Chương 14: Nhàn cư vi

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trời mưa cả ngày thứ Ba. Những đám mây đen kịt ùn ùn kéo đến từ đằng tây, dày đặc phủ khắp vùng trời phía trên ngôi trường, khiến đầu Luce càng trở nên u ámhơn. Những trận mưa như trút nước đổ xuống theo từng cơn thất thường—phùn rồitrút rồidồn dập xối xả—trước khi ngớt dần rồi lại bắt đầu quay vòng như thế. Học viên trong trường thậm chí còn không được phép ra ngoài trời trong giờ nghỉ, đến cuốigiờ toán, Luce trở nên bất thường một cách kỳ quái.

Cô tự nhận ra điều đó khibàighichép của cô chuyển từ những định lý đầy giá trịhọc thuật và dần biến thành thế này: Ngày 15tháng Chín:Nhận được ngón giữa chào mừng từ D

Ngày 16 tháng Chín:Bức tượng đổ, D chạy đến che chở, bảo vệ mình (phụ chú:một mình cậu ấy tự tìmlốithoát); ngay sau đó D bỏ điluôn.

Ngày 17 tháng Chín: Có khả năng bị D hiểu lầmkhi thamdự bữa tiệc đêmcủa Cam. Vô tình nghe lỏmvà biết được mối quan hệ của D và G(còn chưa xác định)

Nhìn lại những dòng này, mới chỉ là đoạn đầu của một hồi ký đáng đỏ mặt. Daniel, cậu ấy thật nóng bỏng mà cũng thật lạnh lẽo. Có thể nào cậu cũng có cùng cảmnhận như thế về cô—mặc dù, nếu bịhỏidồn, Luce sẽ khăn khăng ngụy biện rằng những điểmkỳ lạ của cô đều được phát sinh để đáp lạitương ứng vớitừng điểmkỳ lạ của Daniel.

Không. Đó đích thịlà một kiểu lý luận vòng vo mà cô không muốn dính tới. Luce không muốn bày ra hay chơibất kỳ trò nào. Cô chỉ muốn được ỏ bên cậu ấy. Chỉvậy thôi, và cô cũng không biết tạisao lạivậy. Hay, làmthế nào mọichuyện lạithành ra như vậy. Hay, ở bên cậu ấy để làmgì, có nghĩa lý gìchứ. Mọiđiều cô biết cô biết, bất chất tất cả, cậu ấy là ngườiduy nhất trong tâmtrícô. Ngườiduy nhất cô quan tâmđến.

Cô đã nghĩ nếu mình điểmlại đầy đủ những lần chạmmặt cậu và bị cậu đẩy ra, có khả năng sẽ tìmhiểu ra nguyên cớ về thái độ thất thường kỳ quáicủa Daniel. Nhưng cáidanh sách nằmdướingòibút này chỉkhiến cô thêmchán nản. Cô vo trang giấy lạithành cục tròn.

Khi chuông báo vang lên giải thoát cho họ khỏi một ngày dài, Luce nhanh chân chạy ra khỏi lớp. Thường thì cô chờ để cùng đi với Arriane hay Penn, sợ hãi khoảnh khắc lúc chia tay với họ vì sau đó cô sẽ phải một mình đối diện với những suy nghĩ mông lung. Nhưng hôm nay thì khác, cô không cảm thấy muốn gặp bất kỳ ai cả. Cô hy vọng có khoảng lặng riêng của mình. Cô chỉ ngã ra một cách chắc chắn khiến mình không nghĩđến Danielnữa:bơithật nhiều, thật tập trung và chỉmột mình.

Trong khinhững ngườikhác kéo nhau quay về phòng ký túc của mình thìLuce kéo mũ trùmđằng sau chiếc áo len đen của mình lên che đầu và lao vào cơn mưa, nhanh nhanh để đến khu bể bơi.

Khi nhảy xuống khỏi những bậc thâng của toà nhà Augustine, cô đâmthẳng vào cái gì đó cao cao, đen đen. Là Cam. Khi cô xô cậu ra, một chống sách ngất ngưởng nghiêng ngả trên tay cậu và rồi đổ ụp xuống con đường lát ướt át với hàng chuỗi những tiếng lộp bộp. Cậu cũng đang trùmđầu bằng chiếc mũ đen sau áo choàng và tai nghe nhạc đang phát nhạc ầmĩ bên tai cậu. Hẳn cậu cũng không thấy cô đitới. Cả haingườihọ, đều đang ở trong thế giớiriêng của mình.

"Cậu không sao chứ?" Camhỏi, đặt một tay lên lưng cô.

"Mình ổn," Luce đáp. Cô thiếu chút nữa là vấp ngã. Cuốicùng, chồng sách của Camlạilà vật thế thân.

"Giờ thì chúng ta va vào nhau, làm sách rơi tứ tung, liệu bước tiếp theo có phải là cùng nhặt sách rồi tình cờ tay chạm tay không nhỉ?"

Luce bật cười. Khi cô đưa cho cậu một trong những cuốn sách, cậu nắm lấy tay cô và siết chặt. Nước mưa thấm ướt đẫm mái tóc đen, đọng thành giọt và chảy xuống hàng lông midài, dày của cậu. Nhìn Camlúc này, thực sự rất quyến rũ.

"Từ 'ngượng'trong tiếng Pháp nóithế nào nhỉ?" Cậu đột nhiên hỏi.

"Ưm, là gêné," Luce lên tiếng đáp, rồi chợt cảm thấy có chút gênée trong người. Cam vẫn níu giữ bàn tay cô trong tay mình. "Đợi đã, không phảicậu được điểmA bàikiểmtra tiếng Pháp hômqua sao?"

"Cậu để ý à?" Camhỏibằng một chất giọng kỳ quái. "Cam," Luce nói, "mọichuyện ổn chứ?"

Camngả người về phía cô và gạt một giọt nước đang chảy dọc từ sống mũi của cô xuống. Ngón trỏ của cậu chạmvào cô, khiến cô rùng mình và bỗng nghĩlạithứ cảmgiác tuyệt vờivà ấmáp nếu được ômtrong vòng tay đó, như lúc ở đámtang của Todd.

"Mình không thể thôi nghĩ về cậu," Cam nói. "Mình muốn nhìn thấy cậu. Mình đã chờ cậu quay lại hôm tang lễ nhưng có người bảo cậu đimất rồi."

Luce có cảmgiác Cambiết cô đã đicùng ai. Và cậu đang muốn để cô biết là cậu biết điều đó.

"Mình xin lỗi," cô nói, gần như phảihét lên trong một tràng sấmrền. Giờ thìcả haicùng ướt sũng dướicơn mưa như trút nước. "Đinào, phảithoát khỏicơn mưa này đã." Camkéo cô lạiphía hàng máihiên dướitoà nhà Augustine.

Luce phóng mắt qua vai cậu nhìn về phía khu nhà thể chất, cô muốn tới đó, không phải ở đây hay bất cứ nơi nào với Cam. Chí ít là không phảilúc này. Đầu cô bốc lên một mớ rốirắm, và cô cần một khoảng không gian, một quãng thờigian riêng—cách xa khỏimọingười —để sắp xếp lạichúng.

"Mình không được," cô nói.

"Vậy lát nữa thìsao? Tốinay được chứ?"

"Được, để sau đi."

Camcườitươi. "Mình sẽ qua phòng cậu."

Cậu khiến cô sửng sốt, bất ngờ kéo cô vào người mình, dù chỉ trong khoảnh khắc ngắn ngủi, và dịu dàng đặt một nụ hôn lên trán cô. Luce ngay lập tức cảmthấy dịu lại, như thể bị trúng tà hay gì đó đại loại vậy. Và trước khi cô kịp có thêmbất kỳ cảmxúc gì nữa, Cam đã buông cô ra và chạy nhanh về phía ký túc xá.

Luce lắc lắc đầu mình và chầmchậmquay sang hướng nhà thể chất, chạy. Rõ ràng là cô phải sắp xếp lại không chỉ những chuyện vớiDaniel.

Có điều, mọi chuyện cũng không đến nỗi tệ, thậm chí có thể còn vui nữa, ành thời gian với Cam vào tối nay. Nếu mưa ngớt, chắc chắn cậu ấy sẽ dẫn cô tới một nơi bí mật nào đó của ngôi trường, trở nên đáng tin cậy và tuyệt vời cũng không kémphần dịu dàng theo đúng phong cách của cậu. Camkhiến cô cảmthấy mình là một ngườiđặc biệt. Cô mỉmcười.

Khicô đặt những bước chân cuốicùng vào Quý Bà Tạo Dáng (là cáitên Arriane đặt cho khu nhà thể chất), ban quản lý bảo tồn của nhà trường đang bắt tay vào đánh vật với lũ sắn dây. Chúng bò trườn phủ cả mảng lớn xanh rờn khắp bên ngoài toà nhà nhưng mới bị xử lý một nửa và những dây leo xanh rì đung đưa từ trên xuống giống như những xúc tu quấn quanh những cánh cửa ra vào. Luce phải cúi xuống luồn ngươiqua vàidây tua dàiloằng ngoằng mớivào được bên trong.

Trong nhà thể chất vắng hoe và khá yên ắng so với những trận sấm sét bên ngoài. Hầu như không có bóng điện nào bật. Cô còn chưa hỏixemliệu có được dùng nhà thể chất ngoàigiờ không nhưng cửa vào không khoá và hơn thế, không có aiở đó để ngăn cô cả.

Trong dãy hành lang mù mờ, cô đi ngang qua cuộn giấy da viết chữ Latin cổ đặt trong tủ kính và bức điêu khắc cỡ nhỏ sao chép từ bức pietà.

Cô dừng lại trước cánh cửa vào phòng thể dụng dụng cụ, nơi cô từng mục sở thị Daniel nhảy dây. Thở dài. Thật là một ghi chép tuyệt vờithêmvào danh sách của mình.

Ngày 18tháng Chín:D buộc tộimình bámđuôicậu ấy. Haingày sau đó:

Ngày 20tháng Chín:Penn rủ rê mình vào cuộc bámđuôiD thật sự. Mình đồng ý.

Ôi. Cô đang tự đào hố chôn mình. Và còn nữa, cô không thể cản nổibản thân. Đứng giữa dãy hành lang, cô đông cứng lại. Ngay lúc đó cô hiểu ra tạisao cả ngày hômnay lạinghĩđến Danielnhiều hơn bình thường, và cảmthấy mẫu thuẫn về Camhơn. Đêmqua cô đã mơ về cả haingườihọ.

Cô lạc đường trong một đámsương xám, có ai đó nắmlấy tay cô. Cô quay lại, nghĩ rằng đó là Daniel. Nhưng đôi môi mà cô đặt lên, thật dễ chịu và mềmmại đó, lại không phải của cậu ấy. Mà là của Cam. Cậu hôn cô thật nhiều, thật dịu dàng và cứ mỗi khi Luce lén nhìn cậu, đôimắt xanh lá thămthẳmấy lạimở to, xoáy nhìn đáp trả, rồicậu hỏicô điều gìđó mà cô không thể trả lờiđược.

Và rồi Cambỏ đi, đámsương mù cũng tan, Luce thấy mình bị bọc chặt trong vòng tay của Daniel, nơi cô thực sự muốn ở. Cậu cúi xuống thật sát và hôn cô dữ dội, như thể cậu đang giận dữ và cứ thế, mỗilần đôimôicậu rờixa, dù chỉnửa giây, cô lạicảmthấy khát cháy cổ, khiến cô muốn oà lên khóc. Lần này, cố chắc chắn chúng là một đôi cánh, cô để chúng bao quanh người mình như một tấmchăn. Cô muốn chạm vào chúng, quấn chúng thật kín quanh cô và Daniel nhưng ngay sau đó lớp nhung êm mượt dần mở ra, quay lại vị trí của chúng. Daniel dứt môi khỏi cô, ngắmgương mặt cô, chờ đợi phản ứng của cô. Cô không thể hiểu thứ cảmgiác sợ hãi kỳ lạ đang bùng lớn dần trong từng ngóc ngách cơ thể mình. Nhưng rồi nó ập đến, khiến cô ấmnóng một cách khó chịu và rồi, bỏng rát đến cùng cực—cho đến khicô không còn có thể chịu được nữa. Đó cũng là lúc cô bừng tỉnh lại:Khoảnh khắc cuốicùng trong giấc mơ, Luce thấy chính mình héo khô lạivà vỡ vụn ra—và rồitan thành mây khói.

Cô tỉnh dậy người đẫmmồ hôi—tóc tai, gối ngủ, bộ đồ ngủ đều ướt đẫmvà thình lình khiến cô lạnh run. Cô nằmlại đó, run rẩy, cô độc chờ đợitia sáng đầu tiên của ngày mới.

Luce rũ nước trên người, chà chà hai ống tay áo sũng nước mưa cho ấm. Hẳn rồi. Giấc mơ để lại cô một mình với ngọn lửa trong tim và cáilạnh buốt xương tuỷ mà cô không thể điều hoà nổisuốt ngày hômnay. Đó là lý do tạisao cô tớiđây để bơi, để điều chỉnh lạicơ thể và tríóc mình.

Lần này, dùng đến chiếc đồng hồ đen đếmgiờ quả thực rất phù hợp, cô còn nhớ mang theo một cặp kính bơi nữa. Cô mở cửa vào phòng bơi và trèo lên đứng trên bục nhảy một mình, hít vào một bụm không khí ẩm ướt thoang thoảng mùi clo. Không có các học viên khác làmphân tâm, cũng không có tiếng còithe thé của cô Diante, Luce có thể cảmnhận được một không khíkhác lạ trong căn phòng đã từng là nhà thờ này. Một điều gì đó thiêng liêng, tôn nghiêm. Có thể chỉ vì phòng bơi này quá lộng lẫy, tráng lệ kể cả khi nước mưa vẫn đang xối xả hắt vào phòng qua những cửa sổ kính màu rạn vỡ. Kể cả khi không có nến thắp sáng trên bệ thờ khảm đỏ. Luce cố mường tượng trong đầu quanh cảnh của nơi này trước khi bể bơi thay thế cho những hàng ghế ngồi cầu nguyện. và cô mỉmcười. Cô thích cái ý tưởng được bơibên dướitất thảy những cáiđầu đang cúigục cầu nguyện.

Cô kéo kính bịt vào mắt và nhảy xuống. Nước rất ấm, ấm hơn nhiều so với nước mưa ngoài kia, những tiếng sấm rền vang nghe cũng thật vô hạivà xa xămkhicô ngụp đầu lặn trong nước.

Cô nhoàingườira xa và bắt đầu làmnóng ngườibằng động tác bơitrườn chầmchậm.

Cơ thể nhanh chóng thả lỏng và sau một vài vòng bơi khởi động, Luce tăng tốc và bắt đầu tư thế bơi bướmquen thuộc của mình. Cô cảmthấy cáinóng tê rần lan toả khắp tứ chivà cố làmdịu nó. Đây đích xác là thứ cảmgiác của cô sau giấc mơ. Hoàn toàn trùng khớp.

Nếu cô có thể nói chuyện với Daniel. Chỉ nói chuyện. Một cuộc trò chuyện thực sự mà không bị cậu chặn họng hay bị khuyên nên chuyển trường hay chuồn mất trước khi cô định nói ra điều muốn nói. Có thể cách này sẽ khả thì. Có lẽ phải bắt cậu ấy trói lại và dán băng dính vào mồmthìmay ra cậu ấy mớichịnghe cô nói.

Nhưng rồi cô sẽ nói gì đây? Tất cả những điều cô muốn nói là thứ cảmgiác lạ lùng toát ra từ cậu ấy mà cô cảmnhận được, điều mà, nếu nghĩkỹ về nó, cô sẽ nhận ra nó chẳng can hệ gìtớiviệc họ phảigặp nhau và nóichuyện cả.

Vậy nếu cô có thể bắt cậu ấy đến bên hồ nước kia thì sao? Cậu ấy chính là người đã ngụ ý đó là nơi của bọn họ. Lần này, cô có thể dẫn cậu ấy đến đó và phảicực-kỳ-cẩn-thẩn để không làmbất cứ chuyện gìkhiến cậu ấy thấy kỳ quái.

Nhưng, cũng sẽ không được đâu.

Thật dớ dẩn. Cô xoay người bơi tiếp. Cô cần phải bơi. Chỉ tập trung vào bơi mà thôi. Cô phải bơi đến khi nào thấy mệt rã rời, đến độ không thể nghĩnổiđiều gìnữa, đặc biệt là Daniel. Cô phảibơiđến tận lúc—

"Luce!"

Đến tận lúc bịphá ngang. BởiPenn, hiện đang đứng bên cạnh gờ bể bơi. "Cậu làmgìở đây thế?" Luce hỏi, quẫy nước bắn tung toé.

"Cậu mới là người đang làmgì ở đây đấy?" Penn hỏi lại. "Từ khi nào lại tự nguyện rèn luyện thể dục thể thảo vậy? Tớ không thích mặt mớinày của cậu tínào."

"Sao cậu tìmđược tớ?" Luce còn không nhận ra cho tới khi cô nói ra những từ ngữ thẳng thừng cộc cằn đó, giống như cô đang cố lảng tránh Penn vậy.

"Camchỉcho tớ đấy," Penn nói. "Chúng tớ đã có một cuộc trò chuyện hoàn chỉnh. Lạ thật đấy. Cậu ấy muốn biết cậu có ổn không." "Đúng là lạ thật." Luce đồng tình.

"Không," Penn nói, "chuyện lạ ở đây là cậu ấy đến chỗ tớ và có một cuộc nói chuyện hoàn chỉnh từ đầu tới cuối với tớ. Quý ngài Nổitiếng và tớ. Có cần tớ miêu tả tường tận nỗikinh ngạc của tớ cho nghe không? Chuyện là, cậu ấy thực ra cũng tốt đấy chứ."

"Ừ thìcậu ấy tốt." Luce tháo cặp kính bơikhỏiđầu.

"Tốt với cậu í," Penn nói. "Cậu ấy quá tốt với cậu đến nỗi lén trốn ra ngoài mua tặng cậu sợ dây chuyền—mà cậu chẳng bao giờ đeo."

"Tớ đeo nó một lần rồi mà," Luce biện minh. Nhưng đó là sự thật. Nămđêmtrước, sau khi bị Daniel bỏ lại bên hồ lần thứ hai, cô còn lại một mình mơ hồ về sự hiện diện của cậu ấy. Cô không lắc nổi hình ảnh đó ra khỏi đầu mình và cũng không ngủ nổi. Vì vậy cô đã dậy thử đeo sợidây chuyền. Cô thấy buồn ngủ khitay vẫn đang nắmchặt dây gần sát cổ và tỉnh dậy thấy nó nóng ấmtrong tay mình.

Penn huơ huơ ba ngón tay trước mặt Luce như muốn nói, Xin chào? Vậy ý cậu muốn nóilà . . . ?

"Ýtớ muốn nóilà," cuốicùng Luce cũng nói, "tớ không hờihợt đến độ chỉđitìmmột chàng traimua quà cho mình đâu."

"Không hời hợt ấy hả?" Penn hỏi giễu. "Vậy tớ dámliệt kê một danh sách những lý do không hời hợt khiến cậu cứ đâmđầu vào cái gã Daniel kia nhá. Thế có nghĩa là không có kiểu Cậu ấy có đôi mắt điểmxámdễ yêu nhất à hay là Ô chua choa, nhìn những cơ bắp của cậu ấy uốn lượn dướiánh mặt trờikìa ."

Luce phải chặn ngay cái giọng nhại cao vút của Penn và cái cách cô nàng dùng cả hai tay ômchặt timmình kia lại. "Cậu ấy cứ hiện lên trong đầu tớ," cô nói, tránh nhìn vào mắt Penn. "Tớ giảithích thế nào được chứ."

"Ừ, cậu ta hiện lên và bảo cậu đáng bịăn quả bơ à?" Penn lắc đầu.

Luce chưa từng kể với Penn những lúc cô ở một mình với Daniel, những lúc cô nhìn thấy một ánh quan tâmtrong mắt cậu ấy dành cho mình. Vìvậy Penn không thực sự hiểu cảmgiác của cô. Chúng quá riêng tư cũng quá phức tạp để có thể mang ra giảithích.

Penn cúi xuống trước mặt Luce. "Xem này, tớ tới tìm cậu chủ yếu là vì muốn kéo cậu tới thư viện hoàn thành nhiệm vụ họ-hàng-thân-thích nhà Daniel."

"Cậu tìmra cuốn sách rồià?"

"Không hẳn," Penn đáp, giơ tay ra giúp Luce lên khỏimặt nước. "Kiệt tác của ông lão Grigorikia vẫn còn là nhiệmvụ tốimật nhưng tớ đã, đạiđể là hackhệ thống tìmkiếmriêng của cô Sophia và tìmthấy đôiđiều. Tớ nghĩcậu sẽ thấy đôiđiều ấy hay ho cỡ nào."

"Cámơn cậu," Luce nói, nắmlấy tay Penn lên khỏimặt nước. "Tớ đang cố không tỏ ra vồ vập một cách tháiquá về Danielđây." "Thế nào cũng được," Penn đáp. "Nhanh nhanh lên lau khô người đi. Chúng ta phải chạy ra ngoài cơn mưa kia và tớ không có ô đâu đấy."

Lau khô người và mặc lại bộ đồng phục của mình, Luce theo Penn tới thư viện. Phần phía trước thư viện bị chặn lại bởi những đoạn băng dây vàng mà cảnh sát chăng ra vì vậy hai đứa phải luồn qua một khoảng hẹp giữa khu danh mục thẻ và khu sách thamkhảo. Bên trong vẫn bốc mùikhét của lửa, và giờ cảmtạ những bình phun cứu hoả và cơn mưa kia, còn ámthêmmùiẩmmốc nữa.

Luce đưa mắt tìmnơi đặt bàn làmviệc của cô Sophia đầu tiên, giờ đã cháy thành than, toạ thành một vòng tròn gần như hoàn hảo dướilớp đá lát cũ kỹ ở giữa thư viện. Mọithứ trong vòng bán kính mườilămbước chân đều bịdidời. Còn mọithứ đằng sau đấy thật kỳ lạ là không hề bịtổn hạigì.

Cô quản thư hiện không có ở đây nhưng một chiếc bàn với bảng tên bên trên được đặt ngay cạnh nơi xảy ra hoả hoạn. Chiếc bàn ngoạitrừ một chiếc đèn bàn mới, một bình đựng bút và một tập giấy nhớ màu xám, còn lạitrông trơ trụiđến đáng thương.

Luce và Penn trao nhau một cáinhăn mặt trước khitiếp tục đitớikhu máy tính ở đằng sau. Khihọ điqua khu tự học, nơilần cuốihọ thấy Todd, Luce liếc nhìn bạn mình. Penn vẫn hướng mặt về phía trước nhưng khi Luce vươn tay ra, nắm lấy bàn tay cô bạn thì nhận được một cáisiết thật chặt đáp lại.

Hai đứa kéo hai cái ghế vào ngồi túmtụmtrước một máy tính ở gần cuối, Penn gõ tên đăng ký của mình. Luce đưa mắt nhìn quanh để chắc chắn không có aiở gần đấy.

Một bảng báo lỗiđỏ chót hiện lên trên màn hình. Penn rên rỉ.

"Gìthế?" Luce hỏi.

"Sau bốn giờ chiều, cần phảicó giấy phép đặc biệt mớiđược vào mạng." "Đó là lý do làmsao mà cứ đến tốichỗ này lạivắng thế."

Penn thọc tay vào balô của mình. "Mình để cáimật mã mã hoá kia ở đâu rồinhỉ?" cô nàng lẩmbẩmvớichính mình.

"Cô Sophia," Luce nói, chỉ về phía cô quản thư, người đang băng qua lối đi nhỏ giữa hai hàng kệ sách trong chiếc áo cánh vừa vặn màu đen và chiếc váy quần lửng bó màu xanh nõn. Đôihoa taicủa cô ấy lấp lánh phía trên haibờ vai, trên vành tai, che dướitóc cô ấy lấp ló một chiếc bút chì. "Ở đây ạ," Luce thìthầmcao giọng.

Cô Sophia liếc mắt về phía haiđứa. Haitròng kính của cô ấy trượt xuống sống mũi, và vớihaichồng sách ở cả haibên tay, cô không còn rảnh tay mà cất chúng trở lên kệ nữa. "Aiđó?" cô ấy hỏi, đilạigần.

"Ồ, Lucinda đó à? Cả Pennyweather nữa," cô ấy nóigiọng nghe mệt mỏi. "Chào haiem."

"Chúng emtự hỏi liệu cô có thể cho chúng emmật khẩu sử dụng máy tính được không ạ?" Luce hỏi, chỉ tay vào thống báo lỗi trên màn hình.

"Các emkhông vào mang tìmbạn chat đấy chứ hả? Trò đấy không tốt chút nào đâu."

"Không đâu thưa cô, bọn emđitìmthông tin nghiêmtúc đấy ạ," Penn nhanh nhảu đáp. "Cô giúp bọn emvới."

Cô Sophia nhoài người qua mở khoá chiếc máy tính. Những ngón tay thoăn thoắt gõ một mật khẩu dài ngoằng, dầi nhất mà Luce từng thấy. "Các emcó haimươiphút thôiđấy," cô gia hạn thẳng thừng và bỏ đi.

"Thế là quá đủ rồi," Penn thì thào. "Tớ tìmđược một bài phê bình về cuốn Những Người GiámSát đó, vậy nên cho đến khi lục tìm được cuốn sách gốc, ít nhất chúng ta cũng có thể đọc xemnó viết về cáigì."

Luce cảmthấy có ai đó ở đằng sau họ liền quay ra và thấy cô Sophia đã trở lại đang đứng đó. Luce nhảy dựng lên. "Emxin lỗi," cô giảithích. "Emkhông biết lạilà cô nên giật mình ạ."

"Không, không, cô mới phải xin lỗi," cô Sophia nói. Cười cười gần như khiến cặp mắt biến mất. "Gần đây mọi chuyện nặng nề quá, kể từ khi xảy ra vụ cháy. Nhưng cô không có lý do gì lại khiến nỗi buồn phiền của bản thân lan cả sang hai cô học trò hứa hẹn nhất của cả."

Cả Luce và Penn lúc đó đều không biết phải nói gì. Hai đứa thì có thể giúp nhau vui vẻ hơn sau trận hoả hoạn. Nhưng còn việc an ủicô quản thư xemchừng có vẻ hơikhó đốivớihọ.

"Cô cứ cố làmcho mình bận rộn, nhưng . . ." cô Sophia đột ngột dừng lại, thở dàinão nề.

Penn đưa mắt nhìn Luce đầy bốitối. "À, bọn emcó lẽ cần ngườigiúp việc tìmkiếmnày đấy ạ, nếu cô có—"

"Cô giúp được!" cô Sophia kéo thêm cái ghế thứ ba đến trước chiếc máy tính. "Cô thấy là các em đang tìm hiểu về Những Người GiámSát," cô ấy nóikhiđọc qua vaihaiđứa. "Grigorilà một gia tộc có tầmảnh hưởng lớn. Và cô tình cờ được biết một dữ liệu về bên giáo hoàng. Để xemcô có thể lấy ra những gìnào."

Luce gần như tắc thở vìcáibút chìcô đang nhá nhá trong miệng. "Emxin lỗinhưng mà, có phảicô vừa nóinhà Grigorikhông ạ?" "Phải mà, những nhà sử gia có những ghi chép về họ từ thời Trung Cổ. Họ là . . ." Cô ấy ngừng lại, gõ vài từ khoá. "Kiểu như một

hộinghiên cứu, thuyết giảng cho những tín đồ tân thời. Họ chuyên nghiên cứu một loạitruyền thuyết về các thiên thần tộilỗi."

Cô Sophia chen vào giữa Luce và Penn và Luce kinh ngạc nhìn những ngón tay cô ấy chạy đua trên bàn phím. Hệ thống tìmkiếm vật lộn một hồi, cuối cùng cũng hiện ra hàng loạt những tiêu đề, hết nguồn dẫn này tới nguồn dẫn khác, tất cả đều là về gai tộc Grigori. Tên dòng họ nhà Danielcó ở khắp nơ, kín cả màn hình. Luce cảmthấy có chút u u mê mê.

Quang cảnh trong giấc mơ đếm hôm trước bỗng quay trở lại: đôi cảnh xoè rộng, cơ thể cô nóng dần lên cho tới khi bùng cháy rồi tan thành mây khói.

"Cũng có những loạithiên thần khác để nghiên cứu nữa hả cô?" Penn tò mò hỏi.

"Ô, chắc rồi—đó là một lĩnh vực khá rộng của văn học đấy," cô Sophia giảithích trong khiđánh máy. "Có những loạitrở thành quỷ. Chúng bị Chúa đày xuống trần gian và là những kẻ phản bội, chạy theo những phụ nữ phạmtục." Cuối cùng những ngón tay của cô ấy cũng dừng lại. "Một thóiquen cực kỳ xấu đấy."

Penn nóitiếp, "Những quý ông GiámSát viên này có mốiliên quan nào tớianh chàng DanielGrigoricủa chúng ta không nhỉ?"

Cô Sophia mấp máy đôimôimàu hoa cà của mình. "Có khả năng. Tôicũng có băn khoăn nhưngỉơ cương vịtôicũng khó mà đào sâu vào chuyện riêng của các họ trò, chắc các emcũng hiểu?" Gương mặt xanh xao của cô Sophia cau lại một vẻ nghiêmnghị lúc nhìn xuống đồng hồ đeo tay của mình. "Tôi hy vọng mình đã cung cấp đủ thông tin cho dự án của các em. Tôi không làmmất thời gian của các em nữa." Cô ấy chỉtay vào mặt đồng hồ hiện lên trên màn hình máy tính. "Các emcòn chín phút nữa."

Khi cô Sophia quay người đi đến đầu thư viện, Luce nhìn theo tư thế hoàn hảo của cô ấy. Cô ấy đi như thể có một cuốn sách đặt trên đầu giữ thăng bằng vậy. Có vẻ như việc giúp haicô học trò cưng của mình khiến cô ấy vuivẻ hơn một chút nhưng cùng lúc ấy, Luce lạicảmthấy chẳng biết phảilàmgìvớimớ thông tin vừa tìmthấy về Danielcả.

Penn thìbiết. Cô nàng đang nguệch ngoạc ghighichép chép vớivẻ điên tiết.

"Còn có támphút ba mươi giây thôi nhá," Penn thông báo cho Luce, đưa cho cô một cái bút cùng một mẩu giấy. "Nhiều thông tin thế này, sẽ có ý nghĩa hơn trong támphút ba mươigiây đấy. Bắt tay vào viết đi."

Luce thở dài và làmtheo lời Penn. Đó là một trang Web học thuật được thiết kế mờ nhạt với một đường viền thanh mảnh màu xanh dương đóng khung nộidung bên trong vớinền màu be. Trên đầu trang là một dòng tiêu đề xấu tệ font chữ bóng:GIA TỘCGRIGORI. Chỉđọc cáitên đó thôi, Luce cũng cảmthấy da mình như ấmlên.

Penn trỏ bút vào màn hình, nhắc Luce quay về vớinhiệmvụ chính yếu.

Người nhà Grigori không ngủ . Có vẻ đúng; trông Daniel lúc nào cũng mệt mỏi. Nhìn chung họ rất trầm mặc. Chuẩn. Đôi khi nói chuyện đốivớicậu ấy cứ như phảicạy mồmra vậy. Trong những nămthập niên tám-mươi—

Màn hình tắt nhómđen xì. Thờigian đã hết. "Cậu ghiđược nhiều không?" Penn hỏi.

Luce cầm mẩu giấy của mình trong tay. Thật là thảm hại. Những gì cô có là thứ không thể nhớ nổi, một dòng nguệch ngoạc: lớp lông viền quanh đôicánh.

Penn lườm cô một cái. "Rồi, tớ có thể thấy cậu có tiềm năng trở thành một trợ lý tìm kiếm thông tin xuất chúng đấy," cô nàng nói, nhưng rồilạicườingay. "Có khilát nữa chúng ta chơitrò GHÉPTHÔNGTIN được đấy." Cô nàng cầmmảnh giấy của mình vớikha khá ghi chép trong đó. "Không sao, chừng này đủ để dẫn chúng ta tớinhiều nguồn thông tin khác."

Luce nhét mẩu giấy vào túi ngay cạnh tờ danh sách ghi lại những lần cô từng gặp Daniel đã bị vò thành cục. Cô bắt đầu trở nên giống bố rồi, ông không thích ở nơinào quá xa cáimáy cán giấy của mình cả. Cô cúixuống tìmthùng rác và thoắt thấy một đôichân đang điqua những hàng kệ sách, tiến về phía mình.

Đối với cô mà nói, dáng đi ấy quá sức quen thuộc. Cô ngồi trở lại ghế—hay chính là dồn hét nỗ lực để ngồi lại được ghế—và thế là cụng đầu nghe đến cốp một cáivào bàn đẻ máy vitính.

"Au," cô rên rỉ, xoa xoa chỗ vừa bịđụng, đúng chỗ cô bịđập đầu hômxảy ra hoả hoạn.

Daniel đứng yên cách đó vài feet. Biểu cảmcủa cậu như nói, điều cuối cùng cậu muốn làmtrên cõi đời này là chạy ngay lại xemcô thế nào. Chíít cậu cũng tớisau khimáy tính tự động tắt nguồn. Cậu không cần phảibiết là cô vẫn đang bámđuôicậu, còn hăng háinăng nổ hơn cả trước đây.

Nhưng Danieldường như nhìn qua cô; đôimắt xámtímcủa cậu vừa chuyển mục tiêu, qua vaicô, xoáy sâu vào thứ gìđó—hoặc là ai đó.

Penn chọc chọc vào vai Luce rồi chĩa ngón cái về người đang đứng phía sau họ. Cam đang ngả người qua ghế của Luce và cười thật tươivớicô. Một tia sét bên ngoàiloé sáng khiến Luce thình lình chồmlên nhảy vào vòng tay Penn.

"Chỉlà một cơn bão," Camnghiêng đầu nói. "Nó sẽ qua nhanh thôi. Thật đáng tiếc. Bởivìtrông cậu thật dễ thương lúc hoảng hốt." Camvươn tay ra. Cậu bắt đầu từ vaicô rồimen theo bờ vai, những ngón tay cậu lướt dọc cánh tay cô rồidần xuống tớibàn tay. Mắt cô xao động, cảmgiác này thật sự rất dễ chịu và khicô mở tay mình ra, trong đó đã có một chiếc hộp nhưng nhỏ màu đỏ sậm. Cambật mở nó ra, trong một thoáng, Luce nhìn thấy một sắc vàng nhá lên. "Lát nữa hãy mở nó," cậu nói. "Khicậu ở một mình." "Cam—"

"Mình sẽ qua phòng cậu."

"Chúng ta có thể—" Luce đưa mắt nhìn qua Penn, đến con ngườihiển nhiên đang nhìn chằmchằmhọ vớivẻ say sưa của một người đixemphimngồihàng ghế đầu.

Cuốicùng cũng có ngườilôicô khỏitrạng tháithôimiên đó, Penn vẫy vẫy tay. "Cậu muốn tớ đihả. Tớ hiểu rồi."

"Không, cậu ở lại đi." Cam lên tiếng, nghe ngọt ngào hơn Luce tưởng. Rồi cậu quay lại với Luce. "Tớ đi đây. Nhưng lát nữa—cậu hứa nhé?"

"Chắc chắn rồi." Cô cảmthấy mặt mình bừng bừng.

Cam cầm lấy tay cô và kéo lại, chiếc hộp cũng vì thế mà vào bên trong túi trái trước quần jean của cô. Chiếc hộp bị ép vào khít ngườicô và khiến cô rùng mình cảmthấy những ngón tay của Camchạmvào hông mình. Rồicậu nháy mắt và quay gót đi.

Trước khi cô kịp có cơ hội bắt kịp hơi thở của chính mình, cậu đã quay ngoắt lại. "Còn một thứ cuối cùng nữa," cậu nói, vòng hai cánh tay ra sau đầu cô và bước lạigần hơn.

Đầu cô ngả ra sau còn cậu ấy lại ngả về trước và, môi cậu ấy đang đặt trên môi cô. Đôi môi cậu mềm mại như mọi lần Luce nhìn ngắmchúng.

Nụ hôn không sâu, chỉ phớt nhẹ nhưng Luce cảmthấy, nó còn hơn thế. Cô không thể thở nôi vì bị kích động tinh thần, vì bị chấn động thân thể và vìbịquần chúng thưởng thức, từ đầu đến cuối, không hề có sự chuẩn bị—

"Cáiquáigì—!"

Camquay đầu lạivà ngay lúc ấy, cậu cúigập người, ômlấy quaihàmcủa mình. Danielhiện đứng ngày sau Cam, xoa xoa cổ tay mình. "Đừng có đụng vào cô ấy." "Không nghe mày nóigì," Camnói, từ từ đứng thẳng dậy.

Ôi. Chúa. Ơi. Họ đang đánh nhau. Trong thư viện. Vìcô.

Và rồi, chỉtrong một khắc, Camđã lao về phía Luce. Cô hét lên khivòng tay Cambắt đầu siết chặt lấy mình.

Nhưng Daniel nhanh tay hơn. Cậu đánh Camthật mạnh và xô Camvào bàn máy tính. Camgằn lên một tiếng khi Daniel nắmlấy tóc cậu và đè đầu cậu xuống mặt bàn.

"Tao nóiđừng có đụng bàn tay bẩn thỉu của mày vào cô ấy, đồ khốn thốitha."

Penn thét lên, nhặt hộp đựng bút của mình lên và kiễng chân lên bức tường. Luce nhìn thấy cô nàng giơ cái hộp đựng bút vàng xỉn lên một, rồi hai rồi ba lần trong không trung. Đến lần thứ tư, nó mới với đến được để xoay chiếc camera nhỏ xíu màu đen quay vào trong tường. Ống kính máy quay bịxoay chệch về bên trái, hướng vào một chồng sách cao ngồng.

Lúc đó, Camđã hất được Danielra khỏingườimình và họ lạiquay ra tiếp tục vật lộn, chân họ cọ sát xuống sàn nhà bóng láng. Danielbắt đầu cúi xuống trước cả khi Luce nhận ra Camđang cuộn mình lại. Nhưng Daniel vẫn không đủ nhanh. Camhạ thủ một cú đấmđo ván ngay dưới mắt Daniel. Daniel bị bật ra sau dưới sức mạnh của cú đấm, xô Luce và Penn vào sát bàn máy tính. Cậu quay lại và khẽ rên rỉxin lỗitrước khilảo đảo quay về vớicuộc chiến.

"Ôi, Chúa ơi, dừng lạiđi!" Luce bật khóc, ngay trước lúc cậu lao vào Cam.

Danielgiáp lá cà vớiCam, tung một loạt những cú đấmđiên cuồng vào haivaivà haibên mặt Cam.

"Cảm giác tuyệt thật," Cam lẩm bẩm, lắc lắc cái cổ giống như các võ sỹ quyền anh hay làm. Vẫn giữ nguyên thế chủ động, Daniel ngoắc tay quanh cổ Cam. Và siết chặt.

Camphản công lại bằng cách đập và lưng mình cùng Dianel vào một giá sách cao lêu đêu. Cú va chạmphát ra tiếng động lớn, lớn hơn cả tiếng sấmsét bên goàitrời.

Danielcàu nhàu và buông tay khỏiCam. Cậu ngã uỵch xuống sàn. "Còn chiêu nào nữa không, Grigori?"

Đầu Luce quay cuồng khinghĩđến việc cậu ấy không đứng dậy nổinữa. Nhưng Danielchống mình đứng dậy nhanh chóng. "Tao sẽ cho mày thấy," cậu rít lên. "Ra ngoài." Rồicậu ấy bước nhanh về phía Luce, nóirồiquay đingay. "Cậu thìở lạiđây."

Và thế là cả hai chàng trai lao ra khỏi thư viện bằng lối cửa thoát hiểm phía sau mà Luce từng thoát ra trong đêm hoả hoạn. Cô và Penn đứng chết trân tạichỗ. Rồihọ quay ra nhìn nhau, mồmhá hốc.

"Đinào," Penn nói, kéo Luce về phía khung cửa sổ nhìn ra ngoàibãisân. Họ gímặt vào sát cửa kính, chùichùilớp sương mờ do hơi thở họ tạo ra bámtrên kính.

Trời vẫn đang mưa to. Khung cảnh bên ngoài tối đen như mực, ngoại trừ ánh sáng phát ra từ những cửa sổ thư viện. Mặt đất lầy lội và trơn tuột, thật rất khó để nhìn thấy bất cứ thứ gìtrong thờitiết thế này.

Haidáng ngườichạy hết tốc lực ra giữa bãisân. Ngay lập tức cả haiđều ướt sũng. Họ đôico một hồirồibắt đầu nhào vào vật nhau. Những nắmtay của họ lạivung lên.

Luce bámchặt vào bậu cửa sổ và thấy Camra tay trước, bổ nhào tới, dùng vaimình húc vào Daniel. Sau đó rất nhanh vòng chân đá thằng vào mạn sườn cậu ấy.

Daniel đổ nhào xuống, tay ôm chặt bên thân vừa đi đá. Đứng dậy đi. Luce cầu trời cho cậu ấy đứng lên được. Cô cảm thấy như chính mình vừa bịđá vậy. Cứ mỗilần Camđả thương Daniel, cô đều cảmthấy nỗiđau ấy, như thấmvào tận xương cốt mình.

Cô không thể xemnổinữa rồi.

"Daniel suýt nữa thì trượt chân," Penn thông báo cho Luce thì thấy cô quay mặt đi. "Nhưng cậu ấy đã vọt ngay dậy được và dốc hết sức đấmthằng váo mặt cam. Tuyệt cú! "

"Cậu còn thưởng thức được à?" Luce hỏi, giọng kinh hoàng.

"Ngày xưa tớ với bố vẫn hay xemGỉải UFC[17] mà," Penn thủng thẳng nói. "Xemra cả hai người bọn họ đều học qua nhiều thể loại võ thuật đấy. Ô, lừa đòn đẹp đấy, Daniel!" Đang cao hứng bỗng cô nàng làu bàu. "Ai, chán thế."

"Sao vậy?" Luce lạiló mặt ra nhìn. "Cậu ấy bịthương à?"

"Bình tĩnh tíđi," Penn nói. "Có aiđó đến can họ thôimà. Vừa lúc Danielsung lại."

Penn nói đúng. Có vẻ như thầy Cole đang chạy bộ quanh trường. Khi chạy tới chỗ trận chiến, thầy đứng yên nhìn họ một lúc, gần như bịthôimiên bởicáicách haichàng traiđánh nhau.

"Làmgìđichứ," Luce thìthảo, thấy trờiđất như điên đảo.

Cuối cùng, thầy Cole bắt hai kẻ phá phách bằng cách tóm lấy gáy họ. Ba người họ vùng vằng một hồi cho tới khi Daniel giằng ra được. Cậu giật mạnh tay phảithầy Cole rồixoay ngườimột vòng khiến bùn bắn tung toé đến mấy lần.

"Thật là ấn tượng, Daniel," Luce nóinhư mỉa. Nhưng đúng là như vậy.

Thầy Cole như đang đề nghị được giải thích. Cậu vẫy tay một cách kích động về phía Luce và Penn khiến hai đứa đứng im, gục đầu xuống. Camlà ngườiđầu tiên bỏ chạy. Cậu ta chạy dạt khỏibãisân hướng về phía ký túc xá và rồimất hút.

Thầy Cole đặt một tay lên vai Daniel. Luce khát khao muốn biết họ nói những gì với nhau, không biết liệu Daniel có bị phạt hay không. Cô muốn chạy ngay đến bên cậu nhưng Penn đã chặn cô lại.

"Tất cả chỉvìmột miếng nữ trang. Nhưng dù sao, Camđưa cậu cáigìthế?"

Thầy Cole bỏ đivà Danielchỉcòn lạimột mình, đứng dướiánh sáng từ rọixuống từ cột đèn treo phía trên, cậu ngước nhìn trờimưa. "Tớ không biết," Luce nói với Penn lúc rời khỏi bậu cửa sổ. "Cho dù nó có là cái gì, tớ cũng không muốn nó nữa. Nhất là sau

chuyện vừa rồi." Cô đilạiphía bàn máy tính và lôicáihộp từ túiquần ra.

"Nếu cậu không mở thìđể tớ," Penn nói. Cô nàng cạy mở cáihộp rồiđưa mắt nhìn Luce đầy bốirối.

Sắc vàng mà họ thoáng thấy lúc nãy không phải là trang sức. Chỉ có hai thứ ở bên trong cái hộp: một miếng gảy guitar màu xanh lá khác của Camvà một miếng giấy nhỏ mày vàng kim.

Hãy gặp mình sau giờ học ngày mai. Mình sẽ đợiở chỗ cánh cổng.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro