043 - 045| Quyển 2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

C43 – QUYỂN 2

Năm đầu tiên tới phương Bắc, trên thực tế, Wangho hoàn toàn không thể thích ứng nổi.

Phương Bắc và Seoul tựa như hai thế giới hoàn toàn khác biệt, nơi này hầu như không mưa, không khí lúc nào cũng lành lạnh, như là hai phần ba năm đều là mùa đông, cho dù là tháng hè nóng nhất cũng không bằng một nửa của Seoul.

Sau khi Wangho tới phương Bắc mới biết được thứ cần thiết phải mang đi là áo len có lông dày đủ các loại.

Ban đầu cậu chẳng thể nào thích ứng nổi, mùa đông vẫn mặc áo khoác như bình thường mình mặc ra ngoài đi khắp mọi nơi, thế nhưng cái rét thấu xương đã dạy cậu phải biết mặc áo len cho đủ ấm.

Cậu nhỏ sống ở nơi ấm áp sao có thể thích ứng nổi với mùa đông rét buốt ở bên ngoài, sau khi vào ký túc xá, hơi nóng bốc lên từ máy sưởi, giọng nói ồn ào của các bạn nam nữ, các mối quan hệ nhiệt tình...

Sau này nó đều trở thành những ký ức thân thương mà Wangho chẳng thể nào quên nổi.

"Wangho! Jiseong lại đưa bánh bao cho em nè!" Sáng sớm tinh mơ, Wangho còn đang đánh răng rửa mặt lại nghe thấy cửa bật mở, bạn cùng phòng Mina đã vọt tới trước mặt cậu, không nhịn được cười, "Hai tuần liên tiếp rồi đó, má ơi, cái cách theo đuổi con trai cổ hủ này mà còn dùng được!"

Mina là người bản địa có tính tình thoải mái hấp tấp.

"Ừm." Trong miện Wangho còn ngậm nước, tuỳ ý lên tiếng.

"Ôi trời, Wangho cũng chẳng thích cậu ta." Yujeon đang trang điểm, hai mắt sáng ngời, thẳng thắn nói thật, "Không phải bữa sáng nào cũng vào bụng chúng ta hết sao, mau mang lại đây."

Từ sau khi Jiseong của khoa máy tính theo đuổi Wangho, đây đã trở thành tiết mục mỗi sáng của phòng ký túc xá 407 – bữa sáng của phòng 407 đều do cậu ta thầu cả.

Mina cười hì hì xách theo bánh bao và cháo đi qua rồi đặt trên bàn.

"Trong nguyên tác thì phòng kí túc xá này sẽ là nữ hết nhưng trong bản này thì bảnh xin chuyển thành chỗ ở chung nhe "

Mà động tĩnh của hai người đã đánh thức bạn cùng phòng còn lại là Doran, cậu ấy xoa đôi mắt nhập nhèm rồi ngáp một cái.

Phòng 407 có Mina sáng nào cũng dậy sớm chạy bộ rèn luyện sức khoẻ, cũng có Yujeon ngồi cả hai tiếng đồng hồ chỉ để trang điểm tỉ mỉ, đương nhiên cũng có kiểu người sát giờ học cũng chưa dậy nổi như Doran.

Wangho đánh răng rửa mặt xong ra khỏi toilet, vừa hay Yujeon cũng trang điểm xong rồi.

"Đúng là mỹ nhân mà, không son phấn gì cũng không giấu nổi vẻ quốc sắc thiên hương ấy." Yujeon nhìn khuôn mặt trắng nõn tinh tế của Wangho, hâm mộ ghen tị chậc chậc hai tiếng, "Wangho của chúng ta ăn gì mà lớn vậy, sao lại xinh đẹp thế chứ?"

Wangho không sửng sốt, chỉ cười cười.

— Không biết vì sao, từ sau khi lên đại học, ngày nào cậu cũng nghe được những lời khích lệ như vậy, chắc là vì cuộc bình chọn hoa khôi nhàm chán kia sao? Tóm lại đã nghe hơn một năm, cũng đã thành thói quen rồi.

Cậu đeo tai nghe ngồi vào bàn, ăn bánh mỳ hôm qua mình mua ở siêu thị, tai nghe bài giảng như thần khí thôi miên.

Ngày tháng đại học bình thản ấm như vậy trôi qua không tiếng động, lại đi một cách thật nhanh.

Học kỳ một năm hai, Wangho quen một sinh viên năm nhất cũng là người Seoul.

Nói cũng thật buồn cười, ngày đó cậu tham gia một khoá học mở, bên cạnh có một cô tuỳ tiện ngồi xuống.

Động tác 'cuồng dã' của cậu ấy khiến Wangho chú ý, hơi nghiêng đầu chỉ thấy một cậu có diện mạo như búp bê Tây Dương.

Thiếu nữ mặc áo len tăm màu đen ngắn tay ôm sát cơ thể, dáng người nóng bỏng, ngực to eo thon, bên dưới là chân váy ngắn, đeo một đôi guốc mười centimet, chân dài thẳng tắp trắng bóng.

Wangho nhìn thoáng qua rồi thu hồi ánh mắt, không khỏi cảm thấy bội phục – mùa thu ở phương Bắc còn lạnh hơn mùa đông ở Seoul, cậu tuyệt đối còn không dám mặc quần áo lộ chân lộ tay.

Cậu kia vừa đến đã ngồi cạnh Wangho, hấp dẫn sự chú ý của mọi người trong lớp.

Chỉ là, sự chú ý của cậu này đều đặt trên người Wangho, nhìn thấy cậu không để ý tới mình, mày đẹp nhíu lại, không nhịn được muốn tìm cảm giác tồn tại, "Chào anh trai."

Thời gian này rồi mà giáo sư còn chưa tới, Wangho nghiêng đầu cười với cô, có qua có lại đáp, "Chào em."

"Em là sinh viên năm nhất, cố ý tới tìm anh đấy." Vẻ mặt cô ngây thơ, nhìn Wangho hừ hừ, "Muốn coi xem hoa khôi trông thế nào."

Wangho, "..."

"Vốn dĩ em cũng không phục lắm đâu, nhưng mà..." cô do dự một chút, không tình nguyện thừa nhận, "Đúng là rất đơn thuần."

Đối mặt với lời nói không biết có phải là tán dương hay không, Wangho buồn cười, không có lời nào để nói.

"Nói thật, là do anh nên em mới nhận thua đấy." cô khịt mũi, nhỏ giọng lẩm bẩm, "Nếu không kiểu gì em cũng phải kêu mấy người bên khoa máy tính tổ chức bầu chọn lại lần nữa, phải cướp danh hiệu hoa khôi này về mới thôi!"

Lời nói thẳng thắn, rất có cá tính.

Trước sau Wangho vẫn cười nhạt không nói một lời, chỉ là lần này cười không còn có sự xa cách nữa.

Cậu rất thích cô gái có tính tình thẳng thắn trước mắt này, nhiệt tình to gan, tươi sáng như ánh mặt trời, vừa nhìn đã biết là lớn lên trong hoàn cảnh vô cùng hạnh phúc.

"Này, sao anh không nói lời nào thế?" Ngón tay trắng nõn của thiếu nữ quấn quanh lọn tóc, "Em cố ý nghe ngóng thời khoá biểu của anh để tới nhìn đấy, không ngờ lại lạnh lùng như vậy."

...

Điều này khiến Wangho thật sự cảm thấy oan uổng.

Trên thực tế, sau khi khôi phục giọng nói, cậu đã có di chứng không muốn nói chuyện, cũng không phải là lạnh lùng kiêu ngạo gì đó.

"Xin lỗi nhé." Wangho thấp giọng nói, "Em muốn nói cái gì? Để anh nói chuyện với em."

Cô sửng sốt, đôi mắt đeo kính áp tròng màu xanh lục nhìn thẳng vào cậu, một lúc sau mới bật cười thành tiếng.

Wangho bị tiếng cười này làm cho sửng sốt.

"Ha ha ha, anh trai ơi, sao anh lại đáng yêu thế không biết." Đôi mắt to tròn xinh đẹp của cô cong lên, khoé môi mang theo ý cười, nũng nịu giới thiệu –

"Em tên là Heejin, sau này chúng ta chơi cùng nhau nha!"

Có lẽ là do hai người cùng đến từ Seoul, rất nhanh Wangho đã trở nên thân thiết với Heejin.

Tuy rằng con bé là sinh viên năm nhất, một người học vật lý một người học tài chính, thế nhưng vẫn thường xuyên hẹn nhau đi dạo phố và xem phim.

Heejin là cô gái đơn thuần lại nhiệt tình, lời nói lúc nào cũng ngọt ngào, từ trên người cậu ấy, Wangho thường xuyên nhìn thấy bóng dáng của Minji.

Có lẽ bản tính cậu hoài cổ, vậy nên rất thích kết bạn với những người như vậy.

Heejin không gọi tên cậu mà lúc nào cũng chị ơi chị à.

Wangho nghe nhiều cũng cảm thấy buồn cười, hỏi cậu ấy, "Có phải ở nhà em không có chị gái không? Sao lại thích làm nũng với chị vậy chứ."

"Lấy đâu ra chị mà gọi, em chỉ có hai ông anh trai thôi." Heejin lẩm bẩm, khinh thường hừ một tiếng, "Chỉ biết bóc lột em, không thấu hiểu gì cả, em chỉ muốn có một người chị thôi – em gọi chị là chị, chị không thấy phiền chứ?"

" Nghe tới đây thấy quen quen chưa nà các mom :))"

Wangho lắc đầu, "Không sao đâu."
 
Cậu cũng không có em gái, thêm một đứa cũng không sao.

Ngày tháng yên bình trôi qua rất nhanh, đảo mắt một cái đã tới năm mới.

Buổi tối ngày 31 tháng 12, Wangho gọi điện thoại cho Bà han, thấp giọng nói, "Mẹ ơi, năm mới vui vẻ."

Đây đã là năm thứ hai cậu rời xa nhà, đêm tối rét đậm vô cùng náo nhiệt, người trong ký túc xá một là về nhà, hai là đi hẹn hò, cũng chỉ còn lại mình cậu.

Ngoài cửa sổ truyền tới tiếng pháo trúc rất vang, lại càng làm nổi bật sự yên tĩnh trong phòng.

Chỉ có khoảng thời gian tết nhất Wangho mới cảm thấy quyết định tới phương Bắc của mình là quá đáng.

Tựa như lúc trẻ con theo đuổi thần tượng vậy, lúc nào cũng xem nhẹ cha mẹ tuổi già ở sau lưng – nếu lúc trước cậu ở lại Seoul, ít nhất thì thời khắc bước sang năm mới cũng có thể ở bên Bà han.

Bình thường Wangho cũng ít khi tự hỏi những chuyện này, nhưng Bà han là người khiến cậu không yên lòng nhất, luôn nhớ thương không thôi.

Vì thế, khi bước vào năm thứ ba, mọi sinh viên của khoa vật lý đều đang bắt đầu chuẩn bị cho cuộc chiến thi lên thạc sĩ, Wangho yên lặng lên mạng tìm thông báo tuyển dụng thực tập sinh.

Vì tính chất đặc thù của ngành này, khác với các sinh viên đã tốt nghiệp của chuyên ngành khác, nghề này, nghiên cứu sinh cũng chỉ xem như là điểm xuất phát cơ bản nhất.

Nhiều người học lên tiến sĩ thạc sĩ còn chưa tìm được việc làm, huống chi người vẫn còn là sinh viên chính quy như cậu?

Các sinh viên lựa chọn khoa vật lý đều đã chuẩn bị sẵn tinh thần học quá bốn năm, tận sáu năm cũng chưa thể tốt nghiệp, vẫn luôn sẵn sàng học lên.

Cho nên, trong lúc vô tình Mina nhìn thấy Wangho tìm chỗ thực tập thì rất kinh ngạc.

"Không phải chứ, Wangho..." Mina ghé lại gần, chần chừ hỏi, "Em không định học lên nghiên cứu sinh sao?"

Người có thành tích nổi bật học tập nghiêm túc luôn cầm được học bổng trong tay như Wangho thường được trực tiếp học lên nghiên cứu sinh. Hầu như tất cả mọi người đều không hoài nghi về việc cậu sẽ tiếp tục học lên, cho nên, trước khi chuẩn bị thi lên thạc sĩ, bạn cùng phòng cũng chẳng ai hỏi Wangho có quyết định này không.

Khoa vật lý, học hành khắc khổ, còn phải hỏi sao?

Kết quả, dường như chuyện gì càng chắc chắn càng dễ xảy ra chuyện ngoài ý muốn.

Động tác trên tay Wangho khựng lại, sau đó làm như không có việc gì nói, "Cũng không hẳn, em xem qua thôi."

Trên thực tế, cậu rất muốn học lên, nhưng cậu thật sự luyến tiếc học nhiều năm như vậy, sau đó lại dùng lý do này dồn hết gánh nặng gia đình lên người Bà han.

Trước kia đi học là con đường duy nhất, nhưng bây giờ cậu đã trưởng thành rồi, không thể để một mình Bà han gửi tiền vào bệnh viên chăm ba được.

Chi tiêu gia đình, số tiền duy trì cơ thể Ông han ở bệnh viện đều là số tiền khổng lồ.

Từ khi lên đại học Wangho đã bắt đầu đi làm thêm, lấy học bổng, làm gia sư, tranh thủ kiếm tiền mỗi tháng để giảm bớt gánh nặng trên người Bà han. Cậu không muốn sau khi mẹ về hưu vẫn còn phải đi làm liên tục không ngủ không nghỉ.

Không phải cậu không muốn học lên nghiên cứu sinh, thạc sĩ, tiến sĩ, chỉ là Wangho luôn muốn, sau khi tốt nghiệp có thể tìm được một công việc giảm bớt gánh nặng trong nhà... cậu thật sự rất rối rắm.

Có lẽ lúc trước không nên chọn học vật lý.

Wangho yên lặng thở dài, cúi đầu đánh dấu lên lịch đi dạy gia sư.

Trong suốt học kỳ một năm ba, Wangho vẫn luôn rối rắm trong việc lựa chọn mình nên thi lên hay là đi làm.

Mãi cho tới khi cậu nhận được một cuộc điện thoại từ gia đình –

"Wangho." Bà han đầu bên kia không ngừng khóc, giọng nói run rẩy, "Ba con... ông ấy..."

Trái tim Wangho đập loạn.

Sau gần năm năm, Ông han chết vào một buổi sáng thứ sáu.

Ngày mười tám tháng năm, đó là một ngày trời nắng.

Tác giả có lời muốn nói:

Chờ tới khi gặp lại sẽ không ngược nữa đâu mà chỉ có ngọt thôi!

 
C44

Wangho xin nghỉ nửa tháng về nhà chịu tang, trải qua năm tiếng bay mới về tới Seoul, cậu chỉ nhìn thấy kia là bia mộ của ba cậu mà thôi.

Đứng ở nghĩa trang , nhìn bia mộ lẻ loi lạnh như băng.

Bên trên bia mộ còn có tấm ảnh chụp Ông han tuổi trẻ, khuôn mặt dịu dàng tuấn tú, khi còn nhỏ ai cũng nói Wangho giống ba nhất.

Những bức ảnh dán trên bia mộ đều do người thân lựa chọn khoảnh khắc đáng giá nhất trong cuộc đời ông, Wangho nhìn ra được, đây là lúc Ông han và Bà han kết hôn không lâu, dáng vẻ ông chỉ khoảng 27-28 tuổi.

Cũng tốt, cũng tốt...

Hình ảnh dừng trên bia mộ thời khắc này mãi mãi là thời thanh xuân của ông, trẻ trung, tự do bay nhảy.

Sắc mặt của Bà han tái nhợt, đôi mắt đỏ hoe, vẻ mặt chết lặng trống rỗng, cho dù Wangho có trở lại thì dường như bà vẫn không phát hiện, cứ ngẩn người đờ đẫn nhìn ảnh chụp của Ông han.

Bà nhìn bao lâu, Wangho cũng yên lặng đứng sau bà ngần ấy thời gian.

Mãi cho tới khi trong nghĩa trang yên tĩnh truyền tới tiếng than khóc nghẹn ngào từ sâu trong cổ họng.

Mà đây cũng không phải là tiếng khóc – bởi vì đã đau đớn tới cùng cực, không thể nào khóc nổi nữa.

Bọn họ có mười mấy năm tình thâm ở bên nhau, cho dù đã trải qua bao nhiêu khó khăn nguy hiểm nhưng tình cảm cũng chẳng thay đổi.

"Wangho." Giọng nói của Bà han khàn khàn, đưa lưng về phía Wangho nhẹ nhàng nói, "Tới với ba con đi."

Bà nói xong rồi đưa tay che miệng rời khỏi nghĩa trang, vài lần lảo đảo suýt ngã.

Chờ mẹ đi rồi, Wangho mới đối mặt với sự thật rằng ba mình đã mất, mỗi bước đi đều nặng như chì, gian nan đi tới trước bia mộ.

Sức lực cả người như đã cạn kiệt, Wangho không chịu nổi quỳ xuống đất.

Trước mắt mờ mịt, cũng không biết là cậu đã quỳ ở đây bao nhiêu lâu.

Thật ra cho tới nay, cậu đều biết Ông han không thể tỉnh lại, nhưng trong lòng vẫn luôn lừa gạt bản thân, hai chữ 'kỳ tích' rồi sẽ xuất hiện, vẫn luôn chờ đợi trong vô vọng.

Wangho luôn tưởng tượng rằng, có một ngày Ông han tỉnh lại, cậu muốn nói với ông, cậu và mẹ sống rất tốt, mình cũng không bị những kẻ xấu xa đó bắt nạt... cậu không muốn người yêu thương mình nhất lên thiên đàng cũng không được sống yên ổn.
 
Chỉ tiếc, đó chỉ là giấc mộng viển vông của cậu mà thôi.

Nhưng mà không sao, cuối cùng ai rồi cũng sẽ gặp lại nhau trên thiên đàng thôi.

Cho tới khi kỳ nghỉ kết thúc, Wangho vẫn luôn yên lặng ở nhà, lặng lẽ vùi mình trong căn phòng chật chội, không muốn ra ngoài nửa bước.

Rõ ràng là nơi quen thuộc tới vậy, nhưng Wangho lại cảm thấy lạ lẫm, rõ ràng có người nói chuyện với cậu, nhưng cậu lại cảm thấy mình không thể nghe rõ, cũng chẳng đáp lại nổi.

Dường như Bà han đã tới, Minji đã tới, ngay cả ông bà ngoại cũng đã tới... chỉ là Wangho vẫn luôn chết lặng, cuộn gối ngồi trên giường, hỏi gì cũng bất động. Thật ra cậu nghe thấy mọi người khóc lóc nói chuyện, nhưng mỗi một tế bào trên cơ thể cậu dường như đã ngừng hoạt động, không còn cách nào có thể đáp lại.

Chỉ có mình Wangho biết, cậu không hề 'tra tấn' bản thân mình.

Đây là trở ngại của cậu, chỉ có một mình cậu mới vượt được qua nó.

Mãi cho tới một ngày trước khi Wangho trở về phương Bắc, đầu óc mơ màng của cậu mới tỉnh táo lại, tiếp thu được sự thật Ông han đã hoàn toàn rời khỏi thế giới này.

Từ giờ về sau, cậu đã không có ba rồi, rời khỏi thế giới này cùng với Ông han còn có sự tưởng niệm của cậu.

Wangho phát hiện, nước mắt của mình dường như chậm chạp hơn người bình thường rất nhiều, ba năm trước đây, lúc cậu chia tay với Sanghyeok, thời gian trôi qua hơn nửa tháng cậu cũng mới khóc một trận, lần này cũng vậy.

Nửa tháng trôi qua, cậu khóc cả một đêm.

Ngày hôm sau tỉnh dậy, hốc mắt đỏ bừng, mí mắt sưng lên, nhưng cuối cùng cũng đã nói chuyện với người khác.

"Ông ngoại, bà ngoại, mẹ." Wangho ăn mặc chỉnh tề, mở cửa phòng ngủ ra, yên lặng cười nhìn ba người trong phòng khách, nửa tháng không nói chuyện, giọng nói cũng trở nên khàn khàn –

"Mọi người đừng lo."

"Con vẫn ổn."

Wangho không quên một câu mình từng viết trong sổ nhật ký: Cuộc sống chính là một cuộc khổ luyện gian truân, ngoài đau ra thì cũng chỉ có đau hơn. Chẳng qua cậu cũng chỉ là một góc nhỏ trong muôn vàn người ngoài kia, những gì cậu phải chịu cũng chính là số phận.

Sau khi Ông han qua đời, tinh thần không mấy khởi sắc của Bà han cũng trở nên hoàn toàn khô héo, Wangho quay về phương Bắc học tiếp, bà dứt khoát chọn quay về ở với ba mẹ tại trấn cổ.

Bà han không muốn cuộc đời mình gắn với hai chữ 'cô độc', quay về trấn cổ chăm sóc ba mẹ có lẽ là lựa chọn tốt nhất của bà.

Dù sao, bà cũng đã về hưu, sống ở đâu thì cũng như nhau cả, ở trấn cổ không tốn tiền thuê nhà, lương hưu cũng có thể để cho Wangho đi học.

Một khi đưa ra quyết định này, cũng chẳng có đường nào để thay đổi cả.

*

Bừng tỉnh giữa giấc mộng lúc nửa đêm, Wangho lại nhớ tới những chuyện xảy ra nửa năm trước.

Cậu nhớ tới cảnh tượng mình về chịu tang rồi giúp đỡ Bà han thu dọn hành lý quay về trấn cổ, sau lưng đổ mồ hôi lạnh.

Wangho thở dốc, trước mắt hiện lên hơi nước mỏng manh.

Đôi khi, trong đầu cậu lại xuất hiện một câu hỏi – cậu thật sự đã sống ở Seoul mười tám năm sao?

Vì sao, bây giờ nơi đó... không có cái gì thuộc về cậu chứ?

Ông han không còn, mẹ cũng tới trấn cổ, đương nhiên không cần phải nói tới ông bà ngoại, ngay cả nơi ở cũng chẳng còn. Bây giờ cậu có nghỉ đông hay nghỉ hè lễ tết về nhà cũng chẳng thể nói là về Seoul được nữa, mà phải về trấn cổ.

Mình đã sống ở Seoul nhiều năm như vậy, thế nhưng không có một dấu vết nào sao?

Mặc dù máy sưởi đang bật đủ ấm cho mùa đông ở phương Bắc, ngón tay mảnh khảnh của Wangho nắm chặt lấy chăn, thế nhưng chỉ cảm thấy lạnh lẽo, trong lòng như xuất hiện một cái hố đen không đáy.

*

Năm tư đại học, Wangho chọn làm nghiên cứu sinh tại trường. Cậu cũng không suy xét tới Bắc Thành hay Phàn Thành xung quanh – mặc dù điểm số của cậu có thể trúng tuyển vào trường top 1.

Nhưng chí của Wangho không có ở đó, bây giờ cậu vẫn cứ giống như con thú nhỏ bị thương, chỉ muốn ở trong vòng tròn mà mình cảm thấy thoải mái, cậu đã quen với phương Bắc rồi.

Chỉ là, vòng thoải mái của Wangho khác với vòng thoải mái của mọi người.

Bốn năm học đại học, hai năm làm nghiên cứu sinh, cậu đã trở thành 'hoa khôi biến thái' trên diễn đàn sinh viên trường Công Đại.

Danh hiệu này không phải khen cậu xinh đẹp một cách biến thái, mà là đang nói về chuyện học hành, Wangho dường như học tới mức không muốn sống nữa.

Năm một năm hai còn bình thường, nhưng bắt đầu từ năm ba đại học, không biết đã xảy ra chuyện gì, Wangho dường như đã biến thành một chiếc máy móc chỉ biết học tập, ngay cả bạn cùng phòng nhìn thấy cũng phải né xa ba thước.

Thức khuya dậy sớm, không bỏ qua một tiết học nào, không có tiết thì lên thư viện tự học, ngày nào cũng học tới khuya mới về.

Thư viện trường Công Đại rất có danh tiếng, nhưng hầu như sinh viên tới đó chỉ để ngắm một phong cảnh xinh đẹp mang tên Wangho.

Cuộc sống của cậu trừ học tập và nghiên cứu ra thì cũng chẳng có sở thích nào khác.

Wangho đơn thuần lại không thích cười, cũng không thích nói chuyện, đôi mắt lúc nào cũng mang dáng vẻ 'cách biệt ngàn dặm' với người ngoài khiến cho những nam sinh đã từng ngo ngoe rục rịch rung động với cậu đều phải tự giác lặng lẽ rút quân.

Năm nhất còn từng có một nam sinh 'ngây thơ' như Jiseong không sợ sống chết theo đuổi Wangho, nhưng chờ tới khi Wangho bước vào thời kỳ nghiên cứu sinh, cũng chẳng có nam sinh nào dám chủ động bước tới gần cậu kết bạn nữa.

Đối với chuyện này, Wangho cũng chẳng hề hay biết.

Thật ra, không phải cậu chưa từng nghe nói những lời đồn đại trong trường, cái gì mà biến thái, cái gì là tỏ vẻ học hành... chẳng qua là cậu không quan tâm.

Trừ hành động ra, không gì có thể ngăn được mấy lời đồn đại vớ vẩn đó.

Mà mỗi lần công khai thành tích cuối kỳ, Wangho đều đứng đầu bảng tất cả các môn học chuyên ngành trong trường, những lời công kích cũng tan thành mây khói.

Cậu đã đạt tới cấp bậc 'thần học', đánh bại 99% sinh viên toàn trường.

Hồi học cấp ba, Wangho cũng chuyên tâm học tập cũng chỉ để đạt hạng nhất, bây giờ mỗi lần thi cậu đều có được vị trí lại, nhưng không hiểu sao lại cảm thấy... cũng chỉ bình thường thôi.

Bất tri bất giác, cậu dịu dàng từng sinh sống ở vùng sông nước bây giờ đã trưởng thành, nhưng còn lạnh lẽo hơn cả mùa đông phương Bắc. Khí chất trên người Wangho ngày càng 'sắc bén', tựa như con gió lại thấu xương tại nơi này vậy.

Nhưng chỉ có người thực sự thân thiết với cậu mới biết được, vẻ ngoài Wangho chỉ là đang dần tê liệt, không dễ tiếp nhận ai nữa thôi.

Thời gian dài vùi mình trong thư viện, phòng nghiên cứu, phòng học khiến cả người cậu đắm chìm trong những con số, những bài thực nghiệm, còn có đủ loại lý luận nghiên cứu... cậu không thể không trở nên tê liệt.

Trên thực tế, vẫn là cậu ít nói nhưng lại dịu dàng thân thiện như trước.

Lời đồn gì mà 'lạnh nhạt kiêu ngạo, không dễ tiếp cận' kia chẳng qua chỉ là hổ giấy mong manh mà thôi.

Chạng vạng, Wangho từ thư viện đến nhà ăn, tuỳ ý mang theo một phần cơm quay về ký túc xá thì thấy Mina đang bận rộn trang điểm.

Hàng lông mi dài chớp chớp, nghe thấy động tĩnh, cậu ấy cũng hưng phấn quay đầu lại.

"Wangho, hôm nay có một buổi tiệc liên hoan, buổi tối đi chung với chị đi." Mina múa may trang điểm, hưng phần bừng bừng, "Nghe nói còn có trường học khác nữa, hẳn là sẽ gặp được không ít anh đẹp trai đấy!"

Cậu ấy vừa nói vừa không ngừng quơ chân múa tay – mấy năm thấm thoát thoi đưa, Mina cũng không còn là cô gái thích để mặt mộc như xưa nữa, kỹ năng trang điểm đã vô cùng thuần thục.

Wangho cụp mắt nhìn đống chai lọ trước mặt cậu ấy, chỉ cảm thấy có khi kiếp sau mình mới nghiên cứu tới đồ trang điểm.

"Thôi." Wangho lắc đầu, mỉm cười từ chối, "Em không có hứng thú với trai đẹp đâu."
 
Mina im lặng không nói gì, mấy năm nay, những lời nói này đã trở thành câu cửa miệng của Wangho rồi –

Không có hứng thú với quán bar,

Không có hứng thú với yêu đương,

Không có hứng thú với chuyện tào lao...

Tóm lại, những thứ mà người bình thường cảm thấy hứng thú, Wangho lại chưa từng thấy vậy!

Rõ ràng nên là người đẹp thanh xuân khuynh quốc khuynh thành, vậy mà trên người lại có hơi thở 'cán bộ già' rõ ràng...

Mina chớp mắt nhìn cậu, "Làm ơn đi, sao em lại không có hứng thú với gì được? Làm ơn đấy Wangho, em có thể nảy sinh lòng hiếu kỳ với nơi nào khác trừ thư viện với phòng thí nghiệm không?"

"..." Wangho thành thật nói, "Nhà ăn."

Mina trực tiếp xỉu luôn trên đất.

Cậu ấy lại tiếp tục làm nũng nài nỉ, "Không được không được! Em cần phải đi! Chị cũng đã ba hoa nói sẽ đưa được hoa khôi cùng phòng đi rồi đấy, hu hu hu, Wangho, em phải cho chị mặt mũi đấy!"

Wangho đã ở Công Đại được 6 năm, vẫn là hoa khôi trường này như cũ. Cũng không biết là do trường không có cô gái xinh đẹp nào khác, hay là do hệ thống bình chọn hỏng rồi, kết quả vẫn luôn là cậu...

Wangho cúi đầu nhìn đôi mắt trông mong của Mina, cuối cùng vẫn mềm lòng.

Cậu chần chừ một lúc rồi đồng ý, "Được thôi."

"YES!!!" Mina hưng phấn nhảy dựng tại chỗ, ôm bả vai Wangho, mặt mày vui vẻ, thấp giọng hỏi, "Wangho, em có biết trường ta có bao nhiêu bạn nam thích em không hả?"

Wangho, "Chưa từng nghiên cứu."

"Ước tính cũng khoảng chừng..." Mina cười hì hì, thần bí giơ năm ngón tay lên, "Từng này."

Wangho nhướn mày, "Năm người?"

"Mơ à!" Mina nổi giận, "Là 500!"

...

Con người có thể khoa trương tới mức nào, xem như Wangho đã hiểu rồi.

"Em yên tâm." Mina vỗ lồng ngực, dõng dạc nói, "Tối nay chị đây sẽ giới thiệu người đẹp trai nhất cho em!"

Dáng vẻ giống như có chuẩn bị mà tới.

Wangho tuỳ ý cười, cũng không để trong lòng – dường như đại học là thánh địa yêu thương, người trẻ tuổi nhiệt huyết thanh xuân hội tụ bên nhau, có tiền có thời gian, không yêu đương thì làm gì?

Wangho biết bạn cùng phòng của mình đều có bạn trai, không ai cô đơn cả, có người còn thay người yêu được vài lần rồi, trừ cậu.

Cậu mang cái danh 'hoa khôi', khuôn mặt khiến cho người ta phải ảo tưởng trong đầu, nhưng về chuyện tình cảm lại bất khả xâm phạm, giống như là một lá chắn cứng cỏi nhất thế giới này, không ai có thể làm cậu mảy may dao động.

Mấy năm nay có đủ loại con trai tỏ vẻ có hảo cảm với cậu, bày tỏ tình yêu của mình, thậm chí còn có người bên ngoài trường... nhưng Wangho cũng chưa từng nói quá mười câu với họ.

Không phải là cố tình không yêu đương, nhưng Wangho chưa từng có cảm giác 'bị hấp dẫn'.

Dường như chốt mở của chuyện tình cảm đã bị đóng lại sau chuyện của sáu năm trước rồi, chốt mở này đã phủ đầy bụi, không ai có thể chạm vào.

Wangho biết Mina lo lắng cho mình, lo mình còn trẻ mà đã biến thành 'Diệt Tuyệt sư thái'.

Vì thế, Wangho cười gật đầu đồng ý, "Được thôi."

Bạn cùng phòng luôn muốn giới thiệu bạn trai cho cậu, cậu cũng cảm thấy chẳng sao cả, chỉ cần gặp mặt lần đầu là biết có cảm giác hay không rồi.

Mà Mina cũng biết 'quy tắc' của cậu, dưới tình huống hiểu rõ trong lòng mà còn dám tìm người giới thiệu người cho cậu, có lẽ cũng không sợ bị từ chối.

Chỉ là, Wangho không ngờ, người Mina giới thiệu lần này... lại có chút khác biệt.

Hai người nắm tay nhau tới địa điểm liên hoan, đường phố to như vậy toàn người là người, Mina mặc váy xanh xinh đẹp cùng với Wangho mặc áo blouse trắng phòng thí nghiệm bên cạnh nháy mắt đã hấp dẫn ánh mắt của không ít người.

Mina thật sự muốn che mặt – trước đó ở ký túc xá cậu ấy đã bảo Wangho thay đồ đi rồi nhưng cậu lại nói mình lười, cứ vậy ăn mặc cho 'có lệ' tới đây.

Mina vội vàng vẫy tay với một phía, kêu lên, "Jisung, ở đây!"

Jisung là bạn trai của Mina, cũng đang là nghiên cứu sinh tại Công Đại.

Wangho cũng để tuỳ cậu ấy khoa tay múa chân, liếc mắt một cái đã thấy bóng dáng cao gầy đứng bên cạnh trò chuyện với Jisung, lộ ra một bên mặt tinh xảo. Nghe thấy Mina gọi, cả hai người cùng quay lại nhìn.

Trong nháy mắt người con trai kia quay đầu qua, vốn dĩ Wangho còn không hề để ý, đồng tử lại dần mở to, thậm chí là hoảng hốt nhìn bọn họ đi tới.

Đây là lần đầu tiên, cậu có cảm giác 'bị hấp dẫn'.

Không biết vì sao, cậu lại cảm thấy mình đã từng quen biết người này.

"Wangho, đây là người chị muốn giới thiệu, đàn em năm hai đấy." Mina ghé sát tai cậu nhỏ giọng thầm thì, "Đẹp trai không? Cậu ấy tên Jia..."

Những lời Mina nói sau đó, Wangho cũng đã chẳng nghe rõ.

Bởi vì đàn em tên Jia này đã bước tới gần, mãi cho tới khi đi đến trước mặt cậu, trên mặt vẫn là nụ cười dịu dàng nho nhã, đưa tay ra nói với cậu 'xin chào đàn anh', Wangho mới biết cảm giác dị thường trong lòng từ đâu mà tới.

Cậu trai chưa bớt tính tình trẻ con... cho dù là dáng người khuôn mặt hay là khí chất hành động, đều giống với Sanghyeok thời cấp ba.

Trong nháy mắt, ký ức vốn đã phủ bụi lại lần nữa tràn vào tâm trí một cách mãnh liệt như thuỷ triều khiến khuôn mặt nhỏ của Wangho tái nhợt.

Bảo sao, bảo sao...

Hoá ra, cậu mãi mãi chỉ bị những người giống như Sanghyeok hấp dẫn, nhưng cho dù cậu có hoài niệm chuyện cũ, lại không thể nào làm ra chuyện 'thay thế' được.

 

C45

Thì ra, thời niên thiếu thật sự không nên gặp người quá nổi bật, cũng không nên có những hồi ức khắc cốt ghi tâm, nếu không, có lẽ sẽ chậm trễ cả đời.

Dù sao, Wangho cũng không phải kẻ nguyện ý lựa chọn người 'tạm bợ'.

Khoảng thời gian kinh ngạc ngắn ngủi qua đi, cậu ngước mắt nhìn Jia gần trong gang tấc, cười miễn cưỡng rồi bình tĩnh gật đầu, "Xin lỗi, tôi vào toilet trước."

Nói xong, cậu cũng chẳng màng tới lời dò hỏi của bất cứ ai, xoay người nhanh chóng đi về phía toilet.

Jia nhìn người mặc áo blouse trắng bước nhanh dứt khoát, bóng dáng mảnh khảnh biến mất ở ngã rẽ, trong mắt hiện lên vẻ hứng thú.

"Chị Na." Cậu ta nhấp một ngụm rượu, rất có hứng thú nói, "Quả nhiên hoa khôi đúng là trăm nghe không bằng một thấy, danh bất hư truyền."

Trên thực tế, mặc dù ngoài miệng cậu ta nói vậy, thế nhưng đây cũng không phải lần đầu tiên nhìn thấy Wangho.

Từ lúc vừa mới bước chân vào cánh cửa đại học, cậu ta đã nghe nói tới hoa khôi lừng lẫy cắm đầu vào học của ngôi trường này, cũng biết cậu là người vùi mình ở thư viện từ sáng tới tối.

Ma xui quỷ khiến, cậu cũng rất thích thư viện.

Chỉ là, từ nhỏ tới lớn, Jia được gia đình chiều chuộng thành quen, nhưng không biết vì sao, mỗi khi đứng trong góc tối nhìn trộm khuôn mặt 'người sống chớ tới gần' của Wangho, cậu lại luôn có cảm giác không dám tới gần.

Wangho giống như một đoá hoa sen mọc trên tuyết sơn, kiêu ngạo xinh đẹp, chỉ dám đứng nhìn từ xa. Mãi cho tới khi trời xui đất khiến thế nào, cậu quen được một đàn anh tên Jisung, bạn gái anh ấy trùng hợp là bạn cùng phòng của Wangho, lúc này mới cảm thấy có cơ hội, quanh co lòng vòng chủ động đưa ra ám chỉ muốn tìm bạn trai với Mina, vậy nên mới có lần giới thiệu này.

Chỉ tiếc là, còn chưa đợi được giới thiệu chính thức, cậu đã phát hiện ra vẻ tái nhợt và hờ hững trên khuôn mặt Wangho.

"Cái đó, Jia à, chúng ta ngồi xuống trước đã." Mina ở bên cạnh nên thấy rõ sắc mặt thay đổi rõ ràng của Wangho nhất, có chút lo lắng nhìu mày.

Cậu ấy để bạn trai mình và Jia ngồi xuống trước, sau đó mới tới toilet tìm Wangho.

Mina vừa mới bước vào đã nhìn thấy thiếu niên đứng trước bồn rửa tay, ánh đèn vàng chiếu rọi khuôn mặt đã tái nhợt tới gần như trong suốt, không ngừng dùng nước lạnh lẽo rửa tay.

Mina không khỏi sửng sốt.

Cậu ấy và Wangho đã làm bạn cùng bàn được sáu năm trời, trừ hồi năm ba Wangho xin nghỉ một khoảng thời gian khá dài, sau khi quay về trường học thì trở nên ốm yếu tiều tuỵ ra thì đây là lần thứ hai trên mặt cậu xuất hiện biểu cảm này – giống như đang sợ hãi với cái gì, hoặc như đang chết lặng với thứ gì đó.

"Wangho ..." Mina có chút sợ hãi hỏi, "Em không sao chứ?"

Wangho lắc đầu, thấp giọng nói, "Em không sao đâu chị Na, em về trước đây, cảm ơn chị đã có ý tốt giới thiệu cho em, nhưng em cảm thấy không phù hợp."

Mới nhìn một lần đã thấy không hợp? Mina sửng sốt, lời khuyên bảo còn chưa thốt ra khỏi miệng đã thấy Wangho lấy hai trăm tệ từ trong ví ra đưa mình, coi như là tiền rượu tối nay.

Sau đó cười cười, không hề do dự rời khỏi nơi 'chướng khí mịt mù' này.

Khuôn mặt của Jia có ba phần tương tự với Sanghyeok, chỉ vậy thôi cũng đủ để cậu phải né xa ba thước.

Lúc này, Wangho mới phát hiện sự 'tu hành' của bản thân vẫn còn chưa đủ, nếu đã đủ lạnh nhạt, hẳn là cậu có thể đối mặt chào hỏi với Jia mới đúng.

Mà bây giờ, hiển nhiên là không thể.

Phát hiện này khiến Wangho trở nên bực bội vào vài ngày sau, khi thấy Jia chủ động bước tới bắt chuyện với mình ở thư viện.

"Đàn anh." Jia ngồi đối diện cậu, tay chống dưới cằm, đôi mắt phượng cười mị hoặc, có chút tiếc nuối nói, "Thật trùng hợp, chúng ta lại gặp nhau ở đây rồi, lần trước còn chưa kịp nói chuyện anh đã đi mất, chị Na nói anh có việc."

Wangho khép sách lại, đầu ngón tay thon dài đẩy gọng kính trên mũi, "Không trùng hợp, tôi đã nhìn thấy cậu ba lần ở thư viện rồi."

Nụ cười trên mặt Jia trở nên cứng đờ.

Wangho nói chuyện như là 'thẳng nam sắt đá', "Có chuyện gì thì cứ nói thẳng đi."

"Đàn anh, thật là lạnh lùng." Jia sửng sốt một lúc cũng lấy lại tinh thần, không nhịn được bật cười, dáng vẻ như đang rất vui, "Em cảm thấy em rất thích anh đấy."

Ngón tay vuốt ve gáy sách khựng lại, một lúc lâu sau, cậu làm như không có việc gì ngẩng đầu, đôi mắt màu trà bình tĩnh nhìn Jia.

"Xin lỗi." Cậu nói thẳng, "Tôi không thích cậu."

"Đàn anh từ chối cũng quá nhanh rồi." Jia nghe xong cũng không nhụt chí, thiếu niên mới hai mấy tuổi non nớt nóng lòng muốn thử, cưỡng từ đoạt lý nói, "Chúng ta còn chưa ở bên nhau, sao anh đã biết là không thích hợp? Không thì chúng ta làm bạn trước, thế nào?"

Wangho, "Tôi không có thời gian."

"Tôi còn phải thi lên thạc sĩ, rồi tiếp tục học lên, thi tiến sĩ." Wangho thành thật trả lời, "Tôi phải học tập, làm nghiên cứu, viết luận văn, cậu cảm thấy tôi có thời gian kết bạn sao?"

...

Jia không còn lời nào để nói, ngẩn người nhìn cậu xinh đẹp trước mắt, dáng người tinh tế nhỏ nhắn, thế nhưng lại rắn rỏi từ trong xương cốt.

Với cậu mà nói, Wangho đã là một người 'phụ nữ'.

Lúc này Jia mới hiểu ra vì sao mấy bà tám ở nhà mình lại thường nói 'con trai học nhiều quá không tốt'.

Trước kia, cậu cảm thấy đây là tư tưởng cổ hủ bại hoại, bây giờ lại cảm thấy... học nhiều sẽ khiến một người biến thành 'nữ cường nhân vừa lạnh lẽo lại vừa tàn nhẫn, đến thời gian yêu đương cũng không có.


Jia không khỏi suy sụp hỏi, "Đàn anh, anh không có thời gian yêu đương, hay là không muốn yêu đương với em?"

Cậu không rõ trong hai lý do này, lý do nào 'giết' cậu nhiều hơn.

Wangho cười nói, "Có gì khác nhau sao?"

Nói rồi cậu thu dọn sách vở trên bàn, im lặng mặc áo khoác vắt sau ghế, "Xin lỗi, thầy hướng dẫn tìm tôi, tôi đi trước."

Thời tiết tháng ba ở phương Bắc không thuộc về kiểu 'xuân về hoa nở', không khí lạnh vẫn xâm lấn toàn thành phố, vừa bước ra khỏi cửa, thở cũng ra khói.

Wangho kéo áo khoác lông dê trên người, vẫn cảm thấy lạnh.

Vừa rồi cậu cũng không lừa gạt Jia, sáng nay giáo viên hướng dẫn đã nhắn tin kêu cậu tới văn phòng tìm ông, Wangho đoán rằng liên quan tới chuyện xin thi lên học vị tiến sĩ.

Wangho không hiểu đạo lý đối nhân xử thế, nhưng nhớ tới những lời 'dạy dỗ' của Mina, cậu ấy nói rằng gặp giáo viên hướng dẫn thì phải tặng một ít đồ này kia, lúc đi ngang qua tiệm trái cây, cậu vẫn đi vào chọn một giỏ hoa quả.

Cậu đã học nghiên cứu sinh mấy năm nay, giáo sư Tôn hướng dẫn cậu rất nhiều, cho dù là nghiên cứu luận văn hay là các hạng mục có thể kiếm tiền đều vô cùng tận tâm tận lực.

Mà giáo sư Tôn không hút thuốc cũng không uống rượu, càng không lấy tiền, trừ mua hoa quả ra thì cậu cũng không biết nên mua gì cả.

Thế nhưng, chỉ một giỏ hoa quả như vậy cũng khiến giáo sư Tôn thanh liêm có chút không vui.

"Mua đồ làm cái gì." Giáo sư Tôn cao gầy trừng mắt nhìn Wangho, "Em với thầy còn xa lạ gì nữa?"

"Thầy ơi, thầy biết em là người 'thẳng thừng' mà." Wangho cười cười, "Em mua hoa quả cho thầy không phải vì thầy là thầy của em, mà là coi thầy như một người tiền bối đáng kính."

Lời cậu nói khiến người ta cảm động, đương nhiên giáo sư Tôn cũng không thể không nhận.

Tuỳ tiện nói vài câu, giáo sư Tôn cũng đi vào chủ đề chính.

"Thầy đã xem qua luận văn của em rồi, không có vấn đề gì cả, nhưng em hẳn là nên biết, bằng thành tích và năng lực của em thì thi lên cũng chỉ là hình thức thôi." Giáo sư Tôn rất vui mừng, cũng cảm thấy tự hào, "Quan trọng nhất vẫn là chuyện giáo viên, mấy năm nay sự 'biến thái' trong học tập của em có tác dụng lắm đấy, có không ít lão gia tranh nhau muốn nhận em đấy."

Wangho ngẩn người, sau khi phản ứng lại mới hiểu đây là trọng điểm giáo sư Tôn gọi mình tới ngày hôm nay.

"Giáo sư." Cậu khẽ cười khiêm tốn thẹn thùng, "Thầy tính đề cử giáo viên hướng dẫn cho em sao?"

"Nếu không thì em nghĩ sao hả nhóc con?" Làm giáo viên, không có gì kiêu ngạo bằng việc học sinh của mình ngày càng xuất sắc. Mấy năm nay, Wangho chính là niềm tự hào của giáo sư Tôn, là hạt giống tốt ông dốc hết toàn bộ sức lực để bồi dưỡng.

Ông uống một ngụm trà, lấy một tờ giấy trong ngăn kéo ra đưa cho Wangho, "Thư giới thiệu thầy cũng đã viết xong cho em rồi, vị giáo sư này chính là anh em tốt của thầy, dưới trướng cậu ta cũng đã dẫn dắt không biết bao nhiêu tinh anh thành tài rồi."

Wangho cụp mắt nhìn về phía giấy trắng mực đen, có hơi sửng sốt.

Bởi vì giáo sư Tôn giới thiệu cho giáo sư Lý, Lý Thừa Phong danh tiếng lẫy lừng, sự tồn tại của vị giáo sư này giống như một truyền kỳ trong ngành vật lý, mỗi năm có không biết bao nhiêu là sinh viên muốn tìm tới ông để xin hướng dẫn, vậy mà giáo sư Tôn có thể lấy được một vị trí từ Lý Thừa Phong? Nhưng mà...

"Có lẽ là khoảng mười năm trước, lúc thầy được trao đổi tới Lan Đại dạy hai năm thì quen được lão Lý." Giáo sư Tôn không chú ý tới sự khác thường của Wangho, còn bưng chén trà lên tâm tình, than thở thời gian đã qua đi, chậm rãi nói –

"Bọn thầy đều giảng dạy vật lý, có chung chí hướng, hai năm ở Seoul kia đúng là không thể dùng một lời kể hết, thầy giới thiệu em cho giáo sư Lý, lão Lý, haizz, đúng là không chê vào đâu được, rất chuyên nghiệp, phù hợp với phương hướng nghiên cứu của em bây giờ, nếu cậu ta chịu nhận em làm học sinh, vậy thì đúng là có duyên mà."

Chỉ là, giáo sư Lý dạy ở Seoul, còn là Lan Đại.

Ngón tay Wangho nắm lấy một góc tờ giấy, do dự mở miệng, "Giáo sư, em..."

"Nhưng mà hiếm lắm thầy mới giới thiệu sinh viên cho cậu ta, lão Lý sẽ không dám làm thầy mất mặt đâu, trước đó thầy cũng gửi sơ yếu lý lịch của em cho cậu ta rồi, rất hài lòng. Em biết trường chúng ta chỉ mất hai năm học lên thạc sĩ trong khi trường khác là ba năm mà, nhưng cậu ta đọc bài luận văn của em, nói em không giống nghiên cứu sinh năm thứ hai gì cả, lời văn viết ra còn trưởng thành hơn nghiên cứu năm ba."

Thoạt nhìn, dáng vẻ của giáo sư Tôn vô cùng kiêu ngạo đối với chuyện này khiến lời đến đầu lưỡi rồi nhưng Wangho cũng chẳng thể nói ra.

"Huống hồ, theo thầy nhớ, không phải quê em ở Seoul sao, vậy cũng vừa hay, em có thể về nhà học rồi." Giáo sư Tôn nhìn Wangho, ánh mắt tán thưởng, "Tiểu han, em là sinh viên giỏi, lại là đứa say mê học thuật, chuyên tâm, thầy hi vọng em sẽ luôn tiếp tục vững bước trên con đường nghiên cứu và học hành này – em hiểu không?"

Trong lúc nhất thời, câu 'em muốn ở lại trường học tiếp' và 'tạm thời không muốn về Seoul' cũng không nói nên lời.

Chỉ có đồ ngốc mới không hiểu rõ cơ hội mà giáo sư Lý mang lại, giá trị này không hề thua kém chuyện mua nhà ở trung tâm thành phố đô thị loại một đâu!

Thư giới thiệu của giáo sư Tôn đối với cậu mà nói giống như là miếng bánh rớt từ trên trời xuống. Người trưởng thành nên hiểu rõ, 'thực tế' quan trọng tới cỡ nào.

Vì thế, Wangho mím môi, cảm kích nói, "Giáo sư Tôn, em thật sự rất cảm ơn thầy."

"Cũng không cần phải cảm ơn thầy, nói cho cùng thì thầy cũng chỉ là người bắc cầu thôi, trình độ của lão Lý chắc hẳn đám sinh viên các em cũng nghe rồi, nếu không phải em có bản lĩnh vượt qua thử thách, vậy ông già như thầy có giới thiệu cũng không có ích gì." Giáo sư Tôn cười vẫy tay, cũng không tranh công, "Xét cho cùng, em nên biết ơn sự nỗ lực của chính em, mau về chuẩn bị đi."

Wangho ngồi tại chỗ không nhúc nhích, do dự hỏi, "Giáo sư, em cảm thấy không cần phải đi sớm vậy đúng không ạ?"

Không biết vì sao, cậu luôn cảm thấy kháng cự với hai từ 'Lan Đại' – có một số việc, bản thân bạn tự cho rằng đã sớm bước qua rồi, thế nhưng mỗi khi thực sự đụng phải nó mới phát hiện, mình chưa hề bước qua nổi rào cản đó.

"Ừm, đương nhiên không cần phải vội vàng, nhưng mà không phải chuẩn bị thi rồi sao, chủ yếu em vẫn nên tới thông qua vòng phỏng vấn của lão Lý trước đã. Cho dù thi hay phỏng vấn cũng phải tới Seoul cả." Giáo sư Tôn suy nghĩ, "Em cũng ở bên này khá nhiều năm rồi đúng không? Chắc em cũng sẽ có nhiều đồ cần thu dọn, thời gian chuẩn bị có khoảng nửa tháng, nắm chắc cơ hội nhé."

Rời khỏi văn phòng giáo sư, Wangho cảm thấy bản thân mình ngày càng trở nên mơ hồ.

Xem ra, người ta nói cuộc sống luôn có những điều 'ngoài ý muốn' là đúng thật.

Vốn dĩ cậu đã chuẩn bị tinh thần tiếp tục ở lại phương Bắc học tập, sau đó ở lại trường làm việc hoặc ra trường tìm việc, chậm rãi tính toán cho tương lai sau này... chỉ duy không nghĩ tới khả năng quay trở về Seoul.

Càng đừng nhắc tới chuyện tới Lan Đại học.

Trường học kia với cậu mà nói, nơi đó từng là trái cấm trong vườn địa đàng, dáng vẻ giống như Sanghyeok khiến cậu không muốn tiếp xúc.

Kết quả, bây giờ cậu lại không thể không tới đó.

Châm chọc thế nào chứ, đi một vòng rồi, cuối cùng cậu vẫn trở lại Lan Đại thôi.

Tựa như một loại 'trói buộc' nào đó của vận mệnh vậy.

Wangho khẽ thở dài một hơi, chỉ cảm thấy đầu óc rối bời, không nghĩ nhiều nữa, trùng hợp lúc này, điện thoại trong túi vang lên, Wangho nhìn thấy ba chữ 'Heejin' hiện trên màn hình mới điều chỉnh tâm trạng rồi nghe máy.

Lúc mở miệng, cảm xúc của cậu không khác gì so với bình thường, nhàn nhạt nói, "Heejin à."

"Chị ơi!" Giọng nói Heejin vẫn luôn ngọt ngào mềm mại, lúc làm nũng như bọc trong đường mật, "Chị đang làm gì vậy ạ?"

Wangho, "Vừa mới ra khỏi văn phòng giáo sư."

"... Sao lần nào em gọi cho chị thì chị cũng đang làm gì đó liên quan tới học tập vậy ạ." Mà cậu ấy còn gọi điện thoại cho Wangho rất thường xuyên! Như vậy chứng minh điều gì? Heejin không khỏi kính nể, "Chị ơi, mỗi lần như vậy em lại cảm thấy bản thân như rác rưởi vậy."

Rõ ràng cậu cũng thi bằng thực lực của mình vào trường top 10 cả nước.

Kết quả, tới Công Đại lại gặp được Wangho, quả thực cảm thấy bản thân đúng là kẻ tầm thường vô dụng...

"Em cũng đã tốt nghiệp rồi, đương nhiên không cần phải cố sức như chị." Wangho trấn an, "Công việc gần đây thế nào?"

Heejin nhỏ hơn cậu một tuổi, năm trước tốt nghiệp đã quay về Seoul, cậu ấy học tài chính, nghe nói xin vào một công ty đầu tư, thường xuyên phải tham gia xã giao vô cùng phiền phức, Wangho nghe mãi cũng thành thói quen.

"Haizz, không phải là kiểu đó." Heejin thuận miệng nói, lần này cũng không oán giận như những lần trước mà lải nhải nói thầm, "Wangho, anh trai em phải đính hôn rồi, không hiểu sao em cảm thấy rất khó chịu, không phải em bị cuồng anh trai giống trong tiểu thuyết đấy chứ?!"

Wangho biết trong nhà Heejin có hai ông anh trai, trước đó nghe cậu bé nhắc mãi thành quen, không nhịn được bật cười –

"Cái này không phải là cuồng anh trai, khách quan mà nói thì em ỷ lại vào anh trai nên chưa quen được, giống như kiểu người làm bạn bên em bao nhiêu năm bỗng nhiên biến thành người khác, không thích ứng được cũng là chuyện thường tình, đợi qua một thời gian sẽ bớt thôi."

Wangho quá mức 'khách quan khoa học' phân tích khiến Heejin phải trợn mắt há mồm bình tĩnh lại, nhưng tâm lý vẫn rất khó chịu, không chịu được rầm rì.

"Được rồi, được rồi." Wangho nhìn đồng hồ, kiên nhẫn dỗ dành, "Chờ chị về Seoul rồi gặp mặt, chúng ta nói chuyện."

"Hả... hả?" Heejin nhảy dựng lên, "Chị về Seoul á? Bao giờ?"

"Nửa tháng sau."

"Aaaaa thật sao?" Heejin kinh hỉ, giọng nói từ oán giận trở nên ríu rít, "Chị xin nghỉ về nhà sao?"

"Không phải kỳ nghỉ." Wangho cười cười, "Chị về đó học."

Năm phút sau, Wangho tắt điện thoại, chỉ cảm thấy tai mình đã bị tiếng hét của Heejin làm đau rồi.

Cậu dở khóc dở cười xoa tai, chân đi về phía thư viện lại chuyển hướng thành trở về ký túc xá – cậu có thời gian nửa tháng chuẩn bị quay về Seoul và thi cử đủ chuyện, bây giờ vẫn nên đi thu dọn đồ đạc là tốt nhất.

Sau khi Mina nghe nói chuyện này cũng khóc lóc khá lâu, sau đó khịt mũi bắt tay thu dọn đồ đạc giúp cậu.

Trong lòng Wangho cũng không nhịn nổi, dù sao Mina cũng là người bạn thân thiết nhất của cậu ở phương Bắc này, cả hai cũng đã làm bạn cùng phòng sáu năm trời.

Nhưng người không hiểu cách thể hiện tình cảm như cậu lại chỉ có thể ôm lấy Mina đang khóc nức nở, nhàn nhạt nói, "Em sẽ quay về thăm chị."

Mina bật cười rồi cũng nín khóc.

"Nhắc tới Seoul thì chị cũng từng qua đó hai lần, đô thị loại một mới, thật sự rất đẹp, phát triển hơn nhiều so với bên này, càng đừng nói tới có giáo sư Lý ở đó." Lúc Mina giúp Wangho thu dọn quần áo, nói có sách mách có chứng phân tích, "Xét mặt nào đi chăng nữa thì quay về cũng rất có lợi, nếu có thể mời được giáo sư Lý làm giáo viên hướng dẫn, vậy kiểu gì chị đây cũng học lên tiếp."

Mắt thấy hai năm nghiên cứu thạc sĩ của mình sắp kết thúc, Mina cũng đã đưa ra quyết định cho bản thân – chị ấy là người bản địa, đương nhiên ở quê mình thì cũng có quan hệ hơn.

Chị ấy cũng không tiếp tục học lên nữa, sau khi tốt nghiệp thạc sĩ thì trực tiếp vào trường cấp ba trọng điểm làm giáo viên vật lý.

Không phải đây là sự lựa chọn ổn định lại an nhàn sao?

Wangho vẫn luôn cảm thấy, làm giáo viên khá tốt.

"Wangho, sau này sẽ không chỉ là những hạng mục bình thường nữa đâu." Mina nhìn cậu, nóng lòng muốn thử nói, "Chị nghe nói, được sự giới thiệu của giáo sư là có thể trực tiếp vào trong viện nghiên cứu khoa học đấy, em về đó nhớ tặng quà cho giáo sư Lý, nói chuyện cũng phải cẩn thận một chút.

Ở xã hội này, Mina có niềm tin vững chắc vào việc 'tặng quà' là có thể giải quyết được đa số vấn đề — nếu không giải quyết được, vậy chỉ có thể chứng mình là quà tặng chưa đủ.

"Được rồi, em vừa mới về, cũng không nghĩ nhiều như vậy." Wangho dở khóc dở cười, tuỳ ý lắc đầu, "Đi nhanh quá chân sợ bong gân."

Trên thực tế, lần này quay về Seoul, có thể gặp được giáo sư Lý đã là một bước nhảy vọt rồi.

"Haizz, nhưng mà chị vẫn thấy đột ngột quá, chị thấy em thích phương Bắc như vậy, còn tưởng rằng em muốn tiếp tục ở lại Công Đại học lên..." Mina than ngắn thở dài vì sắp phải rời xa Wangho, ánh mắt chợt dừng lại trên một món đồ trong rương hành lý, "Ơ? Đây là cái gì?"

Chị ấy đưa tay kéo chiếc áo xanh trắng đan xen trong đống đồ của Wangho ra, giũ một cái mới phát hiện đây là một chiếc áo khoác đồng phục.

"Đồng phục?" Đã lâu rồi Mina chưa thấy món đồ nào 'cũ kỹ' như vậy cả, nhất thời không nhịn được cười, nghiêng đầu nhìn Wangho, "Đây là đồng phục trường em à? Cấp ba hay cấp hai vậy?"

Mina hỏi xong mới phát hiện sắc mặt Wangho không thích hợp cho lắm. Đôi mắt của cậu ngẩn ngơ nhìn chiếc áo đồng phục kia như đang nhớ lại hồi ức nào đó phủ kín bụi.

Wangho đi tới, ngồi cạnh Mina rồi thấp giọng giải thích, "Là đồng phục cấp ba."

"Đồng phục trường em thiết kế đẹp đấy." Mina bĩu môi, "Đẹp hơn đồng phục cấp ba trường chị nhiều – nhưng mà sao áo này to thế? Chẳng lẽ hồi cấp ba em béo lắm sao? Nhưng mà cho dù em béo thì cũng là nhóc mập đáng yêu xinh đẹp nhất thế giới này."

"Nói linh tinh gì đấy." Chút phiền muộn sau khi nhìn thấy đồng phục của Wangho đã bị lời trêu chọc của Mina làm cho tan biến, đôi mắt trong suốt mang theo ý cười, khẽ nói, "Đây là đồng phục nam."

Mina sửng sốt, "Nam á?"

"Ừm, là mối tình đầu của em." Nhiều năm trôi qua, cuối cùng Wangho có thể nhắc tới Sanghyeok một cách thoải mái, trong đầu cậu không khỏi nhớ lại khoảng thời gian 'ngọt ngào' kia, ban đêm Sanghyeok lái xe đạp đưa cậu về nhà, giọng nói nhẹ nhàng, "Anh ấy sợ em lạnh, khoác áo lên người em."

Bây giờ nhớ lại, dường như vẫn rõ ràng trước mắt.

Ở bên nhau sáu năm, đây là lần đầu tiên Mina nghe được đề tài liên quan tới 'con trai' từ trong miệng Wangho, lần đầu tiên biết tiên nữ không dính tới khói lửa trần tục cũng từng yêu đương.

Trong lúc nhất thời, miệng mở to như có thể nhét được một quả trứng vào vậy.

Wangho đặt cằm lên đầu gối, nghiêng đầu nhìn Mina, đôi mắt cong lên, "Vẻ mặt gì thế? Chị kinh ngạc lắm à?"

"... Đương nhiên là kinh ngạc rồi, chị còn cảm thấy em uống sương sớm mà sống đấy, người gì mà không có thất tình lục dục, nào nghĩ tới chuyện em từng yêu đương chứ!" Kinh ngạc qua đi, tinh thần hóng hớt của Mina lại sống dậy, vội vàng hỏi, "Là người như thế nào thế? Chị tò mò quá, người như thế nào mới có thể làm em rung động!"

Vấn đề này của Mina không có gì đáng chú ý, nhưng Wangho lại yên lặng suy nghĩ rất lâu mới nghiêm túc nói –

"Là một người rất đặc biệt."

"Hồi cấp ba, anh ấy là nam thần, cũng là học sinh giỏi đứng đầu toàn trường... anh ấy giống như nhân vật chính mà chị thích đọc ấy."

"Chỉ là có hơi lưu manh."

"Mẹ nó, lãng mạn quá vậy!" Mina nghe lời này, trong lòng như nổ pháo hoa, hưng phấn đấm mạnh lên giường, "Bảo sao bao nhiêu người không lọt được vào mắt của em, đây không phải do thời niên thiếu gặp được người quá nổi bật sao? Sau đó thì sao sau đó thì sao?!"

Wangho mỉm cười không nói, ngẫm lại câu 'thời niên thiếu gặp được người quá nổi bật' của Mina, ý cười trên khoé môi đậm hơn.

Một lúc lâu sau, cậu mới bình tĩnh nói –

"Không có sau đó."

"Hai người bọn em hứa hẹn thì vào Lan Đại, nhưng em giấu anh ấy đăng ký Công Đại, thế rồi chia tay."

...

Cho dù thế nào, Mina cũng không ngờ tới một câu chuyện tình yêu lãng mạn lại có kết cục như vậy.

Nhìn dáng vẻ Wangho thản nhiên thu dọn đồ đạc, trong lòng chị khóc lóc thảm thiết kêu gào hai chữ: Tra nam!

Tác giả có lời muốn nói: Anh lee sắp được lên sàn rồi, ai nhớ anh lee không nào ~

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro