055 - 056| xem mắt

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

C55


Hai người yên lặng nhìn nhau trong chốc lát, dường như thời gian đã bị tạm dừng.

Nhìn đôi mắt ngây thơ vô tội của cậu, Sanghyeok khẽ cười một tiếng, chủ động phá vỡ sự yên tĩnh như ảo cảnh này, "Sao em lại ở đây?"

Wangho dụi mắt, lười biếng đứng dậy nhìn anh, "Chờ anh đấy."

Câu này làm Sanghyeok sửng sốt một chút, khuôn mặt lộ ra ý cười, "Chờ tôi?"

"Ừm." Wangho mở bàn tay nhỏ, bên trong là chiếc chìa khoá xe quen thuộc của Sanghyeok, đã để lại vệt đỏ trong tay cậu, giọng nói mơ màng mới tỉnh ngủ, "Đưa anh về nhà."

...

Đồ ngốc này, thật ra vừa rồi anh chỉ toàn uống 'rượu giả' mà thôi. Bác sĩ phẫu thuật lúc nào cũng có thể gặp điện thoại khẩn cấp, anh nào dám uống rượu thật? Chẳng qua chỉ là 'cấu kết với nhau làm chuyện xấu' cùng Jaewan, muốn tìm một cơ hội tới gần cậu thôi.

Trong lòng Sanghyeok có chút chua xót, dở khóc dở cười nói, "Không phải đặt chìa khoá ở đây là được rồi sao."

Vừa rồi cuộc phẫu thuật kia mất bốn tiếng đồng hồ, bảo sao Wangho chờ tới mức ngủ thiếp đi luôn.

"Tuy anh không say, nhưng sau khi uống rượu mười tiếng mới được lái xe." Wangho giải thích lý do mình ở lại, "Cho nên vẫn là để tôi đưa anh về."

Ai bảo cậu đã đồng ý với chuyện này rồi cơ chứ.

Sanghyeok bình tĩnh nhìn cậu một lúc lâu, sau đó mới cười nói được.

Anh không nói mình có thể tự gọi xe về, cũng không chọc phá lý do duy nhất mà Wangho chờ đợi mình tận bốn tiếng đồng hồ, bởi vì, Sanghyeok nguyện ý phối hợp với cậu.

Anh nguyện ý chờ Wangho thoát ra khỏi vòng tròn an toàn của mình, chờ tới khi cảm giác bất an trong cậu hoàn toàn biến mất.

Sau đó chậm rãi 'gương vỡ lại lành', vội vàng là điều không thể.
*

Ngày qua ngày không mặn không nhạt, bên bệnh viện bận rộn túi bụi, Wangho cũng lao đầu vào làm luận văn, hai người chỉ giới hạn ở chuyện liên lạc qua wechat.

Cảm giác này còn rất xa lạ, một tuần cũng không trò chuyện với nhau được bao câu.

Đều đã là người trưởng thành quen sống độc lập, huống chi còn chia tay đã sáu năm trời, trong lúc nhất thời cũng không rõ nên tiếp xúc với đối phương như thế nào.

Minji còn từng hỏi Wangho rốt cuộc bây giờ quan hệ giữa cậu và Sanghyeok như thế nào? Có tiến triển gì không?

Wangho yên lặng một lát, chỉ bảo thủ trả lời: Không có quan hệ gì, đi bước nào hay bước đấy.

Đây là trạng thái chân thực nhất giữa cậu và Sanghyeok.

Ngày tháng trôi qua rất nhanh, đã bước vào tháng sáu khô nóng nhất của Seoul, tiết Mang chủng, nhóm người đã ở trong phòng thí nghiệm hơn nửa tháng trời cuối cùng đã hoàn thành luận văn thực tiễn, sau khi xuất bản khiến giới học thuật tranh nhảu thảo luận không thôi, tính lý luận này còn đạt được sự tán thưởng của Lý Thừa Phong.

Cả nhóm có được mấy ngày nghỉ và tiền thưởng xa xỉ, còn có may mắn được lãnh đạo cấp cao của viện khoa học tự mình tới khen thưởng.

Mà người có công nhất trong bài nghiên cứu này, Wangho, trước khi tan làm đã bị chủ nhiệm gọi ra khỏi phòng thí nghiệm, ân cần dặn dò vài câu, "Đậu nhỏ này, ngày mai đi làm đừng ăn mặc thoải mái vậy nhé, trang điểm cho trang trọng một chút."

Trang trọng? Wangho sửng sốt, nghi hoặc nhìn chủ nhiệm.

"Cái đó, ngày mai cấp trên muốn đích thân tới khen thưởng." Khuôn mặt tròn trịa phúc hậu của chủ nhiệm cười tủm tỉm, "Nhóm các em cũng tới chụp ảnh chung."

Lúc này, Wangho đã biết vì sao cậu phải ăn mặc 'trang trọng' rồi.

Nhưng cũng không đáng ngại, tuy rằng hầu hết đồ trong tủ của cậu toàn là đồ thoải mái, nhưng lúc trước vì để ứng phó với các cuộc phỏng vấn, tủ đồ của cậu cũng có vài bộ tây trang trông rất nghiêm túc.

Ngày hôm sau, các đồng nghiệp đã quen nhìn Wangho chỉ mặc đồ đơn giản và áo blouse trắng đều kinh ngạc khi nhìn thấy cậu.

Dáng người mảnh khảnh của cậu gái mặc bộ tây trang, thiết kế chiết eo ôm sát vòng eo tinh tế, chân đeo giày da màu đen làm nổi bật làn da trắng nõn.

Mọi người trong phòng thí nghiệm đều biết 'Đậu nhỏ' của bọn họ rất xinh đẹp, bỗng nhiên thay đổi phong cách ăn mặc và trang điểm thế này cũng vẫn xinh đẹp không thể nào rời mắt được.

Dù sao trong phòng thí nghiệm cũng toàn đàn ông, sư nhiều thịt ít, mà đối với người xinh đẹp, đương nhiên đàn ông cũng có tâm tư.

Từ nhỏ Wangho đã bị nhìn nhiều thành quen, ban đầu bước vào còn hơi ngượng ngùng một chút, nhưng rất nhanh đã bình tĩnh tự nhiên nên làm gì thì làm.

"Đậu nhỏ à, dù sao em cũng còn rất trẻ mà." Giữa trưa, lúc tới nhà ăn, chị hongdae nhìn thấy Wangho thì đôi mắt toả sáng, vội vàng tán thưởng, "Em nên trang điểm nhiều hơn thử xem, bình thường ăn mặc cũng kín đáo quá mức, em nhìn đám lang sói phòng ta xem, mắt không rời khỏi em được rồi."

Wangho xấu hổ cười, khiêm tốn lắc đầu, "Chị hongdae quá khen rồi."

"Đậu nhỏ có bạn trai chưa?" Đôi mắt chị hongdae sáng lấp lánh, nóng lòng dò hỏi, "Nếu không thì chị giới thiệu một người cho em nhé."

Giới thiệu đối tượng quả nhiên là giai đoạn độ tuổi trung niên thích nhất.

Wangho dở khóc dở cười lắc đầu, "Không cần đâu ạ, cảm ơn chị hongdae."

Chị hongdae sửng sốt, "Em có bạn trai rồi sao?"

"Không có, nhưng mà..."

"Không có thì để chị giới thiệu." Chị hongdae xuất thân từ phòng nhân sự, ngày thường hiểu rõ nhân là đạo lý đối nhân xử thế, người quen biết đếm không xuể, đôi mắt cong lên, "Qua năm mới là em 25 tuổi rồi đúng không? Cấp dưới của chị nhiều người giỏi giang lắm, nước phù sa không chảy ruộng ngoài."

Wangho vội vàng lắc đầu, "Chị hongdae, em thật sự không..."

"Đậu nhỏ, mau qua đây!" Đáng tiếc, lời còn chưa nói xong, một đồng nghiệp mặc tây trang đeo cà vạt đã chạy tới kéo cậu đi, "Đậu nhỏ, chủ nhiệm kêu cậu qua đó."

Dáng vẻ như lãnh đạo bên trên đã tới.

Wangho đành phải ngậm miệng, lễ phép cười đứng dậy rời đi, trước khi đi còn mơ hồ nghe chị hongdae ở sau nói, "Đậu nhỏ là mầm non tốt nhất phòng chúng ta đó, còn xinh đẹp hơn cả minh tinh bây giờ, tôi phải giới thiệu thằng nhóc nào tốt nhất cho em ấy mới được..."

Cậu nhất thời lại cảm thấy đau đầu, chờ ngày mai phải chính thức từ chối chị hongdae lần nữa mới được.

Wangho cảm thấy bây giờ thời gian rảnh của cậu cực kỳ có hạn, thời gian ăn cơm ngủ nghỉ cũng không có, lấy đâu ra thời gian để yêu đương chứ?

Còn đang nghĩ vậy, chân đã đi tới văn phòng chủ nhiệm, bên trong chật kín người. Thậm chí ngoài cửa còn có mấy bên truyền thông giơ camera chụp ảnh, hiển nhiên phải ghi lạnh khoảnh khắc giao lưu học thuật này.

Bây giờ nghiên cứu khoa học đã không còn thuần tuý như xưa nữa, có bất kỳ luận văn, thực nghiệm hay nghiên cứu gì mới, truyền thông đều là người tới đầu tiên.

Wangho bị chủ nhiệm lôi kéo vào văn phòng, trên mặt lộ ra nụ cười máy móc kết quả, khi nhìn thấy bóng dáng quen thuộc nào đó bên trong, nụ cười trên mặt cậu lập tức trở nên đông cứng.

Cách đó không xa, người phụ nữ mặc trang phục màu xanh ngọc, mái tóc dài quấn lên gọn gàng, trên cổ hay tay đều đeo bộ trang sức cao quý cùng màu, đó là Jinha.

Mấy năm không gặp, Jinha cũng không già đi chút nào, vẫn xinh đẹp như vậy, khoé mắt không có nếp nhăn, khách khí đứng đó mỉm cười bắt tay với từng người.

Thì ra... cấp trên tới khen thưởng là Jinha.

Nhưng cũng không ngoài ý muốn chút nào.

Dù sao Jinha cũng chính là giáo sư mà Wangho sùng bái bao năm, tuy rằng mấy năm nay cậu không tìm kiếm toạ đàm của bà nữa nhưng cũng nghe nói địa vị trong ngành của bà càng ngày càng cao, hình như bây giờ đã tới cấp bậc 'chính phủ' rồi.

Tựa như đã nhận ra mình bị nhìn chằm chằm, Jinha hơi quay đầu, bắt gặp ánh mắt của Wangho.

Đôi mắt bà cũng chẳng có vẻ nào là kinh ngạc cả.

Jinha biết mình ở viện nghiên cứu sao? Wangho nghi hoặc, nhưng vẫn lễ phép gật đầu chào hỏi như hậu bối, khoé môi nở nụ cười giụ dàng.

Vốn dĩ Wangho cho rằng quan hệ giữa mình và Jinha chỉ nên khách khí gật đầu chào hỏi nhau sau đó làm lơ, kết quả... Jinha lại đi tới phía cậu.

Đứng trước mặt Wangho, Jinha cười, "Đã lâu không gặp."

Không ít đôi mắt xung quanh nhìn về đây dù sao Jinha cũng đã là viện trường, nhất cử nhất động đều được ánh đèn flash ghi lại.

Wangho căng dau đầu cười đáp, "Viện trưởng lee ạ."

"Trước đó nhìn thấy phần ký tên có tên cháu, tôi đã rất kinh ngạc." Jinha nhìn cậu, đuôi lòng mày thật sự có phần tán thưởng, "Không ngờ cháu vẫn tiếp tục làm trong ngành nghiên cứu vật lý này, còn rất xuất sắc."

Wangho ngượng ngùng mím môi, "Cảm ơn lời khích lệ của viện trưởng lee ạ."

"Ừm, lát nữa kết thúc, chúng ta cùng nhau đi uống trà đi." Jinha nói rồi đưa danh thiếp của mình cho cậu.

Sau đó không màng tới sự kinh ngạc của Wangho, người phụ nữ dứt khoát quay đi ứng phó với những người xung quanh.

Mãi cho tới mười phút sau, nhóm nghiên cứu mới đứng quanh Jinha, đồng thời nhìn thẳng màn hình để chụp một tấm hình kỷ niệm.

Lúc chụp ảnh, Wangho có chút lúng túng, cũng không biết ảnh chụp của mình sẽ như thế nào, bởi vì bây giờ cả người cậu cứng đờ — vốn dĩ cậu chỉ muốn đứng ở một góc cho có là được, kết quả, không hiểu sao Jinha lại kéo cậu tới bên bà, hai người đứng ở vị trí trung tâm, cùng nhau nâng giấy chứng nhận.

Vây quanh là đám người có kinh nghiệm lâu năm, lòng bàn tay của Wangho đã đổ mồ hôi, như là có chứng sợ hãi ống kính vậy, cũng may chụp ảnh cũng rất nhanh.

Mấy người trong viện khoa học cũng không ở lâu, chụp ảnh xong cũng rời đi cùng với bên truyền thông.

Chủ nhiệm thấy mọi người đi rồi vội kêu Wangho tới, hưng phấn thấp giọng hỏi, "Đậu nhỏ, em quen viện trưởng lee à?"

Wangho lắc đầu, "Không thân."

Chủ nhiệm, "Vậy thì vẫn là quen."

"Con trai... viện trưởng lee trước kia học chung trường với em." Wangho biết chỗ chủ nhiệm không dễ ứng phó, đành phải kén cá chọn canh nói thật, "Trước kia cậu ấy từng tới trường em diễn thuyết một lần."

Chủ nhiệm nghe xong cũng hiểu rõ trong lòng, không khỏi thất vọng đôi chút anh ta biết Wangho là học sinh ưu tú, khả năng trước kia đã từng gặp Jinha, chẳng qua quan hệ cũng chỉ như vậy thôi, quá trình 'kết thân' sâu hơn sẽ không có.

Không khỏi thất vọng thở dài, "Tiếp tục làm việc đi."

Wangho 'vâng' một tiếng, yên lặng cất tấm danh thiếp Jinha đưa cho mình.

Đã nhiều năm qua rồi, bây giờ cậu cũng không cần thiết phải đi uống trà với mẹ của Sanghyeok nữa.

*

Wangho không biết chính là, cuối tuần, tấm ảnh kia được đăng lên tạp chí khoa học kỹ thuật.

Độc giả của tạp chí khoa học kỹ thuật có giới hạn, hầu như chỉ có người làm nghiên cứu khoa học đọc, đại chúng gần như còn không biết tới, chỉ là không ai ngờ tới, kỳ tạp chí lần này lại bán chạy tới vậy.

Chỉ và Wangho và Jinha đứng ở vị trí trung tâm cùng một khung hình quá mức loá mắt. Một người trẻ tuổi xinh đẹp, khí chất thanh thuần, một người dung mạo trác tuyệt, khí chất bất phàm, một già một trẻ đứng chung khung hình ánh sáng giao hoà tôn lên lẫn nhau, quả thực giống như hoạ báo không cần điểm xuyết, đẹp không tả xiết.

Đây chính xác là 'viên ngọc giữa lòng đại dương' trong xã hội tôn vinh cái đẹp này.

Sáng sớm cuối tuần, hiếm khi Jinha không tăng ca, đang ăn sáng ở nhà lớn lee gia thì nhận được một đống cuộc điện thoại không thể hiểu được.

Bà nhíu mày, nghe mấy lời 'viện trưởng lên hotsearch' gì gì đó qua điện thoại, phát hiện mình không hiểu lắm, dứt khoát thoải mái tắt máy.

Jinha chỉ cảm thấy hứng thú ăn sáng của mình bị mấy lời này quấy rối.

Mà đối diện bà, Sanghyeok một tuần mới về nhà một lần nghe được động tĩnh, rất có hứng thú nhìn Jinha đang xụ mặt.

"Mẹ à." Anh gõ lên ảnh chụp của tờ tạp chí đặt giữa bàn, mang theo ý cười nói, "Mẹ đúng là ăn ảnh lắm đấy."

Jinha nhìn thấy tấm ảnh này mới hiểu mọi chuyện, trong lúc nhất thời, đầu lại hiện lên quan hệ 'không thể cho ai biết' giữa Sanghyeok và Wangho, nghẹn họng không biết nói gì.

"Đây..." Jinha đánh giá sắc mặt của Sanghyeok, nhìn khuôn mặt anh không có vẻ gì là khác thường mới cân nhắc nói, "Cậu bên cạnh mẹ, trước kia mẹ từng gặp ở trường con, hình như là bạn học của con."

"Đúng vậy." Sanghyeok bình tĩnh, lời nói ra lại kinh người, "Con thích cậu ấy đấy."

...

Jinha không biết mình nên làm ra vẻ mặt gì với câu trả lời 'thẳng thắn thành khẩn' của Sanghyeok.

Nhưng lời khiến người ta 'hít thở không thông' vẫn còn chưa qua.

Sanghyeok nhìn bà, lại có chút oán hận nói tiếp, "Nhưng cậu ấy không thích con mà thích mẹ."

...

Jinha cảm thấy, mình nên nghiên cứu bệnh viện tâm thần cho con trai dần đi là vừa.

Tranh giành tình cảm với một bà thím trung niên như bà sao? Thằng nhóc này uống nhầm thuốc rồi à?!

Tác giả có lời muốn nói:

Anh lee: Ai tôi cũng ghen, kể cả mẹ tôi!


C56

Nhưng vẻ 'ghen ghét' trên mặt Sanghyeok lại là nghiêm túc.

Anh ăn sáng xong thì rút giấy ra lau khoé môi, sau đó cười tuyên bố với Jinha, "Sau này con tìm cho mẹ một cô con dâu như vậy, mẹ có ý kiến gì không?"

Jinha hốt hoảng, sau khi ngẩn người một lúc thì cười khẽ, "Mẹ không có ý kiến."

Trên thực tế, mấy năm nay, quan hệ giữa bà và Sanghyeok đã thay đổi không ít từ khi Sanghyeok cố chấp muốn từ bỏ Lan Đại chuyển sang học y, bà và Lee dohyeon mới ý thức được, bao nhiêu năm nay hai người lúc nào cũng chỉ vùi đầu vào công việc,bỏ quên mất đứa con trai duy nhất này.

Bọn họ không biết Sanghyeok thích cái gì, ước mơ của con trai là gì, quyết định của con trai là thế nào.

Cũng bởi vậy, bọn họ không thể nào can thiệp vào mọi quyết định trưởng thành của Sanghyeok nữa.

Bây giờ Sanghyeok đồng ý một tuần về nhà một lần, 'chung sống hoà bình' với bọn họ đã là chuyện Jinha cầu còn không được rồi.

Là một giáo sư, trong ngành nghề của mình không gì là bà không làm được, oai phong một cõi. Thế nhưng trong chuyện gia đình, làm một người mẹ, bà chỉ biết đặt ra rất nhiều yêu cầu cho con trai.

Bởi vì Sanghyeok đã từng nói thẳng trước mặt bà và Lee dohyeon, nửa đầu đời của anh đã bị bọn họ nuôi dưỡng như tiêu bản, nhàm chán cùng cực, những năm còn lại của cuộc đời, anh chỉ muốn sống vì ước mơ của mình.

Vì không muốn khiến cho gia đình tan vỡ, Jinha và Lee dohyeon đành phải khuất phục.Hơn nữa, bọn họ còn thử tìm hiểu suy nghĩ trong nội tâm Sanghyeok, tìm hiểu sức hấp dẫn của y học... thậm chí là tình cảm của con trai.

Jinha biết, trong lòng Sanghyeok cất giấu một cậu bé.

Bởi vì cậu bé đó, sau khi tốt nghiệp cấp ba anh mới trở nên sa sút tới vậy.

Mà bản thân bà lại là người khởi xướng, là bà đã tìm gặp nói chuyện với Wangho.

Bí mật này, có lẽ cả đời Jinha cũng không dám nói cho Sanghyeok biết.

Chỉ là, bà không ngờ, nhiều năm trôi qua vậy rồi, trong lòng Sanghyeok cũng chỉ có mình Wangho.

Trong khoảng thời gian ngắn, Jinha không khỏi thở dài một hơi, ngón tay buông ly trà xuống, điểm tâm sáng cũng không ăn nổi nữa.

Jinha không khỏi nghĩ tới tấm danh thiếp không có lời hồi đáp kia của mình, chật vật cười khẽ.

Bà không ngờ bản thân lại biến thành một người mẹ 'do dự không quyết đoán' như vậy.

Sáu năm trước, bà chỉ sợ Sanghyeok làm chậm trễ việc học, tiền đồ, đắm chìm trong tình yêu trẻ dại, không hề bận tâm dứt khoát cắt đứt những khả năng ngây ngô mập mờ có thể khiến con trai mình phải chịu tổn thương.

Mà bây giờ, bà lại sợ đôi mắt lạnh lùng của Sanghyeok, có lẽ... đúng là bà đã già rồi.

Tuy rằng trên mặt hầu như không có nếp nhăn, nhưng dù sao trong lòng cũng có.

Jinha không nhịn được xoa huyệt thái dương, lại lần nữa nghĩ tới Wangho.

Xinh đẹp, yếu ớt, là ấn tượng đầu tiên của bà đối với một Wangho mặc áo đồng phục dính máu trong bệnh viện.

Sáu năm trước, khi Wangho nói cậu đồng ý chia tay với Sanghyeok, chỉ là phải đợi thi đại học xong, cậu không muốn làm ảnh hưởng tới kỳ thi đại học của con trai bà,ấn tượng của Jinha với cậu thay đổi thành thông minh, thức thời, không kiêu ngạo,không ưa nịnh.

Mà bây giờ....

Trong lòng Jinha cân nhắc một lúc, ngón tay mảnh khảnh cầm điện thoại lên –

"Tôn Phó, anh giúp tôi tra thông tin của từng người trong danh sách nhóm nghiên cứu lần trước của viện khoa học, ừm, thật chi tiết..."

Nếu Wangho không chủ động liên hệ với bà, vậy đổi thành bà chủ động là được.

*

Toàn bộ viện khoa học đều không ngờ viện trưởng sẽ đột nhiên xuất hiện một lần nữa.

Lúc Jinha xuất hiện, nhiều người còn đang vây quanh nhau làm mô hình nghiên cứu,vẫn là nhân viên lễ tân phát hiện đầu tiên, vui mừng chạy tới thông báo.

Jinha chỉ nói tuỳ tiện tới xem, hành động khiêm tốn đáp lời chủ nhiệm, đi một vòng cũng không thấy bóng dáng Wangho đâu.

Bà khẽ nhíu mày, trong lòng có chút nghi hoặc nhưng cũng không tiện hỏi thẳng, vì thế dưới sự nhiệt tình mời tới nhà ăn, bà cũng đồng ý.

Vừa bước vào trong đã thấy được Wangho.

Cậu bé yên tĩnh ngồi trước bàn ăn cơm, khay cơm đơn giản chỉ có hai món mặn một món canh, ăn rất chăm chú, cũng không để ý tới người xung quanh đi tới đi lui.

Bước chân của Jinha khựng lại, suy nghĩ một chút rồi thì thầm với chủ nhiệm bên cạnh hai ba câu, sau đó tống cổ đám người đi, một mình bà đi tới chỗ Wangho.

Tiếng giày cao gót chạm vào mặt đất vang lên thanh thuý, càng ngày càng gần,Wangho vừa mới ngước mắt đã đối diện với Jinha, đôi mắt màu trà hiện lên vẻ kinh ngạc.

Càng khiến cậu bất ngờ là Jinha lại ngồi xuống đối diện mình.

Wangho khách khí gật đầu chào hỏi, "Viện trưởng lee ạ."

" Wangho " Jinha mỉm cười, cũng không gọi cậu là Đậu nhỏ như những người khác bà cũng biết quan hệ giữa mình và cậu cũng không thân thiết tới vậy. Người trong viện nghiên cứu khoa học đều xưng hô với nhau là X, bà cũng theo vậy mà gọi,"Lần trước tôi đưa danh thiếp cho cháu, nói rằng nếu có thời gian thì uống trà cùng nhau, hôm nay tan tầm cháu có thời gian không?"

Wangho kinh ngạc chớp mắt, không ngờ lần trước mình không chủ động liên hệ với jinha, mà bà lại tự tìm tới mình.

Nghĩ ngợi một chút, cảm thấy mối liên hệ giữa mình và Jinha cũng chỉ xoay quanh một người, vì thế cũng chủ động mở miệng, trực tiếp nói thẳng, "Viện trưởng lee,bây giờ cháu và Sanghyeok không có quan hệ gì cả."

Nếu Jinha vẫn vì chuyện của Sanghyeok mà gặp nói chuyện với cậu, vậy Wangho cảm thấy mình không có thời gian, ở nhà ăn cũng đủ để nói rõ ràng rồi.

Jinha sửng sốt, bao lời nói đã chuẩn bị sẵn bị một câu của thiếu niên làm cho nghẹn ở cổ họng.

Một lúc lâu sau, bà mới cười miễn cưỡng, "Tôi biết, nhưng mà..."

"Đậu nhỏ!" Lúc này, có đồng nghiệp gọi cậu, "Tới đây một chút."

"Viện trưởng lee, cô cứ chậm rãi dùng bữa ạ." Wangho nhân cơ hội đứng lên, gật đầu với bà, "Cháu về làm việc trước."

Jinha chỉ có thể trơ mắt nhìn cậu đi mất, lúc đi tới cửa còn gặp được hai người phụ nữ trung niên tới đây ăn cơm.

Jinha nghe thấy người phụ nữ kia hỏi Wangho, "Đậu nhỏ, ăn nhanh vậy đã xong rồi sao?"

Wangho, "Vâng, chị hongdae, em về làm việc trước đây ạ."

Đợi Wangho đi rồi, người phụ nữ trung niên 'chị hongdae' kia mới không ngừng nói với người đối diện, "Đậu nhỏ đúng là người có tương lai xán lạn nhất phòng ta,còn có tài hơn cả khối đứa con trai, tăng ca hai tuần liên tục cũng không đánh bại được người ta."

"Bây giờ có ít cậu bé nào chịu làm công tác nghiên cứu khoa học lắm, phòng chị đúng là nhặt được bảo vật rồi."

"Cũng không, chủ nhiệm coi trọng Đậu nhỏ lắm."

"Tôi thấy cậu bé này xinh đẹp lắm, có đối tượng chưa thế?"

"Còn chưa đâu, gần đây tôi đang suy nghĩ xem nên giới thiệu ai cho cậu bé, ngày mai là thứ bảy rồi, vừa hay có thể hẹn cho hai đứa nó gặp nhau một lần..."

Từng câu từng chữ truyền tới tai khiến Jinha rùng mình.

Ý của chị hongdae này là... định giới thiệu cho Wangho xem mắt sao?

Nghĩ đến khả năng này, Jinha không nhịn được nhìn hai người phụ nữ đang hớn hở nói chuyện với nhau ở phía sau, mày đẹp nhíu lại.

Trong giới học thuật sư nhiều thịt ít này, Jinha hiểu rõ 'lực sát thương' của cậu như Wangho lớn tới cỡ nào, trong tối ngoài sáng không biết có bao nhiêu người nhớ thương cậu, chẳng lẽ Sanghyeok lại không biết? Không có hành động nào sao?

Nghĩ tới đây, Jinha cũng không có tâm tư ăn trưa nữa, vội lấy điện thoại gửi cho Sanghyeok một tin nhắn: [Đêm nay về nhà.]

Sau đó đứng dậy rời đi.

*

Nhưng trên thực tế, đây hoàn toàn là hành động từ một phía của chị hongdae.

Lúc Wangho biết mình lại bị giới thiệu đối tượng xem mắt, hẹn nhau cuối tuần gặp mặt, trong đầu cũng như sét đánh ngang tai.

"Không phải chứ... chị hongdae." Wangho nhìn chị hongdae đang bừng bừng hứng khởi,gian nan nói, "Em nói muốn xem mắt bao giờ thế ạ?"

"Lần trước ở nhà ăn đó." Chị hongdae cười, hợp tình hợp lý nói, "Chị nói sẽ giới thiệu cho em một tinh anh, không phải em không từ chối sao?"

...

Cậu nhớ tới lần đó, đó là lúc cậu còn chưa kịp từ chối đã bị người gọi đi rồi, nhưng vẫn là chưa đồng ý mà!

Wangho thực sự cảm thấy khổ mà chẳng thể nói nên lời.

"Ôi trời, Đậu nhỏ, em gặp một lần thử coi, là con trai lớn nhà dì chị, tốt nghiệp đại học Cambridge, hơn em một tuổi, tuổi còn trẻ đã thành công, trông cũng đẹp trai,chẳng lẽ chị còn bẫy em được sao?"

Có lẽ là chị hongdae ôm tâm tư 'nước phù sa không chảy ruộng ngoài', ân cần dụ dỗ,"Cùng lắm thì nếu em thấy không hài lòng thì không tiếp xúc nữa là được, coi như kết bạn thôi mà? Cứ mãi co mình trong một vòng tròn cũng không tốt đâu."

Wangho mím môi, trong khoảng thời gian ngắn cũng khó có thể từ chối.

Tính tình cậu từ khi sinh ra đã khó nói lời từ chối với người nhiệt tình, đặc biệt là những người thực sự suy nghĩ vì cậu như chị hongdae đây, tuy rằng chuyện này bản thân cậu cũng không tình nguyện lắm.

Wangho chỉ đành đồng ý, "Vậy được ạ."

Cùng lắm thì coi như ăn cơm với người lạ một bữa, cậu mời khách là được, tóm lại sẽ không chiếm tiện nghi từ người khác.

Wangho nghĩ vậy, lại nhìn dáng vẻ vui mừng của chị hongdae, có chút dở khóc dở cười,thuận miệng nói câu 'em về làm việc' rồi xoay người về phòng thí nghiệm.

Toàn bộ quá trình cũng không để chuyện 'xem mắt' này trong lòng.

Thậm chí bận rộn cả một buổi trưa, chờ tới buổi tối về nhà, Wangho cũng đã quên mất chuyện này nếu không phải có tin nhắn Sanghyeok gửi tới.

Điện thoại trên giường rung lên, Wangho tháo kính xuống rồi xoa mắt, vừa thấy là người đàn ông đã không liên hệ với mình mấy ngày nay, nội dung tin nhắn cũng rất đơn giản hỏi rõ: [Cuối tuần này em rảnh không?]

Wangho theo bản năng đáp lại: [Có việc gì thế?]

Có lẽ lúc này Sanghyeok không bận lắm, cũng trả lời lại ngay: [Hyukyu tổ chức tiệc với bạn bè cũ, cậu ta sắp đính hôn rồi.]

Hyukyu? Wangho sửng sốt một chút.

Là Hyukyu trông như lưu manh hồi cấp ba ấy à? Cậu còn nhớ buổi họp lớp trước có gặp Hyukyu, cũng không nghe nói cậu ta có bạn gái, sao lại sắp đính hôn rồi?

Ngón tay Wangho dừng trên màn hình một lát, định nhắn chữ 'được' thì đột nhiên nhớ lại lời chị hongdae nói với mình hồi chiều. Cậu đành phải xoá tin nhắn, lại lần nữa gõ lại: [Xin lỗi, cuối tuần này tôi có việc rồi.]

Sanghyeok liên tục gửi tin nhắn tới –

[Không thể đến sao?]

[Đây là buổi tiệc độc thân cuối cùng đấy.]

[Em cho tôi chút mặt mũi đi.]

...

Wangho có chút bất đắc dĩ, không phải do cậu vô tình, mà là... cậu và Hyukyu cũng không thân thiết tới mức 'không thể không đi' mà.

[Giúp tôi gửi lời xin lỗi tới Hyukyu nhé.] Cậu nhỏ vẫn kiên quyết từ chối: [Cuối tuần đã hẹn ăn cơm với người khác trước rồi, không thể thất hứa được.]

Đầu bên kia điện thoại, người đàn ông nhìn chằm chằm bốn chữ 'không thể thất hứa',đáy mắt hiện lên vẻ hung ác nham hiểm.

Ngón tay cầm điện thoại không tự giác siết chặt.

"Sao rồi, thế nào rồi?"

Hyukyu không hiểu sao lại 'bị đính hôn' khẽ đẩy Sanghyeok, hóng hớt dò hỏi, "Cuối tuần này Wangho đồng ý tới với mày không?"

Câu hỏi này không thể nghi ngờ như con dao đâm vào ngực, Sanghyeok mím môi, có chút thất bại, "Không đi."

"Đm." Hyukyu thẳng tính, buột miệng nói, Vậy xem ra người ta kiên quyết muốn đi xem mắt lắm rồi."

...

"Không phải." Sanghyeok kiên quyết không chịu thừa nhận, quay đầu lại nhìn Hyukyu, mặt không biểu tình nói, "Là mặt mũi mày không đủ để cậu nhỏ nhà tao tới thôi."

Hyukyu chỉ cảm thấy mình đúng là đã tạo nghiệp tám kiếp rồi mới có người 'anh' như vậy.

Đã nhục tới mức phải hi sinh sự 'trong sạch' của bản thân để làm cái cớ rồi, kết quả còn bị người 'anh' này mượn cớ sỉ nhục một phen... Sanghyeok còn là con người sao?

Sanghyeok lập tức dùng hành động thực tế để chứng minh mình 'không phải con người'.

Anh ném điện thoại lên bàn, lười biếng dựa vào ghế ra lệnh đuổi khách, "Mày đi đi,tao phải đi ngủ."

"Đi con mẹ mày." Hyukyu không nhịn được mắng chửi, "Bây giờ mới 9 giờ mà mày đã ngủ à?"

Đã bao lâu rồi Sanghyeok chưa 'lành mạnh' như thế?

"Không ngủ không được, ngày mai phải dậy sớm." Sanghyeok khẽ cười, "Còn phải đi nằm vùng theo dõi nữa."

Dù sao đi nữa thì cũng phải phá hỏng buổi 'xem mắt' của Wangho.

Có một số người, tính cách đã in sâu vào trong xương cốt thì không tài nào thay đổi, ví dụ như Sanghyeok.

Nói gì đi nữa, anh cũng là người có sức chiếm hữu mạnh mẽ, sẽ không để cho bất kì ai khác mơ tưởng tới người của mình.

Cho dù thủ đoạn phải cực đoan tới đâu, Sanghyeok cũng muốn khiến cho Wangho phải nhìn thẳng vào mình, trong mắt chỉ có mình.

Đôi mắt đen trở nên âm u, trong bóng đêm đầu ngón tay thon dài thong thả ung dung nghiền nát một điếu thuốc.

Sáng sớm hôm sau, Sanghyeok hiếm có một ngày nghỉ lại không hề lười biếng mà dậy sớm đi tới tiểu khu chỗ Wangho ở nằm vùng anh không chỉ biết chỗ cậu ở, chỗ làm,mà còn có tất cả...

Theo đuổi người, sao có thể không chuẩn bị gì cả được chứ?

Trong lòng Sanghyeok đã sắp xếp xong lịch trình, anh sẽ đi theo Wangho tới nơi 'hẹn hò', sau đó nghênh ngang ngồi xuống coi 'tinh anh' kia là người thế nào, chắc hẳn sẽ không tốt bằng anh chăng?

Sau đó anh sẽ cho đối phương thấy thân phận người theo đuổi của mình, để đối phương biết khó mà lui... nếu không, nhưng tên mọt sách đó kiểu gì cũng mơ tưởng tới Wangho của anh.

Cậu nhỏ tốt như vậy, rất khó để khiến đàn ông không rung động.

Sanghyeok nằm vùng gần một tiếng đồng hồ mới chờ được bóng dáng thon gầy của cậu bước xuống.

Con trai không cần có giáo viên dạy cũng hiểu 'theo dõi' là gì, căn bản là bởi tâm tư phản nghịch muốn gây sự với phụ huynh. Tuy rằng trong mắt mọi người,Sanghyeok là học sinh ba tốt, nhưng anh cũng biết.

'Theo đuôi' Wangho cả một đường tới một nhà hàng sân vườn trên đường Sanghyeok nhìn cậu vào trước, sau đó đứng bên ngoài một lúc lâu mới đẩy cửa vào —

Kết quả, trong lúc vô tình liếc qua, 'kế hoạch' đã vạch ra từ sẵn của anh đột nhiên chết non từ trong nôi.

Nhìn khuôn mặt vừa xa lạ vừa quen thuộc ngồi đối diện với Wangho, năm ngón tay của Sanghyeok siết chặt.

Với trí nhớ ưu việt của anh, đương nhiên sẽ không quên được gương mặt này.

Siwoo.

Là 'thanh mai trúc mã' của Wangho.

Tính tình Sanghyeok kín đáo, đương nhiên sẽ không bỏ qua bất kỳ người nào bên cạnh Wangho, đặc biệt là tình địch.

Anh biết sau khi Siwoo thi đại học xong thì sang Anh du học, nhưng lại lười điều tra anh ta trở về từ khi nào.

Tác giả: gòi gòi tới công chiện =))

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro