057 - 058| hợp tan

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

C57

Mà bên trong nhà hàng, Wangho và Siwoo đã lâu không gặp bốn mắt nhìn nhau, có chút kinh ngạc.

Xác suất xem mắt lần nào cũng gặp phải người quen là bao lớn? Có cảm tưởng như thế nào?

Người khác không biết, nhưng đối với Wangho mà nói lại là một trăm phần trăm, cảm giác... thật là buồn cười.

Cũng không biết trời xui đất khiến thế nào, hai lần cậu đi xem mắt, lần đầu thì gặp bạn trai cũ, lần thứ hai thì là bạn cũ.

"Wangho ?" Có lẽ là Siwoo cũng bị người lớn ép đi xem mắt, nhìn thấy Wangho thì kinh ngạc không thôi, không nhịn được kích động, thậm chí đứng lên, "Đã lâu không gặp, em về Seoul lúc nào thế?"

"Đúng vậy, đã lâu không gặp." Việc đã tới nước này, Wangho đành phải ngồi xuống, cười ôn chuyện với Siwoo, "Vừa mới về không lâu, anh thì sao?"

Lúc trước, sau khi thi đại học xong, Siwoo đã từng tới tìm cậu, nói bản thân chuẩn bị xuất ngoại đi du học, chỉ là khi đó cậu đang vây mình trong sự hoảng loạn, đương nhiên cũng không để ý tới anh ta.

"Anh về từ nửa năm trước." So với 6 năm trước, Siwoo đã trưởng thành hơn không ít, khuôn mặt đã bớt vẻ ngây ngô, tóc đen vuốt ngược, càng lộ rõ ngũ quan tuấn tú, anh ta nhìn đôi mắt màu trà của Wangho, nháy mắt cảm thấy mình như quay trở về thời niên thiếu vô số hồi ức loé lên trong đầu đều có đôi mắt xinh đẹp này của Wangho.

Mọi giác quan như quay trở về quá khứ, ánh mắt Siwoo bỗng nhiên có thêm phần lưu luyến rung động, nhìn Wangho lẩm bẩm nói, "Wangho, em vẫn... xinh đẹp như vậy."

Dường như Wangho không ngờ được Siwoo lại nói thẳng ra như vậy, hơi sửng sốt một chút, cong môi cười phối hợp, nghe lời tán thuởng cũng không phân tâm, "Cảm ơn anh."

"Wangho, bây giờ em đang làm việc ở viện nghiên cứu sao?" Siwoo chần chừ hỏi, "Là người giới thiệu em cho anh...."

"Ừm, đúng vậy." Wangho gật đầu, dùng nĩa ăn salad trên bàn, "Là công việc thầy giáo tôi giới thiệu."

Sáng dậy cậu còn chưa kịp ăn gì, đói quá.

Đôi mắt Siwoo không chớp nhìn Wangho, nhìn cậu cụp mắt ăn salad, hai má phồng lên, đôi mắt trở nên vô cùng dịu dàng, không tài nào giấu nổi ý cười.

Anh ta bị người nhà ép tới đây xem mắt, cũng không ôm hi vọng 'có thể thành', trên cơ bản chỉ là đến để ứng phó.
Những lời ca ngợi từ miệng người giới thiệu nào là 'tiến sĩ tài năng', 'làm việc trong viện nghiên cứu', 'trông rất xinh đẹp',... Siwoo không để lời nào trong lòng.

Nhưng anh không ngờ tới, đối tượng xem mắt của mình lại là Wangho.

"Wangho, sáu năm rồi chúng ta không gặp." Nhìn khuôn mặt thanh thuần non nớt vẫn như hồi cấp ba như cũ, khoé môi Siwoo nở nụ cười chua xót, như có như không cảm thán, "Sáu năm... chúng ta cũng đã sắp quen nhau hai mươi năm rồi."

Hai mươi năm.

Động tác trên tay Wangho khựng lại, đôi mắt xẹt qua một cảm xúc phức tạp.

Đúng vậy, bọn họ đã quen nhau hai mươi năm rồi, trước khi tốt nghiệp cấp hai, quan hệ còn tốt tới mức ăn chung ngủ chung với nhau.

Cho dù sau này xảy ra rất nhiều chuyện không vui, Wangho vẫn có thể tỏ vẻ không có gì trước mặt anh ta, không cần tỏ ra câu nệ, không quen biết người trước mắt.

Đời người không có mấy lần hai mươi năm, nhưng mà... vậy thì thế nào chứ?

Wangho thu hồi ánh mắt, khẽ 'ừm' một tiếng.

"Sau khi tốt nghiệp cấp ba, anh có tới nước Anh, ở bên đó thường xuyên mơ về Seoul, mơ về... em." Siwoo cười khổ một tiếng, "Anh mơ thấy chúng ta vẫn là những đứa trẻ mười tuổi, em, anh, Minji, ba người chúng ta, cho dù đi đâu cũng có nhau, cùng ra cùng vào..."

"Siwoo." Wangho đã no, cậu buông nĩa, đôi mắt trong suốt bình tĩnh nhìn người đàn ông đang 'chìm trong quá khứ', "Anh muốn nói gì?"

Tính tình cậu thẳng thắn, không thích quanh co lòng vòng.

Cổ họng Siwoo nghẹn lại, có chút kinh ngạc ngước nhìn khuôn mặt không có biểu cảm nào của thiếu niên, lúc này mới phát giác...

So với lần gặp nhau hồi cấp ba kia, dường như Wangho đã thay đổi.

Cậu nhỏ trước kia mặc dù lạnh nhạt nhưng vẫn rất dịu hiền, bây giờ khí chất quanh cậu đã trở nên ngày càng lạnh lẽo hơn.

Nhưng cũng phải, sáu năm qua rồi, có ai mà không thay đổi chứ.

"Anh muốn nói... anh độc thân, em cũng vậy." Siwoo cười cười, đôi mắt dịu dàng như nước nổi bật lên dưới ánh nến, bình tĩnh nhìn Wangho, "Vận mệnh để lần đầu tiên chúng ta gặp lại sau khi về Seoul là cuộc xem mắt này, không bằng cứ thử xem sao."

Anh ta không thể nào quên nổi cậu bé trước kia lúc nào cũng chạy theo phía sau mình, nhỏ giọng gọi anh ta là 'anh Siwoo', đêm khuya tỉnh mộng, trái tim như bị một bàn tay vô hình siết chặt.

Siwoo biết mình đã sai, nhưng anh ta sẵn sàng trả giá vì hành động mình từng làm, sau đó đưa cậu nhỏ của trước đây trở về.

*

Một bữa cơm không hề vui vẻ chút nào, nghe thấy những lời thổ lộ của Siwoo, trong lòng Wangho như có từng tảng đá lớn đè nặng.

Không ngừng trầm xuống.

Không thể nghi ngờ, đương nhiên cậu dứt khoát từ chối lời đề nghị 'thử xem' của Siwoo.

Cho dù là trước kia hay bây giờ, bản thân cậu cũng chưa từng có cảm giác 'ái mộ' anh ta, sao có thể đồng ý với lời đề nghị này được.

Nhưng Wangho không ngờ tới, Siwoo lại muốn 'thử' với cậu.

Còn nói cái gì mà nhiều năm không yêu đương không có bạn gái là bởi vì thích cậu, thật là... buồn cười.

Trên đường trở về, sắc mặt Wangho lạnh như băng, đáy mắt xẹt qua ý cười mỉa.

Có phải đàn ông bây giờ đều thích mang danh nghĩa 'thích' để làm tổn thương người ta không? Sau đó lại cười cho rằng chỉ cần vài lời ngon tiếng ngọt, vài câu nói mềm mại làm nũng là có thể được tha thứ?

Sanghyeok như vậy, Siwoo cũng là như vậy.

Khác biệt chính là, 'tình cảm' giữa cậu và Siwoo còn nhiều hơn một chút.

Đúng như anh ta nói, bọn họ đã quen nhau hai mươi năm rồi.

Từ khi bắt đầu ê a học nói, Wangho đã cảm thấy trong cuộc sống của mình luôn có Siwoo xuất hiện.

Bố của Siwoo là đối tác làm ăn của Cha cậu, đồng thời cũng là bạn thân cùng chung chí hướng, hai nhà ở trong cùng một khu, lại còn cùng quê với nhau.

Bởi vậy mà quan hệ giữa Wangho và Siwoo cũng trở nên rất tốt.

Trước năm 15 tuổi, cậu vẫn luôn coi Siwoo là anh trai không cùng chung huyết thống.

Thanh mai trúc mã, không có gì giấu nhau.

Nhưng 'không chung huyết thống' vẫn là 'không chung huyết thống, vợ chồng gặp nạn cũng mỗi người một nơi, huống chi là bạn bè?

Khoảng thời gian nguồn vốn của nhà họ han bị cắt đứt rồi rơi vào cảnh phá sản, ngày nào cửa nhà cũng bị gõ vang, tiếng chửi rủa của đám người đòi nợ vang lên không dứt khiến người ta vừa bực bội vừa sợ hãi.

Wangho nhớ rõ, ngay từ khi ấy, Siwoo cũng đã xa cách cậu hơn.

Chỉ là cậu bị hoàn cảnh sống quanh mình làm cho trông gà hoá cuốc, vừa mẫn cảm vừa yếu ớt, không hề nhận thấy sự lạnh nhạt của Siwoo, vẫn 'không biết xấu hổ' tìm kiếm sự che chở bảo vệ từ anh ta.

Wangho còn nhớ, ngày đó cậu ở nhà một mình, trời đã tối đen, bỗng nhiên đám đòi nợ tìm tới cửa gõ vang cửa nhà họ Han, lời nói ô uế không ngừng chui vào trong đầu.

Ngón tay cậu run rẩy nắm chiếc bút, một lúc lâu sau vội vàng trèo từ cửa sổ ra ngoài.

Cánh cửa kia rất nhanh rồi sẽ bị đạp vỡ, Wangho rất sợ hãi, cậu không thể nào ở trong nhà một mình được nữa.

Cậu nhỏ mười lăm tuổi gầy gò, chỉ đeo mỗi đôi dép lê rồi chạy ra ngoài, cố gắng không gây ra tiếng động chạy tới nhà Siwoo cách vách, ấn chuông cửa.

Rất nhanh đã nghe thấy Siwoo đáp lại, "Ai thế?"

Khi đó, giọng nói trong trẻo của nam sinh như ánh sáng chiếu rọi, Wangho nghẹn ngào nói, "Anh Siwoo, là em ạ."

Siwoo có chút kinh ngạc, "Wangho?"

"Anh có thể cho em vào nhà một chút được không?" Giọng nói Wangho có hơi run rẩy, không biết do sợ hãi hay do gió lạnh bên ngoài, "Những người đó lại tới gõ cửa, em sợ..."

Không biết bao giờ Cha cậu và Mẹ cậu mới về nhà, cậu thật sự không dám ở nhà một mình.

Chỉ là, 'anh Siwoo' có quan hệ tốt với cậu nhất lại chỉ trốn sau cánh cửa như chim cút, "Xin, xin lỗi." Giọng nói của Siwoo có chút gian nan, "Wangho, mẹ anh nói, nếu anh giúp em thì đám người kia sẽ làm phiền nhà anh, cũng phá cửa nhà anh như vậy."

Trong nháy mắt, trái tim Wangho đau đớn thắt lại.

"Anh Siwoo, không đâu." Nhưng cậu nhỏ gầy yếu khi ấy còn chưa hiểu lòng người, vẫn tiếp tục cầu xin, "Bọn họ không biết em trốn bên này đâu."

Nhưng cho dù cậu có van nài như thế nào, Siwoo cũng không mở cửa.

Ngày đó cũng là lần cuối cùng cậu bày ra vẻ mềm mại trước mặt người 'anh trai thanh mai trúc mã' của mình.

Sau này, bởi vì quan hệ thân thiết với nhà họ han, trả xong một phần nợ vẫn còn sợ chuyện liên quan tới mình, dứt khoát chuyển nhà sang tỉnh bên cạnh.

Sau này... chính là lúc lên lớp 12 Siwoo quay về gặp cậu, sau đó chính là bây giờ.

Thật ra cũng không phải chuyện gì to tát, Siwoo cũng chỉ lớn hơn cậu một tuổi, khi ấy cũng chỉ là thiếu niên 15-16 tuổi mà thôi.

Chỉ đơn giản là ba mẹ mạnh mẽ, con cái yếu ớt thôi.

Nhưng Wangho không thể nào quên nổi cảm giác 'bất lực' khi đó.

Nếu như dễ dàng tin tưởng ỷ lại vào một người thì cũng dễ dàng bị người đó bỏ rơi đẩy ngã xuống đất, dễ dàng tuyệt vọng.

Cho nên, sau khi vào cấp ba, Wangho luôn cảm thấy sợ hãi với con trai, cũng không thể nói tất cả là do Siwoo ban tặng, nhưng cũng có liên quan tới anh ta.

Trừ... Sanghyeok.

Một đường về nhà, trong đầu không ngừng hiện lên một vài hồi ức trước kia, cuối cùng nghĩ đến 'tai hoạ' Sanghyeok, Wangho lại khẽ thở dài một hơi.

Đầu tiên là Siwoo, sau lại là Sanghyeok, đúng là làm người ta đau đầu.

Vận may của cậu hôm nay không được tốt lắm, về đến tiểu khu thì thang máy hỏng rồi. Số người đứng đượi trong đại sảnh tầng một cũng kha khá, ai nấy đều mặt mày nặng nề ủ ê không có cách nào cả, bây giờ người ở đô thị cao tầng đông, không có thang máy thì đúng là xui xẻo.

Nhưng cũng may, nhà cậu không ở tầng cao lắm.

Wangho không thích ồn ào, không thích đông người, nhìn tầng một đông kịt, lông mày khẽ nhíu lại, dứt khoát đi vào lối thoát hiểm.

Ung dung thong thả đi tới tầng 13, vừa mở cửa thoát hiểm ra thì bắt gặp một vị 'khách không mời mà đến'.

Sanghyeok ngồi ở bậc thang ngay đó, bên cạnh là tàn thuốc, ánh nắng hè chói chang nhưng độ ẩm trong lối thoát hiểm lại rất thấp, không biết có phải đã ngồi lâu rồi không, người đàn ông trông rất cô đơn.

Mãi cho đến khi nghe được tiếng chân lên lầu, dường như anh mới tỉnh táo nhìn xuống đôi giày vải trắng của thiếu niên, dáng vẻ hổn hển vì leo cầu thang của cậu.

Chờ rất... lâu rồi.

Sanghyeok ngước mắt nhìn Wangho, làn da cậu đỏ bừng, nhìn đôi mắt kinh ngạc của cậu, anh khẽ cười châm chọc.

Nhìn thấy Sanghyeok ở ngoài cửa nhà mình, Wangho thật sự rất ngoài ý muốn.

Không phải hôm nay là tiệc độc thân của Hyukyu sao, tại sao... anh lại biết nhà cậu ở đây?

Theo bản năng, cậu khẽ nhíu mày, "Anh tới đây tìm tôi sao?"

"Không thì sao?" Sanghyeok đứng dậy, chậm rãi đi về phía cậu, lời thì như đang nói lời trêu chọc nhưng đôi mắt lại không có ý cười, "Tôi tới nhà em đi dạo chắc?"

Thấy Sanghyeok từng bước tới gần mình, Wangho bất an lui về phía sau, mãi cho đến khi lưng chạm vào bờ tường lạnh băng.

Mà Sanghyeok đã đi tới, bóng dáng cao lớn vây Wangho nhỏ xinh lại, người đàn ông hơi khom lưng, khẽ cười bên tai cậu, "Có cảm thấy cảnh tượng này quen không?"

Wangho ngẩn người.

"Có thấy giống..." Không biết bàn tay to lớn của Sanghyeok đã chế trụ cằm cậu từ khi nào, đầu ngón tay thon dài nhẹ nhàng vuốt ve, cảm xúc lạnh lẽo khiến da đầu Wangho tê dài, nơi bị anh chạm vào cũng nổi da gà rất nhỏ.

Sau đó, cậu nghe thấy người đàn ông lẩm bẩm hỏi, "Có thấy giống lúc trước chúng ta hẹn hò trong lối thoát hiểm không?"

Quanh đi quẩn lại, anh vẫn nhớ về ngày xưa, như một kẻ điên vậy.

Sanghyeok cũng không biết tại sao mình lại trở nên như vậy.

Nhưng từ khi nhìn thấy Wangho hẹn hò với thanh mai trúc mã của cậu, sự ghen ghét trong lòng anh không hề dừng lại, dây đàn đã căng lên trong đầu cũng bị cắt đứt.

"Vì sao lại đi xem mắt?" Lòng bàn tay lạnh như băng của người đàn ông vuốt ve vành tai mềm mại của cậu, cười nói, "Tôi nói tôi muốn theo đuổi em, em cho rằng tôi đang nói chơi sao?"


 

C58

Wangho cảm thấy Sanghyeok có chút kỳ lạ.

Trông cả người anh như còn say hơn cả cái ngày anh uống rượu ấy.

Vây lấy cậu trong lối thoát hiểm, hơi thở bạc hà quẩn quanh bốn phía, sau đó còn nói mấy lời khùng điên bên tai cậu...

Không khí mập mờ này khiến Wangho cực kỳ xấu hổ, không nhịn nổi nữa đẩy anh ra.

"Đàn ông các anh đều tự cao tự đại như vậy sao? Wangho lạnh lùng nhìn chằm chằm Sanghyeok, "Anh muốn theo đuổi tôi thì liên quan gì tới tôi chứ?"

Trước đó đúng là cậu đã hơi mềm lòng, nhưng hôm nay gặp phải Siwoo, nhớ tới chuyện trước kia, hơn nữa Sanghyeok còn thay đổi tính nết bất thình lình...

Trái tim vốn đã được thả lỏng của Wangho như lại tăng thêm một tầng bảo vệ, không gì có thể cản phá nổi.

Mà Sanghyeok lại nhạy cảm nhận biết được sự không vui của Wangho và bốn chữ 'đàn ông các anh' kia.

Xem ra là thanh mai trúc mã của cậu chọc cậu tức giận.

Trái tim đã nản lòng đột nhiên sống lại, đáy mắt Sanghyeok xẹt qua một tia sáng, cúi đầu nhìn đôi mắt trong suốt của cậu, "Em không hài lòng với đối tượng xem mắt của mình sao?"

Wangho nhíu mày nhìn anh một cái, "Không liên quan tới anh, Sanghyeok, tốt nhất là anh đừng hỏi tới việc tư của tôi."

Tuy rằng không biết tin tức mình đi xem mắt sao lại truyền tới tai Sanghyeok... nhưng chỉ cần nghĩ thôi cũng biết, 'tai hoạ' này vẫn không thay đổi được tật xấu thích điều tra người khác như trước.

Nghĩ tới đây, Wangho lại nghiêm túc nhìn anh, "Sanghyeok, anh cũng đừng điều tra chuyện riêng của tôi nữa."

Cậu ghét nhất là người như vậy.

Sanghyeok không hề giải thích rằng mình không hề điều tra cậu, chuyện này không biết Jinha nghe được từ đâu mà nói với mình, anh chỉ nhìn Wangho không rời mắt, nhìn khuôn mặt lạnh lùng của cậu, không nhịn được khẽ cười một tiếng.

Thật tò mò không biết Siwoo đó nói cái gì mà khiến người luôn làm bộ hiền lành như Wangho xù hết gai nhím lên nữa.

Cho nên, mặc dù đã nhận ra cả người Wangho viết rõ hai chữ 'không muốn', né tránh thoát khỏi tay mình để rời đi, nhưng cánh tay Sanghyeok chống trên tường cũng không buông.

"Tôi rất vui." Người đàn ông không nhịn được cười, mắt đen 'hiền lành' cong lên, "Em không hài lòng thì tôi hài lòng."

...

Wangho cảm thấy anh thực sự là tên điên.

"Nói xem." Giọng nói lành lạnh của Sanghyeok dịu dàng hỏi cậu, "Em và tên đàn ông kia nói những gì?"

Wangho nghiêm túc hỏi anh, "Anh bị điên à?"

"Tôi chỉ muốn biết, anh ta đã nói gì mà khiến em trở nên tức giận tới vậy." Sanghyeok chớp mắt, vừa vô tội vừa ấm ức nói, "Anh ta tự cao tự đại sao? Em ghét sao? Tôi muốn biết để về sau tránh làm em tức giận thôi mà."

....

Nếu như 'sến súa' cũng có giải thưởng, vậy thì Sanghyeok đáng nhận được giải Oscar.

Nói tóm lại, Wangho vừa nghe anh nói xong, trái tim vừa mới trở nên sắc bén lại được một sợi lông chim vô hình vuốt ve.

"Tự đại, đáng ghét." Wangho nhìn anh, thơ thẩn thì thầm, "Cũng không rõ là so với anh ai đáng ghét hơn."

Rõ ràng là lời mắng chửi người, nhưng Sanghyeok nghe xong lại không nhịn được cười từ câu mắng chửi này mà anh nghe ra được vài phần 'nuông chiều'.

"Anh nói nơi này giống lối thoát hiểm ở trường chúng ta trước kia sao?" Wangho tuỳ tiện nhìn quanh một vòng rồi lắc đầu, "Nhưng tôi cảm thấy không giống."

Trừ việc đều là lối thoát hiểm ra, không có chỗ nào là giống với 'nơi bí mật' của bọn họ ở trường học trước kia cả.

"Sanghyeok." Wangho ngẩng đầu nhìn anh, "Anh thật sự thích tôi sao?"

Câu này vừa được nói ra, không gian lại trở nên yên tĩnh một lúc lâu.

Sanghyeok chỉ cảm thấy buồn cười, anh không ngờ, cho tới hôm nay rồi mà Wangho vẫn sẽ hỏi mình vấn đề này.

Cậu nhỏ không yên tâm, hay là anh không đáng tin tưởng, không khiến cho cậu cảm thấy an toàn?

Cuối cùng thì anh nên làm thế nào thì Wangho mới có thể tin anh? Tin rằng anh thực sự thích cậu, cần cậu.

Sanghyeok yên lặng một lát, nhìn thẳng vào đôi mắt màu trà của Wangho, không hề né tránh, "Phải, tôi thích em."

Lông mi Wangho khẽ run, lại hỏi, "Anh thích tôi, hay là thích cảm giác trong quá khứ? Hay là... cảm thấy tiếc nuối vì chưa có được tôi?"

Sanghyeok, "Tôi chỉ thích em."

Nhưng vì sao em lại không tin tôi chứ?

Wangho đau khổ nhắm mắt, một lúc lâu sau, dường như đã hạ quyết tâm gì đó, cậu bước lên phía trước một bước, vươn đôi tay trắng nõn ôm lấy cổ Sanghyeok.

Trong lúc đối phương còn đang kinh ngạc, cậu khẽ nhón chân, áp đôi môi mềm mại của mình qua lại chỉ có thể chạm vào khoé môi của Sanghyeok.

Người đàn ông né tránh cậu.

"Wangho, em có ý gì?" Sanghyeok nhìn người chủ động dâng hiến nụ hôn, hàm răng cắn chặt, ánh mắt nôn nóng như đã chạm tới điểm giới hạn nào đó –

"Em muốn làm gì?"

"Không phải anh muốn tôi sao?" Wangho cười nhạt một tiếng, răng sứ cắn lên đôi môi hồng nhuận, không cho là đúng nói, "Không phải anh muốn điều này sao?"

"Em cho rằng tôi muốn thân thể em sao?" Sanghyeok cảm thấy thái dương đau nhức, trái tim như bị súng máy nã đạn khiến ruột gan anh bùng cháy, gần như muốn nổ tung.

Ngón tay thon dài dùng sức nắm lấy cằm cậu, đáy mắt tăm tối không rõ, "Trong mắt của em, tôi là người như vậy sao?"

Nếu mục đích của anh chỉ vì 'ngủ' với Wangho, vậy thì anh sớm đã làm được.

Sáu năm trước, sáu năm sau, đã bao giờ anh mơ tưởng tới 'thân thể' của cậu hay chưa?

Không hổ là Wangho, chỉ một câu nói đơn giản, một động tác đã làm tâm tình Sanghyeok hoàn toàn thay đổi, 'quái thú' che giấu dưới lớp da mặt như muốn xé rách tất cả xông ra ngoài, không thể không thể hiện mặt tăm tối nhất của mình.

Muốn doạ cậu sợ hãi, muốn xé nát cậu, muốn cắn chết người không tim không phổi này.

( tự nhiên sốp nhớ lại câu " ko uống thứ nước nguội lạnh như trái tim em đâu " => )

Nhưng mà Wangho không tim không phổi lại có thể nhìn thấy sự 'đau lòng' cất giấu sâu trong ánh mắt của Sanghyeok.

Cậu nhắm mắt, cố tình gạt đi cảm xúc này, giọng nói khàn khàn, "Nhưng tôi chỉ có thể cho anh cái đó."

Sanghyeok không biết, cậu cũng là một người mắc bệnh.

Dường như cậu mắc chứng thiếu hụt tình cảm, khi nhắc về cảm xúc cũng chậm hơn người khác nửa nhịp, thậm chí ngay cả những thứ cậu muốn, cậu cũng không biết bản thân có thật sự muốn nó hay không.

Người như cậu, có lẽ chỉ hợp sống một mình cô đơn suốt quãng đời còn lại.

Nếu thật sự ở bên Sanghyeok, anh cũng sẽ hối hận.

Nhưng Sanghyeok không biết gì cả.

Anh nghe lời nói lạnh nhạt của Wangho, nhìn hàng lông mi dài của cậu, đáy mắt anh lộ rõ vẻ thất bại, thậm chí có chút hận cậu.

"Vì sao? Hả? Vì sao?" Sanghyeok không chịu buông tha cậu, từ thời niên thiếu cho tới khi trưởng thành vẫn luôn hùng hổ doạ người, anh không thuận theo không buông tha hổi, "Thà rằng ngủ với tôi cũng không chịu thích tôi? Vì sao chứ?"

Từ hồi cấp ba anh đã phát hiện, những thứ mà các cô gái khác quan tâm, để ý, coi trọng, ở trong lòng cậu cũng chỉ là thứ vô cùng tầm thường mà thôi.

Ví dụ như trinh tiết, cơ thể, cậu đều không cảm thấy quan trọng, nhưng cậu bảo vệ bản thân mình rất tốt... vì sao lúc này lại nói những lời này với anh?

Chẳng lẽ Wangho thật sự cảm thấy anh là người như vậy, sau đó để anh đạt được ý nguyện, thà rằng 'hi sinh' lớn như vậy cũng muốn thoát khỏi anh sao?

Nhưng mà, có lẽ Wangho sẽ không cho rằng đây là 'hi sinh', người có suy nghĩ rõ ràng như cậu chỉ coi đây là một loại 'lựa chọn'.

Nghe Sanghyeok chất vấn mình từng câu, Wangho mở bừng mắt, sắc mặt chết lặng, "Bởi vì tình yêu phiền phức hơn tình dục."

Đúng là 'phân tích' rõ ràng.

Wangho nói xong, lại có chút khiếp đảm với đôi mắt gần trong gang tấc của Sanghyeok, cậu chỉ cảm thấy cằm mình bị siết chặt tới đau đớn.

Sau đó, đôi môi lạnh lẽo của người đàn ông phủ lên môi cậu.

"Trả lại em, vừa rồi em cưỡng hôn tôi." Sanghyeok buông cậu ra, giọng nói khàn khàn cười khổ, "Wangho, chúng ta hợp được tan được."

Wangho là niềm khao khát của anh, tất cả từ tâm hồn, cơ thể của cậu,... anh đều muốn.

Nhưng Sanghyeok không phải kẻ cơ hội, cũng không phải kẻ đạo đức giả như vậy.

Nếu ở bên cạnh cậu khiến cậu khó chịu tới vậy, thậm chí còn không tiếc lời nói những câu như thế chỉ để thoát khỏi anh, vậy thì có lẽ, anh nên buông tay Wangho thôi.

Nhiều năm như vậy, Sanghyeok cũng đã học được cách làm thế nào để đối xử tốt với một người.

Lúc trước anh lựa chọn học y chính là vì muốn tìm kiếm cảm giác tâm hồn được giải thoát trong quá trình chữa lành mọi chứng bệnh của mọi người.

Không riêng gì người khác, mà còn là bản thân mình, tất cả những cực đoan, cố chấp, cầu mà không được... sớm muộn gì cũng có được 'con đường tự do'.

Lối thoát hiểm rơi vào sự yên tĩnh, trong lúc nhất thời không ai nói gì.

Tựa như câu chuyện xưa cũng đã bước tới giới hạn của nó, một giây cuối cùng, lại không có ai chủ động rút lui.

Mãi cho đến khi hồi chuông điện thoại phá vỡ không gian yên tĩnh này, giống như bừng tỉnh khỏi ảo cảnh, Sanghyeok thu hồi tầm mắt của mình khỏi gương mặt tái nhợt của Wangho, cụp mắt nghe máy, "Alo..."

"Tiểu lee, mau về nhanh lên!" Đầu bên kia vô cùng nôn nóng, "Bệnh nhân 317 của em đột nhiên bị chảy máu não, vừa được đưa vào phòng cấp cứu!"

Đầu Sanghyeok kêu lên một tiếng, ngón tay thon dài gần như không thể nắm chặt điện thoại.

Một lúc lâu sau, anh mới dần bình tĩnh, đôi mắt hỗn loạn khôi phục lý trí tỉnh táo.

"Được, bây giờ tôi tới ngay."

Sanghyeok tắt máy, ngước mắt nhìn về phía Wangho đối diện.

"Có thể làm phiền em đưa tôi tới bệnh viện lần cuối cùng được không?" Anh đưa chìa khoá xe cho Wangho, cười khổ một tiếng, "Em cũng thấy rồi đấy, tôi... tay tôi có hơi run."

Wangho cụp mắt, cầm chìa khoá xe trong tay anh, đầu ngón tay non mịn xẹt qua lòng bàn tay anh.

Không gian trong này vô cùng yên tĩnh, nội dung cuộc điện thoại vừa rồi cậu cũng nghe rõ.

317 là người bệnh như thế nào? Mà có thể khiến Sanghyeok kinh hoàng thất thố, thậm chí đến tay cũng run rẩy không lái được xe?

Hai người trầm mặc, một trước một sau chạy nhanh xuống lầu, ra khỏi lối thoát hiểm chật chội này.

Thật ra, cõi lòng sụp đổ không chỉ có mình Sanghyeok.

Vừa rồi trong nháy mắt nghe anh nói câu 'hợp được tan được', không biết vì sao, trong lòng Wangho cũng không cảm thấy thoải mái vì được giải thoát như bản thân tưởng tượng, ngược lại còn thấy trống rỗng không nói nên lời.

Như thể nửa bước chân đã bước vào một vực thẳm vô hình, vô cùng trống rỗng.

Wangho cảm thấy có lẽ bản thân mình đã mắc bệnh thật rồi.

Nếu Sanghyeok có thể giống Siwoo thì tốt rồi, nhất cử nhất động đều khiến cậu cảm thấy phiền phức, muốn thờ ơ với hết thảy. Rõ ràng đều là người từng làm cậu tổn thương, rõ ràng đều là người tự cao tự đại khiến người ta chán ghét...

Nhưng cố tình, Wangho có khát vọng với anh.

Tựa như một người nhảy xuống sông tự sát, mặc dù đã chuẩn bị tinh thần chết đuối bỏ mình, trong nháy mắt hít thở không thông... lại vẫn khao khát có người kéo mình ra khỏi dòng nước.

Tác giả có lời muốn nói:

Không biết mọi người có thể hiểu được Wangho hay không, cậu ấy từng bị hai người đàn ông mình cho rằng rất quan trọng làm tổn thương, nhạy cảm với chuyện yêu đương hơn người bình thường, cũng khó có thể mở rộng trái tim với mọi người, huống chi là đối với người đã từng 'gây hoạ' cho mình.

Cậu ấy khao khát, muốn chấp nhận nhưng lại không nhịn được trốn tránh, thậm chí muốn dùng quan hệ khác thay đổi trạng thái này, ví dụ như quan hệ bạn giường, đây là mâu thuẫn tâm lý không thể tránh khỏi, cũng là lần ngược cuối cùng rồi.

Chờ Wangho giải quyết khúc mắc xong xuôi là chỉ có ngọt thôi đó!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro