Chapter Four - Part 1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tôi ngồi ở phía sau quán cà phê, xem tất cả các chàng trai, cố gắng để quyết định sẽ tiếp cận ai. Tôi phải tìm trong số đó ai dễ làm việc nhất, mặc dù tôi biết sẽ là một thách thức khi bắt chuyện và yêu cầu họ làm việc với tôi. Tất nhiên tôi còn phải tìm một góc vì không ai trong số họ muốn tiếp cận Alexis. 

Về cơ bản, tất cả hầu như trông giống với tôi. Chắc chắn những người đã rõ ràng nổi tiếng sẽ dễ hấp dẫn hơn. Nhưng cũng có một số người ngồi lặng lẽ một mình hoặc theo nhóm nhỏ, loại mà sẽ cho tôi chút ít rắc rối.

Mắt tôi dừng lại trước những bảng Geek. Tất cả họ đều hăng say chơi trò chơi trên máy tính xách tay của mình thay vì ăn trưa. Có lẽ một trong số họ sẽ tin vào ma cà rồng. Tôi không cần phải nói cho họ biết tất cả mọi thứ, nhưng tôi cần cung cấp cho họ một số thông tin. Như vậy tôi sẽ có thể tiếp cận Alexis đã thay đổi, cô ấy đang chăm chú vào trải nghiệm, bởi vì cô ấy đã bắt đầu thay đổi. Cô ấy sẽ cảm thấy cô đơn và gần đây không có ma cà rồng khác, nếu tôi có thể làm cho những người bạn của cô ấy, tôi sẽ làm, để cô ta ăn. Tay tôi có thể làm bất cứ lúc nào.

Chuông reo, tôi bịt tai lại, nhưng rồi tôi nhận ra, nó không quá lớn, miễn là tôi không đứng đúng bên dưới nó.Tôi đang nhìn chằm chằm vào trò chơi trên bàn. Tất cả đóng máy tính trừ một người.

"Jason!" Một trong số họ nói: "Đến giờ phải vào lớp rồi. "

"Tôi phải làm nốtnhiệm vụ này."

Khi chỉ có Jason ở trên bàn, tôi lấy cái túi của tôi, ngồi cạnh anh ta. Anh ta từ đánhmắt sang nhìn tôi, và rồi lại nhìn lại trò chơi của của mình. Vài giây sau, anh tangước lên nhìn tôi, ngồi thẳng lại.

"Hoàn thành nhiệm vụ chưa?"Tôi hỏi, cố không cười không thành công.

"Không, cô đang làm gì vậy?" Anh ta hỏi.

"Tôi muốn giới thiệu với anh về mình. Tôi là người mới ở đây. "

Anh ta cúi mặt xuống nhìn tôi: "Cô muốn giới thiệu mình với tôi? "

"Tôi đang nhìn anh," Tôi cười nói: "Nếu có thể, tôi muốn biết về anh. "

Jason có đôi mắt mở to rồi. "Cô thì sao? "

Tôi dùng mắt khác gật đầu, nói: "Được."

Anh ta đóng máy tính xách tay. "Tôi là Jason. "

"Anh không muốn hoàn thành nhiệm vụ của anh nữa?"

"Điều đó không quan trọng."

Tiếng chuông reo.

"Oh." anh nói: "Có vẻ như chúng ta đã trể buổi học. "

"Tôi có thể đến trễ. Còn cô?"

"Tất nhiên. Mọi người đều dành ân sủng cho các cô gái mới: "Tôi nói, đẩy cái ghế của tôi gần anh ta.

Tôi cảm nhận được tim anh ta đập nhanh hơn. "Nói về chuyện của anh đi. "

"Tôi muốn nghe về anh. Trông anh thật thú vị. Anh biết không, tôi đã không thể rời mắt khỏi anh suốt bữa trưa. "

Anh ta kinh ngạc mở to mắt: "Đúng không? Cô chắc chứ? "

Tôi sẽ tới gần hơn: "Mmmm hmmm. Tôi yêu một anh chàng mà không sợ phải mặc một chiếc áo với một câu nói hài hước đi khắp nơi. Phải dũng cảm lắm."

Anh ta đang đỏ mặt: "Tôi... Uh, mọi người thường không hiểu. "

"Nói với tôi đó là gì thế?" Tôi dùng ngón tay với máy.

"À, đó là trò chơi của tôi." Anh ta nói, nhịp tim của anh ta đang tăng tốc.

"Giải thích cho tôi đi." Tôi thì thầm, vẫn đang truy tìm cách phát âm.

"Tôi...... cô phải chơi nó mới thực sự hiểu được nó."

Trên trán anh ta kết ra mồ hôi. Tôi sẽ lùi lại một chút, cho anhmột không gian. Anh ta rõ ràng không quen với việc được những cô gái xinh đẹp chú ý, thậm chí là mặc quần áo đẹp. Tôi chỉ mặc quần Jean và áo len. Nếu tôi mặc bất cứ thứ gì hở hang hơn, hắn có thể sẽ ngất xỉu. 

"Có lẽ tôi nên để anh quay trở lại lớp. Anh muốn sau giờ tan học gặp nhau không? "

Ông gật đầu. "Anh gọi chỗ này. "

"Ở đây?" Tôi gợi ý.

"Cô muốn gặp ở nhà ăn?"

"Vậy anh cho gợi ý đi. Tôi đã nói với anh tôi là người mới ở đây mà. "

"Tập thể dục thì sao?Tôi muốn có một trận thi đấu bóng chuyền sau giờ học. "

"Ở đây, mọi người đều thích bóng chuyền." Tôi đã nghe Alexis một lần trò chuyện.

"Họ vô địch một thời gian dài," anh ta nói, "Mọi người đều tham gia trò chơi của họ. "

"Anh không muốn đi chỗ nào riêng tư hơn?"

Và trên mặt anh hiện ra nhiều mồ hôi trở nên, mắt mở to và và.

"Tôi chắc chắn, đó là một trận đấu sẽ là một chỗ tốt để tìm hiểu nhau," anh nói.

Anh ta trông rất thanh thản.

Một phụ nữ đi trước đến bàn của chúng ta. "Hai người cần phải đến lớp."

Tôi nhìn chằm chằm vào mắt cô ta, chờ đợi chúng giãn ra: "Chúng tôi đang làmtốt. Để chúng tôi yên."
Cô gật đầu. "Bạn đang làm tốt. Cứ tiếp tục đi.", cô nói và bỏ đi.
Quay trở lại với Jason, tôi thấy đôi mắt mở to. "Cái gì vậy?"
"Tôi chỉ nói với cô ấy để chúng ta yên."
"Yeah, nhưng cô thực sự nghe bạn. Cô ấy không nghe bất cứ ai."
"Tôi không phải là bất cứ ai."
"Bạn đã làm một cái gì đó. Bạn đã làm gì?"
"Không có gì. Tôi chỉ nói với cô ấy để quay trở lại."
"Và cô ấy đã làm. Cô không bao giờ không mà. Làm sao bạn làm điều đó?"
Tôi nhún vai. "Tôi đoán cô ấy chỉ thích tôi."
Ông nheo mắt lại. "Có gì không bạn nói với tôi?"
"Tôi là một ma cà rồng." 

Mắt anh mở to và anh ấy nhìn chằm chằm vào tôi trong một vài khoảnh khắc: "Bạn thật sự hy vọng tôi tin?'

"Đó là sự thật."
Anh ta lắc đầu.
Tôi thở dài. 'Mọi người không tin.'
"Tôi muốn biết sự thật."
"Hãy nhìn xem, tôi đã nói với bạn. Hoặc bạn hãy tin tôi hoặc bạn không."
"Điên rồi, bạn biết không? Tôi không biết những gì bạn đang cố gắng che dấu, nhưng nó sẽ không có ích với tôi. Tôi có thể là một người đam mê, nhưng tôi không ngu ngốc."
Có vẻ mọi chuyện đang chuyển hướng xấu đi. Tôi nhìn chằm chằm vào mắt anh ta cho đến khi chúng giãnra: "Chúng tôi chưa bao giờ gặp và chúng tôi chưa bao giờ có cuộc trò chuyện này."
Anh ta gật đầu và sau đó ông đóng gói lên máy tính xách tay của mình và bước ra khỏi quán cà phê đó.

Bây giờ tôi phải làm gì? Làm sao tôi có thể tìm thấy một người tin vào ma cà rồng? Tôi đi loanh quanh trong hành langtrống trải. Đó là lý do tại sao tôi không thích tiếp xúc với con người, họ không bao giờ đối xử tốt với ma cà rồng. Khi họ tin rằng đây là thế giới của họ, họ sẽ vây khiến chúng ta bị giết. Tôi nghĩ đó là tốt hơn, nhưng tôi không nghĩ là tôi có nhiều cơ hội để thuyết phục bất kỳ ai, ma cà rồng là có thật.

Bước ra ngoài, tôi tìm thấy một gã mặc đồ đen ngồi dưới gốc cây để học. Tôi đi đến trước mặt anh ta. "Có phiền không nếu tôi ngồi với anh không? "

Anh ta ngạc nhiên khi nhìn thấy tôi.

"Tôi là người mới ở đây, cậu thật hấp dẫn."

"Tôi ư?"Anh ta cười hỏi: "Tôi thường không nghe được những điều đó. "

"Tại sao?Bởi vì anh mặc đồ đen? "Tôi hỏi, ngồi cạnh anh ta.

"Đẹp mà."

"Anh thích ma cà rồng không?"Tôi hỏi.

"Ma cà rồng à?"Anh ta dựa vào cây phía sau: "Đôi khi tôi và anh chị em cùng nhau xem show của ma cà rồng.Họ chỉ thích nó, vì những anh chàng ma cà rông. "

Tôi gật đầu, không biết anh ta đang nói gì. Tôi không mất quá nhiều thời gian xem TV, không biết con người nghĩ gì về ma cà rồng.

"Chúng sẽ không phát sáng chứ? "Tôi hỏi.

Hắn. "Không, chúng sẽ không phát ra ánh sáng.Họ cũng không ăn thịt thú rừng."

"Được rồi. Có vẻ đã thực tế hơn một chút "

"Anh có thể gọi cho bất cứ thứ gì liên quan đến với ma cà rồng."

"Vậy là anh không tin họ? "

"Ma cà rồng?Không. "

"Anh không muốn à? Ý tôi là, thật sự. Họ không bao giờ chết, họ sẽ rất đẹp. Không muốn gì? "

"Họ không phải là sự thật."

"Nhưng nó sẽ rất tuyệt, phải không?"Tôi hỏi, xem anh ta có ít nhất cũng đồng ý với ý tưởng này.Nếu đồng ý, vậy tôi ít nhất có thể làm việc với anh ta. Tôi không muốn cuộc nói chuyện sẽ kết thúc như với Jason.

"Tôi không biết. Tôi muốn tất cả chúng ta đều đã chết, thế thôi. Cái chết bao trùm cả đời chúng ta, và nó đã bắt chúng ta. "

"Nó không vui vẻ chứ?"Tôi chỉ hỏi thôi.

"Cô không thích nghĩ về cái chết?"

"Không!Tôi muốn sống mãi mãi. Tôi nghĩ đó là mục đích của chúng ta. "

"Nếu đúng như vậy, tại sao tất cả mọi người đều đã chết?"

Tôi xem điện thoại của tôi, thấy có khoảng nửa cái đồng hồ sẽ vang lên. "Oh, chết tiệt. Có vẻ như dưới một lớp sắp bắt đầu rồi. "Tôi đứng đó nói.

"Là sao?"Anh ta nghi ngờ hỏi.

"Tôi phải đi rồi," Tôi nói, và nghĩ đến việc trở về tòa nhà. Rốt cuộc có ai trong ngôi trường này có tư tưởng thoáng về ma cà rồng không? Tôi đang ở trong thư viện tìm thấy một người khác, anh ta rõ ràng không muốn học. Cho đến khi tôi đề cập đến ma cà rồng anh ta như thể nghe được một chuyện động trời vậy là tôi lại phải điều khiển tâm trí khiến anh ta quên đi.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro