Han Wangho

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ngày thứ 100 Han Wangho xuất hiện tại trụ sở T1.
Vì sao á, đừng hỏi, em chẳng biết đâu.
Hoặc có lẽ em biết, nhưng vẫn cố tình trốn tránh nó.

Trước mắt em là T1 basecamp, giữa một trưa hè thoáng đãng, em bước vào như một trong hàng trăm nghìn fan đã ghé qua trước đây.

Han Wangho quan sát kĩ, khi đã đảm bảo không có bất kì staff nào nhận ra em, em liền bước lại một quầy nhỏ, nơi chứa những giải thưởng của SKT T1 năm 2017.

Em cứ nhìn thật lâu vào tấm hình chụp chung cả đội của msi năm ấy, nơi em và anh cùng đứng trên sân khấu, nâng cao chức vô địch sáng giá. Em hồi tưởng lại, chính anh đã tỏ tình em sau cái đêm chung kết đó, và em luôn nhớ thật kĩ, câu chữ "anh thương em" mà có lẽ cả đời này em chẳng có cơ hội để nghe lại lần nữa.

Dòng hồi tưởng của em lập tức bị chặn lại bởi cái vị mặn chát trên khoé mắt. Tệ thật, nước mắt em lại vô thức rơi mỗi khi nhắc tới Lee Sanghyeok. Nhưng Han Wangho chưa kịp làm gì khác thì bỗng có ai đó đập vào vai từ đằng sau, kèm theo đó là vài tờ khăn giấy được đặt vào lòng bàn tay. Em chưa kịp mở miệng nói lời cảm ơn thì người trước mặt đã mở miệng trước.

"Anh Wangho đừng khóc như thế, anh Sanghyeok thấy sẽ buồn lắm đó"

Biểu cảm của Han Wangho lúc này chỉ được biểu điên bằng một chữ - kinh ngạc. Hiểu ra người anh trước mặt đang bối rối, Moon Hyeonjoon liền kéo Han Wangho ra ngoài, khi đã đảm bảo không có một ai nhận ra thì liền nhét thêm một chiếc hộp nhỏ vào tay. Lúc này cậu nhóc đi rừng nhà T1 mới nhẹ giọng nói:

"Anh Sanghyeok thấy anh cứ đến trụ sở bọn em lâu rồi nên nhờ em đưa anh cái này" Ngừng một tiếp, cậu nhóc mới nở một nụ cười rồi nói tiếp. "Em không biết hai người đã có chuyện gì nhưng anh Sanghyeok nhớ Peanut-nim lắm đó, em nghĩ Peanut-nim cũng vậy"

Moon Hyeonjoon xoay người bỏ đi sau khi nói sau câu chữ đấy, Han Wangho còn lờ mờ nhận ra giọng cậu nhóc còn hơi run run nữa, có lẽ em ấy cũng xúc động?

[...]

Rảo bước nhanh về nhà, Han Wangho liền lấy chiếc hộp từ trong túi tone của mình ra. Nhưng thật kì lạ, em lại không thể mở được, nó bị khoá? Lật đi lật lại một hồi, Wangho phát hiện ra một tờ giấy note được nhét khéo léo vào khe hộp. Em nhẹ nhàng rút ra, nét chữ nắn nót của Lee Sanghyeok hiện lên ngay trên tầm mắt. Tờ note chỉ vọn vẹn một chữ, chìa khoá là ngày sinh của em?

Han Wangho vò đầu, ngày sinh của em thì liên quan gì tới chìa khoá cơ chứ? Vốn dĩ định nhắn thẳng cho Lee Sanghyeok để hỏi, nhưng em chợt nhận ra, à mình huỷ kết bạn ảnh rồi mà. Suốt buổi train cùng đồng đội hôm đó, chiếc hộp cùng lời nói của Moon Hyeonjoon cứ quanh quẩn mãi trong đầu Han Wangho, cho nên những pha giao tranh em luôn là người chết đầu tiên, cũng nhiều lần trừng phạt thua rừng team bạn. Choi Hyeonjoon thấy thế liền xin huấn luyện viên cho cả đội nghỉ sớm, và đơn nhiên là huấn luyện viên đồng ý, một phần cũng là giúp Wangho lấy lại tinh thần.

Suốt buổi tối hôm đó, Han Wangho thường ngày vẫn luôn quanh quẩn chơi đùa chung với mọi người ở phòng khách, bây giờ lại trốn tiệt vào phòng lại còn khoá trái cửa. Choi Hyeonjoon thở dài, cậu đã đứng trước cửa phòng người anh đội trưởng kia trên dưới mười lần, và không có lần nào cậu can đảm tiến lên gõ cửa, dù cho Han Wangho luôn là người anh hiền hậu và chắc chắn không la mắng cậu bao giờ. Park Dohyeon thấy bạn bé của mình như thế, liền chạy lại hỏi chuyện:

"Anh Wangho bị gì hả?" Park Dohyeon hỏi, tay vén đi mái tóc rũ rượi của bạn.

"Tớ chả biết nữa, tự nhiên ảnh hôm nay ít nói hẳn"

"Ừ nhỉ? Hôm nay anh ấy train có vẻ không tập chung lắm, không giống với anh trai nghiêm túc thường ngày của tụi mình"

"Mấy ngày trước anh Wangho cũng có lúc như vậy, tớ nghĩ là tại thằng cha Lee S-

"..."

Chết mẹ mày chưa Choi Hyeonjoon, cái này mà ngộ nhỡ bị quay lại là thế nào cũng lên hot search báo Hàn với tựa đề "Đường trên Hanwha life esport có thái độ không tôn trọng tiền bối nhà T1, hiện đang bị phong sát ở Hàn Quốc" cho mà coi.

"Lee gì cơ?" Park Dohyeon hỏi lại sau khi thấy bạn mình lấy tay che miệng lại. "Cậu bị gì vậy? Buồn nôn hả? Có cần tớ lấy thuốc cho không?"

"K-Không có gì đâu, ý tớ là thằng cha Lee Sunghoon trong phim abc ấy, thằng đó tồi mà ông đạo diễn push quá nên ảnh tụt mood"

Ồ quao, thật là một câu trả lời không mấy thuyết phục!

"À vậy hả, anh Wangho nhìn vậy mà nhạy cảm ghê hén" Park Dohyeon vậy mà tin thật, lại còn ngơ ngơ nói thêm một câu khiến Hyeonjoon mém cười thành tiếng. "Cậu đem đồ ăn dỗ ảnh đi, rồi bảo ảnh coi thử phim xyz ấy, phim ấy nam chính đúng đỉnh"

"..."

Được rồi Dohyeon à, trọng tâm không phải ở đó!

[...]

Sau 15 phút đi đi lại, Choi Hyeonjoon hít một hơi sâu, rồi lấy hết can đảm tích góp suốt 24 năm cuộc đời gõ cửa phòng Han Wangho. Đáp lại cậu là khoảng không vắng lặn đến tức thở, tưởng chừng Choi Hyeonjoon đã sắp thở không nổi nữa thì tiếng gọi nhẹ như lông ngỗng của Wangho vang lên. Cậu đẩy cửa, trước mắt là người anh trai đội trưởng đàn nằm chống cầm, tay mân mê chiếc hộp gỗ nhỏ trông đến là khờ. Cậu nằm xuống cạnh em, vừa lúc đó Han Wangho cũng bắt chuyện trước với cậu:

"Hôm nay Hyeonjoonie buồn anh lắm đúng không?"

Đang lựa lời dỗ Han Wangho thì anh đội trưởng bỗng lên tiếng trước, làm Choi Hyeonjoon đóng băng tại chỗ, ais shibal giờ trả lời sao để ảnh không buồn mà mình không sịt keo đây!?

"A đâu có đâu ạ, em chỉ thắc mắc chuyện gì làm Đậu Đậu của em xuống tâm trạng thôi"

"..."

Hay cho rút lại câu nói được không? Nó sến quá!!

"Anh nói, Hyeonjoonie không được cười anh, lại càng không được tò mò đi hỏi hoặc đi kể, được chứ"

"Em thề sẽ không kể hoặc tò mò đi hỏi, nếu vi phạm sẽ bị cấm hát trong 1 năm" Choi Hyeonjoon đưa ngón trỏ lên trời, lại còn thề độc sẽ bị cấm hát trong 1 năm, nghe là thấy quá trời uy tín rồi ha?

"Được rồi" Han Wangho nãy giờ xụ mặt liền bật cười một cái với em bé thiên niên kỉ này.

"Hyeonjoonie biết chuyện của anh và Lee Sanghyeok đúng chứ?"

Hyeonjoon nghiêng đầu, ý anh Wangho là gì nhỉ? "À chuyện người yêu cũ ấy hả?"

"Ừa, Hyeonjoonie biết anh nghĩ sao không"

"Dễ đoán mà, anh luỵ Faker-nim mà không dám nói, ngày nào rảnh là lén qua trụ sở T1 đúng không?"

Lần này thì đến lượt Han Wangho đóng băng.

"Ủa sao em biết anh đến trụ sở T1"

Lần này thì cả họ Han lẫn họ Choi cùng đóng băng. Choi Hyeonjoon giờ mới định hình lại là mình lại nói hố thêm 1 lần nữa. Thôi xong rồi, giờ chẳng lẽ nói thẳng ra là thằng nhóc support nhà tê lén chụp ảnh Wangho xong gửi cho ông già Lee Sanghyeok với cậu, huhu Han Wangho sẽ đem cậu ra làm thịt thỏ bảy món mất.

"À ừ em đoán thế thôi, với cả chiếc hộp đấy là sao thế ạ?" Choi Hyeonjoon liền kiếm cớ lái sang câu truyện khác. Còn Han Wangho tuy thấy sai sai nhưng không biết sai ở đâu (ẻm khờ) thì cũng tặc lưỡi bỏ qua cho Hyeonjoon, tay gõ gõ vào chiếc hợp rồi rầu rĩ nói:

"Em biết Moon Hyeonjoon chứ? Em ấy đưa cho anh chiếc hộp này rồi bảo là anh Sanghyeok nhờ gửi" Han Wangho lôi từ trong túi áo ra một tờ giấy note hình chim cánh cụt (chj: à thì chim cánh cụt), sau đó liền mở ra cho Choi Hyeonjoon coi.

"Chìa khoá liên quan tới ngày sinh nhật của anh á?" Choi Hyeonjoon gãi cằm. "Anh cố nghĩ ra xem hai người có tặng nhau cái gì hoặc nơi nào đó liên quan tới sinh nhật anh không?"

Tặng nhau cái gì á? Han Wangho cố nghĩ: gấu bông, máy chơi game, vòng cổ...

"Đúng rồi nhỉ, vòng cổ!!"

Han Wangho hét lên, ngay sau đó liền chèo xuống giường, bước tới ngăn tủ mà lục lọi cái gì đó, để lại Choi Hyeonjoon đang hoang mang tột độ đang ngồi trên giường.

"Đây rồi!" Han Wangho lấy ra từ trong ngăn tủ một chiếc hộp nhung cũ sau một hồi lục lọi. Em bước tới cạnh Choi Hyeonjoon, trong chiếc hộp cũ kĩ kia là một viên đá đang toả sáng lấp lánh. Choi Hyeonjoon nghiêng đầu khó hiểu nhìn Han Wangho, em biết cậu đang thắc mắc nên cười khẽ rồi nói:

"Hyeonjoonie biết đá phong thủy chứ?"

Choi Hyeonjoon tức khắc liền hiểu ra vấn đề, ngày sinh mà liên quan tới đá phong thuỷ thì có lẽ viên đá này đang chứa đựng điều gì đó. Cậu quay qua, chìa tay về phía Han Wangho rồi nói:

"Anh, đưa viên đá cho em! Có lẽ em biết trong đó có gì"

Han Wangho đưa ánh mắt hoài nghi nhìn cậu em trai nhỏ, nhưng vẫn quyết định đặt viên đá vào tay Choi Hyeonjoon. Cậu loay hoay tìm khẽ hở của viên đá, và Cạnh! Viên đá trên vòng cổ lập tức rơi ra, để lại trên sợi dây chuyền là một chiếc chìa khoá nhỏ bị chôn vùi trong lớp trang sức màu tím mấy năm trời. Choi Hyeonjoon đưa sợi dây chuyền cho Han Wangho, miệng cười cười đáp:

"Thấy em siêu chưa, để em đoán nhé, đây là amethysts, một loại thạch anh tím tượng trưng cho tháng hai đúng chứ?"

Đúng như dự đoán của Choi Hyeonjoon, Han Wangho lại một lần nữa băng sương tại chỗ, trong đầu có như có ngàn dấu chấm hỏi chạy qua, làm sao ẻm biết được mọi chiêu trò của Lee Sanghyeok còn người với danh nghĩa 6 năm người yêu cũ như mình lại không biết vậy??

"Được rồi mà, không cần nhìn em với ánh mắt đó đâu, anh thử dùng cái này mở cái hộp kia thử"

Han Wangho đem chiếc hộp gỗ trên bàn lại, quả nhiên chiếc chìa khoá trên vòng cổ vừa in với ổ khoá trên chiếc hộp. Dùng tay mở nắp hộp ra, bên trong là rất nhiều đồ vật được xếp không theo một trật tự nào trong chiếc hộp.

Hay chính xác hơn là rất nhiều tấm ảnh cũ, của em và Lee Sanghyeok.

Của SKT Faker và SKT Peanut

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro