053 - 054

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

C53

Hồi cấp ba, Sanghyeok làm lớp trưởng, là 'lãnh đạo' trước mắt các bạn học, cũng là minh chứng rõ nhất của bốn chữ 'con cưng của trời'.

Lời anh nói ra luôn khiến người ta tin phục, dù là trước kia hay bây giờ.

Mọi người nhìn khuôn mặt đã trầm xuống của Sanghyeok, nói chuyện cũng không khách khí chút nào, trong lòng rùng mình theo bản năng, vội vàng đi chỗ khác không dám đứng đây quấy rầy nữa, hi hi ha ha tới bên cạnh chuẩn bị nướng đồ.

Trong mắt Eunjung còn chực chờ muốn khóc, không tình nguyện cũng bị cô gái bên cạnh kéo đi.

Trong lúc nhất thời, góc nhỏ chật chội ban nãy cũng chỉ còn lại vài người bọn họ.

Wangho nhéo tay Minji ý bảo cậu ấy đi trước, sau đó mới nghiêng đầu, đôi mắt trong suốt nhìn Sanghyeok, "Cảm ơn."

Sanghyeok nhướn mày, "Cảm ơn cái gì."

"Vừa rồi..." Wangho mím môi, má lúm đồng tiền lúc ẩn lúc hiện, "Đám ô hợp kia."

Nếu không có nhân vật 'uy quyền' như Sanghyeok giúp đỡ, có lẽ Eunjung vẫn còn tiếp tục lợi dụng dư luận làm phiền cậu.

Không hổ là người có văn hoá, hình dung đám người hóng hớt kia văn nghệ như vậy.

Sanghyeok buồn cười nhìn Wangho, phát hiện đã qua sáu năm, vậy mà cục đậu nhỏ vẫn gian tà như vậy.

Bất giác, không khí giữa hai người cũng không còn vẻ căng thẳng như những lần gặp mặt trước nữa.

Sanghyeok hơi ghé sát cậu, thấp giọng hỏi, "Vừa rồi, hết giận chưa?"

Anh biết trong lòng Wangho vẫn còn một cái gai với Eunjung, nói đúng ra thì không phải khúc mắc mà là không buông bỏ được khoảng thời gian tăm tối thời niên thiếu của mình.

Mỗi một người từng bị bạo lực học đường, đêm khuya tỉnh giấc khỏi ác mộng đều có ý định phản kích người bạo lực mình.

Eunjung là người khởi xướng mà còn không sợ chết tìm tới đây, may là cậu không phải thánh mẫu, dứt khoát chọn không tha thứ.

"Ừm." Wangho cười, thành thật nói, "Còn rất vừa lòng nữa."
Đặc biệt là khi nhìn thấy dáng vẻ nghẹn khuất nhưng vẫn phải giả bộ là bạch liên hoa của Eunjung trước mặt mọi người cậu cũng chẳng phải là thánh mẫu Maria, cậu chỉ trung thành với cảm xúc chân thật nhất của mình.

Tầng hai Ngọc Lâu Xuân xếp mấy cái bàn lại thành vòng tròn lớn, bên trên là bàn nướng, mọi người vây quanh nhau ăn uống náo nhiệt.

Quá ba tuần rượu, cả đám lại nhao nhao lên muốn chơi trò chơi.

"Chỉ ăn không thôi không vui chút nào cả đúng không? Chúng ta chơi chút gì đó đi!" Có người dùng đũa gõ mặt bàn phát ra tiếng kêu chói tai, vô cùng rõ ràng, "Đánh bài uống rượu, xúc xắc, nói thật mạo hiểm, chọn đê!"

Mọi người nghe xong lại ồn ào không thôi, suýt thì lật tung nóc nhà.

...

Wangho yên lặng cắn xiên nướng, lông mày khẽ nhíu lại.

Đương nhiên cậu không thích cảnh tượng ồn ào thế này.

Sanghyeok ngồi cách cậu hai ghế nhưng cũng có thể phát hiện ra sự không vui trên mặt cậu, đưa chân đạp Hyukyu ở bên cạnh.

Hyukyu nhận được 'tín hiệu' của anh, đành phải đứng ra ngăn chặn đám điên này, "Đừng ồn nữa mấy thằng này... chọn nói thật mạo hiểm là được rồi!"

Cho dù là họp lớp hay sự kiện gì thì đây cũng là trò 'giải trí' thường thấy.

Đơn giản dễ hiểu, lại rất kích thích, tất cả mọi người đều có thể tham gia.

Rất nhanh đã có bạn học tìm được một chai bia rỗng đặt ở giữa bàn tròn, quy tắc rất đơn giản, mọi người thay nhau xoay chai bia, đầu chai chỉ tới chỗ ai thì người đó phải làm theo yêu cầu của người xoay bia.

Nếu người cầm chai không muốn nói thật hay không muốn chơi trò mạo hiểm, vậy thì phạt rượu.

"Đm." Kết quả, Minji là người đầu tiên 'trúng chiêu', cô phẫn nộ nhìn về phía bạn học xoay chai bia, đôi mắt trừng lớn, "Vận may lớn quá đấy!"

Bạn học nam vô tội chớp mắt, "Minji, không trách tôi được, tôi cũng chỉ tuỳ tiện quay thôi mà!"

Thật ra, đây là lần đầu tiên Wangho tham gia buổi tụ tập như thế này cũng là lần đầu tiên thấy nhiều người chơi trò này, nhìn thấy Minji 'trúng thưởng', cậu lập tức tò mò chống tay xuống cằm tập trung nhìn.

Nghe thấy Minji bất đắc dĩ thở dài, "Vậy chọn nói thật."

"Được thôi." Ý xấu trong lòng bạn nam kia rất nhiều, tròng mắt chuyển động, "Minji, nói thật đi, bước thân mật nhất mà cậu với bạn trai làm là bước nào rồi?"

...

Mọi người ngồi đây đều đã là người trưởng thành 24-25 tuổi, Wangho đoán bọn họ cũng chẳng 'ngây thơ' như hồi cấp ba, nhưng nghe được câu hỏi này vẫn không khỏi sửng sốt một chút.

Dù sao cũng là trước mắt bao nhiêu người, Wangho không khỏi phẫn nộ thay Minji.

Nhưng những người xung quanh lại không hề 'bảo thủ' như Wangho, đều cảm thấy không có gì cả, hứng thú chờ đợi Minji trả lời.

Minji nhấp một ngụm rượu, tay nhỏ dưới bàn đặt lên mu bàn tay của Jaehyuk, bình tĩnh nói, "Bà đây đơn thuần lắm, mới hôn nhau thôi."

Câu trả lời này khiến mọi người la ó.

Xã hội hiện đại, nam nữ trưởng thành mà còn tồn tại sự 'ngây thơ' thế sao? Mọi người đều không tin, nhưng Minji đã nói vậy rồi cũng không thể tiếp tục truy hỏi, đành phải chuyển sang người tiếp theo.

Chơi được một lúc, Wangho bắt đầu cảm thấy hết hứng thú.

Bọn họ không tin đáp án của Minji, chỉ tin tưởng đáp án trong lòng mình, đúng là buồn cười.

Loại tiệc tùng và trò chơi tự xưng là dành cho 'người trưởg thành' này đúng là nhàm chán.

Wangho đã ăn no, tựa vào ghế lạnh nhạt nhìn bàn tiệc náo nhiệt, muốn tìm cơ hội bỏ chạy lấy người.

Chỉ là không khéo, chai bia xoay về phía cậu.

Không khí yên tĩnh trong vài giây.

Bạn học không cẩn thận xoay chai trúng Wangho cũng gãi đầu không biết làm sao.

Bởi vì cảm giác 'tương phản' hôm nay Wangho mang lại cho mọi người quá mãnh liệt, đống lý luận vật lý khiến bọn họ không hiểu, còn có sự đối chọi gay gắt 'hùng hổ đáng sợ' với Eunjung cũng khiến bọn họ cảm thấy mình không nên chọc tới cậu.

Bạn học kia cảm thấy mình thật xui xẻo, vất vả lắm mới tới lượt cậu ấy xoay chai, vậy mà lại trúng Wangho khiến cậu ấy không biết hỏi gì, cũng không biết nên đưa ra yêu cầu gì.

Mà Wangho cũng đã xem bọn họ chơi khá lâu, cũng hiểu rõ quy tắc của trò chơi này, cậu đành phải yên lặng buông túi xuống, từ bỏ ý định muốn đi về, chủ động mở miệng, "Cái đó, tôi chọn nói thật."

Đây cũng coi như bậc thang đi xuống, mọi người lại bắt đầu thì thầm nói nhỏ.

Bạn học kia khẽ thở phào một hơi, khuôn mặt xinh đẹp của Wangho dường như toả sáng dưới ánh đèn, lại nhớ tới chuyện cậu vừa là hoa khôi vừa là học sinh giỏi... nhất thời, một ý tưởng hóng hớt hiện lên trong đầu cậu bạn học.

Cậu ấy cũng muốn biết, đoá hoa kiêu ngạo lạnh lùng này đã từng bị người nào 'hái' chưa.

Vì thế, bạn học ho nhẹ một tiếng, hỏi cùng một câu giống với Minji vừa bị hỏi.

Wangho không khỏi ngẩn người, theo bản năng nhìn về phía Sanghyeok.

Chỉ thấy mắt anh lộ rõ ý cười, đang cầm cốc giấy dùng một lần uống nước, cũng đang nhìn cậu chằm chằm.

— Bước thân mật nhất với người đàn ông của cậu là bước nào?

Thật ra, vấn đề này đối với Wangho mà nói rất dễ trả lời, cậu đã 24 tuổi rồi cũng chỉ có một người bạn trai là Sanghyeok.

Giữa hai người, chuyện thân mật nhất cũng chỉ là hôn lên mặt, đơn thuần như một trang giấy trắng.

Nhưng tầm mắt lại đối diện với dáng vẻ trừng mắt đợi câu trả lời từ mình của Eunjung, bỗng nhiên Wangho không muốn nói.

Cậu cũng không muốn nói chuyện riêng tư của mình cho người khác nghe, mặc dù sự 'riêng tư' này cũng không liên quan lắm.

"Không muốn nói." Wangho đưa tay muốn lấy ly rượu trên bàn, "Tôi chịu phạt rượu vậy."

"Ôi trời, sao lại không muốn nói thế?"

"Đợi chút, phạt rượu cần phải uống cả chai đấy?"

...

Người xung quanh thấy cậu không nói, chắc chắn có cái gì giấu, mồm năm miệng mười ồn ào muốn hóng chuyện.

Wangho cười, tính bướng bỉnh nổi lên, bình tĩnh nhìn đám người kia, "Vậy vừa hay, tôi chưa từng uống cả chai bao giờ."

Thật ra, cậu không biết uống.

Ngay khi ngón tay vừa chạm tới chai bia, một bàn tay thon dài đã 'đoạt' đi mất.

Wangho có chút ngoài ý muốn quay đầu, phát hiện không biết Sanghyeok đã đứng dậy từ khi nào, đưa tay đoạt lấy chai bia vốn nên thuộc về Wangho, mặt không biểu cảm nói, "Tôi uống giúp cậu ấy."

...

Không ai dám ho he nửa lời, chỉ có thể trơ mắt nhìn Sanghyeok phạt rượu thay Wangho.

Trời sinh khí chất trên người anh đã cao quý, ngay cả tu cả chai bia thô tục thì trông cũng rất nho nhã, tay áo vén tới khuỷu tay, uống sạch một chai bia, hoàn toàn không vương vãi ra giống những người đàn ông khác.

Chỉ là, uống sạch một chai bia như vậy vẫn khiến anh không khỏi nhíu mày.

"Sanghyeok." Bạn học vừa đưa ra câu hỏi với Wangho hiếu kỳ không thôi, dò hỏi, "Sao lại cậu lại uống rượu giúp Wangho thế?"

"Xum xoe đấy." Sanghyeok liếc một cái, mặt không biểu cảm cười lạnh, "Cậu không nhìn ra sao?"

...

Từ đó đến rất lâu về sau, trong nhóm chat của lớp đều lưu truyền sự tích 'xum xoe của Sanghyeok' theo đuổi vợ cũng phải quang minh chính đại như vậy, không sợ gì cả.

Lúc Wangho bị Minji kéo ngồi xuống, cảm thấy bên tai mình đã nóng bừng.

Cậu không nhịn được nhìn về phía Sanghyeok giữa đám người, thật sự muốn hỏi anh tính làm gì?

Chỉ là, chờ tới khi buổi liên hoan kết thúc, cậu cũng không có cơ hội.

Bởi vì, Sanghyeok... uống say rồi.

Wangho không ngờ tửu lượng của Sanghyeok lại 'kém' tới vậy.

Anh không uống nhiều, ba chai bia đã say, khuôn mặt luôn trắng nõn trở nên đỏ ửng, ánh mắt mê ly.

"Ừm, ha ha." Lúc Jaewan đỡ anh ra, có chút xấu hổ nói, "Sanghyeok học y, bình thường không uống bia rượu gì cả, cho nên..."

Xem như là một cái cớ hợp lý cho tửu lượng của Sanghyeok.

"Ôi trời ơi, mệt chết mất." Sau khi Jaewan nhét Sanghyeok vào xe thì đưa chìa khoá cho Wangho, "Bạn học, phiền cậu đưa Sanghyeok về nhà nhé, địa chỉ tôi sẽ gửi tin nhắn cho cậu."

Vừa rồi bọn họ đã thêm lại wechat.

Wangho chần chừ nhìn cậu ta, "Tôi đưa về sao?"

"Đúng vậy, bọn tôi đều uống rượu cả mà." Jaewan đưa ra cái cớ hợp lý, "Minji đưa bọn tôi về rồi, đương nhiên chỉ có thể giao Sanghyeok cho cậu thôi."

Không hiểu sao lại phải gánh vác 'trọng trách' này, Wangho nhíu mày do dự.

Mà Minji nghe nói vậy cũng không yên tâm, "Hay là tớ đưa Sanghyeok về, cậu đưa bọn họ về?"

Cậu ấy sợ Wangho và Sanghyeok mà ở riêng với nhau thì sẽ gặp chuyện mất.

"Làm ơn đi bà cô của tôi ơi, cậu làm loạn gì đấy?" Jaewan suýt chút nữa tức hộc máu, bi phẫn chỉ đám người say xỉn bên kia, "Cậu không đưa bạn trai Jaehyuk của cậu về còn tới đây hóng chuyện làm gì, đi đi đi!"

Nói xong vội kéo Minji đi.

Lúc này, lòng dạ muốn tạo cơ hội cho bọn họ ở riêng chỉ thiếu mỗi nước viết lên mặt đám người Jaewan.

Wangho nhìn bóng dáng rời đi của bọn họ, có chút dở khóc dở cười, nhưng vẫn chọn lên xe.

Dù thế nào, Sanghyeok say là sự thật, đang nhắm mắt yên tĩnh nghỉ ngơi bên ghế phụ cũng là sự thật.

Trước đó ở bệnh viện anh cũng đã giúp đỡ mình, cậu cũng không thể bỏ mặc anh, chuyện nhỏ như đưa anh về nhà cũng không làm được.

Sau khi Wangho lên xe, Jaewan cũng gửi địa chỉ cho cậu, vừa định cắm chìa khoá khởi động xe lại nghe thấy người bên cạnh nghẹn ngào lẩm bẩm, "Khát..."

Người uống rượu xong sẽ khát, nhưng mà trong xe này... không có nước mà.

Wangho tìm một vòng không có kết quả, nghiêng đầu thấy Sanghyeok nhắm chặt mắt kéo cà vạt của mình, dáng vẻ cau mày khó chịu, do dự hỏi, "Anh có để ý tôi uống rồi không?"

Bây giờ trong túi cậu chỉ có một chai nước, nhưng nước này cậu đã uống rồi.

Kết quả đương nhiên không có được câu trả lời của Sanghyeok, dường như anh thật sự rất khát, đầu lưỡi liếm môi.

Wangho suy nghĩ một chút, vẫn quyết định lấy chai nước mình chưa uống được bao nhiêu kia ra, mở nắp chai ghé sát lại gần tự mình 'đút' Sanghyeok uống.

Chỉ là, Wangho chưa phục vụ người khác bao giờ, đương nhiên không thể tinh tế, Sanghyeok mới uống được vài ngụm đã sặc.

Anh nhíu mày ho nhẹ, bàn tay Wangho khẽ run lên, nước bị tràn ra người anh.

Wangho, "..."

Sanghyeok bị sự lạnh lẽo của nước làm tỉnh, hơi nhíu mày mở to mắt, tựa như sương mù đã hoàn toàn biến mất, khuôn mặt vừa trắng lại vừa nhỏ của Wangho mà anh ngày đêm tơ tưởng gần trong gang tấc.

Tình nhân trong mộng.

C54

Đôi mắt đen nhánh của Sanghyeok ngày càng ảm đạm, nhân lúc Wangho hoảng loạn tìm khăn giấy lau cho mình, bàn tay to khẽ giữ chặt gáy cậu lại.

Khiến cho cậu không thể nào đứng dậy nổi, chỉ có thể lúng ta lúng túng ghé vào trên người anh.

Wangho hoảng sợ, lúc này mới phản ứng lại không biết Sanghyeok đã mở mắt ra từ lúc nào.

Mà giờ phút này, cặp mắt đen trước nay vốn luôn lạnh lùng kia như ngưng tụ một ngọn lửa, ngưng tụ một khát vọng sâu thẳm nào đó không thể nói ra...

Lòng bàn tay nóng rực của người đàn ông vuốt ve khuôn mặt non mịn của Wangho, giọng nói khàn khàn, "Lâu lắm rồi không được nhìn em gần thế này."

Wangho chỉ cảm thấy nơi bị anh chạm tới nổi hết da gà, da đầu căng thẳng muốn nổ tung, giọng nói căng thẳng, "Sanghyeok!"

"Suỵt, nói nhỏ thôi." Sanghyeok khẽ cười, khoé môi cong lên, ánh mắt lấp lánh giống như một đứa trẻ chuẩn bị chơi trò 'mạo hiểm', vội vàng nóng lòng, anh ghé sát bên tai Wangho, thấp giọng nói, "Nói lớn quá làm người ta chú ý, không thể làm chuyện xấu được đâu."

...

Làm chuyện xấu!

Khuôn mặt Wangho đỏ bừng, mím môi né tránh cánh tay của Sanghyeok, "Anh, anh còn không buông tôi ra, tôi sẽ giận thật đấy."

Cậu chưa từng hù doạ người khác, ngay cả 'lời nói tàn nhẫn' cũng vừa non nớt lại vừa ngoan ngoãn.

Ý cười trong mắt Sanghyeok càng sâu, anh cũng không có hành động gì nữa, chỉ là bàn tay to mập mờ chạm vào vành tai tinh xảo của thiếu niên, khiến tai Wangho càng ngày càng nóng.

Trong lúc 'xuân sắc' hỗn loạn thiêu đốt này, điện thoại Sanghyeok trong túi bỗng nhiên vang lên, như một quả bom nổ tung trong không gian yên tĩnh nhỏ hẹp.

Wangho vội nói, "Điện thoại anh kêu kìa!"

Đáy mắt người đàn ông hiện lên vẻ thất vọng, khẽ thở dài một hơi, nói thầm, "Nghe giúp tôi đi."

Chỉ cần bây giờ có thể tránh khỏi Sanghyeok, đừng nói là nghe điện thoại, bảo Wangho làm gì cậu cũng làm.

Cậu vội vàng gật đầu, sau khi Sanghyeok 'đại phát từ bi' buông cậu ra, Wangho vội vàng bắt máy, "Alo?"

"Sanghyeok đâu rồi? Bảo cậu ấy tới bệnh viện gấp!" Đầu bên kia là văn phòng bệnh viện, "Có chuyện khẩn cấp, là tai nạn giao thông liên hoàn."

Người ở đầu bên kia dồn dập nghiêm túc, rất rõ ràng trong không gian xe yên tĩnh.

Wangho sửng sốt, vừa định chuyển lời cho Sanghyeok, kết quả lại thấy đôi mắt vừa còn mơ màng của anh đã tỉnh táo ngay khi nghe thấy 'có chuyện khẩn cấp'.

"Là anh Lee ạ?" Sanghyeok nhẹ nhàng nhận điện thoại trong tay Wangho, giọng nói rõ ràng như chưa từng uống rượu, "Được, bây giờ em qua đó liền."

Sau khi anh tắt máy thì xoa bóp mặt mình một phen, đưa tay ra lấy chiếc túi ở ghế sau, trong đó có áo blouse trắng, vừa mặc vừa nói với Wangho, "Làm phiền em đưa tôi tới bệnh viện một chuyến."

Wangho, "..."

Uống say gì chứ, quả nhiên là đang gạt cậu mà!

Nhưng mà chuyện nào ra chuyện nấy, đương nhiên Wangho cũng không so đo với Sanghyeok lúc này, cậu không nói tiếng nào lập tức lái xe tới bệnh viện.

Chiếc Bentley màu trắng dừng ở cổng lớn bệnh viện, người đàn ông nhanh chóng mở cửa xe chạy xuống.

Người đàn ông ngày thường lúc nào cũng muốn tìm kiếm cơ hội trêu chọc cậu lúc này lại nghiêm túc không kịp nói tiếng nào, tới bóng dáng chạy đi cũng lộ vẻ lo lắng hấp tấp.

Wangho yên lặng nhìn anh rời đi, sau đó thu hồi ánh mắt, lái xe xuống bãi đỗ xe của bệnh viện.

Xuống xe, cơn gió lạnh thổi tới khiến vẻ ửng đỏ nóng bừng trên mặt Wangho cũng biến mất.

Trong tay Wangho cầm chìa khoá, do dự một chút vẫn quyết định đi vào bệnh viện.

Cậu chỉ muốn trả lại chìa khoá xe cho Sanghyeok thôi, Wangho tự tìm cái cớ cho mình, nhưng trong lòng lại có một giọng nói khác lên tiếng phản đối rằng 'không phải'.

Không phải.

Không liên quan tới chìa khoá, cậu chỉ muốn gặp Sanghyeok mà thôi.

Khuôn mặt nghiêm túc và nôn nóng vừa rồi của người đàn ông lại loé lên trong đầu cậu, Wangho kìm lòng không đậu, chỉ muốn nhìn thử dáng vẻ của anh lúc làm việc.

Bởi lúc Wangho nhận cuộc điện thoại kia, đột nhiên cậu mới ý thức được, bản thân chưa từng hiểu công việc của Sanghyeok, chưa từng hiểu cuộc sống của anh như thế nào...

Tuy rằng Wangho cũng không hiểu xuất phát từ nguyên nhân gì mà mình lại có 'khát vọng' muốn tìm hiểu tới vậy.

Thành phố này, ngày nào cũng có tai nạn giao thông xảy ra, nhưng tai nạn giao thông liên hoàn cũng sẽ khiến bệnh viện trở nên rối loạn.

Ma xui quỷ khiến thế nào, Wangho đi tới bên ngoài phòng cấp cứu khoa thần kinh, cậu đứng ở cửa thang máy, cuối hành lang dài ngóng nhìn 'trăm vẻ nhân sinh'.


Cậu còn nhớ, hồi cấp ba Sanghyeok khác hẳn với những nam sinh khác, lúc chơi bóng rổ trên người anh không có mùi mồ hôi như các nam sinh cùng tuổi, cho dù là đồng phục hay khí chất thì cũng toát ra vẻ sạch sẽ thoải mái, chỉ là bên trong những chiếc áo sơ mi và giày anh đều viết tên phiên bản giới hạn của các nhãn hàng nước ngoài.

Có lẽ chính vì sự 'khác biệt' như vậy, anh mới luôn thu hút mọi ánh nhìn từ người khác.

Mà Sanghyeok bây giờ, trên người mặc áo blouse trắng đã có nếp gấp, trạng thái hơi say vừa rồi cũng đã biến mất hoàn toàn, anh nhanh chóng đi theo nhân viên cấp cứu đẩy xe cứu thương, có lẽ là làm theo lời bác sĩ điều trị chính, anh chạy qua chạy lại giữa phòng chụp CT và phòng cấp cứu, thỉnh thoảng còn cao giọng kêu lên "Người nhà XXX có ở đây không? Người nhà XXX đi theo tôi ký tên"...

Cuối cùng, trước khi đẩy người bệnh vào phòng phẫu thuật còn không quên dặn dò y tá đưa những người bị thương khác vào phòng khám.

Wangho không biết mình nhìn anh bao lâu, cậu chỉ biết cả quá trình này Sanghyeok không dừng lại một giây nào.

Cậu biết cường độ công việc của bác sĩ trong nước, đặc biệt là bác sĩ khoa thần kinh rất lớn, một ngày phải làm ít nhất mười tiếng đồng hồ, 24 giờ không thể tắt điện thoại...

Mặc dù trước mắt Sanghyeok chỉ là bác sĩ thực tập nhưng đây là công việc của anh, không thể có ngoại lệ.

Chỉ là 'hiểu biết qua loa' so với chứng kiến tận mắt vẫn có sự khác biệt.

Lần đầu tiên Wangho nhìn thấy cuộc sống của Sanghyeok trong sáu năm nay, không, là hai năm kể từ khi anh trở thành thực tập sinh. Nhưng đối với sinh viên trường y mà nói, đạt được thành tựu này cũng đã không phải chuyện gì dễ dàng.

Người ta nói, 'khuyên người học y thiên lôi đánh chết', có thể thấy, khó khăn và áp lực mà sinh viên trường y phải đối mặt nhiều tới cỡ nào.

Nhưng Wangho có thể nhìn ra, Sanghyeok rất hài lòng với cuộc sống của mình bây giờ.

Đuôi lông mày khoé mắt của anh đều đắm chìm vào công việc, không còn mang theo vẻ lạnh lẽo như ở ngoài, anh nguyện ý khom lưng uốn gối, cũng chẳng thèm màng tới đôi tay đã dính đầy máu của mình.

Chuyện này đối với Sanghyeok của trước kia là chuyện không thể nào.

Thiếu niên trước kia giỏi nhất là tỏ vẻ kiêu ngạo tự phụ.

Wangho không khỏi cười khẽ một tiếng, từ khi nghe nói Sanghyeok từ bỏ thiên văn học đổi sang ngành y, trái tim đau đớn cuối cùng cũng được thả lỏng đôi chút.

Cậu nhìn ra được, Sanghyeok rất thích cũng rất thoả mãn với công việc của mình bây giờ.

Thiếu niên đứng tại chỗ một lúc lâu, sau đó thu hồi tầm mắt, đi tới chỗ bàn trực bên cạnh. Wangho kiên nhẫn chờ đợi y tá gọi điện thoại xong xuôi mới dịu dàng hỏi, "Chào cậu, cho tôi hỏi văn phòng của bác sĩ Sanghyeok ở đâu được không?"

Đương nhiên cậu có được đáp án.

Bởi vì ở bệnh viện, văn phòng của bác sĩ cũng không phải là bí mật gì.

Vụ tai nạn giao thông liên hoàn đêm nay là do tài xế say rượu lái xe sai làn đường, trực tiếp khiến ba chiếc xe đâm vào nhau, hiện trường hỗn loạn thảm khốc. cũng may là bốn chiếc xe kia cũng không nhiều người lắm, mọi người rất có ý thức an toàn thắt dây an toàn, chỉ có hai người là bị thương nặng.

Trong đó có một người bị vỡ hộp sọ, do thầy giáo của Sanghyeok, giáo sư chịu trách nhiệm.

Thần kinh của anh vô cùng căng thẳng, theo dõi toàn bộ quá trình với tư cách bác sĩ phụ, sau khi cuộc phẫu thuật kết thúc cũng đã bốn tiếng đồng hồ trôi qua.

Cũng may ca phẫu thuật thành công, bọn họ cũng không còn việc gì phải làm nữa.

"Tiểu lee, hôm nay biểu hiện không tồi đâu." Sau khi phẫu thuật kết thúc, khử khuẩn xong xuôi, giáo sư cười khen ngợi Sanghyeok, "Một tuần này em đã vào phòng phẫu thuật hai lần với thầy rồi đúng không? Lần nào cũng thành thạo cả, có tiến bộ đấy."

"Thầy đừng khen em nữa." Sanghyeok cười 'khiêm tốn', "Thầy còn khen nữa là em tự mãn đấy, tốt nhất là vẫn nên mắng em như hồi em mới vào bệnh viện thì hơn, mắng nhiều mới tiến bộ nhiều..."

Giáo sư cười cắt lời, "Nhóc con nhà em thích chịu ngược đấy à!"

Sanghyeok ra vẻ nhẫn nhục nhún vai, sau đó 'hiếu thuận' cởi bộ đồ phẫu thuật trên người giúp thầy giáo.

Giáo sư đã lớn tuổi, đêm khuya còn phải trải qua mấy tiếng phẫu thuật căng thẳng cũng đã quá mệt, ông thấy học sinh của mình ngoan ngoãn như vậy cũng không nhịn được cảm thán, "Tiểu lee này, thầy cũng không nhớ mình đã dẫn dắt bao nhiêu học sinh rồi, nhưng em đúng là người có thiên phú nhất trong cả đám đó đấy."

"Thấy chưa." Sanghyeok không nhịn được cười, "Thầy lại khen em rồi."

"Không đùa, thầy nghiêm túc đấy." Giáo sư trở nên nghiêm túc, nhân lúc trước khi 'tan làm' dạy dỗ —

"Thiên phú mà thầy nói không phải nằm ở kỹ năng chuyên nghiệp của người bác sĩ, mà là tinh thần trách nhiệm, khi đối mặt với người bệnh thì 'không vứt bỏ không buông tay' có một chuyện thầy chưa từng nói với em, sở dĩ thầy nhận em làm học trò chính vì lúc em mới vừa vào bệnh viện vẫn là một thằng nhóc bướng bỉnh, nhưng có thể thấy em là người vững vàng có quyết tâm, có lẽ nguyên nhân này cũng từ cách giáo dục của gia đình em từ nhỏ, nghiêm túc, khắc nghiệt, có trách nhiệm."

Sanghyeok không khỏi sửng sốt.

Những điều mà giáo sư Tằng nói thật ra đều được hình thành trong quá trình trưởng thành của anh, ban đầu anh không tình nguyện lắm, nhưng lâu dần lại bị ảnh hưởng bởi Jinha.

"Nhưng đây không phải là chuyện quan trọng nhất." Giáo sư Tằng chuyển chủ đề, lại nói, "Việc khiến thầy thật sự muốn nhận em là sau chuyện của bệnh nhân tâm thần kia."

Bệnh viện đã từng có một bệnh nhân tới trị liệu tâm lý, mấy tháng sau thì bị phán là mắc bệnh tâm thần, trước khi chuyển vào bệnh viện tâm thần đã muốn tự tử bằng cách nhảy lầu.

Nếu bệnh nhân chết trong bệnh viện, như vậy thì bệnh viện không thể trốn tránh trách nhiệm, đó là sơ suất trong quá trình chữa bệnh và phải đối mặt với một khoản bồi thường cực lớn. Lúc ấy chuyện náo loạn khắp nơi, xe cảnh sát cũng tới... cả đám người vội lên sân thượng khuyên nhủ.

Lông mi Sanghyeok khẽ động, nghe lời giáo sư nói cũng nhớ tới chuyện xảy ra khi đó.

Bởi vì lúc ấy, trùng hợp là anh lại hút thuốc trên sân thượng, cũng trở thành 'người trong cuộc'.

Khi đó Sanghyeok vừa mới vào bệnh viện làm, có không ít người khinh bỉ anh vì học chậm một năm, không ai nhận anh làm học trò, trong lòng thật sự rất rối loạn.

Lâu lắm rồi không hút thuốc, hiếm khi có lúc 'giải lao' như thế, không hiểu sao lại xui xẻo đụng phải người bệnh tâm thần kia.

Lúc ấy, Sanghyeok còn chưa có suy nghĩ coi người bệnh là thượng đế, mắt thấy người kia leo lên sân thượng, cả đám người cung phụng dỗ dành cầu xin cậu ta đừng nhảy, nào là tương lai còn tươi đẹp cỡ nào...

Vì thế, Sanghyeok cũng không nhịn được trở thành 'vai ác':

"Cậu muốn nhảy xuống để giải thoát sao?" Sanghyeok cụp mắt nhìn xuống dưới sân thượng, giọng nói lười nhác hỏi bệnh nhân tâm thần xoã tung tóc kia, "Cảnh sát đã chuẩn bị hết ở dưới kia rồi, cậu nhảy xuống cũng không chết đâu, ngược lại còn có thể bị gãy xương, phải cố định bằng đinh thép, đau cũng không nói nổi."

Bệnh nhân tâm thần bị lời anh nói làm cho sửng sốt.

Mà người xung quanh nghe Sanghyeok nói vậy cũng trở nên yên tĩnh.

Lúc ấy chỉ có một mình Sanghyeok trùng hợp đứng bên sân thượng, ngay cả bệnh nhân tâm thần cũng là người tới sau, cho nên chỉ có mình anh đứng nói chuyện ngay cạnh cậu ta.

Tất cả mọi người đều trông cậy vào việc Sanghyeok có thể khuyên bảo người bệnh.

"Cậu cảm thấy sống không tốt sao? Rất tuyệt vọng sao, trông cậu cũng chỉ mới hai mươi thôi, có thể trải qua bao nhiêu chuyện tuyệt vọng được chứ?"

Kết quả, Sanghyeok khẽ cười một tiếng, không hề khuyên bảo mà còn 'phun châu nhả ngọc' ăn ngay nói thật.

Lời của anh không có ác ý, cũng không lừa gạt, con ngươi bình tĩnh nhìn bệnh nhân tâm thần, lại giống như muốn xuyên qua cậu ta để nhìn một người khác, "Có thất vọng thì cũng có hi vọng, bây giờ cậu đã muốn chết, vậy cuộc sống còn có thể tệ hơn sao? Mọi chứng bệnh trên thế giới này đều sẽ được một đôi tay xoa dịu, đôi tay này có thể là thời gian, cũng có thể là bác sĩ, còn có thể là chuyện ngoài ý muốn."

...

Có lẽ là bởi vì câu 'cuộc sống còn có thể tệ hơn' này, cũng có thể là bởi vì nhảy xuống cũng không chết được, cuối cùng bệnh nhân tâm thần kia cũng không nhảy lầu tự sát, nhờ vậy mà bệnh viện cũng tránh được chuyện kiện tụng bồi thường.

"Lúc ấy thầy nghe em nói xong thì cảm thấy em là thằng nhóc rất thông minh, tài năng dễ dàng uống nắn, đáng để bồi dưỡng nên nhận em làm học trò. Nếu không, một năm có biết bao người muốn làm học trò của thầy, thầy nhận em làm gì?"

"Nhưng mà lúc trước em học tốt như thế, vậy mà lại từ bỏ Lan Đại, sống chết gì cũng phải làm bác sĩ cho bằng được là vì sao?"

Giáo sư nhắc lại chuyện của mấy năm trước xong, cuối cùng lại hứng thú nhìn anh, thử hỏi, "Muốn nói cho thầy nghe không?"

Sanghyeok cụp mắt, yên lặng một lát mới khẽ cười, "Thưa thầy, là bởi vì người em thích ạ."

Anh đã từng tự tay 'chữa lành' cho một người, từ đó bắt đầu say mê cảm giác này.

Còn hơn cả biển sao mây rộng, muốn ngừng mà không được.

*

Sanghyeok khẽ xoa bả vai đau nhức của mình, mang áo khoác và đồ đạc linh tinh của giáo sư Tằng về phòng làm việc, đẩy cửa ra mới sửng sốt không thôi.

Dưới ánh đèn mờ ảo trong văn phòng yên tĩnh, cục đậu nhỏ gầy nằm ghé vào bàn làm việc của anh, tựa như biến nơi đâu đâu cũng toàn mùi thuốc sát trùng lạnh lẽo trở nên ấm áp dịu dàng.

Sanghyeok khẽ bước qua, nửa quỳ trước mặt Wangho, nhìn khuôn mặt nhỏ tinh xảo của cậu. Cậu nhỏ nằm sấp trên bàn nghỉ ngơi, góc độ này cũng rất vừa phải.

Wangho đột nhiên xuất hiện trong văn phòng của anh tựa như nàng tiên ốc, tuy ngoài ý muốn nhưng cũng không ảnh hưởng tới việc anh muốn ngắm cậu một lát.

Còn đang suy nghĩ xem tại sao cậu lại chờ mình ở đây, hàng mi dài như cánh bướm của Wangho đã run lên, chậm rãi mở mắt, đôi mắt màu trà được bao phủ bởi sương mù dần dần tỉnh táo.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro