Chương 19

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lee Minhyeong không thể tin được nhìn đối phương, không ngờ trong tình huống như thế này, đối phương không an ủi mình thì thôi đi, còn hắt cho mình thùng nước lạnh.

Lee Minhyeong mở miệng chỉ trích, "Anh thật vô tình, anh chưa từng thất tình hả?"

Han Wangho đáp rất tự nhiên, "Từng nhìn thấy."

Lee Minhyeong: "Vậy tại sao anh không an ủi tôi?!"

Han Wangho vỗ vỗ vai đối phương, "Tôi tin cậu có thể tự mình vượt qua."

"Nỗi khổ trong tình yêu còn chịu không được, sau này làm sao chịu được gian khổ trong xã hội."

Lee Minhyeong thất vọng ngồi trên xe, mặt đầy bất lực, "Anh và cậu tôi giống hệt nhau, không hiểu tình người."

Han Wangho thẹn thùng cúi đầu, "Lấy gà theo gà, lấy chó theo chó."

"...."

Sau đó đưa balo cho cậu, "Đi học đi."

Lee Minhyeong không muốn đối diện với hiện thực, "Tôi không muốn đi."

Han Wangho nhíu mày: "Vậy đâu có được,  sau này làm sao uống gió Tây Bắc được."

Lee Minhyeong:....

Cuối cùng Lee Minhyeong vẫn phải cắn răng đi học.


Khi Han Wangho về nhà, Lee Sanghyeok đang ngồi trong phòng khách xem tin tức.

"Sanghyeok, tôi về rồi."

Người đàn ông đưa mắt qua nhìn cậu một cái.

Han Wangho ngồi xuống bên anh, "Cháu anh thất tình rồi."

Mặt Lee Sanghyeok xuất hiện một chút nghi hoặc.

Han Wangho mở miệng nói: "Nó bị người ta coi là cái máy rút tiền, còn bị người ta mắng là thằng ngu."

"...."

Mặt Lee Sanghyeok không hề có chút phẫn nộ nào, "Để nó chịu thiệt một chút cho nhớ lâu hơn."

Hai người vừa ngồi xuống không bao lâu, điện thoại để cách đó không xa liền reo lên. Lee Sanghyeok đưa tay cầm lấy.

"Xin chào, cho hỏi có phải người nhà của em Lee Minhyeong không?"

Lee Sanghyeok nhíu mày, "Phải, sao vậy?"

Đầu dây bên kia có chút khó xử, "Tôi là giáo viên chủ nhiệm của em Lee Minhyeong, thằng bé ở trường xảy ra chút chuyện, cần người nhà đến đây một chuyến."

"Đã rõ."

Thấy anh cúp máy, Han Wangho tới bên cạnh anh, giống như một đứa bé hiếu kì sấn đến trước mặt anh, "Sao rồi?"

Lee Sanghyeok vừa quay đầu liền nhìn thấy đối mắt trong veo đầy tò mò của cậu, không tự chủ mà ngửa đầu ra sau, sau đó nói: "Minhyeong ở trường xảy ra chút chuyện, cần qua đó một chuyến."

Han Wangho "Vậy tôi đi thay anh."

Lee Sanghyeok đưa mắt nhìn cậu, nhất thời im lặng.

Han Wangho: "Anh không tin tôi?"

Lee Sanghyeok: "Không phải."

Han Wangho: "Vậy tại sao anh không nói gì."

"...."

"Anh xem, anh lại không nói gì nữa rồi."

"...."


Cuối cùng hai người lái xe đến cổng trường, Lee Sanghyeok ngồi đợi trong xe, Han Wangho đi vào trường. Vừa đi tới phòng chủ nhiệm khối 11 liền nghe thấy tiếng cãi vã nhỏ.

Han Wangho bước vào, liếc mắt một cái liền thấy Lee Minhyeong đang ngồi trong góc.

Lee Minhyeong thấy cậu đến, lập tức thu cái mặt bảy sắc cầu vồng của mình ra phía sau, rõ ràng là không muốn cậu nhìn thấy.

Nhưng Lee Minhyeong càng không muốn người ta nhìn thì người ta lại càng nhìn, Han Wangho bước đến, đánh giá người trước mặt, sau đó mở miệng, rất bình tĩnh chứ không hề giận dữ như trong tưởng tượng của Lee Minhyeong, "Đánh nhau rồi?"

Lee Minhyeong mím môi không nói gì.

Thấy cậu nhóc không nói, Han Wangho cũng không hỏi thêm.

Một giây, hai giây... Mười giây, Lee Minhyeong không nhịn được mở miệng, "Sao anh không hỏi chuyện tôi đánh nhau."

"Không phải là cậu không muốn nói sao?"

"Tôi không nói, không lẽ anh không hỏi nữa sao?"

Han Wangho "Vậy có đánh thắng không?"

"...."

Lee Minhyeong nhìn cậu, trề môi nói: "Đánh thắng rồi."

"Đánh thắng không phải là được rồi sao?"

Lee Minhyeong lập tức ngẩng đầu, có chút kinh ngạc nhìn Han Wangho.

Nhất thời không dám tin, hỏi, "Anh không mắng tôi sao?"

Han Wangho: "Mắng cậu cái gì?"

Lee Minhyeong: "Mắng chuyện tôi đánh nhau."

Han Wangho bừng tỉnh, sau đó nghiêm mặt, tỏ vẻ nghiêm túc, "Chỉ một lần này thôi đó."

"...."

"Khoan nói đã, tôi đi tìm giáo viên chủ nhiệm của cậu nói chuyện trước."

Nói rồi Han Wangho không thèm quan tâm Lee Minhyeong nữa, quay người đi tìm giáo viên chủ nhiệm.

Lee Minhyeong ngồi trên ghế nhìn bóng lưng Han Wangho, rất lâu sau vẫn chưa hoàn hồn lại.


Vì xảy ra đánh nhau, Lee Minhyeong tạm thời bị đình chỉ, ở nhà tự kiểm điểm ba ngày, mà những học sinh còn lại cũng đã đều bị xử lý.

Han Wangho dắt Lee Minhyeong ra khỏi trường, sau đó hỏi, "Sao cứ nhìn tôi hoài vậy?"

Lee Minhyeong: "Tôi đánh nhau mà sao anh không mắng tôi."

Han Wangho nhìn cậu một cái, "Không phải cậu cũng bị đánh sao?"

"Coi như cũng bị dạy dỗ rồi."

Lee Minhyeong nghe xong, sắc mặt tốt lên không ít.

Han Wangho nhìn cậu, nói tiếp: "Mặc dù tôi không mắng cậu, nhưng không có nghĩa là cách làm của cậu đúng."

Lee Minhyeong:?

Han Wangho: "Nắm đấm và bạo lực không phải là cách giải quyết tất cả mọi chuyện, cậu phải làm cho người ta phục mới phải."

Lee Minhyeong thắc mắc: "Vậy nếu như tôi dùng cách khác rồi nhưng họ vẫn không phục thì phải làm sao?"

Han Wangho: "Vậy thì cậu có thể dùng nắm đấm khiến người ta phục, tiền đề là cậu có lý lẽ, giống như hôm nay vậy."

Nhìn người có vóc dáng to cao trước mặt mình, Han Wangho giơ tay xoa đầu cậu vài cái, "Về nhà nhớ xin lỗi mẹ cho đàng hoàng."

"Suy cho cùng thì trên đời này đâu ai tốt bằng mẹ."

Sau khi lên xe, Lee Minhyeong nhìn cậu mình, vẫn còn chút sợ hãi mà rụt cổ, Lee Sanghyeok nhìn cậu nhóc một cái rồi mở miệng: "Thế nào rồi?"

Han Wangho tự nhiên tiếp lời, "Đánh thắng rồi!"

"...."

Thậm chí giọng nói còn rất vui vẻ.

Lee Minhyeong híp mắt nhìn cậu mình, chỉ sợ anh sẽ nổi giận với mình, ai ngờ vừa nhìn qua lại thấy anh dùng ánh mắt bất lực nhìn người đang ngồi trên ghế lái, nhưng miệng lại... Khẽ cong lên.

Sau đó anh quay đầu, hai người không kịp đề phòng mà nhìn vào mắt nhau, đôi môi vốn đang nở một nụ cười nhẹ lại đột nhiên biến mất, nghiêm mặt, "Không có lần sau."

Lee Minhyeong:.... Tôi không nên ở trong xe, tôi nên nằm dưới gầm xe.


Khi đưa Lee Minhyeong về nhà, liền nhìn thấy một người phụ nữ đứng ở cửa.

Người phụ nữ quần áo trang nhã, mặt mày ôn hòa, Han Wangho nhìn người phụ nữ rồi lại nhìn Lee Sanghyeok.

Lee Sanghyeok: "Sao vậy?"

"Không có gì, chỉ là thấy chị gái anh trông có vẻ dịu dàng."

Han Wangho: "Không giống anh chút nào."

"...."

Han Wangho cũng không ngờ lão âm binh Lee Sanghyeok này lại có một người chị trông dịu dàng đến thế.

Người phụ nữ sau khi thấy con trai về, vội vàng bước đến nói vài câu đã làm phiền bọn họ rồi, sau đó nhìn Lee Minhyeong: "Minhyeong, con đi mấy ngày nay, mẹ cũng nhận ra lỗi sai của mình rồi."

"Mẹ cũng có chỗ không đúng."

Han Wangho nhìn người phụ nữ dịu dàng kia, nhất thời không hiểu tại sao Lee Minhyeong lại phản nghịch, cãi nhau với mẹ mình như vậy.

Một giây sau liền nghe người phụ nữ nói tiếp: "Thế này đi, con vào trong quỳ trước rồi mẹ sẽ xin lỗi con."

"...."

Lee Sanghyeok nhìn cậu, "Còn dịu dàng không?"

Mặt Han Wangho từ từ hóa đá.

Quả nhiên, không phải người cùng nhà thì không vào cùng một cửa, cái nhà này vốn chẳng có ai bình thường.

Sau khi đưa Lee Minhyeong về nhà, Han Wangho liền lái xe cùng Lee Sanghyeok về nhà mình.


Sau khi Lee Sanghyeok đã hoàn toàn hết cảm, buổi tối Han Wangho lại làm những món thịt mà anh thích ăn. Nhìn đống cơm trong chén không khác nhau là bao của hai người, trong cái đầu bé nhỏ của Han Wangho đột nhiên xuất hiện một thắc mắc.

Han Wangho phồng má, mở miệng, "Sanghyeok."

Lee Sanghyeok nhìn cậu, "Sao vậy?"

Han Wangho: "Anh nói xem, chúng ta ăn nhiều như nhau, tại sao anh có múi còn tôi lại không."

Sau đó còn giơ tay véo véo cái bụng mỡ của mình. Ông trời thật không công bằng.

Nhìn cậu nhăn mặt, Lee Sanghyeok: "Bởi vì mỗi ngày tôi đều vận động."

Lầu hai có phòng tập thể hình, mặc dù bây giờ nửa thân dưới không cử động được, nhưng một vài bài tập cho thân trên thì anh vẫn làm được.

Han Wangho nghe xong, trên mặt xuất hiện một biểu cảm như bị phản bội, "Anh lén tập luyện sau lưng tôi."

Lee Sanghyeok: "Không phải."

Han Wangho hỏi ngược lại, "Vậy sao từ trước đến nay tôi chưa bao giờ thấy anh tập?"

Lee Sanghyeok: "Vậy cậu phải hỏi chính mình."

Han Wangho thắc mắc, "Hỏi chính mình?"

....

Lee Sanghyeok: "Tại sao trưa nào cũng đi ngủ."

"...."

Han Wangho đột nhiên cảm thấy thật thất bại, sau đó liền quyết định từ ngày mai sẽ bắt đầu chạy đêm.

Lee Sanghyeok: "Tại sao lại là ngày mai?"

Han Wangho: "Anh chưa từng nghe qua câu này sao?"

Lee Sanghyeok mở miệng, "Câu gì?"

Han Wangho tự nhiên nói, "Giảm cân đều bắt đầu từ ngày mai."

"...."


Tối hôm sau, sau khi ăn tối, Han Wangho quả nhiên thay đồ thể thao định đi chạy đêm.

Trước khi ra cửa còn nhìn đối phương, "Anh có muốn ra ngoài đi dạo không, tôi đẩy anh."

Lee Sanghyeok dứt khoát từ chối, "Không cần đâu."

Han Wangho nghe xong liền quay đầu ra ngoài, nhưng lần này ra ngoài, mãi đến gần mười giờ tối vẫn chưa thấy về.

Lee Sanghyeok xử lý xong tài liệu, nhìn đồng hồ, chân mày nhíu chặt.

Đối phương đã ra ngoài ba tiếng đồng hồ rồi, còn chưa về nữa. Lee Sanghyeok ma xui quỷ khiến đẩy xe xuống phòng khách, nhìn bầu trời tối đen bên ngoài rồi bật TV lên.

TV đang chiếu bản tin buổi tối.

"Gần đây trong thành phố xảy ra những vụ cướp của gây thương tích, đến hôm nay thì những vụ việc này càng xảy ra nhiều hơn, mọi người ra đường ban đêm phải có người đi cùng, không đi vào ngõ nhỏ, nếu như gặp phải cướp..."

"Đầu tiên phải báo cảnh sát, phòng vệ, đảm bảo an toàn cho bản thân."

Lee Sanghyeok:....

Anh xem tin tức trên TV, sau đó cầm điều khiển lên chuyển kênh, nhưng chưa được bao lâu lại cầm điện thoại lên gọi.

"Tút---"

Lee Sanghyeok liếc mắt nhìn bàn trà bên cạnh, chỉ thấy điện thoại nằm trên đó đang rung lên.

Anh lại ngồi trong phòng khách một lúc, sau đó đi thang máy lên lầu ba, nhưng nằm xuống giường rồi lại không ngủ được.

Nhìn đồng hồ, sắp mười giờ rưỡi rồi.


Khi Han Wangho về đến nhà, liền nhìn thấy Lee Sanghyeok đang ngồi trong phòng khách xem TV.

Han Wangho nhìn anh, không khỏi thắc mắc, "Sanghyeok, sao anh còn chưa ngủ?"

Bây giờ đã sắp mười một giờ, nếu như là trước đây thì anh đã sớm ngủ rồi.

Lee Sanghyeok thấy cậu về, hờ hững nhìn cậu một cái, im lặng một lúc rồi mới mở miệng: "Cậu đi đâu vậy?"

Mắt Han Wangho lóe lên, "Chạy đêm."

Ánh mắt của Lee Sanghyeok đầy sắc bén, "Thật?"

Han Wangho theo phản xạ có điều kiện mà che bụng mình, "Thật."

Người đàn ông để ý thấy động tác của cậu, ánh mắt sâu xa, nhìn thẳng vào mặt cậu, sau đó ánh mắt lướt xuống bụng cậu.

"Cậu có gì muốn nói với tôi không?"

Han Wangho nhất thời cạn kiệt ngôn ngữ, sau đó nói: "Chạy đêm mệt quá đi, tôi đi nghỉ trước đây."

Nói rồi định chạy lên lầu, giống như có bí mật gì đó không muốn người khác biết vậy.

"Han Wangho."

Người đàn ông mở miệng.

Toàn thân Han Wangho cứng đờ, gồng mình, "Sao vậy?"


"Khóe miệng cậu dính tương."



Trên đời có thuốc hối hận không? Trên một hành tinh chỉ có thể sống một lần sao? Kiếp này không phải sẽ kết thúc nhanh như vậy đó chứ?

Han Wangho che bụng nhìn anh, sau đó mở miệng: "Tôi nói tôi đi làm việc nghĩa, anh tin không?"

Lee Sanghyeok nhướng mày, "Tiệm đồ ăn vặt sắp phá sản, cậu đi làm việc nghĩa là đi ăn hết đồ cho người ta?"

"...."

Han Wangho trầm tư một lúc, "Cũng không thể nói như vậy."

Lee Sanghyeok nhìn cậu, ngón tay thon dài gõ lên xe lăn, "Không phải cậu ra ngoài chạy đêm sao?"

"Phải mà."

"Vậy tương dính trên mép là chuyện gì kia?"

Han Wangho giơ tay lên lau mép, phản công lại, "Anh nghi ngờ tôi?"

Lee Sanghyeok: "Không có."

Han Wangho: "Vậy sao anh lại nhìn tôi bằng ánh mắt đó."

"Nhìn cậu thế nào?"

"Ánh mắt khác lạ."

"...."

Lee Sanghyeok: "Tôi chỉ đặt ra một câu hỏi hợp lý thôi."

Han Wangho đau đầu nhức óc, "Lòng tin cơ bản giữa người với người đâu?!"

Lee Sanghyeok nhìn cậu, im lặng một lúc, "Cậu có?"

"...."

Han Wangho hất cái mặt nhỏ của mình lên, "Quả nhiên đàn ông các anh đều như nhau, có được rồi liền không biết trân trọng, anh còn nhớ vào ngày đám cưới anh đã nói gì với tôi không?"

Lee Sanghyeok:?

Han Wangho: "Dù khỏe mạnh hay ốm đau, dù nghèo khó hay giàu..."

Người đàn ông nhìn Han Wangho: "Trọng điểm."

Han Wangho vẻ mặt nghiêm túc, "Chung thủy với nhau, tin tưởng lẫn nhau!"

Lee Sanghyeok nhướng mày: "Lỗi của tôi?"

Han Wangho vui vẻ thở dài, "Anh biết là được rồi."

"...."

Anh ho khẽ hai tiếng, không muốn bị người trước mặt dắt mũi nữa, "Cậu ra ngoài chạy đêm mà còn ăn khuya?"

Han Wangho mặt không đỏ, tim không đập, "Nó quyến rũ tôi."

Chàng thanh niên lời ngay lẽ phải, không chút chột dạ, giống như một thằng sở khanh mới kéo quần lên vậy.

Lee Sanghyeok: "Cậu không có lỗi?"

Han Wangho: "Là chúng nó cứ xông đến trước mặt tôi, anh nói xem, trên đời có nhiều con đường như vậy, sao chúng nó cứ phải xuất hiện trên con đường tôi chạy đêm chứ, không phải cố ý thì là gì?"

"...."

Sau đó miệng nhỏ của Han Wangho bắt đầu mấp máy bla bla, "Mặc dù tôi chạy đêm mà ăn khuya, nhưng tôi đi làm việc nghĩa, công nhiều hơn tội."

Lee Sanghyeok: "Cậu cho rằng tôi sẽ tin?"

Han Wangho dùng đôi mắt không chút tạp chất nhìn anh, nói như lẽ đương nhiên: "Chứ sao?"

Nói rồi thẹn thùng cúi đầu: "Giữa người yêu với nhau, phải tuyệt đối tin tưởng và trung thành với nhau đúng không?"

"Giống như tình yêu trước sau như một của tôi dành cho anh vậy."

Tiền ơi, loveyou~


Ngón tay đang gõ trên xe lăn của người đàn ông cứng đờ, dừng nhịp. Đáng chết, cậu ấy thật sự rất biết cách khiến mình mềm lòng.

Lee Sanghyeok hít sâu một hơi, "Vậy nên, cậu ra ngoài chạy đêm, thêm cả ăn khuya nữa, tốn ba tiếng đồng hồ?"

Han Wangho gật đầu, sau đó đột ngột phát hiện ra điểm bất thường.

"Sao giờ này rồi mà anh còn chưa ngủ?"

Cơ thể anh đột nhiên đờ ra.

Han Wangho nhìn căn phòng đèn đóm sáng trưng và TV vẫn còn đang mở, thử hỏi, "Anh đang đợi tôi?"

Lee Sanghyeok vô cùng quyết đoán, "Không hề."

Han Wangho nghi ngờ, "Vậy sao anh vẫn chưa ngủ?"

"Không muốn."

Han Wangho nghe rồi, cũng không hỏi nữa.

Sau đó cầm điện thoại trên bàn trà lên, đi lên lầu, màn hình cảm ứng đột nhiên bị chạm liền sáng lên, chỉ thấy trên màn hình hiện lên một cuộc gọi nhỡ.

Han Wangho liếc qua, gọi đến vào nửa tiếng trước, cuộc gọi đến hiển thị "Lão baby."

Han Wangho trong nháy mắt ghé sát vào mặt Lee Sanghyeok, "Anh gọi điện cho tôi?"

Lee Sanghyeok quay đầu đi.

Han Wangho tiếp tục sấn tới, "Anh gọi điện cho tôi làm gì vậy?"

Khuôn mặt người đàn ông xuất hiện vẻ bối rối, sau đó né khỏi người cậu, giơ tay xoay bánh xe lăn đi vào thang máy.

Han Wangho nhìn anh rồi như một chú bướm bay đến bên anh, "Tôi đẩy anh."

Lee Sanghyeok nhìn cậu, muốn nói lại thôi.

Han Wangho rất hiểu lòng người, "Tôi biết anh tuyệt tối không hề đợi tôi đâu."

"...."


Sau khi Lee Sanghyeok vào phòng, Han Wangho cũng về phòng tắm rửa đi ngủ.

Phòng tắm ngập tràn hơi nước, Han Wangho giơ tay cởi đồ ra, bước vào dưới vòi sen, vòng eo trắng nõn mặc dù không phải kiểu trông rất cường tráng như Lee Sanghyeok, nhưng cũng săn chắc, không có mỡ thừa.

Sau đó giơ tay mở vòi sen, chỉ thấy trên vòng eo trắng nõn kia có một mảng xanh tím.


Sáng sớm hôm sau Han Wangho lại bị chuông điện thoại đánh thức. Chàng thanh niên mơ mơ hồ hồ cầm điện thoại lên.

Giọng Son Siwoo vang lên ở đầu dây bên kia, "Han Wangho."

Han Wangho hắng giọng, "Hửm?"

"Ba ngày sau vào đoàn rồi, mấy ngày tới nhớ sắp xếp hành lý."

Son Siwoo nói rất uyển chuyển, chủ yếu cũng là muốn để cậu báo trước với lão biếи ŧɦái kia, tránh để hắn một ngày liên lạc tám trăm lần.

Han Wangho híp mắt, "Biết rồi."

Nói rồi định cúp máy, Son Siwoo: "Khoan cúp đã."

Đối phương đột nhiên cao giọng, Han Wangho trực tiếp bị hắn hét cho tỉnh hẳn.

Han Wangho xoa xoa mặt, "Còn chuyện gì nữa?"

Son Siwoo: "Hôm nay cậu làm việc thiện chưa?"

"..." Han Wangho: "Hôm nay vẫn chưa."

"Vậy hôm qua?"

Han Wangho: "Hôm qua làm rồi."

"Ở đâu?"

"Phố ăn vặt."

Ai ngờ đối phương chỉ không mặn không nhạt "ồ" một tiếng.

Han Wangho nhíu mày, bĩu môi, "Anh phản ứng kiểu gì đây."

"Phản ứng bình thường."

"Sao anh không hỏi tôi thử xem đã làm việc thiện như thế nào?"

Giọng Son Siwoo đầy bất lực, "Hàng ăn vặt sắp phá sản, cậu đi ăn giúp người ta?"

"...."

Cái cảm giác quen thuộc đáng chết này.

Han Wangho lại một lần nữa nhấn mạnh, "Tôi là đi làm việc nghĩa đó."

Giọng đối phương cực kỳ qua loa, "Tôi biết rồi, tôi biết rồi."

Han Wangho: "Thật đó!"

Son Siwoo: "Là thật, là thật."

"...."

"Đúng rồi, mấy ngày nay cậu có tăng cân không?"

Han Wangho lắc đầu, khó hiểu, "Không có."

Son Siwoo nghe xong thì thở phào, "Vậy thì tốt, đạo diễn cảm thấy trạng thái lúc cậu chụp ảnh tạo hình chính là cái ông ấy muốn, không nên tăng, cũng không nên giảm."

Han Wangho nghe ra ý trong lời nói của đối phương, "Anh muốn nói gì?"

Son Siwoo: "Mấy ngày tới cậu đừng làm việc nghĩa nữa."

"...."


Khi ăn sáng, Han Wangho liền nói chuyện phải ra ngoài làm việc cho anh nghe.

Lee Sanghyeok ăn cháo, lần này không khó chịu như mấy ngày trước, thẳng thắn, "Đi bao lâu."

Han Wangho tính thời gian, "Chắc khoảng một tuần."

Lee Sanghyeok: "Vẫn là công việc lần trước?"

Anh phái người điều tra về Han Wangho không ít lần, nhưng tài liệu mỗi lần đều không giống cậu ngoài đời, giống như Han Wangho trước mắt và trên tài liệu không phải cùng một người vậy, cuối cùng điều tra cũng bằng không.

Nhưng anh cũng biết Han Wangho là một diễn viên tuyến mười tám chìm nghỉm.

Han Wangho gật đầu, "Ừm, lần này là làm việc chính thức."

Lee Sanghyeok nhìn đồ ăn sáng trong chén đối phương, chỉ thấy hai trái trứng luộc, "Chỉ ăn nhiêu đây?"

Còn chưa đợi Han Wangho mở miệng, ngay lập tức nghe thấy anh nói: "Hôm qua làm việc nghĩa lỡ ăn nhiều quá?"

"...."

Han Wangho xụ mặt, "Tôi là đang quản lý cân nặng."

Lee Sanghyeok nghe rồi dùng ánh mắt đánh giá cậu, không nói gì.

Han Wangho ăn xong liền nằm trên sô pha làm cá khô, đợi nằm đủ rồi liền ra ngoài đi đổ rác.

Giống hệt mỗi sáng, đụng phải ông lão gom rác.

Dù mưa dù gió, ông lão gom rác vẫn luôn đợi bạn.


Ông lão gom rác nhìn thấy Han Wangho giơ tay vứt rác, động tác vừa vụng về, vừa chậm chạp.

"Lại tai nạn nghề nghiệp?"

Han Wangho lập tức lấy lại tinh thần, "Không."

Ông lão gom rác, "Vậy sao động tác của cậu cứ là lạ nhỉ."

Han Wangho: "Tôi qua tôi đi làm việc nghĩa."

Ông lão gom rác nhìn cậu với ánh mắt đầy nghi ngờ, mặt Han Wangho viết đầy chữ "khen tôi đi, mau khen tôi."

"Tốt thật đấy."

Han Wangho đương nhiên là nghe ra sự hờ hững trong thái độ của đối phương, "Ông không tin."

Ông lão gom rác, "Tôi đâu có nói."

Khuôn mặt trắng nõn của Han Wangho nhăn lại, "Không tin thì thôi vậy."

Ông lão gom rác nhìn chàng thanh niên buồn bã cúi đầu, vừa định mở miệng nói gì đó lại nghe thấy cậu nói: "Suy cho cùng thì anh hùng luôn là người cô độc."

"...."


Bởi vì tài nguyên đến tay, phải bắt đầu làm việc, Son Siwoo chuẩn bị về công ty báo cáo với cấp trên, đây cũng coi như là tài nguyên có chất lượng đầu tiên trong hai năm hắn làm việc với Han Wangho.

Cấp trên nghe xong thì lẩm bẩm trong miệng, "Han Wangho?"

Son Siwoo vui mừng gật đầu, "Phải."

Cấp trên: "Công ty chúng ta có người này sao?"

"...."

Vào nghề hai năm rồi mà vẫn như người mới.

Cấp trên nhìn hợp đồng đoàn phim đã ký với đối phương xong liền kinh ngạc, "Phim này thật sự tìm đến Han Wangho?"

Son Siwoo gật đầu.

Cấp trên nhìn tên đạo diễn và nhà sản xuất, còn là nhân vật có tiếng trong giới đó, "Cậu ta thật sự được chọn rồi?"

Son Siwoo: "Đoàn phim nói muốn dùng người mới."

Cấp trên thắc mắc, "Câu ta không phải đã vào nghề hai năm rồi sao?"

Theo lý mà nói thì Han Wangho đã không còn là người mới nữa.

Son Siwoo ngắn gọn nhưng đủ ý, "Chìm nghỉm."

"...."

Sau đó Son Siwoo lại suy nghĩ một lúc, "Còn có một đặc điểm cực kỳ xuất sắc."

Cấp trên: "Là gì?"

Son Siwoo: "Người thật giống ảnh."

"...."

Nói chuyện với cấp trên xong, Son Siwoo liền ra khỏi văn phòng làm việc, khi ra khỏi công ty còn có không ít người chào hỏi hắn, đây là chuyện trước giờ chưa từng có. Bởi vì không lái xe đến, nên khi về nhà chỉ có thể ngồi xe bus.

Khi Son Siwoo lên xe, chỗ ngồi trên xe đã không còn bao nhiêu, bước về phía trước vài bước, ngồi xuống, phía trước là hai ngữ sinh trung học.

"Cậu xem cái này chưa?"

"Sao vậy?"

....

"Hôm qua hẻm Đông xảy ra vụ cướp, có người làm việc nghĩa được đăng lên mạng, là một anh đẹp trai!"

"Thật hả?"

"Mình xem thử."

Nói rồi cô nữ sinh không biết tên kia liền mở ra xem.

Từ khóa làm việc nghĩa kia vẫn được treo cao trên danh sách tìm kiếm, vừa bấm vào thì chính là vụ cướp xảy ra ở hẻm Đông.

Bài đăng này cũng được viết rất có tâm, máy quay giám sát hay máy quay của người đi đường đều có cả.

Trong video, một chiếc xe bán bánh nướng đang dừng bên đường, không bao lâu sau liền có một tên côn đồ cầm dao đến cướp, tên côn đồ kia cũng là loại sợ mạnh hiếp yếu, chọn phụ nữ để cướp.

Bà chủ của xe bánh nướng kia bị dọa, không nói được câu nào, ngã xuống đất, nhưng tay vẫn sống chết nắm chặt cái túi đeo trên eo, đó là tiền cứu mạng chồng cô.

Không bao lâu sau bên cạnh xuất hiện một bóng người, như một viên đạn pháo, lao đến đánh nhau với tên kia, trong quá trình đánh nhau, chàng thanh niên mặc dù chiếm thế thượng phong nhưng mỗi lần bị đá văng ra đều rất mạnh.

Lại bò dậy tiếp tục tiến lên, rất nhanh cảnh sát đã chạy đến.

Cũng may chàng thay niên đánh nhau với tên côn đồ không bị thương, bà chủ vì cảm ơn mà nhét vào tay đối phương không ít bánh nướng, khi có người đến quay video, chỉ thấy chàng thanh niên ngồi bên đường ăn bánh.

Nhồm nhoàm nhồm nhoàm.

Chàng thanh niên phồng má nhìn ống kính đột nhiên xuất hiện, giống như chú chuột nhỏ ăn vụng bị người ta bắt được vậy, mặt đầy vẻ vô tội.


"Có thể phỏng vấn anh một chút không?"

....

Bên miệng chàng thanh niên còn vương vụn bánh, "Có thể làm mờ giúp tôi không?"

"Có gì không tiện sao?"

Chàng thanh niên cắn thêm một miếng bánh nướng, "Tôi đến đây để chạy đêm."

"...."

"Đương nhiên có thể."

Lời vừa nói xong, người phỏng vấn liền làm mờ hết khung cảnh xung quanh, chỉ để lại mỗi khuôn mặt của chàng thanh niên.

"Bây giờ có thể phỏng vấn anh được chưa?"

Chàng thanh niên gật đầu, "Được rồi."

"Cho hỏi anh tên gì?"

"Han Peanut."

"Tại sao không muốn nói ra tên thật vậy?"

Chỉ thấy chàng thanh niên lời ngay lẽ phải, "Phát huy tinh thần trượng nghĩa."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro