Chương 6

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ngón tay khớp xương rõ ràng của Lee Sanghyeok gõ nhịp trên chiếc xe lăn lạnh như băng, đôi mắt đen sâu thẳm, không biết đang nghĩ gì.

Không bao lâu sau cửa phòng lại bị gõ.

"Chuyện gì?"

Giọng Han Wangho từ bên ngoài truyền vào, "Trong nhà còn phòng trống không? Tôi không biết hôm nay phải ngủ ở phòng nào."

Mặc dù hai người bây giờ đã kết hôn và nên ngủ cùng nhau, nhưng Han Wangho biết Lee Sanghyeok không có chút hảo cảm nào với mình, nếu dám tùy tiện vào phòng của anh...

Cậu cảm thấy bản thân có lẽ đi vào thẳng lưng, đi ra thì nằm sấp.

Lee Sanghyeok: "Trừ căn phòng cuối cùng ra."

Han Wangho nghe xong thì gật gật đầu, lịch sự đáp lời: "Tôi biết rồi."

Nói xong liền vui vẻ đi tìm phòng.

Han Wangho xách cái túi nhỏ của mình đi vào phòng, là hành lý tài xế xách vào khi xuống xe.

Phòng lấy tông màu nhạt làm chủ đạo, trông không xa hoa như vẻ bên ngoài của biệt thự, mà vô cùng giản dị.

Han Wangho lấy đồ từ trong túi ra rồi đi vào phòng tắm. Ngạc nhiên phát hiện ra bồn tắm massage.

Han Wangho đổ nước ấm đầy bồn tắm, tiếng nước chảy xuống rào rào, nước ấm nấu ếch...!Không phải, cậu bây giờ là người đã có bạn bè rồi.

Nước ấm nấu chim non.

Han Wangho ngâm mình xong liền thay đồ ngủ, nằm lên giường, thoải mái thở một hơi thật dài. Ngủ bờ ngủ bụi lâu rồi, nhất thời nằm giường không quen. Han Wangho lấy gối ôm vào lòng, lăn qua lăn lại vài vòng trên giường.

Cạch--- Bên cửa vang lên tiếng động, Han Wangho nghe thấy tiếng liền đưa đôi mắt đen láy nhìn ra ngoài.

Han Wangho:!!!

Lúc này, chàng thanh niên nằm trên giường đang vùi mình trong tấm chăn trắng tinh, chỉ có cái đầu bông xù là còn ở bên ngoài. Vì mới tắm xong mà đôi mắt kia trông thật mơ màng.

Lee Sanghyeok nhìn bé sâu mèo trên giường, sắc mặt lạnh lùng như rơi vào hồ băng, "Cậu đang làm gì vậy?"

ĐM ĐM ĐM, lẽ nào đi sai phòng rồi!

Han Wangho ngồi bật dậy trên giường.

Sau đó cố lấy lại bình tĩnh, "Anh nghe qua câu chuyện về Hoàng Hương chưa?"

Lee Sanghyeok khoanh tay nhìn cậu.

Han Wangho cứng nhắc nuốt nước bọt, sau đó ngại ngùng cúi đầu: "Xưa có Hoàng Hương làm ấm giường cho cha, nay có Han Wangho làm ấm giường cho chồng."

Lee Sanghyeok:....

Nhân lúc người ta còn chưa phản ứng kịp, Han Wangho vội vàng cuốn gói ra khỏi phòng, lúc ra cửa còn không quên chúc một câu ngủ ngon.

Han Wangho sau khi ra ngoài mới thở phào nhẹ nhõm, vốn cho rằng đã đủ cẩn thận, nào ngờ đâu lại đi nhầm phòng.

Không sao, cuộc đời này rất nhanh sẽ kết thúc.

Sau đó nghểnh cái đầu bông xù đi qua phòng kế bên.


Sáng sớm hôm sau Han Wangho tỉnh dậy từ trên giường, mái tóc bông xù, đen và dày đang gối trên gối đầu. Cậu cảm thấy toàn thân nhẹ bẫng, như ngủ trên mây vậy.

Cậu lên thiên đường rồi...!Sau đó mới hoàn hồn lại, đúng rồi, hôm qua cậu xuyên vào trong sách rồi.

Han Wangho chậm rì rì ngồi dậy trên giường, sau đó vén chăn ra, xuống giường.

Trên chân truyền đến một cơn đau nhức, tê dại, bụp--- Han Wangho ngã mạnh xuống đất, cơn đau trên mông làm cậu ngã đến tỉnh ngủ.

Han Wangho thê thảm bò từ trên đất dậy, lúc đi ra ngoài còn liếc nhìn căn phòng kế bên, cũng không biết Lee Sanghyeok đã dậy chưa, sau đó nhìn đồng hồ, còn chưa đến 6 giờ.

Đồng hồ sinh học từ kiếp trước khiến cho chú chim non muốn ngủ nướng bị ép tỉnh.

Hôm qua nấu cơm tối đã dùng gần hết đồ ăn trong tủ lạnh rồi, Han Wangho ăn mặc chỉnh tề, định ra ngoài xem có chợ sớm bán đồ ăn không.

Tiện thể vứt rác luôn.

Han Wangho đi đến nơi đổ rác, vừa nhìn liền thấy ngay một ông lão thu gom rác.

"...."

Han Wangho nhìn ông lão mặc một thân hàng hiệu đang lục thùng rác, rơi vào trầm tư.

Lục thùng rác lẽ nào là sở thích của đại chúng sao?

Ông lão như ý thức được điều gì đó, quay đầu lại, hai mắt giao nhau với cậu.

Mặt đối phương đầy phòng bị nhìn cậu, "Mấy thùng rác này tôi ngày nào cũng gom."

Han Wangho, "Không, tôi không hề có ý đó."

Ông lão: "Lương hưu 2 triệu won."

Han Wangho:....!Thật là tốt.

Han Wangho đổ rác xong thì đi dạo xung quanh, nhưng khu biệt thự nhà giàu chỉ có siêu thị lớn, không có chợ sớm.

Han Wangho siết chặt ví tiền đi vào, đẩy một chiếc xe đẩy đi vào quầy rau củ.

Rau củ trong này đều được đóng trong hộp nhựa, bán từng phần, Han Wangho cầm một hộp rau xanh lên.

Đột nhiên giống như bị cái gì đó làm chói mắt, cúi đầu nhìn một cái, một phần 30 000won.

"...."

Đợi Han Wangho xách đống đồ mới mua ra ngoài thì đã là chuyện của nửa tiếng sau.

Số đồ đã mua không ít, gần như là đủ nguyên liệu nấu ăn cho một tuần. Số tiền đã dùng bằng cả một tháng lương của cậu ở kiếp trước.

Cậu quả thật càng lúc càng không giống mình rồi. Sau đó cúi đầu cười tự giễu. Giống một người có tiền..

Han Wangho xách đồ mới mua về nhà, vừa vào cửa đã thấy Lee Sanghyeok ngồi trong phòng khách xem bản tin tài chính.

Han Wangho trước nay không quan tâm đến tin tức lắm, dù sao thì kiếp trước cậu chính là một tin tức xã hội.

Âm thanh cách đó không xa truyền đến, Lee Sanghyeok nghiêng đầu nhìn Han Wangho đang xách không ít đồ đạc.

Han Wangho thấy anh nhìn mình, khóe môi nở mội nụ cười, "Chào buổi sáng."

Khóe môi chàng thanh niên nhếch lên, đầu tóc không chải chuốt gọn gàng như ở hôn lễ hôm qua, mái tóc đen dày rủ trước trán, trông như một sinh viên vừa bước ra khỏi cánh cồng đại học.

Lee Sanghyeok nhìn rồi lẳng lặng quay đầu đi.

Han Wangho:!.

Móa nó chứ tên đàn ông xấu xa này.

Han Wangho vào bếp làm bữa sáng, sau đó ra phòng khách đẩy người vào ăn cơm.

Lee Sanghyeok nhìn Han Wangho, mỗi một hành động của đối phương đều vô cùng khả nghi, từ tối qua, sau khi đối phương vào phòng anh, trong đầu anh đột nhiên xuất hiện một phỏng đoán. Đối phương có thể là người do nhà chính phái đến đây giám sát anh.

Trước đây anh vốn định mặc kệ, xem Han Wangho là không khí nếu như cậu không gây rối, nhưng bây giờ xem ra đối phương không hề đơn giản như vậy.

Lee Sanghyeok vốn dĩ không phải là người đa nghi như vậy, mãi cho đến trận hỏa hoạn nửa năm về trước.


Sau bữa sáng, Han Wangho nhìn Lee Sanghyeok ngồi trên xe lăn, cả một biệt thự lớn như vậy mà không có người giúp việc nào, xem ra phía Lee gia cũng không nhẫn tâm ở mức bình thường đâu. Chẳng trách Lee Sanghyeok sau khi trở mình thì đến cả cha ruột cũng không bỏ qua.

"Hôm nay thời tiết rất đẹp, tôi đẩy anh ra ngoài đi dạo nhé."

Sáng nay lúc Han Wangho ra ngoài thấy trời cao gió lộng, sau đó lại híp mắt nhìn qua đôi chân của Lee Sanghyeok.

Đi ra ngoài tắm nắng bổ sung canxi.

Người đàn ông nhìn cậu một cái, giọng nói lạnh lùng, "Không đi."

Han Wangho: "Không khí bên ngoài rất tốt, cứ ngày ngày ở lì trong nhà sẽ mọc nấm đó."

Lee Sanghyeok vẫn kiên quyết, "Không đi."

Haizzz!

Tên nhóc này sao lại bướng bỉnh vậy chứ?!

Nhưng bây giờ tất cả đều lấy sức khỏe của đối phương làm trọng, nếu không, sau khi ly hôn, cậu cầm tiền cấp dưỡng sẽ thấy không thoải mái trong lòng.

Thanh niên tiến lên phía trước, cúi người xuống, đôi mắt trong veo, có hồn nhìn thẳng vào đối phương.

"Hay là ra ngoài di dạo một chút đi."

Nói xong đưa tay chọt chọt vào đùi Lee Sanghyeok, ngón tay hơi lành lạnh chạm vào đầu gối người đàn ông, nhưng nếu nhìn thật kĩ sẽ phát hiện ra đầu ngón tay trắng nõn kia đang khẽ run, trong khoảnh khắc trông giống như chim tăm đậu trên người cá sấu vậy, "Bây giờ đang là giai đoạn hồi phục của anh, ra ngoài đi dạo tắm năng bổ sung canxi sẽ chóng khỏi hơn, anh cũng sẽ sớm ngày đứng dậy được."

Lee Sanghyeok nhíu mày, đôi mắt mắt đáng sợ u tối sâu không thấy đáy. Giống như đối phương đang nói một câu bông đùa nào đó cực kì xúc phạm đến anh vậy.

Bác sĩ đều đã nói nửa đời sau của anh sẽ không đứng dậy được nữa, người trước mắt vậy mà lại ôm một suy nghĩ khiến người ta thấy nực cười như vậy.

Lee Sanghyeok gạt bàn tay đang đặt trên đầu gối mình ra, "Không cần cậu quan tâm."

Han Wangho từ nhỏ đã tự mình lăn lộn, không được gia đình bảo vệ, đương nhiên rất biết nhìn sắc mặt người khác.

Nhìn thái độ của Lee Sanghyeok, Han Wangho ý thức được mình đang chạm đến vùng cấm. Nhưng lỡ đạp một chân vào vùng cấm, chuyện thu chân lại cũng không phải cậu muốn là được.

Han Wangho nuốt một ngụm nước miếng, căng da đầu nói, "Chúng ta đều đã kết hôn rồi, sao có thể không quan tâm?"

Lee Sanghyeok: "Cậu đừng quên chúng ta kết hôn vì điều gì."

Han Wangho nhìn anh thật lâu, sau đó cúi đầu, thẹn thùng nói: "Tình yêu."

Lee Sanghyeok:!.

Thấy sắc mặt của người đàn ông lạnh đi, Han Wangho vội vàng nói: "Đứng từ góc độ của anh mà nói, có thể là vì lợi ích, nhưng đứng từ góc độ của tôi mà nói thì là vì tình yêu."

Nói xong, thanh niên đưa tay ra phía trước, nắm lấy tay đối phương, "Lee Sanghyeok, thật ra tôi thích anh từ rất lâu rồi. Nhưng trước đây vì anh quá mức ưu tú và tỏa sáng, mà tôi chỉ là một con người nhỏ nhoi trong hàng ngàn hàng vạn những con người ái mộ anh."

Nói rồi ngừng lại một chút, "Tôi cảm thấy mình không xứng với anh."

"Nhưng sau đó anh không may gặp tai nạn, tôi cũng bất ngờ có được cơ hội liên hôn vì lợi ích này, mặc dù trước đây tôi ngoài miệng nói không đồng ý!." Nói tới đây, Han Wangho dừng lại, nhìn trứng bồ câu trên tay mình, "Thật ra trong lòng tôi sớm đã vui như hoa nở rồi."

Đôi mắt trong veo của đối phương chớp chớp nhìn anh, không chút trốn tránh hay chột dạ, Lee Sanghyeok nhìn suy nghĩ trong lòng giống như một bức tường bị chú chuột nhắt đào ra một khe hở.

Nhưng khe hở đó quá nhỏ nhoi, 1%, vài ba câu nói của đối phương không hề lay động được suy nghĩ trong lòng anh.


Han Wangho nhìn anh, trong đôi mắt kia dần xuất hiện một thứ cảm xúc đầy đau thương, "Tôi biết anh không yêu tôi, kết hôn cùng tôi cũng chỉ vì sự trói buộc của gia tộc, nhưng không sao cả!Hãy để tôi bầu bạn bên anh trong khoảng thời gian gian khổ nhất này là đủ rồi, đợi anh khỏi bệnh rồi thì chúng ta li hôn!"

Nói xong, tay Han Wangho lại một lần nữa đặt lên đầu gối Lee Sanghyeok, lần này không ngang tầm mắt với người ta nữa, mà cúi thấp xuống một chút, ngẩng đầu lên nhìn đối phương.

Khuôn mặt trắng trẻo của chàng thanh niên khẽ ngước lên, mắt rủ xuống giống như một động vật nhỏ nhìn anh, từ mặt thị giác, có thể đem lại cho người ta cảm giác thỏa mãn khi được lấy lòng.

Ánh mắt Lee Sanghyeok bất giác rơi trên mặt Han Wangho, đang định nói gì đó liền bị thanh niên giơ tay bịt miệng lại.

"Tôi không mong cầu tình yêu của anh, tôi chỉ muốn bầu bạn bên anh! " và TIỀN.


Miệng nhỏ của Han Wangho không ngừng bla bla.

Lee Sanghyeok khoanh tay nhìn cậu, "Câu cho rằng tôi sẽ tin cậu?"

Han Wangho nhìn anh, hỏi ngược lại, "Không phải sao?"

"Nếu cậu đã nói thích tôi từ rất lâu, vậy tại sao trước đây tôi chưa từng nhìn thấy cậu."

Han Wangho nhìn anh chằm chằm, "Anh quên rồi."

Lee Sanghyeok: "Gì cơ?"

Han Wangho: "Tôi tự ti."

"!"

"Nhưng chúng ta quả thật đã từng gặp nhau."

Lee Sanghyeok nhướng mày, "Ở đâu?"

Han Wangho thẹn thùng cúi đầu, "Trong mơ."

"!."

Han Wangho hắng giọng, sau đó nghiêm túc nói: "Tôi biết anh bây giờ không thể nào tin tôi, nhưng thời gian sẽ chứng minh tất cả, anh chỉ cần biết rằng tôi yêu anh" TIỀN của anh, "Là đủ rồi."

Đôi mắt ấy trong veo, chân thành, giống như có một ma lực nào đó hấp dẫn người khác, khiến người ta không dời mắt đi được.


Ánh mặt trời rực rỡ xuyên qua cửa sở thủy tinh chiếu vào phòng, bóng cây đa búp đỏ bày trong phòng khách bị kéo dài ra, che phủ toàn thân Lee Sanghyeok, nhưng ánh sáng phản chiếu trên chiếc xe lăn lại vô cùng chói mắt.

Ánh sáng một sáng một tối, gương mặt vốn trắng trẻo của thanh niên bị chiếu càng thêm rõ ràng, môi đỏ răng trắng, ánh mắt sáng ngời, đôi mắt đen như trái nho nhìn thẳng vào anh, hàng mi cong dài rủ bóng khẽ run.

Ngón tay Lee Sanghyeok khẽ nắm chặt. Đôi mắt rủ một nửa nhìn Han Wangho. Rất đẹp, người trước mắt rất quyến rũ.

Lee Sanghyeok nghiêng đầu nhìn ra cửa sổ, quả thật trời rất đẹp, cuối cùng hai người ai cũng lùi một bước, chuẩn bị ra sân vườn rộng như sân golf đi dạo.

Han Wangho hài lòng thỏa ý đẩy người đi dạo trong vườn, bởi vì vận động quá độ 2000m hôm qua nên sáng sớm hôm nay chân đã tê mãi đến bây giờ.

Vốn dĩ định đi bộ khoảng mười mấy phút, nhưng diện tích của biệt thự này so với tưởng tượng của cậu hình như còn lớn hơn rất nhiều.

Lượn bên ngoài một vòng thôi mả mất cả nửa tiếng đồng hồ, khi về đến nhà, Han Wangho giống như phế nhân nằm trên sô pha, ngửa bụng lên như cá chết ngửa bụng.

Lee Sanghyeok nhìn cậu rồi quay người lên lầu ba.


Reng--- Điện thoại để bên cạnh rung lên, nghe thôi cũng làm người ta nhức đầu.

Han Wangho giơ tay cầm lên nhìn một cái, là một số lạ chưa lưu.

Nhích ngón tay, lướt qua bắt máy.

Đầu dây bên kia thấy đối phương bắt máy, vừa định mở miệng thì ngay lập tức nghe thấy giọng nói hữu khí vô lực của một chàng thanh niên.

"Không mua bảo hiểm."

"!." Son Siwoo, "Tôi không bán bảo hiểm."

"Ồ" Đối phương uể oải đáp lại một tiếng, "Không làm thẻ."

"!"

Son Siwoo hít sâu một hơi, "Tôi không bán bảo hiểm, cũng không làm thẻ, tôi là quản lý của cậu!"

Han Wangho vừa nghe thì chân mày lập tức nhướng lên, nguyên chủ vậy mà lại là một tên phá của có công ăn việc làm.

Trong sách không miêu tả quá nhiều về tên pháo hôi Han Wangho này, đơn giản mà nói thì sinh ra để chết.

Vì vậy mà cậu ta làm công việc gì, trong sách không miêu tả chi tiết.

Đối phương tự xưng là quản lý, lẽ nào là người trong ngành giải trí?

Han Wangho đáp lại một tiếng, "Có chuyện gì sao?"

Giọng Son Siwoo đầy phẫn nộ, "Cậu còn có mặt mũi hỏi tôi, cậu xem xem bây giờ đã là ngày mấy rồi, cậu xin tôi nghỉ phép ba ngày, bây giờ con mẹ nó chứ, đã qua cả tuần rồi vẫn không thấy bóng dáng cậu đâu."

Han Wangho đưa điện thoại ra xa một chút, "Có một số chuyện làm trì hoãn."

"Bây giờ đã giải quyết xong hết chưa?"

Son Siwoo cũng biết rõ đối phương là loại người chết tiệt gì, hắng giọng một cái, tâm trạng hòa hoãn lại không ít, ngữ khí cũng ôn hòa hơn.

Suy cho cùng thì những lúc như thế này, đối phương hoàn toàn có thể trực tiếp hất mặt, ngắt điện thoại, chơi trò mất tích.

Han Wangho ngước mắt nhìn lên lầu ba một cái, "Gần như xong cả rồi."

Son Siwoo nghe vậy liền nói thẳng, "Tôi nhận việc cho cậu rồi, ngày mai tới đón cậu."

Han Wangho rơi vào trong mây mù, "Công việc gì?"

"Chụp hình phục trang, không dễ dàng gì kiếm được việc, cậu đừng có mà làm hỏng chuyện đấy."

Han Wangho nghe xong gật gật đầu, lập tức hiểu được phần nào sự nghiệp của mình.

Son Siwoo: "Sáng sớm ngày mai tôi đến đón cậu, chỗ cũ đúng chứ."

Han Wangho nào biết chỗ cũ là ở đâu, mở miệng nói: "Tôi đổi chỗ ở rồi."

Son Siwoo: "Vậy cậu gửi địa chỉ cho tôi, mai tôi đến đó."

Han Wangho OK một tiếng.

Vào giờ cơm tối, Han Wangho nói với Lee Sanghyeok chuyện ngày mai phải đi làm.

Người đàn ông ngước mắt nhìn cậu, ánh mắt hiếm có mà xuất hiện sự bất ngờ.

"Có công việc tìm đến cậu?"

Han Wangho gật đầu, "Ừm, không biết bao giờ kết thúc, có thể là tối mới về."

Lee Sanghyeok không nhìn cậu nữa, "Cậu không về cũng được."

"Vậy sao được" Han Wangho vô cùng nghiêm túc, "Bồn tắm massage trong nhà sẽ phải chịu cô đơn đấy."

"!."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro