046 - 047

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

C46

Thời tiết tháng ba tại phương Bắc vẫn còn phải mặc áo len chắn rét, nhưng trời Seoul đã là xuân về hoa nở.

Suốt hai năm nghỉ đông và nghỉ hè ăn Tết đều không trở về quê quán, bây giờ bỗng nhiên trở lại Seoul ẩm ướt, trong lúc nhất thời, Wangho vẫn cảm thấy vô cùng quen thuộc có lẽ đây là chứng minh cho bốn chữ nơi mình sinh sống.

Buổi chiều cậu lên máy bay, tới Seoul đã là chín giờ tối, bầu trời tối đen đầy những ngôi sao.

Người ở sân bay không nhiều lắm, Wangho đứng tại chỗ hít sâu một hơi, người xung quanh đều đang vội vàng, chỉ có mình cậu là kéo vali không nhanh không chậm.

Wangho đã có chuẩn bị với nhiệt độ của Seoul, đương nhiên cũng không mặc áo len dày của phương Bắc, bên ngoài chiếc áo sơ mi cũng chỉ là chiếc áo choàng đơn giản màu trắng, quần jeans đơn giản, chân đeo giày vải.

Đơn thuần tựa như một cậu học sinh. Không đúng, tuy rằng năm nay cậu đã 24 tuổi, nhưng vẫn là học sinh như cũ mà thôi.

Có lẽ là vì nhiều năm rồi chưa rời khỏi chiếc ghế nhà trường, Wangho vẫn có thói quen ăn mặc đơn giản thoải mái, mặt không trang điểm.

Lúc ở trường thì càng đơn giản hơn, hai chiếc áo blouse trắng thay đổi thường xuyên cả ngày ngây ngốc ở trong phòng thí nghiệm.

Yujeon yêu cái đẹp nhất trong phòng ký túc xá còn từng công kích cậu, nói rằng không biết trang điểm là lãng phí khuôn mặt khuynh quốc khuynh thành trời ban cho mình, Wangho nghe xong cũng không cho là đúng.

Cậu cảm thấy, từ khả năng nào đó thì đây là lười biếng, cậu lười trang điểm, cũng lười cạnh tranh với mọi người, cho nên cậu không thích nhịp sống ở thành phố lớn, giữa bước chân dồn dập của mọi người cũng vẫn duy trì nhịp sống có tiết tấu của riêng mình.

Mãi cho đến khi điện thoại không ngừng kêu lên chặn lại bước chân không nhanh không chậm của Wangho.

Cậu lấy ra nhìn, là Minji gọi tới, trước đó còn có bảy cuộc gọi nhỡ của cậu ấy khi cậu không bắt máy.

"Wangho!!!" Mới vừa nghe máy, giọng nói lớn của Minji đã suýt làm màng tai cậu rung lên, " Mẹ nó sao cậu không nghe điện thoại của tớ? Rốt cuộc là cậu tới đâu rồi!"

"Tới rồi tới rồi." Wangho vội vàng đáp lại, sợ chậm chạp một chút lại khơi dậy tính xấu của Minji, " Vừa mới xuống máy bay thôi."

"Tớ đợi ở cửa T bãi đỗ xe." Giọng nói Minji lúc này mới hoà hoãn một chút, Mau lên đấy."

Nghe vậy, Wangho đành phải bước nhanh hơn, bất đắc dĩ nói, Không phải nói là không cần tới đón tớ sao?"

"Wangho, tớ biết cậu không muốn làm phiền tớ, nhưng mà không được, cậu trở về mà tớ không được đi đón à?" Minji xem như đương nhiên, Mau lại đây đi."

Nói xong thì cũng tắt máy.

Wangho nhìn màn hình điện thoại đã tối đen, bất đắc dĩ lắc đầu.

Lúc Minji vào đại học không biết bị gì mà lại lựa chọn chuyên ngành pháp y, sau khi tốt nghiệp thì vào làm ở Cục Cảnh sát, mỗi ngày giao tiếp với cảnh sát và thi thể khiến cậu ấy ngày càng trở nên mạnh bạo, nói một là một hai là hai.

Trước kia Wangho đã thuận theo cô bạn, bây giờ càng không dám phản kháng.

Cậu ngoan ngoãn kéo vali hành lý tới cửa T của bãi đỗ xe, cách khá xa cũng có thể thấy chiếc Jeep Wrangler của Minji đến phong cách xe hơi cũng khác so với những người khác.

Minji nhảy xuống xe, trực tiếp lao thẳng tới cho Wangho một cái ôm, suýt chút nữa đẩy cậu ngã xuống đất.

"Hu hu hu hu, tớ nhớ cậu chết mất!" Minji chôn mặt ở cổ Wangho, nước mắt nước mũi rơi xuống lên án, Wangho, cậu đúng là quá tàn nhẫn! Hai năm cũng không trở về lần nào!"

Wangho bất đắc dĩ xoa đầu cậu ấy, dỗ dành như búp bê, "Có gì khác nhau đâu? Không phải ngày nào chúng ta cũng nói chuyện trên wechat sao?"

Nghe lời nói khô khan này của cậu, Minji trừng cậu một cái, "Sao có thể giống nhau được chứ!"

"Trở về làm gì chứ? Cũng không có chỗ ở." Wangho cười khẽ, bình tĩnh như đang nói chuyện người khác, "Nào có chỗ cho thuê chỉ một tháng chứ, ông bà ngoại ở trấn cổ lại cho thuê phòng trọ rồi, cũng không có chỗ nào ở cả, tớ quay về rước thêm phiền phức làm gì chứ?"

Mấy chuyện này Minji đã sớm biết cả.

Nhưng mỗi lần Wangho tự so bản thân mình là phiền phức, cậu ấy vẫn không đành lòng.

"Bây giờ thì tốt rồi, tớ đã tự dọn ra thuê nhà riêng sống độc lập rồi đây!" Minji xoay người tung tăng, ôm lấy bả vai cậu tự hào khoe khoang, "Bé cưng, em phải về ở cùng với chị đây thôi! Về sau chúng ta sống chung!"

Wangho chỉ nghiêng đầu hôn chụt một cái lên má cậu ấy, cũng không từ chối lời đề nghị của Minji.

Cậu không có nhà ở Seoul, chỉ có thể ở tạm với Minji một khoảng thời gian, đợi sau khi xin giáo sư vào viện nghiên cứu thì trường học sẽ phân phòng ở cho cậu, vậy là có thể dọn ra rồi.

Minji bị nụ hôn này làm cho lâng lâng, hưng phấn nhảy nhót, "Trời ơi, tiên nữ hôn tôi, đãi ngộ này không biết bao nhiêu người theo đuổi cậu thèm muốn đất..."

Đương nhiên Minji biết tình sử bằng không của Wangho, vì thế càng trở nên đắc ý.

Ha ha, ai bảo Wangho mà mọi người thích nhất chỉ thích mình cậu ấy thôi chứ!

"Wangho, bây giờ bên cạnh cậu vẫn không có ai à?" Lúc lái xe chờ đèn đỏ, tính hóng hớt không thay đổi của Minji lại dâng lên, dò hỏi đời sống tình cảm của cậu, "Khuôn mặt này của cậu, chắc một nhà tù cũng không chứa đủ người theo đuổi đâu."

... So sánh kiểu gì đây không biết? Đúng là pháp y.

Wangho lắc đầu, "Không có, cậu thì sao?"

Cậu không muốn nhắc tới chuyện này quá nhiều, rất tự nhiên lảng tránh sang chuyện khác.

"Tớ à, nói thật là có đấy." Mà kim chỉ nam của Minji nhiều năm cũng chưa hề thay đổi, đương nhiên bị cô chuyển hướng ngay tức khắc, trên mặt nở nụ cười ngọt ngào, "Gần đây Jaehyuk đang theo đuổi tớ!"

Đáp án này là điều Wangho hoàn toàn không ngờ tới, cậu không khỏi sửng sốt, "Jaehyuk?"

"Đúng vậy, hai năm trước anh ấy quay lại Seoul rồi." Minji nhắc tới Jaehyuk, trong mắt không giấu nổi ý cười, "Chỉ là trước kia bọn tớ cũng không liên hệ gì với nhau, gần đây có một vụ án nên gặp lại, anh ấy bắt đầu theo đuổi tớ."

"Nhưng đương nhiên tớ không thể tuỳ tiện đồng ý rồi, hồi cấp ba tớ chịu khổ nhiều biết bao nhiêu, nhất định phải cho anh ấy nếm đủ!"

Ngón tay Minji nắm chặt tay lái, giọng nói kiên định nghiến răng nghiến lợi hiển nhiên là lại tức giận khi nhớ về hồi cấp ba của mình.

Wangho chớp mắt, một lúc sau mới sắc bén nói, "Cậu vẫn còn thích cậu ta."

"... Vô nghĩa." Trong nháy mắt, Minji như quả bóng bị xịt hơi, mọi cơn bực tức đều đã tan mất, "Lúc tớ học đại học cũng từng thử yêu người khác, nhưng mà cảm thấy không hợp, những tên đàn ông đó nắm tay thôi đã làm tớ buồn nôn. Nhưng vừa nhìn thấy Jaehyuk... cậu hiểu cảm giác kích thích hormone không?"

Sau đó Minji thở dài một hơi, "Tớ cảm thấy chắc là cả đời này của mình đều ngã trên người anh ấy rồi."

Wangho mím môi, đưa tay nắm lấy tay Minji, nhẹ nhàng xoa, im lặng thể hiện bốn chữ có tớ đây rồi.

So với ai khác, cậu là người hiểu rõ nhất nỗi đau của Minji khi xưa, trên thực tế, khoảng thời gian Minji theo đuổi Jaehyuk nhìn bề ngoài thì trông tuỳ tiện là vậy, nhưng trong lòng lại bị sự thờ ơ của Jaehyuk tra tấn một cách đau đớn.

Mà Wangho cũng hiểu rất rõ sự đau đớn này, cho nên cậu cũng tôn trọng quyết định của Minji hiện tại.

Cậu ấy nhất định là rất thích, rất thích Jaehyuk, cho nên mới xem nhẹ những nỗi đau đã qua như vậy, bởi vì vết thương không thể nào thắng nổi chữa lành.

Sở dĩ, Minji lựa chọn đoàn tụ với Jaehyuk, bỏ qua chuyện cũ, không phải là vì đã thua triệt để trước anh ta rồi sao?

Chỉ là gương đã vỡ rồi, còn có thể lành lại thật sao?

Một đường trở về, Wangho yên lặng tự hỏi vấn đề này, như là đang phân tích luận văn bình thường vậy, mãi cho đến khi một câu nói của Minji làm cậu hoàn hồn

"Wangho, mấy năm nay... cậu có liên hệ với Sanghyeok không?"

Wangho ngẩn người, lắc đầu, "Tớ không."

"Vậy..." Minji nhớ tới tin tức nào đó trong nhóm chat của lớp, do dự hỏi, "Vậy cậu có muốn biết..."

"Không muốn." Wangho cắt lời, không hề do dự nói, "Minji, tớ không muốn biết tin gì liên quan tới Sanghyeok cả."

Miệng mình đã mấy năm không nhắc tới cái tên này, bây giờ đột nhiên thốt ra lại cảm thấy có chút xa lạ.

Minji nhìn vẻ mặt chân thật đáng tin của cậu, miệng khép rồi lại mở — rõ ràng là muốn nói lại thôi, cuối cùng vẫn chọn câm miệng.

Thôi thôi, cậu cũng nên biết điều, đều là tin vỉa hè cả, vẫn là đừng nói ra thì hơn.

Wangho khẽ cười, trong lúc Minji còn đang ngẩn người thì mở cửa xuống xe, lấy vali hành lý của mình từ cốp xe xuống.

Đã đến phòng thuê của Minji rồi.

*

Ngày hôm sau Wangho tới Lan Đại nhập học.

Cậu mặc áo sơ mi trắng và quần jeans đơn giản, đi vào trường đại học có bề dày lịch sử lâu năm này, nhìn không khác gì so với những sinh viên thanh xuân dạt dào lắm thậm chí trông còn nhỏ hơn.

Không biết vì sao, đối với ngôi trường này, cậu luôn cảm thấy rất khẩn trương, khả năng là do dính với hai chữ chột dạ, từ cổng trường đến văn phòng dành cho giáo viên chỉ có một đoạn đường ngắn, thế mà bàn tay đã đổ mồ hôi mỏng.

Mãi cho tới khi vào trong, cậu mới khẽ thở ra một hơi.

Trước đó cậu đã có hẹn trước với giáo sư Lý Thừa Phong, một đường thuận lợi, nhân viên phụ trách trước văn phòng giáo viên xem chứng minh thư của cậu, xong xuôi mới đưa cậu tới văn phòng giáo sư cao cấp ở tầng ba gặp người.

Wangho gõ cửa hai lần, nghe thấy tiếng nói trầm thấp từ trong truyền ra, "Vào đi."

Năm nay Lý Thừa Phong đã hơn 50 tuổi, dáng vẻ nho nhã, tiêu chuẩn với sinh viên vô cùng khắc nghiệt, nhưng lại có thái độ hoà ái đối với sinh viên mà mình coi trọng, nhìn thấy Wangho thì cười cười, vội vàng để cậu ngồi xuống, " Em ngồi đi, em chính là Tiểu Han mà lão Tôn giới thiệu đúng không? Đã nghe danh lâu lắm rồi."

"Giáo sư Lý ạ." Đương nhiên Wangho đã xem ảnh Lý Thừa Phong từ rất lâu về trước, lại hoàn toàn không ngờ vị giáo sư nổi tiếng lại thân thiện dễ gần như vậy, nghe lời khích lệ từ ông xong thì có hơi xấu hổ, vội vàng nói, "Nào dám ạ, có thể gặp thầy đúng là vinh hạnh của em."

"Em không cần phải khiêm tốn như vậy, trước đó lão Tôn có gửi thành tích học tập và kết quả nghiên cứu khoa học, còn cả biểu hiên tại lớp tư tưởng chính trị của em tới cho thầy coi rồi, không tồi chút nào. Lão Tôn có thể viết thư giới thiệu cho em, còn tìm hai ông già khác đi năn nỉ thầy, thầy tin tưởng vào nghiệp vụ và năng lực của em." Lý Thừa Phong cười cười, "Hôm nay có mang thứ thầy cần tới không?"

Ý ông là giấy chứng nhận học vị thạc sĩ và một vài chứng minh và bằng cấp linh tinh.

"Dạ mang tới rồi ạ." Wangho vội đưa tập tài liệu trong tay cho giáo sư Lý, có chút ngượng ngùng, "Giáo sư, em chỉ là người chết chìm trong sách vở thôi, không đảm đương nổi lời khích lệ của thầy và thầy Tôn."

"Ừm, khiêm tốn là chuyện tốt." Giáo sư Lý cúi đầu đọc tài liệu, bình tĩnh nói, Khiêm tốn, tự tin, tự phụ, thoạt nhìn thì có khác biệt rất lớn, nhưng chỉ trong suy nghĩ mà thôi."

"Tiểu Han, khi em vào đây thầy còn tưởng rằng em là tân sinh viên, không giống như người đã đi học sáu năm, phong độ tri thức, không dính mùi tiền, tốt lắm, thầy thích kiểu người trời sinh thích hợp học tập như em lắm."

Lý Thừa Phong không hổ là giáo sư uy quyền nhất trong ngành, lời nói thẳng thắn, Wangho cũng yên lặng rửa tai lắng nghe.

"Thầy thích học sinh khiêm tốn có cốt khí, chắc em cũng hiểu được." Lý Thừa Phong xem xong tài liệu thì khép lại, đặt vào ngăn kéo điều này cũng đại diện cho việc nhận người học sinh là Wangho này.

Trái tim lơ lửng của Wangho cuối cùng cũng được thả lỏng, thầm thở phào nhẹ nhõm.

"Sinh viên như em mới đúng là người làm nghiên cứu khoa học." Lý Thừa Phong nâng ly trà lên uống một ngụm, phất tay với Wangho, "Về trước đi, Tiểu Han, quay về chuẩn bị cho kỳ thi thật tốt."

Chuẩn bị cho kỳ thi chính thức.

Wangho đứng dậy, khom người một cái thật sâu với Lý Thừa Phong.

*

Mọi chuyện đã định, chuyện tiếp theo không có gì phải lo lắng, chỉ cần đợi tới tháng tư vượt qua kỳ thi, cậu lại tới Lan Đại tiếp tục học lên là được.

Thần kinh căng thẳng sáu năm trời, hiếm khi Wangho mới thấy được thả lỏng giống như là không biết nên theo ai, nên làm gì vậy.

Suy nghĩ một chút, cậu gọi cho Minji đang được nghỉ phép hôm nay.

Đối phương bắt máy ngay lập tức, "Làm sao thế bé yêu?"

"Không sao cả, đi dạo phố không?"

"Đm, cậu là Wangho đấy à?" Minji bên kia kinh hãi, " Cậu mà còn tham gia hoạt động như dạo phố sao?"

...

Wangho không muốn nói chuyện với cô bạn nữa.

"Mau lên mau lên." Minji lại thúc giục, " Mau gửi định vị cho tớ."

Nửa tiếng sau, hai người đi dạo rồi uống trà chiều tại trung tâm thương mại CBD hoàng kim của Seoul, Sao đột nhiên lại muốn dạo phố thế?" Mọi sự nhiệt tình của Minji đều tập trung vào đồ ngọt, ỷ vào cơ thể ăn thế nào cũng không béo, ngồi xuống đã đánh chén chiếc bánh chocolate, còn đút cho Wangho, Nếm thử đi."

"Ngọt quá." Wangho không thích đồ ngọt, nhíu mày tỏ vẻ ghét bỏ, nâng ly nước xinh đẹp trước mặt lên uống một ngụm, trả lời vấn đề đầu tiên của Minji, " Sắp tới sinh nhật của một đàn em tớ quen, phải chọn quà sinh nhật cho con bé."

Trước đó Heejin nghe nói cậu sắp trở về Seoul, hưng phấn tỏ vẻ sinh nhật mình cũng sắp tới, chờ cậu trở lại là có thể tham gia tiệc sinh nhật của mình. Hơn nữa lại còn ra lệnh cưỡng chế cậu phải tới tham gia, không tới thì không phải chị em nữa.

Wangho không có cách nào khác, ngẫm lại cũng không sao cả, tới trung tâm thương mại tìm mua một món quà xinh đẹp cho nhóc, cũng không thể tay không tới đó được.

"Ai thế? Là cô gái nhỏ cậu quen ở phương Bắc à?"

"Ừm." Wangho vén tóc sang một bên, nhớ lại lời nói của Heejin trong điện thoại, "Con bé cũng là người Seoul, hình như là tiểu thư nhà giàu."

"Nhà giàu à... vậy cũng không thể tặng quà gì quá keo kiệt được."

Minji vuốt cằm suy tư rồi lôi kéo Wangho xuống một nhãn hàng ở lầu một đi dạo, rồi lại đưa cậu đi thử nước hoa.

"Tặng nước hoa là tốt nhất, đồ của con gái càng nhiều càng tốt." Minji xịt mẫu test lên cổ tay, rồi đưa lại gần Wangho, "Cái này được không? Thơm kiểu thanh nhã."

"Đúng vậy, đây chính là hương bán chạy nhất chỗ chúng tôi." Nhân viên tư vấn bên cạnh cười nói, " Hương nước hoa này tên là thanh xuân, rất thích hợp cho những cậu trẻ tuổi."

Vì thế, Wangho mơ mơ màng màng mua lọ nước hoa này làm quà sinh nhật cho Heejin, thật ra, trong lòng cậu vẫn cảm thấy bỏ hơn một nghìn tệ ra mua lọ nước hoa này đúng là đồ ngốc.

Bởi vì tính tình cậu không thuộc kiểu con gái cần nhiều thứ như vậy.

"Được rồi, như vậy nhất định là có mặt mũi." Minji nhìn lọ nước hoa đang được đóng gói tỉ mỉ, thuận miệng hỏi, " Địa điểm tổ chức sinh nhật của cậu em kia là ở đâu?"

Wangho suy nghĩ, " Hình như là Câu lạc bộ Bình Khê."

"Cái gì?" Minji hoảng sợ, quay đầu ngây ngốc nhìn Wangho, "Vậy người bạn này của cậu đúng là quá giàu rồi, phú nhị đại à? Nghe nói quan chức cấp cao còn hiếm khi được vào đây, càng đừng nói tới chuyện tổ chức sinh nhật ở đây."

Wangho cũng không ngờ địa vị của Heejin lại lớn tới vậy, nhưng vẫn bình thản cười, "Không sao, dù gì tớ cũng chỉ tới tặng quà rồi về thôi."

"Sao có thể không sao được chứ!" Minji thốt lên, nhìn cậu từ trên xuống dưới, "Cậu định mặc thế này đi à?"

Wangho, "Không được sao?"

Minji nghiêm trang, "Vậy đến cửa Bình Khê cũng không vào được."

...

Wangho không còn lời nào để nói, bị Minji lôi kéo đi chọn quần áo.

"Mấy bộ quần áo của cậu ấy, tớ nói chứ, cậu còn tưởng rằng mình là học sinh cấp ba sao?" Minji vừa chọn quần áo giúp cậu vừa lải nhải giáo dục, "Bây giờ học sinh cấp ba cũng không ăn mặc mộc mạc như cậu, không phải cậu từng nói với tớ tiền lương hạng mục cậu làm rất cao sao, không có chỗ tiêu tiền thì sao lại không đi mua quần áo thế? Đúng là đồ ngốc!"

Wangho yên lặng kéo áo khoác, mạnh miệng, "Dù sao có thể mặc là được rồi."

Minji trợn mắt, không nhịn được nữa nhét hai cái áo vào trong ngực Wangho, " Đi thử đi."

Wangho bị đẩy vào phòng thử đồ, nhìn hai cái áo trong tay, sắc mặt hoảng hốt.

Thật ra trước kia cậu cũng không như vậy, cũng thích mặc áo lở, chỉ là ở phương Bắc rét lạnh, một năm không có bao nhiêu ngày mặc được, hơn nữa một năm có 365 ngày thì 300 ngày cậu đều ở trong phòng thí nghiệm rồi, mặc cũng không tiện, dần dà tủ quần áo cũng chẳng có chiếc áo lở nào nữa.

Khó có được hai tháng nhàn nhã, vậy là lại có thể mặc rồi.

Wangho cười cười, thay chiếc áo ngang bụng hai dây màu xanh đậm.

Chiếc áo cắt may cao cấp tỉ mỉ, kiểu dáng thắt eo, màu sắc xanh lục cổ điển trông như dành cho những tiểu thư Anh quốc thập niên 90, trải qua sự thay đổi của nhà thiết kế, sau khi mặc vào khiến làn da Wangho càng nổi bật như đồ sứ.

Dây vai mảnh mai tôn lên bờ vai gầy và xương quai xanh tinh tế, đường cong trước ngực và eo thon tạo thành hình chữ S, vải lụa hở tấm lưng sáng bóng, tôn lên vòng eo và mông tuyệt đẹp.

Kiểu áo có một lớp lót mỏng bên trong này rất hợp để mặc vào tháng ba tại Seoul.

Lúc Wangho chưa kịp thích ứng ra khỏi phòng thử đồ, Minji và nhân viên bán hàng nhạy bén nhận ra, đôi mắt nhìn thẳng về phía cậu, mọi động tác trên tay dừng hẳn.

"Thưa, thưa cậu." Người bán hàng lau nước miếng suýt nữa chảy ra, lắp bắp nói, "Tôi có thể xin chụp cậu một tấm hình không ạ?"

Wangho, 

Người bán hàng chắp tay, "Tôi cảm thấy cậu mặc nó vào còn đẹp hơn người mẫu trên poster của chúng tôi nữa!"

...

Cuối cùng Wangho cũng không muốn thử nữa, trực tiếp quẹt thẻ mua chiếc áo lở cùng quần váy dài suông trên người này.

Mãi cho đến khi rời khỏi cùng Minji đang hưng phấn, Wangho cũng không suy nghĩ cẩn thận xem vì sao sinh nhật Heejin mà cậu lại phải mua quần áo.

Theo lý mà nói, tuy rằng mấy năm nay cậu không về Seoul, nhưng cũng là người lớn lên ở đây, nhưng cậu cũng chưa từng nghe tới câu lạc bộ Bình Khê này bao giờ cả, khoa trương như Minji nói thật sao?

Nhưng mãi cho tới ngày sinh nhật Heejin, theo thời gian và địa điểm đã hẹn trước, Wangho đi tới mới phát hiện nó toạ lạc ở mảnh đất vàng Bồ Quan.

Trước kia, cậu từng nghe tên mảnh đất này từ miệng ba rằng đây là nơi phồn hoa nhất của Seoul, đều là người làm ăn buôn bán.

Nhưng nghe nói chỉ người có tài sản lưu động vượt quá năm mươi triệu tệ, giá trị ròng vượt quá một trăm triệu tệ mới có tư cách gia nhập Bồ Quan mà thôi.

Xe taxi cũng không thể nào tiến vào bên trong khu vực Bồ Quan, chỉ có thể dừng lại ven đường.

Wangho đi một đoạn mới nhìn thấy câu lạc bộ Bình Khê, toà nhà bảy tầng đen nhám được bao bọc bởi ánh đèn, xung quanh là đá cẩm thạch và pha lê, mặc dù trời đã tối sầm, nhưng liếc một cái cũng thấy nó đang toả sáng.

... Bảo sao Minji lại nói cậu mặc áo sơ mi quần jeans tới đây sẽ bị đuổi đi, bây giờ đứng đây nhìn câu lạc bộ Bình Khê, Wangho cũng không muốn vào. Cậu đứng ở cửa do dự một lúc rồi lấy điện thoại ra gọi cho Heejin.

Năm phút sau, Heejin mặc váy đuôi cá màu hồng nhạt chạy ra, trên đầu còn đeo một chiếc vương miện nhỏ long lanh như đang cosplay một nàng công chúa.

"Chị yêu của em ơi, sao bây giờ chị mới tới, em nhớ chị chết mất."

Heejin bước nhanh như bay lao tới ôm lấy cánh tay Wangho, cười đáng yêu, " Mau vào đi mau vào đi! Đây là lần đầu tiên em thấy chị mặc váy đó, cũng đẹp quá đi thôi!"

" Tưởng tượng bé Đậu mặc áo bó hở lưng và váy dài xẻ tà đi nha "

"Khoan đã... Heejin, sinh nhật vui vẻ." Wangho đưa cái hộp trong tay cho cô nhóc, mỉm cười khách khí nói, Chị thấy mình không hợp với nơi này, các em đều là người trẻ tuổi cả..."

"Gì đấy, hơn em có mỗi một tuổi mà còn giả bộ mình là người già à?" Heejin bĩu môi, không vui nói, Đã lâu như vậy rồi chúng ta mới gặp nhau, chị chỉ định đưa quà rồi đuổi em đi à? Không được, không được, chị phải vào trong đợi em cắt bánh! Lát nữa em còn có việc phải nói với chị."

...

Không có cách nào khác, Wangho chỉ đành để nhóc kéo mình đi.

Nay là sinh nhât Heejin, cậu chỉ muốn cô nhóc có khoảng thời gian vui vẻ, không muốn tranh chấp.

Nhưng mà cũng còn đỡ, bước vào nơi mỗi viên gạch đều khắc chữ tiền, phòng bao yên tĩnh, Wangho nhận ra rằng nó cũng không hề ồn ào như cậu tưởng tượng.

Mọi người đều đang ăn uống, tốp năm tốp ba trò chuyện với nhau, nhìn thấy thọ tinh trở về mới nói lớn vài câu.

Đương nhiên cũng có vài người nhìn Wangho với đôi mắt sáng ngời, vội vàng bảo Heejin giới thiệu.

"Cút hết qua một bên đi." Heejin biết Wangho không thích sự lộn xộn ồn ào này, không khách khí hừ một tiếng, " Đây là chị của tôi, mấy người các cậu uống rượu thì uống đi, đừng làm phiền chị ấy."

Mọi người bĩu môi, nhìn dáng vẻ gà mẹ che chở cho con của Heejin đành phải hậm hực về chỗ.

Nhưng ở góc khác, vẫn có người muốn tán tỉnh cậu một phen, một người ăn mặc như vừa đua xe về, bên tai trái đeo năm sáu cái khuyên cầm một chai rượu lên, nhướn mày với Heejin, "Mở?"

"Mở đi!" Heejin khẽ cười, "Dù sao lát nữa anh trai tôi cũng tới đây thanh toán giúp tôi, mấy người cứ uống tuỳ ý."

Xem ra có người chống lưng nên có thể hào phóng không chút sợ hãi.

Wangho mím môi cười, thấp giọng ghé sát tai Heejin nói thầm, "Heejin, chị qua bên kia ngồi, không cần phải quan tâm chị đâu."

Cậu biết mình không hợp với bầu không khí này, nhưng cũng không muốn Heejin phải quan tâm mình quá, làm mất niềm vui.

"Vâng vâng vâng." Heejin vội vàng ứng phó với mọi người xung quanh, gật đầu như trống bỏi, "Vậy chị đi tìm chỗ ngồi đi, lát em tới tìm chị nói chuyện sau."

Wangho gật đầu rồi tuỳ tiện tìm chỗ ngồi.

Cậu vẫn chưa thể thích ứng được những nơi đông người ồn ào, không thích ứng được việc người khác tới gần bắt chuyện, đành phải cầm một ly rượu, thỉnh thoảng giả bộ nhấp một ngụm, hạ thấp cảm giác tồn tại của mình tới mức thấp nhất.

May mà phòng bao này rất lớn, không gian ăn uống cũng không ai chú ý tới cậu.

Wangho cúi đầu phát hiện mình dây giày bị tuột, mày đẹp nhíu lại rồi cúi đầu thắt cẩn thận. trước đó cậu đã nói mình không thích đeo giày kiểu cột dây thế nào, nhưng Minji lại ép buộc cậu đeo.

Vị trí cậu ngồi cách cửa rất gần, lúc cúi đầu cảm thấy bên tai có gió thoảng qua, dường như là có người đẩy cửa đi vào, sau đó giọng nói Heejin ở nơi xa kinh hỉ vang lên, "Anh ơi! Em ở đây!"

Xem ra là người mình chờ đã tới, tâm tình cô nhỏ đang rất tốt.

Trong lòng Wangho khẽ cười, ngẩng đầu muốn nhìn thử xem người anh trai Heejin thường xuyên treo trên miệng chửi và ỷ lại trông như thế nào, kết quả, vừa ngước mắt, đôi đồng tử màu trà dường như cứng đờ.

Wangho đã nghĩ, trở lại Seoul kiểu gì rồi cũng sẽ gặp phải Sanghyeok, nhưng thành phố lớn tới vậy, mỗi con phố mỗi con hẻm đều có thể bỏ lỡ trong giây lát, cũng có khả năng vĩnh viễn chẳng thể gặp lại nhau.

Nhưng cậu tuyệt đối không ngờ được rằng sẽ gặp lại Sanghyeok vào lúc này, tại nơi này.

Càng không ngờ anh chính là người anh trai Heejin nhắc tới.

 
C47

Xa cách sáu năm, hai khoảng thời gian khác nhau... cậu vẫn bị anh hấp dẫn ngay từ ánh mắt đầu tiên.

Wangho nhìn Sanghyeok đẩy cửa bước vào, còn chưa kịp phản ứng đã bị Heejin cười hì hì vẫy gọi.

Ngay ở trước mặt mình, dáng vẻ người đàn ông vẫn cao gầy như cũ, ngũ quan không thay đổi nhiều lắm, khẽ cười tuỳ ý đưa cho Heejin một tấm thẻ rồi lười biếng nói, "Cút đi thanh toán đi."

Ngón tay Wangho bất giác siết chặt túi bên người.

Cậu biết, bản thân lúc này hẳn là nên dùng túi che mặt, sau đó nhân lúc không ai để ý lặng lẽ trốn đi, coi như chưa từng tới đây, coi như chưa từng thấy Sanghyeok.

Nhưng Wangho không khống chế nổi đôi mắt của mình, vẫn nhìn Sanghyeok như cũ.

Thiếu niên lúc trước đã biến thành người đàn ông trưởng thành trầm ổn, dường như anh đã nhận ra mình bị người ta nhìn chằm chằm, hơi nghiêng đầu thấy được Wangho ngồi trong một góc.

Bốn mắt chạm nhau, Wangho không tự giác rụt người, nhưng cậu nhìn thấy Sanghyeok hoàn toàn... không hề thay đổi.

Anh nhìn cậu, lại như nhìn thấy một người xa lạ.

Ánh mắt này khiến Wangho tỉnh táo lại khỏi cơn cơ, mãi cho tới khi cảm thấy như có một chậu nước lạnh dội thẳng từ đầu tới chân, toàn thân lạnh lẽo, cậu mới chật vật thu hồi ánh mắt, ngón tay siết chặt dây túi trắng bệch.

Sắc mặt Wangho chết lặng, tuỳ ý để cuộc đối thoại giữa Sanghyeok và Heejin truyền vào trong tai

"Anh ơi, dù sao thì thẻ của anh cũng không có giới hạn, không ngại để em quẹt tuỳ ý đấy chứ?"

"Giả bộ làm gì, chẳng phải em cũng đã quẹt thẻ rồi sao."

"Ha ha, ai bảo anh không tặng quà sinh nhật cho em chứ!"
"Còn có việc gì không? Không có thì anh..."

"Có có có!" Heejin cắt lời anh, sau đó giọng nói càng lúc càng xa, "Anh ra đây với em một chút."

Dường như đã kéo Sanghyeok đi mất.

Wangho không khỏi thở phào một hơi, nhân cơ hội yên lặng đứng dậy rời khỏi nơi vốn đang náo nhiệt lại trở nên kỳ quái này.

Nếu Sanghyeok đã quên cậu, hoặc chỉ đơn giản là làm lơ cậu, vậy đương nhiên cậu cũng không cần phải tự chọc phiền toái.

Chỉ là, chiếc váy này mặc ban ngày còn ổn, buổi tối thì có hơi lạnh.

Cơn gió nhẹ khẽ thổi bay làn váy, Wangho không tự giác ôm vai, chà xát cánh tay mình cho bớt lạnh, cậu cần phải đi qua một đoạn đường dài yên tĩnh này mới có thể đặt được xe.

Thì ra, những khung cảnh đẹp đẽ khiến người ta cảm thấy lạnh lẽo mà phim truyền hình nhắc tới cũng có thể xuất hiện trên người cậu.

Đều nói con gái hay là con trai chỉ trang điểm vì người mình thích, nhưng khi mà một người đã thích mình, có mặc đồng phục bình thường thì anh ấy cũng không thể nào rời mắt nổi, người không thích mình... có mặc trang phục lộng lẫy thế nào cũng chỉ như một trò cười mà thôi.

Suy nghĩ của Wangho bay xa, mãi cho tới khi tiếng còi ô tô phía sau không ngừng vang lên, Wangho quay đầu lại theo bản năng đã bị ánh đèn phía sau khiến cậu phải híp mắt, tay đưa lên cản lại.

Một lúc lâu sau, ánh đèn tối đi, phía sau cửa sổ xe là khuôn mặt không chút biểu cảm của Sanghyeok.

Wangho sửng sốt, theo bản năng dừng chân tại chỗ.

Chiếc Bentley màu trắng rất nhanh đã đi tới bên cạnh cậu, cửa xe hạ xuống, đôi mắt anh nhìn thẳng về phía trước, chỉ chừa lại cho cậu một nửa bên mặt tinh tế, "Lên xe."

"...Cảm ơn." Wangho dịu dàng từ chối, "Tôi tự gọi xe là được."

"Ừm." Sanghyeok cũng không ép buộc, nghe vậy thì kéo cửa sổ xe lên chỉ là bánh xe lại không nhúc nhích, vẫn dừng tại chỗ như cũ.

Wangho chỉ cảm thấy mỗi phút mỗi giây nhìn thấy mặt anh là mình lại rơi vào hoàn cảnh bị nước nhấn chìm, hít thở không thông.

Cậu mím môi, xoay người đi tiếp con đường của mình.

Chỉ là, cậu vừa động, xe của Sanghyeok lại đi theo.

Yên lặng theo sau như âm hồn bất tán.

Wangho khẽ thở dài, quay đầu nhìn Sanghyeok ngồi trong xe, tựa như đang dùng ánh mắt để hỏi: "Anh làm gì vậy?"

Sau đó, cậu thấy Sanghyeok cười không giống với nụ cười lười biếng khi nói chuyện với Heejin, nụ cười của anh bây giờ lại như đang rất thoải mái.

"Lên đây đi." Sanghyeok lại lần nữa hạ cửa xe xuống, "Từ đây ra đường chính còn một đoạn khá xa, tôi đưa em qua coi như bạn bè cũ đưa nhau một đoạn vậy."

Anh nhấn mạnh ba chữ bạn bè cũ, có chút tự giễu nhếch môi.

Wangho không muốn lôi lôi kéo kéo với anh ở đây, cậu chỉ biết, với tính tình của Sanghyeok, cậu càng làm lơ thì anh càng đi theo, cậu càng từ chối anh càng quấn lấy.

Đây là bản tính vốn có của anh, vậy nên cậu bước lên xe.

Sau khi lên xe, Sanghyeok cũng không nói gì, yên lặng nhìn bản đồ trong Bồ Quan, đánh tay lái, "Nhà em ở đâu?"

Wangho im lặng một lát rồi khách khí nói, Anh đưa tôi tới ga tàu điện gần đây nhất là được rồi."

Sanghyeok nghe vậy, ngón tay khẽ gõ nhẹ lên tay lái.

Thì ra, sáu năm trôi qua, thái độ từ chối người ta của Wangho vẫn dứt khoát như vậy, lạnh nhạt cứng rắn.

Anh cũng không miễn cưỡng, rẽ sang bên đường đưa Wangho tới ga tàu điện.

Mắt thấy cậu mặc váy xanh khách khí cảm ơn mình rồi xuống xe, bóng dáng tinh tế ngày một xa dần, xuống thang lầu rồi không thấy đâu nữa, ngón tay Sanghyeok mới siết chặt tay lái, trở nên trắng bệch.

Cậu trang điểm xinh đẹp như vậy là vì ai?

Trong lòng Sanghyeok suy nghĩ về chuyện này như một tên biến thái, bởi vì anh biết, Wangho ít khi mặc váy, hầu như chỉ mặc quần áo bình thường vì là con trai cũng không thích trang điểm... nhưng hôm nay cậu lại xinh đẹp tựa như một yêu tinh xuất hiện tại nơi đầy rẫy yêu ma quỷ quái này.

Buồn cười hơn chính là, Wangho còn không biết vì sao mình lại tới đây, rồi vì sao lại rời đi.

Không biết Sanghyeok nhìn chằm chằm ga tàu nơi Wangho đi mất bao nhiêu lâu, mắt sâu không đáy, mãi cho tới khi ô tô sau lưng bấm còi, anh mới đánh lái rời đi.

*

Chuyện gặp được Sanghyeok khiến trái tim Wangho nổi sóng, nhưng cậu ép buộc bản thân phải thích ứng, dù sao đây cũng chỉ là chuyện bình thường, về đây rồi gặp ai cũng đều có thể, không cần phải đặt nặng chuyện này quá mức.

Nhiều năm như vậy rồi, ai cũng phải có cuộc sống mới thôi.

Wangho nhớ tới trước đó Heejin có nói anh trai cậu nhóc sắp đính hôn rồi, lại không nhịn được cười.

Nụ cười trống rỗng, nhưng cậu thật sự chúc phúc cho Sanghyeok, hơn nữa còn cảm thấy vui vẻ.

Cậu vui vì cuộc sống của anh không có bóng ma với chuyện năm đó bị lừa, có thể bắt đầu một cuộc sống mới, tin tưởng vào tình yêu.

Thì ra, những năm gần đây, chỉ có một mình cậu là không thể nào thoát ra khỏi những rào cản đó.

Điện thoại của Heejin phá vỡ một góc yên tĩnh của cậu, giọng nói thiếu nữ thánh thót, "Chị ơi, sao chị lại đi mất rồi?"

"Xin lỗi nhé Heejin, chị có chút chuyện," Wangho khẽ nói, " Lần sau chị mời em đi ăn cơm được không?"

"Ừm... nhưng mà tiếc thật đấy." Heejin thở dài, tiếc nuối lẩm bẩm, "Em còn muốn giới thiệu một người cho chị cơ."

Về phần là người nào, không cần nói cũng biết.

Con người đúng là rất kỳ lạ, dường như sau năm 23 tuổi dopamine tiết ra hormone xúc động, cần phải có người ở bên cạnh, những năm gần đây, bạn bè bên cạnh không ai là không lo lắng cho cậu, trong tối ngoài sáng đều muốn giới thiệu đối tượng cho cậu...

Nhưng hôm nay, bỗng nhiên Wangho cảm thấy mình không có lý do để từ chối.

Con người phải biết hướng về phía trước, cậu đâu còn lý do gì để mãi đắm chìm ở quá khứ chứ?

"... Được." Lần đầu tiên, Wangho đồng ý thỉnh cầu của Heejin, " Em sắp xếp thời gian đi."

Có lẽ cậu nên thử tiếp xúc với người mới.

"Hả! Thật sao?!" Heejin kinh hỉ không thôi, vội nói, "Vậy thì cuối tuần này nha chị, lúc đó em gửi địa điểm cho chị sau!"

"Được... Heejin, em đợi một chút." Ngón tay Wangho siết chặt di động, giọng nói mang theo sự gian nan rất khó phát hiện, "Người anh trai mà em nói sắp đính hôn... hôm nay có tới tham gia tiệc sinh nhật em không?"

Không biết vì sao, xuất phát từ mục đích gì, cậu lại ngu ngốc muốn xác nhận một lần nữa.

Mà Heejin đầu bên kia điện thoại đã cho cậu biết đáp án một cách nhanh chóng, "Anh trai em có tới mà, chị chưa gặp sao?"

...

Yên tĩnh kéo dài, Wangho cười cười.

Hẳn là cậu nên biết rõ từ sớm, đây là kết thúc tốt nhất giữa cậu và Sanghyeok.

Có lẽ bởi vì tháng ba mặc váy vẫn còn quá sớm, ban đêm lại còn đi đường một đoạn, trong lúc nửa tỉnh nửa mơ, Wangho chỉ cảm thấy cổ họng đau đớn khó chịu.

Cậu ho khan hai tiếng làm kinh động Minji ở bên cạnh, chờ tới khi Minji vươn tay sờ thử trán cậu mới kinh hô vì nóng bừng, Wangho cũng phản ứng được bản thân đang sốt.

Vì thế, mơ mơ màng màng được Minji đút uống hai viên thuốc lại thiếp đi.

Một đêm không mơ mộng gì, chỉ là đầu óc và thái dương đều đau đớn không thôi.

Sáng sớm Minji đi làm còn không quên dặn dò Wangho phải nhớ uống thuốc, sau đó sợ bị trừ tiền lương lại vội vàng đi mất.

Wangho hiếm khi ngủ tới hơn chín giờ mới tỉnh dậy, chỉ cảm thấy đầu đau muốn nứt ra.

Xem ra, thuốc hạ sốt không có tác dụng gì cả.

Cậu uống một ngụm nước, đôi môi khô nứt mím lại, đứng dậy xuống giường thay quần áo bị cảm sốt gì đó đều là chuyện lãng phí thời gian, không cần phải trì hoãn, đi truyền nước tốc chiến tốc thắng là được.

Wangho khôi phục lại cách ăn mặc thường ngày, áo len trắng quần jeans, chỉ đơn giản rửa mặt chải tóc rồi ra cửa, đến kem chống nắng cũng lười bôi, có lẽ ỷ vào thể chất trời sinh, hoặc là do khuôn mặt mộc của cậu đã chẳng thể chê vào đâu được.

Gọi xe tới bệnh viện đa khoa gần nhất, Wangho đeo khẩu trang che khuất hơn nửa khuôn mặt tinh xảo.

Lúc nào bệnh viện cũng đều kín chỗ, thời gian làm việc cũng không ngoại lệ, cậu xếp hàng đăng ký lấy số rồi lại ngồi ngoài phòng khám chờ đợi, hơn một tiếng đồng hồ mới tới lượt mình.

Kim tiêm lạnh lẽo chọc vào mạch máu của mình, Wangho ngồi ở ghế dài ngoài đại sảnh bệnh viện, sống lưng mảnh khảnh dựa vào ghế, đôi mắt trống rỗng nhìn mu bàn tay mình.

Y tá dùng thuốc có tác dụng gây buồn ngủ, bản thân lại còn mệt rã rời, đêm qua sốt cao không thể ngủ ngon, mặc dù bên tai có tiếng người qua kẻ lại ồn ào không dứt, Wangho cũng không nhịn nổi nữa khép mắt lại.

Xung quanh ồn ào, ghế dựa cứng ngắc, mu bàn tay còn đang truyền nước.

Những thứ này đều khiến Wangho chẳng thể nào ngủ được, nhưng hôm nay cậu đã quá mệt, nên cũng mơ màng thiếp đi.

Có thể thấy được, người ngày thường làm ra vẻ không ngủ được vì tiếng động ồn ào, sợ ánh sáng, một chút tiếng động cũng không ngủ được... xét đến cùng là vì chưa đủ mệt, còn cậu lúc này đã quá mệt mỏi rồi.

Không biết qua bao lâu, cảm thấy bả vai và vòng eo mình được người ôm lấy, Wangho mơ màng mở mắt, bị ánh đèn trắng và trần nhà lạnh lẽo làm cho loá mắt.

Cậu kinh ngạc phát hiện mình lại tỉnh giấc trên giường, trông phòng nghỉ tạm thời hoặc là văn phòng vậy.

Căn phòng mười mấy mét vuông chỉ có một giường một ghế một bàn, trên tường treo chiếc áo blouse trắng, ngắn gọn sạch sẽ không nhiễm bụi trần.

Wangho cúi đầu nhìn mu bàn tay chỉ còn một lỗ kim, bụng đầy nghi hoặc, sao cậu lại chạy từ ghế dài ngoài đại sảnh lên giường được thế?

Nghĩ thế nào cũng không ra, cửa văn phòng kẽo kẹt một tiếng rồi được đẩy ra, tựa như đang sợ đánh thức cậu vậy, người đàn ông mặc áo blouse trắng khẽ khàng bước vào lại đụng phải đôi mắt kinh ngạc của cậu nhỏ đang ngồi trên giường.

Trong khoảng thời gian ngắn, cảnh tượng tựa như một bức tranh đóng băng, không ai nói chuyện.

Có lẽ là vì đang bệnh, hiếm khi Wangho cảm thấy đầu óc tê dại, cậu nhìn dáng người cao gầy của Sanghyeok mặc áo choàng trắng đẩy cửa bước vào, làn da trắng trẻo, lông mày đen như mực, dường như thời gian đã quay ngược lại.

Như thể vẫn là kỳ nghỉ hè năm ấy, thời thanh xuân của bọn họ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro