Chương 8: Dã chiến (H)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chỉ có điều cậu đã đánh giá quá thấp thủ đoạn của anh, Sanghyeok không phải một người thích bạo lực, anh chỉ vừa hôn, vừa cọ, bàn tay dày rộng vuốt ve thắt lưng Wangho, dần dần di chuyển xuống phía sau, trêu nghẹo khiến tứ chi cậu mềm nhũn, không kìm được run rẩy.

"Để anh làm, anh muốn làm..." giọng Sanghyeok ướt át, phủ đầy tình dục, môi anh dán trên cổ cậu, âm thanh quanh quẩn bên tai, thậm chí còn mang theo ý làm nũng.

Vòng eo Wangho run rẩy, dưới sự trêu chọc của người kia càng ngày càng động tình, t*ng trùng xông lên não, thằng con đã có dấu hiệu ngẩng đầu.

Cậu tức giận đẩy đầu người kia ra, cắn vào chóp mũi của anh, không chịu nổi: "Anh lại phát điên cái gì nữa?"

Giọng nói, ngữ điệu, biểu cảm, dường như sắp buông giáp đầu hàng.

Sanghyeok cười nhạt một tiếng,mặc kệ sự phản kháng yếu ớt của người nọ. Sanghyeok một bên ngấu nghiến hôn, một bên kéo áo hắn, bàn tay luồng từ ve áo luồn lên trên, tìm kiếm đầu v* bóp một cái.

Wangho đau hét lên, Sanghyeok không quan tâm, kéo giật vạt áo. Wangho vội vàng xin tha: "Đừng xé, đừng xé ..."

"Hừ!" Sanghyeok không hề có ý định buông tha. Anh cúi người, cách lớp vải cắn lên đầu nhũ bên trái của cậu, còn tay kia tham lam luồn vào vạt áo, nắm bên phải, ngắt mạnh một cái. đầu v* là nơi mẫn cảm của Wangho, nhờ công "khai thác" của Sanghyeok, càng không chịu nổi kích thích, rất nhanh phát ra tiếng rên rỉ.

Thứ trong quần cậu đã cướng đến đau đớn, cậu muốn đưa tay giúp mình giải quyết, lại bị Sanghyeok ngăn cản.

"Anh  ──" còn chưa kịp phản đối, Sanghyeok bỗng nhiên lật người cậu ra sau, mặt bị áp vào bức tường lạnh lẽo, hai tay trong nháy mắt bị anh bẻ ngược, Sanghyeok thế mà lấy áo sơ mi khoác ngoài của anh, trói chặt tay cậu!

Wangho đang còn ngu người, một giây sau, quần đã bị anh lột bỏ.

Phía dưới cậu trần trụi hoàn toàn, ban đêm nhiệt độ xuống thấp, Wangho không tự chủ run rẩy,  lạnh đến mức nổi cả da gà. Trong bóng tối, cậu không thấy được bộ dáng của mình, cũng không xác định được bước tiếp theo của Sanghyeok, hai chân hắn run rẩy căng thẳng.

Tay Sanghyeok trượt vào khe mông cậu, nơi đó liền cảm nhận được nhiệt độ trên tay anh, tai Wangho đỏ rần, cảm giác hai phiến mông căng mẩy bị anh tách ra, miệng huyệt bại lộ trong không khí, theo quán tính có rút.

Sanghyeok rờ một cái, nói: "Tiếc quá, không nhìn rõ."

Wangho: "..."

Ngón tay Sanghyeok ở miệng huyệt vuốt ve, miêu tả từng nếp gấp ở trên, anh đâm ngón tay vào dò xét, không sử dụng bôi trơn, chỉ có thể cắm vào một nửa. Wangjo hít một hơi lạnh, cậu rất sợ anh cứ để vậy đâm vào.

Cậu cảm nhận được đêm nay Sanghyeok rất lạ, anh giống như một dã thú đói khát, cứ như một giây tiếp theo sẽ anh dùng hàm răng sắc nhọn xé rách cổ của cậu vậy.

Sanghyeok dùng hai ngón tay nắm cằm cậu, xoay mặt hắn về phía anh. Ánh mắt anh trầm xuống, cúi người lấp kín khoang miệng Wangho, gặm cắn một cách kịch liệt, hôn điên cuồng.

Mặc dù là một nụ hôn thô bạo, nhưng Wangho vẫn rất có cảm giác. Cậu bị Sanghyeok dạy hư, nuốt vào không biết bao nhiêu nước bọt của anh, khiến cậu cứ thấy anh là dâm tư rục rịch, lần trước trong kí túc xá, ít nhiều còn là chỗ kín đáo, bây giờ còn có thể ve vãn nhau ngoài trời luôn...

Ai!

Sanghyeok ngừng hôn, chuyển sang ngặm cắn phần da trên cổ cậu. Hai lần kia Sanghyeok rất có chừng mực, hoàn toàn không lưu lại dấu vết gì, nhưng lần này nhất định đã cắn ra vết tích. Wangho: "Không được! Chỗ đó không che được... A..." Mịa nó, chắc chảy máu luôn rồi.....

Cậu đau đến nhíu mi, trên trán lấm tấm mồ hôi, lăn xuống từ trên thái dương chảy, giống như đang chảy nước mắt. Sanghyeok giúp cậu lau đi, động tác cực kì dịu dàng. Sau đó một tay tách hai cánh mông đầy đặn, tay kia cầm lấy nơi đó của mình, đè lên miệng huyệt đang không ngừng mấp máy.

Sanghyeok đỡ lấy dương v*t, từng chút từng chút tiến vào. Wangho bị đau, hai lần trước Sanghyeok rất kiên nhẫn giúp cậu mở rộng, lần này lại chỉ làm qua loa. Wangho thở dốc càng nhiều, cổ họng vừa đau vừa khàn, làm cậu chỉ có thể vô lực dựa vào bức tường, a a liều mình hít thở.

May mắn, cậu đã biết cách thả lỏng cơ thể, đau có đau, nhưng ít nhất không chảy máu.

Sanghyeok kiểm soát độ mạnh yếu rất tốt, anh thong thả đâm rút, đến khi toàn bộ dương v*t bị nuốt trọn, Wangho cũng cảm nhận được, không khỏi thở phào nhẹ nhõm: Vào rồi, rốt cuộc cũng vào rồi.....

"Đau không?" Sanghyeok cười hỏi.

Wangho xù lông: "Hỏi thừa."

Sanghyeok cười cực hài lòng, lại tiếp tục đâm rút.

Nhịp nhàng, nhịp nhàng, dường như mang theo âm mưu gì đó, mỗi lần thúc vào đều rất sâu.

Đầu cậu nóng như lửa, ngoài dương v*t phía sau không còn cảm nhận được gì, cũng không nhớ mình đã bị người kia dùng tư thế này dằn vặt bao lâu, phía sau Wangho ẩm ướt, một ít dịch thể nương theo luật động của anh tràn ra, chảy dọc xuống bắp đùi, nhồn nhột ngứa ngáy.

Rất .... dễ chịu.

Wangho không hiểu tại sao có thể thoải mái như vậy, nhưng tóm lại cậu đang rất thoải mái.

"Ưm... Ưm..." Cậu bật ra tiếng hừ hừ, âm thanh ngọt ngào, rên rỉ làm nũng, đủ khiến mọi gã đàn ông phát rồ.

Sanghyeok cúi người hôn khóe miệng cậu, hài lòng thưởng thức âm thanh ướt át quyến rũ, dần dần tăng nhanh tốc độ.

Anh đưa đẩy càng thêm mạnh mẽ, Wangho càng rên rỉ to hơn: "A... A!"

Trong một ngõ nhỏ khuya khoắt, hai người quấn quít làm tình, Sanghyeok nhào nặn cặp mông của cậu, mạnh mẽ ra vào. Hậu huyệt của Wangho rã rời, đầu choáng mắt hoa, từng đợt khoái cảm xông lên não, sau đó truyền xuống phía dưới, dương v*t càng phình to, nóng cháy.

Tay cậu bị trói ra sau, không thể tự an ủi: "Chạm nó.. chạm nó đi."

Sanghyeok: "Không muốn nếm thử mùi vị bị anh thao bắn sao?"

Wangho trợn to mắt, con ngươi long lanh ngập tràn nghi ngờ: "Sao có thể..."

Cậu rất sợ, nếu cậu thực sự để anh làm vậy, có thứ gì đó sẽ hoàn toàn thay đổi, một đi không trở lại....

"Đừng mà ... Đừng mà..."

"Uhm ...?"

Giọng điệu Wangho mềm nhũn, yếu đuối cầu xin: "Sanghyeok...."

Đây là lần đầu tiên cậu gọi thẳng tên anh. Khi hai người làm việc chung không hề có, hai lần lăn giường trước lại càng không, cậu không hiểu nổi mình, cũng không biết có tác dụng không.

Dương v*t Sanghyeok cắm trong cơ thể cậu đột nhiên giật mạnh, ngay sau đó thô bạo va chạm một cái, Wangho giật mình hét lên, dương v*t bị lạnh nhạt nãy giờ cuối cùng cũng được anh nắm trong tay, tiến hành xoa bóp.

"Ưm.... ưm..." Âm điệu cao vút, hơi ấm bàn tay Sanghyeok làm hắn rất thoải mái.

Tốc độ đâm rút phía sau chưa từng ngưng nghỉ, tiểu huyệt bị đồ vật thô to mở rộng hết cỡ. Wangho bị xoa nắn sắp đạt cao trào, ư ư a a rên rỉ, cơ thể căng cứng muốn bắn, lại bị Sanghyeok nhanh tay lẹ mắt nắm chặt đầu nấm, ngón tay bít kín linh khẩu đang hé mở.

Wangho sắp bị bức điên rồi: "Anh...."

Sanghyeok ghé sát vào tai hắn thì thầm: "Gọi anh yêu."

Wangho: "..."

Sanghyeok: "Không gọi không cho em bắn."

!!!!?????

Wangho bỗng dưng muốn khóc. Thằng cha lưu manh này! Anh có biết cảm giác phải nín tiểu một đêm, đang muốn thoải mái giải quyết thì bị bít đầu tiểu đệ đệ là cỡ nào tàn nhẫn không hả, sống phải có trái t(r)ym chứ!

Cậu ngoảnh đầu lại, căm hận trừng mắt, ngón tay Sanghyek vẫn đang kích thích nơi đó của cậu, còn côn th*t chôn trong cơ thể cậu vẫn không ngừng đâm rút: "Gọi hay không, hửm?"

Wanho hít sâu một hơi, ủy khuất kêu: "Anh...."

"Ừ."

"Anh... anh yêu.... người ta muốn bắn mà, thực sự muốn bắn mà ~~" Muốn buồn nôn? Được, tui cho anh ói luôn!

Chiêu này của cậu thực sự hữu dụng, Sanghyeok lang huyết sôi trào, dũng mãnh phi thường, ngoan độc đâm ra rút vào, thả tay ra, đem thằng con của hắn cọ xát trên vách tường, không bao lâu sau Wangho đã bắn "A...A..."

Hắn sung sướng đến cực điểm, tận hưởng khoái cảm được giải tỏa không dễ dàng này, Sanghyeok ăn một lần còn nghiện liếm liếm lỗ tai cậu, "Lại kêu một lần."

"..."

Wangho chửi thề trong lòng.

Cậu như bị thần xui quỷ khiến gọi một lần lại một lần, hô: "Anh..."

"Uhm... hừ." Sanghyeok rất vừa lòng, xoay đầu của cậu hôn mấy lần, cây gậy th*t co rút vài đợt, cũng bắn.

Trong ngõ nhỏ vang lên âm thanh thở dốc của hai người, bọn họ lúc này đang mặt kề mặt, hơi thở giao hòa, thỉnh thoảng có một chiếc xe vụt qua, ánh đèn lướt qua rồi biến mất, trong khoảnh khắc đó họ chỉ có thể nhìn vào con ngươi đối phương, ánh mắt lấp lánh như một mặt gương phản chiếu hình ảnh của mình, bỗng nhiên cảm thấy thật đẹp mắt.

Hai người dịu dàng trao nhau một nụ hôn.

Nụ hôn này thiếu một phần dục vọng, thêm một phần .... cái gì nhỉ? Wangho mơ mơ màng màng, không thể nghĩ được gì, chỉ có thể lơ đãng nghĩ, mình thật sự rất thích cảm giác này.

Xe cứ đến rồi đi, xung quanh lại trở về tình cảnh tối tăm không ánh sáng như lúc đầu, nhưng đã có thứ gì đó kịp đọng lại, nhen nhóm thắp một đốm lửa bên trong họ.

P/s: Bên fic kia không dã chiến được thì sang fic này vậy, hehe :))

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro