CHƯƠNG I: ĐÊM TRĂNG SÁNG

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Dưới vòm trời đêm thăm thẳm, ánh trăng tròn treo lơ lửng, trơ trọi giữa bầu không gian tĩnh mịch. Vầng sáng bạc, lạnh lẽo ấy trôi dần, chậm rãi len lỏi qua những tán cây già cỗi, chiếu xuống thân gỗ xám xịt cùng mặt đất nứt nẻ, khô cằn. Vệt sáng mờ ảo tạo nên những hình thù kỳ lạ, tựa như dấu vết của những giấc mơ đã bị lãng quên từ lâu. Mọi thứ im lặng đến ngột ngạt. Không một tiếng côn trùng, không một dấu hiệu của sự sống. Cả khu rừng như bị nhấn chìm trong bóng tối vô tận, dưới sự thống trị tuyệt đối của ánh trăng.

Hắn ngồi lặng lẽ trên một tảng đá lớn, một bóng đen hòa vào bóng đêm bao quanh. Bóng dáng cô độc ấy chẳng hề xao động, cũng chẳng thuộc về nơi này. Đôi mắt hắn nhìn về phía trăng, nhưng ánh mắt ấy không hề ấm áp. Nó lạnh lẽo, trống rỗng, như phản chiếu sự bất tử đã quá quen thuộc qua ngàn năm. Những đêm như thế này, hắn đã trải qua bao nhiêu lần? Hắn cũng chẳng còn nhớ. Thời gian đối với hắn không còn giá trị. Những đêm trăng sáng tựa như một chuỗi vô tận, kéo dài từ thế kỷ này sang thế kỷ khác, và hắn, Lee Sanghyeok, vẫn là một kẻ bị mắc kẹt trong hình hài bất tử này.

Ký ức về cái ngày hắn lần đầu tiên bị trói buộc bởi lời nguyền dường như đã tan biến từ lâu. Nó mờ dần theo dòng thời gian, trở thành một cơn ác mộng không tên. Hắn đã cố quên đi, nhưng mỗi khi nhìn vào vầng trăng, những mảnh ký ức vỡ vụn lại ùa về, đan xen giữa mơ và thực.

Hắn đã từng là một hồ ly – tự do, kiêu hãnh và đầy sức sống. Hắn chạy nhảy dưới ánh trăng, đắm mình trong mùi hương của đất trời, lắng nghe từng nhịp thở của thiên nhiên. Hắn là một sinh linh hoang dã, tồn tại theo quy luật của tự nhiên, không bị ràng buộc bởi bất kỳ thế lực nào. Nhưng giờ đây, tất cả đã thay đổi. Lời nguyền ấy, không biết từ khi nào, đã giam cầm hắn vào hình hài của một con người, cướp đi không chỉ thân xác mà cả linh hồn của hắn.

Hắn không còn là chính mình, cũng không hoàn toàn thuộc về thế giới loài người. Một kẻ lạc lõng giữa hai thế giới, chẳng có nơi nào để về. Bị đẩy ra khỏi thế giới tự nhiên, nhưng cũng không thể hoà nhập với thế giới con người. Hắn cô đơn, và sự cô độc ấy kéo dài mãi mãi. Dưới ánh trăng bạc, gương mặt hắn như đượm nét u tịch, đôi mắt hổ phách – dấu tích duy nhất còn sót lại của kiếp hồ ly – phát sáng mờ ảo trong đêm. Hắn đã sống qua biết bao nhiêu thế kỉ, chứng kiến sự chuyển dịch của các triều đại, sự hưng thịnh và sụp đổ của những nền văn minh. Nhưng mọi sự thay đổi ấy đối với hắn đều chẳng có nghĩa lý gì. Thời gian trôi qua, nhưng hắn vẫn mãi là kẻ đứng ngoài cuộc, lặng lẽ dõi theo mà không cảm thấy một chút động lòng.
Để thoát khỏi lời nguyền, hắn biết mình cần một "trái tim thuần khiết." Truyền thuyết kể rằng chỉ cần tìm được một sinh linh có trái tim thuần khiết tuyệt đối, hắn sẽ được giải thoát. Hắn sẽ trở lại làm một hồ ly tự do, thoát khỏi hình hài con người và trở lại với sự tự do mà hắn đã đánh mất từ hàng ngàn năm trước.

Nhưng sự thuần khiết đó – có thật sự tồn tại? Qua ngàn năm, hắn đã gặp không ít con người, mỗi người đều mang trong mình ánh sáng của sự sống, những khát vọng và niềm hy vọng. Có những người tưởng chừng như sẽ trở thành chìa khóa mở ra cánh cửa giải thoát cho hắn. Nhưng mỗi khi đứng trước họ, chỉ cách một bước để đoạt lấy sinh mệnh mà hắn cần, một cảm giác lạ lùng lại trỗi dậy trong hắn, ngăn cản hắn tiến tới.

Có lẽ sâu thẳm trong hắn, một phần còn sót lại của lương tâm không cho phép hắn làm điều đó. Hoặc cũng có thể, hắn đã quên mất cách để trở thành một hồ ly thực thụ, một kẻ săn mồi vô tình và lạnh lùng như trước đây. Dù lý do là gì, hắn vẫn chưa bao giờ có thể chạm tới trái tim thuần khiết mà hắn cần.

Lời giải thoát ấy, sau ngàn năm tồn tại, có phải chỉ là một giấc mơ hão huyền? Một sự dối trá của số phận đã giam cầm hắn, bắt hắn phải sống mãi trong hình hài con người, mà không bao giờ được trở về? Hắn không còn chắc chắn điều gì nữa. Những câu hỏi ấy quẩn quanh trong tâm trí hắn, không bao giờ có câu trả lời, chỉ làm nỗi mơ hồ ngày càng đè nặng hơn.

Gió lại thổi qua, lạnh lẽo và khô khốc. Tiếng xào xạc của lá cây vang lên trong không gian tĩnh mịch, như những lời thì thầm của quá khứ xa xôi, mang theo mùi hương của đất đá, cỏ cây từ nơi nào đó thật xa. Mỗi khi nghe thấy những âm thanh ấy, Sanghyeok tự hỏi liệu mình có thực sự nghe thấy tiếng vọng của những linh hồn đã qua, hay chỉ là một trò đùa của gió. Dù là gì, chúng luôn khiến hắn dừng lại, khiến hắn phải lắng nghe và suy nghĩ. Có phải những linh hồn kia đang cố nói điều gì đó với hắn? Hay đó chỉ là sự phản chiếu của chính tâm hồn cô độc của hắn qua ngàn năm dài đằng đẵng?

Bầu trời đêm vẫn đen kịt, không một vì sao. Nhưng vầng trăng tròn kia vẫn rọi xuống ánh sáng bạc nhạt, như một người bạn đồng hành thầm lặng của hắn. Hắn đã cùng trăng trải qua bao nhiêu đêm như thế này? Hắn không biết, và có lẽ hắn cũng không muốn biết. Sự bất tử của hắn không có hồi kết, và những đêm dài như thế này sẽ còn kéo dài mãi mãi.

Dưới ánh trăng, hắn vẫn ngồi đó, một bóng đen cô độc giữa màn đêm tĩnh lặng. Những giấc mơ đã lãng quên, những khát khao chưa bao giờ được thỏa mãn, tất cả như những vệt sáng mờ nhạt trong tâm trí hắn. Và hắn, một lần nữa, bị nhấn chìm trong dòng chảy của sự vô vọng không có điểm dừng.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro