059 - 060| ở bên nhau đi

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

C59

"317 là bệnh nhân đầu tiên của tôi sau khi vào bệnh viện."

Trên đường tới bệnh viện, có lẽ là bên trong xe quá mức chật chội và yên tĩnh, hoặc cũng vì không có nơi nào để trút bỏ nỗi lòng, Sanghyeok không nhịn được mở miệng lẩm bẩm, nói cho Wangho nghe chuyện cậu đang tò mò."

"Tên thật của nhóc ấy là Kwanghee, chỉ là một cậu nhóc, lúc vào bệnh viện mới có bảy tuổi, vừa vào đã là một năm. Sau này cả bệnh viện cũng quen với việc có một bệnh nhân như vậy, lúc nào cũng trêu nhóc đó là 'khách hàng VIP bao năm', mọi người ai cũng sợ kêu tên thật nhiều thì không tốt, dứt khoát dùng số phòng 317 để gọi nhóc ấy."

"317 bị xuất huyết não bẩm sinh, bệnh này không có cách chữa, thật ra chỉ có thể chờ chết, nhưng ba mẹ cậu nhóc có địa vị, không cam lòng với việc từ bỏ, trước đó đã tìm tới rất nhiều bệnh viện nhưng không bên nào chịu nhận, chỉ sợ chuốc phải phiền phức, kết quả, lúc ấy tôi mới chỉ là nghé con không sợ cọp, chỉ thích chọc phiền toái, vụng trộm nhận người bệnh với danh nghĩa thầy giáo... ha ha, vì chuyện này mà ông ấy suýt thì tức chết, còn nói muốn đuổi tôi về trường học."

Sanghyeok nói đến đây thì cười khẽ một tiếng, ngón tay chống cằm, trên mặt là ý cười tự giễu, lại giống như đang hoài niệm về một Sanghyeok 'không sợ trời không sợ đất' của trước kia.

"Đương nhiên là tôi không phục, nói bệnh viện phải trị bệnh cứu người, khoa thần kinh chính là phẫu thuật não, nếu thấy người bệnh không muốn chữa thì còn mở bệnh viện làm gì..."

Còn dám nói chuyện với giáo viên của mình với lá gan lớn như vậy nữa, Wangho không nhịn được nghiêng đầu nhìn anh một cái.

Bỗng nhiên nhớ tới hồi cấp ba, Sanghyeok cũng thường xuyên 'to gan' như vậy với giáo viên của mình, cậu không nhịn được khẽ cười.

"Nhưng sau này, thầy giáo lại khen tôi, nói thật ra rất tán thưởng với lời nói to gan của tôi, nhưng bệnh viện cũng không muốn chuốc lấy phiền toái, 317 không phải con của gia đình bình thường, nếu như chữa được thì có ơn với người ta, không trị được... thật ra, bệnh của đứa nhỏ này không thể nào chữa được."

Giống như là một loại bệnh nan y, chỉ có thể chấp nhận số phận bất hạnh chờ chết.

Sanghyeok cụp mắt, có chút cô đơn nói, "317 là đứa trẻ rất ngoan, so với đám trẻ bảy tám tuổi chỉ biết làm phiền mọi người thì khác hẳn, thằng bé chỉ mới là một đứa trẻ mà đã biết đếm thời gian còn lại trên đời của mình, mặc dù chỉ có thể ở bệnh viện nhưng cũng quý trọng từng phút từng giây."

Với lời thuật lại của Sanghyeok, dường như hình ảnh một đứa trẻ gầy gò ốm yếu, sắc mặt tái nhợt lại rất ngoan ngoãn hiện lên trước mắt Wangho.

Trái tim cậu bỗng nhiên đau đớn.
"Ở trong nước, thậm chí là cả thế giới còn chưa có cách nào trị được căn bệnh xuất huyết não bẩm sinh này, xác suất thất bại khi phẫu thuật là 95%, không thể nào phẫu thuật." Sanghyeok đưa tay xoa bóp huyệt thái dương, trong bóng tối, đôi mắt lộ rõ vẻ nôn nóng, "Điều tôi có thể làm là dùng thuốc kéo dài tính mạng cho nhóc ấy, vốn dĩ trước đó đã nghiên cứu ra một phương án, nếu thành công thì có thể không cần phải ở bệnh viện thêm mấy năm nữa, kết quả..."

Sanghyeok khựng lại, giọng nói nặng nề, "Kết quả 317 lại chảy máu não."

Mạch máu khác thường, mỗi ngày đều có khả năng xảy ra đủ loại chuyện ngoài ý muốn.

Bạn vĩnh viễn chẳng thể nào biết được, ma quỷ sẽ ngoài ý muốn xuất hiện vào bước nào trong 'kế hoạch' của mình.

Trên đường không còn nhận được điện thoại của bệnh viện nữa, lúc này không có tin tức gì lại là điều tốt, tới cửa bệnh viện, Sanghyeok xuống xe, đôi chân thon dài vừa mới bước lên bậc thang thì khựng lại, xoay người nhìn Wangho.

Người đàn ông vốn nên chạy vội chạy vàng vào bên trong không quay đầu lại cụp mắt, vươn tay ra với Wangho, "Đưa chìa khoá cho tôi đi."

Lần trước là anh tìm mọi cách theo đuổi cậu, đương nhiên sẽ không cần chìa khoá, nghĩ ra đủ cớ tiếp cận cậu là được, nhưng lần này...

Hai người đều yên lặng không nói, không khí vô cùng tĩnh lặng.

Một lúc lâu sau, Wangho đưa chìa khoá cho Sanghyeok, đầu ngón tay mềm mại xẹt qua lòng bàn tay anh.

Người đàn ông chịu đựng xúc động muốn nắm chặt chìa khoá, không nói lời nào nữa mím môi quay đi.

Có lẽ đây là lần cuối cùng rồi.

Sanghyeok nghĩ thầm, trong lòng cảm thấy trống rỗng.

Nhưng ngoài dự đoán của anh, lúc anh đang nôn nóng chờ thang máy, Wangho lại chạy theo.

Bóng dáng quen thuộc xuất hiện bên cạnh, Sanghyeok ngoài ý muốn quay đầu lại, "Em..."

"Nghe anh nói xong, tôi cũng muốn đi thăm 317." Đôi mắt màu trà của Wangho bình tĩnh như nước nhìn anh, "Có thể không?"

Đương nhiên Sanghyeok sẽ không nói không.

Hai người cùng nhau lên tầng 17, bên ngoài phòng phẫu thuật, có bác sĩ đang chờ đợi cùng người nhà 317, nhìn thấy Sanghyeok vội vàng chạy tới.

"Sanghyeok, buổi chiều theo thường lệ truyền nước cho Kwanghee..." Bác sĩ trực ban hôm nay cũng là thực tập sinh, tình hình này đã doạ khiến cậu ta sắp khóc, giọng nói nghẹn ngào run rẩy, "Kết quả, nhóc ấy đi xuống đất, không cẩn thận té ngã một cái, nên, nên..."

Trong lòng Sanghyeok khẽ kêu một tiếng, nghe được nguyên nhân cũng hiểu rõ.

Hệ thống miễn dịch của một đứa trẻ bệnh tật quanh năm suốt tháng không khác gì người già, té ngã một lần chính là trí mạng.

Anh biết, lần này sợ rằng 317 lành ít dữ nhiều rồi.

Trong nháy mắt, cảm giác lạnh lẽo truyền khắp sống lưng.

Nhưng lúc này, một đôi tay mềm mại nắm lấy đầu ngón tay lạnh lẽo của anh, khẽ lắc lắc.

Sanghyeok bị động tác nhỏ này đánh thức, đôi mắt phủ sương như tỉnh khỏi giấc mộng, mơ màng nhìn về phía Wangho.

Đây là lần đầu tiên sau sáu năm Wangho chủ động kéo ngón tay anh, ngón út câu lấy ngón tay anh, nhẹ nhàng lôi kéo, động tác đơn giản cũng không thể nói là 'thân mật'.

"Đừng lo." Giọng nói của cậu vẫn luôn lành lạnh, vậy mà giờ phút này truyền vào tai Sanghyeok lại có vẻ dịu dàng kiên định, "Trước khi có kết quả, mọi thứ đều chưa rõ đâu."

Mà ở trong giới học thuật, sợ hãi bản thân chính là điều tối kỵ.

Tin tưởng bệnh viện cũng vậy.

"Cảm ơn em." Sanghyeok không ngờ lúc này rồi mà Wangho còn ở bên cạnh an ủi mình, giọng nói khẽ khàng, cười miễn cưỡng bỗng nhiên cảm thấy mình phải thẳng lưng lên, anh không thể tỏ ra yếu đuối trước mặt người mình thích được.

Người đàn ông đưa bàn tay lạnh lẽo lên xoa mặt, trước khi ngước mắt, đôi mắt đã trở nên kiên định.

"Tiểu Kang." Sanghyeok hỏi bác sĩ thực tập trước mắt, "Còn cần tôi vào phòng phẫu thuật không?"

"Bây giờ chắc không cần rồi Sanghyeok." Tiểu Kang sợ hãi, vội vàng thành thật trả lời, "Giáo sư uy quyền nhất khoa đã vào phòng phẫu thuật, còn có chủ nhiệm nữa, ba người tham gia phẫu thuật cho 317 rồi, không cần, không cần..."

Lời kế tiếp cậu ta cũng không dám nói, ai cũng đang chờ đợi có 'kỳ tích' xảy ra.

Đôi mắt Sanghyeok dừng trên đôi nam nữ đang ngồi trước phòng phẫu thuật cách đó không xa đều là người ở độ tuổi trung niên, cho dù là nam hay nữ thì đều chỉnh tề từ tóc tới đầu ngón chân, chỉ là sắc mặt cả hai đều đang tái nhợt, đôi mắt trống rỗng vô hồn như đã bị rút cạn linh hồn và thể xác.

Có thể thấy được, nếu tinh thần và chỗ dựa của một người không còn, dù cho bề ngoài có trang điểm ăn mặc ngăn nắp gọn gàng tới đâu cũng vô dụng.

Đây là ba mẹ của Kwanghee, là doanh nhân có tiếng.

Cuộc phẫu thuật kéo dài suốt bảy tiếng đồng hồ, từ khi mặt trời còn trên cao cho tới khi trời tối, cửa phòng phẫu thuật mới có động tĩnh.

Mấy bác sĩ và y tá mặc áo blouse trắng ra ngoài, ánh mắt Sanghyeok nhìn qua, dừng trên người giáo sư đứng đầu.

Đi theo giáo sư hơn một năm nay, Sanghyeok đã có thể suy đoán tình trạng người bệnh dựa vào sắc mặt của ông.

Chỉ liếc mắt một cái, anh đã biết Kwanghee có còn trên đời hay không.

Nhưng bây giờ nhìn sắc mặt ông, trên mặt dường như viết rõ bốn chữ 'cố nén bi thương'.

Trong lòng Sanghyeok 'lộp bộp' một tiếng, xoang mũi chua xót giác quan kết nối với nhau, hốc mắt cũng trở nên đau đớn.

Mỗi một bác sĩ đều có tình cảm đặc biệt đối với bệnh nhân đầu tiên của mình, hệt như 'mối tình đầu' vậy.

Càng không phải nhắc tới tình trạng đặc biệt của Kwanghee, còn nhỏ như vậy... hơn một năm nay, ngày nào anh cũng tới thăm thằng bé.

Bây giờ, bỗng nhiên thằng bé lại không còn trên đời nữa.

Đột ngột như vậy, khiến người ta không kịp chuẩn bị.

Ngay cả Sanghyeok còn không chịu nổi, đừng nói tới ba mẹ của Kwanghee.

Bọn họ đã đứng cả dậy hỏi liên tiếp từng câu, sau khi nghe thấy bác sĩ nói câu quen thuộc 'chúng tôi đã cố hết sức', tiếng khóc thét của người phụ nữ vang vọng không gian của tầng 17.

Bàn tay Sanghyeok dùng sức, nắm chặt tay cậu bên cạnh mình, Wangho mím môi, nhìn khuôn mặt lạnh lẽo như bị sương mù bao phủ của Sanghyeok, không nói tiếng nào.

Suốt bảy tiếng đồng hồ, anh đều nắm lấy tay cậu không buông.

Bọn họ không ăn không uống, thậm chí còn không đi toilet.

Tuy rằng chưa từng gặp cậu nhóc 317 kia, nhưng Wangho có thể hiểu rõ cảm giác đau đớn trong lòng Sanghyeok lúc này.

Bởi vì bầu không khí trên người anh bây giờ khiến cậu cảm thấy không thở nổi.

Cho tới nay, Sanghyeok là người hiếm khi đem lại cảm xúc tiêu cực cho người khác, ít nhất là trước mặt cậu.

Wangho biết, anh rất coi trọng thể diện.

Nhưng bây giờ, anh đã không thể khống chế nổi, ngón tay thon dài siết chặt tay cậu một cách đau đớn, khiến cậu phải nhíu mày, khẽ dùng sức muốn tránh thoát.

Lúc ngón tay mềm mại của cậu muốn tránh khỏi bàn tay lạnh như băng của mình, Sanghyeok đột nhiên hoàn hồn, cụp mắt nhìn bàn tay trống vắng, cười tự giễu.

Vậy mà anh lại trở nên chật vật tới vậy.

Thời gian một ngày ngắn ngủi, cho dù là về mặt tình cảm hay là ở trong bệnh viện, anh đều không có được gì cả.

Trong lòng như bị xé rách, anh cũng không biết nên đi con đường nào.

Thật ra bình thường ai cũng nói, bệnh nhân ỷ lại vào bác sĩ, nhưng sao bác sĩ lại không ỷ vào bệnh nhân chứ?

Người bệnh trông cậy vào bọn họ trị bệnh cứu người, mà bác sĩ trông cậy vào cảm giác thành tựu, vui mừng, thậm chí là tự nhận thức được giá trị của bản thân sau khi cứu chữa người khác...

Trong nháy mắt, Sanghyeok cảm thấy mình không còn gì cả.

Muốn có được Wangho, muốn giữ lại 317, cái gì anh cũng không làm được.

Anh cũng chẳng phải con cưng của trời, hiện thực lạnh như băng làm anh biết được, anh là một kẻ thất bại, là một kẻ đáng thất vọng.

Còn đáng buồn hơn nữa chính là, anh đã có thói quen làm như không có việc gì.

Sanghyeok đưa tay xoa mặt, cứng đờ đứng dậy.

Anh thu lại mọi sự bi quan trên mặt, cố gắng trấn tĩnh nói với Wangho, "Đi thôi, tôi đưa em về nhà."

Sau này sẽ không còn cơ hội mặt dày dính lấy cậu nữa, Sanghyeok muốn duy trì 'phong độ' của mình vào giây phút cuối cùng này.

Mặc dù bây giờ anh tựa như một con hổ giấy chạm cái là tan.

Nhưng trong nháy mắt quay người đi, một đôi tay mềm mại ôm lấy eo anh.

"Sanghyeok." Trong nháy mắt người đàn ông giật mình sững lại tại chỗ, giọng nói Wangho vang lên như ánh sáng trong cơn ác mộng, "Bình tĩnh một chút, không ai thất vọng với anh đâu, đừng để tâm vào chuyện vụn vặt nữa."

Tác giả có lời muốn nói:

Lầy ơi: Rút lại mấy lời hợp được tan được vào bụng còn kịp không?

 
C60

Bộ phim Spider Man từng có một câu năng lực càng lớn, trách nhiệm càng nhiều.

Lời này cũng không chỉ áp dụng trên người những siêu anh hùng trong phim, mà còn được thể hiện trong mọi khoảnh khắc cuộc sống, mỗi một chi tiết nhỏ.

Khi còn nhỏ, người lớn sẽ thường so sánh những đứa trẻ học kém với đứa trẻ ưu tú,lúc nào trên miệng cũng nhắc tới 'con nhà người ta' mà không nghĩ đến 'con người nhà người ta' vì trở thành tấm gương sáng mà đã phải cố gắng nỗ lực không biết bao nhiêu lần so với những đứa trẻ ham chơi.

Lớn lên đi học, thầy giáo sẽ chọn ra đứa trẻ học tốt nhất làm lớp trưởng, để đứa trẻ đó quản lý cả lớp, phải nghiêm khắc với mọi nhất cử nhất động của bản thân mình.

Càng đừng nói tới chuyện sau này bước chân vào xã hội, từng bước đi lên, ý chí mạnh mẽ trổ hết tài năng, khiến người ta phải ngước nhìn...

Hiệu trưởng sẽ chỉ cho phép giáo viên có năng lực đứng lớp, cho phép học sinh có năng lực lên đài phát biểu.

Công ty chỉ tăng tiền thưởng và thăng chức cho nhân viên hoàn thành tốt nhiệm vụ,đây là điều hiển nhiên.

Người có 'năng lực' càng lớn sẽ càng nhận được nhiều lời khen ngợi, nhận được nhiều ánh mắt hâm mộ, nhưng cũng phải chịu đựng vô vàn thứ trên đời.

Tựa như khi một người trở thành thước đo giá trị đạo đức hoàn hảo trong miệng người khác, trở thành thần tượng tinh thần của người ta, dần dà không cho phép bản thân mình phạm lỗi, một khi mắc sai lầm sẽ hoàn toàn sụp đổ.

Thật ra, Sanghyeok chính là một người như vậy.

Từ nhỏ tới lớn, anh đều ưu tú hơn so với bạn cùng lứa tuổi, bị ba mẹ bồi dưỡng bằng những cách nghiêm khắc nhất, được định sẵn rằng sẽ là tấm gương của mọi người, từ khi sinh ra đã là 'con nhà người ta', là người có năng lực được đặt ở trên cao.

Anh không thể không thích ứng với hết thảy, không gì cản được, cũng cảm thấy mình nên là người như vậy.

Sanghyeok cảm thấy bản thân có năng lực gánh vác tất cả những lời khen ngợi, nhưng mà... chê bai thì sao?

Thật ra, anh coi như là một kiểu người sống trong 'tháp ngà voi', một khi niềm tin mạnh mẽ hoàn toàn sụp đổ sẽ càng dễ để ý tới chuyện vụn vặt hơn.

Wangho hiểu rất rõ Sanghyeok.

Vòng eo anh cứng đờ, cả người như bị điểm huyệt, hai người một trước một sau đứng trước cửa thang máy.

Không biết qua bao lâu, Wangho mới chậm rãi đi tới trước mặt Sanghyeok, đôi mắt màu trà ngước lên, không hề né tránh nhìn thẳng vào đôi mắt đen của người đàn ông.

"Tôi đói bụng." Cậu chớp mắt, nhanh chóng đổi chủ đề, "Chúng ta đi ăn hoành thánh đi, Sanghyeok."

Sanghyeok nhìn cậu trong chốc lát, giọng nói khàn khàn 'ừm' một tiếng, "Được thôi."

Cảm giác như quay về quá khứ vậy.

Lúc bọn họ 'làm hoà' năm cấp ba kia, tuy rằng khoác lớp vỏ giả dối bên ngoài, nhưng thời gian đó lại vô cùng ngọt ngào.

Wangho thích ăn hoành thánh, sau khi kết thúc tiết tự học buổi tối thường đưa anh đi ăn, dần dần, đây cũng trở thành món ăn mà Sanghyeok yêu thích.

Chỉ có thích mới có thể vô tri vô giác thay đổi được thói quen của một người đàn ông.

Tuy rằng chỉ có hai tháng ngắn ngủi, nhưng Sanghyeok vẫn cảm thấy đó là khoảng thời gian tươi đẹp nhất của bọn họ.

So với việc mình lừa cậu, anh càng thích cậu lừa mình hơn, bị lừa cả đời mới là tốt nhất.

Sanghyeok vô thức lái xe tới tiệm hoành thánh mà trước kia bọn họ thích ăn, là một cửa tiệm lâu đời ở Seoul, hương vị rất tuyệt, đêm khuya rồi nhưng vẫn có đông khách tới ăn.

Đợi một lát mới có hai chỗ ngồi trong một góc nhỏ, lúc bà chủ tới để ghi món lại vẫn nhớ rõ hai người bọn họ.

"Ơ, cậu nhóc và cậu nhỏ này, hai đứa các cháu đã lớn tới vậy rồi sao?" Dưới ánh đèn vàng, vẻ mặt người phụ nữ trung niên hiền hoà phúc hậu, kinh ngạc nhìn hai người nói, "Dì nhớ hình như hai đứa là học sinh trường Tam Trung đúng không? Ngày nào cũng mặc đồng phục tới đây ăn hoành thánh, tối muộn nào cũng tới nữa."

"Dạ vâng..." Wangho có chút ngoài ý muốn, kinh ngạc nhìn bà chủ, "Dì còn nhớ chúng cháu sao?"

Đã sáu năm qua rồi, ai mà ngờ tới chủ tiệm hoành thánh còn nhớ rõ bọn họ chứ, ngay cả Sanghyeok cũng có chút kinh ngạc.

"Nhớ chứ, hai đứa các cháu đứa nào cũng đẹp trai xinh xắn cả." Bà chủ cười tủm tỉm,nói thẳng, "Lúc ấy dì còn nghĩ, ngày nào hai đứa cũng tới đây ăn thì cửa tiệm này còn chả cần phải trang hoàng cái gì, ha ha, lúc ấy hai đứa các cháu còn đang yêu đương, bao nhiêu năm rồi vẫn còn ở bên nhau, đúng là thật tốt."

Nghe vậy, cả hai người đều lặng lẽ liếc nhau, có chút không biết phải làm sao, không biết nên nói gì tiếp theo.

Chỉ cần một lời nói thật cũng đủ để phá vỡ bầu không khí mộng ảo này.

Trên thế giới này, những chuyện 'thực tế' đã đủ nhiều rồi, không bằng để lại một ít ảo tưởng tốt đẹp ngoài mặt cho người xa lạ, cũng coi như là làm chuyện tốt.

Vì thế, Wangho chỉ khẽ cười mà không trả lời.

Bà chủ quán vui vẻ rạo rực đi làm hoành thánh cho cả hai.

Trí nhớ của bà rất tốt, thậm chí còn nhớ rõ khẩu vị của hai cậu cậu trẻ tuổi này.

Theo thói quen của mình, Sanghyeok xoa đôi đũa dùng một lần, đảm bảo bên trên không có gai ngược nhỏ thừa ra mới đưa cho Wangho, thuận tiện dùng khăn giấy lau muỗng.

Đầu ngón tay Wangho chống cằm, động tác 'tinh tế' suy tư nhìn anh.

Rất nhanh, hai bát hoành thánh đã được mang lên bàn, cách một tầng hơi nước nóng hôi hổi, Wangho nhìn thấy xung quanh hốc mắt Sanghyeok dường như đã hơi phiếm đỏ.

Không biết là do khí nóng bốc lên hay là... 'nước mắt đàn ông không dễ rơi, chỉ là chưa đau lòng tới vậy'.

Wangho suy nghĩ một chút, lẩm bẩm một câu rất đáng ghét, "Sanghyeok, anh muốn khóc nhè sao?"

"... Fuck." Ngón tay Sanghyeok khẽ gõ lên bàn, hơi quay đầu đi che giấu sự bực bội,"Tôi đi hút một điếu thuốc."

"Không được." Wangho nhíu mày, vô tình từ chối lời này của anh, "Anh đã nói sẽ không hút thuốc lá trước mặt tôi."

...

Là 'lần đầu tiên bên nhau' hồi cấp ba, anh dỗ dành cậu nên đã nói vậy.

Lúc ấy bản thân mình khốn nạn tới mức lời ngon tiếng ngọt gì cũng nói ra, giống như không cần tiền, hứa rất nhiều lời mà không biết có làm nổi không.

Bảo sao Wangho lại hận anh, ghét anh, không tha thứ cho anh.

Sanghyeok nhìn khuôn mặt nhỏ tinh xảo của thiếu niên, khẽ cười khổ, "Em còn nhớ rõ sao?"

Wangho cắn một miếng hoành thánh, đầu lưỡi bị nước dùng làm bỏng, không nhịn được nhíu mày xuýt xoa một tiếng, mơ hồ nói, "Còn nhớ."

"Hiếm thật." Sanghyeok cười, ngón tay vuốt ve ngón trỏ, "Vậy mà em còn nhớ mấy lời hồi tôi khốn nạn như vậy."

Wangho liếc anh một cái, "Thì ra anh cũng không phải người không biết xấu hổ."

...

Sao đột nhiên lại mắng chửi người thế chứ?

Đôi mắt trong suốt nhìn người đàn ông đang kinh ngạc, cậu nhỏ nghiêm túc nói,"Còn biết trước kia mình là tên khốn nạn."

Haizz, Sanghyeok bất đắc dĩ, có chút mệt mỏi miễn cưỡng cười với cậu.

Tuy rằng anh không muốn thừa nhận, nhưng không thể không nói đúng thật là vậy.

"Cho nên, bây giờ anh còn có thể khốn nạn hơn trước kia sao?" Cách lớp khói nghi ngút của đồ ăn, Wangho nhìn anh chằm chằm, lẳng lặng nói, "Khí phách của trước kia đâu hết rồi hả Sanghyeok, bây giờ anh suy sụp như thế cho ai xem?"

Sanghyeok ngẩn người.

"Lúc ở phương Bắc, có rất nhiều người tỏ tình với tôi, vậy mà thỉnh thoảng tôi lại nhớ tới anh." Đây là lần đầu tiên Wangho nhắc đến chuyện của mình trước mặt Sanghyeok, chuyện hồi còn ở phương Bắc, cho dù Sanghyeok không rõ nguyên nhân nhưng cũng muốn nghe nhiều hơn một chút, tham lam muốn tìm hiểu về quá khứ của Wangho.

Anh nghe thấy cậu nói tiếp, "Sanghyeok, tôi rất hận anh, nhưng tôi lại luôn mang anh ra để so sánh với bọn họ, có phải rất rẻ mạt hay không?"

Cổ họng Sanghyeok như nghẹn lại, không thể nói nên lời, chỉ có thể nhìn Wangho.

Miệng cậu nói những lời này, nhưng trên mặt lại rất bình tĩnh, yên lặng ăn một miếng hoành thánh rồi thuật lại tâm trạng rối bời của mình khi đó, "Tôi hận anh, cũng hận chính bản thân mình tại sao chỉ bị người như anh hấp dẫn, anh thay đổi hình tượng bạn đời tương lai của tôi, rồi lại không chịu trách nhiệm về chuyện đó,Sanghyeok, anh chính là đồ khốn nạn."

Sanghyeok không khỏi buồn cười, xem như cam chịu những lời Wangho nói.

Anh chỉ là một tên khốn nạn, bại hoại, cậu mắng không hề sai chút nào.

"Nhưng mà, lần này tôi trở về, gặp lại anh..." Wangho dừng một chút, "Lại hiếm khi cảm thấy anh không khốn nạn như vậy."

Sanghyeok bất giác nói câu, "Gì cơ?"

"Có lẽ là bởi vì nghề nghiệp của anh, bởi vì trách nhiệm của anh đối với công việc,lần đó tôi đã tra ra sau khi uống rượu không thể vào phòng kỹ thuật, tôi mới biết được, lần họp lớp đó anh không uống rượu." Wangho cười cười, "Đúng thật là buồn cười, so với chuyện anh giả bộ say để gạt tôi, tôi càng để ý tới việc anh có trách nhiệm với công việc, hạn chế bản thân không uống rượu hơn."

Sanghyeok, "Wang..."

"Để tôi nói hết đã." Wangho cắt lời anh, đôi mắt màu trà nhìn anh chằm chằm, có chút cảm xúc nào đó khó nói nên lời, "Sanghyeok, điều này khiến tôi cảm thấy anh đã trưởng thành hơn sáu năm trước rất nhiều, cũng có trách nhiệm và nghiêm túc hơn,cho nên tôi cũng thấy anh thuận mắt hơn."

Có vẻ nhận thấy được Wangho muốn nói gì, trái tim Sanghyeok giống như bị một bàn tay vô hình nắm chặt, gần như sững sờ nhìn cậu.

Khẩn trương tới mức hít thở thôi cũng khó khăn.

"Tôi vẫn muốn nói câu nói kia, bây giờ anh đã mạnh mẽ hơn nhiều so với sáu năm trước."Wangho thu hồi ánh mắt, ra vẻ không có việc gì tiếp tục ăn, "Nhất thời ngoài ý muốn và thất bại đều không là gì cả, lúc ấy anh không hề sợ hãi lại còn kiêu ngạo đừng nói với tôi rằng, bây giờ anh đã tiến bộ nhưng tư duy lại lùi bước đấy nhé."

Chậm rãi hiểu ra ý trong lời cậu ngón tay đặt trên đầu gối của Sanghyeok cuộn tròn.

Anh nhìn cục đậu nhỏ đang cúi đầu ăn hoành thánh, hơi nóng bốc lên khiến vành tai đỏ bừng, anh khẽ cười không phải là muốn an ủi anh thôi à, sao phải quanh co lòng vòng vậy làm gì?

Nhưng khoé môi lại không nhịn được cong lên, bởi vì cuối cùng anh cũng biết,Wangho vẫn còn nhớ thương anh.

Cho dù thế nào, cậu cũng còn để ý tới anh.

"Wangho." Sanghyeok khẽ gọi cái tên quen thuộc của cậu, giọng nói lành lạnh hơi khàn, "Cảm ơn em."

Vì rất nhiều lần, ví dụ như sáu năm trước hay là sáu năm sau, Wangho đều có thể không so đo hiềm khích trước đây an ủi anh, nói ra mấy cái ưu điểm của anh...

"Em đã nói đấy, con người ai rồi cũng thay đổi, sáu năm đủ để suy nghĩ của một mình thoát thai hoán cốt, cho nên..." Sanghyeok nhìn cậu chằm chằm, cắn đầu lưỡi nuốt vài lời 'vượt rào' vào trong bụng, đổi thành, "Cho nên nếu có thể, tôi muốn thay Sanghyeok khốn nạn của sáu năm trước nghiêm túc nói lời xin lỗi với em."

"Không cần." Wangho nuốt một ngụm canh, ngước mắt nghiêm túc nhìn anh, "Tôi đã tha thứ cho anh rồi."

Lần này, cậu thật sự đã buông bỏ được rồi.

Sanghyeok sửng sốt, cầm lòng không đậu nói lắp, "Thật, thật sao?"

Anh có điều cố kỵ, bởi vì sáu năm trước, cậu nhỏ cũng từng nói đã tha thứ cho anh nhưng rồi lại bỏ anh đi mất... sáu năm trời không thể gặp cậu lấy một lần.

"Thật." Wangho khẽ cười, cậu nhìn ra được sự vui mừng không giấu nổi dưới lớp vỏ bình tĩnh kia của anh, mơ hồ có thể nhìn thấy thiếu niên khí phách của sáu năm trước.

Văn nhã, bại hoại, tuấn tú, khiến người ta vừa yêu vừa hận... nhưng vẫn là người duy nhất khiến cậu rung động sau bao nhiêu năm.

Trong hoàn cảnh quen thuộc, tiếng ồn ào vang lên bốn phía, là pháo hoa chân thực của cuộc sống này. Bỗng nhiên Wangho cảm thấy, mình không muốn phân cao thấp với chính mình nữa.

"Sanghyeok." Cậu dừng lại một chút, "Chúng ta ở bên nhau đi."

Cậu vẫn còn thích anh, thật sự rất thích anh, cho nên cậu không muốn làm bản thân mình khó xử thêm nữa.

Nói như vậy không phải vì Sanghyeok, mà là vì chính cậu.

Sáu năm trước, thiếu niên con cưng của trời cho dù có đáng ghét đến đâu thì cũng là 'người trong mộng' của cậu.

Wangho khao khát anh, muốn có được anh.

Sở dĩ chọn hôm nay để nói ra lời này là vì cậu bỗng chợt nhận ra rằng cuộc sống vĩnh viễn không thể biết trước được giữa 'ngày mai' và chuyện 'ngoài ý muốn' cái nào sẽ tới nhanh hơn.

Cho nên, vào lúc có thể nắm bắt được, có thể có được, Wangho muốn đối xử tốt với bản thân mình hơn một chút.

Tác giả: mấy cô có đơn phương ai thì nói vì sớm muộn sẽ được thoai còn kh đc thì kiếm anh khác hén =))

Từ giờ là chỉ có ngọt tiểu đường luôn 🥰💕

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro