Mân Âu nói: "Một câu hỏi cuối cùng, anh không cảm thấy thế giới này chẳng có gì thú vị sao? Tôi rất ít khi gặp được đồng loại có thể tư duy kịp tôi, xung quanh toàn là những kẻ ngu xuẩn, giao tiếp với bọn họ khiến cả thể xác lẫn tinh thần đều mệt mỏi, anh không như vậy sao?"

Thịnh Mân Âu tựa lưng vào ghế, không buồn cho tôi lấy một cái liếc mắt, hắn nhìn chằm chằm vào cô ta, không suy tư quá lâu, rồi cho cô ta một đáp án gồm đúng hai chữ.

"Tôi có." Sau đó không nói gì thêm nữa.

Kiều Lôi ngây người, ngay sau đó đã hiểu ra, Thịnh Mân Âu đã trả lời xong câu hỏi của cô ta, ngắn gọn dứt khoát, rất có phong cách cá nhân.

Trên mặt cô ta thoáng hiện lên vẻ ngỡ ngàng, ngay sau đó lại bật cười.

"Anh "có" là được, tôi chỉ cần biết không phải mình tôi đang chịu đựng là được rồi." Cô ta đứng lên, sửa nếp gấp trên váy ngắn, sau đó giẫm lên đôi giày da đen, sượt qua người tôi, ra khỏi văn phòng không buồn quay đầu lại.

Thu ánh mắt trở về, tôi đóng cửa lại, đi đến ngồi xuống nơi trước đó Kiều Lôi đã ngồi, đảo mắt qua đóa hoa hồng đỏ rực bắt mắt trên bàn, biết rõ mà vẫn cố hỏi: "Có người tặng anh hoa hồng à."

Thịnh Mân Âu cũng không buồn nhìn tôi, cầm lấy hoa hồng ném vào sọt rác cạnh đó, không hề có ý thương hương tiếc ngọc.

Tôi cố kiềm chế nụ cười bên môi, ho nhẹ một tiếng rồi nói: "Vứt đi làm gì, lãng phí thế."

Thịnh Mân Âu mở một văn bản ra phê duyệt, nói mà không hề ngẩng đầu lên: "Em có thể mang đi nếu muốn."

Tôi mang đi tế giời à?

Tôi kéo ghế lại gần bàn làm việc, đặt hai tay lên bàn, cả nửa thân trên đều ngả về phía trước. Cứ nhìn Thịnh Mân Âu như vậy mãi một lúc, hắn vẫn không hề ngẩng đầu lên, dường như hoàn toàn không thèm đếm xỉa đến sự tồn tại của tôi, hoặc có thể nói đã coi tôi thành không khí.

"Anh ơi, em thi xong rồi, tối nay mình lên đỉnh núi ngắm sao đi?" Tôi giở giọng lấy lòng thương lượng với Thịnh Mân Âu.

Mãi mà hắn vẫn không nói gì, đầu bút ký tên trên tay thì lại lướt mượt như ru, trung bình hai phút là có thể phê xong một văn kiện.

Tôi thấp thỏm trong lòng, đang định mở miệng lần nữa, Thịnh Mân Âu đã nói trước tôi một bước: "Tại sao anh phải cùng em lên đỉnh núi ngắm sao?"

"Thì... chúc mừng thôi, chúc mừng anh đánh thắng vụ kiện này, cũng chúc mừng em thi xong rồi không cần phải học thuộc lòng sách nữa." Khát khao cầu sinh của tôi vào giây phút này quá mãnh liệt, quan tâm hắn giận dữ hay không làm gì, cứ nhận lỗi trước rồi tính, "Hai tháng này em bận quá, không để ý tới anh, xem nhẹ cảm thụ của anh, trước kia anh nhắn tin em đều trả lời ngay tắp lự, lần này lại ba ngày không trả lời, quá là hư!"

Có một khoảnh khắc, tôi đã cảm thấy cảnh tượng này, giọng điệu này, quả thực giống y như đúc mấy gã cặn bã "chiếm được rồi lại không biết quý trọng".

Tỉ mỉ suy ngẫm lại, ở trước mặt Thịnh Mân Âu tôi luôn là bộ dạng không thành thật này, chỉ e trong cảm nhận của hắn, tôi vẫn luôn là hạng người đứng núi này trông núi nọ.

"Em lái xe."

Câu này của Thịnh Mân Âu chẳng hề ăn khớp với câu trước, tôi tự vấn vài giây mới phản ứng ra được hắn đang nhận lời cuộc hẹn tối nay.

Cùng lúc âm thầm thở phào trong lòng một hơi, tôi cũng lập tức tươi tỉnh, hai mắt cười tít lại: "Được rồi được rồi, vậy em chờ anh tan làm."

Vừa chờ một cái là chờ đến 9 giờ tối. Chờ đến khi tôi lăn ra ngủ trên sô pha luôn, cuối cùng vẫn bị Thịnh Mân Âu lay tỉnh.

Văn phòng luật đã không còn ai khác, Thịnh Mân Âu là người cuối cùng. Tôi cực kỳ hoài nghi đây là một trong những trừng phạt của hắn dành cho tôi, bởi vì tôi không tin với hiệu suất làm việc của mình, hắn sẽ còn lại nhiều văn kiện cần xử lý như vậy.

Lái xe rời xa nội thành, lái lên núi, đi dọc theo đường núi lên trên, chẳng mấy chốc đã tới đỉnh núi.

Dừng xe lại bên đài ngắm cảnh, tôi và Thịnh Mân Âu cùng xuống xe.

Đài ngắm cảnh này là tôi vô tình nhìn thấy trên một cuốn tạp chí cũ, một trong TOP10 thánh địa hẹn hò không mấy nổi tiếng của các cặp đôi ở Thanh Loan.

Có phải TOP10 hay không thì không nói, không mấy nổi tiếng thì đúng là thế thật, tôi sống ở Thanh Loan hơn hai mươi năm mà vẫn chưa bao giờ nghe nói về nơi này, hiện tại trăng sáng gió nhẹ, tiết trời vừa đẹp, ngoài chúng tôi vậy mà không có ai khác, cũng không biết có phải là thánh địa hẹn hò do tác giả bịa ra không.

Cũng may vắng vẻ thì vắng vẻ thật, song phong cảnh lại vẫn rất đẹp. Thành phố về đêm mờ mờ ảo ảo tạo thành một vầng sáng ở nơi xa, trời treo đầy sao, từng ngôi đều sáng trong. Không có ô nhiễm, trời đêm cảm giác cũng sâu hơn, xanh hơn.

"Tách!"

Thịnh Mân Âu dựa vào nắp máy xe thể thao, châm một điếu thuốc.

Tôi cũng lại gần, dán vào bên cạnh hắn, dè dặt mở miệng: "Anh, cô nàng xinh đẹp hôm nay muốn theo đuổi anh à?"

Thịnh Mân Âu tay kẹp thuốc lá, nghiêng đầu nhìn tôi, miệng từ từ phun ra một ngụm khói trắng như sương, chảy vào phế phủ tôi, làm mờ hai mắt tôi.

"Hoảng rồi?" Hắn chậm rãi lại gần tôi, khóe môi hơi câu lên.

"Ừm." Tôi hạ nhẹ giọng đáp lời, muốn hôn lên môi hắn, mới vừa ngửa cằm lên, hắn đã chuẩn bị từ trước, tránh ra phía sau.

Hắn như thể vẫn chưa hề phát hiện ra ý đồ của tôi, tầm mắt chuyển về cảnh đêm bao la trước mặt.

"Tặng anh hoa hồng đỏ không phải là vì thích anh, là chính cô ta thích hoa hồng đỏ. Quyết liệt với cha mẹ cũng không làm cô ta cảm thấy đau khổ hay gì cả, cô ta đã sớm có ý định này rồi, chỉ thiếu một cái cớ thôi. Tới tìm anh, cảm ơn là giả, tìm kiếm lời khuyên cho cuộc sống là thật." Thịnh Mân Âu nói nhàn nhạt, "Cô ta hỏi anh, phải làm sao mới có thể đè nén thiên tính."

Hắn chống một tay khác lên nắp động cơ, không hiểu sao nghe hắn nói xong tôi lại thấy căng thẳng trong lòng, vô thức siết chặt lấy nắm tay.

"Tình hình của cô ta là... như thế nào?"

"Nhân cách chống đối xã hội thành đạt."

Tôi rùng mình hít vào một hơi: "Anh trả lời cô ta như thế nào?"

Lần này Thịnh Mân Âu lại không nói gì.

"Anh nói với cô ta, nếu như cô ta muốn làm kẻ địch với cả thế giới, thì có thể giải phóng thiên tính của mình, nhưng nếu như cô ta vẫn còn muốn chung sống hoà bình với những người khác trên thế giới này, thì nhất định phải đè nén một phần tính cách thật của mình, tuân thủ quy tắc của thế giới này. Không chỉ mình cô ta, bất cứ ai trên đời cũng đều sẽ như vậy."

"Anh không nói cho cô ta biết tập võ có tác dụng à?" Tôi nửa đùa nửa thật nói.

Hắn liếc mắt nhìn tôi, tôi lập tức rút nụ cười lại, không dám tiếp tục cợt nhả nữa.

"Tình huống của mỗi người đều không giống nhau, phương pháp của anh chưa chắc đã có tác dụng với cô ta. Cho nên anh cũng không nghĩ kiến nghị của anh có thể trợ giúp được gì." Hắn lạnh lùng nói, "Xin ý kiến của anh còn chẳng bằng xin lời khuyên từ bác sĩ tâm lý."

May mà Kiều Lôi không thích hắn, nếu không chỉ e nghe xong câu này tim sẽ vỡ nát đầy đất, ghép cũng không ghép lại nổi.

"Vậy... bảo cô ấy thử yêu một lần đi, biết đâu làm vậy cô ấy sẽ tìm được lý do để không làm kẻ địch với cả thế giới."

Thịnh Mân Âu nghe vậy thì lặng đi, quay đầu sang nhìn về phía tôi, đúng lúc này, một ngọn gió núi thổi từ trước mặt thổi tới, thổi tan mùi thuốc lá quanh người hắn, cũng thổi trúng cặp mắt đang hơi nheo lại.

Hắn hơi hé môi, âm tiết lăn qua cổ họng, trầm thấp mà cuốn hút.

"Ý kiến hay."

Dưới bầu trời sao, trăng sáng nhô cao. Tôi không cho hắn cơ hội trốn thêm lần nữa, bất thình lình ngẩng đầu hôn lên môi hắn. Mà lần này hắn cũng không trốn, môi răng khẽ mở đón lấy tôi, bàn tay không kẹp thuốc lá ấn lên gáy tôi, không ngừng dùng sức.

Hắn càng hôn càng dữ, hôn đến một nửa liền nắm lấy tóc tôi kéo tôi ra, hoàn toàn để lộ bộ mặt thật của mình.

"Anh không thích em quan tâm những thứ khác hơn anh." Hắn lạnh giọng, thoáng thở gấp nói, "cũng ghét em không trả lời tin nhắn của anh."

Tôi "shh" một tiếng, còn chưa kịp trả lời, hắn đã cắn lên môi dưới tôi, rồi lại dán lấy lần nữa.

Miệng nếm được vị máu, hình như đã bị hắn cắn rách, nhưng tôi cũng không rảnh để ý nữa, liếm lên hàm trên hắn như muốn lấy lòng, muốn hắn đừng giận dỗi tôi nữa, rồi đổi lấy được nụ hôn càng mãnh liệt hơn.

Kiều Lôi có thể mãi mãi vẫn sẽ không hiểu được rốt cuộc Thịnh Mân Âu đã có thể "đè nén thiên tính" như thế nào, cũng sẽ không hiểu vì sao rõ ràng là cô ta thông minh hơn, nhưng lại phải sống mệt mỏi hơn bất cứ ai khác.

Cẩn thận ngẫm lại chuyện này thực sự sẽ khiến con người ta vô cùng uể oải, nhưng nếu như một ngày nào đó Kiều Lôi hiểu được, tôi chắc chắn sẽ thấy vui thay cho cô nàng.

Ngô Y vẫn luôn biết rằng, một Thịnh Mân Âu thoạt nhìn cao ngạo, xa cách với bất cứ ai lại có một sự tồn tại rất đặc biệt trong lòng mình.

Khi đó cậu ta mới vừa ra trường, đến Mỹ Đằng làm việc, nhờ đạt được thành tích xuất sắc trong trường nên mới chỉ là tân binh mà đã được trực tiếp làm trợ lý cho Thịnh Mân Âu, xử lý một vài công việc mà người mới chắc chắn sẽ không được chạm tay vào.

Đối với Ngô Y, công tác này là sự rèn luyện rất tốt, lúc nào cậu ta cũng rất biết ơn vì khoảng thời gian đó Thịnh Mân Âu đã không bắt một người mới bước vào đời như cậu ta đi làm mấy việc pha trà rót nước, gửi nhận e-mail, giúp cậu ta có thể nhanh chóng trưởng thành. Cho nên cậu ta cảm ơn Thịnh Mân Âu từ tận đáy lòng, tuy chênh lệch tuổi tác giữa hai người không phải là lớn, song vẫn coi hắn như một người thầy.

Năm thứ hai làm việc ở Mỹ Đằng, Ngô Y vẫn còn nhớ đó là đêm trước Giáng Sinh. Trời bắt đầu trở lạnh, cả công ty tràn đầy không khí ngày lễ, đâu đâu cũng đều được trang trí bằng giấy dán hai màu xanh đỏ đan xen, trước giờ tan tầm, cậu ta nhận được điện thoại của Thịnh Mân Âu, bảo rằng nhờ cậu ta nhận hộ một bưu kiện chuyển phát nhanh, nhân viên chuyển phát nhanh đã chờ tại cửa công ty.

Ngô Y cầm thẻ ra vào lên rồi vội vàng đi xuống tầng, mấy ngày nay thời tiết rất chán, thường xuyên đổ mưa, cảm giác vừa lạnh vừa ẩm ướt, thanh toán tiền xong, cậu ta nhận lấy hộp giấy không lớn không nhỏ từ tay nhân viên chuyển phát nhanh, cảm thấy cái hộp này rất lỏng lẻo, chỉ dùng băng dính dán miệng lại, có vẻ sẽ bung ra bất cứ lúc nào.

Do bộ phận của bọn họ là khu vực quan trọng của công ty, cất giữ bí mật thương mại của doanh nghiệp, cho nên ra vào đều phải quẹt thẻ, Ngô Y một tay kẹp lấy hộp chuyển phát nhanh, chỉ mới quẹt cái thẻ, đã có thứ gì đó rớt ra khỏi khe trên hộp.

Cậu ta thầm chửi đổng một câu trong lòng, xoay người ra nhặt, lại phát hiện thứ rớt ra khỏi hộp là từng phong thư.

Phong thư dài mảnh bằng giấy kraft màu nâu, dán tem, đóng con dấu bưu điện, chưa hề mở ra, Ngô Y tính toán trong thùng ít nhất cũng phải có hai ba chục lá thư.

Thời buổi này rồi mà vẫn có người gửi thư qua chuyển phát nhanh? Thư đã hạ giá xuống như vậy rồi sao?

Thịnh Mân Âu làm việc chu đáo, năng lực ưu tú, được Tiêu Tùy Quang tin cậy trong thời gian dài, trong bộ phận thì càng khỏi phải nói, cực kỳ có uy tín. Ngô Y không dám lục lọi đồ của hắn, chỉ nói thầm trong lòng hai câu, rồi nhặt phong thư dưới sàn lên, dùng bả vai mở cửa đi vào văn phòng.

Phong thư có dính vết nước, chữ đã hơi bị nhòe, Ngô Y rút khăn giấy lau sạch nước đi, thấy chữ trên phong bì thư giống nhau mới suy đoán rằng hẳn đều là cùng một người gửi. Lạ thay, địa chỉ nhận thư là một đại học có tiếng ở Thanh Loan, còn địa chỉ gửi thư lại... là trại giam số một Thanh Loan.

Nhà tù gửi thư tới? Ngô Y thảng thốt trong lòng, không dám nhìn nữa, xếp thư gọn gàng lại rồi tìm một cái túi giấy chắc chắn bỏ vào, đặt lên bàn làm việc của Thịnh Mân Âu.

Mấy ngày sau, Thịnh Mân Âu trở về, Ngô Y chủ động báo cáo từng hạng mục công việc từ nhỏ đến lớn trong mấy ngày hắn đi vắng, rồi nói rằng thư đã đặt trên bàn hắn, chỉ là vì thời tiết xấu dính phải nước, không biết có ảnh hưởng gì tới nội dung bên trong không.

Thịnh Mân Âu vắt áo khoác trên khuỷu tay, vốn đang bước nhanh về phía văn phòng mình, nghe thấy vậy liền dừng bước, nhìn về phía Ngô Y bằng ánh mắt không được vui cho lắm.

"Cậu mở hộp chuyển phát nhanh của tôi ra?"

Ngô Y đối diện với ánh nhìn lạnh băng của hắn, cả người đều rùng mình, bèn vội vã lắc đầu không ngừng, giải thích: "Không phải vậy không phải vậy, là thùng giấy dính phải nước nên bị rách, thư bên trong đều rơi ra ngoài, em chỉ sắp xếp rồi đựng vào túi giấy, chưa hề nhìn nội dung bên trong!"

Sắc mặt Thịnh Mân Âu dịu đi, nói một câu cảm ơn rồi đi vào văn phòng.

Ngô Y âm thầm thở phào một hơi, ánh mắt vừa nãy quả thực đã khiến cho lưng cậu ta đổ mồ hôi lạnh. Cậu ta thò đầu ra từ phía sau máy tính lặng lẽ nhìn về phía phòng làm việc của Thịnh Mân Âu, chỉ thấy người đàn ông cao lớn lạnh lùng đang đứng bên bàn làm việc, chần chừ lấy từ trong túi giấy ra một phong thư, chăm chú nhìn vào nó thật lâu mà lại không hề thấy có động tác gì tiếp nữa.

Ngô Y càng nghi ngờ sâu hơn, cậu ta chưa bao giờ thấy Thịnh Mân Âu có dáng vẻ như vậy, người gửi những phong thư này rốt cuộc có quan hệ thế nào với thầy ấy?

Dưới cái nhìn của Ngô Y, Thịnh Mân Âu luôn dứt khoát mạnh mẽ, sát phạt quyết đoán, không một thứ gì có thể ảnh hưởng tới hắn, cũng không một thứ gì có thể ngăn lại hắn, ý chí kiên định mà người thường không thể nào sánh nổi. Sự mạnh mẽ của hắn thậm chí còn làm Ngô Y thường xuyên nghi ngờ liệu hắn có phải là người máy lập trình do Mỹ Đằng tìm người nghiên cứu chế tạo ra hay không, bằng không thì thật sự rất khó giải thích được năng lực quyết đoán đáng sợ của hắn.

Ngô Y không rõ cuối cùng Thịnh Mân Âu có mở phong thư kia ra hay không, bởi vì ngay sau đó lớp kính thông minh ngăn cách văn phòng Thịnh Mân Âu đã biến từ trong suốt thành mờ, cậu ta chỉ có thể nhìn thấy loáng thoáng một bóng người bên trong, còn lại thì chẳng hề rõ.

Đoạn nhạc đệm ngắn ngủi này phát xong, Ngô Y cũng không hề đặt nó vào lòng, thoáng chốc đã quẳng nó ra sau đầu, không buồn nghĩ tới nữa.

Mấy năm sau, Ngô Y theo Thịnh Mân Âu rời khỏi Mỹ Đằng, trở thành một cộng sự trong văn phòng luật Cẩm Thượng, mở ra một trang mới trong đời mình. Cậu ta đã quên sạch mấy bức thư đó từ lâu, ném vào một góc trong ký ức. Nhưng chẳng thể nào ngờ tới, nhân duyên trùng hợp, hoặc là nói vận mệnh đã sắp đặt sẵn, nỗi hoài nghi mọc ra trong lòng năm đó vậy mà lại nhận được lời giải đáp ở mấy năm sau.

Lần đầu tiên nhìn thấy Lục Phong, Ngô Y hoàn toàn không có ấn tượng gì về cái tên này, chỉ cảm thấy đối phương thật là kỳ quặc, tự xưng là em trai của thầy mà lại mang tới một bó hoa hồng đỏ cùng với một tấm thiệp thổ lộ tình cảm vào ngày văn phòng luật khai trương, chẳng ra gì hết.

Thầy nhìn thấy người này xong, trông cũng chẳng hề thân thiện, thậm chí còn thấp thoáng có phần bài xích. Ngô Y suy đoán rằng hai anh em bọn họ không hòa thuận, nhưng dù sao đây cũng là việc riêng nhà người khác, cậu ta hóng hớt cũng thấy ngại.

Sau đó khách hàng của bọn họ, một nghệ sĩ nổi tiếng dưới trướng Giải Trí Tinh Hào bị nghi ngờ phạm tội, bị người kiện ra tòa, Ngô Y làm trợ lý luật sư, cùng Thịnh Mân Âu đồng thời phụ trách vụ kiện này. Dưới con mắt của Ngô Y, vụ kiện này tuy hơi phiền phức, song cũng không phải khó thắng. Điều khiến cho cậu ta phải bất ngờ là cậu em trai của Thịnh Mân Âu vậy mà lại xuất hiện ở khu vực dự thính, trông có vẻ như là bạn bè của người bị hại.

Chuyện này làm cho Ngô Y ngạc nhiên há hốc, đã vài lần định bóng gió hỏi thầy một câu, rồi đều chẳng biết nên mở miệng từ đâu.

Thế rồi sau khi Lục Phong xuất hiện, vụ kiện vốn hẳn sẽ không khó thắng này lại phát triển theo một chiều hướng kỳ quặc, tốc độ biến chuyển vừa nhanh vừa mạnh, làm cho Ngô Y, thậm chí là cả văn phòng luật đều trở tay không kịp.

Sau phiên tòa thẩm vấn đầu tiên, mọi người đều cảm thấy rất ổn, đang dốc sức chuẩn bị cho phiên tòa tiếp theo, đúng lúc ấy, toà án lại gửi tin tức tới — xuất hiện người bị hại thứ hai, đã vậy, do giữa đối phương và Thịnh Mân Âu tồn tại quan hệ người thân, dựa theo quy định của pháp luật, không thể xuất hiện hai người có quan hệ lợi ích trực tiếp trong cùng một vụ án, Giải Trí Tinh Hào không thể không hủy hợp đồng ủy thác, vời cao minh khác đến.

Ngô Y nhận được tin tức xong thì đầu ong ong, trước mắt hiện lên khuôn mặt anh tuấn trẻ tuổi của Lục Phong. Tuy chưa thể xác nhận, nhưng chuyện đã quá rõ, người bị hại mới xuất hiện không thể nghi ngờ, chính là Lục Phong.

Lúc nhận được tin này, sắc mặt Thịnh Mân Âu rất khó coi, khó coi đến độ Ngô Y cũng không dám nhắc tới chuyện này, tất cả mọi người trong văn phòng luật đều im thin thít như thịt nấu đông, đến ngay cả cô bé lễ tân vô tư nhất cũng cảm thấy bầu không khí không ổn lắm.

Sau khi vụ án khép lại vì cái chết đột ngột của La Tranh Vân, bầu khổng khí đáng sợ này mới dần dần tan đi. Hầu hết những sự kiện nóng hàng đầu đều không duy trì quá ba tuần, La Tranh Vân cho dù có hot hơn nữa cũng khó thoát khỏi số mệnh này. Chẳng cần tới ba tuần, chỉ mới một tuần sau, ai nấy đều đã như thể quên luôn chuyện này, sôi nổi đắm chìm vào những sự kiện nóng hổi khác.

Một ngày nào đó, đang pha cà phê viết tổng kết vụ kiện, trong đầu Ngô Y bỗng hiện lên một ý nghĩ, nhớ tới một buổi chiều mưa phùn rả rích, cậu ta nhận hộ Thịnh Mân Âu một bưu kiện chuyển phát nhanh, bên trong toàn là thư gửi từ trại giam số một.

Chẳng phải đó chính là nơi Lục Phong đã từng thụ án sao?

Cậu ta lập tức khẽ thốt lên, mọi giác quan như được phá thông.

Sự tồn tại đặc biệt, người khiến cho thầy phải băn khoăn do dự như vậy thì ra đúng là Lục Phong.

Thật sự là một cặp anh em kỳ quặc. Ngô Y là con một, khó có thể thấu hiểu được tình cảm anh em phức tạp như vậy, chỉ nghĩ thầm rằng có lẽ trong mắt một Thịnh Mân Âu ưu tú, có em trai phạm tội giết người là chuyện rất đáng xấu hổ, thầy quá thất vọng về Lục Phong, cho nên mới có biểu cảm rối rắm do dự đến vậy khi nhận được thư của đối phương.

Cậu ta tự biên diễn trong đầu tình cảm của Thịnh Mân Âu đối với Lục Phong là hận không rèn được sắt thành thép, là không mài ra ngọc sáng. Mà Lục Phong ngồi tù mười năm, ra tù xong trên lưng gánh nỗi hổ thẹn với người nhà, cho nên thái độ lấy lòng mà người này biểu hiện ra cũng không phải quá khó hiểu.

Ngô Y chưa bao giờ hoài nghi về tình anh em thuần khiết giữa hai người này, mãi cho đến một ngày, hiện thực cho cậu ta một đòn...

Ngày đó, mới ngủ dậy thực ra cậu ta thấy hơi đau răng, phân vân mãi xem nên đi khám hay đi làm, cuối cùng cậu ta đã lựa chọn ưu tiên đặt công tác lên trước. Giờ ngẫm lại mới thấy, ông trời đã báo điềm cho cậu ta từ trước, nhưng cậu ta lại ngu ngốc lờ đi, không biết tránh họa.

Văn phòng luật bọn họ lúc nào cũng đặt cơm trưa ở cha chaan teng dưới tầng, gần mà, đến cũng nhanh. Hôm đó Lục Phong đến văn phòng luật, Ngô Y không nghĩ nhiều, thấy cửa phòng không đóng nên cảm thấy chắc bọn họ cũng không nói chuyện gì quan trọng, liền mang hộp cơm gõ cửa phòng.

Cửa vốn đang đóng hờ, Ngô Y không cần gõ mạnh, cửa đã chầm chậm mở ra.

Cậu ta mới vừa nói một câu cơm đến rồi, ngay giây sau trông thấy khung cảnh trong phòng, đã kích động buột một chữ "đệt" ra khỏi miệng.

Thịnh Mân Âu, người thầy cậu ta vẫn luôn kính trọng, nay lại đang bị Lục Phong giật lấy cà vạt gặm miệng, hai người hôn nhau khó chia lìa, Thịnh Mân Âu thậm chí còn vùi ngón tay vào giữa mái tóc Lục Phong.

Ai cũng đều là người trưởng thành, Ngô Y đương nhiên hiểu ý nghĩa nằm sau hành vi thân mật này. Tới giờ khắc này, mọi băn khoăn mới xem như được sáng tỏ, đằng sau những hành động rối rắm phức tạp đó thì ra không hề cất giấu tình cảm của một người anh trai dành cho em mình, hoặc là nói, không chỉ có vậy.

Tam quan vỡ nát, đồng tử động đất (*), Ngô Y hoảng loạn vì bỗng nhiên biết được bí mật trái đạo đức này, tức khắc đã ném luôn tài ăn nói của một luật sư tới Siberia, chỉ biết ngơ ngác đờ đẫn nhìn chằm chằm vào hai người kia, nói không nên lời.

(*) baidu giải thích là vì đồng tử giãn ra khi ngạc nhiên nên trông sẽ giống như động đất (???)

Hai người kia nhận ra cậu ta đến thì nhanh chóng tách ra. Thịnh Mân Âu thản nhiên sửa lại cà vạt, không hề có vẻ lúng túng khi bị bắt quả tang. Lục Phong thì hơi kinh ngạc, nhưng cũng chỉ xoa xoa mũi, thay vì ngượng ngùng, chi bằng nên nói là sung sướng khi người khác gặp họa.

"À thì, em đi trước đây, hai người cứ ăn thong thả đi." Lục Phong mỉm cười, đôi môi hơi sưng đỏ, đi ngang qua Ngô Y còn cố tình giải thích với cậu ta, "Tôi với anh tôi không phải quan hệ ruột thịt." Nói xong câu còn vỗ vai cậu ta đầy thân thiện.

Ngô Y vẫn giữ nguyên vẻ mặt không làm rõ, mờ mịt nhìn chằm chằm vào Lục Phong: "À... Hả?"

Nếu như vậy thì thực ra mức độ cấm kỵ sẽ hạ xuống rất nhiều... Đéo luôn! Chẳng đỡ hơn tí nào cả ok?!

Sau đó Lục Phong còn nói gì nữa, cậu ta chẳng hề có ấn tượng gì, não bộ bị lấp đầy bởi lượng thông tin khổng lồ, vận hành cũng trở nên khó khăn.

Mãi đến khi Lục Phong đã đi hẳn, Thịnh Mân Âu thấy cậu ta vẫn đứng đờ ra ở cửa, liền nhíu mày hỏi: "Cậu muốn vào hay muốn đi ra ngoài." Bấy giờ cậu ta mới bỗng nhiên hoàn hồn, nhanh chóng đặt hộp cơm trên tay xuống bàn làm việc của đối phương.

"À, em xin lỗi thầy... vừa nãy em không nhìn thấy gì cả, em sẽ không nói lung tung gì cả, thầy yên tâm đi." Trong lòng cậu ta phấp phỏm không thôi, hết sức hối hận vì sáng nay không quyết định đi gặp nha sĩ.

Thịnh Mân ngẩng đầu lên từ sau máy tính liếc mắt nhìn cậu ta, rồi chẳng mấy chốc đã chuyển tầm mắt về màn hình, thái độ thản nhiên tùy ý, như thể không hề để tâm chuyện bị cậu ta nhìn thấy cảnh vừa rồi.

"Không làm gì sai sao lại phải xin lỗi?"

Ngô Y đã định lùi ra ngoài rồi, mà vừa bị hỏi như vậy thì lập tức đứng hình, cứng đờ tại đó bối rối không biết nên đáp thế nào cho phải đạo.

"À... em......"

Thịnh Mân Âu không ngẩng đầu lên: "Đúng là như cậu đã thấy, đi ra ngoài đi." Thoáng dừng lại, hắn bổ sung thêm một câu, "Đóng cửa lại hộ tôi."

Ngô Y như nhận được lệnh đặc xá, miệng dạ vâng liên tục, rồi ra khỏi phòng làm việc như chạy trốn.

Từ đó về sau, tuy hai vị đương sự trông đều có vẻ chẳng hề ngại lời đồn đại vớ vẩn, song Ngô Y vẫn luôn giữ vững lời hứa, không hề tiết lộ mảy may về một quan hệ khác giữa hai người này với ai khác.

Đến ngay cả khi chơi truth or dare bị máy phát hiện nói dối giật điện, cũng không hề.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#danmei