Đường giữa của em

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Buổi tối mùa hè, phòng tập bật điều hòa đến mấy vẫn thấy hơi oi. Sanghyeok làm được vài trận, đồng đội chơi không tồi mà bản thân thấy mạch xanh cũng có chút hưng phấn, định bụng chơi cỡ năm, sáu trận nữa rồi đi ngủ. Thầm nghĩ nghĩ, liệu trong tuần này có lên được top một không nhỉ?

- Trận sau em có muốn ra không?

Tiếng nói vang lên đánh gẫy mọi ý nghĩ đang chạy dọc trong đầu anh. Bàn tay đang di chuột vào chỗ tìm trận hơi khựng lại, Sanghyeok quay đầu nhìn về phía cửa ra vào. Ánh mắt của Jeonggyun khiến anh thấy đôi chút ngột ngạt, dù gì cũng chẳng còn cơ hội vào play-off, đưa mình vào trận cuối này để làm gì? Lắc lắc nhẹ đầu một chút rồi đi tìm lịch thi đấu, anh lặng lẽ thở một hơi,

- Em sẽ.

Nghe vậy, Jeonggyun cười thành tiếng, còn Sanghyeok bỗng cảm thấy như mình bị ai đó đọc tâm.

Trái ngược với phòng tập im lặng kia là một không gian có chút... hỗn loạn. Bảy thằng con trai ngồi xung quanh một cái phòng không rộng lắm, tiếng chat voice, tiếng cười nói, tiếng chửi thề lẫn lộn với nhau. Donghoon thở dài, nếu không phải vì tên nào tên nấy đang bật màn hình stream dưới tên đội thì khung cảnh này chẳng khác gì một tiệm net 24/7. Vui thì vui vậy, nhưng trận sau thì phải bàn tới thôi.

- Này mấy đứa, hai giờ sáng rồi đó.

Tức thì, "tiệm net" kia đồng loạt tắt stream, xoay ghế về phía người vừa cất tiếng nói,

- Chắc mấy đứa cũng biết nếu muốn chắc suất top ba thì trận tới chúng ta nhất định phải thắng 2:0. Mặc dù về lý thuyết SKT không còn mục tiêu gì về vòng play-off nhưng mấy đứa cũng vẫn phải chơi cẩn thận, hạn chế sai lầm nhất có thể. Về rừng thì anh sẽ để Wangho ra thi đấu nhé?

Bảy ánh mắt không hẹn mà gặp đều hướng đến một người, Wangho im lặng, cảm giác như có cả đàn kiến bò dưới gan bàn chân, ngột ngạt đến khó chịu. Tận khi mà Boseong khẽ huých nhẹ vào người cậu mới tỉnh lại đôi chút, nhìn huấn luyện viên mà gật đầu,

- Em sẽ.

Tiện mắt liếc qua màn hình lớn của nhà thi đấu, Sanghyeok bỗng như bị đá đè trong ngực, tiếng cười nói của đồng đội bên cạnh như rơi vào hư không. Hai người đi rừng từng trước mỗi trận vỗ vai động viên nhau "dù là ai thi đấu thì cũng hãy mang chiến thắng về cho đội" nay ở hai bờ chiến tuyến, cố gắng tìm cách hạ gục đối phương, đem về chiến thắng cho đội mình. Người ta thường nói thời gian là thứ vô tình, thật ra chính con người mới là tàn nhẫn hơn cả.

Anh chợt nghĩ, thời tiết mùa hè hay nụ cười rực rỡ của người đi rừng phía bên kia bức anh đến hít thở không thông.

Hoặc là sự thật rằng cậu không còn là đi rừng của mình, mình cũng không còn là đường giữa của người ta nữa.

Nhất định phải thắng. Anh nhủ thầm. Nhất định phải thắng.

Vào khoảnh khắc nhà chính của SKT nổ, cả booth thi đấu rơi vào tĩnh lặng, Sanghyeok khẽ mím chặt môi.

Wangho nhìn thông báo thay đổi người chơi của đội bạn, nụ cười đang rạng rỡ chợt tắt ngúm, trong lòng cuộn trào một dư vị khó tả. Boseong cùng Jongin thì không giấu nổi ngạc nhiên, Dongha cũng hơi há miệng.

- Sao lại... Là Faker, Faker phải ra dự bị đó!

Cậu im lặng, trong đầu ngổn ngang những câu hỏi, nhiều nhất là tại sao lại là anh, cậu kia chơi tốt đến mức nào, rồi ai là người quyết định việc đó. Những câu hỏi ấy, cậu đều không trả lời nổi. Liếc sang đường giữa cùng xạ thủ của mình vẫn chưa dứt chấn động tinh thần, Wangho nói thật chắc nịch.

- 2:0 nào.

- Chà, lâu lắm mới thấy Wangho của chúng ta quyết tâm vậy đó. - Dongha nghe vậy cười cười, còn Boseong thì dẩu mỏ,

- Anh tính trả thù cho senpai hả?

- Cái thằng nhóc này, trả thù gì chứ, họ cùng đội đó. - Jongin nghe thế mới vội cắt ngang lời nhóc đường giữa đội mình, nghĩ một lúc mới nói thêm - Anh còn đang sợ Wangho chưa làm gì thì mày đã bán hành cho con nhà người ta rồi đấy.

- Thôi mấy cái người này, sắp vào trận rồi. - Beomhyun nghe cuộc nói chuyện càng lúc càng thấy không ổn liền ngăn lại, dù sao cũng không phải chỉ có bọn họ ở trong booth, có thần tượng ai thì về stream mà quẩy sau cũng được.

Trả thù à? Wangho thầm nghĩ, mắt nhìn chằm chằm vào màn hình, môi không nở một nụ cười.

Mọi thứ hóa ra lại dễ dàng hơn tưởng tượng của tất cả các thành viên Kingzone. Bốn lần solo-kill đường giữa, rồi những lần gank ở khắp ba đường thành công đem về điểm hạ gục, ván đấu chỉ diễn ra trong vòng hai mươi ba phút, ngắn hơn cả thời gian họ chuẩn bị trước trận. Nhìn Boseong cùng Jongin mặt mày ai nấy tươi hơn hoa, Wangho kẽ hừ một tiếng,

- Đấy, nhớ lại lời mấy người trước trận đi, đồng loạt ra cắm trại ở đường giữa mà còn nói em.

Đúng rặt một bầy fanboi.

- Đâu có, là do Boseong của chúng ta quá giỏi mà. - Jongin cười hề hề. - Quả nhiên là bảo bối của Kingzone, nhỉ?

Ván một cầm Triệu hồi Aerie, ván hai cầm Sốc điện, chẳng biết ai mới là người trả thù ở đây. Wangho cười khổ, chấp mấy ông này chỉ có nước tổn thọ sớm.

Đứng trước bồn rửa tay, cậu chợt bần thần. Mình cùng Boseong ra gank còn không khiến anh mất đi Tốc biến, cuối cùng lại bị thay bằng một đường giữa 092, tự tôn nào chịu cho nổi đây?

Mải nghĩ, Wangho không để ý có người đứng bên cạnh mình. Cậu ngẩng đầu, đối diện với một ánh mắt nóng rực mà quen thuộc,

- Em vui lắm nhỉ?

Giọng Sanghyeok cứ điềm nhiên như không, còn lòng Wangho đã sớm rối như tơ vò, cậu không biết phải trả lời thế nào, hai tay vân vê vạt áo mãi.

- Thôi nào, lên hạng hai mà lại không vui à? - Anh bật cười, thắng rồi mà vẫn còn giữ cái bộ dạng như trẻ con vừa làm gì sai thế này chỉ có Han Wangho thôi.

- Em... Anh có giận em không? - Wangho liếc nhìn anh, thấy anh không có vẻ gì căng thẳng thì thở nhẹ một hơi, hai tay bỏ khỏi vạt áo.

- Chẳng ai muốn mình là kẻ thua cuộc cả, đội của em lại cần chiến thắng này hơn ai hết, anh có giận cũng chỉ có thể giận bản thân mình thôi.

Ba chữ "đội của em" nhắc Wangho một sự thật rằng hai người giờ đây đã không còn là đồng đội nữa, những hành động cưng chiều, những câu nói khích lệ đã đi quá xa rồi. Hay cả việc anh là đường giữa của cậu, cậu là đi rừng của anh cũng vậy. Tất cả chỉ còn là quá khứ.

Quá khứ càng đẹp bao nhiêu thì càng dễ gây đau lòng khi nó qua đi bấy nhiêu, điều này Wangho hiểu rõ hơn ai hết. Từ ngày đội hình ROX Tigers 2016 tan đàn xẻ nghé, cậu đã tự nhủ mình sẽ cố không đi vào vết xe đổ ấy một lần nào nữa.

Nhưng biết sao được, chỉ trách quãng thời gian được đồng hành cùng đường giữa số một Thế Giới tuy ngắn ngủi nhưng lại quá sức đẹp đẽ, để đến bây giờ khi gặp lại nhau là một nỗi tiếc nuối khôn cùng.

Hàng loạt câu "nếu như" chạy ngang dọc, cậu nhìn người trước mắt vẫn đứng lặng, đột nhiên muốn ôm anh một cái.

Người ta nói tuổi hai mươi không sợ trời cũng chẳng sợ đất, Wangho chẳng biết lấy đâu ra dũng khí, cứ thế lao vào ôm.

Khoảnh khắc nhìn thấy vành tai đỏ lấp ló dưới mái đầu nâu sáng, tay Sanghyeok không tự chủ mà vòng qua hai bên eo ai đó, khiến cái ôm có phần chặt hơn trước.

- Hiong, em muốn cùng anh đi đến Chung Kết Thế Giới.

Giọng Wangho nhỏ nhẹ, chiều cao hai người lại vừa vặn khiến đầu cậu úp sát ngực anh, giống như nhằm thẳng tim anh mà rót vô cùng mật ngọt. Sanghyeok mặt đã hơi phiếm hồng, cố tìm về một tia lí trí,

- Nhưng chúng ta đâu còn chung đội nữa.

- Ài cái hiong này nói gì kì cục, cuối tháng này anh lại là đường giữa của em rồi mà.

Bốn chữ "đường giữa của em" như một đòn chí mạng ngăn tim anh biến về nhà chính, tình nguyện để bị tiễn lên bảng đếm số. Anh im lặng một lúc, sau đấy chẳng hiểu nghĩ thế nào lại tiện tay cốc đầu cậu rõ đau.

Hình như yêu là chấp nhận mình ngu đi một ít?

- Mấy cái lời này đừng có tùy tiện nói cho người khác.

Wangho đau thì có đau nhưng yêu càng thấy yêu, nhướn người lên hôn cái "chóc" vào môi con mèo áo đỏ đang giơ vẻ mặt "ta đây là không để bụng", thành công làm gò má ai kia hiện lên mấy vệt đỏ đáng ngờ, lan cả đến tận tai.

- Em sao thế nhỉ?

Cậu chọt chọt mấy cái vào ngực anh, nhưng rồi chính bản thân lại thấy xấu hổ, vùi mặt vào lòng anh rên ư ử.

- Chẳng phải anh thích thế còn gì.

Thua rồi, Sanghyeok thua triệt để thật rồi, đến tim cũng muốn đem trao luôn cho cái đồ ngốc trước mặt. Ai bảo khi không lại dễ cưng quá đáng, hại anh chịu không nổi sát thương.

Rồi lại nghĩ chạm khẽ như chuồn chườn lướt qua mặt nước thế kia thì chưa đã, anh vẫn muốn thêm chút nữa. Chẳng cần thêm một giây chần chừ, Sanghyeok nâng cằm Wangho lên sát mặt mình, cúi xuống hôn.

fin.

-

A/N:

(1) Jeonggyun: HLV kkOma (SKT)

(2) Donghoon: HLV Hirai (KZ)

(3) cuối tháng này: cuối tháng 8/2018, thời gian diễn ra ASIAD các bộ môn thể thao điện tử.

Lần đầu tiên viết về cặp này rồi còn HE, bỗng nhiên lại cảm thấy hơi ngượng ngùng >///<

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro