Đừng khoá trái cửa

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hai ngày sau khi cậu dọn vào ở chung, Minseok mới biết anh chủ nhà đang làm truyền thông nội bộ cho một công ty điện tử có tiếng trong nước. Có lẽ vì thế mà anh sống theo quy chuẩn của một người làm việc có giờ giấc rõ ràng, bảy giờ sáng đã ra khỏi nhà, chiều tan tầm sáu giờ là đã thấy có mặt ở nhà để quét sân.

Năm ngày trôi qua kể từ khi cả hai bắt đầu sống cùng nhau, Minseok phải cảm thán rằng kể từ khi dọn lên thành phố cho đến nay, cậu chưa từng gặp người nào tốt bụng như Lee Sanghyeok. Đã năm ngày lẳng lặng đi qua nhưng đến một cái chạm tay vào cây lau nhà, nước rửa chén, vòi tưới cây,... Minseok cũng chẳng có cơ hội.

Một tuần sau khi đã quen với không gian nơi này. Trong một lần chơi điện tử đến tận khuya, Minseok vô tình biết được anh chủ nhà hoá ra cũng hay gặp ác mộng. Tiếng lục đục và âm thanh rên rỉ khó chịu vào lúc nửa đêm cứ liên tục vang lên không ngừng nghỉ, đứng uống nước bên căn bếp mà Minseok sợ khiếp vía vì tưởng chừng đâu mình gặp phải ma nhưng khi lắng tai nghe kĩ, hoá ra lại là giọng của anh chủ nhà phát ra từ căn phòng kế hên. Cậu tò mò tiến lại gần, tai trái áp lên cánh cửa gỗ, giọng Sanghyeok khàn khàn, cứ liên tục ú ớ mấy từ không rõ nghĩa. Tiếng động cứ lặp đi lặp lại khoảng mười phút rồi tất cả lại trở về không gian im ắng như thuở ban đầu.

Sau đêm hôm đó, Minseok cũng dần quên đi mọi chuyện. Tuy nhiên, chỉ vài ngày sau, vào thời điểm tương tự đêm hôm trước, lần nữa cậu chứng kiến người nọ gặp ác mộng. Tiếng rên rỉ lần này dai dẳng và dữ dội hơn, thanh âm nghe đau đớn đến độ như thể có cái gì đó đang siết chặt cổ anh. Trong tức khắc, Minseok vặn tay nắm cửa với khuôn mặt đang cực kỳ hoảng sợ nhưng rồi chợt phát hiện ra, cửa đã khoá từ bên trong. Vào thời khắc cậu định đập cửa đánh thức người nọ thì mọi âm thanh đều đột ngột biến mất, như thể chẳng có chuyện gì đã xảy ra trước đó. Tiếng mở khoá vang lên trong màn đêm tĩnh mịch, dù ánh mắt trông vô cùng mệt mỏi nhưng gương mặt anh vẫn thoáng nét bất ngờ khi thấy thân ảnh bé hơn đang đứng trước cửa phòng mình, tay phải cậu vẫn đang siết chặt tay nắm cửa. Anh nhẹ nhàng gỡ tay Minseok trong khi miệng cậu đang mấp mé muốn nói điều gì đó, Sanghyeok chỉ đi ra hiên nhà, ngồi xuống đó và nhìn lên bầu trời, không nói một lời.

Nhìn tấm lưng của người nọ, chiếc áo thun màu trắng tẻ nhạt ôm lấy thân hình gầy guộc, như một lớp vỏ bảo vệ mong manh làm Minseok đắn đo suy nghĩ mãi. Một phần cậu muốn trở về phòng mình để tránh làm phiền anh, phần khác lại muốn hỏi han xem anh như thế nào. Cuối cùng, cậu quyết định mang theo một cốc nước lạnh, bước ra hiên nhà, từng bước đi đều cực kỳ nhẹ nhàng như sợ phá đi sự yên tĩnh, làm gián đoạn suy nghĩ của người bên cạnh. Minseok làm bộ duỗi người, thả lỏng đôi tay và ngả lưng ra sau, cậu từ từ đẩy cốc nước về phía Sanghyeok, thấy anh nhận nó rồi mới từ từ ngước nhìn bầu trời không có lấy một vì sao.

"Trời chỉ có một màu tím bầm, có gì đáng nhìn đâu nhỉ?" Minseok mở lời, phá tan sự im lặng.

"Chỉ có màu tím bầm thì không đáng để nhìn sao? Huống hồ nó còn có mây, có trăng."

Với mong muốn khiến anh chủ nhà cảm thấy thoải mái hơn, cậu cố ý buông lời trêu chọc: "Ồ, anh còn biết nó có gì nữa không? Nó còn có sức mạnh khiến người ta ngồi nhìn thẫn thờ nữa đấy."

Và điều đó thành công khiến Sanghyeok mỉm cười, dù trông nụ cười ấy vẫn còn rất mệt mỏi, "Cảm ơn vì cốc nước, giờ thì đi ngủ đi."

Cuộc hội thoại bị cắt đứt nhanh chong quá làm Minseok bứt rứt trong lòng. Cậu nhìn anh chằm chằm, miệng mấp máy như muốn hỏi anh thêm điều gì đó nhưng cuối cùng lại thôi. Trước khi trở về phòng mình, cậu gọi: "Anh chủ nhà này!"

"Còn chuyện gì sao?"

"Kể từ hôm nay, anh đừng khóa trái cửa phòng nữa nhé!"

-

Hai tuần sau khi có một người mới đến làm náo nhiệt căn nhà này, Sanghyeok mới phát hiện ra rằng không có điều nào trong các câu Minseok từng trả lời phỏng vấn là cậu thực hiện khi đến đây. Theo quan sát của Sanghyeok, cậu là một người không ngừng thay đổi và di chuyển đồ đạc trong nhà, cứ trung bình năm ngày, cậu lại tìm thấy cảm hứng từ đâu đó và bắt đầu trang trí lại phòng ốc. Vào một lần, khi Sanghyeok mang mấy miếng táo ngọt do tự mình gọt đến cho Minseok, qua cánh cửa khép hờ, anh thấy được một phần phòng cậu đã được trang trí theo phong cách rock star, dù chỉ mới hôm qua nó vẫn còn là pop art.

Minseok cũng không thường xuyên ở nhà. Nếu có về thì cũng là rất khuya. Mỗi khi có bài tập lớn, cậu hay chọn túc trực ở các quán cà phê mở xuyên đêm hơn là chọn về đây. Nếu phải tả việc Sanghyeok hiếm khi gặp Minseok ở nhà đến cỡ nào, chỉ bằng một câu thì đó sẽ là "Sanghyeok sẽ gặp Minseok vào buổi sáng khi cậu rời đi và khuya khi cậu trở về, nếu đó là ngày nghỉ cuối tuần của anh".

Trước những việc đó, anh cũng đã từng khéo léo nhắc nhở cậu nhưng Minseok chỉ giương đôi mắt to tròn và khuôn mặt ngây thơ, trả lời: "Không hẳn vậy đâu ạ, em chơi LOL để tốc biến phím F thật mà."

Một tháng sau khi đã dần quen với nhịp sống cùng người lạ, Sanghyeok phát hiện ra rằng người thuê phòng mình tiêu tiền như thác đổ. Ngoại trừ hôm đầu tiên, hầu như những ngày sau đều có hàng được giao đến nhà. Nếu hôm nào không thấy hàng hoá ở trước cửa, tức là hôm ấy Minseok về sớm. Cậu tiêu tiền rất nhiều nhưng lại không thấy đi làm thêm. Ban đầu, Sanghyeok cứ tưởng gia cảnh Minseok phải vô cùng dư dả nhưng sau đó mới biết người nọ sống theo kiểu "có mới nới cũ." Minseok bán những món đồ không còn thích nữa với giá rẻ hơn một nửa nhằm tích góp để mua đồ mới. Tuy nhiên, khi tiền hết, cậu chỉ ăn mì gói sống cho qua tháng đó chỉ trừ khi Sanghyeok chủ động chia sẻ đồ ăn hoặc đi siêu thị mua đồ.

Rồi khi tháng tiếp theo tới, bằng cách nào đó, Minseok lại có tiền và bắt đầu tiêu vào các đơn hàng trực tuyến. Sanghyeok tin rằng chẳng bao lâu nữa, Minseok sẽ lặp lại chu kỳ trên.

"Em không nghĩ tới việc làm thêm hả?"

Trong một bữa ăn tối chung hiếm hoi của cả hai, Sanghyeok quyết định hỏi chuyện. Anh vừa xé gà cho vào chén Minseok vừa hỏi, trong khi cậu vẫn đang mày mò với cái mô hình làm bằng tăm.

Trước câu hỏi đột ngột của anh chủ nhà, Minseok dừng làm mô hình, ngước lên nhìn anh bằng ánh mắt đầy khó hiểu. Sau đó, cậu tự nhiên đưa miệng đớp lấy miếng gà Sanghyeok đang xé dang dở trong tay. "Em không có thời gian, với lại em cũng khá vụng về nữa. Tháng đầu tiên khi mới lên đây, em cũng từng làm phục vụ quán cà phê, tiền đền ly vỡ còn nhiều hơn tiền em kiếm ra." Minseok chép miệng, trông rất không vui khi phải nhắc đến kỷ niệm cũ.

"Sao em không tìm việc liên quan đến sở thích của mình, như vẽ tranh hay thiết kế? Dạo này freelancer phổ biến lắm, lại có thể chủ động về thời gian."

Minseok cuối cùng cũng chịu cầm cái đùi gà khác lên, xé từng miếng nhỏ và nói: "Giá cao thì em chưa đủ trình, giá rẻ thì phá giá. Giá trung bình thì không đáng với công sức. Anh bảo xem em nên làm gì?"

Sanghyeok suy nghĩ một lúc, "Thế nếu việc đó giá rẻ nhưng lại đóng góp lớn cho cộng đồng thì em thấy sao?"

"Anh nói em nghe thử với ạ."

"Anh có quen một người bạn làm công việc liên quan tới công tác xã hội. Anh nghe nó bảo đang tìm người vẽ tranh lâu dài cùng các em nhỏ."

Minseok im lặng lắng nghe, đôi mắt dường như sáng lên một chút.

"Đương nhiên em không chỉ vẽ, mà còn phải chơi với các em và phụ mấy việc lặt vặt nữa."

"Anh có đi cùng không ạ?"

Sanghyeok hơi ngạc nhiên vì câu hỏi không liên quan, anh tưởng Minseok sẽ hỏi về lương bổng hay chế độ hưởng lợi. "Lâu lâu anh có đi. Anh đọc sách và đệm piano cho các bé."

"Thế thì em cũng đi."

Minseok khó đoán quá nên Sanghyeok không muốn hiểu nữa. Nhìn cậu cúi đầu ăn ngon lành mấy miếng gà, Sanghyeok không muốn phiền hỏi thêm nữa. Khi nhìn lại chén của mình, anh bất ngờ thấy nó cũng đã chứa đầy thịt gà đã xé, nhiều đến mức muốn rớt ra khỏi chén.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#fakeria