069 - 070| quyến rũ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

C69: DÙNG MẶT QUYẾN RŨ

 
Sanghyeok đang ăn cơm thì bị bệnh nhân giường 18 rung chuông gọi đi, sốt ruột tới mức quên cầm cả điện thoại theo.

Nhưng cũng may bệnh nhân giường 18 cũng không có chuyện gì to tát cả, xử lý trong vòng hai mươi phút rồi quay về văn phòng, Sanghyeok ngoài ý muốn phát hiện một 'nàng tiên ốc' bên trong.

Không biết Wangho đã tới đây từ khi nào, đang ngồi trên giường trong văn phòng, quần jeans màu xanh biển vây lấy hai chân thẳng tắp, lắc qua lắc lại, chiếc áo phông rộng thùng thình khiến người cậu như lọt thỏm bên trong, cánh tay nhỏ mềm mại, khuôn mặt không trang điểm gì cả, nghe thấy âm thanh thì đưa mắt nhìn qua.

Trong giây phút đó, cặp mắt màu trà kia khiến Sanghyeok cảm thấy mình đã quay về năm 18 tuổi, thấy được cậu thời cấp ba.

Thật đúng là... thời gian khiến con người hồi tưởng lại những gì đã qua.

Chưa tốt nghiệp đã nảy sinh cảm giác này, Sanghyeok không khỏi cảm thấy mình buồn cười, anh đi tới trước mặt Wangho, ngón tay nắm lấy cằm cậu nhỏ, khẽ cười nói, "Em tới lúc nào thế?"

"Vừa mới thôi.

" Wangho chớp mắt, dáng vẻ vô cùng ngoan ngoãn, "Đưa cơm cho anh đấy.


"Nhìn thấy em đủ no rồi.

" Sanghyeok thoả mãn cúi đầu, đôi môi lạnh băng khẽ hôn cậu hai cái, "Tú sắc khả xan[1].


Wangho đẩy anh ra.

"Nói thật đó, em đừng mặc thế này được không.

" Sanghyeok có chút không vui, nói câu y hệt Minji rồi lại ngồi vào ghế xoay trước bàn làm việc, kéo người đến trên đùi để ôm, giọng nói rầu rĩ, "Bây giờ anh cảm thấy mình như trâu già gặm cỏ non ấy.


Wangho không nhịn được cười, đôi mắt linh hoạt chuyển động, "Vốn dĩ trông anh đã già hơn em rồi.
 
Người nói vô tâm, người nghe cố ý, Sanghyeok luôn tự tin với bề ngoài của mình sửng sốt một chút, sau đó mở camera trước của điện thoại ra để soi, giọng nói đáng thương, "Mấy năm nay anh phải thức đêm nhiều, có phải đã không còn vẻ anh tuấn đẹp trai rồi đúng không?"
...
"Sanghyeok.

" Wangho dở khóc dở cười, ôm mặt anh lại, "Một người đàn ông như anh, chú trọng vẻ ngoài như vậy làm gì?"

"Không thể không chú trọng được.

" Sanghyeok lại rất nghiêm túc kiểm tra xem mình có tóc bạc hay nếp nhăn không rồi mới buông điện thoại xuống, nghiêm túc nói, "Còn phải dựa vào khuôn mặt này để quyến rũ em nữa.


"
Đúng là, đồ mặt dày.

Wangho cũng không còn cách nào với anh, "Ai bị anh quyến rũ cơ?"
"Còn phải nói.

" Sanghyeok cười nói, tay ôm lấy vòng eo mảnh khảnh của cậu, một tay cầm đũa gặp bông cải xanh lên ăn, mơ hồ nói, "Có thể theo đuổi được em, khuôn mặt này chiếm 50% rồi.

"
50% còn lại đương nhiên là dựa vào có ý định quyến rũ cậu.

Nhưng mà lời anh nói cũng là sự thật.

Lúc trước ở trường, Wangho chẳng nhìn ai vào mắt cả, lần đầu tiên nhìn thấy Sanghyeok đã chú ý tới anh, thật sự là do diện mạo xuất chúng này.

Vì thế cậu cũng hào phóng gật đầu thừa nhận, "Được rồi – anh ăn cơm tử tế chút được không?"

Cứ ôm chặt eo cậu như này thì ăn cơm kiểu gì?

"Vậy là em thừa nhận hả?" Sanghyeok cũng không đói, chỉ muốn trêu cậu, "Em cũng thấy sắc nảy lòng tham với anh đúng không?"

Wangho nhún vai, "Vậy thì sao?"
"Vậy em phải trả một chút 'thù lao' cho khuôn mặt đẹp trai này của anh.

" Sanghyeok không biết xấu hổ nói, đôi mắt xẹt qua sự giảo hoạt.

Wangho ngẩn người, còn chưa kịp nói gì đã cảm thấy ngón tay chợt lạnh.

Vừa nâng tay lên đã thấy ngón giữa có thêm một chiếc nhẫn lấp lánh, vô cùng phù hợp với bàn tay trắng nõn, giống như trời đất tạo nên vậy.

Cậu theo bản năng hỏi, "Sao anh biết kích cỡ ngón tay em?"

Câu đầu tiên Wangho nói không phải là 'không thích' cũng khiến Sanghyeok khẽ thở phào nhẹ nhõm một hơi.

Anh dựa đầu vào vai cậu, giọng nói lười biếng giống như trẻ nhỏ đắc ý sau khi ăn vụng được kẹo, "Đo trộm đấy.

"
...
Lời từ chối đã đến bên miệng, nhưng nhìn dáng vẻ này của Sanghyeok, cậu cũng không thể nói nên lời.

Wangho chỉ có thể bất đắc dĩ thở dài, "Anh mua làm gì thế?"
Rõ ràng trước đó cậu đã nói không muốn mua nhẫn sớm rồi.

"Em không phải cảm thấy gánh nặng đâu, chỉ là minh chứng cho việc em không còn là người độc thân thôi mà.


" Sanghyeok hôn lên tóc cậu, giọng nói trầm thấp mê hoặc còn có vẻ gì đó bất mãn ấm ức, "Ai bảo hai lần anh tới đón em tan làm đều thấy có người 'mến mộ' chặn đường em chứ?"
Lần đầu tiên là cái người được gọi là họ lee gì kia, lần thứ hai còn là Siwoo.

Loại chuyện kiểu gì cũng xảy ra này khiến Sanghyeok sắp tức chết rồi.

Wangho có hơi không tiêu thụ nổi cái 'ghen' của anh, đôi mắt cậu nhỏ chuyển động, không nhịn được phản bác, "Chẳng phải bên cạnh anh cũng có một đám oanh oanh yến yến đó sao?"

Sanghyeok nhíu mày, giả vờ vô tội, "Nào có?"

"Như Eunjung đó.

Wangho nhàn nhạt nói, "Si tình thật đấy.

"
Sanghyeok khẽ cười, giọng nói nhàn nhạt, "Em không nhắc tới thì anh cũng quên người này rồi đấy, nhưng mà... bé cưng của anh cũng ghen à?"

Điều này làm anh rất vui.

Wangho không nói gì, đầu ngón tay xoay chiếc nhẫn, nghĩ một chút rồi nói, "Muốn em đeo cũng được thôi, chỉ là... đưa điện thoại đây em xem nào.


Câu nói bất ngờ này cũng không hợp với tính cậu chút nào, Wangho vừa nói xong thì thấy khuôn mặt Sanghyeok xẹt qua vẻ kinh ngạc.

Trong lòng cậu hiểu rõ, không khỏi muốn cắn môi nhịn cười.

"Xem điện thoại?" Ánh mắt Sanghyeok trôi xa, ngón tay đùa nghịch điện thoại của mình, nói gần nói xa, "Thế nào? Muốn kiểm tra à?"

"Không được sao?"
Ánh mắt Sanghyeok loé lên, "Không phải là không được, nhưng mà chuyện kiểm tra điện thoại này đều là chuyện vợ..."
Wangho dứt khoát đứng dậy định đi.

Sanghyeok không còn cách nào khác ngoài đầu hàng, mở màn hình khoá rồi đưa điện thoại cho cậu, "Em xem đi... không được cười nhạo anh chuyện lấy ảnh em làm hình nền đâu đấy.


Sớm đã cười rồi còn đâu.

Wangho yên lặng ngồi trên đùi người đàn ông mở wechat của anh ra – thật ra cậu không có hứng thú với mấy chuyện riêng tư của Sanghyeok, chỉ muốn xem xem anh còn 'cất giấu' cái gì về mình nữa hay không.

Nhưng vừa vào trang wechat cá nhân, Wangho kinh ngạc phát hiện anh đăng rất nhiều 'khoảnh khắc' mà không cho ai xem cả, chỉ một mình anh mới nhìn thấy, lướt một chút mới thấy toàn cảnh tuyết trắng.

Mà nội dung Sanghyeok đăng cũng rất đơn giản, chỉ là ngày tháng lưu lại khoảnh khắc đó.


Wangho có chút kinh ngạc, "Đều là anh chụp sao?"

Sanghyeok khẽ 'ừm' một tiếng, sống lưng cứng đờ, anh cũng cảm thấy có chút may mắn vì mình đã không lưu lại quá nhiều tung tích.

"Mùa đông ở seoul không có tuyết.

Wangho lẩm bẩm nói, "Anh chụp ở đâu vậy?"

Trong nháy mắt, nhiều suy nghĩ to gan ùa vào trong đầu.

"Bé ngốc.

Sanghyeok cười khẽ, đẩy tóc của cậu sang một bên rồi khẽ hôn lên cổ cậu, giọng nói nhàn nhạt, "Đã hai mùa đông em không trở về rồi, không biết tuyết rơi ở seoul lớn thế nào đâu.

Chuyện cậu không biết còn rất nhiều.

Chỉ là Sanghyeok lại quên mất Wangho là người nhạy bén cỡ nào, cậu quay đầu lại nhìn anh, "Sao anh biết hai năm rồi em không về nhà?"

Sanghyeok sửng sốt, theo bản năng nói, "Anh đoán.


Lời nói ra đến chính anh cũng còn không tin.

Mắt thấy cậu híp mắt lại, Sanghyeok ho nhẹ một tiếng, tay ôm eo cậu rầu rĩ nói, "Anh thừa nhận, anh từng hỏi thăm bọn Hyukyu.


Wangho nghi hoặc nhíu mày.

"Hyukyu bọn họ..." Đôi mắt Sanghyeok chuyển động, "Có liên lạc với minji.


Lời nói dối như mất bò mới lo làm chuồng, chỉ ngóng trông cậu nhỏ không rõ chân tướng tin là thật thì tốt rồi.

Trên thực tế, sáu năm này anh chưa từng hỏi han tin tức của Wangho từ bất kỳ người nào, huống chi là bạn bè thân thiết.

Trước mặt những người thân thiết, Sanghyeok đã có thói quen tỏ ra mình là kẻ bất khả chiến bại, bất cần đời, cái gì cũng giấu ở trong lòng.

Anh muốn biết tin tức của Wangho, nhưng chỉ muốn biết 'một mình'.

Còn lâu mới mượn tay người khác điều tra.

Lấy cớ này giải thích cũng được, chỉ là cảm thấy có hơi không phù hợp, Sanghyeok lại chỉ đăng mấy tấm ảnh tuyết rơi đó với chế độ mình anh thấy, đúng là càng nhìn càng cảm thấy quen mắt.

Chỉ là hơi thở phiền lòng của Sanghyeok quanh quẩn khiến cậu không khỏi thất thần.

"Wangho.

Sanghyeok siết chặt eo cậu, hương bạc hà mát lạnh quanh người hoà với giọng nói khàn khàn như trêu đùa bên tai cậu, "Bao giờ dì mới về?"
Anh còn đang chờ được 'ăn thịt' đấy.


Đương nhiên Wangho biết anh suy nghĩ điều gì – chờ Mẹ han đi rồi, bọn họ lại tiếp tục hoàn thành chuyện của buổi tối hôm đó.

Khuôn mặt cậu không có biểu cảm gì cả, nhưng hai tai đã đỏ bừng cả lên, Wangho xoay người đẩy Sanghyeok một cái, nghiêm túc mắng, "Đồ lưu manh.


"Được rồi, anh là đồ lưu manh.

Sanghyeok cười thành tiếng, sung sướng nhẹ nhàng, nói đơn giản hơn là không biết xấu hổ, vô cùng bình tĩnh nói tiếp, "Ai làm anh đói tới mức này cơ chứ?"
...
Wangho cảm thấy mình không có cách nào tiếp tục ở chung với anh nữa, dù sao da mặt cậu cũng không dày như mặt anh.

Trước khi đi cậu còn để lại một câu, "Thứ bảy tuần sau."

Đó là ngày Mẹ han quay về trấn cổ.

Sanghyeok sửng sốt, sau khi lấy lại tinh thần mới cười rộ lên, ý cười trông như động vật ăn thịt nào đó sắp được thoả mãn d*c vọng vậy.

Wangho ra khỏi cửa lớn bệnh viện, gió đêm thổi vào mặt khiến sự khô nóng bên tai bay mất, cậu nhớ lại những cảnh tuyết vừa rồi trong máy anh, giờ phút này, tinh thần tỉnh táo, cậu mới biết cảm giác quen thuộc kia từ đâu mà đến.

Những bức ảnh Sanghyeok chụp đó...

Trông thì khá giống với cảnh tuyết phương Nam, vừa đến mùa đông thì nước đóng băng, băng tuyết tan đọng lại trên cành cây khô kết thành những hạt băng, giống như chuỗi pha lê trong suốt toả sáng lấp lánh dưới ánh mặt trời.

Vẻ đẹp tự nhiên này chỉ có thể nhìn thấy ở những thành phố mùa đông kéo dài mà không phải nơi mưa tuyết nhỏ vụn như seoul.

Những gì seoul có chỉ là cơn mưa và sương mù mà thôi.

Vừa rồi, Sanghyeok đang nói dối.

Cho nên, cảnh tuyết lộng lẫy kia là anh tới phương Bắc chụp sao? Nếu như anh tới phương Bắc, trừ thành phố cậu sống ra, Công đại nổi tiếng với vườn tuyết cực đẹp, anh còn có thể tới đâu được nữa?
Trong lúc nhất thời, trong lòng Wangho cũng như đổ cơn mưa tuyết, lạnh tới mức cả người run rẩy, rồi lại cảm thấy vui vẻ.

Cậu hít sâu một hơi, ngón tay mảnh khảnh do dự trên điện thoại một lúc lâu, cậu cũng không biết nên đi đâu, nên hỏi ai về khoảng thời gian sáu năm kia của Sanghyeok.

Cậu chỉ muốn hỏi anh có trộm tới phương Bắc hay không mà thôi.

Bởi vì anh chưa từng xuất hiện ở trước mặt cậu, đến một bóng dáng cũng không thấy.

Trong nháy mắt, Wangho thật sự cảm thấy hiểu biết của mình về Sanghyeok là quá ít.

Bảo sao anh lai không có cái gọi là 'cảm giác an toàn' như vậy.

[1] Ý chỉ những người xinh đẹp tuyệt trần, khiến người ta nhìn thôi cũng đã no.

.
 
 

C70: WANGHO HÔM NAY LÀ THỨ 7

Ngày Mẹ han trở về trấn cổ, Wangho và Minji cùng nhau lái xe tiễn bà đến nhà ga, lúc vào cổng soát vé, Wangho mới đưa túi xách cho bà, "Chờ tới Trung Thu con sẽ về thăm mẹ, còn cả ông bà ngoại nữa.

"Được.

Mẹ han khẽ cười, nghĩ một chút cũng không nhịn được hỏi, "Wangho, bên phía Sanghyeok... nếu như có thời gian, đừng quên nhắc với thằng bé chuyện gặp ba mẹ.

Người già rồi, ai cũng lo lắng cho chuyện chung thân đại sự của con cái thôi.

Wangho cười cười, ngoan ngoãn trả lời, "Vâng ạ.

"
Chờ tiễn Mẹ han đi, điện thoại Minji cũng vang lên không ngừng, trong lòng thầm mắng Cục Cảnh Sát độc ác, nhưng lại không thể không về tăng ca, lúc đi cũng đã cảm thấy ấm ức suýt khóc.

Wangho khẽ xoa đầu cậu bạn thân, sau đó gọi taxi đi thẳng tới Lan Đại.

Bây giờ cậu đang làm việc tại viện nghiên cứu với danh hiệu tiến sĩ của đại học Lâm Lan, cách một khoảng thời gian là phải quay trở về Lan Đại báo cáo thành tích các loại hạng mục giao lưu nghiên cứu với Lý Thừa Phong.

Kết quả đều được tổng hợp trong hồ sơ của cậu, nếu còn muốn tiếp tục thăng tiến lên trên, đây là điều không thể thiếu.

Mà hiển nhiên, Lý Thừa Phong rất hài lòng với thành tích của cậu, trong quá trình xem xét cũng không nhịn được gật đầu, thỉnh thoảng lại hỏi cậu một vài câu hỏi sắc bén khiến tinh thần Wangho còn căng thẳng hơn cả khi làm việc.

— Giáo sư của cậu có thể trở thành người đứng đầu cả nước cũng không phải chỉ là nói chơi.

"Tiểu han, luận điểm này của em rất tốt, chỉ là nét bút còn quá mềm mại chưa đủ sắc bén.

" Lý Thừa Phong đọc bài luận văn gần nhất của Wangho, cười nói,

"Gần đây em có tâm sự trong lòng đúng không?"

Wangho hoàn toàn không ngờ giáo sư vật lý của cậu còn hiểu được cả 'tâm lý học',sửng sốt một lúc mới khẽ gật đầu.

"Thầy cũng chỉ đoán thôi, người trẻ tuổi các em thường hay nghĩ nhiều, mấy ông già như thầy nhìn thôi cũng thấy thú vị.

" Lý Thừa Phong mỉm cười cất luận văn của cậu vào ngăn kéo, vẻ mặt tán thưởng, "Nhưng mà tâm tư khác biệt thì góc độ nhìn nhận cũng khác biệt, điều viết ra cũng càng đa dạng hơn, đây là chuyện tốt.
"
Tóm lại, ý ông là không ảnh hưởng tới công việc của cậu.

Wangho khẽ thở phào một hơi, mỉm cười nói, "Em cảm ơn thầy.

"
Chào tạm biệt Lý Thừa Phong xong cũng đã là giữa trưa, Wangho tìm thẻ cơm trong túi, dứt khoát đi tới nhà ăn.

Nói cũng thật hổ thẹn, tốt xấu gì cậu cũng được coi như là sinh viên của Lan Đại nhưng lại chưa từng tới nhà ăn của Lan Đại bao giờ.

Chỉ là, Wangho không ngờ mình chỉ tới đây có một lần lại gặp được 'người quen cũ'.

Đồ ăn Lan Đại khá ngon, người tới cũng nhiều, Wangho không khỏi nhớ tới bữa trưa mỗi ngày ở Công Đại trước kia – do nhiều đồ ăn và giá cả khá rẻ, lúc nào nhà ănở Công Đại cũng chật kín chỗ, rất ít khi có học sinh ra ngoài ăn.

Wangho càng không bao giờ muốn ra ngoài, mỗi lần bị đám cùng phòng túm ra ngoài, vừa nhìn thấy mấy món ăn dầu mỡ kia là cậu cũng cảm thấy mình tự no rồi.

Thật ra, lớn tới bây giờ, hầu như cậu toàn tới nhà ăn trường học ăn cơm.

Wangho yên lặng xếp hàng phía sau mọi người, còn đang suy nghĩ thì đã bị người sau lưng vỗ vai.

Cậu kinh ngạc quay đầu, chỉ nhìn thấy khuôn mặt kinh hỉ ngoài ý muốn của cậu phía sau.

Cậu đó vừa mừng vừa sợ, "Wangho, thật sự là cậu này!"
Nhìn cậu với mái tóc dài che khuất nửa khuôn mặt, làn da trắng nõn, dáng người mảnh khảnh, mày liễu mũi nhỏ... mất vài giây sau Wangho mới nhớ ra người này là ai, trong lúc nhất thời cũng cảm thấy ngoài ý muốn, " Jisung ?"
"Đúng vậy.

" Cặp kính đen nặng nề của Jisung hồi cấp ba đã được thay bằng kính áp tròng xinh đẹp, đôi mắt trông rất rực rỡ, tính tình cũng hoạt bát hơn nhiều so với hồi đó, "Cậu cũng không thay đổi chút nào, lúc đứng xa tớ cũng thấy quen quen rồi.

Wangho khẽ cười, "Lâu rồi không gặp.

"Đúng là lâu thật, sáu năm rồi.

" Hai người cùng nhau gọi cơm rồi ra một góc, jisung nhìn thẻ sinh viên trên cổ cậu, không khỏi kinh ngạc, "Sao bây giờ cậu lại ở Lan Đại?"

Lúc trước, bởi vì nguyên nhân nào đó, rất nhiều người biết Wangho trúng tuyển Công Đại.

Wangho cắn một miếng gà, chậm rãi nuốt rồi mới trả lời, "Tớ học tiến sĩ ở đây.

Giỏi thật, tớ còn chưa học nghiên cứu sinh xong, cậu đã lên tiến sĩ rồi.

Jisung bội phục thở dài một tiếng, "Cậu học giáo sư nào thế?"
"Giáo sư Lý Thừa Phong.

"
Lúc này, jisung cũng không thể nói ra hai chữ 'lợi hại' nữa, sắc mặt kinh ngạc, trợn mắt há mồm nhìn Wangho.

Dù sao, danh tiếng của Lý Thừa Phong trong giới học thuật cũng như sấm rền bên tai.

Ước mơ của biết bao người là được trở thành học sinh của ông.

jisung lẩm bẩm, "Thật là lợi hại, cậu học vật lý sao?"
"Đúng vậy.

" Wangho đáp lời, "Cậu thì sao?"
"Toán học.

Cậu ấy khẽ cười, bất đắc dĩ đỡ trán, "Có lẽ là tớ không đủ thông minh, càng học càng cảm thấy đây không phải thứ cho người học... nhưng không có cách nào cả, ai bảo đây là thứ tớ am hiểu nhất chứ.

Ba năm cấp ba, jisung vẫn luôn là đại diện toán học của lớp, lúc nào thành tích môn toán cũng đứng trong top 5 cả khối.

Wangho còn nhớ rõ, hai năm lớp 10 và 11 còn chưa chia khối kia, hai người bọn họ ngồi một trước một sau, tiết tự học sáng sớm nào jisung cũng sẽ mượn bài tập của cậu để so sánh đáp án.

Nhớ lại chuyện cũ, khuôn mặt của cậu cũng trở nên dịu dàng hơn không ít.

"Đúng vậy, thành tích môn toán của cậu rất tốt.

"Thật ra cậu mới là người học giỏi.

jisung cười khẽ, "Wangho, trời sinh cậu đã là người được ăn chén cơm này rồi, còn tớ là người lộn nhào chạy theo sau.

"Đừng nói mình như vậy.

Wangho lắc đầu, "Người không có thiên phú cũng không học toán được đâu.

jisung là người tự ti, lúc nào cũng xem nhẹ bản thân mình.

Nhìn dáng vẻ của cậu đang cụp mắt ăn trưa, dường như vẫn là thiếu niên yên tĩnh không kiêu ngạo không ưa nịnh thời cấp ba, jisung ngẩn người một chút rồi mím môi, áy náy mở miệng,"Wangho, tớ....

Dáng vẻ muốn nói lại thôi này khiến Wangho, "Hả?" một tiếng hỏi lại.

"Thật ra tớ vẫn luôn cảm thấy có lỗi về chuyện năm đó.

jisung cười một tiếng, có chút tự giễu,"Lúc trước Eunjung bắt nạt cậu, chúng ta là bạn cùng lớp mà tớ lại không có dũng khí ngăn cản... Tớ xin lỗi.

Wangho không ngờ jisung lại xin lỗi mình vì chuyện năm đó, cậu không khỏi ngẩn người.

"Không sao đâu.

Một lúc lâu sau, cậu cũng cười một tiếng, "Không trách được cậu, ai cũng muốn cho mình môi trường học hành yên tĩnh không bị ai quấy rầy, tớ có thể hiểu mà, thật ra năm đó tớ cảm thấy cậu là học sinh tốt nhất trong lớp đấy.

"
Wangho còn nhớ rõ, lúc ấy Eunjung làm cậu khó xử trong chuyện trực nhật, jisung lên tiếng giải vây cho cậu, cho dù chỉ là một chút thiện ý nhưng đối với Wangho của lúc đó đã là rất quý rồi.

Người từng đối xử tốt với cậu, cậu sẽ luôn ghi nhớ.

"Thật ra, Eunjung ghen ghét cậu xinh đẹp hơn cậu ta nên mới làm ra chuyện như vậy, Sanghyeok lại còn thích cậu nữa.

Jisung có chút kích động, "Sau này Sanghyeok học ở Lan Đại, cậu ta còn đi theo tới đây nữa.

Lông mày Wangho khẽ động, trong đầu lại nhớ tới câu chuyện Sanghyeok học ở Lan Đại một khoảng thời gian rồi mới bỏ học, vậy chẳng phải anh là bạn học của jisung sao?
Trong lòng nghĩ đến đây, đúng lúc cảm thấy tò mò, "Sao?"

"Chính là... không phải cậu ta nghe nói cậu và Sanghyeok chia tay sao, rồi hai người còn ghi danh hai trường khác nhau nữa.

" Lúc trước, bởi vì gặp được Wangho và Sanghyeok ở rạp chiếu phim, đương nhiên jisung cũng biết chuyện giữa hai người,cậu ấy xấu hổ nhìn Wangho một cái, "Vì sao lúc trước hai cậu lại chia tay thế?"

"Đất khách.

" Wangho tuỳ tiện tìm cớ, chuyển suy nghĩ của jisung về chuyện chính, "Sau đó thì sao?"

"Sau đó à, Sanghyeok cũng chẳng thèm để ý tới cậu ta.

người nọ híp mắt nhớ lại, "Tớ nhớ cậu ta tới cũng khá nhiều lần, sau này cũng không tới nữa, Sanghyeok cũng chỉ học ở LanĐại có hơn hai tháng.

Wangho yên lặng nhìn chằm chằm mặt bàn không biết đang suy nghĩ cái gì.

Một lát sau, cậu ngẩng đầu lên nhìn "Cậu có thể... nói cho tớ nghe vài chuyện của Sanghyeok khi đó ở Lan Đại không?"
Bây giờ cậu rất muốn biết quá khứ của Sanghyeok, từ trong miệng ai cũng được.

Cho dù chỉ là một chút dấu vết.

Nhưng ngữ khí nặng nề này lại khiến jisung hơi sửng sốt, hiển nhiên không hiểu tại sao.

"Ngại quá, mặc dù có chút đột ngột, nhưng mà..." Wangho cười rồi mới nói tiếp, "Bây giờ chúng tớ lại ở bên nhau rồi.

...
Jisung , "???"

Đôi mắt màu trà của Wangho như một hồ nước trong, vô cùng chân thành, "Vậy nên tớ rất muốn biết, làm ơn đó.

"Ừm, không phải là tớ không giúp cậu.

jisung hổ thẹn mím môi, "Thật sự là khi đó Sanghyeok đăng ký thiên văn, còn tớ học toán, quăng tám sào cũng không tới nơi.

"
Đương nhiên cậu ấy cũng không nhớ rõ sáu năm trước Sanghyeok đã xảy ra chuyện gì.

"Không sao đâu.

" Wangho cũng không ép buộc, nụ cười như thích ứng trong mọi hoàn cảnh, "Cậu nhớ cái gì thì nói cái đó, không nghĩ ra cũng không sao.

"
"Đợi tớ nhớ đã..."
Lông mày nhíu lại, vơ vét trong đầu một vòng, kết quả nhớ tới một chuyện mình bỗng nhiên bắt gặp.

Nhưng mà cậu ấy cũng không chắc chắn lắm.

"Hồi mới khai giảng năm nhất, lúc ấy số tiết của tớ cũng không nhiều lắm, có thời gian rảnh thì đi làm gia sư.

jisung kể lại, chậm rãi nói, "Có một ngày, tớ vừa muốn xuống xe buýt thì bị một con chó chạy ngang ngã tư doạ sợ — từ nhỏ tớ đã sợ chó rồi, cho nên nhớ rất rõ lần đó, sau đó tớ đi về hướng ngược lại,trùng hợp nhìn thấy Sanghyeok.

"Cậu ấy không thấy tớ, tớ cũng chỉ nhìn thấy cậu ấy trong lúc vô tình thôi, hình như cậu ấy..." jisung  nói đến đây thì dừng lại, nhìn Wangho rồi không xác định nói, "Lúc đó cậu ấy bước vào một phòng khám tâm lý.

Phòng khám tâm lý? Trong lòng Wangho khẽ kêu một tiếng, không khỏi hỏi lại, "Cậu chắc chắn không?"

"Trí nhớ của tớ khá tốt, sẽ không nhớ nhầm đâu.

Nhưng mà vì sao Sanghyeok lại tới phòng khám tâm lý?
Ngón tay Wangho vô thức siết chặt, một lúc sau mới hỏi, "Cậu còn nhớ vị trí phòng khám đó không?"

"Bởi vì chỗ tớ làm gia sư cách trạm xe buýt khá gần nên nhớ rất rõ.

jisung thoát khỏi hồi ức, không do dự đưa ra một kết luận, "Đường Bảo Tuyền, tớ còn nhớ phòng khám tâm lý đó tên là TòngAn.

Phòng khám tâm lý trên đường Bảo Tuyền.

Wangho yên lặng ghi nhớ, thấp giọng nói, "Tớ cảm ơn nhé.

Bỗng nhiên cậu cảm thấy tinh thần vô cùng mệt mỏi, đặc biệt là sau khi biết có khả năng Sanghyeok đã từng phải trải qua quá trình điều trị tâm lý.

Miễn cưỡng vực dậy tinh thần thêm wechat của cậu, sau khi hai người từ biệt,Wangho tới ven đường đợi xe buýt tới, lên xe cũng không quá nhiều người, cậu ngồi bên cạnh cửa sổ, trán chống cửa kính lạnh lẽo, suy nghĩ rất nhiều điều.

Bỗng nhiên Wangho rất muốn xuống xe, sau đó lên một chiếc xe khác đi tới bệnh viện, xem Sanghyeok đang làm gì.

Nhưng suy nghĩ này vừa nảy sinh đã bị cậu mạnh mẽ dìm về — có lẽ Sanghyeok đang rất có việc, bác sĩ là nghề vô cùng bận rộn, cậu mà tới sẽ quấy rầy anh.

Vì thế đành phải quay về nhà một mình, có lẽ là vì tâm tình không được tốt cho lắm,cảm giác xung quanh vô cùng lạnh lẽo nặng nề.

Lúc cậu ra khỏi thang máy, đang cụp mắt tính dùng vân tay mở cửa, bên tai lại thấy cửa thoát hiểm mạnh mẽ mở ra, kêu 'ầm' một tiếng.

Wangho kinh ngạc nghiêng đầu, chỉ thấy Sanghyeok đang sải bước đi tới, vẻ mặt không có biểu cảm gì cả.

Không phải anh nói phải tăng ca ở bệnh viện sao? Trong lúc nhất thời, Wangho đột nhiên không kịp chuẩn bị tinh thần, tay cũng cứng đờ.

Ngay cả vì sao đột nhiên Sanghyeok lại tới, anh đang mong chờ điều gì, đương nhiên không cần nói cũng biết.

Kéo cậu vào trong lồng ngực, giọng nói khàn khàn, "Wangho, hôm nay là thứ bảy rồi."

Tác giả
Gòi gòi chiện gì tới cũng tới

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro