061 - 062 | hôn

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

C61: NỤ HÔN ĐẦU

Đột nhiên nghe thấy lời mình tha thiết ao ước tới mức ngày đêm mơ tưởng, đầu óc Sanghyeok quay cuồng, trong lúc nhất thời không biết nên đáp lại thế nào, chỉ ngơ nhác nhìn Wangho phía đối diện.


Mà khuôn mặt trắng nõn của thiếu niên đã đỏ lên, không biết là vì hơi nóng hoành thánh bốc lên hay là vì lời nói 'chủ động' của mình vừa rồi.

Nhận thấy dáng vẻ ngốc nghếch này của Sanghyeok, đôi môi của Wangho mím lại, giọng nói như đang giận dỗi, "Ngốc rồi à?"Cảm giác như đang nằm mơ vậy.

" Không biết có phải Sanghyeok đang thở dài hay không, giọng nói mơ hồ như chìm trong sương mù, mang theo ý cười như mơ thấy cảnh tượng gì tuyệt đẹp, "Em đang tỏ tình với anh sao?"

Wangho cắn ống hút trà sữa, cổ họng chuyển động, sau đó mới ngước lên nhìn Sanghyeok, mặt không có chút biểu cảm nào cả, "Anh không muốn thì thôi..."
"Đồng ý, đương nhiên là đồng ý.

" Sanghyeok vội vàng trả lời, ý cười trên mặt dần dần lan ra.

Giờ phút này, anh cảm thấy bản thân mình như một hiệp khách vừa ngã xuống vực thẳm, rơi vào cảnh tuyệt vọng chỉ có thể chờ chết, đột nhiên lại nhặt được bí kíp võ công mình đã thương nhớ ngày đêm vậy.

— Giờ phút này, Sanghyeok mới biết, vì sao mấy thằng nhóc quanh mình lại thích đọc tiểu thuyết kiếm hiệp tới vậy.

Tích nhật ác xúc bất túc khoa, kim triêu phóng đãng tứ vô nhai[1].

"Wangho, cho dù là em nói những lời này với anh xuất phát từ suy nghĩ gì..." Sanghyeok yên lặng một lúc rồi nhìn cậu với đôi mắt sâu thẳm, "Anh đều thật lòng.

"
Wangho khẽ 'ừm' một tiếng.

"Không cần phải có bất kỳ tâm lý hay gánh nặng nào khi ở bên anh cả, cũng đừng nghĩ tới hai chữ 'tạm thời'..." Sanghyeok nằm lấy tay cậu trên bàn, anh hơi dùng sức kéo cậu qua ngồi bên cạnh mình.

Cũng may tiệm hoành thánh lúc này có ít người, cũng không có ai chú ý tới hành động 'càn rỡ' của họ.

Wangho cảm nhận được bàn tay to lớn ôm lấy eo, cảm xúc mềm mại khiến cả người cậu hơi cứng đờ, bên tai là giọng nói trầm thấp của Sanghyeok – "Lần này, nút tạm dừng nằm trong tay em, hết thảy đều nghe theo lời em."

Dường như Wangho hiểu rõ suy nghĩ của Sanghyeok, Sanghyeok cũng hiểu rất rõ cậu.

Biết cậu đang suy tư điều gì, người đàn ông bình tĩnh lại biến thành sói đói suy nghĩ cặn kẽ.

Wangho ngoan ngoãn được anh ôm vào lòng, một lúc lâu sau mới hỏi, "Sanghyeok, bây giờ chúng ta xem như đã ở bên nhau, nhưng anh không cho em nghĩ tới hai chữ 'tạm thời', cũng không cho em nghĩ tới một ngày chúng ta sẽ kết thúc... anh muốn chúng ta ở bên nhau mãi mãi sao?"
Lời nói ngốc nghếch, Sanghyeok thầm mắng một chữ trong lòng, ngón tay thon dài khẽ xoa vành tai mềm mại của thiếu niên, "Đương nhiên thứ anh muốn là mãi mãi rồi.

"
Đã tuổi này rồi, chẳng lẽ bọn họ còn có thể tuỳ ý làm bậy như học sinh cấp ba được sao?
Sanghyeok biết, bây giờ anh mà nói ra thì có lẽ Wangho cũng không tin, nhưng kế hoạch cuộc đời này của anh chưa từng có ai khác ngoài cậu.

Giọng nói Wangho khẽ khàng, bình tĩnh hỏi, "Lỡ như em có bệnh thì sao?"

Sanghyeok híp mắt, "Bệnh gì?"

Wangho nhìn đầu ngón tay trắng nõn của mình, nề nếp trả lời, "Cưỡng bách, lo âu, nghi thần nghi quỷ.

"
Đều là chứng bệnh thường thấy của người trẻ trong xã hội hiện đại có nhịp sống nhanh này.

Bất hạnh chính là, trước đó có một khoảng thời gian Wangho không thể nào ngủ nổi, lo lắng đi kiểm tra sức khoẻ, bác sĩ cũng nói cậu có bệnh trạng này.

Đến lúc đó Sanghyeok sẽ phát hiện, cậu cũng không hề tốt như anh tưởng.

"Không sợ."

Nhưng người đàn ông lại ôm cậu càng chặt hơn, giọng nói lành lạnh không hề hấn gì, nội tâm bình tĩnh thong dong, nói thầm như đang dỗ dành trẻ nhỏ, "Anh là bác sĩ tốt nhất.

"
Wangho nhắm mắt, chưa lúc nào cậu cảm thấy yên tâm như bây giờ, trước kia, cậu chưa từng nghĩ tới mình lại có được cảm giác này khi ở bên Sanghyeok.

Qua ngày hôm nay, cậu tin tưởng một điều rằng, Sanghyeok chính là bác sĩ tốt nhất, người bác sĩ có thể chữa khỏi mọi loại bệnh của cậu.

Lời đã nói rõ ràng, cái ôm ấm áp trong quán hoành thánh chật hẹp, có cảm giác như mọi thứ cuối cùng cũng đã có được 'cái kết đẹp' vậy.

Sanghyeok cụp mắt nhìn khuôn mặt trắng nõn của cục đậu trong lòng mình, đôi hàng mi dài, trong lòng không khống chế nổi viết rõ bốn chữ: Muốn hôn em.

Đáng tiếc, vẫn chưa phải lúc.

Trên đời này cũng chỉ có mình Liễu Hạ Huệ mới có thể để mỹ nhân ngồi trong lòng mà không loạn.

Sanghyeok suy nghĩ rất vui vẻ, trong lòng mềm mại, anh đưa tay vỗ bải vai Wangho, "Chúng ta thương lượng chút chuyện không?"

"Hả?" Không khí ấm áp vây quanh khiến Wangho có hơi mơ màng mệt mỏi, giọng nói mềm mại, "Làm gì?"

"Công khai luôn thì thế nào?" Sanghyeok lấy điện thoại ra rồi mở camera, hình ảnh hai người dựa sát vào nhau xuất hiện trên màn hình, Wangho nhìn thấy nụ cười giảo hoạt của anh, "Tuyên bố rằng anh vất vả lắm mới theo đuổi được người tới tay, có người yêu rồi... cũng đập tan hi vọng của mấy người muốn giới thiệu cô gái khác cho anh, ép anh đi xem mắt đó.

"
...
Mấy chữ cuối cùng như là đang ám chỉ hành động đi xem mắt trước đó của Sanghyeok vậy.

Cậu yên lặng không nói, như là đồng ý với lời của anh, chỉ có lúc anh ấn chụp ảnh mới cười một cái, sau đó không nhịn được ngẩng đầu lên nhìn anh – lại bị anh hôn chụt một cái lên môi.

Cùng với tiếng 'tách' của camera vang lên, Wangho sửng sốt một chút, sau khi lấy lại tinh thần thì có chút bực bội.

Dùng ảnh này để công khai sao... đúng là mất mặt mà.

"Em đừng giận."

Thấy Wangho trừng mắt nhìn mình, Sanghyeok biết suy nghĩ trong lòng cậu, anh khẽ cười một tiếng lắc điện thoại, "Anh còn chụp tấm khác mà.

"
Anh 'hôn trộm' cục đậu đáng yêu của mình, đương nhiên không thể cho người khác xem rồi.


Đôi mắt lưu ly của Wangho nhìn Sanghyeok mở vòng bạn bè, lúc mở album ảnh ra còn thấy có vài tấm ảnh trông có chút quen mắt, đáng tiếc còn chưa kịp nhìn kỹ, Sanghyeok đã chọn mấy tấm ảnh mới vừa chụp, thoát khỏi album, nội dung ngắn gọn: [Bạn gái.]

Bên dưới còn là ảnh chụp chung của hai người bọn họ.

Ánh sáng trên ảnh chụp vô cùng dịu dàng, khuôn mặt hai người sát cạnh nhau, đôi mắt Wangho có chút mờ mịt, nhưng người đàn ông lại cười rất vui vẻ.

Sanghyeok cảm thấy mỹ mãn đăng bài 'công khai' lên, sau đó thở phào một hơi dựa vào lưng ghế, khoé môi mỉm cười.

Wangho nhìn anh, bỗng cảm thấy mình cũng nên đăng bài công khai lên.

Giống như Sanghyeok nói vậy... bớt cho mấy người ở chỗ làm nhọc lòng muốn giới thiệu đối tượng cho cậu.

Chỉ là cách cậu 'công khai' có hơi đơn giản hơn Sanghyeok một chút, chỉ đăng một tấm ảnh hai người nắm tay nhau, nội dung rõ ràng lại rất dịu dàng: Bạn trai.

Đơn giản như vậy cũng đủ để gây ra sóng to gió lớn.

Rất nhanh, thông báo điện thoại của hai người như muốn nổ tung.

Wangho muốn cầm lấy xem thử, đầu ngón tay chưa kịp chạm vào điện thoại đã bị Sanghyeok cướp lấy.

Đối phương cầm điện thoại của cậu, cười nói, "Đừng xem, đừng phân tâm vì người khác."

Rõ ràng là anh muốn đăng bài công khai, bây giờ còn nói vậy... đúng là không hề che giấu tính tình bá đạo của mình.

Trong lòng Wangho có chút buồn cười, nhưng cũng thuận theo 'ừm' một tiếng.

Không xem thì không xem, có lẽ cũng chỉ toàn bạn bè hỏi chuyện thôi, muộn chút rồi xem cũng không sao cả.

Nếu Sanghyeok bảo không cần để tâm, vậy cũng được.

Hai người yên tĩnh ngồi tới đêm khuya, từ khi tiệm hoành thánh đông đúc cho tới khi không còn ai cả.

Trong lòng Sanghyeok đã coi nơi này là nơi 'đính ước' của hai người bọn họ, lúc về cũng lưu luyến rất lâu.

Anh nhìn Wangho đang tuỳ ý để cho mình nắm tay, biết lúc yêu đương cậu đều rất ngoan.

Khuôn mặt thiếu niên được ánh trăng chiếu rọi, ánh lên tia sáng dịu hiền, đuôi lông mày hiện rõ vẻ ngoan ngoãn nhu mì.

Sanghyeok không khỏi cảm thấy hoài niệm.

Tính tình Wangho chính là vậy đấy, lúc không thích người nào đó, nhìn thì có vẻ yên tĩnh dịu dàng thân thiện, nhưng trên thực tế xương cốt lại lạnh lẽo như băng, không ai có thể bước vào thế giới nội tâm của cậu, cao quý xa cách, ở bên nhau lâu rồi cũng thấy cậu lạnh nhạt.


Nhưng chỉ có anh biết, lúc yêu đương cậu ngoan tới mức nào, ngoan ngoãn tới mức khiến anh hận không thể nâng niu cậu trong lòng bàn tay.

Vừa đau lòng lại vừa muốn bắt nạt.

Vì thế, lúc đưa Wangho tới trước cửa tiểu khu, Sanghyeok lại không nhịn được muốn bắt nạt cậu.

Anh lười biếng cười, "Hôn anh một cái đã rồi đi.

"
Wangho cụp mắt nhìn đồng hồ, có chút do dự, "Đã 11 giờ rồi..."
Lời còn chưa dứt đã thấy Sanghyeok nhìn mình bằng ánh mắt đáng thương.

"Anh cảm thấy hôm nay như một giấc mơ vậy.

" Đôi mắt phượng chớp chớp, thuần thục làm nũng tỏ vẻ đáng thương, "Em cho anh chút cảm giác chân thực đi mà.

"
Còn có gì chân thực hơn sự tiếp xúc thân mật được chứ?
Wangho không chống cự nổi 'chiêu trò' này của Sanghyeok, cho dù biết rằng anh đang giả bộ nhưng lại... bây giờ anh đã là bạn trai của mình, đau lòng vì anh cũng là chuyện nên làm.

Sáu năm trước hay sáu năm sau, cậu cũng đều nghĩ vậy.

Vì thế, Wangho tiến lên một bước, cách Sanghyeok ngày càng gần hơn, đưa tay ôm lấy cổ người đàn ông rồi kéo xuống, chiếc răng nanh như một con thú nhỏ cắn một cái lên môi dưới của người đàn ông.

Đây là thật sự là nụ hôn đầu.

Khi còn học cấp ba, bọn họ luôn làm theo khuôn phép, chưa từng vượt quá quy củ, chuyện 'quá đáng' nhất cũng chỉ là hôn má, mà sau khi gặp lại cũng chỉ hôn lên khoé môi ở trong lối thoát hiểm, tâm tư khi đó phức tạp, chỉ như chuồn chuồn lướt nước, thế nào cũng không gọi là 'hôn' được.

Bây giờ, cái hôn dịu dàng trong màn đêm này mới thật sự là 'nụ hôn đầu'.

Wangho muốn rút lui nhưng người đàn ông lại nhanh chóng biến khách thành chủ, bàn tay to ôm lấy vòng eo của cậu, một tay khác nắm lấy cằm cậu, dùng sức khiến miệng cậu thả lỏng, chỉ có thể thừa nhận sự tiến quân thần tốc từ anh.

Dường như anh rất thích nắm lấy cằm cậu, thích cảm giác khống chế này... bị hôn tới lúc mơ mơ màng màng, Wangho cũng chẳng thể nào suy nghĩ nổi nữa.

Nụ hôn của Sanghyeok giống như tính cách của anh vậy, cường thế kịch liệt, cố chấp ép người, cuối cùng, khó khăn lắm đầu lưỡi của Wangho mới được dừng lại.

Tiếng thở dốc có chút nặng nề, đôi mắt ướt át của Wangho đón nhận đôi mắt đen tràn đầy 'd*c vọng' của Sanghyeok.

Trong nháy mắt, cậu cảm thấy mình như một chú dê con bị sói đói nhìn chằm chằm, sắp bị Sanghyeok ăn vào bụng mất.

Nhưng cuối cùng, Sanghyeok chỉ khẽ xoa đầu cậu, giọng nói khàn khàn khắc chế, "Lên trên đi.

"
Vừa mới ở bên nhau, anh sợ mình sẽ doạ tới cậu – mặc dù Wangho vô cùng to gan, trong mắt không có chùn bước, chỉ có hứng thú.

Nghe lời nói quân tử của Sanghyeok, Wangho chỉ cười không nói, hai mắt sáng lên nhìn anh một chút rồi xoay người lên lầu.

Thật ra, d*c vọng của người trưởng thành rất dễ khơi dậy, mặc dù cậu làm ra vẻ không có việc gì ở trước mặt Sanghyeok nhưng thật ra trong lòng cũng đã nhảy loạn cả lên.

Về đến nhà dựa vào cửa, Wangho mới thở mạnh hai tiếng, bàn tay nhỏ che khuôn mặt của mình lại – nóng bừng.

Điện thoại trong túi còn không ngừng kêu lên, vừa rồi cậu cũng không để ý.

Wangho thầm nghĩ chỉ có Sanghyeokie mới cố chấp như vậy, vì thế cũng mặc kệ cõi lòng còn chưa bình tĩnh, vội vàng bắt máy.


"Aaaaaaaaaaa sao bây giờ cậu mới nghe máy.

Kết quả, còn chưa nói được chữ nào, đầu bên kia đã vang lên tiếng thét chói tai của Minji, "Khai mau! Thành thật khai ra mau, bài đăng trên vòng bạn bè của cậu là sao!"
Đã sớm biết minji gọi điện thoại vì nguyên nhân gì, Wangho dứt khoát đưa điện thoại ra xa tai một khoảng, chờ tới lúc đối phương gào thét xong xuôi mới mỉm cười, thản nhiên đáp, "Ý trên mặt chữ, tớ có bạn trai rồi.

"
"Đm, đương nhiên là tớ hiểu rồi, nhưng vấn đề là không có dấu hiệu gì cả!" minji cảm thấy chuyện này vô cùng kỳ lạ, không nhịn được truy hỏi, "Ai ai ai, người đó là ai?"

"Còn là ai được nữa.

" Wangho bĩnh tĩnh nói ra đáp án mà minji đã đoán được từ trước, "minji – cậu không thấy bài đăng bên phía anh ấy sao?"

Không gian yên lặng khoảng ba giây, minji mới mở miệng như vừa nuốt một ngụm máu xuống, "Mẹ nó, tớ nào có wechat của cậu ta chứ, không phải chứ, sao cậu lại bị cậu ta thu phục nhanh thế được?"
Tuy rằng đã cảm thấy hai người này có đi đến đâu rồi cũng về bên nhau, lòng dạ tên Sanghyeok kia kín đáo, còn cố chấp muốn có được Wangho nhà cô, nhưng mà... Wangho mới quay về đây không lâu mà, minji vẫn cảm thấy quá nhanh.

Lại không nhịn được hỏi han, "Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, cậu ta đã làm gì mà cậu lại đồng ý?"
"Sao cậu biết là anh ấy thu phục tớ.

" Wangho cười cười, "Nói không chừng tớ mới là người thu phục anh ấy.

"
"... mồ dá?" minji kinh hãi, "Cậu thu phục á? Làm thế nào mà thu phục được?"
"Là tớ chủ động nói muốn ở bên nhau.

" Đầu ngón tay Wangho xoa nhẹ đôi môi đau nhức, híp mắt, "Ngạc nhiên lắm sao?"

"... Không ngạc nhiên sao được?" minji khẽ thở dài, "Tớ cho rằng, cậu... haizz, chuyện tỏ tình này sao lại để cậu làm được, Sanghyeok cũng thật là.

"
Wangho mỉm cười, cũng không giải thích với minji về mấy chuyện xảy ra trước đó giữa hai người – nếu cậu không chủ động, sợ là Sanghyeok cũng không có dũng khí để chủ động thêm lần nữa.

Mà cậu cũng không chờ đợi được thêm.

minji đầu bên kia lại hỏi, "Sao đột nhiên cậu lại thu phục Sanghyeok, đã xảy ra chuyện gì sao?"
Wangho yên lặng một lát, không đầu không đuôi nói, "minji à, khả năng một người đàn ông muốn ở bên cậu, nhưng lại không muốn lên giường với cậu là bao lớn?"
Tuy rằng minji không biết tại sao Wangho lại hỏi mình về vấn đề này, nhưng cũng không hề do dự trả lời, "Không có khả năng, tỷ lệ bằng không – Sanghyeok lừa dối cậu như vậy sao? Đừng tin, đàn ông toàn là động vật suy nghĩ bằng nửa th ân dưới!"

Wangho không trả lời, chỉ cười hỏi lại, "Vậy nếu như cậu đưa ra lời đề nghị duy trì quan hệ bạn giường với người đàn ông thích cậu, khả năng anh ta từ chối là bao nhiêu?"
"Ha ha, vậy càng không thể, có thể ngủ với người mình thích lại còn không phải chịu trách nhiệm, đàn ông chỉ mong loại chuyện tốt đẹp này dừng trên người mình thôi.

" minji chỉ cảm thấy Wangho đơn thuần, không nhịn được cười nói, "Khả năng này gần như là số không, rốt cuộc cậu muốn nói cái gì? Không phải chúng ta đang nói tới Sanghyeok sao?"

"Đang nói Sanghyeok đấy.

" Wangho nằm xuống sofa, ngẩng đầu nhìn trần nhà, chỉ cảm thấy cuối cùng cũng có nơi để nằm xuống sau một ngày mệt mỏi, vừa đặt lưng xuống sofa đã cảm thấy buồn ngủ, thì thào nói, "Anh ấy là con số âm kia đấy.

"
cậu đã nhắc tới chuyện lên giường với anh, lại không ngờ trải qua bao nhiêu năm như vậy, người đàn ông lại tu luyện thành 'chính nhân quân tử'.

Đôi khi, từ chối còn khiến khác rung động hơn nhiều so với chấp nhận.

Ít nhất là lần này, sau khi Sanghyeok từ chối, Wangho cảm thấy mình có thể tin tưởng anh.

Ít nhất, người đàn ông không coi trọng tình d*c chính là người quý trọng bạn.

[1] Trích từ bài thơ Đăng Khoa Hậu của Mạnh Giao, ý nói xưa thì khó khăn nay thì thoải mái....

C62: ÁNH TRĂNG SÁNG

Rảnh rỗi không có việc gì làm, Wangho cũng nói qua chuyện xem mắt giữa mình và Siwoo.

Lược đi một vài lời phức tạp trong đó, ví dụ như mấy lời cầu xin tha thứ của Siwoo, cậu chỉ nói trọng điểm.

Sự kinh ngạc 'liên tiếp' kéo đến khiến minji ở đầu bên kia sửng sốt, im lặng khoảng nửa phút, cô ấy mới nói, "Cho nên, trong vòng một ngày, cậu từ chối Siwoo rồi lại ở bên Sanghyeok?"

Đm, không hổ là bạn thân của cô.

Wangho cảm thấy lời tổng kết của cô bạn có chút buồn cười, nhưng sự thật là vậy, cậu cười nói, "Đúng thế.

"
"Mẹ nó, Siwoo mà biết kiểu gì cũng tức chết, tiếc là cậu ta không có wechat của cậu, không xem được bài viết kia, ha ha.

" Thật ra, minji cũng không rõ cụ thể chuyện giữa Wangho và Siwoo năm đó, nhưng cô ấy cũng cảm thấy không cần phải biết rõ, dù sao cô ấy cũng đứng về phía Wangho, bênh vực người mình một cách ngang ngược vô lý.

Wangho ghét Siwoo, minji cũng ghét theo.

Nội tâm công chúa: ai ghẹo gì bạn

Trong lòng Wangho hiểu rõ, trái tim lại cảm thấy ấm áp, không nhịn được thấp giọng làm nũng, "minji, cậu thật tốt.

"
"Trời ơi, cậu đừng có mà làm nũng với tớ, giữ lại cho Sanghyeok đi.

" Một khi giọng nói của Wangho trở nên mềm mại đều khiến xương cốt người nghe được trở nên bủn rủn, minji tuỳ ý trêu ghẹo rồi lại hỏi, "Nhưng mà tớ rất tò mò, sự khốn nạn của Siwoo và Sanghyeok cũng không phân cao thấp, sao cậu lại đồng ý ở bên Sanghyeok?"

Quen biết hai mươi năm, cô ấy quá hiểu Wangho – nhìn ngoài thì hiền lành dễ gần, nhưng thật ra lại rất mạnh mẽ.

Wangho im lặng một lúc, sau đó khẽ đáp, "Có lẽ là bởi vì... tớ thích anh ấy.
"
Dù sao, bản chất của con người lúc nào cũng có tiêu chuẩn kép, cách đối xử với người mình thích và người mình không thích hoàn toàn khác nhau, quy thành hai tiêu chuẩn hoàn toàn khác biệt.

Sau khi thoả mãn trí tò mò của cô bạn thân xong thì cậu tắt máy

cậu do dự một chút rồi lấy một cuốn notebook mỏng ra khỏi giá sách.


Đây là quyển sổ viết nhật ký, nhưng cậu không dùng để viết nhật ký.

Có lẽ so với 'sổ nhật ký', nó càng giống với một thứ đồ để trút mọi cảm xúc vào đó hơn.

Chỉ có vào lúc nội tâm dao động phập phồng, Wangho mới lấy nó ra để viết những suy nghĩ của mình vào trong đó, như là thuật lại, như là độc thoại.

Nét chữ thanh tú sắc bén viết số 317 vào trong đó –
[Hôm nay, Sanghyeok nói với tôi một vài chuyện công việc của anh ấy ở bệnh viện.]

[Đứa trẻ 317 kia khiến tôi cảm thấy ba chữ 'ngoài ý muốn' này khiến người ta cảm thấy tuyệt vọng.]

[Đứa trẻ mắc bệnh xuất huyết não bẩm sinh chỉ có thể chờ chết, sau khi biết được có khả năng chữa trị mới đương nhiên sẽ rất vui vẻ, ai mà ngờ được đã nằm viện hơn một năm trời lại xảy ra tình huống ngoài ý muốn bất thình lình như vậy chứ?]

[Ba chữ ngoài ý muốn này thật đáng sợ, tôi thừa nhận, tôi bắt đầu cảm thấy sợ hãi. ]

[Cho nên tôi muốn ở bên Sanghyeok.]

Từng câu từng chữ Wangho viết ra, lông mày lại nhíu chặt, tiện đà tự mình 'phẫu thuật' cho chính bản thân mình –

[Chuyện này làm tôi ý thức được trách nhiệm của Sanghyeok, buổi sáng lúc ở trong lối thoát hiểm cũng ý thức được anh ấy muốn ở bên tôi không phải vì nhu cầu tình d*c.]

[Nói thì hơi tục, nhưng đây là nội tâm chân thật nhất, dù có là người trong sáng tới đây thì cũng có một mặt d*c vọng đen tối.]

[Cái khó chính là lúc kiên quyết từ chối cám dỗ của d*c vọng.]

[Có lẽ, từ trước tới nay, sáu năm, mỗi một ngày, mỗi phút mỗi giây, tôi chưa từng quên được Sanghyeok, sau khi trở về gặp được anh ấy, ở bệnh viện, buổi họp lớp, thậm chí là gặp được mẹ của anh ấy, đều khiến tôi nhớ mãi không quên.]

[Một khi đã vậy, cần gì cứ phải cố chấp cứng đầu chứ, nhân sinh được bao nhiêu năm, có được bao nhiêu ngày vui vẻ thật sự?]

[Tôi biết gia cảnh của Sanghyeok, ba me, bạn bè xung quanh anh đều khác biệt rất lớn so với tôi, nhưng tôi vẫn không nhịn được muốn làm theo khao khát của trái tim mình.]

[Có lẽ không có trách nhiệm, nhưng đời người cũng nên có vài lần tuỳ ý làm bậy chứ, đúng không?]
...
Từng câu từng chữ, lúc thì mâu thuẫn, lúc thì thâm nhập vào sâu bên trong nội tâm của mình.

Chỉ có ở trên notebook không người, Wangho mới không hề giữ lại chút gì lưu lại toàn bộ những suy nghĩ trong nội tâm của mình, một mặt u tối mà cậu không muốn người nào biết được.

Chờ tới khi buông bút đã là một giờ sáng.

Sống lưng Wangho đã có chút mỏi mệt, cậu khẽ vươn vai một cái, áo len kéo lên trên lộ ra vòng eo tinh tế.

Trong lúc vô tình cụp mắt có thể nhìn thấy dấu vết để lại trên làn da trắng nõn ấy.

Có lẽ là để lại từ lúc Sanghyeok ôm hôn cậu ở dưới lầu, bao lâu rồi mà vẫn còn hằn lại dấu tay, có thể thấy anh dùng sức rất mạnh.

Wangho c ắn môi dưới cười khẽ, đứng dậy cầm quần áo đi rửa mặt.

Chờ tới khi nằm lên giường rảnh rỗi nhìn thoáng qua điện thoại, trong khoảnh khắc này cũng cảm thấy mấy chục thông báo chưa đọc kia khiến cậu có hơi đau đầu.

Trong đó hơn một nửa là Sanghyeok gửi tới, trong lòng anh vẫn cảm thấy mình đang mơ, vẫn còn bất an, mới vừa tách khỏi cậu có vài tiếng thôi mà đã nhớ rồi.

Chỉ là Wangho bận rộn chưa kịp đọc, lúc này nhìn lướt qua cũng chỉ thấy anh muốn làm nũng với mình.

cậu khẽ cười trả lời.

Còn về tin nhắn của những người khác, cậu dứt khoát trả lời cho có lệ, chỉ có lúc trả lời tin nhắn của chị 'Tiểu đậu có bạn trai rồi sao? Là nhóc Siwoo hôm nay chị giới thiệu sao?' cậu đáp 'không phải'.

Còn có... Heejin.

Cậu là người duy nhất có cả wechat của cô và Sanghyeok, đương nhiên là thấy được bài đăng 'công khai' quan hệ của hai người.


Chuyện kế tiếp cậu cũng không cần nhiều lời.

Heejin kinh ngạc không kém gì so với minji, tin nhắn liên tục gửi tới, còn có hai cuộc gọi nhỡ, tiếc là vừa rồi Wangho tắt chuông điện thoại, hoàn toàn không nghe thấy.

[Chị yêu, chị và anh trai em là sao? Ở bên nhau rồi sao?]

[Trời ơi sốc quá trời, vậy mà chị lại có thể thu phục được tai hoạ như ông anh em.]

[Nhưng mà em nhớ lần trước chị còn bảo không hợp, đã xảy ra chuyện gì thế? Hóng quá hóng quá!]
[...]
[Chị yêu đi đâu rồi mà không để ý tới em thế, em muốn hóng hớt huhu!]

Wangho cảm thấy nhắn tin trên wechat cũng không thể giải thích rõ ràng, ngẫm lại một chút rồi gọi điện thoại qua.

Heejin bắt máy đã hét lên hai tiếng, không ngừng hỏi han, "Chị yêu, mọi chuyện là thế nào?"
Wangho đưa tay tự nghịch tóc mình, "Em không hỏi anh trai em à?"
"Anh ấy không nghe điện thoại của em!" Heejin bên kia tố cáo, ấm ức nói, "Nói thế nào thì em cũng coi như bà mối của hai người, Hồng Nương, Nguyệt Lão đó, hai người không thể đối xử với em như vậy..."
Mấy lời này của cô nhóc chọc Wangho cười, sau đó khẽ 'ừm' một tiếng thừa nhận, "Vậy cảm ơn cô 'Nguyệt Lão' là em nha.

"
Heejin bên kia nóng như lửa đốt, "Mẹ nó chị thừa nhận rồi, vậy là cả hai người đều đăng bài công khai, rốt cuộc chuyện là sao, mau nói cho em đi.

"
Wangho bỏ qua nhiều chuyện tuỳ tiện nói, "Chỉ là sau khi xem mắt thì thấy ấn tượng cũng khá tốt, thỉnh thoảng đụng mặt vài lần, nên..."
Tuy rằng lời không được đầy đủ, nhưng cũng không phải nói dối.

Chẳng qua, tuy rằng lúc trước Heejin ôm tâm tư 'tác hợp' cho hai người bọn họ, nhưng bây giờ mộng đẹp thành thật, cô ấy vẫn chưa thể thích ứng được.

Cô ấy cảm thấy khí chất của Wangho cao quý lạnh lùng, về chuyện học thuật lại không cần bàn tới, tuy rằng anh trai nhà mình có hơi chó tính, nhưng các mặt khác cũng không chê vào đâu được, bề ngoài xứng đôi như cặp thần tiên quyến lữ, nhưng Heejin lại cảm thấy hai người tiến triển quá nhanh chăng?
"Chị và anh trai em đều là cây vạn tuế tỷ năm không ra hoa, đều không thích yêu đương..." Heejin thì thào, "Chẳng lẽ là hợp tác với nhau, bù trừ cho nhau?"
Chẳng lẽ là do người cuồng công việc hấp dẫn người cuồng công việc sao?
Wangho cảm thấy lời lạ lùng này của cô em cũng khá có lý, không hề ngắt lời.

"Thật ra chị và anh trai em là trai tài gái sắc, ở bên nhau rất xứng đôi, chỉ là có một việc em vẫn chưa yên lòng.

" Ngoài miệng Heejin nói vậy nhưng cũng không nhịn được thở dài, "Chị à, ngày mai chị có rảnh gặp em không?"

Wangho híp mắt, có chút hoang mang nhưng vẫn nói, "Giữa trưa mai chị không tới nhà ăn nữa, cùng ra ngoài ăn một bữa không?"

"Được thôi được thôi.

" Heejin vui vẻ đồng ý, "Ngày mai gặp nha.


"
Sau khi điện thoại yên tĩnh, Wangho mới thả lỏng cơ thể, bỗng nhiên phản ứng lại được vì sao Heejin muốn nói lại thôi.

cậu không khỏi bật cười, chút hoang mang vừa rồi cũng tan thành mây khói, rất nhanh đã chìm vào giấc ngủ.

Chờ đến cuộc hẹn giữa trưa ngày hôm sau, quả nhiên cậu trông thấy khuôn mặt xinh đẹp của Heejin mang theo ý cười nhưng lại khó nén sự sốt ruột và lo lắng.

Cô ấy đã gọi sẵn đồ ăn, chỉ chờ Wangho tới, uống hai ngụm trà rồi không nhịn được thở dài, "Chị à, chị thực sự thích anh trai em sao?"

Trong lòng Wangho biết rõ cô nhóc này đang suy nghĩ điều gì, chỉ gật đầu cười nói, "Thích chứ.

"
"Nhưng... chị, chị còn nhớ lần trước em kể với chị không, chuyện anh trai em có một người bạn gái cũ không thể nào quên nổi ấy?"

Ngày hôm qua, bỗng nhiên người chị mình hâm mộ đã lâu trở thành chị dâu khiến Heejin hưng phấn không thôi, nhưng chờ tới lúc cô ấy phản ứng lại thì mới cảm thấy không thích hợp cho lắm.

Cô ấy biết, tình cảm của Sanghyeok với người bạn gái cũ kia sâu tới mức nào, sáu năm liền anh không hẹn hò với ai cả, mà bây giờ lại chấp nhận một Wangho mới quen chưa được bao lâu, còn không phải là 'thấy sắc nảy lòng tham' sao?

Heejin không muốn hại Wangho, nhất thời có chút hối hận vì đã giới thiệu cậu cho Sanghyeok.

Mắt thấy Wangho nâng ly trà lên uống, vẻ mặt nhàn nhạt nói 'nhớ', Heejin không khỏi sốt ruột.

"Chị ơi, trong lòng đàn ông có ánh trăng sáng, lại còn vừa là mối tình đầu vừa là ánh trăng sáng, khó xử lý lắm!" Heejin siết chặt tay, nghiêm túc nói, "Chị ơi, thật ra tính tình anh trai em chó lắm, lại còn khó ưa, hay là chị suy xét lại xem.

"
Wangho, "Không cần suy xét, chị..."

"Haizz, nhất định là ông anh em đã dùng khuôn mặt để lừa dối chị rồi.

" Heejin gấp gáp, không đợi Wangho nói xong đã nắm chặt tay thành đấm, thở dài, "Chị, chị đừng có để anh trai em lợi dụng đấy nhé, trước đó anh ấy thâm tình với bạn gái cũ như vậy, vốn dĩ em chỉ định giới thiệu cho hai người quen biết nhau rồi dần dần bồi dưỡng tình cảm, nhưng nhanh vậy đã thành, em có cảm giác như anh ấy đang thèm muốn khuôn mặt chị vậy!"
...
"Heejin. "

Wangho không nhịn được nắm lấy tay cô đang phẫn nộ thay mình, nghiêm túc nói, "Chị chính là bạn gái cũ của anh trai em."

Tác giả có lời muốn nói:
Heejin: Tam quan vỡ nát.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro