048 - 049

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

C48

 
"Tỉnh rồi sao?"

Nhưng thiếu niên năm đó bây giờ đã trở thành một người đàn ông, Sanghyeok mở miệng phá vỡ sự yên tĩnh này, yên lặng nhìn người ngồi trên giường, Em đã thấy đỡ hơn chưa?"

"Khá hơn nhiều rồi." Bởi vì bị bệnh nên giọng nói lành lạnh của Wangho có chút khàn khàn, chậm rãi nói, Anh là bác sĩ ở đây sao?"

Dường như cảm thấy câu hỏi này của cậu rất buồn cười, khoé môi Sanghyeok cong lên, mắt nhìn cậu không chớp, Em đoán xem?"

...

"Xin lỗi, là tôi đã hỏi ngu rồi." Wangho mím môi, Sao tôi lại ở đây?"

"Ngủ quên như thế, em không sợ không khí lọt vào mạch máu à." Sanghyeok cười nhạt một tiếng, Bạn bè cũ giúp nhau, em không cảm thấy quá đáng chứ?"

Lúc này Wangho mới hiểu rõ, trong lúc mơ mơ màng màng, cậu đã thiếu Sanghyeok một ân tình, cậu nhìn người đàn ông ngồi ở bàn làm việc, ngoan ngoãn cảm ơn, Cảm ơn anh... Bây giờ anh là bác sĩ khoa nội sao?"

Sanghyeok không trả lời, ngòi bút sột soạt trên giấy kê đơn thuốc cho cậu, giọng nói nhàn nhạt, Truyền nước một tuần, một ngày ba bữa uống thuốc này ra hiệu thuốc bên ngoài rồi mua, trong này thuốc đắt."

Hoàn toàn không ngờ tới có một ngày Sanghyeok lại nói ra lời như quản gia tiết kiệm như thế, Wangho yên lặng nhận lấy, cụp mắt nhìn nét chữ sắc bén trên giấy.

Nét chữ sắc sảo, từng nét như móc sắt muốn xé tan trang giấy.

Cậu nghe thấy giọng nói mát lạnh trên đỉnh đầu hỏi mình, Về Seoul từ bao giờ thế?"
Thì ra Sanghyeok đang muốn nói chuyện phiếm với mình, Wangho chớp mắt, Một tuần trước."

Sanghyeok ngồi ở ghế xoay trước bàn làm việc, dáng vẻ vắt chân trông như thiếu gia ăn chơi trác táng, nghiền ngẫm nghĩ tới ba chữ một tuần trước này.

Sau đó lại nói, Heejin cũng học Công Đại, hai người quen nhau ở đó sao?"

Wangho đã chống đỡ cơ thể không còn sức lực xuống giường, đang cúi đầu buộc giây dày, không tiếng động gật đầu.

Cậu có hơi đau đầu vì ân huệ của Sanghyeok ngày hôm nay, không biết trả nợ như thế nào.

Hai người ở chung một phòng lộ ra không khí xấu hổ, Wangho chỉ muốn đi ngay sau khi chuẩn bị xong.

Nhưng không biết trùng hợp thế nào, cửa văn phòng lại bị đẩy ra, một bác sĩ khác đi tới.

"Ơ? Sanghyeok, sao cậu lại ở đây?" Dáng vẻ bác sĩ này trông như hơn ba mươi tuổi, rất thành thục, hơi kinh ngạc nhìn Sanghyeok và Wangho, cười nhướn mày, Không phải cậu bên khoa thần kinh sao? Tới khoa nội chúng tôi làm gì thế?"

...

Ngón tay thon dài của Sanghyeok xoay bút, mặt không đổi sắc nói, Xin lỗi, đưa bạn tới nghỉ tạm thôi."

Cho dù Wangho là đồ ngốc thì bây giờ cũng phát hiện Sanghyeok đang cố tình nguỵ trang làm bác sĩ khoa nội trước mặt mình.

"Đi thôi." Người đàn ông cởi áo blouse trắng ném qua giường bệnh bên cạnh, nói với người bác sĩ vừa mới bước vào, Anh Choi, giúp em trông một lát, em đưa bạn về đã."

Nói rồi, anh cũng mặc kệ bác sĩ Choi mắng mỏ ở phía sau, đi ra ngoài trước.

"Thật ra không cần đâu." Wangho đi theo sau lưng anh, ngón tay xoa huyệt thái dương, Tôi có thể về một mình được."

Cậu không muốn mắc nợ Sanghyeok nữa.

"Thôi, lỡ đâu em ngất ở ven đường thì làm sao bây giờ?" Sanghyeok ấn thang máy, đôi tay thon dài đút túi, mặt không đổi sắc nói, Dù sao ở đâu cũng có thể thiếp đi."

"..." Wangho căng da đầu nói, Tôi không muốn làm mất thời gian của anh."

"Không sao." Sanghyeok nhìn đồng hồ, Tôi là thực tập sinh, không bận rộn lắm."

Trong lòng Wangho cũng hiểu rõ, học y là một quá trình dài đằng đẵng, năm năm chính quy, ba năm thạc sĩ, ba năm tiến sĩ, hơn nữa còn phải có một quá trình dài bồi dưỡng kinh nghiệm... với độ tuổi này của Sanghyeok, đây chỉ mới là bước khởi đầu mà thôi.

Mà bác sĩ kia cũng mới nói, Sanghyeok ở bên khoa phẫu thuật thần kinh, đương nhiên Wangho biết áp lực công việc ở bên đó là thế nào.

Thang máy đi xuống tầng một, cậu cũng bình tĩnh trở lại, ngăn cản bước chân của Sanghyeok.

"Có thể trả lời tôi một câu hỏi không?" Hai người dựa vào thang máy, Wangho yên lặng đón nhận ánh mắt tăm tối không rõ của Sanghyeok.

Gần trong gang tấc, Sanghyeok chăm chú nhìn khuôn mặt nhỏ trắng nõn như tắm sữa bò của cậu, Hỏi đi."

Wangho, Vì sao anh lại học y?"

Cậu vẫn còn nhớ, nguyện vọng khi đó của Sanghyeok là học thiên văn, sáu năm trước, thiếu niên hăng hái đã từng đứng nơi hành lang oi bức trong trường học nói với cậu, ước mơ của anh là bầu trời rộng lớn...

Hoàn toàn khác biệt so với nơi bệnh viện lạnh lẽo như băng này.

Vì sao? Vì sao Sanghyeok lại chọn học y?

Đối với lời nói nhẹ nhàng của Wangho, đôi mắt đen của Sanghyeok xẹt qua một tia sáng, rồi lại biến mất như một cơn gió vụt qua, anh tuỳ ý cười, Wangho, con người rồi sẽ thay đổi."

Ước mơ cũng vậy.

Con người rồi sẽ thay đổi, Wangho yên lặng nhắc lại lời này rồi cười khẽ.

"Anh nói rất đúng." Thiếu niên ấn nút mở cửa thang máy, nhân dịp người đàn ông còn chưa phản ứng lại đã ấn nút đóng cửa, nhốt anh vào bên trong, chỉ có giọng nói nhàn nhạt truyền vào trong tai Sanghyeok, Cảm ơn anh, tôi có thể tự về."

Chờ tới lúc Sanghyeok lần nữa mở cửa thang máy, tầng một bệnh viện người đến kẻ đi, đã không còn thấy bóng dáng Wangho đâu nữa.

Giọng nói dịu dàng, bóng dáng mảnh khảnh, vòng eo thon thả... anh chưa từng quên bất cứ thứ gì về cậu.

Sanghyeok nhắm mắt, cảm thấy mình thật buồn cười.

Từ đêm qua gặp lại Wangho, trái tim của anh luôn đập nhanh giống như người bệnh cao huyết áp được đưa vào bệnh viện vậy, không thể nào bình tĩnh nổi, thế nhưng trên mặt vẫn luôn giả bộ như không có việc gì, lạnh nhạt xa cách.

Mà Wangho không hổ là Wangho, vẫn tàn nhẫn tới vậy, cho dù là sáu năm trước hay sáu năm sau, cậu vĩnh viễn rời đi một cách dứt khoát mạnh mẽ như vậy.

Không để lại cho người ta một chút hi vọng nào cả.

*

Wangho cầm theo đơn thuốc Sanghyeok đưa đi mua thuốc, ngày hôm sau lại tìm một bệnh viện khác để truyền nước.

Cậu thừa nhận bản thân đang muốn trốn Sanghyeok cái gì mà chỉ cần tâm lặng như nước thì sẽ không phải sợ dính líu tới quá khứ đều là lời gạt người.

Nếu như không muốn có bất kỳ sự mập mờ liên quan nào tới quá khứ, vậy cách tốt nhất chỉ có né tránh cắt đứt tất cả khả năng gặp mặt mà thôi.

Sanghyeok là người sắp đính hôn, bọn họ phải giữ khoảng cách, tự trọng một chút mới tốt.

Ba ngày liên tiếp truyền nước, cũng đã tới cuối tuần, Heejin gọi điện thoại cho cậu như đòi mạng, giọng nói ngọt ngào không thèm giấu vẻ vui mừng thúc giục, Chị yêu ơi, chị đừng có quên buổi hẹn hò cuối tuần đấy nha!"

Cậu nhỏ tỉ mỉ chuẩn bị cho cuộc giới thiệu bạn bè, nói đúng ra là xem mắt.

Wangho đau đầu xoa thái dương, lời từ chối đến đầu lưỡi rồi lại không nói nên lời thật ra lúc trước đồng ý cũng chỉ là nhất thời xúc động mà thôi, bây giờ muốn từ chối cũng không kịp rồi, mở miệng nói cũng ngại.

Cậu cũng không thể làm Heejin đã nhọc lòng vì mình suốt cả tuần nay thất vọng được.

"Ừm." Wangho đành phải đồng ý, Gửi địa chỉ cho chị đi."

"Sáu giờ tối nay, Tỉnh Ngạn ở đường eo biển." Heejin nhanh chóng báo cáo địa chỉ nhà hàng, không nhịn được cười, Chị phải trang điểm thật xinh đẹp đấy, người em giới thiệu cho chị đẹp trai lắm, không gặp không về."

...

Heejin nói vài lời dặn dò đơn giản khiến cậu cũng không nhịn nổi.

Dở khóc dở cười tắt máy, Wangho nghiêng đầu nhìn bản thân mình trong gương, theo bản năng xoa mặt.

Có lẽ là vì đang bệnh, mấy ngày nay trông cậu lại càng gầy hơn, khuôn mặt tái nhợt, đôi mắt to tròn trông như là quỷ hồn trên đời vậy.

Wangho cũng chẳng thể hạ thấp bản thân, cúi đầu nhìn đống chai lọ trên bàn trang điểm của Minji, lông mày nhíu lại, suy nghĩ một chút vẫn quyết định trang điểm cho bản thân lần đầu tiên trong cuộc đời.

Xuất phát từ lòng tốt, Heejin giới thiệu cho cậu người đẹp trai trong truyền thuyết, cho dù bản thân không thấy hứng thú thì cũng không thể dùng dáng vẻ doạ quỷ này đi phá đám được, đặc biệt là dưới tình huống Heejin còn cố tình dặn dò cậu phải trang điểm xinh đẹp một chút.

Có lẽ là người thông minh nên học gì cũng nhanh, gọi tắt là thiên phú, Wangho tuỳ tiện tra cứu cách trang điểm nhẹ nhàng trên baidu, xong xuôi cũng khá ra gì.

Đồ trang điểm đúng là thứ thần kỳ, có thể làm khuôn mặt tái nhợt của cậu trở nên có sức sống.

Trước sáu giờ tối, Wangho có mặt tại nhà hàng Tỉnh Ngạn ở đường eo biển.

Cậu vẫn mặc chiếc áo tay dài bó sát cùng váy màu xanh lần trước tham gia tiệc sinh nhật của Heejin, tuỳ ý phối với một chiếc áo khoác mỏng bên ngoài, không có cách nào cả, sau khi trở về Seoul, cậu còn chưa có thời gian chính thức đi mua quần áo.

Tỉnh Ngạn là một nhà hàng đồ tây pha lê xoay ở đường ven biển, mỗi bữa phải đặt trước một tuần mới có bàn, giá cả ít nhất là 2000 tệ, lúc Wangho đi tới cửa thì được nhân viên dẫn vào trong.

Heejin chọn chỗ ở lầu hai, đi theo nhân viên lên lầu, Wangho ngước mắt thấy Heejin đang mặc bộ váy màu vàng nhạt.

Cô gái nhỏ thanh xuân xinh đẹp, Heejin cũng đã nhìn thấy Wangho, đôi mắt sáng ngời, vội vàng vẫy tay, Chị ơi, em ở đây!"

Đối diện cậu ấy còn có một người đàn ông đã bị hành lang che khuất nửa người, xem ra, đây chính là người đẹp trai trong truyền thuyết qua lời Heejin.

Khoé môi Wangho nặn ra nụ cười cứng đờ, nhanh chóng đi tới chào hỏi, Xin lỗi, để hai người phải chờ..."

Nói được một nửa thì nghẹn lại vì nhìn thấy rõ người đàn ông kia.

Wangho kinh ngạc nhìn Sanghyeok đang nở nụ cười, đôi mắt đen nhánh vẫn chẳng thể nào thấy rõ cảm xúc, nhưng sắc mặt đang rất vui vẻ.

Đôi chân dài, ngón tay bưng ly cà phê, nhìn thấy Wangho còn giả bộ gật đầu chào hỏi, Xin chào."

Cứ như không quen biết cậu vậy.

Đối lập với sự kinh ngạc của cậu, sự bình tĩnh của Sanghyeok như đã có kế hoạch từ trước vậy, đầu óc Wangho xoay chuyển, gian nan quay đầu đi, giả vờ làm như không có việc gì nhìn Heejin.

Đáng tiếc, tâm tư cậu nhỏ này quá non nớt, hoàn toàn không nhìn ra sóng to gió lớn giữa hai người.

"Chị yêu, đây là anh trai em." Heejin đứng dậy đi tới bên cạnh Sanghyeok, vỗ vai anh tự tin nói, Đẹp trai không? Mà không đủ tiêu chuẩn là em cũng chẳng giới thiệu cho chị đâu, dù sao nước phù sa không chảy ruộng ngoài, hai người tâm sự với nhau đi nha!"

 


 

C49

Sao lại thế này? Không phải Sanghyeok sắp đính hôn rồi sao?

Tại sao bây giờ Heejin lại giới thiệu anh làm đối tượng xem mắt với cậu?

Wangho ôm một bụng đầy dấu chấm hỏi, nhưng lại ngại Heejin đảm đương làm bà mối đã gấp gáp tới vậy, Wangho cũng chẳng thể mở miệng hỏi.

Cậu chỉ có thể ngồi đối diện Sanghyeok, xấu hổ nói, Trùng hợp quá."

"Không trùng hợp." Ngón tay Sanghyeok gõ nhẹ mặt bàn, bình tĩnh nói, Là tôi muốn gặp em, vậy nên mới cố ý dụ dỗ đồ ngốc kia tổ chức buổi hẹn này."

...

Không hổ là tác phong của Sanghyeok, điều khác biệt là bây giờ anh lại chủ động thừa nhận một cách dứt khoát.

Đến tận bây giờ, Wangho mới hiểu ra trước đó mình đã hiểu lầm, người anh trai sắp đính hôn của Heejin có lẽ là một người khác, trước đó đối phương cũng tới tiệc sinh nhật của cô nhóc, mà bản thân cậu lại chỉ chú ý tới mình Sanghyeok mà thôi. Nhưng kiểu phán đoán mịt mờ gây ra hiểu lầm này cũng không cần phải nói ra khỏi miệng.

Wangho chỉ cảm thấy trong lòng bình tĩnh không ít, ít nhất thì không cần phải cảm thấy khó thở trước mặt Sanghyeok, cậu ngước mắt nhìn người đàn ông trông như đã bị bỏ đói cả ngày trời, Anh dụ dỗ Heejin kiểu gì?"

Từ trước tới giờ, chuyện mà Sanghyeok muốn làm chưa từng thất bại, Wangho rất muốn biết làm thế nào mà anh có thể quen với việc đùa bỡn người ta trong lòng bàn tay như thế.

"Ừm, đơn giản lắm." Người đàn ông lấy khăn giấy lau tay, nhìn cậu cong mắt cười, Con bé thích xen vào việc của người khác, còn thích nhọc lòng vì tôi, tôi chỉ cần ám chỉ với nó việc mình muốn tìm bạn gái là được."

Heejin thích giật dây bắc cầu cho người khác đương nhiên sẽ không bỏ qua cơ hội thể hiện trước mặt anh.

Wangho im lặng một lát, lại hỏi. Vậy tại sao anh chắc chắn rằng tôi sẽ tới."

"Bởi vì tôi thể hiện mình rất có hứng thú với em trước mặt con bé, cho nên con bé sẽ tìm mọi cách để giới thiệu chúng ta với nhau." Sanghyeok cố tình nhần mạnh hai chữ hứng thú, mắt đen nhìn cậu từ trên xuống dưới, ý cười nghiền ngẫm, Nhưng mà, tôi rất tò mò, tôi là vì muốn gặp em nên mới tới đây, còn em là vì lý do gì?"

...

"Để tôi suy nghĩ nhé." Mười ngón tay thon dài của Sanghyeok đan vào nhau, đáy mắt loé lên ánh sáng lạnh lẽo, Thiếu đàn ông?"

Wangho không nói gì, một lúc sau mới ngẩng đầu lên nhìn anh, đôi mắt màu trà bình tĩnh không gợn sóng, Sanghyeok, tôi thiếu đàn ông hay không, anh không rõ sao?"

Lời này của cậu có ý gì? Wangho trời sinh đã không thích vờ vịt, thà rằng xé rách mặt nhau nói thẳng còn hơn. Sắc mặt Sanghyeok cứng đờ, nụ cười trên môi dần trở nên nhạt nhẽo.

"Nếu anh đã có thể khiến cho Heejin hẹn tôi ra đây, đương nhiên cũng có thể hỏi thăm vài chuyện của tôi từ con bé." Wangho nâng ly trà lên uống một ngụm, giọng nói lạnh nhạt mỉa mai, Anh còn không rõ chuyện của tôi sao?"

Cậu sớm nên nghĩ đến Sanghyeok là dạng người gì bởi vì vốn dĩ cậu đã rất hiểu anh.

"Em nói đúng." Sanghyeok thở dài một hơi, lại không biết xấu hổ thừa nhận, Tôi biết em không có bạn trai, nhưng tôi cũng không ngại việc bây giờ em có nhu cầu này."

Điều khiến anh thực sự tức giận chính là việc Wangho đưa ra quyết định hẹn gặp ngày hôm nay.
Có đôi khi Sanghyeok cũng cảm thấy bản thân vô lý, rõ ràng là anh cố tình nói bóng nói gió để Heejin hẹn người giúp mình, làm bà mối giúp mình, không kiêng nể gì lợi dụng đứa em gái không biết gì cả kia...

Nhưng khi Wangho thực sự như anh mong muốn tới đây xem mắt, Sanghyeok vẫn rất tức giận.

Trong lòng khó chịu không thôi, nhất là khi Wangho còn trang điểm thật xinh đẹp thế này, trước kia, cậu thậm chí còn không trang điểm.

Sanghyeok biết cậu chưa trang điểm bao giờ, điều này có phải đại diện cho việc cậu rất coi trọng lần xem mắt này không?

Wangho nhìn sắc mặt thay đổi chóng vánh của Sanghyeok, ngón tay siết chặt ly pha lê, bất đắc dĩ nói, Sanghyeok, rốt cuộc là anh muốn thế nào?"

Đúng vậy, rốt cuộc là anh muốn gì? Ngay cả bản thân Sanghyeok cũng không biết mình muốn đáp án thế nào.

Anh chỉ biết, mình vừa nhìn thấy Wangho đã không nhịn được muốn cho không cậu bản thân mình.

"Wangho, đừng xem mắt nữa." Cuối cùng, anh khẽ mở miệng, đẩy đĩa bò bít tết đã cắt xong tới trước mặt cậu, ánh mắt không có cảm xúc gì cả, chỉ như đang tự thuật lại một việc, hoặc là, đang đưa ra một kiến nghị —

"Nếu em muốn tìm bạn trai, vậy thì hãy suy xét tôi xem."

Đây là lần thứ ba bọn họ gặp mặt từ sau khi cậu quay về Seoul, hai lần trước, sắc mặt Sanghyeok còn lạnh như băng tỏ vẻ không quen biết cậu.

Lần này lại... đột ngột đưa ra yêu cầu hẹn hò vậy sao?

Wangho không khỏi kinh ngạc, đến bữa tối cậu cũng chưa ăn, sau khi yên lặng một lúc thì gần như hoảng sợ xách túi bỏ chạy lấy người.

Quãng đường trở về, cậu nghe thấy tiếng tim mình đập bất ổn kinh hoàng một cách rõ ràng.

Có lẽ, thời gian sáu năm thật sự có thể khiến một người thay đổi rất nhiều, mặc dù nhìn qua trông bề ngoài và khí chất không có gì thay đổi, nhưng chỉ có nói chuyện gần gũi, tiếp xúc mới có thể phát hiện ra manh mối.

Wangho phát hiện, Sanghyeok của hiện tại so với sáu năm trước ngày càng mạnh mẽ, tâm tư thâm trầm, nam sinh trước kia thích chơi thủ đoạn giờ lại càng dứt khoát không thèm che giấu...

Anh nhìn mình chằm chằm, lúc trắng trợn nói ra câu suy xét mình kia, Wangho không thể không xấu hổ thừa nhận rằng trong lòng mình thực sự có cảm giác bị đả động.

Điều đó có lẽ giống với tâm tình thưởng thức đơn giản thưởng thức sự thổ lộ đầy cường thế của một người đàn ông có sức quyến rũ với mình.

Trong lòng rối bời, lúc trở về vừa hay Minji cũng đã tan làm, đang đắp mặt nạ ở nhà. Wangho như nhìn thấy cứu tinh, một đống tâm sự trong lòng cũng trở nên bớt căng thẳng hơn, cậu do dự một chút, vẫn không nhịn được kể chuyện đã xảy ra hai ngày hôm nay cho Minji nghe.

Chuyện bữa tiệc sinh nhật thì cậu không nói, bởi vì trong tiềm thích, Wangho cảm thấy nếu Sanghyeok đính hôn, cuộc sống của bọn họ sẽ không có liên quan gì tới nhau nữa, cho nên dứt khoát không nói gì về chuyện đó.

Nhưng trải qua trận Hồng Môn Yến ngày hôm nay, Wangho hiểu rõ, muốn không dính líu gì tới Sanghyeok, tuyệt đối không phải chuyện đơn giản.

Minji nghe cậu kể lại, càng nghe càng mở to mắt, cuối cùng cũng dứt khoát xé lớp mặt nạ đang đắp xuống, khuôn mặt không hiểu sao lại rất kích động, Đm? Cậu gặp Sanghyeok á? Còn nói Sanghyeok là anh trai của đàn em cậu quen bên Công Đại? Không phải sau khi trở về thì hai người gặp được ở tiệc sinh nhật sao? Hôm nay cậu ta còn cố ý sắp xếp bản thân làm đối tượng xem mắt của cậu?!"

...

Tuy rằng không biết Minji lặp lại lời mình nói một cách kích động làm gì, Wangho vẫn căng da đầu gật một cái.

"Đúng là thế đấy."

"Đm, vậy thì trước đây tớ hiểu lầm cậu ta thật rồi, vốn dĩ còn cho rằng cậu ta chó lắm..." Minji lau đi vệt nước trên mặt, lẩm bẩm nói, Không nhìn ra, Sanghyeok lại là người si tình như vậy."

Si tình? Wangho nhíu mày, thế nào cũng không thấy từ này xứng đáng với Sanghyeok.

"Sáu năm nay, cậu ta đều không có bạn gái sao? Cậu trở về một cái là cậu ta muốn hẹn hò với cậu?" Minji cau mày, khách quan bình tĩnh phân tích, Sao tớ lại cảm thấy kỳ lạ thế không biết? Wangho, hay là cậu ta muốn trả thù cậu?"

Wangho sửng sốt, Trả thù?"

"Đúng vậy, dù sao năm đó..." Minji xấu hổ dừng một chút, là người biết chút chuyện nội bộ, cậu ấy nhìn Wangho rồi thở dài, Hai người học xa nhau đúng là rất thảm, tớ nghe bọn Hyukyu nói Sanghyeok sa sút tinh thần một thời gian khá dài."

Sáu năm trước, lần cuối cùng Wangho gặp mặt Sanghyeok chính là ngày công khai thư báo trúng tuyển, cũng là ngày mưa cậu nói ra lời chia tay.

Cậu vĩnh viễn nhớ rõ đôi mắt tối sầm lạnh lẽo của thiếu niên, dường như bản thân đã rút sạch ánh sáng ra khỏi mắt anh vậy.

Mỗi khi nhớ tới ánh mắt đó của Sanghyeok, trái tim Wangho lại cảm thấy đau đớn.

Cho nên, cậu cố tình tránh nghe mọi tin tức về Sanghyeok, hèn nhát tới mức chính cậu cũng coi thường bản thân mình.

Giờ phút này, nghe thấy Minji nhắc lại về năm đó, dường như một góc cuốn sách đã bị lớp bụi che kín lại được tìm thấy.

Wangho ngước mắt nhìn Minji, ý bảo cậu ấy nói tiếp.

"Ừm, Wangho, cậu cũng biết tớ không học ở đây nên cũng không biết rõ lắm mà." Minji gãi đầu, Nhưng tớ vẫn chơi khá thân với bọn Hyukyu Jaewan, còn từng nghe bọn họ nhắc tới mấy lần."

"Hình như là Sanghyeok vào Lan Đại, chơi còn rất dữ, có mấy lần còn kinh động tới mẹ cậu ta à phải rồi, suýt chút nữa quên nói với cậu, cậu đoán xem mẹ Sanghyeok là ai? Jinha! Là Jinha đấy! Là vị giáo sư cậu hâm mộ đấy!"

Ánh mắt Wangho khẽ chớp, cười khẽ một tiếng giả vờ kinh ngạc.

Cũng may, suy nghĩ của Minji lại không dừng trên người Jinha lâu lắm, tiếp tục kể lại, Sau đó không biết tại sao, Sanghyeok lại sống chết không chịu học nữa, sau khi khai giảng hơn một tháng, cậu ta nhất quyết muốn thôi học học lại lớp 12 lần nữa."

Đây là lần đầu tiên nghe thấy tin tức Sanghyeok học lại, lồng ngực Wangho khẽ rung lên, bất giác ngẩng đầu lên nhìn Minji.

"Haizz, tin này cậu cũng không biết mà đúng không?" Minji cầm lấy bả vai Wangho, nhẹ nhàng vỗ vai cậu an ủi

"Mãi sau này tớ cũng mới biết được, Hyukyu nói người nhà Sanghyeok cũng không lay chuyển được quyết định của cậu ta, nói thôi học là thôi ngay, bỏ liên minh C9* để quay về Tam Trung học lại lần nữa, đúng là một kẻ điên."

(*được coi là Ivy League của Trung Quốc, bao gồm các trường: Đại học Phúc Đán, Học viện Công nghệ Cáp Nhĩ Tân, Đại học Nam Kinh, Đại học Bắc Kinh, Đại học Thanh Hoa, Đại học Giao thông Thượng Hải, Đại học Khoa học và công nghệ Trung Quốc, Đại học Giao thông Tây An, Đại học Chiết Giang.)

"Một năm sau thi lại, cậu ta đăng ký vào trường y khoa, không học Lan Đại."

"Bọn tớ còn đoán cậu ta muốn học y nên mới thi lại, nhưng thật ra Lan Đại cũng có khoa y mà, cùng lắm thì chuyển khoa chứ sao đâu, cậu ta cứ nhất quyết phải thi vào trường nào, chắc học lại cũng vì vậy."

"Mà nói tiếp, tớ cũng bội phục Sanghyeok thật đấy, làm gì cũng tàn nhẫn, không để lại đường lui cho mình."

...

Wangho ngẩn ngơ nghe xong, thế mới biết thì ra ước định vào Lan Đại của hai người bọn họ, cuối cùng một người cũng không thành.

Đúng là hoang đường.

Nhưng Minji không hiểu rõ Sanghyeok, anh chính là người theo đuổi sự hoàn mỹ. Bởi vì chướng mắt với khoa y của Lan Đại cho nên dù phải học lại cũng phải thi vào lựa chọn tốt nhất, anh có thể vì thứ tốt nhất mà không từ thủ đoạn, không màng tất cả...

Nhưng cậu là lựa chọn tốt nhất của anh sao?

Vì sao sáu năm qua rồi, Sanghyeok vẫn còn nói những lời đó với cậu chứ?

Từ trong lời kể của Minji, trong đầu Wangho mơ hồ phác hoạ ra hình ảnh thiếu bị mình vứt bỏ, vẫn hành động liều lĩnh, cuồng vọng theo đuổi mộng tưởng của mình như cũ.

Cậu cảm thấy có chút may mắn vì tính cách không bị ảnh hưởng bởi bất cứ thứ gì của Sanghyeok, điều này sẽ mài giũa hắn, biến hắn trở nên toả sáng.

"Wangho, tớ có hơi lo lắng, tâm tư của Sanghyeok quá sâu." Minji nói hết những điều mình biết xong, vẫn bất an nhìn cậu, Cậu còn thích cậu ta không? Muốn ở bên cậu ta không?"

Wangho im lặng một lát, chỉ trả lời câu hỏi sau, Không muốn."

Cậu hiểu rõ bản thân mình là người như thế nào trời sinh đã khuyết thiếu năng lực đồng cảm, mấy năm gần đây lại càng trở nên lạnh nhạt, chút dịu dàng ngoan ngoãn hồi cấp ba cũng không còn sót lại chút nào, cực kỳ không có cảm giác an toàn.

Wangho không thể nào tưởng tượng ra cảnh mình lại lần nữa ở bên Sanghyeok, hơn nữa còn duy trì mối quan hệ an toàn ổn định, cậu rất sợ hãi.

Bởi vì trước kia, là cậu không cần Sanghyeok, Wangho sợ bản thân mình bây giờ gai góc sắc nhọn, rồi sẽ làm tổn thương anh lần nữa.

Cậu không muốn làm anh tổn thương.

*

Nhưng mà may thay, sau khi Wangho hạ quyết tâm, Sanghyeok cũng không quấy rầy cậu.

Lời đề nghị tối đó chỉ thoáng qua như hoa trong gương, như trăng trong nước, anh lại biến mất khỏi sinh mệnh của cậu.

Thỉnh thoảng chỉ có Heejin gọi điện thoại tới hỏi cậu và Sanghyeok thế nào rồi, ban đầu Wangho chỉ trả lời qua loa lấy lệ, sau đó trầm mặc nói, Không hợp."

Cậu đã quen với việc một mình rồi.

Cũng may, Heejin không phải không biết điều, chỉ thở dài hai tiếng than thở đáng tiếc rồi cũng không hỏi gì nữa.

Wangho tiếp tục bình tĩnh học tập và chuẩn bị cho kỳ thi, cho tới tháng tư, cánh hoa đào bay khắp nơi, cậu đã hoàn thành kỳ thi và chính thức bước vào Lan Đại với tư cách sinh viên lớn tuổi.

Nói là sinh viên, nhưng Lý Thừa Phong rất coi trọng cậu, cũng rất ấn tượng với những luận văn nghiên cứu và kết quả các hạng mục mà cậu làm trước đây.

Cho nên khi Wangho đưa ra ý muốn xin vào viện nghiên cứu, ông cũng không hề do dự đồng ý.

Người học lên tiến sĩ tham gia vào viện nghiên cứu sẽ trở thành nhân viên nghiên cứu quốc gia, sẽ nhận được đãi ngộ phúc lợi của Nhà nước.

Seoul là một thành phố mới phát triển, cực kỳ chú trọng vào đào tạo nhân tài, sau khi Wangho ký kết hợp đồng cũng được phân phòng ở.

Giá cả và vị trí đều toạ lạc ở đoạn đường tốt nhất, thậm chí sau khi cậu sử dụng quỹ dự phòng xong cũng không phải trả khoản vay mua nhà hàng tháng.

Tuổi còn trẻ đã có nhà riêng, lúc nhận chìa khoá nhà, Wangho còn có chút hoảng hốt.

"Ôi trời, phòng này không tồi chút nào!"

Lúc Minji tới giúp cậu chuyển nhà, vừa tham quan vừa cảm thán, Bảo sao các cụ lại nói học nhiều thay đổi vận mệnh! Bé cưng à, tớ hâm mộ cậu chết mất!"

Nói là chuyển nhà, thật ra cũng chẳng có gì phải chuyển cả, nhiều năm như vậy, tới một chỗ ở cố định Wangho cũng không có, đồ đạc chỉ hai cái vali mà thôi.

Phòng mới xây xong nên vẫn đang trong giai đoạn hoàn thiện, cũng không có đồ gia dụng gì cả, còn phải tự mình đi mua.

May là tuần sau mới chính thức đi làm ở viện nghiên cứu, cậu vẫn còn thời gian rảnh rỗi đi xem và mua đồ.

"Wangho, cậu xem nhóm chat của lớp chúng ta này." Trong lúc đi mua đồ, Minji cúi đầu nhìn điện thoại thì thấy nhóm lớp đang nói chuyện phiếm, không nhịn được cười, cậu ấy cũng biết Wangho đã thoát khỏi nhóm từ năm đó, cho nên dứt khoát đưa cho cậu coi, Xem này, bọn họ tổ chức họp lớp đấy, không biết là ý ai nữa."

Thật ra cuộc sống cấp ba là khoảng thời gian rất có kỷ niệm cũng rất có ý nghĩa, nhưng lớp bọn họ lúc trước chỉ là một đám học sinh mũi nhọn gom lại, đến thời gian ngắn ngủi để yêu thương nhau cũng không có, có gì hay là họp lớp chứ?

Có lẽ, họp lớp chỉ là một thói quen mà thôi.

Wangho tuỳ ý nhìn lướt qua rồi thu hồi ánh mắt.

Minji thuận miệng hỏi, Hình như hẹn ăn ở Ngọc Lâu Xuân... cậu có đi không?"

Wangho không hề do dự, Không đi."

Bạn bè năm đó cậu cũng không nhớ mấy người, đi làm gì? Hơn nữa, trời sinh con người đã có bản năng né tránh xấu hổ, cậu không muốn gặp lại Sanghyeok một cách ngượng ngùng như vậy.

Hai người đi dạo quanh trung tâm thương mại một buổi trưa, mua không ít đồ cho phòng mới, rồi sau đó lại chọn đồ dùng hàng ngày, Minji bướng bỉnh kéo Wangho tới khu đồ trang điểm, chọn cho cậu một đống mặt nạ dưỡng da."

"Minji." Wangho chỉ cảm thấy không thể nói lý, dở khóc dở cười, Tớ có mỹ phẩm dưỡng da rồi."

"Có mỹ phẩm dưỡng da rồi thì cũng phải đắp mặt nạ! Mặt nạ chính là khuôn mặt thứ hai của con người đấy hiểu không?" Minji trừng cậu, nghiêm túc dạy dỗ, Học sinh giỏi của tớ à, cái khác tớ không cãi cọ với cậu, nhưng mà chuyện trang điểm dưỡng da này thì cậu phải nghe tớ, cậu đã sắp 25 rồi đấy, con người qua 25 tuổi sẽ già rất nhanh, huống hồ cậu còn làm việc với cường độ cao ở viện nghiên cứu nữa, chẳng lẽ không biết chăm sóc bản thân sao?"

Wangho sửng sốt một lát, sau đó, cậu nhỏ chưa từng hiểu biết về mỹ phẩm dưỡng da yên lặng mua một đống mặt nạ lớn nhỏ.

Dù sao, ai cũng có lòng yêu cái đẹp.

Wangho chưa từng để ý tới dung mạo của mình, mỗi ngày đều có người khen cậu xinh đẹp cũng chẳng ảnh hưởng, nhưng cũng không đại diện cho việc cậu đồng ý trở nên xấu xí.

Chờ tới lúc chạng vạng quay về nhà mới, một mình nằm trên sofa cảm thấy cô đơn, Wangho mới lấy mặt nạ ra đắp.

Hẹn giờ mười lăm phút, lúc Wangho dựa vào sofa nghỉ ngơi, điện thoại bên cạnh lại vang lên.

Cậu nhắm mắt, không hề suy nghĩ nghe máy, giọng nói ngọt ngào thánh thót của Heejin truyền ra, Chị yêu ơi, nhà mới của chị đã dọn xong chưa?"

Đầu ngón tay Wangho chuẩn xác nhấn mở tắt loa ngoài, rầu rĩ ừm một tiếng.

Mấy hôm trước Heejin gọi điện thoại hẹn cậu ra ngoài uống trà, cậu đã nói chuyện chuyển nhà với em ấy luôn, cuộc điện thoại này đúng là trùng hợp.

"Vậy em qua thăm chị nha!" Heejin hứng thú nói, Vừa hay em mua bánh bao chiên Cẩm Ký."

Cẩm Ký là một chuỗi cửa hàng bán bánh bao chiên, lúc hai người còn ở phương Bắc đều rất thích ăn cái này.

Wangho nghe vậy lập tức cảm thấy đói bụng.

Cậu không hề do dự đồng ý, sau đó xé mặt nạ xuống gửi địa chỉ cho Heejin.

Có lẽ là cô nhỏ ở khá gần đây, mười lăm phút sau, ngoài cửa đã truyền tới tiếng gõ cửa.

Wangho đã thay quần áo mặc nhà vội chạy ra mở cửa, bên ngoài là Heejin xách theo mấy cái hộp cười tủm tỉm.

"Chị yêu của em mới rửa mặt xong đấy à? Trắng mềm thế không biết!" Heejin còn chưa vào cửa đã nói ngọt, sau đó, rõ ràng là lần đầu tiên vào nhà người ta lại giống như không thầy dạy cũng hiểu, chủ động ngồi khoanh chân trên thảm trước bộ sofa rồi bày đồ ăn lên bàn.

"Chị yêu tới đây ăn nào."

Wangho đi qua ngồi đối diện cô nhóc, khuôn mặt dịu dàng nhìn Heejin, Hôm nay ân cần thế, em phạm sai lầm gì à?"

"Haizz." Heejin thở dài, tay nghịch vỏ hộp, Không phải em chủ động tới tạ lỗi với chị sao?"

"Tạ lỗi?" Wangho cầm thìa nhựa múc canh uống một ngụm, hơi nóng, mơ hồ hỏi lại, Tạ lỗi gì thế?"

"Em đã nghĩ kỹ rồi, đáng ra em không nên giới thiệu anh trai cho chị." Heejin không nhịn được thở dài, Em biết hai người không hợp là do tính chó kia của anh em mà."

Động tác trên tay Wangho khựng lại, nhàn nhạt hỏi, Vì sao?"

"Kể thì đúng là ngại thật, nhưng em cảm thấy anh trai em chưa quên được bạn gái cũ, giới thiệu hai người qua loa như vậy là em sai." Heejin nhíu mày, phẫn nộ đập bàn, Nhưng ai bảo lúc anh ấy thấy em lướt wechat lại nói chị xinh đẹp, còn bảo mình muốn tìm bạn gái cơ chứ!"

"..." Trong lòng Wangho căng thẳng, hỏi lại, Bạn gái cũ?"

"Đúng vậy, trừ nguyên nhân này ra, em nghĩ không ra lý do nào khác cả — đương nhiên cũng có khả năng là chị ngứa mắt anh ấy." Heejin rất có tự tin với Wangho, bất đắc dĩ nhún vai, Nếu không sao em lại nói anh ấy tính chó chứ, nếu không quên được thì đừng có bảo em giới thiệu làm gì."

Wangho cười miễn cưỡng, đột nhiên cảm thấy ăn không vô nữa, canh ngọt tới mấy cũng thành chua, vừa chua vừa khó chịu.

Heejin đánh giá sắc mặt của cậu, khẽ nói, Em xin lỗi chị."

Wangho lắc đầu, Không trách em."

"Đúng vậy, muốn trách cũng phải trách ông anh trai em!" Heejin nắm tay thanh đấm, thuận nước đẩy thuyền ăn vạ Sanghyeok, Không hiểu anh em bị cái gì nữa, bao nhiêu năm rồi cũng không quên được bạn gái cũ, em thấy chắc chắn cậu ta là cái đồ hồ ly tinh!"

"... Hồ ly tinh?"

"Đúng vậy, hồ ly tinh, lúc học cấp ba anh em có quen một người." Heejin nghiêm túc nói, Chị thấy anh em rồi đấy, điển hình cho kiểu người phúc hắc thâm trầm, thế mà lại trói mình trên một người nhiều năm như vậy, sau khi tốt nghiệp cấp ba cũng chẳng yêu ai cả, trong lòng chỉ có mỗi mình cậu ta, đúng là giỏi thật, không phải hồ ly tinh thì là gì nữa?"

...

'Hồ ly tinh Wangho yên lặng lắng nghe mà không nói gì. Tuy rằng có chút không nên, nhưng cậu vẫn tham lam muốn nghe được chuyện về Sanghyeok trong miệng người khác.

"Đấy là lần đầu tiên em thấy anh trai em để ý tới một người như vậy đó, tò mò dáng vẻ hồ ly tinh kia là thế nào quá." Heejin đặt tay trên đầu gối, nghiêng đầu bổ sung, Chị cũng không biết đâu, tốt nghiệp một cái là hồ ly tinh kia chia tay với anh trai em, khoảng thời gian ấy anh em gần như phát điên, làm cả gia đình gà chó không yên, ngay cả bác cả..."

Heejin nói tới đây mới ý thức được mình nói quá nhiều, suýt chút nữa đã nói toạc việc nhà ra ngoài.

Đôi mắt trong suốt của Wangho không chớp lắng nghe, Heejin có chút ngượng ngùng ngậm miệng.

"Ha ha, em nói nhiều rồi, tóm lại thì chị đừng so đo với anh ấy nha." Heejin đưa một miếng bánh bao tới bên miệng Wangho, kiên định nói, Ngã một lần thì mới khôn ra, sau này em sẽ không giới thiệu ai cho anh em nữa!"

Mà hồ ly tinh cô nhóc chửi mắng một trận lại đang ngồi đối diện, mặt không biểu cảm cắn miếng bánh bao, sau đó chết lặng nuốt vào trong bụng.

Ăn miếng này, lại nhớ về những chuyện quá khứ của Sanghyeok mà mình vừa nghe được, chỉ một chút thôi nhưng cũng đủ làm dạ dày cậu trướng đau.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro