0.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

0.

Đây là Omega có mùi hoa anh túc.

Lee Sanghyeok khẽ cụp mắt trầm ngâm suy nghĩ, kể từ lúc bước một chân vào căn phòng này thì anh đã sớm biết ngày hôm nay bản thân mình sẽ không thể nào dễ dàng thoát ra khỏi đây, nhất là khi người đàn ông đang ngồi trước mặt anh chỉ cách một cái bàn lại mang dáng vẻ xinh đẹp quá mức động lòng người, chọc cho trái tim anh ngứa ngáy không thôi.

Anh muốn vươn tay chạm vào thân thể Omega nhưng lại cảm thấy nếu mình làm như vậy vào lần đầu tiên gặp mặt thì thật sự vô cùng thất lễ, bởi vì giáo dưỡng của gia đình được dạy từ nhỏ đến lớn không cho phép Lee Sanghyeok tùy tiện hành động theo cảm tính. Tuy nhiên Lee Sanghyeok cũng chỉ là một con người bình thường giống biết bao người khác, việc yêu thích cái đẹp hay muốn chiếm đoạt cái đẹp vốn dĩ vẫn nằm sâu trong tiềm thức của anh chờ đợi thời cơ để thức tỉnh. Chẳng qua ham muốn trần tục bị anh giấu kín gần ba mươi năm qua trong nháy mắt đột ngột bùng nổ như ngọn núi lửa hung ác, tuôn trào một phát liền nhanh chóng thiêu đốt toàn thân, mạnh mẽ lan ra từng mạch máu, so với những người khác có lẽ còn dữ dội hơn gấp bội.

Không thể trách Lee Sanghyeok được, vị Omega xinh đẹp trước mặt này thật sự quá hợp với khẩu vị của anh. Từ cái nháy mắt vô tình trêu hoa đến cái cách cậu duỗi tay cầm lấy ly rượu vừa được Lee Minhyung rót đầy đặt trên mặt bàn như thể ghẹo nguyệt đều khiến Lee Sanghyeok phải khó khăn lắm mới gồng mình kiềm chế thú tính đang sục sôi trong lòng, tránh phát sinh những hành động lỗ mãng khiến cho người trước mặt sợ hãi bỏ chạy.

Hóa ra Lee Minhyung – thằng cháu trai trời đánh của anh cũng có lúc nói đúng, việc đi ăn mừng lễ tốt nghiệp của nó cùng bạn trai không hề buồn tẻ như trong tưởng tượng.

Han Wangho.

Omega mùi anh túc.

Á phiện.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro