Chương 4

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

***

Lucy chẳng biết mình tìm kiếm cái gì trong khu-rừng-đã-từng-là-vườn này; nơi mà cây cối um tùm, cành lá đan xen vào nhau kín kẽ, như tạo thành những tấm len với đủ các sắc độ của màu xanh lá. Khung cảnh mang nét trầm mặc buồn bã, trái ngược hẳn lại với những bước chân hào hứng cùng vẻ mặt đầy thích thú của Natsu. Nhưng cô có cảm giác một điều đặc biệt lắm đang chờ đón mình. Đâu đó xa hơn vào phía trong, sau những thân cây cổ thụ to lớn và những tán lá rậm rạp ... ? Cô cũng không trông đợi điều gì lớn lao hơn những con thú nhỏ dễ thương, những công trình kiến trúc bị bào mòn đi bởi thời gian, hay chỉ đơn giản là một bụi hồng dại đang bừng nở đẹp đẽ. Tâm trí thúc giục cô bước vào nơi này, để tìm kiếm một phép màu, dù nhỏ nhắn thôi giữa những ngày tháng tẻ nhạt. Và chút gì đó mách bảo cô rằng, mình sẽ tìm thấy một bí mật quan trọng của toà lâu đài này, hay thậm chí lớn hơn cả thế, về con rồng ... Còn nếu không, chuyến khám phá này sẽ đơn giản chỉ là một cuộc phiêu lưu nhỏ, một chuyến dọn dẹp cho toà lâu đài nơi họ đang sống, hoặc, trở thành một kỉ niệm thật vui trong số bao nhiêu kỉ niệm giữa cô và Natsu.

Natsu, dù lúc đầu than phiền đủ kiểu về chuyến thám hiểm nhỏ này, nhưng lại là người dẫn đầu tiên phong với những bước đi đầy hứng khởi. Cậu chàng đi trước trông chừng và ngắm nghía cảnh vật, thi thoảng lại quay lại phía sau kiểm tra người bạn đồng hành của mình. Lucy vui vẻ bước theo, cũng ngước đôi mắt nâu chăm chú quan sát. Cô nhìn cậu chạy từ bên này qua bên kia, khoe cô hết cái này đến cái kia. Cô luôn biết thế giới bên ngoài hấp dẫn cậu hơn cái lâu đài cũ nát buồn tẻ. Tâm hồn cậu hướng về những điều mới mẻ, những mạo hiểm, những chuyến phiêu lưu; và trái tim cậu là trái tim của một đứa trẻ, tràn ngập niềm vui và lòng tin nhiệt thành. Natsu biết mọi thứ về tự nhiên, lắng nghe được hơi thở của khu rừng và nắm giữ mọi điều bí ẩn nằm sâu trong màu xanh trải rộng kia, như thể là một phần của nó. Đó là khả năng đặc biệt của cậu, khiến cho nàng công chúa tóc vàng bé con của ngày xưa cho đến bây giờ lúc nào cũng lẽo đẽo theo sau cậu nhóc đầu chôm chôm. Bám theo với đôi mắt nâu tròn lấp lánh niềm thích thú, giống như lúc này đây, nghe cậu kể câu chuyện của rừng, chỉ cho cô những điều kì diệu ẩn sau vòm lá. Từ cái cây cao chót vót đã sống tới ngàn tuổi, đài phun nước róc rách lời ca ẩn dưới lớp tường gạch đổ nát, những quả dâu dại đỏ mọng, đến một vài dấu chân thỏ dẫn tới một cái hang, một tổ mấy nhóc chim non kêu chiêm chiếp. Thậm chí, khéo léo đỡ cô trèo qua những ngọn cây, xuyên qua những vòm lá, hướng tới bầu trời xanh biếc bát ngát, mây trời lồng lộng.

Bầu trời chưa bao giờ đẹp đến thế ...

Cô ngắm nhìn tất cả mọi thứ, đón nhận mọi điều cậu chỉ dẫn bằng đôi mắt nâu mở to sáng rỡ, bằng nụ cười tỏa nắng như ánh dương. Khỏi phải nói chàng trai tự hào đến phổng mũi như thế nào!

Họ cùng nhau khám phá mọi ngóc nghách của khu vườn suốt ngày hôm ấy. Và rồi tiến sâu hơn vào khu rừng phía sau. Nỗi sợ ban đầu của nàng công chúa đã tan biến đi đâu đó, chỉ còn nụ cười vương trên môi.

Và rồi, nền trời xanh chuyển dần thành màu hồng nhạt của buổi hoàng hôn. Mặt trời đỏ thẫm trôi xuống thấp dần phía chân trời, sắp sửa biến mất sau những lùm cây. Lucy thấy thật tiếc, ao ước niềm vui của ngày hôm nay kéo dài hơn một chút. Natsu thì không, cậu ta bắt đầu thấp thỏm, không muốn vào sâu trong rừng hơn nữa, không muốn tiếp tục. Cậu cứ ngước lên bầu trời, đôi mắt đen nheo lại khó chịu và lên tiếng giục giã nàng công chúa.

– Lucy, mau về thôi!

– Một chút xíu nữa thôi mà Natsu. – Lucy van vỉ, hái những quả dâu rừng đỏ mọng bỏ vào túi. Cô vui vẻ nhìn nơi túi áo đầy ắp dâu, định bụng tí nữa sẽ làm một món tráng miệng thật ngon để chiêu đãi anh chàng.
"À, nhưng mà cậu ấy chẳng bao giờ ở lại sau hoàng hôn ..."

– Không được, phải nhanh lên, mặt trời sắp lặn rồi!

Chàng trai lo lắng dõi theo sắc đỏ thẫm loang dần trên nền trời, bóng tối êm dịu đang kéo đến từ xa xăm, chân tay càng bồn chồn. Lí trí tự nhủ thầm phải giữ bình tĩnh, tránh để lộ sơ suất. Nếu không ... Nhưng bỗng chốc, mối lo đó không phải là điều duy nhất khiến mọi giác quan của cậu rung lên bất ổn. Cậu nhận ra trong không khí có một mùi vị rất lạ. Gió mang theo điềm không lành, mập mờ và đầy cảnh giác. Có gì đó đang ở phía xa bên kia cánh rừng, một thứ hoang dã và đượm mùi nguy hiểm, nhưng sẽ rất nhanh chóng tiến rất gần về phía này nếu họ không mau rời đi.

Cậu không thích nó, nó khiến cơ thể cậu râm ran khó chịu, khiến bản năng của cậu bập bùng trong da thịt. Không đến mức phải sợ hãi, nhưng không thể xem thường. Hơn nữa, cô ấy đang ở đây. Không thể để cô ấy gặp nguy hiểm được. Điều đó càng khiến bản năng của Natsu trỗi dậy mạnh mẽ.

– Lucy ... – Chàng trai kìm lại tiếng gầm gừ nho nhỏ trong cổ họng. Giọng cậu trầm thấp, nhưng âm vang và nguy hiểm.

– Chút xíu nữa thôi! – Trong lúc đó, Lucy cố vươn tay với những trái dâu ở đằng xa, không chịu nghe theo lời chàng trai phía sau mình.

– Nhanh lên, nhanh lên!

Cô gái không thể nào lấy được chỗ dâu đó, đành thử bước xa hơn vào trong bụi cây rậm rạp. Những cành cây vướng vào váy áo cô, khẽ cào vào da thịt cô ran rát. Nàng công chúa nhăn mặt, cố tách những cành khô vướng víu, suýt nữa thì ngã về phía bên kia bụi cây dâu. Cô phủi phủi chiếc váy, vui vẻ hái hết chỗ dâu còn lại một cách dễ dàng. Sau khi xong xuôi, Lucy đứng dậy và đang định bụng chạy về chỗ Natsu, bỗng bắt gặp một cái gì đó động đậy phía trong bụi dâu. Tò mò, Lucy cúi thấy người xuống, thử tìm kiếm. Đôi mắt nâu của cô gái mở to ngạc nhiên.

– NATSUUU!!!

Chàng trai giật mình quay đầu lại, hoảng hốt nhận ra nàng công chúa đã biến đi đâu mất.

– ... Lucy? ... LUCY!! – Cậu hét toáng lên, đôi mày cau lại và răng nanh hơi nhe ra, vội vàng nhảy bổ vào bụi dâu như thế nó là con quái vật đã bắt cóc mất công chúa của mình, để rồi ngã nhào lên mặt đất cứng ngay cạnh nơi cô ấy đang ngồi với nụ cười tươi tắn.

Natsu ngẩng lên, hỏi lớn:

– Sao vậy, Lucy!?

– Nhìn này, Natsu! Nhìn này! – Cô gái rạng rỡ hướng ánh mắt xuống thứ gì đó tròn tròn đang nằm gọn trong vòng tay mình. Chàng trai đầu hồng nhìn chằm chằm, để rồi nhận ra thứ tròn tròn, có đốm hoa văn sặc sỡ ấy trông rất giống ...

– ... Một quả trứng!

                                                                                                                               To be continue ....

 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro