khước xạ hữu xuân nê

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng



han wangho dạo này thường thắc mắc, làm sao anh lại độc thân ở tuổi hai mươi tám.

anh đã giải nghệ hai năm trước. không phải do không còn team nào muốn ký với anh nữa. cũng không phải do kỹ năng của anh đã trở nên vô dụng. chỉ là trong một tối nọ, khi anh tập luyện tới 4:20 sáng và ra khỏi phòng tập khi đã không còn ai, anh đột nhiên cảm thấy chóng mặt và ngất xỉu trong thang máy. khi tỉnh lại, anh nhận ra mình vẫn ở trong trạng thái trước khi ngất xỉu, và khi nhìn điện thoại, anh biết minh đã lịm đi hơn ba mươi phút. không ai sử dụng thang máy vào khoảng thời gian đó, nên nó vẫn dừng ở sảnh ký túc xá.

anh chật vật đứng dậy và trở về căn cứ, bởi anh là đội trưởng nên phòng ký túc của anh chỉ có mình anh ở. wangho ngã xuống giường và thiếp đi ngay lập tức trong cơn đau đầu.

ngày hôm sau khi anh tỉnh dậy, vết bầm trên mặt, cánh tay và chân của anh đã dọa cho ban quản lý và huấn luyện viên một phen hết hồn. họ ngay lập tức gọi đội y tế tới khử trùng vết thương và bôi thuốc cho anh, và nhận được lời khuyên từ bác sĩ nên để anh dừng việc luyện tập để quay về nghỉ ngơi.

nhưng hai ngày sau là trận đấy đầu tiên của vòng playoffs, và với thứ hạng đang rất chênh vênh của đội tuyển, họ không dám thay anh ra làm dự bị. vậy nên cuối cùng đội tuyển đã mặc kệ lời khuyên của bác sĩ và tiếp tục quay lại tập luyện.

ngoại trừ người đồng đội ở đường giữa đã quen vài năm là dám nêu lên ý kiến, những người chơi khác đều là tân binh, họ thậm chí còn không dám nói to, chỉ có thể lén lút nhìn những vết thương của anh rồi lại lao đầu vào đánh rank.

nếu như chiến thắng và giành chức vô địch ở thời kỳ đỉnh cao là khoảnh khắc tuyệt vời và rực rỡ nhất trong đời anh, thì điều anh hối tiếc chính là không thể ghi tên mình vào cạnh tên ai đó. có rất nhiều cup vô địch được trưng bày, cùng với chiếc cup fmvp ở giữa, như một lời nhắc nhở về quá khứ huy hoàng của anh.

trong một thoáng chốc, anh ngẩn người. liệu mười năm trước anh là con người như thế nào nhỉ?

không có điều bất ngờ nào đã xảy ra. việc một đội tuyển có thể tiến tới vòng playoffs rồi gục ngã trước khi vào đến chung kết là điều bình thường, anh nghĩ trong lúc chậm chạp thu dọn thiết bị. cảm giác đau nhói truyền đến từ khuỷu tay cũng giống như cảm xúc anh vừa trải qua, âm thầm và nhức nhối.

anh không nhận ra điều này, cũng không quan tâm đến nó.

sau khi thua trận, đội tuyển tổ chức một chuyến du lịch, họ cũng biết những tân binh mới đến đã rất nỗ lực. thành tích này đã là rất tốt rồi, dù sao họ cũng vẫn còn cơ hội ở worlds.

nhưng anh lại cảm thấy thời tiết tháng năm lạnh đến kinh khủng.

giải mùa hè bắt đầu ngay sau đó với một chuỗi thất bại liên hoàn.

anh cảm thấy thế giới như đã sụp đổ trên một mặt phẳng 2d, trở thành những sợi vải bông bị thấm nước muối, trói anh hết vòng này đến vòng khác, từ đầu tới chân, hành hạ anh, khiến anh không thể cựa quậy. cảm giác này giống như bị giòi bọ ký sinh trong xương tủy, không thể bị loại bỏ, cũng không ai có thể cứu rỗi anh.

[ah, thật đáng tiếc, suýt chút nữa là được rồi!]

[đối phương chỉ còn chấm máu!!! peanut đã cố hết sức! thật sự rất đáng tiếc!]

[tuyệt vời!!! không thể tin nổi!!! chúc mừng đội tuyển xxx đã giành lấy tấm vé cuối cùng tham dự worlds!!]

[xin chúc mừng!!!]

sau chung kết thế giới là mùa chuyển nhượng, cũng là lúc hợp đồng của anh hết hạn. không cần đợi ai đó liên lạc hỏi anh liệu có muốn tái ký hay không, wangho đã tuyên bố anh muốn giải nghệ với lý do anh đã quá già để tiếp tục với lịch luyện tập dày đặc và chế độ sinh hoạt thất thường.

người đi rừng trẻ của đội hai được đôn lên thay thế vị trí của anh. dù hợp đồng chưa hết hạn, nhưng anh cũng không cần che giấu những bí mật của mình nữa. anh kể cho người đi rừng nhỏ về thói quen và những phương thức đặc biệt của từng vị trí trong đội, cũng dạy người này một số kỹ năng riêng của anh, không quan tâm cậu ta tiếp thu được bao nhiêu.

đội tuyển đối xử với anh cũng không tệ lắm. họ tổ chức lễ giải nghệ cho anh rất chỉn chu, mời tất cả các đồng đội cũ của anh tới dự. tất cả mọi người đều tươi cười. không một ai thắc mắc tại sao anh lại quyết định dừng lại, tại sao anh không tiếp tục theo đuổi chiến thắng. thật ra như vậy cũng tốt, anh thở phào. dù đã trải qua nhiều năm thăng trầm và đặt được nhiều danh hiệu cùng cup vinh danh, nhưng chiếc cup anh mong muốn nhất lại khuyết thiếu. cũng giống như việc anh có rất nhiều bạn bè,...

chỉ là anh không ngờ người này cũng sẽ đến.

'sao lại muốn giải nghệ?'

'chỉ là em thấy mệt rồi.'

'đó không phải vấn đề của em. đồng đội của em không xứng đáng với em.'

'...'

'em chỉ cần một đội tuyển phù hợp thôi.'

'em cũng từng nghĩ vậy, nhưng cuối cùng em phát hiện, em mới là người duy nhất không phù hợp.'

'...'

'không phải ai cũng có thế giống như anh, toàn tâm toàn ý chăm chú vào trò chơi này. em là người bình thường với cơ thể bình thường, em cũng có thể bị chấn thương và bệnh tật.'

'wangho...'

'anh, mau quay lại luyện tập đi, tiến tới worlds nào.'

'được, tùy em thôi. chăm sóc bản thân cho tốt.'

anh không muốn trả lời lại, bởi anh biết anh không thể chăm sóc bản thân mình một cách tử tế.

đối với lời nhắc nhở của lee sanghyuk, anh không thể phản bác, nhưng cũng không thể đồng ý. anh không thể hứa những thứ anh không thể thực hiện.

bởi mối quan hệ với lee sanghyuk là điều anh không thể quên, không thể chối bỏ.

có lẽ nói như vậy cũng không chính xác lắm. mối quan hệ của hai người nên được gọi là người yêu cũ thì hơn.

hai người chia tay cách đây chưa lâu, chỉ vừa hôm anh ngất xỉu trong thang máy.

họ đã duy trì đoạn tình cảm này trong tám năm, thậm chí gần chín năm qua mà không công khai với bất kỳ ai. anh thường tự hỏi, điều gì đã cho anh dũng khí để theo đuổi con người ấy suốt từng ấy năm mà chưa từng chùn bước?

thật đáng tiếc.

'này anh gì ơi. anh ổn chứ?'

một giọng nữ xa lạ vang lên. han wangho khó khăn nhấc mí mắt, bắt gặp một ánh nhìn đầy thận trọng cùng lo lắng.

bây giờ anh mới nhận ra anh lại vừa ngất xỉu ở ven đường. may mắn là anh đã không đập đầu vào một tảng đá nào đấy, nếu không có lẽ anh sẽ lên báo mất. thật là bất cẩn...

'anh, anh có cần tôi gọi xe cứu thương cho anh không..?' cô gái kia hỏi một cách dè dặt.

'không cần đâu, cảm ơn cô. chuyện thường gặp ấy mà.' han wangho muốn đứng dậy, nhưng cơ thể anh không còn sức lực và ngã xuống nền đất lần nữa.

có lẽ bởi gương mặt sáng sủa của han wangho cùng thái độ lịch thiệp của anh, nên cô gái không còn đề phòng nữa, đưa tay đỡ anh đứng lên.

lần này han wangho không từ chối lòng tốt của cô gái. dù mượn lực đỡ, nhưng han wangho gần như không dựa vào cô ấy mà cố tự dùng sức để đứng lên. chân anh tê dại và tay bị đập xuống đất đau nhức, nhưng anh vẫn không nỡ để một cô gái xinh đẹp phải lo lắng cho mình. anh nở nụ cười đẹp chuẩn idol và xoa đầu cô.

'cảm ơn, cô gái nhỏ. tôi ổn rồi.'

'...' cô gái kia vẫn còn suy nghĩ gì đó.

'còn chuyện gì sao?'

'anh ơi, anh có muốn về nhà em xem vết thương không? anh trai em là bác sĩ đó.' trước khi han wangho kịp phản ứng với lời nói của cô gái kia, anh đã được cô dẫn về nhà.

sau khi đi bộ hơn hai trăm mét, cô gái đứng trước một căn nhà nhỏ ngập tràn hoa và hét vọng vào trong với tông giọng nội lực mà anh không ngờ tới.

'anh!!! mau ra giúp em với!!!'

ngay sau đó, một cậu trai cao lớn bước ra ngoài, lẩm bẩm mắng gì đó mà han wangho không nghe rõ, có lẽ là đang mắng cô em gái kia...

'làm ơn đừng gọi tao bất thình lình như vậy được không...ồ...anh...anh bị đau ở đâu vậy, mau vào trong để tôi xem giúp cho!'

anh bất ngờ bị cậu trai kia bê vào nhà, trong đầu toàn từ chửi thề bằng tiếng trung học lỏm được trên mạng...

cái quái gì vậy...

'anh...có phải anh...' thấy anh im lặng mãi, cậu trai kia chỉ vào cổ họng, sợ sẽ hỏi đến điều gì khiến anh khó chịu.

'không phải, tôi là người hàn. tôi chưa quen tiếng lắm.' han wangho cảm thấy cậu trai này khá thú vị, anh mỉm cười giải thích.

không ngờ cậu trai kia đứng hình ngay sau khi nhìn thấy nụ cười của anh, lỗ tai bắt đầu tỏa nhiệt.

'tôi cảm thấy...anh trông hơi giống...' cậu ta muốn nói gì đón nhưng lại căng thẳng lắp bắp.

'giống game thủ chuyên nghiệp sao...?' han wangho không chắc liệu có ai còn nhận ra anh sau hai năm giải nghệ không. mặc dù đồng đội anh thường nói miễn là người có theo dõi lol thì sẽ không quên mặt anh, nhưng đây là trung quốc, hơn nữa còn là thành phố loại hai loại ba...

'ah không không, ý tôi là trông anh giống idol! nhìn anh đẹp trai lắm!'

gia đình cậu điều hành một khu homestay bao quanh bởi núi và sông. khung cảnh ở đây rất tuyệt. sau khi lấy bằng bác sĩ, cậu đã mở một phòng khám nhỏ bên cạnh khu villa và trở thành bác sĩ của khu này.

mặc dù kiếm được không nhiều lắm nhưng công việc của cậu rất tự do và thoải mái. du khách ghé tới nghe tin con trai của gia đình chủ làm bác sĩ thì đều rất yên tâm ở lại.

sau khi nghe những triệu chứng của han wangho, thường xuyên ngất xỉu và đau mỏi, cậu đã chở anh vào thành phố với một khuôn mặt nghiêm trọng, cùng anh làm kiểm tra toàn diện. không may là cột sống của han wangho đã bị tổn thương nặng nề, dẫn đến thoái hóa đốt sống, ảnh hưởng đến dây thần kinh ở chân và cổ, khiến anh thường xuyên gặp tình trạng ngất xỉu do thiếu không khí. may mắn thay, mặc dù không được phát hiện sớm nhưng hiện tại cũng chưa muộn, tình  trạng bệnh vẫn có thể được cải thiện.

một năm trôi qua, han wangho nhận được giấy mời đến dự lễ giải nghệ của tuyển thủ faker. với việc bốn lần mang về chức vô địch cho lck, tượng đài sống của giới lol cuối cùng cũng quyết định giải nghệ ở độ tuổi ngoài ba mươi. ngay cả tổng bộ cũng coi trọng hắn, lễ giải nghệ do đích thân riot thiết kế và tài trợ, với tư cách là đồng đội của hắn ở s7, han wangho đã vinh dự được mời tới dự lễ.

'anh wangho, anh có muốn đi không?'

'...'

'nếu anh muốn thì cứ đi đi. ở đó có nhiều người quen của anh, anh có thể trò chuyện với bọn họ. cột sống của anh đã phục hồi rất tốt, nhưng anh vẫn phải để ý, đừng đứng quá lâu, đừng mải nói chuyện mà quên mất.'

'đi cùng anh đi.'

han wangho cuối cùng cũng trở lại quê nhà, nơi ghi dấu hào quang, nước mắt, nỗ lực và cả những vết thương của anh.

tuy vậy, không giống như lúc anh vùng vẫy chạy trốn khỏi đây trong sự hoảng loạn và lo sợ, lần này, có một bàn tay dịu dàng mà vững chãi đỡ lấy eo anh, cùng anh trở về.

cậu biết những câu nói đơn giản bằng tiếng hàn mà anh dạy, nhưng vì hai người giao tiếp chủ yếu bằng tiếng trung, nên sau khi hạ cánh, cậu chỉ im lặng đứng cạnh han wangho, cầm đồ hộ anh, thỉnh thoảng cúi đầu nói chuyện với anh câu được câu mất.

cảm giác phải đi thẳng đến điểm hẹn có chút khó nói, và anh cũng sắp muộn giờ...

han wangho vỗ ngực, cảm thấy hơi khó thở do phải chạy, cậu trai bên cạnh lo lắng một tay xoa lưng anh, tay kia đưa nước ấm cho anh.

'ah! wangho! lâu lắm rồi anh không nhìn thấy em!'

'thằng nhóc thối! vẫn còn biết đường về đây hả! anh còn tưởng mày hóa thành bồ câu bay đi mất rồi!'

'mày đã ở đâu vậy???ah, anh thậm chí còn không thể tìm thấy mày!'

ngay lập tức, han wangho bị bao vậy bởi những người đàn anh cũ, được mọi người xoa đầu như khi còn nhỏ và hỏi thăm tới tấp. sau khi trả lời từng câu hỏi, anh nhận ra cậu đã bị chen ra bên ngoài, đang nhìn anh một cách bối rối, anh liền đưa tay ra dịu dàng nắm lấy tay cậu.

đám đông đang vây quanh im lặng ngay tức khắc, tất cả đều nhìn vào cậu trai kia.

'đây là...đây là bạn trai em.' han wangho ngập ngừng giây lát, rồi nhẹ nhàng thông báo, đột nhiên anh cảm thấy rất thoải mái và mỉm cười. đây là lần đầu tiên anh công khai xu hướng tính dục và người yêu mình trước mặt bạn bè, và anh cảm thấy vui vì điều đó.

'ah, chúc mừng nhé!'

'chết tiệt, wangho ah, mày kiếm được người yêu từ khi nào vậy?'

'nhóc con người trung quốc hả?'

staff đã tới lùa đám người đi. tất cả những người tham dự buổi lễ hôm nay đều đã có mặt. đoàn người vừa đi vừa cười nói sau cánh gà, các thành viên khác trong gia đình cũng đã được trợ lý mời tới phòng chờ.

song kyungho, người vẫn giữ im lặng từ đầu tới giờ, bắt ngờ kéo tay han wangho vào nhà vệ sinh khi anh đi ngang qua.

'anh? có chuyện gì thế?'

'em với lee sanghyuk chia tay từ khi nào?'

'hả????' han wangho bị sốc. làm sao song kyungho lại biết anh từng yêu đương với lee sanghyuk...?

'anh hỏi thì phải trả lời, wangho, em không được nói dối.' song kyungho rất nghiêm túc.

'không phải, làm sao anh lại biết bọn em từng yêu nhau?' han wangho vừa sốc vừa hoảng. việc người anh trai đã luôn chăm sóc anh biết trước về xu hướng tính dục của anh là điều bình thường, nhưng chuyện anh từng yêu đương với 'thần' thì khác!

'...tất cả bọn anh đều biết.' song kyungho ngập ngừng, quyết định nói ra, 'không chỉ anh. tất cả mọi người trong rox đều được lee sanghyuk yêu cầu giữ bí mật bởi em không muốn công khai, nhưng bởi cậu ta muốn có được sự công nhận của mọi người với tư cách là bạn trai em, nên là...'

'khoan! thế nghĩa là mọi người đều biết về mối quan hệ của em và anh ấy tại thời điểm đó?!' han wangho cảm thấy dây thần kinh của anh lại bị chèn ép, khiến anh có thể ngất ra đây ngay lúc này.

'anh biết gần như mọi chuyện xảy ra khi anh trong quân ngũ, lee sanghyuk chưa bao giờ có ý định che giấu. em vẫn chưa trả lời câu hỏi của anh. hai đứa chia tay khi nào?' song kyungho có chút lo lắng. đã lâu y chưa liên lạc với anh bởi han wangho đã xuất ngoại, và khi biết tin y đã rất tức giận với lee sanghyuk, nhưng nếu đó là do han wangho lừa dối người ta thì...

'bọn em chia tay được hơn ba năm rồi.' han wangho mỉm cười cay đắng.

'vất vả rồi.' song kyungho thở dài, dẫn han wangho quay lại sân khấu chính.

buổi lễ diễn ra khá suôn sẻ. han wangho xuất hiện với tư cách là một phần của đội hình skt17. khi vừa quay đầu lại, anh đã bắt gặp bóng dáng của lee sanghyuk. có lẽ bởi anh vừa biết việc lee sanghyuk đã công khai mối quan hệ giữ hai người với người xung quanh trong âm thầm. cũng có thể anh bởi anh cảm thấy thì ra tình yêu của anh bao nhiêu năm qua chưa bao giờ là không được đáp trả. han wangho quay đầu nhìn lên phía lee sanghyuk, trùng hợp hắn cũng nhìn xuống. trong một khoảnh khắc, anh cảm thấy khó thở như đang ở giữa lằn ranh của sự sống và cái chết.

camera tiến lại gần. nghe thấy tiếng la hét của người hâm mộ ở phía dưới, lee sanghyuk bất ngờ bắt lấy tay han wangho và nói lời chào với bên dưới sân khấu. bầu không khí như nổ tung, nhưng chỉ trong thoáng chốc. lee sanghyuk buông tay, và người dẫn chương trình tiếp tục quy trình của buổi lễ.

sau khi buổi lễ kết thúc, han wangho đang định tìm staff để hỏi phòng chờ của mình ở đâu thì bị lee sanghyuk ngăn lại.

'chúng ta nói chuyện một lát được không?'

'...okay, vào phòng chờ của anh đi.'

hai người đi cạnh nhau trong im lặng, bất ngờ va phải lee minhyung đang để mắt lên trời. mắt cậu ta sáng lên ngay lập tức, kéo tay han wangho và kêu gào một cách lố bịch.

'dì!!!!!! cuối cùng dì cũng đã trở lại!!!!!! từ giờ dì phải chăm sóc cho chú thật tốt nhé!!!! mỗi lần chú ốm là lại lao đầu vào làm việc để bệnh tự khỏi, nhưng việc đó chỉ làm bệnh nặng hơn thôi!!!'

'anh đề nghị minseok dẫn em đi gặp bác sĩ.' lee sanghyuk đánh bay móng vuốt của lee minhyung, nhẹ nhàng nắm lấy bắp tay của han wangho và kéo anh vào phòng nghỉ.

im lặng.

'em dạo này thế nào?' lee sanghyuk bây giờ mới có cơ hội nhìn anh gần hơn. trông anh có vẻ khá hơn lúc mới xuất ngoại, sắc mặt cũng tươi tắn. lý do, có lẽ hắn...không muốn biết cho lắm...

'cũng không tệ ạ, anh, chúc mừng, anh lại đoạt thêm một chức vô địch nữa.' han wangho cảm thấy hối hận vì đã đồng ý tới đây. trong quá khứ, khi anh còn đang chết chìm trong tình yêu, dù lee sanghyuk không nói lời nào, anh luôn cảm thấy miễn là có hắn ở cạnh, bất kỳ nơi nào đối với anh đều là chốn an toàn.

'cậu ấy yêu em nhiều chứ?' lee sanghyuk cuối cùng cũng có thể hỏi câu này.

'có, rất nhiều.' han wangho cảm thấy nhẹ nhõm, nhưng đồng thời cũng muốn biết suy nghĩ của lee sanghyuk. 'anh kyungho nói với em là anh đã công khai cho gần như tất cả mọi người biết về mối quan hệ của chúng ta, nhưng chưa bao giờ thừa nhận chúng ta đã chia tay. tại sao vậy?'

'anh nghĩ mình có thể mang em trở lại sau khi giải nghệ.' lee sanghyuk tự giễu cợt chính bản thân, hắn ném một viên ngọc quý xuống dòng nước và tự an ủi rằng ở một nơi hiểm trở như thế sẽ không có ai nguyện ý tìm đến ngoài hắn, sẽ không có vấn đề gì nếu hắn để viên ngọc ở đây một thời gian.

nhưng hắn quên mất, viên ngọc quý thì ở đâu cũng vẫn xinh đẹp, dù bị thời tiết và thời gian bào mòn, nó vẫn là một viên ngọc hấp dẫn.

những người đã biết đến viên ngọc, dù cho khó khăn đến mức nào cũng sẽ tìm đến và nhặt nó về, trân trọng nó, để cho nó được tiếp tục tỏa sáng...

'em biết đã có quá nhiều chuyện xảy ra, nhưng chúng ta đều đã cố gắng.' anh không thể hiểu nổi nỗi tiếc nuối của lee sanghyuk. anh luôn là con người dũng cảm dám yêu dám hận, và ngoại lệ duy nhất của anh, khiến anh luôn sống dè dặt, chính là người trước mặt, nhưng bây giờ anh không cần làm vậy nữa. anh chỉ cần sống đúng với con người của mình thôi.

'anh, dù chúng ta không phù hợp, nhưng chúng ta cũng đã yêu nhau trong tám, chín năm qua. em không có điều gì hối tiếc.' han wangho cuối cùng cũng có đủ dũng khí để tiến đến và trao cho lee sanghyuk một cái ôm.

'trong quá khứ, có nhiều chuyện đã bị bỏ qua và không được giải quyết chỉ vì chúng ta quá yêu nhau. cả anh và em đã đều rất cố gắng. anh vẫn yêu em, em biết, chỉ là anh quên mất phải yêu cả những khuyết điểm, những lo lắng và tổn thương của em.'

'anh chỉ yêu em thôi.'

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro