8: Cuộc đối thoại

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

- Xin chào? Cho hỏi đây có phải số của Han Wangho không ạ? Chúng ta hẹn nhau nhé, tôi có vài chuyện muốn nói với em.

Giật mình tỉnh giấc trên chiếc giường quen thuộc của mình, Wangho choáng váng nhớ đến cuộc gọi lúc chiều. Có vẻ như sắp đến giờ rồi. Han đã học từ chiều để tối có thời gian đi gặp chị ấy, nhưng có lẽ vì quá mệt mà ngủ thiếp đi trên bàn PC. Chỉ còn 30 phút nữa là phải có mặt, vội vàng thu dọn đồ và sửa soạn lại bản thân. Tắm xong đếm chỉ còn 15 phút.

- Ôi trời,.. mình sẽ lỡ lịch mất.

Vội vàng xỏ giày, chiếc túi đeo chéo cùng bộ quần áo xộc xệch, khoác lên mình chiếc áo Jacket, cậu khởi động xe máy. Từ ngày dọn ra ở trọ riêng để tiện cho việc học, cậu đã sử dụng xe máy thay vì đi ô tô như bình thường. Điều này có chút bất lợi bởi chỉ đến khi lên đại học cậu mới bắt đầu tập đi xe máy. Nó thực sự có chút khó khăn, đội lên mình chiếc mũ bảo hiểm tai mèo, dán đầy sticker cute. Han lên máy, phóng vèo một cái ra đường. Bấy giờ đã là 8 giờ 45 tức cậu đã lỡ hẹn đến 10 phút. Xộc xệch chẳng kịp chỉnh, Han vội vàng tắt máy khi đến nơi. Chạy một mạch vào trong nhà hàng sang trọng mà chỉ có giới thượng lưu mới được vào. Có lẽ cũng vì quá vội mà người lễ tân của nhà hàng đã chặn cậu lại. Nhìn Han bếch bác vô cùng, mũ bảo hiểm vẫn còn cài quai, chiếc áo từ lúc nào đã bung khóa, một bên vai trễ xuống.

- Tôi đang bận lắm, làm ơn tôi sẽ chỉnh tề lại sau. Cảm ơn đã nhắc nhở! ! !

Vượt mặt trước sự ngạc nhiên của lễ tân, chẳng ngại ngùng, cậu lướt qua bao nhiêu là người. Hết thảy họ đều là những kẻ mặt lớn, ông này bà nọ. Không tránh khỏi ánh mắt dò xét của họ, thậm chí là nhạo báng khi trước tất cả những kẻ nhiều tiền; ăn mặc sang trọng lại lòi ra một tên thiếu niên vắt mũi chưa sạch. Thoạt nhìn cũng khiến người ta tỏ mặt khinh bỉ. Mặc kệ những ánh nhìn, Han bứt tốc tìm đến dãy bàn số 75. Khi mà bóng lưng quen thuộc hiện lên trong mắt cậu cũng là lúc gương mặt xinh đẹp ấy nở nụ cười rạng rỡ khi nhìn thấy cậu.

- Xin lỗi ! Để chị chờ lâu rồi,..

Ngồi xuống ghế, Han cúi mặt thở dốc vì mệt. Bỗng một đôi tay nhẹ nhàng uyển chuyển tháo nút bảo hiểm, gỡ chiếc mũ của cậu ra. Han có chút giật mình vì chẳng một tiếng động. Quay mặt sang phải, Han thấy dáng vẻ dịu dàng đầm ấm của chị đang ân cần chỉnh lại trang phục cho cậu. Đôi mắt chị thật đẹp, nó đẹp đến kì lạ, đến nỗi chỉ cần nhìn vào vài giây thôi cũng thấy được cả một dải ngân hà trong đó. Chị rất xinh đẹp, điểm lên nét quyến rũ ấy là bộ váy màu đỏ ôm sát eo và hông. Chị rất cao, có lẽ hơn cậu vài cm nhưng không đáng kể, có lẽ là do đôi guốc gắn kim cương của chị đã tôn lên điều đó. Đôi môi chị đỏ mọng, lúc nào cũng thường trực nụ cười rất duyên. Chị thật xinh đẹp. Bảo sao... anh Sanghyeok lại say đắm đến vậy...

- Em sẽ dùng bữa chứ? Tôi thấy em có vẻ bận rộn

           - Ah!.. Vâng,.. ạ..

           ....

           Không khí ngượng nghịu cứ thế bủa vây lấy hai người họ. Mãi đến khi phục vụ mang đồ ra mới chịu mở lời. Chỉ thấy chị lấy trong túi ra một tấm thiệp, đặt lên bàn và đẩy nó về phía cậu. Wangho lặng lẽ nhìn hoa văn trên tấm thiệp, khuôn mặt lộ rõ vẻ thất vọng. Đó là thiệp cưới, hẳn bên trong sẽ có điều mà cậu rất sợ. Tại sao chị lại đột nhiên gọi mình ra đây? Tại sao chị lại đưa thứ này cho mình?, Tại sao chị lại mỉm cười như vậy? Trong đó có gì vậy? Mình và anh còn chưa li hôn mà? Hàng tá những câu hỏi tiêu cực hiện lên trong đầu Han Wangho khiến cậu rơi vào trầm tư mà vô thức nhìn chằm chằm vào tấm thiệp ấy.

           - Khoan hãy mở, nghe tôi nói đã.

           Khuôn mặt cậu xám xịt lại, khẽ ngẩng mặt nhìn chị, có chút sợ hãi đến không dám nhìn thẳng vào mắt chị.
   
          - Tôi là một người không thích tranh giành, càng không thích trở thành sự lựa chọn của người khác. Nếu tôi không là duy nhất hay không còn là gì cả, tôi sẽ tự động rời đi.

           Chỉ vừa nghe vài câu của người đối diện đã khiến Wangho phải đứng hình. Những suy nghĩ tiêu cực cứ luẩn quẩn trong đầu cậu không thôi. Có lẽ, kẻ hủy hoại tình yêu ấy là cậu, nguyên nhân cản trở hai người họ cũng là cậu. Nỗi oan ức không thôi khiến Han nghẹn cứng cổ. Mỗi khi nghĩ đến việc học mình cản trở hạnh phúc của anh lại khiến cậu cảm thấy chính mình thật kinh tởm. Hai tay Han bấu chặt vào đầu gối, cúi mặt xuống bàn mà trốn tránh đi cái nhìn của chị.

         - Nhìn cách Sanghyeok yêu thương tôi, cứ nghĩ lần này tôi đã chọn đúng người, sẽ có một tình yêu đẹp và lâu dài.

           - Nhưng sau đó, em ấy trả lời tin nhắn rất chậm, những dòng tin nhắn rất ngắn, không còn chủ động trò chuyện hay nhắn cho tôi nữa. Tôi cho rằng em ấy bận rộn, nhưng vào cái ngày được tin em ấy kết hôn với cậu Han đây. Tôi biết, tôi không còn quan trọng với cậu ấy nữa.

          - Sanghyeok là đứa trẻ ngoan, em ấy yêu tôi bằng cả tấm lòng, nhưng rồi tôi vô tình nhận ra. Đứa trẻ ấy đang lo lắng cho em nhiều hơn những gì tôi được biết.

          Gương mặt Han từ từ ngẩng lên nhìn chị. Đôi mắt chị long lanh như sao trời, lập lòe sáng trong những vệt nước. Trong đôi mắt ấy là cả một bầu trời tâm sự. Nghe được những lời nói lúc nãy, tâm trạng cậu có chút hỗn loạn, nửa tin nửa ngờ. Đã có chuyện gì xảy ra với mối quan hệ của họ vậy? Chị tiếp tục cất giọng.

       - Lee Sanghyeok là đứa nhóc chung thủy, cậu ấy luôn dành ánh mắt nuông chiều nhất mỗi khi nhìn tôi. Cậu ấy có những trò đùa trẻ con, luôn vui vẻ chọc cười tôi. Cậu ấy dành hết lòng để yêu tôi nhưng cuối cùng con tim của Sanghyeok tôi lại không tài nào giữ được.

       - Một ngày nọ khi đọc được một trang sách mà Lee Sanghyeok để quên trên bàn. Trong đó ghi rằng nếu con đã thề với Chúa sẽ ở bên người ấy trọn đời. Có chết cũng phải yêu người ấy, nếu con chối bỏ tình yêu tức là đã chối bỏ một phần đức tin trong con.

        Han Wangho từ đầu đến cuối chăm chú nghe chị nói, cậu hẳn đã đấu tranh nội tâm rất nhiều khi nghe những lời ấy.

       - Hôm ấy là kỉ niệm hai năm bên nhau, tối ấy tôi đã không do dự nói lời chia tay với Sanghyeok.

        Han Wangho bàng hoàng khi nghe thấy lời nói ấy, người cậu rủn cả ra. Có chút không tin vào tai mình, ...?

        - "Hãy theo đuổi tình yêu mà em thực sự muốn, chị sẽ luôn ủng hộ em"

         Chị ấy vội cầm lấy chiếc khăn giấy, lau nhẹ giọt nước mắt chuẩn bị rơi. Có lẽ chị đã chịu khổ nhiều rồi, suy cho cùng điều ấy cũng là chị tự quyết.

        - Wang ho này, chị biết em đã vô tình nắm được trái tim của Sanghyeok. Chỉ là những tổn thương quá khứ mà cậu ấy làm với em khiến nó rơi vào đống bùn lầy nhoi nhóp của sự dằn vặt. Cậu ấy sợ sẽ khiến em tổn thương nên cố tình đẩy em ra xa...

          - Mở ra đi, tấm thiệp ấy.

         Chị buông đôi tay đang nắm chặt lấy tay của cậu, cầm tấm thiệp, nhét vào tay cậu. Dòng chữ in hoa nghiêng lớn cùng hoa văn màu mè "Thiệp cưới" Han Wangho trợn mắt nhìn chị, chỉ còn một tuần nữa là chị ấy lấy chồng. Trên đó là tên chị và một cái tên của nam nhân khác

        - Hãy cứu rỗi lấy Lee Sanghyeok, tình yêu của chị và cậu ấy có lẽ chỉ dừng lại ở qua đường. Chị mong em hãy yêu lấy cậu ấy, ngày mà em nhập viện cũng là lần đầu tiên cậu ấy chạy đi mất, bỏ mặc chị ở buổi date kỉ niệm. Có lẽ quyết định khi ấy đã rõ, những lời chị nói đã thay đổi Sanghyeok.

        Hãy yêu lấy nó.

         Đột nhiên hai mắt của em cay xè, sắp nhoè đi vì nước mắt. Còn mũi thì nghẹt đi đến không thể thở nổi, nghẹn cổ đến tức ngực mà khó khăn đưa mắt nhìn chị. Han Wangho lặng lẽ gạt đi nước mắt nhưng nó cứ trào ra mãi không thôi.

         Cái vỗ vai an ủi đến cái ôm ấm áp. Han sụt sịt mãi mới mở được miệng để nói trong tiếng nấc.

      - Chúc mừng cho chị, cảm ơn đã.. gửi thiệp, chắc chắn em sẽ đến đám cưới của chị.


<hứa không drop😍✨>

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro