063 - 064| ông xã

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

C63: ÔNG XÃ

Sáng sớm hôm sau, lúc Sanghyeok tới bệnh viện cũng thu được không ít lời chúc phúc.

Quan hệ của anh với mọi người xung quanh rất tốt, toàn bộ khoa đều có wechat của anh, đương nhiên cũng nhìn thấy bài công khai theo mong muốn bao năm kia.

Từ tối qua tới giờ, điện thoại đổ chuông không ngừng – đương nhiên đại đa số đều đến từ nhóm chat với đám Hyukyu Bengi kia, bình thường ít lời như vậy, nay lại vô cùng náo nhiệt.

Sanghyeok không chịu được sự quấy rầy này, dứt khoát tắt thông báo.

Chỉ là hôm nay tới bệnh viện, không thể tránh khỏi sự thăm hỏi của lãnh đạo được.

Y tá trưởng trước đó còn muốn giới thiệu người cho anh nắm tay anh tiếc nuối thở ngắn thai dài, "Sanghyeok à, chị còn muốn giới thiệu con gái nhà chị cho em cơ đấy, không phải nói nước phù sau không chảy ruộng ngoài sao? Sao em lại yêu đương luôn thế, không phải trước kia không có dấu hiệu gì sao?
Kiểu 'nhiệt tình' này cũng không thể ứng phó mù quáng được, mặc dù Sanghyeok rất dẻo miệng, lúc này cũng chỉ cười xấu hổ.

Cũng may y tá trưởng không cố chấp, tiếc nuối xong lại hỏi, "Nhưng mà bạn gái em cũng thật xinh đẹp, cô gái bao nhiêu tuổi rồi?"

Ý cười trên mặt Sanghyeok lại có thêm vài phần tình cảm chân thật, khoe khoang một chút, "Nhỏ hơn em một tuổi, bọn em là bạn học. Cậu ấy là con trai"

...

"Bạn học con trai sao?" Y tá trưởng kinh ngạc, "Bạn đại học sao? Cậu cũng học y sao?"
"Không phải, bạn học cấp ba ạ."

"Cấp ba à, vậy thì đúng là đã qua nhiều năm rồi?" Trong mắt y tá trưởng lộ rõ ý cười, giọng nói nôn nóng, "Vậy là đã ở bên nhau nhiều năm như vậy sao?"

Yên lặng một lúc, Sanghyeok khẽ 'vâng' một tiếng.

Nhiều năm như vậy, Wangho vẫn luôn ở trong lòng anh, cũng coi như ở bên nhau.

Hôm nay không phải ca trực của anh, cũng hiếm khi không cần phải tăng ca khám gấp, sau khi tan làm, Sanghyeok cũng không hề do dự chạy tới dính lấy bạn đậu nhỏ.

Nhưng lúc ngồi chờ trong xe ven đường gần viện nghiên cứu, lại không hiểu xui xẻo thế nào trông thấy Wangho đi ra cùng một người đàn ông.

Người đàn ông kia 27-28 tuổi đi cạnh Wangho, cười như hoa đuôi chó vậy.

Sanghyeok híp mắt, không do dự bước xuống xe, đóng cửa 'cạch' một tiếng rõ to, hấp dẫn sự chú ý của không ít người – trong đó đương nhiên có Wangho.

Sanghyeok nhìn thấy rất rõ, trong đôi mắt màu trà của Wangho hiện lên vẻ kinh ngạc, ngoài cười trong không đi qua, vẻ mặt dịu dàng lịch sự như cũ, "Em tan làm rồi sao?"

Wangho còn chưa đáp lời, người đàn ông bên cạnh đã ngẩn ra, ngắt lời hỏi, "Tiểu đậu, đây là..."
Tiểu đậu? Xưng hô này khiến Sanghyeok khó chịu trong lòng, anh chỉ cười không nói, tay dài ôm lấy bả vai Wangho.

Một động tác đã có thể nói rõ.


Wangho xấu hổ nhìn ánh mắt trở nên mất mát của người đàn ông trước mặt, ho nhẹ một tiếng, "Họ Lee, đây là bạn trai tôi"

"Bạn trai?" Người đàn ông được gọi là Họ Lee thất hồn lạc phách, lẩm bẩm hỏi, "Em có người yêu rồi sao?"

"Ừm.

" Wangho gật đầu, làm lơ vẻ thất vọng của đối phương, xử lý việc công theo lẽ công, "Họ Lee, làm phiền anh chút nữa gửi báo cáo tổng kết buổi thực nghiệm hôm nay vào hòm thư cho tôi, cảm ơn.

"
Sanghyeok nghe xong, không nhịn được có chút buồn cười.

— Thì ra cậu đi ra với vị 'đồng nghiệp' này là vì chuyện công việc, cậu thì chỉ nghĩ tới công việc, chỉ sợ người đàn ông này lại là Tuý Ông không phải ở rượu[1].

"Wangho.

" Lên xe, Sanghyeok nhìn bóng dáng lẻ loi của Họ Lee đi xa, cười hỏi, "Có phải anh ta theo đuổi em không?"

"Đừng đoán mò.

" Wangho thầm nghĩ tới đủ loại hành động của Họ Lee trước đây, cảm thấy có lẽ là vậy, nhưng ngoài miệng thì phủ nhận, "Không đâu.

"
"Anh thấy anh ta rất thích em đấy.

" Sanghyeok cười nói, nhưng bởi vì dáng vẻ vừa rồi của Wangho lại không thể ghen được, ngón tay thon dài gõ tay lái, lời lẽ sắc bén hỏi một vấn đề đặc biệt, "Ở chỗ làm của bọn em đều dùng từ 'họ' để gọi nhau sao?"

"Ừm, bởi vì đều là kỹ sư cả.

" Wangho dừng lại rồi bổ sung, "Nhưng mà em vừa mới tới làm, tuổi còn nhỏ nên không có ai gọi em vậy cả.

"
Cho nên mọi người đều kêu cậu là Tiểu đậu, Wangho hoài nghi biết Sanghyeok muốn lấy cái này ra làm cớ gây phiền phức, dứt khoát giải thích trước.

Nhưng mà Sanghyeok lại không nói đến vấn đề này, môi ngậm ý cười, một lúc lâu sau mới sâu xa hỏi, "Vậy nếu chỗ em có người họ 'Lão' thì phải làm sao bây giờ?"
Lão? Wangho nhíu mày, liên hệ từ này với từ 'họ' ở bên nhau mới phản ứng được Sanghyeok có ý gì.

Lão công, ông xã...
Lời trêu ghẹo này khiến bên tai Wangho đỏ bừng, không nhịn được nhìn khuôn mặt tràn đầy ý cười của Sanghyeok, chém đinh chặt sắt nói, "Chỗ em không có người họ Lão!"

Xem ra, muốn lừa gạt cậu gọi 'ông xã' vẫn là chuyện không dễ dàng gì.

Sanghyeok nếm thử cảm giác thất bại một lần cũng không nhụt chí, còn cười chơi xấu, "Dù cho có thì em cũng không được gọi.

"
Quả thực là khó hiểu, Wangho quẫn bách quay đầu, khoé môi cong cong, cậu nói sang chuyện khác, "Sao anh lại tới đón em?"

"Hôm nay tan làm sớm, đương nhiên phải tới đón bạn gái rồi.

" Sanghyeok hơi nhướng mày, nói lời đương nhiên, một tay chuyển hướng tai lái, ngón tay thon dài gõ gõ, "Đi hẹn hò không?"
Wangho chớp mắt, "Đi đâu?"
"Không biết.

" Sanghyeok cố ý nói, "Anh chưa hẹn hò bao giờ, không có kinh nghiệm.

"
...
Nhưng mà, cậu cũng đã hẹn hò bao giờ đâu.

cậu lớn đến vậy rồi, chỉ có một lần 'hẹn hò' duy nhất là hồi cấp ba, đi xem phim với Sanghyeok.

Wangho suy nghĩ một chút rồi hỏi anh, "Sao lại chưa từng hẹn hò?"
Sanghyeok chỉ chờ những lời này của cậu, vội vàng không ngừng làm ra vẻ mặt chân thành, "Đương nhiên là vì không tìm được người đáng giá..."
"Trước kia hẹn hò với em cũng không tính sao?" Wangho cắt lời anh, cười như không trêu chọc, "Hay là em không đáng?"
...
Bị phản dame cực gắt.

So với cậu nhanh mồm dẻo miệng, Sanghyeok để ý hơn là chuyện Wangho chủ động nhắc tới sáu năm trước, khi bọn họ còn học cấp ba.

Vậy có phải là chứng minh rằng... cậu đã đủ thản nhiên để đối mặt chăng?

Sanghyeok lập tức không nhịn được cười, "Đương nhiên là tính rồi, hay là chúng ta lại về chốn cũ ôn chuyện một lần?"

Wangho sửng sốt, "Đi đâu?"
"Cây đại thụ ở trấn cổ quê em.

" Sanghyeok nhớ mãi không quên nơi đó, nhiều năm như vậy cũng từng tới vài lần.

Chỉ là, bên cạnh không có ai nữa, một mình ở đó cũng không có tâm trạng thưởng thức cảnh đẹp.

Bây giờ, vất vả lắm mới đợi được Wangho trở về, Sanghyeok lập tức muốn đưa cậu tới đó, "Đi ngắm sao.

"
"Anh điên rổi à?" Wangho bật cười, vô tình đánh mất suy nghĩ anh ăn nói bậy bạ, "Lái xe đến trấn cổ cũng mất năm tiếng đồng hồ, ngày mai còn phải đi làm đó.

"
Sanghyeok cũng biết lần này không thành, nhưng vẫn không nhịn được thở dài, "Vậy cuối tuần nhé?"
"Tính sau đi..."
Wangho nói có lệ, nhưng trái tim vẫn suy tư về chuyện này.


Một lúc lâu sau, mới mím môi hỏi Sanghyeok, "Anh vẫn thích thiên văn, đúng chứ?"
Nếu không, sao anh lại ngày nhớ đêm trông mong mỏi trở về ngắm sao?
"Đúng vậy, thích.

" Sanghyeok ngẩn người, cũng không lừa gạt.

Wangho nhíu mày, hỏi chuyện mình mãi không nghĩ ra, "Vậy sao anh lại chọn học lại, lựa chọn học y?"

"Tò mò chuyện của anh hả?" Sanghyeok vui vẻ, dứt khoát dừng xe ven đường, nghiêng đầu cười nhìn Wangho, "Muốn hỏi gì em cứ hỏi đi.

"
Wangho nhìn anh, thấp giọng nói, "Em chỉ muốn hỏi chuyện đó thôi.

"
"Thật ra cũng không có kế hoạch gì cả.

" Sanghyeok nghiêng đầu suy nghĩ, thành thật nói cảm xúc thật của mình, "Đơn giản chỉ là, anh học ở Lan Đại một năm, cảm thấy mình cũng không thích thiên văn tới vậy, ít nhất thì so với thiên văn, anh có hứng thú với y học hơn.

"
Wangho giật mình, không nhịn được bật cười lắc đầu, "Anh cũng dứt khoát thật.

"
Chỉ bởi vì một suy nghĩ, vậy mà có thể rời khỏi đại học trong khối C9, lần nữa thi lại, sợ là cả nước cũng không có mấy người, đúng là tuỳ ý làm bậy mà.

"Anh còn muốn quay về đó ngắm sao, em tưởng rằng anh còn nhớ thương.

"
"Anh thật sự muốn quay về đó, trước kia cũng quay về hai lần, nhưng mấy năm nay thì chưa.

" Sanghyeok dừng lại, mắt đen nhìn Wangho, "Điều anh muốn tìm không phải là sao trời, mà là người cùng anh ngắm sao.

"
Anh rất muốn tìm lại khoảng thời gian sáu năm đã mất kia.

Chỉ là, thiếu niên một mình đi trước, thứ anh tìm được chỉ có sự cô độc mà thôi, cũng không còn thấy thú vị gì nữa.

"Thật ra, anh biết em đau lòng vì anh.

" Sanghyeok cười cười, đôi mắt đen vốn dĩ có chút nặng nề lại thêm phần giảo hoạt, ghé sát lại phía Wangho rồi ôm lấy em, "Anh biết, bởi vì anh từng nói với em rằng anh thích thiên văn, cho nên em mới đưa anh đi ngắm sao.

"
Nếu không, trấn cổ lớn như vậy, vì sao Wangho lại cố tình dẫn anh tới góc nhỏ thần kỳ đó chứ?
Chính vì Wangho không chỉ ngoan ngoãn lại còn ân cần chu đáo, mặc dù Sanghyeok có nói những lời tổn thương hôm nhận giấy báo trúng tuyển nhưng cũng là kiên quyết không cho phép bản thân mình đơn phương, cương quyết chờ người trở về.

Wangho im lặng, cậu hơi cụp mắt, cũng không phủ nhận lời Sanghyeok nói.

Trên thực tế, nơi đó ở trấn cổ là nơi ngắm sao đẹp nhất mà cậu biết, cho dù lúc trước có muốn quyết tuyệt tới đâu thì cũng nói nơi này cho Sanghyeok.


Chỉ là, không ngờ tới, Sanghyeok lại hiểu rõ tâm ý của mình.

Càng không ngờ đến chuyện anh dứt khoát không đi, đứng yên một chỗ chờ mình.

Lúc Sanghyeok thầm nói 'anh biết em đau lòng vì anh', trái tim Wangho có hơi chua xót.

Bởi vì cậu cảm thấy, mình không phải đau lòng cho Sanghyeok, mà là luôn khiến anh tổn thương thì đúng hơn... Wangho không nhịn được đưa tay, đầu ngón tay khe xoa nhẹ lông mày của anh.

Sau đó lại bị người đàn ông nắm lấy, theo đầu ngón tay hôn lên môi cậu.

Môi dưới mềm mại bị cắn, Wangho ngốc nghếch ngước mắt lên nhìn khuôn mặt gần trong gang tấc của Sanghyeok, sống mũi cao thẳng, hàng lông mi dài, đôi môi không tự giác mở ra.

Không khí bên trong xe dần dần trở nên kiều diễm xuân sắc, yên tĩnh, mơ hồ còn có tiếng nước rung động.

Mãi cho đến khi tiếng chuông điện thoại chói tai phá vỡ bầu không khí mập mờ này.

"Điện, điện thoại..." Wangho bị hôn tới mức không thể nào thở nổi, vành tai trắng nõn đỏ bừng, nhịn không được nhắc nhở, "Mau nghe đi... ưm..."
Sanghyeok nhíu mày, chỉ cảm thấy cuộc điện thoại này phiền lòng cực kỳ.

Cũng không biết là ai không có đầu óc lại gọi tới lúc này, anh dứt khoát cũng không thèm nhìn mà trực tiếp nghe máy, kết quả, giọng nói của Heejin vô cùng rõ ràng vang lên trong không gian yên tĩnh –
"Anh, anh đúng là đồ khốn nạn!!! Sao anh không nói với em bạn gái cũ hồ ly tinh của anh lại là chị Wangho của em, đm, thì ra mấy chuyện khốn nạn trước đây anh làm là với chị Wangho của em!!!
...
Đôi môi đang giằng co của hai người không khỏi cứng đờ.

Một lát sau, Sanghyeok không nhịn nổi thấp giọng mắng một câu, rời khỏi người Wangho rồi nhặt điện thoại lên, dứt khoát cho Heejin đang muốn mắng mỏ yên tĩnh.

Hiển nhiên là anh còn chưa thoả mãn được, giờ phút này vô cùng bực bội.

Wangho thấy vậy cũng không nhịn được cười.

Sanghyeok dở khóc dở cười, lắc lắc điện thoại với cậu, giọng nói bất đắc dĩ, "Sao lại thế này?"

Con nhóc Heejin kia biết được mọi chuyện, nhất định nhờ có 'công lao' của người trước mắt này.

Wangho cũng không gạt anh, "Giữa trưa con bé có tới tìm em.

"
Sanghyeok nhíu mày, "Con nhóc kia nói gì?"
"Con bé nói anh có một người bạn gái cũ nhớ mãi không quên, ánh trăng sáng, còn bảo em cẩn thận..." Wangho dừng một chút, đôi mắt lưu ly như cười như không nhìn Sanghyeok, ý vị thâm trường nói

"Cẩn thận anh, gặp sắc nảy lòng tham với em."

Tác giả có lời muốn nói:
Lầy ơi đúng là đang có ý này.

[1] Ý không phải ở lời nói, có dụng ý khác.

.

C64: CHỦ ĐỘNG

Đương nhiên, không thể nào tới trấn cổ được.

Hai người đều 'không có kinh nghiệm hẹn hò', cuối cùng vẫn chọn đi dạo trung tâm thương mại.

Wangho không có hứng thú với chuyện dạo phố này, ngược lại, người đàn ông như Sanghyeok có vẻ lại thích chuyện này.

Xe tuỳ tiện chạy vào một bãi đỗ xe ngầm ở quảng trường gầy đây, Sanghyeok lôi kéo Wangho đi qua đi lại khắp nơi.

"Anh đợi ngày này lâu lắm rồi.

" Sanghyeok nhìn em, nghiêm túc nói, "Mau, cho anh một cơ hội đi.

"
...
Wangho không hiểu, "Cơ hội gì cơ?"
Sao cậu cảm thấy Sanghyeok trông như đồ ngốc ấy nhỉ.

"Đương nhiên là cơ hội tiêu tiền cho người yêu rồi.

" Sanghyeok hưng phấn lấy ra một tấm thẻ, dâng hai tay lên.

Có thể thấy được, cho dù là người đàn ông như thế nào, sau khi có được tình yêu thì không khỏi trở nên ấu trĩ.

Wangho dở khóc dở cười, vừa định mở miệng từ chối đã bị Sanghyeok gấp không chờ nổi kéo vào một cửa hàng ở bên cạnh, vô cùng 'hưng phấn' nói, "Em thử quần áo đi?"
Còn đang nói chuyện, trong cửa hàng đã có nhân viên ra chào đón.

Nhìn hai người 'xô xô đẩy đẩy', dường như người nhỏ hơn không tình nguyện đi vào, nhân viên đánh giá cách ăn mặc của hai người từ trên xuống dưới – hầu như đã trở thành bệnh nghề nghiệp của mấy người bán hàng trong các cửa hàng sang trọng.

Nhưng đáng tiếc, công việc của Sanghyeok và Wangho đều không thể ăn mặc quá hào nhoáng, mỗi ngày đều phải mặc áo blouse trắng tiếp xúc với đủ loại người, bận rộn như chó, thậm chí còn phải mặc 'quần áo rách rưới'.

Tựa như giờ phút này, cách ăn mặc của hai người vô cùng 'mộc mạc'.

Cho dù với khuôn mặt của Wangho và Sanghyeok, mặc cái gì cũng có thể lên sân khấu, nhưng cửa hàng quần áo không nhìn mặt, chỉ nhìn quần áo.
 
Nháy mắt, thái độ của người lập tức thay đổi, dường như đã nhận định hai người này là đồ 'nhà quê' không dám tiến vào, chính vì sợ không mua nổi đồ trong tiệm.

" chào hai vị tiên sinh"

Chỉ là người bán hàng được huấn luyện rất tốt, vẻ mặt vẫn là nụ cười khéo léo, cười lộ tám cái răng trắng, mơ hồ nhắc nhở, "Ở đây là cửa hàng quần áo sang trọng.

"
...
Lớn như vậy rồi, đây là lần đầu tiên Sanghyeok đi mua dồ lại bị người ta xem thường.

Anh không khỏi tức cười.


"Sanghyeok.

" Wangho cũng hiểu ý trong lời người bán hàng, sợ anh tức giận, vội kéo tay anh nhỏ giọng nói, "Chúng ta đi thôi.

"
"Không.

" Sanghyeok nắm tay cậu, vốn dĩ chỉ nhất thời muốn bước vào, giờ phút này lại rất kiên trì, "Mua quần áo.

"
Mười phút sau, Wangho bị bắt thay một chiếc áo màu ngọc trai trắng trễ vai dài tới đầu gối bằng lụa satin, tôn lên vòng eo mảnh khảnh, làn da trắng như ngà voi, giống như một món đồ sứ tinh xảo.

Kết hợp với đôi giày da boot kem  cùng tông khiến đôi chân thon dài thẳng tắp, nhìn thôi cũng đủ khiến người ta chảy nước dãi. Chân wangho thật sự rất trắng còn trắng và thon hơn cả con gái =))

Chiếc áo này nhìn từ phía trước thì đoan trang ưu nhã, nhưng phía sau lưng lại rỗng tuếch, chỉ có vài dải ruy băng mỏng màu trắng xen kẽ lộ ra x ương bướm xinh đẹp, tấm lưng trắng như tuyết vô cùng mê người.

Chỉ là, Wangho là người không có tư duy gì lãng mạn, chỉ cảm thấy linh cảm của nhà thiết kế chiếc váy này có lẽ đến từ dây cột của áo tắm.

Người bán hàng vừa rồi còn khinh thường Wangho mặc áo len quần jeans thấy thế lập tức hồ hởi.

"tiên sinh, cậu mặc chiếc áo này thật đẹp, vô cùng cân xứng với dáng người và khí chất của mình..."

Người bán hàng dẫn Wangho ra ngoài, miệng lưỡi lưu loát thao thao bất tuyệt, nhưng vừa ngước mắt lên nhìn, chỉ thấy người đàn ông mặc áo sơ mi quần jeans 'đơn giản' đưa tay ôm lấy bả vai mảnh khảnh của người nọ, mỉm cười, "Ừm, đẹp lắm.

"
Sau đó tuỳ ý đưa thẻ tính tiền.

Người bán hàng kinh ngạc không thôi.

Mẫu áo này là mẫu mới trong bộ sưu tập xuân hạ một thương hiệu cao cấp, giá niêm yết cũng đã sáu chữ số, kết quả, người đàn ông này không nhíu mày một cái nào mà quẹt thẻ ngay lập tức... chẳng lẽ là chân nhân bất lộ tướng?
Wangho lại nhíu mày, ngẩng đầu hỏi Sanghyeok, "Không mua được không?"

Thật ra, cậu rất ít khi mặc những chiếc áo như thế này, Sanghyeok hoàn toàn là tiêu tiền một cách mù quáng rồi.

"Mua đi.

" Sanghyeok cười khẽ một tiếng, lại dùng một trong hàng vạn cách làm nũng, "Nếu không anh không yên tâm chút nào, sẽ nghĩ sao tiêu tiền cho em lại khó đến vậy chứ?"
...
Lần đầu tiên nghe thấy có người nói không tiêu tiền không yên tâm, mấy người bán hàng xung quanh cảm thấy như bị nhét 'cơm tró' vào mồm.

Ở đây, trừ Wangho ra, những người phụ nữ khác không khỏi vừa hâm mộ lại vừa ghen ghét, cố nén cảm xúc trong lòng, cười tủm tỉm in hoá đơn.

Một cái áo mà mười mấy vạn, tuy nói theo ý Sanghyeok bướng bỉnh phải mua bằng được, nhưng Wangho ngẫm lại vẫn cảm thấy anh coi tiền như rác.

"Anh nói xem, mua làm gì vậy?" Hai người khoác tay nhau rời khỏi cửa hàng cao cấp, Wangho nhịn không được nhỏ giọng nói thầm, cảm thán ham muốn hưởng thụ vật chất hàng hoá cao cấp, "Gần bằng tiền lương nửa năm của em rồi.

"
"Vậy thì tiền lương của em cao thật.


" Lần đầu tiên Sanghyeok nghe cậu nói vậy, không nhịn được cười, tự động xem nhẹ nói lời trêu chọc, "Còn cao hơn nhiều so với anh nữa.

"
Bác sĩ thực tập, tiền lương chẳng có bao nhiêu, chỉ như cầm tiền bán cải trắng vậy.

Đáng tiếc, Wangho nhìn chiếc áo anh đang xách, không thể nào nảy sinh sự đồng tình với anh được.

— Cho dù một tháng không có đồng nào mà anh trai này còn có thể sống tiêu dao tự tại như thế, công bằng ở đâu chứ?

Sanghyeok hiểu rõ trong lòng, cười hỏi, "Có phải em cảm thấy anh ăn bám bố mẹ không?"
Wangho không nói gì cả, nhưng vẻ mặt không cho là đúng chắc chắn đã nghĩ vậy trong lòng.

"Oan uổng quá bạn gái ơi.

" Đôi mắt Sanghyeok ấm ức, đáng thương nhìn cậu, "Đây là tiền anh tự kiếm đấy.

"
Còn lâu anh mới dùng tiền ông cha ở nhà cho để mua đồ cho Wangho.

"Anh kiếm được..." Wangho yên lặng, khách quan nói, "Học sinh học y không giàu tới vậy chứ?"
Vừa rồi Sanghyeok còn tự nói tiền lương không cao bằng cậu.

"Dựa vào tiền lương thì có mà đói chết.

" Sanghyeok buồn cười, ôm lấy bả vai mảnh khảnh của cậu, dắt cậu vào một nhà hàng bên cạnh, lúc ăn cơm mới nói với cậu –
"Không phải nhà anh là công ty đầu tư sao? Hơn nữa, sau khi Bengi tốt nghiệp cũng theo hướng này, mấy năm nay anh cũng theo đó đầu tư không ít, tiền kiếm được đều từ thị trường chứng khoán.

"
Thị trường chứng khoán.

Wangho bỗng nhiên nhớ tới, lần trước ở buổi họp lớp, Sanghyeokie cũng nói Jaehyuk nhà cậu ấy làm trong ngành này.

Thật ra, sau khi buổi họp lớp kết thúc, Jaehyuk còn có ý định đào cậu về công ty của anh, còn nhờ Sanghyeokie hẹn gặp cậu một lần để nói cho xong chuyện mô hình thị trường buổi trước.

Jaehyuk muốn cậu lợi dụng nguyên lý vật lý, hỗ trợ tạo ra một mô hình quan sát giá cả thị trường chứng khoán, tiền lương rất dễ thương lượng, nếu có thể thành công thì trả tiền lương hai năm cho Wangho cũng không là vấn đề gì cả, đáng tiếc, cậu không cảm thấy hứng thú gì với chuyện này.

Chỉ là, trong nhà Sanghyeok cũng làm về ngành này...

Đôi mắt Wangho loé lên như đang suy tư điều gì.

Hai người ăn cơm Tây, hương vị của rượu vang đỏ ở đây không ổn lắm, Sanghyeok uống chưa hết nửa ly đã không động tới nữa, nhưng cũng tính là đã uống rượu.

Sau khi ăn xong, đương nhiên là Wangho cầm lái, cậu muốn đưa Sanghyeok về nhà trước, sau đó bản thân tự gọi xe về nhà là được, nhưng Sanghyeok sống chết không chịu, nhất định phải để cậu về nhà trước.

"Để bạn gái đưa mình về nhà rồi tự gọi xe về sao?" Sanghyeok nói cũng cảm thấy buồn cười, khinh thường hừ hừ, "Vậy anh sẽ trở thành người đàn ông như thế nào chứ? Không được.


"
...
"Không sao đâu.

" Wangho rất 'ân cần' nói, "Em không ngại.

"
Nhưng Sanghyeok không nói địa chỉ nhà cho cậu, cậu cũng không có cách nào, chỉ có thể lái xe về nhà mình.

"Vậy anh còn uống nửa ly rượu kia làm gì chứ?" Lông mày cậu nhíu lại, "Không lái được xe, tới lúc đó còn phải gọi xe về nhà.

"
"Anh cố ý đấy.

" Sanghyeok lại cười, thò qua hôn lên vành tai trắng nõn của cậu, giọng nói mát lạnh vang lên, "Tìm cơ hội, sáng mai anh có thể tới đây lấy xe.

"
Như vậy còn có thể thuận đường đưa Wangho đi làm.

Wangho bị nụ hôn bất thình lình của anh làm cho nổi da gà, khuôn mặt trắng nõn đỏ bừng, mím môi, dứt khoát dẫm chân ga – đánh trống tinh thần dừng xe trước cửa tiểu khu cậu ở, sau đó xụ mặt, 'đảo khách thành chủ', cởi bỏ dây an toàn, chủ động đè Sanghyeok trên ghế phụ rồi hôn anh.

Vô cùng có tính tiến công.

Sanghyeok sửng sốt một chút, sau đó cảm nhận được cậu nhỏ của mình đang cắn xé môi anh, nhịn không được rầu rĩ cười một tiếng.

Xem ra, cậu thực sự bị anh chọc tức rồi.

Anh rất phối hợp thả lỏng người, ngửa đầu dựa vào lưng ghế, tuỳ ý để Wangho 'làm xằng làm bậy' với mình.

Thậm chí Sanghyeok còn muốn kéo dài càng lâu càng tốt.

Đáng tiếc, chuyện tốt đẹp nào cũng có thời gian, lát sau, động tác trên môi Wangho dừng lại.

"Wangho.

" Bàn tay to của Sanghyeok giữ lấy vòng eo mảnh khảnh của cậu, bởi vì đang ghé vào người anh, nơi đó hiện ra độ cong vô cùng hoàn mỹ, nhìn thôi cũng đủ để khiến trái tim rục rịch.

Bàn tay thon dài của anh lại tiếp tục vuốt ve, ngăn chặn động tác đứng dậy của Wangho.

Đôi mắt đen nhìn đôi mắt màu trà của thiếu niên không chớp, đầu ngón tay Sanghyeok đè lên đôi môi đỏ mọng của cậu, đè thấp giọng khiến người ta miên man suy nghĩ, "Anh... xách đồ lên giúp em nhé?"

Lời nói mập mờ, thật ra hàm ý trong đó cũng giống kiểu ám chỉ 'lên nhà em uống ly trà'.

Wangho mím môi, ánh mắt phức tạp nhìn chằm chằm người đàn ông bị mình đè bên dưới muốn làm gì thì làm, nội tâm giao chiến một lúc lâu, cuối cùng cũng 'ừm' một tiếng.

Đã là người trưởng thành có thể chịu trách nhiệm với mọi hành vi của mình, bản thân đã khó từ chối sự dụ hoặc, huống chi... còn là Sanghyeok mà cậu ao ước đã lâu.

Mỗi khi nhìn thấy dáng vẻ lười biếng của anh, Wangho lại có cảm giác hận không thể cao thêm 20cm, thậm chí là còn cao hơn anh, sau đó đi tới khống chế anh, không kiêng nể gì dùng sức dạy dỗ anh.

Không ai có thể đọc được tâm tư kín đáo âm u của Wangho, đôi khi chính cậu còn hoài nghi bản thân mình là đồ biến thái.

Nhưng điều cậu không biết là, Sanghyeok còn hi vọng cậu càng 'biến thái' với anh càng tốt.

Buổi tối, thang máy không có ai bước vào, đi lên tầng mười lăm, sau một khoảng thời gian yên lặng, cả hai lại hôn nhau như thể hai trái tim đã hợp lại làm một.


Tựa như sự thân mật ngày đêm ao ước đã thành sự thật sau sáu năm trời, khiến người ta có ảo giác khao khát được tiếp xúc da thịt.

Giống như hôn thế nào cũng không đủ vậy.

Thì ra, đây là cảm giác k1ch thích mà tình yêu mang tới, bảo sao nhiều người lại trầm mê vào hôn, yêu.

Thoạt nhìn rất là ph óng đãng sa đoạ.

Nhưng khi chính mình ở trong hoàn cảnh này, tư vị mất hồn, sa đoạ thì sao chứ? Vui vẻ mới là quan trọng nhất.

Sanghyeok đã mua không ít đồ cho cậu, một tay cầm hết mọi thứ, bây giờ đã treo trên cổ tay, hai tay tự do chống vào thành thang máy.

Anh vây lấy cục đậu mềm mại như nước vào trong lòng mình, cúi đầu g ặm cắn mạnh mẽ 'bắt nạt' em, ý xấu rõ ràng.

Chỉ là Wangho không cam lòng yếu thế, cũng muốn 'bắt nạt' lại anh.

Đôi môi đau đớn, nhưng trong lòng Sanghyeok lại run rẩy vui sướng – anh phát hiện, Wangho càng muốn hung dữ, càng khiến cho anh thích thú một cách kỳ lạ.

Sao cậu này lại hợp khẩu vị của anh thế không biết, từ diện mạo cho tới tính cách, nhịp điệu đều phối hợp với anh.

Ngã vào lòng bàn tay cậu đúng là rất xứng đáng.

'Dây dưa' tới giới hạn, tựa như một người được nếm thử mùi thịt lại muốn ăn thêm miếng nữa vậy.

Trên người cả hai đều nóng bừng, lảo đảo ra khỏi thang máy, một tay Wangho bị Sanghyeok nắm lấy, một tay khác miễn cưỡng đưa về sau ấn mật mã vào cửa.

May là tiểu khu này theo dạng mỗi tầng chỉ một hộ ở, nếu không hai người bọn họ cũng không dám làm trò cười này.

Cùng với tiếng 'cạch' vang lên, cửa mở ra, hơi thở Sanghyeok trở nên nặng nề, bàn tay ôm lấy eo cậu dứt khoát ôm lên, nhấc cậu bước vào bên trong, gấp gáp tới mức vây lấy cậu ở huyền quan...
Nhưng mà tên đã trên dây, căn phòng vốn nên tối đen như mực lại đèn đuốc sáng trưng.

Ý thức được điểm này, hai người liếc nhau một cái, lý trí quay về nhanh chóng tách ra.

Wangho thầm kêu không ổn, sốt ruột đẩy Sanghyeok ra rồi nhìn về phía phòng khác, quả nhiên thấy được người phụ nữ kinh ngạc ngồi trên sofa.

"Mẹ.

" cậu căng thẳng hỏi, "Mẹ tới khi nào thế?"

"Wangho, đây..." Không cẩn thận nhìn được một màn 'kiều diễm' của con trai nhất thời cảm thấy đầu óc đơ luôn, ngây ngốc nhìn khuôn mặt đỏ bừng, đôi môi hồng nhuận của Wangho.

Sau đó, ánh mắt chậm rãi chuyển tới trên người Sanghyeok đang thở hổn hển bên cạnh.

Hai người không ai ngờ tới mẹ han sẽ xuất hiện, kinh ngạc không thôi, đồng thời cũng chỉ muốn đào hố chui xuống đất.

Miệng Sanghyeok vẫn duy trì nụ cười phong độ lịch sự, làm như không có việc dì chào hỏi, "Con chào dì ạ." =))

Tác giả có lời muốn nói:
Con rể xấu cũng phải gặp mặt mẹ vợ.

Nội tâm Wangho thích hợp làm alpha chúa, hợp ngược anh lầy máu M ~.

Vì hôm nay đtty quá chời là buồn gòi nên bảnh lên ngọt tí nhé 🫦 khuyên các bác nên vừa xem vừa nghe nhạc phim "lovely runner" hay ác.

À mà hôm nay đáng lẽ bảnh sẽ ko ra chap do là ngày buồn của cả nước nhưng bảnh nghĩ sẽ up nốt rồi tới hết ngày quốc t.ng của bác ấy mới tiếp tục hoạt động ạ. Nhớ vote làm động lực cho bảnh nhé 🥰🫶🏻

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro