Chapter Three - Part 2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Cậu đang nhắn tin cho ai thế?" Tôi hỏi, tay cuốn lọn tóc của mình.

Anh ta ngẩng đầu lên, nhịp tim tăng đáng kể vì nhìn tôi rồi đút điện thoại vào túi quần nói: "Không quan trọng."

Tôi cười: "Xe buýt này sẽ đến đâu? Tôi mới đến đây." Tôi đã tạo ấn tượng với anh ta thật dễ dàng. Nếu anh ta muốn, tôi hoàn toàn có thể dễ dàng làm hơn thế.

Anh ta chớp mắt: "Chiếc xe buýt đến nhà ga, và rồi cậu có thể đi bất cứ đâu. Tôi có thể đưa cậu đi tham quan."

"À. Hmm, Cái đó. Anh muốn cho tôi xem gì? "

Nhịp tim anh ta tăng tốc khiến mùi hương quyến rũ bắt đầu ve vởn quanh tôi. Tôi không chắc là mình có thể chờ một cuộc truy đuổi. Đó cũng là lý do tại sao tôi chưa bao giờ để họ thực sự sợ hãi rồi nếm mùi vị tốt nhất có thể. Thật quá thiếu kiên nhẫn! 

"Bất cứ thứ gì bạn muốn."

"Đằng sau chúng ta, trong rừng, thế nào?"Tôi hỏi.

Anh ta dừng lại "Rừng? "

"Đó luôn là một nơi rất bí ẩn, và nguy hiểm, anh không nghĩ vậy sao?"

"Tôi nghĩ nó như một công viên hay nhà hàng."

"Ăn ý hả, nghe hay đấy." Tôi nói, tôi cảm thấy răng mình dài ra và cả nước bọt. "Có lẽ ở đó ta có thể tìm thấy một miếng cắn." Tôi nhìn vào phía rừng.

"Cái gì? Như là dâu đen?" Anh ta hỏi, mùi của sợ hãi bỏ biến mất rồi. Anh ta có thể là đã cảm nhận được điều gì đó rồi.

Hít thở sâu, tôi nói: "Một cái gì đó như thế này."

Anh ta nuốt nước bọt. "Cậu biết đấy, tôi nghĩ rằng tôi thực sự nên về nhà. Tôi chỉ nghĩ đến một cái gì đó mà tôi phải làm." 

"Tôi chắc chắn rằng nó có thể chờ đợi." Tôi nói và sau đó mở miệng, chỉ cho anh ta chiếc răng nanh của tôi. 

Mắt anh mở to và con ngươi giãn ra. "Cái gì...?" 

Tôi lao tới và anh ta chạy vào rừng. Sau tất cả, tôi đã quyết định có một cuộc săn. Mùi của nỗi sợ hãi theo anh ta như một ngọn hải đăng. Tôi đợi cho anh ta nhanh hơn mình một chút và sau đó đuổi theo anh ta, thực sự có thể nhìn thấy dấu vết của sự sợ hãi phát sáng như một đường mòn giữa các cây. 

Con người chưa bao giờ nghĩ rằng "người ăn thịt" đuổi theo họ dễ dàng thế nào. Sợ hãi của họ là một mùi hương trêu ngươi, có thể nhìn thấy bằng một đôi mắt nhạy cảm. Nhịp tim của họ thì lớn, như một bài hát tình yêu gọi mời. Miệng tôi thèm khát và chân tôi nhức lên để đi nhanh hơn.

"Tôi biết cậu đang ở đâu." Tôi kêu lên. Tôi nghe thấy anh ta tăng tốc độ và tôi liền chạy theo anh.  

"Để tôi yên!Tôi sẽ làm bất cứ điều gì bạn muốn, "anh năn nỉ sau khi nhìn lại thấy tôi ngay phía sau.

" Điều duy nhất tôi muốn là máu của sợ hãi ướt đẫm". Tôi thì thầm, ở ngay trên anh ta.
Hạt mồ hôi đổ thành dòng xung quanh mái tóc của anh ta. 

"Làm ơn ... đừng!"

"Xin lỗi. Tôi không để cho bất cứ ai có được đi." Tôi nhảy vào, đẩy anh ta ngã xuống đất. Chúng tôi cuộn xung quanh, lá bám cả vào quần áo và tóc. 

"Tôi ít nhất có thể làm cho nó ít gây đau đớn cho bạn." Tôi bóp chết anh ta, cho phép các nọc độc để chạy qua hệ thống của mình.

Nọc độc này có hai mục đích, đầu tiên là nó hoạt động như một loại thuốc, cho nạn nhân một cảm giác hưng phấn mãnh liệt; nó làm họ chống lại ít hơn. Thứ hai, đó là một trong hai cách để biến một con người thành ma cà rồng, người kia là máu ma cà rồng. 

Như tôi đã xem anh ta thư giãn, tôi có thể cảm nhận nỗi sợ hãi tan biến. Tôi cắn vào cổ anh ta một lần nữa, uống nó thật nhanh như tôi có thể trước khi nỗi sợ hãi ngon miệng mất đi. Xong xuôi. tôi ném cơ thể của anh ta sang một bên. Nó sẽ không được lâu trước khi một số động vật đến cùng và chăm sóc cơ thể anh ta thật tử tế

Khi tôi bước qua cánh cửa, Adam chào tôi với một ánh sáng chói. "Cô phải gọi trước." 

Tôi nheo mắt của tôi. "Tôi không cần phải đi qua anh." 

Anh ta nhìn tôi. "Khi Vince nói cô làm, cô làm." 

"Xem nào, anh chẳng  có bất kỳ ý tưởng gì về cả một ngày tôi vừa trải qua. Nếu Vince bận, tôi sẽ  vui vẻ hơn nếu vào phòng mình thư giãn. Tôi nghiêm túc cần thư giãn. " 

"Tốt thôi, Vince đang rất bận. Tôi sẽ cho anh ta biết rằng cô đã trở lại khi tôi nói chuyện với anh ta. "

"Ổn thôi. " Tôi nói và đẩy anh ta qua. Ngay từ đầu anh ta đã là một kẻ khó chịu và độ khó chịu ấy đã lên một tầm cao mới sau khi anh ta làm trợ lý cho Vince.

Khi tôi đến phòng của tôi, tôi leo lên mềm, giường thoải mái của tôi và cố gắng quên đi bao mệt mỏi trong ngày của tôi đã được. tôi nhắm mắt lại và ngủ thiếp đi ngay lập tức. Nó đã được vài ngày kể từ khi tôi không có bất kỳ giấc ngủ nào. Tôi có thể đi một vài tuần nếu tôi phải đi, nhưng tôi thực sự ưa thích để có được một chút thư giãn mỗi ngày. Sự ổn định đã giúp tôi để ở trên bậc cao nhất ở trang của trò chơi của tôi.

Tôi tỉnh dậy khi tôi cảm thấy sự thay đổi trọng lượng trên giường. Hẳn là Vince rồi, tôi mở mắt ra. Anh ấy mỉm cười. "Em xinh đẹp khi em ngủ. Em đã học được gì hôm nay? Adam dường như không biết gì cả." 

"Tại sao tôi phải đi qua anh ta?" Tôi hỏi, làm mặt xấu. "Tôi muốn nói chuyện trực tiếp với anh."

Vince lướt những ngón tay của mình thông qua chiều dài của mái tóc của tôi. "Tôi đây. Hãy nói đi."

"Cô ấy là nhàm chán như Hades và cô chẳng biết mình sinh ra là một ma cà rồng. Nếu cô ấy là một hoàng tộc, tôi tin rằng cô ấy đã kiểm soát suy nghĩ của mình. Cô thậm chí không tin vào sự tồn tại của chúng ta và cô ấy rõ ràng thể hiện chẳng hơn gì một con người nhàm chán nhất hành tinh. Toàn bộ cuộc sống của cô tiêu thụ hết vào lớp học. Tôi có thể cho cô ta là định nghĩa của sự nhàm chán? Và xin vui lòng đừng gửi tôi đi do thám cô ta một lần nữa."

 Vince chạy ngón tay của mình dọc theo khuôn mặt của tôi và xuống cánh tay trần của tôi, làm tôi ớn lạnh: " Tôi có một nhiệm vụ thú vị hơn nhiều dành cho em. Em hoàn hảo cho việc đó và tôi chắc chắn rằng em sẽ vui. " 

" Cái gì? "Tôi hỏi, nắm lấy tay anh và quấn các ngón tay của tôi thông qua của mình. 

" Tôi không muốn bạn tương tác với cô ấy thật gần gũi " 

" Cảm ơn anh! " 

Anh cười: "Em đang đi để thuyết phục một số người trong thị trấn rơi vào tình yêu với cô ấy và sau đó em sẽ sử dụng nó để thu hút cô ấy đến cho chúng tôi. Bằng cách đó, chúng ta không phải đối phó với việc cố gắng để bắt cóc cô ấy. Cô ấy sẽ tự đến."

"Anh muốn tôi những gì? Làm thế nào tôi làm điều đó? " 

" Đó là dành cho em để tìm ra, Samantha". Vince nói và sau đó cúi xuống và hôn nhẹ lên môi tôi: " Kiểm soát sử dụng tâm trí nếu bạn có. Tôi không thực sự quan tâm."

" Tôi chắc chắn rằng tôi sẽ phải. Bạn đã không thấy cô; cô không quan tâm về việc cô trông. Không phải là một anh chàng đã cho cô một cái nhìn thứ hai tất cả các ngày. Thậm chí những dweebs trong thư viện. " 

Vince cười và vuốt lên mái tóc của mình."Em đã đi vào trong một thư viện. Poor Samantha-Em thực sự yêu tôi! " 

" Sao cũng được ", tôi đảo mắt nói.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro