Chương 20

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Tại sao không muốn nói ra tên thật vậy?"

Chỉ thấy chàng thanh niên lời ngay lẽ phải, "Phát huy tinh thần trượng nghĩa."

Người phỏng vấn hỏi: "Vậy cho hỏi nên xưng hô thế nào?"

Han Wangho: "Dùng tên của cô là được."

Người phỏng vấn:....

Han Wangho nhai bánh trong miệng, nhìn ống kính.

Người phỏng vấn mở miệng hỏi, "Nghe nói vừa rồi chính quyền muốn khen thưởng hành động trượng nghĩa của anh nhưng anh lại từ chối, cho hỏi là vì sao?"

Han Wangho thành thật đáp: "Tôi không cần."

Số tiền thưởng đó là 1 triệu won, người bình thường đều sẽ không từ chối, sau đó nhìn chàng thanh niên đang ngậm đầy một miệng bánh nướng trước mắt, xem ra không phải thanh niên cứng bình thường đâu.

Người phỏng vấn thử thăm dò, "Thấy tiền bạc chỉ là phù du?"

Han Wangho lắc đầu.

Người phỏng vấn: "Cảm thấy làm việc tốt không cần báo đáp?"

Han Wangho còn đang phồng má lắc lắc đầu.

"Vậy thì vì sao?"

Han Wangho tươi cười, "Cái tôi có chính là tiền."

"...."

Đáng ghét, bị cậu lừa rồi.

Người phỏng vấn điều chỉnh lại tâm trạng, tiếp tục hỏi: "Lúc đó tên côn đồ kia cầm dao, anh xông đến như vậy, không sợ sao?"

Han Wangho: "Sợ chứ."

"Vậy tại sao anh lại vì nghĩa quên thân mà xông lên?"

Han Wangho nhìn chiếc xe bán bánh nướng cách đó không xa, sau đó dùng ánh mắt có chút kì lạ nhìn người phỏng vấn, "Vì có người hô cứu mạng."

"Vậy tại sao anh không báo cảnh sát trước rồi mới đến cứu người?"

Người phỏng vấn nhìn chàng thanh niên, đưa micro cho đối phương, muốn để đối phương nói lên phẩm chất đạo đức tốt đẹp của mình.

Ngay sau đó liền thấy cậu ngại ngùng gãi đầu, "Tôi không mang điện thoại."

"...."

"Anh có nghĩ đến chuyện nếu đánh không lại tên côn đồ kia thì phải làm sao không?"

Han Wangho gật đầu, "Đương nhiên có nghĩ tới, tôi là một người biết chừa đường lui cho mình."

Người phỏng vấn liền hăng hái, "Vậy anh lúc đó suy nghĩ như thế nào?"

"Nếu như đánh không lại..." Han Wangho nở một nụ cười xán lạn, "Vậy thì cùng hô cứu mạng."

"...."

Sau đó chàng thanh niên nhìn đồng hồ, quai làm vốn đang nhai bỗng dừng lại, "Tôi phải về nhà rồi."

Nói rồi đứng lên định đi.

Người phong vấn vội vàng bước tới vài bước, "Nói thêm vài câu rồi hãy đi."

Ai ngờ đối phương lại lắc đầu, "Muộn lắm rồi."

Người phỏng vấn: "Trong nhà có người đợi?"

Han Wangho gật gật đầu.

"Bạn gái?"

"Bồn tắm massage."

"...."

Sau khi chàng thanh niên nói tạm biệt, video cũng kết thúc.


Son Siwoo ngồi trên xe bus, cả người đều đã hóa đá:...

Móa!

Người kia là Han Wangho phải không, người kia, con mẹ nó, chính là Han Wangho!

Son Siwoo sau khi xuống xe bus liền gọi điện thoại.

Han Wangho vốn đang ngủ trưa mơ mơ hồ hồ cầm điện thoại lên.

"Han Wangho!"

Màng nhĩ đau nhói, Han Wangho đưa điện thoại ra xa, ngồi dậy trên người, "Sao vậy?"

"Tối hôm qua cậu thật sự đã đi làm việc nghĩa?"

Han Wangho: "Đúng vậy."

Son Siwoo: "Sao tôi lại không biết."

Giọng Han Wangho đầy vẻ vô tội, "Tôi nói với anh rồi, nhưng anh không tin tôi."

"..." Son Siwoo: "Lỗi của tôi."

Sau đó Son Siwoo hít sâu một hơi, "Cậu có biết bây giờ trên mạng toàn là video về cậu không?"

Han Wangho nghi hoặc, "Video gì cơ?"

Son Siwoo: "Video phỏng vấn cậu."

Han Wangho nghe xong, thấy khó hiểu, "Tôi đã bảo người ta làm mờ rồi mà, sao anh nhận ra tôi?"

Son Siwoo hờ hững nói, "Người ta làm mờ rồi, nhưng không làm mờ mặt cậu."

Han Wangho nhất thời hóa đá, "Vậy bánh nướng của tôi thì sao?"

"Cũng không làm mờ."

"...."

Son Siwoo dứt khoát nói, "Han Wangho, không ngờ cậu còn có một khía cạnh nhiệt tình như vậy, trước đây đã hiểu lầm cậu rồi."


Sau khi bị Son Siwoo làm phiền, Han Wangho hết cả buồn ngủ, xoa xoa mặt đứng dậy, định đi hiệu thuốc mua ít dầu xoa bóp về xoa vết máu bầm trên eo.

Han Wangho vừa xuống lầu liền gặp Lee Sanghyeok đang pha cà phê.

Người đàn ông nhìn cậu, "Đi đâu?"

Han Wangho không chút nghĩ ngợi, "Hiệu thuốc."

Lee Sanghyeok: "Trong hộp thuốc ở nhà có thuốc."

Han Wangho đứng ở lối vào đi giày, "Tôi đi mua ít dầu xoa bóp."

Nói rồi liền mở cửa đi ra ngoài, đợi đến khi quay lại, trong tay quả nhiên đang xách chiếc túi có chứa dầu Hồng Hoa bên trong.

Lee Sanghyeok nhìn đồ trong tay cậu, "Mua dầu Hồng Hoa làm gì?"

Han Wangho: "Đương nhiên là để dùng."

Lee Sanghyeok nghe xong, bàn tay đang cầm ly cà phê bỗng dừng lại, "Cậu bị thương?"

Han Wangho gật gật đầu.

"Bị thương khi nào?"

Han Wangho: "Tối qua."

Lee Sanghyeok nhíu mày, "Sao cậu không nói với tôi?"

Mặt Han Wangho đầy vẻ vô tội, nhỏ giọng lẩm bẩm, "Nói rồi, anh không tin."

Lee Sanghyeok:?

Han Wangho nhìn anh, đầy oán trách, "Tôi hôm qua đi làm việc nghĩa."

"...."

Lee Sanghyeok hít sâu một hơi, căn bản không hề nghĩ chuyện hôm qua cậu nói là thật.

Sắc mặt mất tự nhiên, ho khẽ hai tiếng, "Bị thương ở đâu?"

Han Wangho vỗ vỗ lên eo mình.

Lee Sanghyeok đột nhiên im lặng, "Vậy nên, tối qua cậu ôm bụng là vì bị thương?"

Han Wangho nghi hoặc, "Vậy thì không phải."

Anh không hiểu, "Vậy tại sao cậu lại ôm bụng?"

"Ăn no quá."

"...."

Người đàn ông đặt ly trong tay xuống, "Vén lên cho tôi xem thử."

Bị người ta nói thẳng như vậy, Han Wangho lại có chút ngại ngùng.

Nhưng cuối cùng vẫn ngoan ngoãn vén lên cho anh xem, có thể là vì để máu bầm đông cả một đêm, chỗ bị thương nặng nhất trên vòng eo trắng nõn kia đã tím đen.

Lee Sanghyeok nhíu chặt chân mày, "Thuốc đâu?"

Han Wangho giơ túi thuốc trong tay lên.

"Đưa đây."

Han Wangho kinh ngạc, "Anh muốn thoa thuốc cho tôi?"

Căn bản không ngờ rằng lão điên giết người không chớp mắt này lại có lúc có tình người như vậy.


Người đàn ông nhìn cậu, không nói gì, nhưng ý muốn trên mặt lại rất rõ ràng.

Han Wangho vội vàng xua xua tay, "Tôi tự thoa là được rồi."

Lee Sanghyeok một lần nữa mở miệng, "Đưa đây."

Han Wangho: Meo....

Hung dữ vậy làm gì. Han Wangho đưa dầu Hồng Hoa cho anh.

"Đi lại sô pha, nằm xuống."

Han Wangho cứng nhắc đi lại, nằm xuống sô pha, chiếc sô pha mềm mại nhưng cậu lại nằm như đang nằm trong nhà xác vậy.

Sau đó nhìn người đàn ông đang đổ dầu vào tay, lí nhí nói: "Lát nữa nhẹ một chút được không?"

Người đàn ông ngước mắt nhìn cậu.

Han Wangho: "Tôi rất mong manh."

"...."

Sau đó Han Wangho liền cảm nhận được khí lạnh truyền đến trên eo.

"Xuýt!!!!!!"

Năm phút sau, mắt Han Wangho đã ầng ậng nước, cảm thấy cuộc đời không còn gì để luyến tiếc nằm trên sô pha.

Máu bầm trên eo đã được xoa một mảng lớn, thấy người đàn ông lại đổ dầu vào tay, chân mày Han Wangho nhảy dựng, vội vàng nhổm người lên định bỏ chạy, ai ngờ ngay lập tức bị người đàn ông túm lại, mạnh mẽ ấn trở về.

Ngã lên sô pha.

Han Wangho co người lại, trên trán đã đổ mồ hôi, "Không làm nữa đâu."

Người đàn ông nhìn cậu một cái, ngữ khí không cho phép từ chối, "Còn một chút nữa vẫn chưa xoa."

"Cứ để nó tự tan đi, đời người vẫn nên có chút luyến tiếc."

Lee Sanghyeok:....

"Nằm xuống."

Han Wangho túm chặt quần áo mình, điên cuồng lắc đầu, giống như vở kịch cô gái liễu yếu đào tơ bị lưu manh chặn lại đầu thôn vậy.

"Không muốn."

Người đàn ông lặp lại lần nữa, "Nằm xuống."

Han Wangho bị dọa cho run rẩy, bình thường đùa giỡn với người đàn ông này quen rồi, cậu có những lúc sẽ quên mất người đối diện mình vốn là một kẻ ác.

Nhìn ánh mắt đáng sợ của đối phương, Han Wangho rụt cổ, ngoan ngoãn nằm xuống. Khi tay người đàn ông sắp đặt lên eo cậu một lần nữa, lại bị cậu một phát túm chặt.

Han Wangho nuốt nước miếng, từ trong kẽ răng rít ra vài chữ, "Nhẹ một chút."

Ai ngờ người đàn ông không hề giảm một chút lực nào, vẫn lạnh lùng trêu đùa, "Bây giờ đã biết đau chưa?"

Han Wangho nghe xong thì da đầu tê rần, đau đến mức môi run bần bật.

Móa! Anh còn là người sao!

Người đàn ông lạnh mặt nhìn biểu cảm đau đớn của cậu.

"Biết đau thì sau này bớt lo chuyện bao đồng lại."

Nói rồi dùng lực ấn lên eo cậu một cái, chiếc eo trắng nõn kia lập tức run rẩy.

"Làm việc nghĩa cũng không đến lượt cậu, người khác như thế nào căn bản không cần cậu lo."

Nói rồi giữ chặt chiếc eo đang định tránh né kia, tiếp tục dùng sức, "Tự lo cho xong chính mình."

Han Wangho đau đến mức nhất thời không nói nên lời.

Người đàn ông nhìn vết thương trên eo chàng thành niên, đôi mắt đen láy sâu không thấy đáy.


Trận hỏa hoạn lửa cháy ngút trời kia, ánh lửa và bầu trời đêm hòa vào nhau, trong không khí là mùi khói đen nồng nặc, giống như mây đen rợp trời, chỉ nhìn lên thôi cũng cảm thấy khó khăn, khắp nơi đều là mùi đồ đạc bị lửa thiêu rụi.

Từng tiếng gào khóc truyền đến từ trong căn phòng bị lửa thiêu đốt, "Mẹ ơi!!"

"A a a, mẹ ơi, mẹ ở đâu?!"

"Cứu với!"

"Cứu với!!!"

Đứa trẻ kia dùng hết sức bình sinh mà gào khóc, khiến cho người đàn ông đang chạy về phía lối ra đột nhiên dừng chân lại.

Một giây, hai giây....

Sau đó chỉ nghe thấy người đàn ông đó thấp giọng chửi tục một câu, bóng người cao to chen qua đám đông đang quay lưng lại với ánh lửa, chạy từng bước lớn đến căn phòng kia.

Lửa giống như sợi xích của ác quỷ địa ngục, lan tràn khắp nơi, rất nhanh, giống như một con quái vật hại người cao lớn ngất trời, vượt qua xà nhà, cháy lên tận nóc phòng, kiêu ngạo, trắng trợn vươn mình giữa bầu trời đêm.

Lửa cháy dữ dội, căn phòng đổ sụp, người đàn ông mang theo đứa trẻ xông ra từ ánh lửa kia bị đè dưới tảng đá, vết máu đỏ thẫm trộn lẫn với tro đen, người đàn ông ngã xuống, mất ý thức, không thể đứng lên được nữa.


Lee Sanghyeok nhìn biểu cảm đau đớn của người trước mặt, lực tay nhẹ lại một chút.

"Nghe thấy chưa?"

"Người khác có như thế nào cũng không liên quan đến cậu, sau này bớt lo chuyện bao đồng."

Chàng thanh niên đau đến mức sắc mặt trắng bệch.

Nửa ngày sau mới rêи ɾỉ được một tiếng, "Đau."

Sau đó giơ tay lên muốn đẩy bàn tay đang giữ eo mình ra.

Tay của Lee Sanghyeok sống chết giữ lấy vòng eo trắng nõn của cậu, trong lòng bàn tay là xúc cảm ấm nóng, "Nếu ban đầu cậu không chen vào thì đâu có đau."

Anh không biết mình đã hối hận bao nhiêu đêm, hối hận vì lúc đó đã quay người lại trong trận hỏa hoạn kia, hối hận vì đã cứu đứa trẻ nước mắt ròng ròng kia.

Nếu như cho anh một cơ hội nữa... Nếu như cho anh một cơ hội nữa...

Lực tay Lee Sanghyeok bất giác mạnh lên.

Anh tuyệt đối sẽ không...


"Má nó!"

Bên tai vang lên tiếng mắng chửi, người đàn ông vẫn chưa hoàn hồn lại, ngay sau đó, "Bốp---" một tiếng, trán bị đánh một cái thật mạnh.

Han Wangho lau đi hàng nước mũi chảy ra vì khóc, ngồi bật dậy, mặt đầy uất ức.

"Đau!"

"Tôi nói là đau mà!"

Người đàn ông sững người, che trán lại, hiển nhiên là chưa kịp hoàn hồn.

Han Wangho đau đến mức nước mắt trào ra ngoài. Má anh chứ cái lão âm binh này, cậu đã nói đau rồi, cũng không thấy anh dừng tay!

Han Wangho đứng dậy, sấn tới bên xe lăn của anh, sau đó dùng tay véo má anh cho bè ra hai bên, "Đau!"

"Đau!"

"Tôi con mẹ nó nói là tôi đau!"

Ánh mắt Lee Sanghyeok chấn kinh, nhìn người đang ngồi trên người mình, "Cậu..."

Han Wangho tức muốn nổ phổi, "Nhìn cái gì mà nhìn, tôi là cha anh!"

"Cậu nói lại lần nữa!"

"Tôi là cha anh!"

"Tôi là cha anh!"

"Tôi là cha anh!"

Có thể nói là thỏa mãn đủ yêu cầu của anh.

"Han Wangho!"

Giọng nói phẫn nộ của người đàn ông vang lên, nhưng vì hai má đang biến dạng trong tay người ta mà lời nói ra không có chút sức uy hiếp nào.

Han Wangho giận dữ hét lên, "Anh hung dữ cái gì hả!"

Lee Sanghyeok sững người.

Han Wangho một lần nữa tìm về cái cảm giác mình chỉ còn sống được một ngày, không chút sợ hãi, dũng cảm một lần, kéo khuôn mặt đẹp trai miễn bàn của người đàn ông sang hai bên, "Có đau không, có đau không?!"

Lee Sanghyeok dùng đôi mắt đầy nguy hiểm nhìn đối phương.

Anh không nói gì, Han Wangho véo đi véo lại má anh.

"Anh là cái đồ biến thái!!"

"Nghe tôi nói đau rồi mà vẫn không buông tay."

Mắt Lee Sanghyeok trừng lớn, nhưng vì mặt còn đang trong tay người ta, bờ môi vốn mỏng bị nắn thành hình mỏ gà, "Cậu...."

"Cậu cái gì mà cậu?!"

Han Wangho kéo áo lên cho anh nhìn, "Cái này có phải anh làm không?!"

Lee Sanghyeok rủ mắt nhìn, chỉ nhìn một cái rồi quay đầu đi, chỉ thấy trên eo của chàng thanh niên hiện lên vết hằn của ngón tay, nằm trên làn da trắng nõn của cậu, trông càng thêm chói mắt.

Nhìn đôi tai đỏ bừng của anh, Han Wangho giơ tay xoay đầu anh lại, chiếm ưu thế về mặt đạo đức, "Anh chột dạ?!"

Ngón tay hơi lạnh của đối phương chạm vào hàm dưới của anh: "Cậu xuống khỏi người tôi trước đã."

Han Wangho lặp lại một lần nữa, "Anh chột dạ?"

"Không."

"Vậy tại sao anh không dám nhìn thẳng vào mắt tôi."

"..." Lee Sanghyeok nghiến răng, "Tôi chột dạ."

Sau đó hít sâu một hơi, "Cậu xuống trước đã."

Han Wangho lại hoàn toàn nghe không lọt tai, mà dùng hai tay xoay đầu anh lại, ép anh nhìn thẳng vào mắt mình, lời nói chưa bao giờ nghiêm túc như vậy, "Lee Sanghyeok, chuyện này tôi không hề sai, xông đến không hề sai..."

"Cứu người không hề sai, tôi bị thương là lỗi từ người khác, không phải là bản thân tôi."

"Nếu như cho tôi một cơ hội nữa, tôi vẫn sẽ xông đến."

Lee Sanghyeok nhìn vào đôi mắt của người trước mặt, bàn tay nắm chặt thành quyền.

"Cậu đừng có tự cho mình là đúng."

Bàn tay đang nhéo má anh khẽ dùng sức, "Tôi trước giờ đều không tự cho mình là đúng."

Lee Sanghyeok nhìn cậu, "Nếu như cậu đánh không lại, người bị cướp sẽ không chỉ có một đâu!"

Han Wangho tức đến mức chỉ muốn cắn lên mặt anh một cái, "Đánh không lại thì sao nào, bị cướp chung thì có làm sao chứ, tôi nhìn thấy rồi mà không xông đến thì cả đời này sẽ không tài nào ngủ được!"

"Cho dù đánh không lại, cùng lắm thì..."

"Cái gì?"

"Cùng lắm thì tôi cùng hét cứu mạng với người ta!"

"...."

Lông ngực Lee Sanghyeok phập phồng, môi Han Wangho bĩu ra đến mức có thể treo được cả can dầu, "Anh còn không vui nữa?"

Lee Sanghyeok quay đầu đi, không muốn nhìn vào mắt cậu.

Han Wangho nhất thời tức đến mức phồng như cá nóc, "Anh làm tôi đau rồi còn tức giận cái gì nữa hả?"

Anh vẫn né tránh ánh mắt cậu, không muốn nhìn.

"Đợi đến ngày nào đó cậu bị bắt cóc rồi thì sẽ biết ngừng lại thôi."

"Anh trù ẻo tôi?!"

"Không."

Han Wangho uất ức, "Anh nói hết lời thật lòng rồi."

Chân mày Lee Sanghyeok giật giật, "Không hề."

Nhất thời không biết tại sao mình lại phải vội vàng giải thích như vậy, nhưng cuối cùng vẫn nói: "Chỉ là giả thiết."

"Thật sao?"

"Thật."

Han Wangho nghe xong mới chịu thôi, sau đó suy nghĩ rồi mở miệng, "Thật ra có bị bắt cóc thì tôi cũng sẽ không sợ lắm."

Lee Sanghyeok nhìn cậu một cái.

Han Wangho nhìn anh rồi nói tiếp: "Không phải là vẫn còn anh sao?"

Lee Sanghyeok không nói gì.

Han Wangho mở miệng hỏi ngược lại, "Tôi bị bắt cóc rồi không phải vẫn còn anh đi chuộc sao?"

Một giây, hai giây....

Bốn bề im lặng trong chốc lát, Han Wangho đột nhiên bùng cháy, "Tôi bị bắt cóc anh thật sự sẽ không đi chuộc tôi?"

Lee Sanghyeok lúc này mới nghiến răng, "Đi."

Han Wangho nghe xong liền vỗ vỗ ngực mình, "Coi như anh vẫn còn lương tâm."

"...."


Mặc dù tâm trạng đã dần bình thường trở lại, nhưng cục tức trong lòng vẫn nghẹn ngang cuống họng, không trôi xuống được, Han Wangho sau khi đứng dậy khỏi người anh liền quay lưng nằm bò trên sô pha, thể hiện sự kháng nghị của mình.

Lee Sanghyeok nhìn bóng lưng hao gầy của cậu, cũng không nhúc nhích.

Mặc dù trong lòng cũng đang tức giận, nhưng anh lại bất giác mở miệng, biết rồi còn hỏi, "Cậu đang làm gì vậy?"

Han Wangho hắng giọng, "Đang giận dỗi."

"Tôi nói sẽ đi chuộc cậu."

Ý sau câu nói là, tôi đã nói sẽ đi chuộc cậu rồi, sao cậu còn tức giận.

Han Wangho ngồi bật dậy khỏi sô pha, "Tôi giận là vì cái đó sao?"

Sau đó giơ một ngón tay ra, chỉ vào eo mình, "Tôi giận là vì cái này cơ."

Lee Sanghyeok hít sâu một hơi, "Vậy cậu muốn thế nào?"

"Xin lỗi!"

Han Wangho ngẩng đầu lên, đầy cao ngạo, "Còn nữa..."

Lee Sanghyeok hỏi, "Còn cái gì nữa?"

Han Wangho: "Khen tôi."

"...."

Cậu bây giờ rất muốn được khen.

Lee Sanghyeok nghe xong thì nghiến răng, "Cậu đang nằm mơ?"

Han Wangho: "Tôi cho anh một cơ hội nữa đó."

"...."

Đồng thời phát ra lời kháng nghị, "Tôi hôm nay không nấu cơm."

Lee Sanghyeok lại hít sâu một hơi, lùi một bước, "Xin lỗi thì được, nhưng khen cậu thì không."

Han Wangho nhìn anh chằm chằm, sau đó quay đầu đi, lẩm bẩm: "Vậy tôi không chấp nhận lời xin lỗi của anh."

"...."

Không biết tại sao mỗi lần cãi nhau, anh luôn ở thế hạ phong, lần trước cũng vậy, lần này cũng thế.

Lee Sanghyeok nghiến răng, "Xin lỗi."

Han Wangho nhìn anh, "Còn gì nữa?"

"Cậu làm rất đúng."

Han Wangho nghe xong mới hài lòng nhổm người dậy, ai ngờ vừa mới ngồi dậy đã thấy ánh đẩy xe lăn đi thang máy lên lầu ba.

Rõ ràng đối phương còn chưa hết giận.

Han Wangho có được lời xin lỗi thì thoải mái lên không ít, cơm tối vẫn làm như thường.

Nhưng sau cơn bốc đồng qua đi, sự bình tĩnh và lý trí quay lại, khi uống nước Han Wangho mới đột nhiên tỉnh lại từ trong dũng khí của niềm tin mình chỉ còn một ngày để sống.

Nhưng lần này lại không hối hận như lần trước, vừa rồi bị chọc tức đến mụ mị đầu óc, nhưng nghĩ kĩ lại thì lời của đối phương hình như đều là vì tốt cho cậu.


Nấu cơm tối xong Han Wangho liền đi gõ cửa phòng Lee Sanghyeok, vận dụng mánh khóe mình thường dùng, "Sanghyeok, ra ngoài ăn cơm thôi."

Thấy bên trong không có tiếng động, Han Wangho không cực khổ đợi ngoài cửa nữa mà trực tiếp đẩy cửa đi vào.

Lee Sanghyeok nhìn thấy cậu, "Ai cho cậu vào đây?"

Han Wangho: "Tôi chứ ai."

Sau đó chú đỗ quyên nhỏ vỗ đôi cánh của mình, bay đến bên Lee Sanghyeok, "Đi ăn cơm nào."

Anh lạnh lùng, "Không đi."

Han Wangho hơi nheo mắt nhìn anh, "Còn giận hả?"

Lee Sanghyeok không nói gì.

"Tại sao lại giận vậy?"

"Cậu không biết?"

Han Wangho thắc mắc, "Không phải tôi đã tha lỗi cho anh rồi sao?"

"...."

Nhìn sắc mặt của anh, Han Wangho vội vàng sấn đến trước mặt, "Tôi biết anh là vì lo cho tôi, nhưng cách biểu đạt của anh sai rồi, vì vậy tôi mới giận, chứ không phải..."

"Chứ không phải cái gì?"

"Xem anh là lòng lang dạ thú."

Han Wangho nhìn anh, "Lần sau nếu như anh lo cho tôi thì cứ nói thẳng, tránh làm người ta hiểu lầm."

"Hiểu lầm cái gì?"

"Anh là biến thái."

"...."

Lee Sanghyeok nhìn cậu, "Không đau thì không nhớ lâu."

Han Wangho lắc đầu, "Trên đời có một kiểu người."

"Kiểu người gì?"

"Nhớ ăn chứ không nhớ người đánh."

"...." Lee Sanghyeok: "Cậu hả?"

Sống lưng Han Wangho đột nhiên lạnh toát, "Đương nhiên không phải, tôi chỉ muốn để anh biết nhiều loại người hơn thôi."

"...."

Sau đó Han Wangho lựa chọn nhảy sang chủ đề khác, trực tiếp đẩy người đi ăn cơm.


Buổi tối Han Wangho còn không quên chu đáo nói một câu: "Ngủ ngon."

Lee Sanghyeok nằm trên giường nhớ lại những lời Han Wangho nói vào ban ngày.

Cậu không hối hận.

Người đàn ông nhắm mắt lại, trận hỏa hoạn đó hiện ra trước mắt, khi tỉnh lại thì đang ở trong phòng bệnh đầy mùi thuốc khử trùng xộc vào mũi.

Tiếng chị gái than khóc dường như vẫn văng vẳng bên tai, "Sanghyeok, em... Chân của em..."

Người phụ nữ không nhẫn tâm nói ra, lao ra khỏi phòng bệnh khóc lớn.

Thật ra lúc đó không cần ai nói, Lee Sanghyeok cũng cực kỳ hiểu rõ tình trạng của mình.

"Đứa bé kia thì sao?"

Người phụ nữ nghiến chặt răng, cố nén tiếng nấc, "Đứa bé đó không sao."

Hối hận không? Câu hỏi này không biết đã dày vò anh bao nhiêu đêm rồi. Thật ra ban đầu anh không hề hối hận. Nhưng âm mưu chính là âm mưu, cho dù có che giấu tốt đến đâu thì cũng sẽ lộ ra sơ hở.

Sau khi biết được vụ hỏa hoạn đó có người đứng sau, khuôn mặt ròng ròng nước mắt của đứa trẻ kia dần trở nên biến dạng, mặt mày không rõ.

Lee Sanghyeok đau đến nhíu mày, sau đó một âm thanh đột nhiên vang lên bên tai.


Lee Sanghyeok nhấc điện thoại lên, nhấn nghe máy.

Jeong Jihoon: "Lee Sanghyeok, người hôm qua làm việc nghĩa kia là Han Wangho?"

Lee Sanghyeok nghe xong liền nhíu mày, sau đó mở miệng nói: "Cậu nghe ai nói?"

"Cậu trước hết đừng quan tâm tới việc tôi nghe ai nói, rốt cuộc có phải không?"

Lee Sanghyeok bất lực mở miệng, "Phải."

"ĐM, là cậu ta, tôi đã nói rồi mà, làm gì có người nào giống nhau đến vậy, hóa ra là cậu ta."

Jeong Jihoon nhất thời kích động đến mức rối loạn từ ngữ, "Không ngờ cái tên yêu tinh trông chân yếu tay mềm này vậy mà lại xông lên đánh nhau với người ta."

Sau đó tặc lưỡi hai cái, "Quả nhiên không thể xem mặt mà bắt hình dong."

Lee Sanghyeok: "Cậu biết được từ đâu?"

Jeong Jihoon: "Còn có thể từ đâu nữa, trên mạng đó."

"Han Wangho tối nay còn lên bản tin thời sự đó, trâu bò, trâu bò."

Lee Sanghyeok nhíu mày, "Trên mạng có tin về cậu ấy?"

Jeong Jihoon: "Đúng vậy, video, ảnh chụp, cái gì cũng có."

"Tôi lần này phải thay đổi cách nhìn về cậu ta rồi."

"Tin tức giải trí cũng có đó, cậu xem trên app X đi, Han Wangho bây giờ còn đang treo trên đó kìa."


Sau khi cúp máy, Lee Sanghyeok tải phần mềm giải trí mà đối phương vừa nói, vừa mới đăng nhập vào liền thấy ngay vị trí đầu tiên trên bảng hot search là #Cái tôi có chính là tiền#

Lee Sanghyeok nhướng mày, ma xui quỷ khiến bấm vào, quả nhiên có liên quan đến Han Wangho.

Chỉ thấy lượt xem của video kia nhiều đến kinh người, bình luận trực tiếp thì càng khỏi phải nói.

"Thật không giấu gì, tôi cũng khá khó khăn, xin hỏi bạn có lòng tốt muốn cứu giúp không?"


"Aw aw aw, thật là đẹp trai!"

"Lịch sự hỏi một câu, cho hỏi anh đẹp trai này thích bao bố màu gì?"

"Cái tôi có chính là tiền, hu hu hu đã lâu lắm rồi không nghe thấy câu nói khiến lòng người mơ ước như vậy."

"Anh ấy giàu ghê, tôi thích lắm luôn ó."

"Ngại quá, xin phép nhấn mạnh, đây là bạn trai tôi rồi."

Lee Sanghyeok đọc bình luận, đột nhiên nhíu chặt mày.


"Bạn phía trên nhớ mang thêm cái quần nhá, nhỡ người ta có bạn gái hay bạn trai rồi thì sao?"

Chân mày anh lúc này mới hơi giãn ra một chút, ngay sau đó, một bình luận được rất nhiều lượt like xuất hiện trước mắt anh.


"Vợ của anh, tôi thích đó, cửa nhà anh, nhớ đóng nha."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro