Chương 15: Hang cọp

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đã lâu lắm rồi Luce không soi mình trong gương. Cô chưa từng ngại thấy hình ảnh phán chiếu của mình cả—đôi mắt màu nâu lục nhạt trong veo này; hàmrăng đều tămtắp này; hàng lông mi dày này; và cả suối tóc dày đen nhánh nữa. Nhưng đó là khi ấy. Khi ấy là trước mùa hè nămngoái.

Sau khi mẹ cắt xén tỉa tót hết mái tóc mình, Luce bắt đầu tránh nhìn vào gương. Không chỉ bởi vì mái tóc ngắn cũn đó; mà Luce không nghĩcô còn thích cáitôicủa mình nữa, vìthế cô không muốn nhìn thấy bất kỳ bằng chứng nào. Cô bắt đầu nhìn xuống haibàn tay mình khi rửa chúng trong phòng tắm. Cô nhìn thẳng khi đi qua những cửa kính màu và tránh nhìn trực diện vào tấm gương trong hộp phấn bỏ túi.

Nhưng haimươiphút trước lúc được Camhẹn gặp, Luce đứng trước tấmgương trong phòng tắmnữ của toà nhà Augustine. Cô thấy mình cũng ổn. Tóc cô cuốicùng cũng dàira, những lọn tóc cũng vìthế bắt đầu xoăn xoăn trở lại. Cô kiểmtra răng miệng rồinghiêmngười đứng nhìn chằm chằm vào chính mình trong gương như thể đang nhìn mình phản chiếu trong mắt Cam. Cô phải nói với cậu ấy một chuyện, một chuyện hết sức quan trọng cho nên, cô muốn chắc chắn dáng vẻ của mình trông phải thật chuẩn mực đủ khiến cậu ấy thấy cô nghiêmtúc.

Camhômnay không tới lớp. Daniel cũng vậy, vì thế, cô cho rằng thầy Cole đã phạt cấmtúc hai người bọn họ. Hoặc như thế hoặc là họ đang nghỉdưỡng thương. Nhưng Luce không nghingờ gìviệc Camvẫn sẽ chờ gặp cô hômnay.

Cô không muốn gặp cậu ấy. Không muốn chút nào. Nội chuyện nghĩ về việc cậu ấy tung nắmđấmvào Daniel cũng đã khiến cô xót ruột xót gan rồi. Nhưng ngay từ đầu cũng chính tạicô nên họ mớiđánh nhau. Chính cô đã kéo Camvào cuộc—và việc cô làmthế dù có là vì cô bối rối hay vì mơ tưởng hão huyền hay do có chút ít thích thú, giờ chẳng thành vấn đề nữa rồi. Hômnay cô sẽ nói thẳng với cậu ấy là:Giữa họ chẳng có gì.

Cô hít một hơithật sâu, kéo chiếc váy xuống ngang hông rồimở cửa nhà tắmđira.

Nhanh chân đi đến chỗ cánh cổng, cô không thấy Cam đâu. Nhưng rồi, cô biết thật khó để nhìn thấy bất cứ thứ gì đằng sau khu vực để xe với kiến trúc đồ sộ này cả. Luce còn chưa ra cổng trường lại một lần nào kể từ khi nhà trường cho sửa chữa nâng cấp chỗ này, và cô thấy ngạc nhiên vì mức độ phức tạp của việc chạy ngang qua khu để xe đang lanh tanh bành này. Cô bước tránh những vũng bùn và cố né hệ thống máy dò, tay xua xua khóibốc từ đámnhựa đường lên, trông chúng dường như chẳng thể tan nổi.

Vẫn chưa có dấu hiệu nào của Cam. Trong một thoáng, cô thấy mình thật ngóc, có cảm giác như bị chơi khăm. Những cánh cổng kimloại cao vời vợi lỗ rỗ đầy những gỉ sắt đỏ vàng. Luce nhìn qua chúng, vào rừng cây du già cổ kính, rậmrạp ở phía bên kia đường. Cô bẻ khớp ngón tay, nghĩlạicáilần Danielbảo cậu ghét khitrông thấy cô làmthế. Nhưng cậu ấy không ở đây để mà khó chịu; không aibiết cả. Rồi cô để ý thấy một mảnh giấy được gấp có đề tên mình. Nó được ghim vào thân cây mộc lan to, màu xám bên cạnh cái hộp điện thoạidập vỡ.

Mình sẽ cứu cậu thoát khỏi Buổi Giao Lưu tối nay. Trong khi những học viên khác tụ tập ở buổi tái diễn lại Cuộc Nội Chiến—đáng tiếc phải nói thế—cậu và mình sẽ đi thác loạn. Một chiếc ô tô đen với biến đăng ký vàng sẽ đưa cậu tới chỗ mình. Đến lúc đó, chúng ta có thể cùng hít thở không khítrong lành.

Luce ho vìmột bụmkhóinhựa đường. Chưa tính đến không khítrong lành nhưng liệu có cáixe ô tô đen nào láivào tận trong trường mà đón được cô đi hả giời? Lại còn đưa cô tới chỗ cậu ấy, cứ như kiểu cậu ấy là một bậc đế vương, người chỉ cần nghĩ tới việc tuyển mỹ nữ nào là mỹ nữ đó sẽ được mang đến ngay? Mà dẫu sao thì, cậu ta đang ở đâu mớiđược chứ?

Những chuyện này chẳng ăn nhập gì với kế hoạch của cô cả. Cô dồng ý gặp Cam chỉ vì muốn nói với cậu ấy rằng cậu ấy tiến tới quá nhanh mà cô thì lại không thấy mình hợp với cậu ấy chút nào. Bởi vì—dù cô sẽ không bao giờ nói với cậu ấy—vào đêmhômtrước, cứ mỗi lần cậu ấy đấm trúng Daniel, có gì đó trong cô lại nao nao và rồi sôi sục. Rõ ràng là cô cần phải giải quyết chuyện nhỏ này với Camngay từ trong trứng nước. Cô giữ sợidây chuyền vàng Camtặng ở trong túiáo. Đã đến lúc trả nó lạicho cậu ấy rồi.

Trừ việc, bây giờ cô lại có cảmgiác ngu ngốc vì lỡ cho rằng Camkhông muốn nói chuyện. Hẳn là cậu ấy phải chuẩn bị mọi thứ cho cuộc gặp chứ. Cậu ấy chính là ngườinhư vậy mà.

Tiếng bánh xe quay chậmdần khiến Luce quay đầu lại. Một chiếc ô tô mui kín màu đen quay đầu dừng lại trước cổng trường. Cửa kính màu bên phía tàixế cũng từ từ hạ xuống và một bàn tay rậmlông thò ra, cầmlấy ống nghe từ hộp điện thoạibên ngoàicổng. Sau một hồi, ống nghe được đặt trở lạichỗ cũ và viên tàixế bấmngả vào vô-lăng chờ.

Cuối cùng, tiếng ken két từ hai cánh cổng kimloại vang vọng và chiếc xe phóng vào, dừng lại ngay trước mặt cô. Cửa xe nhẹ nhàng mở ra. Cô sẽ phảilên xe và đitớinơicó-trời-mới-biết-là-nơi-nào để gặp Camsao?

Lần cuối cô đứng cạnh những cánh cổng này là để tạmbiệt bố mẹ. Nhớ họ trước cả khi họ rời đi, cô đã vẫy tay với họ chính tại chỗ đang đứng đây, ngay cạnh hộp điện thoại vỡ bên trong cổng trường—và cô còn nhớ, cô có chú ý tới một trong những những chiếc camera an ninh công nghệ cao. Loại camera có chức năng dò tìmnhững vật chuyển động, phóng to mọi cử động đó lên. Camkhông thể chọn một chỗ tồitệ để đón cô lên xe hơn chỗ này được nữa.

Bất thình lình, cô nhìn thấy hình ảnh dự báo về một căn phòng biệt giamdướihầmtối. Những bức tường xi-măng vớicả bầy gián bò lên chân cô. Không ánh sáng mặt trời. Mọi người trong trường vẫn tung tin đồn về cặp tình nhân nọ, Jules và Philip, những kẻ mất tăm mất tích như bốc hơi kể từ khi rủ nhau bỏ trốn. Phải chẳng Cam muốn thử xem Luce muốn gặp cậu tới cỡ nào, có tới cỡ phải mạo hiểm bước chân ra khỏitrường ngay trước tầmnhìn của nhãn xà không?

Chiếc xe vẫn nổ máy trên đường lái trước mặt cô. Sau một hồi thấy cô chẳng có động tĩnh gì, viên tài xế—một người đàn ông lực lưỡng, đeo kính mát, có một cái cổ dày còn mái tóc thì lại đang mỏng dần—chìa tay ra. Trong tay ông ta có một phong thư nhỏ, màu trắng. Luce lưỡng lự một lát trước khibước lên đón lấy phong thư từ tay ông ta.

Thư của Cam. Một tấmthiệp lụa màu ngà sậmvớitên cậu được in nổitrên nền vàng xỉn ở góc dướibên trái.

Đáng lẽ mình phải nói trước với cậu, nhãn xà đã bị bịt mắt rồi. Cứ nhìn xem. Mình đã lo vụ đó, cũng như mình sẽ lo chua toàn cho cậu. Hẹn gặp lạicậu, mong là vậy.

Bịt mắt? Cậu ấy muốn nói tới—? Cô trừng mắt nhìn thẳng vào nhãn xà. Camkhông nói bừa. Một miếng băng keo màu bạc được cắt tròn sao cho bít vừa khít ống kính của chiếc camera. Luce không biết những thứ này sẽ được việc thế nào hay mất bao lâu ban quản lý trường phát giác ra nhưng một cách kỳ lạ, cô thấy nhẹ nhõmkhiCamđã xử gọn nó. Cô không thể tưởng tượng nổiDanielcũng đixa được đến mức này.

Tối nay chắc cả Callie và bố mẹ đều ngóng điện thoại của cô. Luce đã đọc mười trang thư của Callie tới ba lần và cô ghi nhớ tất cả những chi tiết buồn cười trong chuyến đi chơi cuối tuần của bạn mình tới Nantucket nhưng, cô vẫn chưa biết trả lời thế nào cho những câu hỏi của Callie về cuộc sống của mình ở trường Kiếm và Thánh Giá này cả. Nếu giờ cô quay vào trong và cầm ống nghe lên, cô sẽ chẳng biết phải kể với Callie hay với bố mẹ cô thế nào về những rắc rối u ám, kỳ quái mà cô gặp phải trong mấy ngày gần đây. Tốt hơn hết là không nòigìvớihọ cả, hoặc chính là không nóigìcho tớikhicô tự giảiquyết xong xuôimọichuyện theo cách này hay cách khác.

Cô trượt vào ghế sau bọc da màu ngà hết sức sang trọng của chiếc xe và thắt dây an toàn. Viên tàixế cho xe lăn bánh trong imlặng. "Chúng ta điđâu đấy?" cô hỏiông ta.

"Tớimột con rạch nằmdướihạ nguồn sông. NgàiBrielthích những nơithôn dã. Cứ ngồiyên và thư giãn đi, cưng. Sẽ tớingay thôi." Ngài Briel? Gã này là ai? Luce chưa bao giờ thích bị khuyên là thư giãn đi cả, nhất là khi nó cho cô cảmgiác đó là một lời cảnh báo đừng hỏi thêm bất kỳ điều gì nữa. Thôi thì đành, cô khoanh hai tay trước ngực, nhìn ra ngoài cửa kính xe và cố quên đi tông giọng của tên tàixế khigã gọicô là "cưng."

Qua lớp kính màu của cửa xe, những cái cây bên ngoài và mặt đường xámxịt bên dưới trông như thể màu nâu. Tại khúc cua có biển chỉ đường chỉ hướng tây là đến Thunderbolt, chiếc xe liền rẽ sang hướng đông. Họ đang đi dọc con sông men xuống bãi đá. Thỉnh thoảng khi họ đi chệch xuống gần bờ sông, Luce có thể trông thấy dòng nước màu nâu lờ lợ đang dập dềnh bên cạnh họ. Hai mươi phút sau, chiếc xe đichậmdần rồidừng lạitrước một quán bar cũ kỹ bên bờ sông.

Quán bar ấy được làmtừ gỗ, đang mục đi và chuyển sang xámxịt, có một tấmbảng úng nước chình ình trước cửa ra vào đề STYX với những chữ cái màu đỏ lởm chởm do được sơn bằng tay. Một sợi dây treo đầy những cờ hiệu quảng cáo bia được buộc dàn hàng ngang vào thanh xà bằng gỗ dưới mái nhà lợp tôn, một kiểu trang hoàng xoàng xĩnh cho những cuộc vui. Luce đang ngồi nghiên cứu những hình ảnh in trên một bảng hiệu hình tamgiác—in những cây cọ và những cô gái da rámnắng mặc bikini đang cầmnhững chai bia đưa lên cáimiệng tươinhư hoa của mình—và tự hỏilần cuốicùng có một cô gáithật đặt chân đến nơinày là khinào.

Có hai gã đàn ông trung niên phong cách punk rock đang ngồi hút thuốc trên chiếc ghế băng hướng ra phía mặt nước. Quả đầu chỉa ngọn giữa mệt mỏi rũ những sợi tóc xuống vầng trán từng trải của họ, bộ quần áo da xấu xí, bẩn thỉu cũng toát lên một vẻ từng trải không kém, trông chúng như được mặc từ hồi punk rock lên ngôi. Biểu cảm lãnh đạm trên hai gương mặt đen sạm, uể oải của họ khiến toàn bộ khung cảnh thêmđiêu tàn. Con đầmlầy ven đường cao tốc bắt đầu lấn dần lên khiến lớp nhựa đường úng nước, con đường phần nào cũng gia nhập hộiđầmlầy vớiđầy cỏ và bùn vương trên bề mặt. Luce chưa bao giờ đến gần những con đầmđến vậy.

Cô ngồi đó, mông lung nghĩ ngợi xem sẽ làm những gì một khi bước xuống khỏi chiếc xe này, mà dù cho có nghĩ ra hay không thì cánh cửa của quán bar Styxcũng bật mở và Camung dung bước ra. Cậu tự tại nghiêng người dựa vào cửa trước, chân nọ vắt sang chân kia. Cô biết Camkhông thể trông thấy mình qua lớp kính màu của cửa ô tô nhưng cậu ấy giơ tay lên như thể nhìn thấy cô và đang gọi cô lạibên mình.

"Sẽ chẳng đến đâu cả," Luce lẩmbẩmtrước khicảmơn viên tàixế. Cô mở cửa và đón nhận lờichào mặn mà vịmuốitừ một luồng gió bạt qua khicô trèo lên bậc thang tamcấp để lên hiên nhà bằng gỗ của quán bar.

Mái tóc rối của Cam rủ xuống quạt qua gương mặt cậu, đôi mắt xanh lá ánh lên một vẻ điềm tĩnh kỳ lạ. Một bên tay áo phông đen của Camkéo lên tận vai và Luce có thể thấy một vết cắt thành sẹo in mịn trên bắp tay cậu. Bỗng tay cô chạmvào sợi dây chuyền vàng trong túiáo của mình. Nhớ kỹ vìsao mày lạicó mặt ở đây.

Khuôn mặt Camchẳng tỏ một dấu hiệu nào về trận chiến tối hômtrước, điều đó làmcô không khỏi nghĩ, gần như ngay lập tức, liệu Danielcó vậy không.

Camnhìn cô vẻ dò hỏi, lưỡi cậu liếmnhẹ bờ môi dưới của mình. "Mình đang tự tính xemkhông biết sẽ cần đến bao nhiêu chai giải sầu nếu hôm nay cậu cho mình leo cây," Cam nói, dang rộng hai tay tạo dáng một cái ôm. Luce bước vào vòng tay đó. Cam quả thật là ngườikhiến ngườikhác khó có thể nói'không'kể cả khichính cô cũng không hoàn toàn chắc cậu ấy muốn gì.

"Mình không bỏ bomcậu đâu," cô nói, rồi ngay tức khắc cảmthấy tội lỗi vì cô biết lời này nói ra chỉ vì mặc cảmtrách nhiệmtrong cô, không phải vì một buổi hẹn lãng mạn như ý Cam. Cô ở đây chỉ vì một lý do duy nhất là muốn nói với Camrằng cô không muốn có gì giữa mình và cậu ấy cả. "Thế, nơinày là thế nào? Còn nữa, từ khinào cậu có cả dịch vụ xe hơithế?"

"Theo sát nhé, nhóc," cậu nói, coi câu hỏi của cô như một lời khen, như thể cô thích được vào ngay bên trong quán bar bốc mùi như một cáibồn rửa bịtắc ấy lắmvậy.

Đối với những chuyện thế này, Luce không giỏi ứng phó. Callie lúc nào cũng bảo rằng cô là kẻ vô năng trong việc đập thẳng vào mặt đối phương và cũng vì thế, cô luôn bị vướng vào những tình huống dở dở ương ương với bọn con trai, những kẻ mà cô đơn giản chỉ cần nói 'không'. Luce rụng rời. Cô phải thoát ngay khỏi nó, thứ cảmgiác đang chiếmdần lấy lồng ngực cô. Cô thò tay vào túi và lôi sợi dây ra. "Cam."

"Ồ, tuyệt, cậu mang nó theo." Camđón lấy sợidây chuyền từ tay cô và xoay ngườicô lại. "Để mình đeo lên cho cậu nhé." "Không, đợi—"

"Được rồi," Camnói. "Thật sự rất hợp vớicậu. Nhìn xemnày." Cậu dẫn cô đidọc theo lớp gỗ lát sàn cọt kẹt tớibên cửa sổ quán bar, nới rất nhiều ban nhạc từng tới đây trình diễn ký lưu niệmlên đó. NHỮNGĐỨA TRẺGIÀ ĐẦU. CHÌM TRONGHẬN. NHỮNGKẺ PHÁ GIA. Luce thà ngắmchúng còn hơn nhìn hình ảnh phán chiếu của chính mình. "Thấy không nào?"

Cô không thể nhìn thấy những đường nét của mình qua ô kính điểmđầy bùn li ti nhưng mặt dây chuyền lại đang lấp loá trên làn da ấmáp của cô. Cô áp tay lên nó. Nó thật đáng yêu. Và cũng thật đặc biệt, với hình một con rắn đang uốn mình bỏ lên được chạmkhắc thủ công trên chính giữa mặt dây. Nó không giống với bất kỳ trang sức nào có trong những gian chợ địa phương bán đồ lưu niệmthủ công mỹ nghệ chặt chémkhách du lịch, hàng thì bày ở Georgia nhưng là làmtại Philippin. Phản chiếu qua ô cửa kính, đằng sau cô là bầu trời đậmsắc da camcủa cây kemhiệu Popscle, bịvỡ vụn bởinhững đụn may mỏng tang mày hồng.

"Về chuyện tối qua . . ." Cammở lời. Nhìn vào tấmkính, cô có thể lờ mờ trông thấy đôi môi hồng đào của cậu ấy đang mấp máy qua vaimình.

"Mình cũng muốn nói với cậu về chuyện tối qua," Luce nói, đứng sang bên cạnh Cam. Cô lúc này có thể thấy phần trên cùng hình xămmặt trờiphát sáng ở phía sau gáy cậu ấy.

"Vào trong đã," cậu nói, đẩy lưng cô hướng về cánh cửa kính phía trước đã long một bên bản lề. "Chúng ta có thể nóichuyện trong đó."

Tiện nghi bên trong quán bar đều bằng gỗ với thứ ánh sáng duy nhất phát ra từ vài cây đèn bàn màu cammờ nhạt. Trên tường treo những bộ gạc sừng nai đủ hình dạng, kích cỡ và phía trên quán treo lơ lửng một con báo gêpa đã bị nhồi bông, dáng vẻ như muốn vồ người bất cứ lúc nào. Một bức hình ghép phai màu đề dòng chữ TRỤ SỞ CÂU LẠC BỘ SĂN NAI HẠT PULASKI 1946—65 là vật trang trí duy nhất khác biệt ở trên tường, trưng phải đến cả trăm gương mặt bầu dục, cười nhũn nhặn phía trên những chiếc nơ đeo cổ nhạt nhòa. Máy hát tự động đang bật bài Ziggy Stardust, một người đàn ông với cái đầu cạo trọc, mặc quần da đang lắc qua lắc lại, ông ta nhảy một mỉnh ở giữa bục sân khấu nhỏ của quầy bar. NgoàiLuce và Camra, ông ta là ngườiduy nhất ở nơinày.

Camchỉ tay vào hai chiếc ghế đẩu. Lớp đệmda bọc màu xanh lá đã bục dọc một đường chính giữa ghế, bọt biển màu kemngà bên trong lòi ra giống như những viên bỏng ngôi ồ ạt bắn nổ. Có một chiếc cốc đã vơi đi phân nửa trên mặt chiếc bàn mà Camchỉ. Thứ nước trong đó màu nâu nhạt, pha vớiđá, hơilạnh khiến bên ngoàichiếc cốc lấmchấmnước.

"Cáigìvậy?" Luce hỏi.

"Rượu lậu vùng Georgia đấy," Camđáp, hớp một ngụm. "Không phải ứng cửa viên cho lính mới đâu." Khi cô liếc nhìn cậu, cậu mới nóitiếp, "Mình ở đây cả ngày nay."

"Giỏithật," Luce khen giễu, lần sờ mặt dây chuyền. "Cậu là ông lão bảy mươiđấy à? Ngồitrong quán bar cả ngày ư?"

Trông Camkhông có vẻ gì là say xỉn nhưng cô không hề thích cái ý tưởng mình đi cả chặng đường đến đây để rồi nói mình chẳng muốn dính líu gì tới cậu ấy, sẽ thật khó để Camcó thể tiếp nhận chuyện đó trong tình cảnh này. Cô cũng bắt đầu suy ngẫmxemlàmsao để trẻ về trường được. Cô thậmchícòn chẳng biết đây là nơinào nữa.

"Ôi," Cam vò đầu. "Người đẹp của những buổi cấm túc, Luce, không ai nhớ đến cậu trong suốt giờ giao lưu đâu. Mình nghĩ mình xứng đáng được hưởng thêmchút thờigian làmbồiphí." Camnghiêng đầu hỏi. "Vậy thực ra là chuyện gìphiền hà cậu vậy? Vìnơinày ư? Hay vìtrận đánh nhau tốiqua? Hay vìmột sự thật rành rành là chúng ta không có aiphục vụ?" Cậu cố ý cao giọng ở mấy từ cuối, nóiđủ to để khiến một gã phục vụ khổng lồ, lực lưỡng đẩy cửa chạy ra từ nhà bếp đằng sau quầy bar. Gã có máitóc dài, nhiều lớp tỉa vớitóc mái chỉa lung tung và những hình xămtrông giống những dảitóc bện chạy dọc từ trên xuống khắp cánh tay gã. Ngườigã vạmvỡ đầy cơ bắp, nặng phảiđến ba trămpound.

Camquay lạinhìn cô cười. "Cậu uống gìnào?"

"Mình không cần," Luce đáp, "Kỳ thực mình không có thức uống ưa thích."

"Cậu đã uống sâm-panh trong bữa tiệc đêmngày trước của mình," Camnhớ lại. "Xemai để ý này?" Cậu đẩy nhé cô bằng vai mình. "Loạisâm-panh tốt nhất ở đây," cậu nóivớigã phục vụ, kẻ vừa quay đầu điđã văng ra một tràng cườicạnh khóe.

Chẳng có ý hỏi cô hay thậm chí liếc mắt qua xem thử cô đã đủ tuổi chưa, gã phục vụ cúi người xuống một cái tủ lạnh nhỏ xíu có cánh cửa trượt bằng kính. Những vỏ chai va vào nhau kêu leng keng khi gã moi và moi sâu vào trong. Sau một hồi khá lâu, gã mới lại trồi lên vớimột chaiFreixenet nhỏ xíu trong tay. Và hình như có cáigìvàng cambámquanh đáy chai.

"Tôikhông chịu trách nhiệmcáinày đâu nhá," gã nói, đưa chairượu ra.

Cambật mở nút chaiđến bốp một tiếng rồinhướn mày nhìn Luce. Cậu rót rượu Freixenet bằng vẻ chúc mừng vào cốc uống rượu. "Mình muốn xin lỗi," cậu lên tiếng trước. "Mình biết mình có hơi quá tay. Và tối qua, không hiểu có chuyện gì với Daniel, mình

không thấy thoải mái về điều đó cho lắm." Cậu chờ Luce gật đầu để nói tiếp. "Thay vì cả giận, đáng lý mình nên nghe cậu. Cậu mới là ngườimình quan tâm, không phảihắn ta."

Luce nhìn những bong bóng sủi lên trong cốc rượu của cô, nghĩ rằng nếu cô có thể nói thẳng, cô đã nói Daniel mới là người cô quan tâm, chứ không phải Camrồi. Cô phải nói với Cam. Nếu cậu ấy cảmthấy ân hận vì đã trót không nghe lời cô tối qua thì có thể bây giờ, cậu ấy sẽ nghe. Cô cầmcốc lên nhấp một chút trước khivào chuyện.

"Ô, gượmđã." Camcầmlấy tay cô chặn lại. "Cậu không thể uống mà không chạmcốc vì điều gì đó." Cậu nâng cốc lên và nhìn cô chămchú. "Chúc mừng vìđiều gìđây? Cậu chọn đi."

Cửa trước của quán bar bật mở toang và hai gã đàn ông ngồi hút thuốc ngoài hiên đã quay vào. Gã cao hơn có mái tóc đen bóng mượt, mũihếch và những móng tay bẩn thỉu nhìn Luce một cáirồitiến về phía haingườihọ.

"Chúng ta chúc mừng gì đây nhỉ?" Gã đánh mắt liếc cô đểu cáng, nhào người xuống khiến cốc rượu đang nâng lên trong tay cô sóng sánh. Gã ngả người sát lại và cô có thể cảm thấy phần thịt bên hông gã đang áp vào người mình qua lớp vải flanen của chiếc áo sơmigã mặc. "Đêmđầu trốn ra ngoàichơihả bé yêu? Giờ giớinghiêmlà mấy thế?"

"Chúng tôi đang chúc mừng việc ông sẽ bị đá ra ngoài ngay bây giờ." Cam nói hoà nhã vui vẻ như thể vừa mới thông báo đây là tiệc sinh nhật Luce vậy. Cậu dán cặp mắt xanh lá của mình vào gã, kẻ đang nhe những cái răng nhỏ xíu, nhọn hoắt và nhai đầy mồmkẹo cao su.

"Ra ngoàihử? Chỉkhitao dắt con bé theo."

Gã định tómlấy tay Luce. Sau cái cách bị kỳ đà xử lý giữa trận đánh với Daniel, Luce mong Camcó chút căn cớ để mà nổi cơn tam bành. Nhất là khicậu ấy đã ngồiuống cả ngày ở đây. Nhưng, Camvẫn tỉnh táo đến đáng ngạc nhiên.

Tất cả những gì cậu làmlà đánh văng bàn tay của gã kia bằng một lực nhanh, gọn và không hề nương tình như thể một con sư tử gạt bay một con chuột vậy.

Cam dõi theo gã kia bị văng ra sau đến vài bước. Cam lắc lắc bàn tay mình, nét mặt uể oải, nhàm chán rồi vuốt ve chỗ cổ tay suýt nữa bịgã kia tómcủa Luce. "Thật xin lỗicậu. Cậu đang nói, về chuyện tốiqua?"

"Mình đang nói là . . ." Luce cảmthấy máu đang dồn lên đến mặt. Thẳng phía trên đầu Cam, một mảng khoảng không rộng, tối đen như mực tách mở ra, kéo căng về phía trước tự động vươn ra cho tới khi trở thành một cái bóng lớn nhất, đen nhất cô từng thấy. Một luồng khí lạnh rét buốt toả ra từ tâmđiểmcủa cái bóng, Luce có cảmgiác sương giá như bọc lên cả những ngón tay của Cam, và vẫn lan dọc lên da cô.

"Ôi. Chúa. Ơi," cô thìthảo không ra hơi.

Có tiếng chailọ vỡ khigã kia đập mạnh cốc bia của gã vào đầu Cam.

Thật chậm, camđưứng dậy khỏi ghế và lắc lắc đầu cho những mảnh thuỷ tinh vỡ rơi khỏi tóc mình. Cậu quay lại đối mặt với gã kia, kẻ cũng phảigấp đôituổiCam, cao hơn cậu khoảng vàiinch.

Luce thu người trong chiếc ghế đẩu đang ngồi, chùn lại trong nỗi sợ những chuyện xảy ra giữa Cam với gã kia. Vả cả nỗi sợ mọi chuyện sẽ diễn ra vớicáibóng đen kịt chết chóc đang bành trướng lấn át khoảng không trên đầu họ.

"Thôiđinha," gã phục vụ khổng lồ nóigọn lọn một câu, còn không buồn dứt mắt khỏicuốn tạp chíChiến đấu của mình.

Ngay lập tức, gã kia giận quá mất khôn lao vào Cam, cậu thì vẫn đang tung những cú đấmxua ruồi như thể đang đánh phủi bụi một đứa bé vậy.

Luce không phải người duy nhất sửng sốt bởi thái độ điềm nhiên như không đó của Cam: người đàn ông mặc quần da nhảy nhót khi nãy cũng đang co rúm người tựa sát vào cái máy hát. Và sau khi gã đàn ông tóc đen bóng mượt đấm Cam một vài lần thì chính gã cũng phảilùilại, thủ thế đầy bốirối.

Trong lúc đó, cái bóng trườn lên tới tận mái nhà, những xúc tu đen tối của nó dài dần như thế đámcỏ dại và thả từ từ xuống đầu họ. Lce chững lạivà cúisâu xuống vừa lúc Camthủ thế cú đấmcuốicùng của cáigã như xơ mướp kia.

Và rồi, cậu quyết định phản công.

Chỉ là một cái bùng nhẹ đơn thuần từ những ngón tay của cậu, như thể Cam đang phủi bay một chiếc lá úa vậy. Một phút, gã đó còn áp sát tận mặt Camnhưng khinhững ngón tay Camchạmđến ngực đốiphương, gã đó liến bắn ra xa—ngườinhư bịnhấc bổng lên và trong không trung, những vỏ chai bia rỗng văng tứ tung quanh người gã, cho tới khi lưng gã đập mạnh vào bức tường đối diện ở gần cái máy hát.

Gã xoa xoa đầu mình, rên rỉ, cúigập người, thu mình chuẩn bịđứng lên. "Sao cậu làmđược như thế?" mắt Luce mở to thao láo.

Camtảng lơ cô, quay lạiphía gã lùn hơn, săn chắc hơn gã kia và nói, "Ngườitiếp theo?" Gã nọ giơ haitay lên. "Tôikhông liên quan mà," nóirồilủiluôn.

Camnhún vai, bước về phía gã đầu rồi túmlấy lưng áo gã, nâng gã dậy khỏi sàn nhà. Tay chân hắn quơ quào vô ích trong không trung, trông hệt như một con rối. Rồi, bằng một cáihất tay đơn giản, Camquăng gã trở lạibức tường trước mặt. Gã gần như dính chặt vào đó khiCamthả lỏng toàn thân, thụimột trận mưa đámvào gã và nhắc đinhắc lại, "Tao đã bảo là ra ngoài!"

"Đủ rồi!" Luce hét lên nhưng không ai trong bọn họ chịu nghe hay để tâmđến lời cô. Luce cảmthấy nôn nào, khó chịu. Cô muốn dứt mắt khỏicáimũiđầy máu và đámbã kẹo cao su của cáigã đang bịghimdính trên tường kia, gây ra bởithứ sức mạnh cỡ siêu nhân của Cam. Cô muốn nói với cậu ấy thôi quên đi, cô sẽ tự tìm cách về lại trường. Cô muốn, nhất trong tất cả, được thoát khỏi cái bóng kinh khiếp đang phủ khắp trần nhà và chảy men xuống tường kia. Cô chộp lấy túicủa mình và chạy vào màn đêm—

Và lao thẳng vào vòng tay của ngườinào đó. "Cậu không sao chứ?"

Là Daniel.

"Làmsao cậu tìmđược tôiở đây?" cô hỏi, không nao núng, vùimặt vào bờ vaicậu. Cô không muốn nước mắt trào ra từ an ủinhững cảmxúc hỗn loạn trong cô lúc này.

"Đinào," cậu ấy nói. "Phảiđưa cậu ra khỏiđây đã."

Không quay đầu lại, cô trượt tay mình vào bàn tay Daniel. Cảmgiác ấmáp lan lên cánh tay rồi toả khắp cơ thể cô. Và rồi hai hàng lệ bắt đầu chảy dài. Thật chẳng công bằng tínào khicô cảmthấy an toàn giữa lúc những cáibóng ở gần thế này.

Danielnhư đang rất bực tức. Cậu kéo cô ra khỏikhu đất rất nhanh, cô gần như phảichạy hết tốc lực mớitheo kịp.

Cô cô không muốn ngoáiđầu lạinhìn khivẫn cảmthấy những cáibóng đang tràn ra ngoàicánh cửa quán bar và hoà vào không khí. Nhưng rồi, cô cũng không cần phảilàmthế. Chúng lượn thành một dòng chảy chắc nịch trên đầu cô, mút hết ánh sáng trên đường chúng qua. Cứ như thế cả thế giới này bị xé thành hàng ti tỉ mảnh ngay trước mắt cô. Mùi lưư huỳnh mục rữa hôi thối nồng nặc trước mũi cô, tồi tệ hơn bất cứ mùigìcô từng ngửithấy.

Daniel cũng đưa mắt nhìn lên, quắc mắt duy chỉ có việc cậu trông như đơn thuần đang nhớ xemđã đỗ xe ở đâu. Nhưng rồi, điều kỳ lạ nhất đã xảy ra. Những cáibóng chùn lạiphía sau, bốc hơitrong trận mưa bóng đen đúa, tự phân nhỏ rồitung toé khắp nơi.

Luce thu dần đồng từ hai mắt trong sự khó tin vô ngần. Làm thế nào mà Daniel xử được chúng? Cậu ấy không làm vậy, đúng không?

"Sao vậy?" Daniel hỏi, sao lãng như không hề để ý. Cậu mở cửa bên cửa cho khách ngồi của con xe Taurus station wagon trắng trông như xe thùng. "Có gìsao?"

"Chúng ta không đủ thờigian để tôiliệt kê hết những chuyện sao sao này," Luce nói, ngồithụt xuống ghế. "Xemkìa." Cô chỉtay về phía lối vào quán bar. Cánh cửa vừa bật mở ra cho Cam. Chắc hẳn cậu ta lại vừa xử xong một gã nào nữa nhưng trông cậu ta chẳng giống vừa đánh nhau xong gìcả. Nắmtay cậu ta đang nắmchặt.

Daniel nở một nụ cười tự mãn rồi lắc lắc đầu. Luce thắt dây an toàn nhưng tra mãi tra mãi mà vẫn không vào khoá, phải đến tận lúc Daniel với sang kéo tay cô qua một bên. Cô nín thở khi những ngón tay cậu sượt qua bụng mình. "Chỗ này có cái chốt," cậu nói khẽ, cài dây an toàn cho cô.

Cậu khởi động rồi chầmchậmlùi xe lại, khựng lại khi lái ngang qua cửa ra vào quán bar. Luce không thể nghĩ ra nổi cái gì để nói với Camnhưng thật hoàn hảo khiDanielhạ cửa kính xe xuống, điềmđạmnói, "Buổitốivuivẻ nhé, Cam."

"Luce," Camgọigiật lại, đithẳng tớichỗ chiếc xe. "Đừng làmthế. Đừng đicùng hắn. Kết cục sẽ không hay đâu." Cô không thể nhìn thẳng vào mắt Cam, thứ duy nhất khiến cô biết đang níu kéo cô trở lại. "Mình xin lỗi."

Daniel hoàn toàn bỏ qua Cam và cứ thế lái xe đi. Con đầm phủ đầy mây khói trong chiều chạn vạng và khu rừng ở phía trước họ trông còn mờ ảo hơn nữa.

"Cậu vẫn chưa cho tôi biết làmthế nào tìmđược tôi ở đây," Luce nhắc lại, "Hay làmthế nào cậu biết tôi sẽ đi gặp Cam. Hay cậu lấy đâu ra chiếc xe này."

"Nó là của cô Sophia," Daniel giải thích, bật đèn chiếu khi những tán cây phủ kín con đường trước mặt họ khiến nó chìmvào màn đêmđen đặc.

"Cô Sophia cho cậu mượn xe á?"

"Sau nhiều nămsống trong khu ổ chuột ở Los Angeles," cậu nhún vai, nói, "cậu sẽ biết một vàitrò ảo thuật nếu muốn 'mượn'xe." "Cậu chômxe cô Sophia?" Luce trở giọng giễu cợt, tự hỏi không biết cô quản thư sẽ điểmthêmnhững gì về sự tiến bộ này vào hồ

sơ của cô.

"Chúng ta sẽ trả nó lại," Daniel nói. "Hơn nữa, cô ấy cũng đang bận rộn với buổi tái diễn lại thời Nội Chiến tối nay. Tôi ngờ rằng cô áy còn chẳng biết xe mình đã bốc hơinữa kìa."

Lúc bây giờ, Luce mớinhận ra trang phục Danielđang mặc. Cô ngó chằmchằmvào bộ quan phục lính Liên Bang màu xanh hảiquân với một cái dải băng bằng da màu nâu lố bịch quàng chéo trước ngực cậu. Cô kinh hãi những cái bóng, Camvà toàn bộ khung cảnh rùng mình đó, đến nỗikhông kịp chú ý đến Daniel.

"Đừng có cười," Danielnạt, cố nén cườitrong giọng nói. "Tốinay cậu vừa có một BuổiGiao Lưu tồitệ nhất trong nămđấy."

Luce không thể đừng nổi bản thân mình: Cô với tay sang và cài lại một trong những chiếc cúc áo của Daniel. "Thật ngại quá," cô đáp, kéo dàigiọng nhạikiẻu nóicủa ngườimiền Nam. "Tôichỉvừa mớikhuếch trương sức hút của mình thôimà."

Môi Daniel khẽ cong lên một nụ cười nhưng rồi ngay sau đó cậu lại thở dài. "Luce. Điều cậu làmtối nay—mọi thứ có thể trở nên tồi tệ lắmđấy. Cậu có biết không?"

Luce nhìn chằmchằmvào con đường phía trước, bức bối vì bầu không khí đột ngột ủ ê trở lại. Một con cú rúc to, mắt mở tháo láo nhìn theo họ từ cành cây phía sau.

"Tôi không định đến đây," cô nói, cảmthấy đúng là như thế. Giống như cô bị Camlừa đi thì đúng hơn. "Tôi ước tôi đã không đến," cô trầmngâmthêmvào, tự hỏikhông biết những cáibóng biến đâu hết rồi.

Daniel đập mạnh nắm tay vào vô lăng khiến cô giật nảy người. Cậu ấy nghiến răng và Luce ghét cái cảm giác mình là người khiến cậu ấy tức giận.

"Tôithật không thể tin được là cậu lạicặp vớihắn," Danielnói.

"Tôi không phải," cô phản bác. "Lý do duy nhất tôi đến đây là để nói với cậu ấy . . ." Điều này thật vô nghĩa. Cặp với Camư? Nếu Daniel mà biết cô và Penn dành gần như toàn bộ thời gian rảnh để tìmkiếmthông tin về gia đình của cậu mà thôi, cậu ấy cũng sẽ lại điên tiết lên như thế này thôi.

"Cậu không phảigiảithích," Danielnói, khoát tay. "Dẫu sao, đó cũng là lỗitạitôi." "Lỗicủa cậu?"

Vừa lúc Daniel ngoặt khỏi con đường và rẽ chiếc xe, dừng lại tại một khúc cụt đầy sỏi cát. Cậu tắt đèn pha đi và họ cùng đưa mắt nhìn ra biển. Bầu trờitămtốimang sắc màu như một quả mận chín, đỉnh những con sóng đằng xa kia in hằn lên một mảng màu bạc lấp loá. Đámcỏ marram18] rạp mình trong gió tạo nên một loại thanh âm vun vút hoang dại đến bi tàn. Những bầy mòng biển rời rạc đậu thành hàng dàidọc theo thanh rào chắn trên bãibiển mà rỉa lông.

"Chúng ta lạc rồisao?" cô hỏi

Daniel không trả lời cô. Cậu xuống xe, đóng cửa lại rồi hướng thẳng mặt biển mà đi. Luce chờ đợi trong mười giây khổ sở, dõi mắt theo dáng hình ngày càng nhỏ dần trên nền trờichạng vạng tím, trước khinhảy ra khỏixe và chạy theo cậu ấy.

Gió thổi mạnh khiến mái tóc rối tung xoà xuống mặt cô. Những con sóng dâng lên dội vào bở, lôi theo hàng dài những vỏ sò và tảo biển mỗikhirút xuống. Khínóng ẩmnhờ nước biển cũng trở nên lạnh hơn. Mọithứ tạo nên một cảnh biển hoang vu dữ dội.

"Có chuyện gìvậy, Daniel?" cô lạihỏi, bước nhanh trên cồn cát, cảmgiác đitrên cát quả nhiên rất nặng. "Chúng ta điđâu đây? Còn nữa, mớinãy cậu bảo lỗitạicâu, là có ý gì?"

Cậu quay lại nhìn cô. Dáng vẻ của cậu thất thểu như một kẻ chấp nhận thua cuộc, bộ quân phục cậu mặc nhăn nhúm và đôi mắt xámlãnh đạmthìrũ xuống. Tiếng gầmcủa những con sóng gần như lấn át hoàn toàn những âmthanh thoát ra từ miệng cậu.

"Tôicần chút thờigian để suy nghĩ."

Luce lại cảm thấy cái cục nghẹn trong cổ họng mình lần nữa dâng lên. Cô, cuối cùng cũng nín khóc nhưng Daniel khiến toàn bộ chuyện này trở nên khó hiểu và khó chịu. "Thế tạisao lạicứu tôi? Tạisao đicả chừng đó cây số đến đây chỉđể đón tôi, rồiquát mắng tôi rồi lại lờ tôi đi?" Cô lấy cổ tay chiếc áo phông đen của mình mà chùi mắt, vị mặn của muối biển trên những ngón tay khiến mắt cô ngứa ngáy. "Cũng chẳng khác là mấy so vớimọilần nhưng—"

Danielmệt mỏi, đập cả haibàn tay lên trán. "Cậu không hiểu gìhết, Luce." Cậu lắc đầu. "Những điều—cậu chưa bao giờ làm." Không hề có ý tứ khó chịu trong giọng cậu ấy, thực tế còn quá êmáilà đằng khác. Giống như việc cô cứ mơ hồ mà chọpp lấy bất cứ

thứ gìcó liên quan tớicậu. Điều này khiến cô không thể chịu nổinữa.

"Tôi không hiểu?" cô gằn giọng hỏi. "Tôi không hiểu ư? Vậy để tôi nói cho cậu nghe mấy điều tôi hiểu nhé. Cậu nghĩ cậu thông minh lắmà? Tôi từng nhận học bổng ba nămliền tại một học viện tốt nhất trong nước. Và khi họ đá tôi đi, tôi đã phải làmđơn—làmđơn! —xin họ đừng bôixấu học bạ xuất sắc của mình."

Daniel bước đi nhưng Luce cứ đeo bám cậu, tiến lên theo từng bước cậu lùi xuống. Như thế này chắc sẽ doạ cậu ta phát khiếp nhưng vậy thìsao chứ? Chính cậu ta tự chuốc lấy sau chừng ấy lần kẻ cả vớicô.

"Tôibiết tiếng Latinh và tiếng Pháp và hồihọc trung học từng ba lần liên tiếp đoạt giảithưởng của hộichợ khoa học."

Cô dồn cậu dựa vào thanh rào chắn trên đường đi và cố ngăn mấy ngón tay mình giơ lên chọc vào ngực cậu. Cô vẫn còn chưa nóimhết. "Tôi cũng chơi trò điền ô chữ ngày Chủ Nhật, đôi khi chưa tới một tiếng đã điền xong. Tôi xác định phương hướng rất tốt, gần như không bao giờ nhầm, mặc dù đốivớibọn con traithìkhông phảilúc nào cũng xác định được tốt như thế."

Cô nuốt khan và dừng một lát lấy hơi.

"Và thỉnh thoảng tôi cũng là một chuyên gia tâmlý lắng nghe bố mẹ và giúp đỡ người khác. Được chưa? Thế nên đừng có tiếp tục nói theo cái kiểu cứ như tôi là con ngốc không bằng và đừng có nói là tôi không hiểu gì chỉ vì tôi không thể giải mã nổi cái thái độ thất thường, vô trách nhiệm, trở mặt như trở bàn tay, nói thẳng ra là"—cô ngước nhìn cậu, thở ra—"thực sự đau lòng." Cô chùi ngay nước mắt vừa trào ra, tức giận chính mình vìquá nôn nóng.

"Thôiđi," Danielnói, nhưng bằng chất giọng thật dịu dàng, thật êmáikhiên Luce ngạc nhiên đến chấp hành vô điêu kiện.

"Tôi không hề nghĩ cậu ngốc." Cậu ấy nhắmmắt lại. "Tôi luôn nghĩ cậu là người thông minh nhất tôi từng biết. Và tốt nhất. Và"— cậu nuốt khan, mở haimắt nhìn thẳng vào cô—"là ngườicon gáixinh đẹp nhất."

"Xin lỗi?"

Cậu nhìn xa xămra biển. "Tôichỉlà quá mệt mỏirồi," cậu nói. Có thể nghe rõ vẻ kiệt quệ trong giọng nóicủa cậu. "Vìcáigì?"

Cậu nhìn cô chăm chú, trên khuôn mặt vẽ nên biểu cảm đau buồn nhất, như thể cậu vừa đánh mất thứ gì vô cùng quý giá. Đây chính là Daniel mà cô biết dù cô không thể giải thích được sao lại thế cũng như cảmgiác đó từ đâu mà ra. Đây chính là một Daniel mà cô mê đắm.

"Cậu có thể nóicho tôi," cô thìthầm.

Cậu lắc đầu. Nhưng đôi môi cậu kề quá gần môi cô. Và ánh nhìn trong đôi mắt cậu ấy ẩn chứa sự cámdỗ chết người. Nó gần như, như thể cậu muốn cô chỉcho cậu thấy làmthế nào trước vậy.

Cả người cô run rẩy trong hồi hộp khi cô kiễng chân, rướn người về phía cậu. Cô đặt tay lên má cậu, cậu chỉ chớp mắt chứ không động đậy. Cô cử động thật chậm, thật chậmnhư thể có thể dọa cậu giật mình, họ gần nhau đến nỗi thấy rõ đáy mắt của nhau, cô sát lại gần đôimắt ấy hơn nữa và đặt môimình lên môicậu.

Cái chạmmôi mềmmại, nhẹ tênh ấy lại chính là tất cả những gì kết nối họ với nhau nhưng, Luce cảmthấy trong cơ thể mình bừng lên một ngọn lửa chưa từng xuất hiện trước đây, và cô biết, cô cần nhiều-hơn-thế-này từ Daniel. Thật quá đáng nếu đòi hỏi cậu ấy có cùng cảmgiác này với cô, ômtrọn cô trong vòng tay mình như cậu ấy từng làmvô số lần trong các giấc mơ của cô, đáp lại cô những nụ hôn đầy hammuốn, thật mạnh mẽ.

Nhưng cậu ấy đã làmvậy.

Hai cánh tay cứng cáp vòng ra sau ômlấy eo cô. Cậu ép cô vào người mình và cô có thể cảmnhận được một chuỗi kết nối giữa hai cơ thể họ—chân quấn lấy chân, hông tựa vào hông, và hai lồng ngực phập phồng chống đỡ sức nặng của nhau. Daniel đẩy cô dựa vào thanh chắn, ghì chặt cô vào lòng cho đến khi cô không thể cử động được nữa, cho đến khi cậu để cô vào đúng nơi mà cô muốn. Chừng ấy hành động diễn ra liên tiếp nhưng không có lấy một giây ngừng nghỉtrên bờ môichìmngập trong đê mê của họ.

Sau đó, cậu mới thực sự đáp lại nụ hôn của cô, lúc đầu chỉ dịu dàng dè dặt, tạo nên những thanh âm nôn nóng đáng yêu phảng phất bên taicô. Và rồilần theo cằmxuống đến cổ cô, là một nụ hôn dài, ngọt và mượt, khiến cô khẽ rên lên, ngửa đầu ra sau. Cậu kéo nhẹ tóc cô và co mở mắt thoáng nhìn, trong một khắc, những ngôi sao sớmbắt đầu đâmchồi trên nền trời đêm. Cô cảmthấy mình ở gần với Thiên Đàng hơn bao giờ hết.

Cuối cùng, Daniel cũng đáp lại đôi môi của cô, hôn cô mãnh liệt đến vậy—mơn trớn bờ môi dưới của cô không ngừng rồi dùng lưỡi khéo léo tách hai hàmrăng của cô. Cô mở miệng mình rộng hơn, liểu lĩnh để cậu thâmnhập càn quét, cũng không sợ lộ ra cho cậu biết cô khát khao cậu đến nhường nào. Điều đó là tương xứng hoàn hảo vớinụ hôn cô khao khát được cậu đáp lạinày.

Cô cảm nhận được cát trong miệng và dưới những ngón chân, cơn gió mặn nồng khiến da cô sởn gai ốc vì lạnh nhưng trái tim cô giờ đây ngập tràn trong cảmxúc ngọt ngào đầy mê hoặc.

Cô có thể, ngay tạikhoảnh khắc này, chết vìDaniel.

Cậu đẩy cô ra, nhìn chằmchằmxuống khuôn mặt cô như thể muốn cô nói gì đó. Cô mỉmcười đáp lại và dịu dàng nhấmnháp bờ môi của cậu, dây dưa mãikhông thôi. Cô biết không một từ nào, cũng không có cách nào tốt hơn để diễn tả hết thảy những cảmxúc trong cô, những điều cô muốn.

"Cậu vẫn còn ở đây," cậu ấy thìthầm.

"Chúng không làmgìnổitôiđâu." Cô bật cười.

Daniel lùi lại một bước, nhìn cô bằng một ánh mắt tămtối, nụ cười của cậu vụt tắt. Cậu bắt đầu đi tới đi lui trước mặt cô, tay ômlấy trán.

"Sao vậy?" cô hỏi khẽ, kéo kéo tay áo cậu vậy nên cậu quay lại với một nụ hôn nữa. Cậu lướt những ngón tay trên khuôn mặt cô, luồn vào tóc cô rồivòng ra sau cổ. Cứ như cậu muốn chứng minh cho cô thấy cô không hề mơ.

Phải chăng đây mới đích thực là nụ hôn đầu của cô? Cô không nghĩ mình nên tính Trevor vào cho nên theo cách nào đó thì nụ hôn này đích thực là đầu tiên. Và cô cảmthấy mọithứ đúng là phảithế, như thể cô là định mệnh của Danielvà cậu ấy là dành cho cô. Mùicủa cậu ấy . . . thật đẹp. Đôimôicủa cậu ấy co vịngọt đến nồng nàn. Cậu ấy cao và mạnh mẽ và . . .

Đang trượt khỏivòng tay của cô. "Cậu điđâu vậy?" cô hốt hoảng hỏi.

Hai đầu gối khuỳnh xuống và cậu thả mình quỳ trong cát, người nhoài lên dựa vào thanh chắn bằng gỗ, cậu ngước mắt nhìn đăm đămvào trờiđêm. Nhìn dáng vẻ cậu lúc này, rất đau đơn.

"Emtừng nói không gì có thể mang được emđi," cậu nói, giọng thinh như không. "Nhưng chúng đã mang emđi. Có thể chúng chỉ tớimuộn một chút thôi."

"Chúng? Aicơ?" Luce hỏi, nhìn quanh bãibiển bọc cát hoang vu. "Camư? Tôinghĩchúng ta đã bỏ cậu ấy lạirồi." "Không." Danielbắt đầu cất bước dọc theo lốiđigần thanh chắn. Cậu rùng mình. "Không thể nào."

"Daniel."

"Nó đang tới." cậu thìthào.

"Cậu làmtôi sợ đấy." Luce đuổi theo sau, cố bắt kịp cậu. Nhưng bỗng nhiên, cô có cảmgiác cô biết cậu đang nói về điều gì mặc dù cô không hề muốn. Không phảiCam, mà là thứ gìđó, một mốihọa khác đe doạ họ.

Luce thấy đầu mình trở nên mù mờ. Những từ ngữ của cậu như khắc khảmvào tâmtrícô, rung một một hồichuông kỳ quáithức tỉnh cô thế nhưng lý giải đằng sau chúng lại hoàn toàn vượt quá trí nhớ cô. Như một góc nhỏ cuộn xoáy trong giấc mơ mà cô không thể nhớ nổi.

"Nóitôinghe đi," cô nói. "Cho tôibiết chuyện gìđang diễn ra."

Cậu quay lại, gương mặt tái nhợt như những cánh mẫu đơn trắng, hai tay giơ lên như đầu hàng. "Tôi không biết phải làm sao để chấmdứt chuyện này," cậu thìthầm. "Tôikhông biết phảilàmgìnữa rồi."    

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro