Chương 2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lee Sang-hyuk nhanh chóng xem qua hồ sơ bệnh án trong hệ thống bệnh và tìm thấy hồ sơ khám bệnh của Wang Ho. Hồ sơ bệnh nhân ngoại trú, đọc các triệu chứng, kết quả xét nghiệm, hình ảnh CT và MRI, danh sách kết quả xét nghiệm không quá dài, và anh ấy đã đọc chúng theo thứ tự, hai lần khám đầu tiên vẫn ở Bệnh viện Chính Seoul, và vì một số lý do, một vài lần sau đó. Các lần kiểm tra lúc sau càng trở nên phức tạp và đã được chuyển đến Changwon. Anh xem các thước phim kiểm tra một lúc, sau đó quay lại từ đầu và thấy một cái tên bác sĩ quen thuộc trên hồ sơ bệnh án chẩn đoán ngoại trú ban đầu.

"Oh Sang Hyeok," có tiếng đập bàn phím ở phía đối diện, "Có chuyện gì sao?" Bae Jun Sik rất quen thuộc với phong cách này của người bạn chí cốt của mình

"Wang-Ho ......," Lee Sang-Hyuk nói, lần đầu tiên không biết phải sắp xếp các câu nói của mình như thế nào trước mặt anh, "Wang-Ho bị bệnh?"

"Chà," âm thanh bên bàn phím của Bae Jun-sik dừng lại, "Tại sao mày lại biết?"

"Em ấy đến khoa phẫu thuật thần kinh của Changwon để kiểm tra sức khỏe", Lee Sang-hyuk nói, "và đã gặp."

"Hừm. Tao cho rằng mày cũng đã đọc hồ sơ bệnh án của em ấy."

"Kết quả xét nghiệm ban đầu là đau đầu từng cơn, sau đó phát triển thành run và yếu tay, chẩn đoán hiện tại là u màng não chèn ép dây thần kinh. Tao đã xem xét kỹ càng vị trí của khối u, hiện tại chưa phát triển nhưng cũng không ổn lắm. Em ấy đã gặp mày và được giới thiệu đến khoa phẫu thuật thần kinh ở Chang won? Nhưng tại sao mày lại giới thiệu em ấy đến bệnh viện Changwon để tiếp tục điều trị mà không phải ở lại Seoul? "

"Vô đạo đức và trái đạo đức." 

Bae Jun Sik nói ngay lập tức, "Tao muốn báo cáo với bệnh viện rằng mày đang phớt lờ mong muốn của bệnh nhân và đọc nội dung riêng tư của bệnh nhân mà không được phép."

"Tại sao lại là Changwon?" Lee Sang Hyuk phớt lờ anh ta. "Seoul có nhiều bác sĩ chuyên về phẫu thuật u màng não hơn và trang thiết bị tiên tiến hơn. Nếu là tao, tao nhất định yêu cầu em ấy ở lại Seoul để thực hiện điều trị"

"Đó là những gì tao đề nghị với em ấy, nhưng lời tin lan truyền quá nhanh," Bae Jun-sik phàn nàn, "các bác sĩ ở đây cũng vô đạo đức như mày đấy thui, mày có biết cảnh tượng như thế nào trong lần kiểm tra thứ ba của em ấy không?"

Lee Sang Hyuk ngắt lời anh: "Dù sao, trong lần kiểm tra kế tiếp ở bệnh viện, tao vẫn sẽ đề nghị em ấy quay lại Seoul để phẫu thuật. Thực tế, em ấy nên quay trở lại Seoul để có thể tiếp nhận điều trị tốt hơn. Mày biết đấy ở Changwon các thiết bị y tế chả được hiện đại như chúng ta đã nghĩ. Điều này là quá vô trách nhiệm với cơ thể của em ấy."

Bae Jun-sik im lặng một lúc.

"Sang-hyuk," anh ấy nói, " "mày lấy tư cách gì để nói điều này? Nếu tao nhớ không nhầm thì mày đã không nói chuyện với em ấy gần mười năm rồi."

Lee Sang-hyuk nói, "hãy nói chuyện hợp lý với vấn đề điều trị bệnh hiện tại của em ấy, có thể em ấy sẽ hiểu được"

Bae Jun-sik mỉm cười, "Giáo sư Lee đang ra lệnh đấy à. Nếu mày muốn khuyên em ấy trở về Seoul thì tự đi mà khuyên. Tao không rảnh. Mày biết tao dường như xem phòng khám trở thành nhà của mình rồi sao"

"Ngoài ra," Lee Sang Hyuk nói, "Việc bác sĩ điều trị đọc bệnh án của bệnh nhân không phải là vi phạm đạo đức, thưa bác sĩ Bae"

Bae Jun-sik cúp máy và lắc đầu. Y tá trưởng bên cạnh nghe xong không khỏi thốt lên: "Đó là cuộc điện thoại với giáo sư Lee Sang-hyuk? Về bác sĩ Han?"

"Ừ, đó là Sang Hyeok" Bae Jun-sik cười "Có thể giúp tôi thuyết phục anh ấy trở nên bình tĩnh được không? Chỉ vì bác sĩ Han chuyển đến khám bệnh ở Changwon mà khiến cậu ấy dường như phát điên. Tôi không vô ích khi giới thiệu Wang Ho đến chi nhánh ở Changwon thay vì Sokcho. "Hai người ấy thật là giống nhau,  tôi không nên phàn nàn những điều này với y tá trưởng chứ," Không nghĩ hôm nay cậu ấy lại điện thoại đe doạ đến phòng khám ở Hongcheon này! 

Y tá trưởng chứng kiến ​​kinh nghiệm chữa bệnh của Han Wanghu không khỏi xót xa về quá trình chữa trị của anh ta: "Chính là các bác sĩ khác đã rất quá đáng. Họ dường như không muốn bác sĩ Han khỏi bệnh. Vào ngày kiểm tra thần kinh đầu tiên, bác sĩ bệnh viện đa khoa không ra gì, kiểm tra một cách sơ sài, thậm chí cả bác sĩ khoa cấp cứu cũng đến nhưng cũng chẳng làm gì. Chẳng trách anh ấy nhất quyết không tiếp tục khám và điều trị ở bệnh viện này, vì sợ gây phiền hà cho các bác sĩ khác, sợ họ lo lắng ".

"Vậy bây giờ anh ấy sẽ không khiến mọi người lo lắng hơn nữa khi anh ấy như thế này sao?" Bae Jun-sik nói, "Và từng người một, họ không dám hỏi trực tiếp anh ấy, các cuộc điện thoại đang đến với tôi."

"Nhưng trong trường hợp đó, giáo sư Lee và bác sĩ Han có thân nhau lắm không? Tôi nghĩ giáo sư Lee sẽ có cách giúp bác sĩ Han" Y tá trưởng hỏi, 

"Tôi không nghĩ là tôi đã từng thấy hai người họ nói chuyện ở bệnh viện. Bác sĩ Han thậm chí còn không biết về việc giáo sư Lee chuyển đến Changwon." Bae Jun Sik trả lời

"Không phải anh ấy không biết, mà là anh ấy không muốn nghe. Căn bản mỗi lần tôi chỉ cần muốn nhắc tới Lee Sang Hyeok thì em ấy lại chuyển sang một chủ đề khác"Bae Jun-sik nói, 

"Tôi cũng tin rằng anh ấy sợ nhìn thấy Lee Sang-hyuk ngay cả khi anh ấy đã sang Mỹ để đào tạo và thực hiện chương trình Bác sĩ không biên giới, và anh ấy vẫn sợ quay lại." Điện thoại của anh phút chốc sáng lên, anh nhìn thấy người có tin nhắn tới, vội vàng cào lại, "Nhưng những người như vậy rất hữu dụng để nói chuyện, tôi nói gì với anh ấy cũng chẳng ích lợi gì. . "

"Bác sĩ Bae " y tá trưởng nói, "đã đến giờ vào phòng khám."

"À... Được rồi!" Bae Jun Sik nhét điện thoại vào túi và hắng giọng, "Bắt đầu thôi."

"Theo đánh giá của tôi thì nó là lành tính," Kim Kwang Hee di chuyển màn hình sang cho anh ấy xem, Han Wang Hoo đã thờ ơ bước ra sau bàn và ngồi xuống mông của anh ấy, ép Kim Kwang Hee ra khỏi ghế một chút, ""nhưng tôi không thể làm được. Kết luận chắc chắn, nếu không sẽ phải đợi cậu làm sinh thiết* mới biết chắc chắn được ". (Xét nghiệm sinh thiết là một thủ thuật có độ chính xác cao, xét nghiệm này được dùng phổ biến trong chẩn đoán bệnh ung thư, mức độ tổn thương, từ đó kịp thời ngăn ngừa rủi ro ảnh hưởng đến tính mạng.)

"Tại sao chúng ta không cắt nó trước," Han Wang-Ho nói

Ngạc nhiên trước sự thiếu kiên nhẫn mơ hồ trong giọng điệu của anh ta, Kim Kwang-hee nhìn sang anh ta và Han Wang-ho nói, "Có chuyện gì vậy?

"Hôm nay có chuyện gì sao?" Kim Kwang-hee nói, "Bạn đã đến muộn mười phút và đến với thái độ như thế này."

Han Wang-ho vô cảm giơ lòng bàn tay lên thành cửa để chặn miệng và thốt lên không thành lời: Lee-sang-hyuk.

Kim Kwang-hee hét lên, "Không thể nào, cậu vẫn còn ..."

Han Wang Ho tát vào miệng anh ta một cái khiến anh ta thút thít, "Cậu câm miệng lại!"

Giọng nói của người đàn ông kia, trong một hành động vâng lời hiếm hoi, hạ thấp nửa độ để đáp lại lời chỉ dẫn của anh ta, "Không, bây giờ anh ấy vẫn ...... cậu đối với anh ta."

Han Wang Ho cười khổ nói.

Kim Kwang Hee ngạc nhiên nhìn anh ấy một lúc, Han Wang Ho trông như thế này thật là bất thường, nhưng anh ấy tự hào về bản thân có một thái độ chuyên nghiệp đúng mực và một thái độ làm bạn tốt hơn nữa, hãy tạm gác chuyện phiếm sang một bên và tiếp tục nơi anh ấy dừng lại: "Tôi sẽ đề nghị làm xét nghiệm sinh thiết trong trường hợp khối u ác tính, vẫn còn phải chiếu xạ trị và thuốc để xem xét, và tôi vẫn đề nghị cậu chuyển trở lại Seoul để làm phẫu thuật này sau khi xét nghiệm lần bốn."

"Cậu không tự tin vào tay nghề của mình sao?"

"Chà, không," Kim Kwang-hee đau đớn thừa nhận, "Tôi sẽ không tình nguyện chuyển đến Changwon nếu gặp phải tình trạng như bạn, không giống như các loại bình thông thường khác, chữa trị ở bệnh viện nào cũng được. Bệnh của bạn phải được điều trị bởi các bác sĩ giỏi và các máy mọc hiện."

Anh chỉ vào cái bóng đáng ngại trên ảnh phim đã được chụp: "Chính cậu có thể thấy thứ này phát triển gần với dây thần kinh như thế nào."

Han Wang-ho thở dài, cụp mắt nhìn chằm chằm vào tay mình. Kim Kwang-hee nhìn theo ánh mắt của anh ấy và vươn người đến gần vai anh ấy, để anh ấy dựa vào mình, và hai người họ dành vài giây không nói nên lời như vậy, vỗ vai người bạn cũ của anh ấy. Nhớ lại khoảng thời gian trước đây còn học ở trường y, mỗi lần Wang Ho mệt mỏi thường dựa vào anh ấy khi thức khuya chuẩn bị cho bài kiểm tra của anh ấy và dựa vào anh ấy, giống như một trong những con thú nhồi bông nhỏ mà thư viện cho mượn để đồng hành cùng các ứng viên trong mùa chung kết đại học.

"Kwang Hee ơi, nếu ...... thì sao?" Một giọng nói bị bóp nghẹt phát ra bên cạnh anh.

"Gì?" Kim Kwang-hee không nghe thấy.

"Không có gì," Han Wang-Ho đứng thẳng dậy khỏi anh ta, "Tôi sẽ suy nghĩ về nó."

Kim Kwang-hee nhìn anh ta, không biết anh ta có ý định xem xét khả năng thay đổi quyết định không thể giải thích của mình hay đó chỉ là một cái cớ chiếu lệ khác với bạn anh ta, nhưng đó là sự nhượng bộ lớn nhất mà anh ta nhận được từ Han Wang-ho. trong vài tuần qua, vì vậy anh ấy chỉ vỗ về anh ấy một lần nữa, "Hãy cho tôi biết khi cậu quyết định xong, và tốt hơn hết là nhanh lên, tôi sẽ thu xếp cho cậu nhập viện sớm nhất có thể"

"Cậu là bác sĩ của tôi, tôi sẽ nói với ai khác nếu tôi không nói với cậu." Han Wangho nói, "Tôi đi đây." 

Anh ta nhấc ba lô lên và ra hiệu với Kwang hee. Trước khi bước ra khỏi phòng khám, Kim Kwang hee vẫn không thể kìm lòng, và nói thêm với Wang Ho, "Bạn biết đấy, nếu Lee Sang Hyuk tiếp quản việc điều trị của cậu, cậu không thể làm điều đó ở Changwon."

"Vậy thì cậu cũng có thể nói với tôi rằng điều trị nhanh hơn một chút." Han Wang-Ho vẫy tay mà không nhìn lại, để lại Kim Kwang-Hee lắc đầu đằng sau anh ta.

Từ Seoul đến Changwon, mất bốn giờ đi xe buýt, hai giờ rưỡi đi ktx, và gần hai mươi phút nữa để đi từ ga tàu Changwon đến bệnh viện, đôi khi Han Wang-ho dành cả ngày để chạy vòng quanh chuyến đi, anh nghĩ khi lên ktx, giờ đã trở thành một tuyến đường bình thường.

May mắn thay, anh ấy không cần phải lo lắng về các phòng khám ngoại trú, phẫu thuật, giấy tờ và các vấn đề hành chính tầm thường cùng một lúc. Không cần phải nói về phẫu thuật và phòng khám ngoại trú, ngoại trừ một vài bệnh nhân thường xuyên quay lại hội chẩn, Han Wangho giờ chỉ đang hướng dẫn luận văn bác sĩ nội trú mới của mình. gần như trở thành một kẻ lang thang không có gì để làm. Nếu anh ấy được nghỉ lễ dài ngày, anh ấy có thể gặp gỡ bạn bè của mình, nhưng bây giờ chín trong số mười đồng nghiệp và sinh viên hướng dẫn của anh ấy biết về tình hình của anh ấy, thật khó để tìm một người để uống cùng. Nếu không có các đồng nghiệp của anh ta, người đã hành động rất tích cực để kéo anh ta đến kiểm tra ngay khi anh ta phàn nàn trong bữa ăn tối, thì tin tức đã không lan truyền khắp bệnh viện ngay lập tức, và anh ta sẽ đã được chuẩn bị để giấu nó với những người khác.

Một lời mời kết bạn mới xuất hiện trên kkt.

Hình đại diện là một chiếc lá bạch quả ở tuổi trung niên, và ID là một Lee Sang-hyuk, cùng phong cách với các giáo sư 60 và 70 tuổi tại bệnh viện. Anh ta móc điện thoại lại một cách khốn khổ và trong đôi tay lóng ngóng của anh ta đã nhấp qua.

Chi nhánh bệnh viên địa phương có nhàn rỗi như vậy không? Anh liếc nhìn góc trên bên phải điện thoại của mình, chắc vẫn là giờ khám bệnh.

Bên kia đã gửi một tin nhắn bất chấp tâm lý phức tạp của anh.

"Lát nữa em có thời gian ăn tối không?"

Mặc dù anh ấy muốn rủ một người bạn đi ăn tối, nhưng ý anh ấy không phải là người bạn này ......

"Em đang trên đường trở lại Seoul"

"Hừ, vậy là có thời gian tối nay?"

Ý nghĩa là gì? han wang ho cay đắng nghĩ, hắn sẽ không bao giờ trở lại Seoul chỉ vì một bữa ăn tối, căn bản công việc của một bác sĩ như anh ta rất bận rộn

"Đúng."

"Được rồi," anh ta nói ngay lập tức.

"Anh sẽ gặp em tối nay sau đó."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro