thiêu cháy trong bụi tro tàn

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tên gốc: burn in bonfire ashes

Tác giả: akrtrbl

Nguồn: https://archiveofourown.org/users/akrtrbl

Permission:

ᯓᡣ𐭩

Tóm tắt: Wangho chỉ cần đứng yên, thở, và sống yên lành còn Sanghyeok sẽ tự thiêu cháy thành tro tàn .

ᯓᡣ𐭩

Giữa mọi thứ diễn ra quá nhanh trong đầu Sanghyeok hoặc cũng có thể là nhịp sống bận rộn của anh ấy, cuối cùng anh ấy luôn tìm thấy một người có cảm giác rất xa vời nhưng cũng vô cùng gần gũi. Cả thế giới quá ồn ào, náo nhiệt đối với anh, nhưng anh dường như không hề bối rối mỗi khi bắt gặp Han Wangho giữa đám đông; tuy nhiên, anh chưa bao giờ dám nhìn thẳng vào mắt em. Wangho quá đỗi chói chang, khiến cho anh có thể vĩnh viễn không thể tìm thấy lối thoát.

Han Wangho mang đến cảm giác giống như một hình ảnh đầy màu sắc phong phú và sinh sộng về bất cứ thứ gì, mà người ta vẫn thường hay ngợi ca là ngôi sao sáng nhất ở tận cùng của một hố đen sâu thẳm, khiến Lee Sanghyeok không khỏi bị hút hồn.

Mọi người đều sợ hãi Lee Sanghyeok, thậm chí có phần không thiện cảm với Faker. Nhận được danh hiệu cao quý như vậy ngay từ đầu sự nghiệp khiến anh ấy gần như không ai có thể chạm tới, tuy nhiên, quỷ vương bất tử, lại chẳng có một chút sợ hãi thay vào đó là sự ngoan cường. Từ tận đáy lòng, trái tim của anh vẫn dễ dàng bị bóp chặt, nghiền nát, vụn vỡ trong lòng bàn tay của người đi rừng trẻ tuổi. "Xin chào, em là Peanut, Han Wangho. Thật vui được gặp anh." Han Wangho không bao giờ có chút sợ hãi về cái chết trong đời; đôi mắt của em sẽ luôn trông thật đặc biệt, vô cùng đẹp đẽ và mang đầy nỗi khát vọng về cuộc sống.

Và nó thấm đẫm vào máu và da thịt của Sanghyeok.

Nó xé toạc anh ta ra. Khắc sâu thành từng nhát cắt trong anh và, đốt cháy toàn bộ nội tạng của anh. Chỉ cần một cái đụng chạm thân mật và toàn bộ cơ thể anh sẽ cháy thành tro tàn. Chỉ cần một cái nắm tay mập mờ và anh ấy đột nhiên không còn bận tâm rằng suy nghĩ của mình đang trở về đúng với bản năng hoang dã theo đúng nghĩa đen. Han Wangho là mối đe dọa đối với anh ấy và tất cả sự kiên định và an toàn mà anh ấy đã xây dựng trong nhiều năm qua. Anh ấy sẽ để người trẻ hơn làm mọi thứ mà em muốn với mình.

Anh ấy sẽ để người trẻ hơn làm tất cả mọi thứ chỉ cần em thích và em muốn làm như vậy, anh sẽ không bận tâm, anh ấy sẽ không phàn nàn dù chỉ một câu. Em có thể rời bỏ anh, rồi quay lại như thể đã không có chuyện gì xảy ra, rồi rời xa anh, rồi quay lại, và Lee Sanghyeok sẽ luôn ở đó, sẽ luôn bao dung mà dang rộng vòng tay đón lấy em.

Lee Sanghyeok sẽ luôn ở đây , mãi mãi là nơi này, để có thể ôm lấy Han Wangho thêm một lần nữa.

Mọi tâm tư của Han Wangho đều được em cất giữ sâu trong chiếc hộp Pandora của mình mà chẳng ai có thể mở được. Tuy nhiên, nó cho thấy, Han Wangho bằng mọi cách, luôn thành thật với chính mình và chân thành đối với tất cả mọi người khi em ở bên họ. Nhìn bề ngoài, Lee Sanghyeok trông giống hệt như mọi người, cũng rất yêu quý Wangho. Sanghyeok theo một cách trìu mến, thích em ấy đến mức có thể nheo mắt nhìn em mãi, cho đến khi một cái lỗ nào đó xuất hiện trên khuôn mặt của Wangho.

Sanghyeok còn chẳng bận tâm nếu Wangho hút cạn máu anh ấy.

Sẽ không phiền nếu Wangho dùng mọi thủ đoạn trong đầu để khiến anh ấy trở nên câm lặng.

Han Wangho quá đỗi xinh đẹp, quá đỗi đáng yêu, còn Lee Sanghyeok thì không có gì cả. Trái ngược hoàn toàn với thế giới đen trắng của anh, trái ngược hoàn toàn với ngai vàng cao nhất mà anh đang ngự trị, trái ngược hoàn toàn với những người anh hùng còn chẳng có thật, trái ngược hoàn toàn với bất cứ điều gì trong câu chuyện mà Lee Sanghyeok đã từng được nghe kể.

Han Wangho là mối đe dọa đối với ngai vàng của anh, là người duy nhất khiến anh phải quỳ gối, cầu xin một thứ gì đó mà thế giới này không thể ban tặng. Một cái nhìn từ Han Wangho sẽ khiến anh vỡ vụn thành từng mảnh. Han Wangho đối với anh luôn thờ ơ đến mức vô tâm, nhưng ai có thể cưỡng lại được cơn nghiện của một số loại thuốc? Anh cứ để mình bị cuốn vào đó và rồi chẳng có cách nào thoát khỏi

Vị vua bất khả chiến bại và Chúa của mình. Anh sẽ mãi tôn thờ em. Tôn thờ những nụ hôn khiến môi em bầm tím, tôn thờ những cái chạm kéo dài hơn một thập kỉ ở chính xác nơi em đặt tay lên, tôn thờ cái nhìn lấp lánh từ khóe mắt của em; ví như việc tôn thờ Han Wangho sẽ được anh tình nguyện thức hiện cho đến hết cho cuộc đời anh. Chỉ cần Wangho cho phép anh. Ôm em trong vòng tay giống như một góc vách đá, rơi xuống khi Han Wangho đẩy anh ra,rồi nở nụ cười đầy đe dọa. "Nếu một cái nhìn của anh đáng giá một nghìn won, anh à, em sẽ có thể mua được hẳn tòa nhà giống anh"

Nhưng Sanghyeok không rời mắt khi đã nhìn thẳng vào người nhỏ tuổi hơn, "Anh có thể mua nó cho em nếu em muốn." Wangho cười khúc khích, lắc đầu hoài nghi. Em ngồi ngay cạnh anh, giữa phòng chờ khá đông đúc. Không ai nghe rõ cuộc trò chuyện của họ, Sanghyeok bị mắc kẹt trong bong bóng của Wangho mỗi khi em ở gần.

Đó chỉ là điều không thể trốn tránh được. "anh chỉ đùa thôi". Đã nhiều lần Sanghyeok tự hỏi, môi của Wangho có cảm giác như thế nào khi em chạm vào môi của anh. Tự hỏi những vết bầm tím sẽ kéo dài bao lâu nếu anh thực sự hôn em. Tự hỏi phần nào trên da của em sẽ bị nóng cháy đến bỏng rát khi chạm vào. "Đừng nhìn chằm chằm vào em nhiều như vậy, mọi người sẽ nghĩ nhầm về điều gì đó không phải về chúng ta đó." nó đâm thẳng vào chính giữa trái tim anh.

Và anh sẽ để em làm tổn thương mình. "anh xin lỗi." Sanghyeok ngượng ngùng mỉm cười.

Sáu đến bảy năm được cho là đủ để Sanghyeok quên đi việc Wangho đã bỏ rơi anh trong thời điểm tồi tệ nhất của cuộc đời. Nó tích tụ thành hận thù, và tiêu diệt Sanghyeok một cách từ từ, dần dần, vô cùng chậm rãi nhưng đau đớn. Chắc chắn nó khiến anh bị thương, bầm tím khi thấy Wangho trông rạng rỡ như thế nào khi em cười. Nó đốt cháy làn da của anh, nó dễ dàng khiến anh khốn khổ khi thấy Wangho trông thật thoải mái khi ở bên Son Siwoo và Park Jaehyeok.

Anh chỉ muốn cắt lát từng thớt thịt của mình để Wangho có thể phần nào thấu hiểu hết sự hận thù trong cơ thể mình. Giá như anh để cho mọi ý nghĩ xâm nhập của mình phát điên, nắm lấy cổ tay Wangho, nói ra hết thẩy mọi chuyện, hôn em một cách vô tâm; và các tế bào máu trong anh sẽ chẳng gào thét trong bức bối như lúc này

Nhưng anh ấy sẽ không làm thế. Anh ấy không muốn hủy hoại bất cứ ai, đặc biệt là với người mà anh ấy yêu quý sâu sắc đến nỗi điều đó đã làm tan nát tâm hồn anh . " Anh có nghĩ rằng chúng ta vẫn có thể cùng nhau vô địch Thế giới không? " dòng chữ dường như mở ra một chiếc hộp khác chứa đựng vết thương của Sanghyeok.

"Ừ."

" Anh có nghĩ rằng tình hình sẽ tốt hơn nếu hồi đó chúng ta trưởng thành hơn một chút không? "

" Ừ. " Sanghyeok muốn an ủi Wangho bằng mọi cách mà anh có thể. Anh ấy không muốn nghĩ bất cứ điều gì tiêu cực xảy ra với em, tuy nhiên, anh ấy cũng biết rõ lập trường của mình. Anh ấy đã từng không thể; và hiện tại anh ấy vẫn là không thể. "Trong mọi câu hỏi ' Anh có nghĩ ' mà em luôn muốn hỏi anh, Wangho, câu trả lời của anh luôn là có."

" Anh có nghĩ rằng chúng ta là tri kỷ ở một kiếp khác không? "

"Anh có nghĩ rằng chúng ta sẽ chẳng thể trọn vẹn một đời ở kiếp này không? " Câu trả lời từ Han Wangho khiến vết thương hở của anh nhức nhối, đến khi đỏ và xanh thẫm, cho đến khi chẳng còn một giọt máu có thể tuôn ra.

Nhưng anh đã tìm thấy em trong phòng khách khi anh ấy về đến nhà sau trận Chung kết, sau khi cả thế giới như muốn đánh gục anh. Cảm giác như toàn thân anh phải chịu một gánh nặng khổng lồ, chỉ cần một cú chạm, anh có thể thực sự tan vỡ, vỡ vụn thành từng mảnh. Sanghyeok lê chân lại gần người đang ngủ với cái đầu gục xuống, anh vòng tay ôm lấy Wangho để cơ thể được chữa lành lại từ tận xương tủy

Wangho giật mình tỉnh giấc, giọng nói vẫn khàn khàn, em lưu ý, "Anh đã mất nhiều hơn thời gian để trở về nhà, Sanghyeok." anh muốn đổ lỗi cho Wangho vì đã không có mặt trong trận đấu tính điểm của họ, anh muốn đặt mọi trách nhiệm lên em bé trong vòng tay của mình.

Anh muốn đẩy em ra, bóp nghẹt em, xé nát em giống hệt như những gì mà em đã gây ra cho anh.

Sanghyeok sẽ không làm vậy, anh ấy không thể . Cuối cùng, khi họ chia sẻ một niềm khao khát khá lớn, nụ hôn đã kéo anh vào một giấc mộng dài về tương lai phía trước, nó đã phá vỡ các tế bào mạch máu sâu thẳm trong Sanghyeok. Anh cảm thấy như đang bị đốt cháy trong ngọn lửa lạnh lẽo. Anh ta có thể hòa trộn với tất cả tro tàn, vỡ thành những mảnh nhỏ đến nỗi không thể nhận ra.

Han Wangho không đốt anh bằng ngọn lửa thực sự mà anh luôn nhận được mỗi khi nhìn thấy em bằng khóe mắt, Han Wangho đóng băng anh. Em giúp anh bình tĩnh lại, khiến khả năng nhận thức về thời gian của anh trở nên chậm chạp hơn rất nhiều giống như thể thời gian đang chuyển động dề dàng, và ngập ngừng. Anh đã khẩn cầu được tha thứ.

Vì vậy, anh quỳ xuống cầu xin Wangho đừng rời xa anh nữa. Để anh không còn bị bao quanh bởi một không gian lạc lõng và khao khát nhất định, nơi anh không thể cảm nhận được anh trong radar của mình. Anh cầu xin và cầu xin Wangho có thể quấn anh vào trong lồng ngực của mình. Để xé toạc toàn bộ làn da của anh bằng những chiếc xương đang bao bọc cơ thể anh. Đầu anh như muốn nổ tung bất cứ lúc nào. Hiệu ứng Wangho đối với anh đã đạt đến mức cao nhất, xương sườn của Wangho đã đâm sâu vào ngực và hai bên cơ thể anh. Ghim thật sâu, không thể rời xa. "Anh yêu em," anh thì thầm, "Anh yêu em rất nhiều, Han Wangho, yêu em, yêu em đến ám ảnh và sợ hãi."

Han Wangho cười khúc khích khi trả lời, không nói một lời nào mạch lạc. Sanghyeok chưa bao giờ nhận được câu trả lời từ lời tỏ tình của chính mình, tuy nhiên, Wangho lại kéo anh vào một loại bùa chú của mình. Hôn anh lần nữa cho đến khi anh có thể cảm nhận được vị mặn kim loại nào đó trong lưỡi mình. Anh để Wangho làm bất cứ điều gì em muốn, anh sẽ vui vẻ, với vòng tay rộng mở, đón nhận nó. Nếu em muốn giết anh, anh đã chết nhiều lần không rõ. Em có thể dùng dao đâm vào tim anh, và Sanghyeok vẫn sẽ để cho em làm điều đó với nụ cười nở trên môi.

Han Wangho là ma túy đối với Lee Sanghyeok và anh nghiện nó vô cùng

Em xoay người lại, đẩy Sanghyeok xuống ga trải giường và trèo lên người anh. Wangho đang đói và Sanghyeok là miếng mồi thú vị, béo bở và ngon lành với em. Vì vậy, em gắn chặt cơ thể mình vào người lớn tuổi hơn, hôn anh một cách vội vàng như thể nó sẽ sớm cạn kiệt. Phá vỡ mọi tiếng ồn mà Sanghyeok gây ra đặc biệt vì em. Để lại Sanghyeok run rẩy trong khi nắm chặt lấy eo dưới áo phông của Wangho.

Lee Sanghyeok cuối cùng cũng đã cảm nhận được sự sống.

Cơn nghiện khiến anh thở được. Anh cứ thể, để cho em phá vỡ tất cả những viên đá lửa trong toàn bộ cơ thể mình. Anh có thể cảm nhận được đôi môi của Wangho rời khỏi anh, cố gắng đuổi theo nó trong tiềm thức trước khi cảm thấy nó lướt xuống dưới hàm anh. Mút một điểm ở cuối trước khi liếm phần cổ bên hông của mình, "Han Wangho." người trẻ hơn dừng lại ở một điểm nào đó trên cổ Sanghyeok. Gặm nhẹ nó khiến Sanghyeok giật mình, " Han Wangho" anh thở dài.

Mỗi cái chạm của Wangho với anh đều đọng lại. Một hình xăm vĩnh viễn mà anh biết sẽ không bao giờ biến mất được. Và anh đã để em làm vậy, em luôn làm vậy. Sanghyeok không bận tâm đến bất kỳ vết bầm tím nào mà Wangho để lại trên cơ thể, từng đốm đỏ đến tím trên hàm và cổ. Bất kỳ điểm nào có thể nhìn thấy được đều khiến Wangho tự hào, vẫn ngồi bắt chéo chân trên người anh. "Anh thực sự có cảm tình với em à, Lee Sanghyeok?"

"Ồ, đừng bao giờ dám hỏi câu đó."

"Đã bảy năm rồi, Sanghyeokie " và Sanghyeok sẽ không ngại đợi thêm mười năm nữa, "Em điên rồi."

"Em biết chứ" Wangho cười, "Nhưng mà anh cũng phát điên vì có mặt ở đây khi em chỉ vừa mới đánh bại anh ngày hôm qua." Sanghyeok cười khúc khích nhưng người trẻ hơn dường như không hề bối rối.

Wangho nhếch mép cười, nhìn Sanghyeok ở bên dưới. "Anh nghĩ sao?"

"Về cái gì?"

" Twin flames * " em vẽ một đường vô hình, " Em đã tìm thấy những từ đó, và em nghĩ nó phù hợp với chúng ta hơn bất cứ câu chuyện hiện đại nào đã thêu dệt lên cái gọi là 'soulmates*'. Và tất cả những gì liên quan đến nó ."

Sanghyeok hít một hơi thật sâu, nhìn lại người trẻ hơn. " intoxicating* " Sanghyeok đã bị mê hoặc, và say sưa chìm đắm đến mức nghẹt thở trong hơi ấm mà Wangho mang đến. Tuy nhiên, lý do duy nhất để anh hít được luồng oxy sảng khoái như vậy chính là em. Han Wangho có lẽ đã chiếm một phần rất lớn trong cuộc đời anh, sự biến mất của em đã khiến anh trở thành một người không phải là anh nữa

Và lần thứ n, anh vẫn sẽ mãi để em làm vậy. Chìm trong ngọn lửa băng giá vĩnh cửu của Wangho mang lại.

(づ๑•ᴗ•๑)づ♡

( *twin flames; tạm dịch là linh hồn song sinh, là một nửa kia hoàn hảo - một mảnh ghép duy nhất còn thiếu của cuộc đời )

( *soulmates: Linh hồn tâm giao hoặc bạn tâm giao là nhân vật mà người ta có cảm giác gắn bó sâu sắc hoặc tự nhiên )

( *intoxicating: làm say sưa )

🧸: bản gốc của truyện siu hay, nhưng con dịch bị mù tiếng việt, liệt tiếng anh nên không thể dùng từ hoa mĩ hơn, mọi người vào bản gốc ủng hộ bạn tác giả nha, iu thương♡


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro